Chương 31:
Tấu Xí Nga
08/06/2024
Hạ Từ chậm rãi bày ra vở bài tập trống không.
Phùng Tử Tuấn lập tức chú ý tới. Cậu bé sợ hãi thán phục trước gan lớn của Hạ Từ, thực sự không viết một chữ nào.
Khóe miệng Hạ Từ xệ xuống, tay nắm chặt cây bút, cả người đều thành thật.
Phùng Tử Tuấn do dự một chút, thấp giọng nói: “Chép của tớ lẹ đi.”
Hạ Từ nhìn qua Phùng Tử Tuấn, vội vàng cầm lấy, khẽ nói: “Phùng Tử Tuấn, cậu thật là người tốt, tớ sẽ không bao giờ chọc cậu tức giận nữa.”
Phùng Tử Tuấn hy vọng Hạ Từ sẽ nhận ra rằng cậu đang tức giận, nhưng khi Hạ Từ chú ý tới, cậu bé lại cảm thấy xấu hổ.
“Tớ không giận, ừm, cậu nhanh chép đi.” Cậu bé đỏ mặt quay đầu nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
Hành động của hai đứa nhóc lém lỉnh làm sao có thể thoát khỏi con mắt sắc bén của giáo viên chủ nhiệm chứ đừng nói đến Hạ Từ đang ngồi ở hàng gần đầu.
Tiểu đội chép bài bị giáo viên bắt quả tang ngay khi vừa bắt đầu.
Không chỉ Hạ Từ bị phạt đứng mà ngay cả Phùng Tử Tuấn cũng không thoát khỏi sự phê bình của thầy giáo.
Sao chép bài tập về nhà trước mũi giáo viên là hành vi đặc biệt tệ!
“Hạ Từ, sao không làm bài tập?” Sắc mặt cô chủ nhiệm xanh xám.
Hạ Từ: “Làm bài tập không vui.”
Thầy chủ nhiệm: “…cho nên em không làm à?”
Hạ Từ: “Bà ngoại nói em chỉ cần làm những việc khiến em vui vẻ thôi.”
Hàm ý là nếu làm bài tập không vui, thì không cần làm.
Hàm ý là cô không muốn làm.
Câu trả lời này rất mới mẻ đối với một lũ nhóc đang tìm lý do để không làm bài tập về nhà, cả lớp im lặng.
Cô chủ nhiệm nhìn thấy vẻ mặt Hạ Từ nói ra lời này đều rất tự nhiên, không mảy may cảm thấy có gì không đúng, cô giáo cảm thấy ớn lạnh, sâu sắc suy nghĩ cách giáo dục của bà ngoại Hạ Từ có vấn đề.
Chỉ cần làm chuyện vui vẻ? Chuyện vui vẻ là gì?
Rất có vấn đề với những lời này!
Cô chủ nhiệm yêu cầu Hạ Từ ngồi xuống trước, quyết định gọi điện thoại cho gia đình cô bé.
Không nên dạy trẻ con như vậy, việc Hạ Từ không làm bài tập về nhà phản ánh một vấn đề cực lớn.
Còn Hạ Từ biết sắp bị gọi phụ huynh, còn tưởng cô giáo đang phạt mình tội không làm bài tập về nhà.
“Em biết sai rồi?” Nhìn thấy Hạ Từ rõ uể oải, cô chủ nhiệm muốn cười nhưng lại nhịn xuống.
Hạ Từ: “Em biết.”
Cô chủ nhiệm: “Vậy em nhanh làm bài tập ngày hôm qua đi.”
“À, không được chép của Phùng Tử Tuấn.” Cô giáo nói thêm.
Hạ Từ càng suy sụp.
“Tối nay em có làm bài tập không?” Cô chủ nhiệm thở dài, thuận miệng hỏi.
Hạ Từ: “Em không làm.”
Cô chủ nhiệm sửng sốt dậm chân trở lại bục giảng, cả người run lên: “Em nói gì?”
Hạ Từ: Cô giáo không nghe thấy sao? Có vẻ như mình nói nhỏ quá.
Thế là cô lớn tiếng nhắc lại: “Không làm.”
Sắc mặt cô chủ nhiệm kém đi.
