[Huyền Học ] Sau Khi Nhặt Tiểu Phúc Tinh, Cả Nhà Phát Tài
Chương 43:
Nhàn Nhân Cật Trà
01/11/2024
Năm nay mất mùa, nhưng nhà họ Khương không hề khoe khoang, sống cuộc sống yên bình mà vui vẻ, chẳng để ai hay biết.
Ngày tháng thấm thoắt trôi qua, Tiểu Nhu Bảo về nhà họ Khương đã được gần hai tháng.
Dưới sự chăm sóc tận tình của Phùng thị và cả nhà, Nhu Bảo tròn trĩnh hơn hẳn, da thịt hồng hào, mỗi khi chạy nhảy là đôi má phúng phính rung rinh, trông yêu vô cùng.
Chiếc bụng vốn yếu của nàng cũng đã được bồi bổ cho khỏe mạnh. Giờ đây, mỗi bữa nàng có thể ăn hết nửa bát cơm.
Tóc nàng cũng đã dài ra hơn hai tấc, lưa thưa buông xuống phía sau tai.
Phùng thị ôm khuê nữ vào lòng, âu yếm hôn hai cái lên trán: “Con nít tóc lớn nhanh thật, thêm nửa tháng nữa là nương có thể bện cho ngươi một đôi bím nhỏ rồi.”
Tiểu Nhu Bảo nghe vậy, đôi mắt tròn xoe, sáng như hai viên ngọc trai lớn.
Nàng cũng là một cô bé rất thích làm đẹp.
“Vâng vâng, muốn bím tóc, Nhu Bảo muốn bím tóc nhỏ!” Nàng rúc đầu vào lòng mẹ, cười khúc khích như đóa hoa nhỏ đang nở…
…
Buổi sáng trong nhà họ Khương lúc nào cũng rộn ràng, ai nấy đều vây quanh Nhu Bảo, chăm sóc từng chút một.
Bên ngoài, tiếng “leng keng leng keng” vang lên, là Phùng thị đang cầm bát đập trứng, chuẩn bị nấu bữa sáng cho khuê nữ.
Lý Thất Xảo cũng không chịu thua kém, vừa cõng Xuân Ca nhi còn đang ngủ say trên lưng, vừa làm bánh nướng áp chảo cho cô em chồng ăn. Nàng cán bột thành hình bầu dục, rồi phết lên một lớp trứng gà, khiến chiếc bánh mềm xốp vô cùng. Sau đó, nàng bôi thêm một lớp mứt dâu tây lên mặt bánh, mùi hương ngọt ngào tỏa ra làm Xuân Ca nhi ngửi thấy mà chảy cả nước miếng.
Trong phòng, Phong Cảnh và Phong Miêu cũng xôn xao tranh nhau giành quần áo để mặc cho muội muội, đều muốn giúp nàng trước.
Tôn Xuân Tuyết nhìn cả nhà ai nấy đều vây quanh Tiểu Nhu Bảo, lại nghĩ đến những món quà quý giá mà Hàn thượng đã tặng, sợ mình bị bỏ rơi nên cũng cố lấy hết can đảm, nở một nụ cười rộng với Nhu Bảo khi nàng vừa tỉnh dậy.
Tiểu Nhu Bảo nhìn thấy, cảm thấy nụ cười của Đại tẩu còn đáng sợ hơn cả khi khóc. Nàng vội lấy tay nhỏ che mắt lại, rồi lăn trở lại giường.
Sáng sớm đã gặp quỷ… Đại tẩu cũng bắt đầu muốn lấy lòng nàng nữa!
Phùng thị thấy Nhu Bảo có vẻ sợ hãi, liền bước tới đuổi Tôn Xuân Tuyết ra ngoài: “Ngươi đừng có làm cái mặt đáng sợ đó, ta nhìn còn nổi cả da gà! Mau ra ngoài phòng chuẩn bị giường đất và bàn ghế, Nhu Bảo sắp ăn cơm rồi.”
Tiểu Nhu Bảo ăn không nhiều, chỉ hết nửa chén canh trứng, hai miếng thịt mềm, một đĩa tôm nấu với tảo tím, cùng với mấy miếng bánh nhỏ, là đã không ăn thêm nổi nữa.
Phùng thị thấy nàng ăn thừa bánh, bèn ném cho Phong Miêu. Phong Miêu vui mừng khôn xiết, nhặt lên ăn ngay.
“Khuê nữ, nương ôm ngươi ra ngoài đi dạo tiêu cơm nhé?” Phùng thị vừa nói vừa chuẩn bị ôm Nhu Bảo.
Ngay lúc ấy, Khương Phong Niên hớt hải chạy từ bên ngoài vào, vừa vào phòng đã nói: “Nương, thôn trưởng thúc muốn họp ở nơi xay bột, bảo chúng ta nhanh chóng ra đó!”
