[Huyền Học ] Sau Khi Nhặt Tiểu Phúc Tinh, Cả Nhà Phát Tài
Chương 42:
Nhàn Nhân Cật Trà
01/11/2024
“Nương, tổng cộng một ngàn cân gạo trắng!”
“Ba trăm cân gạo kê!”
“Còn có ba trăm cân đậu nành nữa!” Ánh đèn dầu soi lên khuôn mặt Khương Phong Niên, khiến đôi mắt hắn càng sáng rực.
Khương Phong Hổ ngồi bệt xuống đất, ôm lấy bao lương thực mà lẩm bẩm: “Nhiều thế này, gạo và đậu đủ cho nhà ta ăn mấy năm. Có lương thực này rồi, nhà ta sẽ không bao giờ phải chịu đói nữa!”
May mắn là trời đã khuya, mọi người trong thôn đều yên giấc, không ai trông thấy cảnh này. Nếu không, cả Đại Liễu thôn đã sớm xôn xao.
Phùng thị dù vui mừng nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, vội bảo người nhà chuyển hết lương thực xuống hầm.
Tuy vậy, hầm nhà họ quá nhỏ, không đủ chứa hết, nên vẫn còn lại hai trăm cân gạo chưa xếp vào được.
Khương Phong Niên lau mồ hôi, cười lớn: “Nương, nhà mình nay có nhiều gạo trắng đến nỗi hầm chứa không hết rồi!”
Phùng thị nghĩ ngợi một lúc, rồi bảo mọi người mang số gạo dư này vào nhà.
“Khoảnh phòng phía tây nơi vợ chồng lão nhị ở vẫn còn rộng, cứ đem vào phòng đó trước, phủ một cái chăn cũ lên, đừng để ai để ý thấy là được.”
Chờ đến khi cả nhà bận rộn xong, đã gần nửa đêm.
Dù đã đến giờ ngủ từ lâu, nhưng người nhà họ Khương ai nấy đều phấn khởi đến nỗi mắt mở trừng trừng, không ai buồn ngủ.
Nghĩ lại bao năm khổ cực đã qua, nay khổ tận cam lai, Khương Phong Niên là con cả, lòng càng thêm kiên định.
Tôn Xuân Tuyết và Lý Thất Xảo cũng vui mừng, nói chuyện râm ran mãi không dứt.
Khi mới về làm dâu, nhà nghèo khó trăm bề, họ đâu dám mơ tới ngày có đủ cơm trắng ăn no như bây giờ. Tất cả như một giấc mơ.
Cả nhà họ Khương phấn khởi đến tận nửa đêm.
Cuối cùng vẫn là Phùng thị có lý trí hơn, ôm lấy Tiểu Nhu Bảo đã ngủ say, thúc giục mọi người đi nghỉ.
Trước khi ngủ, Phùng thị không quên nhắc nhở: “Nhà ta có được số lương thực này đều là nhờ phúc của muội muội các ngươi. Nhớ kỹ lời nương dặn, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.”
“Còn nữa, không ai được phép nói lung tung ở bên ngoài. Một khi bọn trộm dòm ngó, cả nhà ta sẽ gặp họa!” Phùng thị nghiêm giọng dặn dò.
“Nếu ai dám ba hoa ở ngoài, nương sẽ đuổi ngay ra khỏi nhà, nghe rõ chưa!”
“Yên tâm đi, nương. Từ nay về sau, muội muội chính là báu vật của nhà ta!”
“Chúng ta nhất định sẽ giữ kín miệng, chỉ lo ăn mà chẳng nói nửa lời!”
Ngay cả Tôn Xuân Tuyết, vốn không mấy ưa cô em chồng, cũng không nhịn được mà cười tươi: “Nương, mai ta sẽ dậy sớm, nấu cho Nhu Bảo nồi canh trứng, rồi làm thêm một nồi cơm thật đầy ba chúng ta cùng ăn!”
