Chương 34:
Tấu Xí Nga
09/06/2024
Cố Diêu không biết chuyện này.
Nhưng lòng kiêu hãnh không cho phép bà ấy cúi đầu: “Em gái Hạ Chu chỉ có mình Hứa Nặc!... Tôi sẽ quay về hỏi rõ ràng, nếu thực sự như vậy tôi sẽ không vu oan cho con gái anh.”
Bà ấy thẳng lưng bước ra khỏi cửa: “Anh phải nhớ lời hứa của mình. Chúng ta mới là người một nhà, nó thì không.”
...
Hạ Từ đứng trước bàn cô chủ nhiệm, ngoan ngoãn cúi đầu nghe dạy dỗ.
Hà Kỳ đi ngang qua, cười mỉm như đang xem kịch, chỉ là nụ cười không đạt tới đáy mắt.
“Cô Lâm, Hạ Từ lại phạm lỗi gì à?”
Cô chủ nhiệm lườm anh ta một cái: “Không làm bài tập về nhà.” Về phần câu trả lời gây sốc của Hạ Từ trong lớp và việc lén đi căn tin, cô chủ nhiệm cũng không nói gì.
Lại là nguyên do này, Hà Kỳ nhướn mày.
“Sao em lại bướng bỉnh như vậy?” Cô chủ nhiệm đau đầu nói: “Làm bài tập không phải là chuyện không vui, nếu không làm làm sao em có thể tiến bộ! Em không làm bài thì học thế nào?”
Chín trên mười đứa trẻ không thích làm bài tập về nhà. Nhưng những đứa khác sẽ không vì không vui mà ngừng viết. Dù không làm, ít nhất cũng nên tạo ra một lý do chính đáng để thể hiện sự tôn trọng chứ?
Hạ Từ thành thật đến đáng sợ, trực tiếp bảo không muốn làm.
Hà Kỳ gõ nhẹ vào đầu Hạ Từ rồi kéo cô bé ra phía sau: “Cô Lâm, tôi thấy cũng không thể trách con bé hoàn toàn được.”
Giáo viên chủ nhiệm: “Ồ?”
Hà Kỳ: “Hôm qua tôi dạy kèm cho Hạ Từ, phát hiện nền tảng của con bé quá yếu, ngay cả những bài học thông thường cũng không hiểu được.”
Cô chủ nhiệm không để ý tới điều này, chỉ nghĩ Hạ Từ nghịch ngợm, ham chơi, đều quên mất có thể còn một lý do khác.
Cô ấy kéo Hạ Từ lại, hỏi: “Em thấy nội dung học trên lớp thế nào?”
Hạ Từ: “Em không hiểu nhiều môn lắm.”
Cô chủ nhiệm cảm thấy mình đã nắm được mấu chốt.
Làm sao có thể mong đợi một đứa trẻ nghe không hiểu bài giảng trên lớp, có thể thích làm bài tập về nhà?
Cô chủ nhiệm buông Hạ Từ ra: “Có gì không hiểu thì sau giờ học lập tức đến hỏi thầy cô, thầy cô nào cũng sẽ giải đáp cho em.”
Hạ Từ nhìn về phía Hà Kỳ.
Hai người đều nhớ lại hôm qua Hà Kỳ đã bắt Hạ Từ ngậm miệng như thế nào.
Hà Kỳ thầm nghĩ oắt con này thù dai, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.
Cô chủ nhiệm trả lại điện thoại cho Hạ Từ: “Trong giờ học em không được phép mang theo điện thoại di động, nhớ kỹ, lần sau cô sẽ không trả lại cho em đâu.”
Khuyên can đủ đường vài câu, cô chủ nhiệm buông tha Hạ Từ.
Hạ Từ đi theo Hà Kỳ ra khỏi phòng giáo viên, luôn đi theo phía sau anh ta.
Hà Kỳ quay người, dựa vào lan can: “Nhóc con, đi theo thầy làm gì? Có câu hỏi nào không hiểu à?”
Nói đến đây anh ta lại thấy đau đầu.
Hạ Từ ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh ta: “Thầy ơi, em muốn cảm ơn thầy.”