Con bé này có ý gì? Khiêu khích? Vì không cho em ấy chép bài của Phùng Tử Tuấn?
Phùng Tử Tuấn lập tức chú ý tới. Cậu bé sợ hãi thán phục trước gan lớn của Hạ Từ, thực sự không viết một chữ nào.
Khóe miệng Hạ Từ xệ xuống, tay nắm chặt cây bút, cả người đều thành thật.
Phùng Tử Tuấn do dự một chút, thấp giọng nói: “Chép của tớ lẹ đi.”
Hạ Từ nhìn qua Phùng Tử Tuấn, vội vàng cầm lấy, khẽ nói: “Phùng Tử Tuấn, cậu thật là người tốt, tớ sẽ không bao giờ chọc cậu tức giận nữa.”
Phùng Tử Tuấn hy vọng Hạ Từ sẽ nhận ra rằng cậu đang tức giận, nhưng khi Hạ Từ chú ý tới, cậu bé lại cảm thấy xấu hổ.
“Tớ không giận, ừm, cậu nhanh chép đi.” Cậu bé đỏ mặt quay đầu nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
Hành động của hai đứa nhóc lém lỉnh làm sao có thể thoát khỏi con mắt sắc bén của giáo viên chủ nhiệm chứ đừng nói đến Hạ Từ đang ngồi ở hàng gần đầu.
Tiểu đội chép bài bị giáo viên bắt quả tang ngay khi vừa bắt đầu.
Không chỉ Hạ Từ bị phạt đứng mà ngay cả Phùng Tử Tuấn cũng không thoát khỏi sự phê bình của thầy giáo.
Sao chép bài tập về nhà trước mũi giáo viên là hành vi đặc biệt tệ!
“Hạ Từ, sao không làm bài tập?” Sắc mặt cô chủ nhiệm xanh xám.
Hạ Từ: “Làm bài tập không vui.”
Thầy chủ nhiệm: “…cho nên em không làm à?”
Hạ Từ: “Bà ngoại nói em chỉ cần làm những việc khiến em vui vẻ thôi.”
Hàm ý là nếu làm bài tập không vui, thì không cần làm.
Hàm ý là cô không muốn làm.
Câu trả lời này rất mới mẻ đối với một lũ nhóc đang tìm lý do để không làm bài tập về nhà, cả lớp im lặng.
Cô chủ nhiệm nhìn thấy vẻ mặt Hạ Từ nói ra lời này đều rất tự nhiên, không mảy may cảm thấy có gì không đúng, cô giáo cảm thấy ớn lạnh, sâu sắc suy nghĩ cách giáo dục của bà ngoại Hạ Từ có vấn đề.
Chỉ cần làm chuyện vui vẻ? Chuyện vui vẻ là gì?
Rất có vấn đề với những lời này!
Cô chủ nhiệm yêu cầu Hạ Từ ngồi xuống trước, quyết định gọi điện thoại cho gia đình cô bé.
Không nên dạy trẻ con như vậy, việc Hạ Từ không làm bài tập về nhà phản ánh một vấn đề cực lớn.
Còn Hạ Từ biết sắp bị gọi phụ huynh, còn tưởng cô giáo đang phạt mình tội không làm bài tập về nhà.
“Em biết sai rồi?” Nhìn thấy Hạ Từ rõ uể oải, cô chủ nhiệm muốn cười nhưng lại nhịn xuống.
Hạ Từ: “Em biết.”
Cô chủ nhiệm: “Vậy em nhanh làm bài tập ngày hôm qua đi.”
“À, không được chép của Phùng Tử Tuấn.” Cô giáo nói thêm.
Hạ Từ càng suy sụp.
“Tối nay em có làm bài tập không?” Cô chủ nhiệm thở dài, thuận miệng hỏi.
Hạ Từ: “Em không làm.”
Cô chủ nhiệm sửng sốt dậm chân trở lại bục giảng, cả người run lên: “Em nói gì?”
Hạ Từ: Cô giáo không nghe thấy sao? Có vẻ như mình nói nhỏ quá.
Thế là cô lớn tiếng nhắc lại: “Không làm.”
Sắc mặt cô chủ nhiệm kém đi.
Con bé này có ý gì? Khiêu khích? Vì không cho em ấy chép bài của Phùng Tử Tuấn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.