Quả thật, trong nhà có lương thực, trong lòng không còn lo sợ. Những ngày sau đó, cả nhà họ Khương ai nấy đều cảm thấy tinh thần sảng khoái, đi trong thôn cũng tràn đầy sinh khí.
Nhìn bộ dạng vui tươi phơi phới của Tôn Xuân Tuyết, bà Lý thẩm bên cạnh bèn lầm bầm sau lưng: “Nhà Phùng thị kia có một cô con dâu không đẻ nổi trứng gà, mỗi ngày nghèo rớt mồng tơi mà còn làm ra vẻ vui sướng. Nhìn cái răng cửa lớn kia của nó mà chướng cả mắt, không biết người ta lại tưởng nó đang có thai!”
Nếu là ngày thường, Phong Cảnh và Phong Miêu nghe thấy câu này, nhất định sẽ đốt cả đống cỏ khô nhà Lý thẩm cho hả giận. Nhưng hôm nay, cả hai cũng chẳng thèm phản ứng.
Bởi vì giờ trong bụng đã no đủ, mới là điều đáng kể. Bà Lý có lắm lời đến đâu, cũng chỉ biết cắn lưỡi mà ghen tị. Còn nhà họ Khương thì mỗi bữa đều có gạo trắng và thịt khô để ăn!
Từ khi có của ăn của để, Phùng thị thỉnh thoảng còn mua chút bánh bao thịt và điểm tâm về cho cả nhà ăn đổi bữa.
Là người cẩn trọng, mỗi lần ra ngoài, nàng đều mang theo một cái rổ cũ, bên trên để vài đôi giày cỏ rách. Gặp ai hỏi, nàng chỉ bảo là vào thành bán giày phụ giúp gia đình, chẳng ai nghi ngờ gì.
Thỉnh thoảng, bà Lý thẩm ngửi được mùi thịt, lại đứng trong nhà than thở: “Không biết nhà nào có tiền đến nỗi phải tiêu hoang, còn dám kho thịt ăn trong năm đói kém này, muốn làm người khác thèm chết hay sao!”
“Ba trăm cân gạo kê!”
“Còn có ba trăm cân đậu nành nữa!” Ánh đèn dầu soi lên khuôn mặt Khương Phong Niên, khiến đôi mắt hắn càng sáng rực.
Khương Phong Hổ ngồi bệt xuống đất, ôm lấy bao lương thực mà lẩm bẩm: “Nhiều thế này, gạo và đậu đủ cho nhà ta ăn mấy năm. Có lương thực này rồi, nhà ta sẽ không bao giờ phải chịu đói nữa!”
May mắn là trời đã khuya, mọi người trong thôn đều yên giấc, không ai trông thấy cảnh này. Nếu không, cả Đại Liễu thôn đã sớm xôn xao.
Phùng thị dù vui mừng nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, vội bảo người nhà chuyển hết lương thực xuống hầm.
Tuy vậy, hầm nhà họ quá nhỏ, không đủ chứa hết, nên vẫn còn lại hai trăm cân gạo chưa xếp vào được.
Khương Phong Niên lau mồ hôi, cười lớn: “Nương, nhà mình nay có nhiều gạo trắng đến nỗi hầm chứa không hết rồi!”
Phùng thị nghĩ ngợi một lúc, rồi bảo mọi người mang số gạo dư này vào nhà.
“Khoảnh phòng phía tây nơi vợ chồng lão nhị ở vẫn còn rộng, cứ đem vào phòng đó trước, phủ một cái chăn cũ lên, đừng để ai để ý thấy là được.”
Chờ đến khi cả nhà bận rộn xong, đã gần nửa đêm.
Dù đã đến giờ ngủ từ lâu, nhưng người nhà họ Khương ai nấy đều phấn khởi đến nỗi mắt mở trừng trừng, không ai buồn ngủ.