Hà Kỳ sửng sốt một lát.
Nhưng lòng kiêu hãnh không cho phép bà ấy cúi đầu: “Em gái Hạ Chu chỉ có mình Hứa Nặc!... Tôi sẽ quay về hỏi rõ ràng, nếu thực sự như vậy tôi sẽ không vu oan cho con gái anh.”
Bà ấy thẳng lưng bước ra khỏi cửa: “Anh phải nhớ lời hứa của mình. Chúng ta mới là người một nhà, nó thì không.”
...
Hạ Từ đứng trước bàn cô chủ nhiệm, ngoan ngoãn cúi đầu nghe dạy dỗ.
Hà Kỳ đi ngang qua, cười mỉm như đang xem kịch, chỉ là nụ cười không đạt tới đáy mắt.
“Cô Lâm, Hạ Từ lại phạm lỗi gì à?”
Cô chủ nhiệm lườm anh ta một cái: “Không làm bài tập về nhà.” Về phần câu trả lời gây sốc của Hạ Từ trong lớp và việc lén đi căn tin, cô chủ nhiệm cũng không nói gì.
Lại là nguyên do này, Hà Kỳ nhướn mày.
“Sao em lại bướng bỉnh như vậy?” Cô chủ nhiệm đau đầu nói: “Làm bài tập không phải là chuyện không vui, nếu không làm làm sao em có thể tiến bộ! Em không làm bài thì học thế nào?”
Chín trên mười đứa trẻ không thích làm bài tập về nhà. Nhưng những đứa khác sẽ không vì không vui mà ngừng viết. Dù không làm, ít nhất cũng nên tạo ra một lý do chính đáng để thể hiện sự tôn trọng chứ?
Hạ Từ thành thật đến đáng sợ, trực tiếp bảo không muốn làm.
Hà Kỳ gõ nhẹ vào đầu Hạ Từ rồi kéo cô bé ra phía sau: “Cô Lâm, tôi thấy cũng không thể trách con bé hoàn toàn được.”
Giáo viên chủ nhiệm: “Ồ?”
Hà Kỳ: “Hôm qua tôi dạy kèm cho Hạ Từ, phát hiện nền tảng của con bé quá yếu, ngay cả những bài học thông thường cũng không hiểu được.”
Cô chủ nhiệm không để ý tới điều này, chỉ nghĩ Hạ Từ nghịch ngợm, ham chơi, đều quên mất có thể còn một lý do khác.
Cô ấy kéo Hạ Từ lại, hỏi: “Em thấy nội dung học trên lớp thế nào?”
Hạ Từ: “Em không hiểu nhiều môn lắm.”
Cô chủ nhiệm cảm thấy mình đã nắm được mấu chốt.
Làm sao có thể mong đợi một đứa trẻ nghe không hiểu bài giảng trên lớp, có thể thích làm bài tập về nhà?
Cô chủ nhiệm buông Hạ Từ ra: “Có gì không hiểu thì sau giờ học lập tức đến hỏi thầy cô, thầy cô nào cũng sẽ giải đáp cho em.”
Hạ Từ nhìn về phía Hà Kỳ.
Hai người đều nhớ lại hôm qua Hà Kỳ đã bắt Hạ Từ ngậm miệng như thế nào.
Hà Kỳ thầm nghĩ oắt con này thù dai, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.
Cô chủ nhiệm trả lại điện thoại cho Hạ Từ: “Trong giờ học em không được phép mang theo điện thoại di động, nhớ kỹ, lần sau cô sẽ không trả lại cho em đâu.”
Khuyên can đủ đường vài câu, cô chủ nhiệm buông tha Hạ Từ.
Hạ Từ đi theo Hà Kỳ ra khỏi phòng giáo viên, luôn đi theo phía sau anh ta.
Hà Kỳ quay người, dựa vào lan can: “Nhóc con, đi theo thầy làm gì? Có câu hỏi nào không hiểu à?”
Nói đến đây anh ta lại thấy đau đầu.
Hạ Từ ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh ta: “Thầy ơi, em muốn cảm ơn thầy.”
Hà Kỳ sửng sốt một lát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.