Nghĩ lại bao năm khổ cực đã qua, nay khổ tận cam lai, Khương Phong Niên là con cả, lòng càng thêm kiên định.
Tôn Xuân Tuyết và Lý Thất Xảo cũng vui mừng, nói chuyện râm ran mãi không dứt.
Khi mới về làm dâu, nhà nghèo khó trăm bề, họ đâu dám mơ tới ngày có đủ cơm trắng ăn no như bây giờ. Tất cả như một giấc mơ.
Cả nhà họ Khương phấn khởi đến tận nửa đêm.
Cuối cùng vẫn là Phùng thị có lý trí hơn, ôm lấy Tiểu Nhu Bảo đã ngủ say, thúc giục mọi người đi nghỉ.
Trước khi ngủ, Phùng thị không quên nhắc nhở: “Nhà ta có được số lương thực này đều là nhờ phúc của muội muội các ngươi. Nhớ kỹ lời nương dặn, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.”
“Còn nữa, không ai được phép nói lung tung ở bên ngoài. Một khi bọn trộm dòm ngó, cả nhà ta sẽ gặp họa!” Phùng thị nghiêm giọng dặn dò.
“Nếu ai dám ba hoa ở ngoài, nương sẽ đuổi ngay ra khỏi nhà, nghe rõ chưa!”
“Yên tâm đi, nương. Từ nay về sau, muội muội chính là báu vật của nhà ta!”
“Chúng ta nhất định sẽ giữ kín miệng, chỉ lo ăn mà chẳng nói nửa lời!”
Ngay cả Tôn Xuân Tuyết, vốn không mấy ưa cô em chồng, cũng không nhịn được mà cười tươi: “Nương, mai ta sẽ dậy sớm, nấu cho Nhu Bảo nồi canh trứng, rồi làm thêm một nồi cơm thật đầy ba chúng ta cùng ăn!”
Quả thật, trong nhà có lương thực, trong lòng không còn lo sợ. Những ngày sau đó, cả nhà họ Khương ai nấy đều cảm thấy tinh thần sảng khoái, đi trong thôn cũng tràn đầy sinh khí.
Nhìn bộ dạng vui tươi phơi phới của Tôn Xuân Tuyết, bà Lý thẩm bên cạnh bèn lầm bầm sau lưng: “Nhà Phùng thị kia có một cô con dâu không đẻ nổi trứng gà, mỗi ngày nghèo rớt mồng tơi mà còn làm ra vẻ vui sướng. Nhìn cái răng cửa lớn kia của nó mà chướng cả mắt, không biết người ta lại tưởng nó đang có thai!”
Nếu là ngày thường, Phong Cảnh và Phong Miêu nghe thấy câu này, nhất định sẽ đốt cả đống cỏ khô nhà Lý thẩm cho hả giận. Nhưng hôm nay, cả hai cũng chẳng thèm phản ứng.
Bởi vì giờ trong bụng đã no đủ, mới là điều đáng kể. Bà Lý có lắm lời đến đâu, cũng chỉ biết cắn lưỡi mà ghen tị. Còn nhà họ Khương thì mỗi bữa đều có gạo trắng và thịt khô để ăn!
Từ khi có của ăn của để, Phùng thị thỉnh thoảng còn mua chút bánh bao thịt và điểm tâm về cho cả nhà ăn đổi bữa.
Là người cẩn trọng, mỗi lần ra ngoài, nàng đều mang theo một cái rổ cũ, bên trên để vài đôi giày cỏ rách. Gặp ai hỏi, nàng chỉ bảo là vào thành bán giày phụ giúp gia đình, chẳng ai nghi ngờ gì.
Thỉnh thoảng, bà Lý thẩm ngửi được mùi thịt, lại đứng trong nhà than thở: “Không biết nhà nào có tiền đến nỗi phải tiêu hoang, còn dám kho thịt ăn trong năm đói kém này, muốn làm người khác thèm chết hay sao!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.