Giờ đã qua mùa thu hoạch, ngày tháng trong thôn nhàn nhã, hiếm khi thôn lại tổ chức cuộc họp tập thể như vậy.
Phùng thị nghe xong, đoán hẳn là chuyện quan trọng, liền vội mang giày hổ cho Nhu Bảo, bế nàng đi về phía cổng thôn.
Khi hai mẹ con đến nơi, không ít hương thân đã tụ tập ở chỗ cối xay lớn trong thôn, đang túm tụm bàn tán rôm rả.
Đợi khi các gia đình đều có đại diện đến đông đủ, thôn trưởng ngồi lên chiếc ghế nhỏ, mặt mày hồng hào, bắt đầu nói.
“Thôn trưởng thúc, có chuyện gì quan trọng mà gọi chúng ta tới đông đủ thế này? Ta còn phải về đắp lại giường đất cho bà nhà ta!” Có người trong đám đông lên tiếng hỏi.
“Trừ mấy lần thu thuế lương thực vụ mùa, thôn ta hiếm khi có cuộc họp lớn như thế này. Rốt cuộc là chuyện gì vậy, thôn trưởng?” Một hương thân khác cũng tò mò hỏi.
Ngày tháng thấm thoắt trôi qua, Tiểu Nhu Bảo về nhà họ Khương đã được gần hai tháng.
Dưới sự chăm sóc tận tình của Phùng thị và cả nhà, Nhu Bảo tròn trĩnh hơn hẳn, da thịt hồng hào, mỗi khi chạy nhảy là đôi má phúng phính rung rinh, trông yêu vô cùng.
Chiếc bụng vốn yếu của nàng cũng đã được bồi bổ cho khỏe mạnh. Giờ đây, mỗi bữa nàng có thể ăn hết nửa bát cơm.
Tóc nàng cũng đã dài ra hơn hai tấc, lưa thưa buông xuống phía sau tai.
Phùng thị ôm khuê nữ vào lòng, âu yếm hôn hai cái lên trán: “Con nít tóc lớn nhanh thật, thêm nửa tháng nữa là nương có thể bện cho ngươi một đôi bím nhỏ rồi.”
Tiểu Nhu Bảo nghe vậy, đôi mắt tròn xoe, sáng như hai viên ngọc trai lớn.
Nàng cũng là một cô bé rất thích làm đẹp.
“Vâng vâng, muốn bím tóc, Nhu Bảo muốn bím tóc nhỏ!” Nàng rúc đầu vào lòng mẹ, cười khúc khích như đóa hoa nhỏ đang nở…
…
Buổi sáng trong nhà họ Khương lúc nào cũng rộn ràng, ai nấy đều vây quanh Nhu Bảo, chăm sóc từng chút một.
Bên ngoài, tiếng “leng keng leng keng” vang lên, là Phùng thị đang cầm bát đập trứng, chuẩn bị nấu bữa sáng cho khuê nữ.
Lý Thất Xảo cũng không chịu thua kém, vừa cõng Xuân Ca nhi còn đang ngủ say trên lưng, vừa làm bánh nướng áp chảo cho cô em chồng ăn. Nàng cán bột thành hình bầu dục, rồi phết lên một lớp trứng gà, khiến chiếc bánh mềm xốp vô cùng. Sau đó, nàng bôi thêm một lớp mứt dâu tây lên mặt bánh, mùi hương ngọt ngào tỏa ra làm Xuân Ca nhi ngửi thấy mà chảy cả nước miếng.
Trong phòng, Phong Cảnh và Phong Miêu cũng xôn xao tranh nhau giành quần áo để mặc cho muội muội, đều muốn giúp nàng trước.
Tôn Xuân Tuyết nhìn cả nhà ai nấy đều vây quanh Tiểu Nhu Bảo, lại nghĩ đến những món quà quý giá mà Hàn thượng đã tặng, sợ mình bị bỏ rơi nên cũng cố lấy hết can đảm, nở một nụ cười rộng với Nhu Bảo khi nàng vừa tỉnh dậy.
Tiểu Nhu Bảo nhìn thấy, cảm thấy nụ cười của Đại tẩu còn đáng sợ hơn cả khi khóc. Nàng vội lấy tay nhỏ che mắt lại, rồi lăn trở lại giường.
Sáng sớm đã gặp quỷ… Đại tẩu cũng bắt đầu muốn lấy lòng nàng nữa!
Phùng thị thấy Nhu Bảo có vẻ sợ hãi, liền bước tới đuổi Tôn Xuân Tuyết ra ngoài: “Ngươi đừng có làm cái mặt đáng sợ đó, ta nhìn còn nổi cả da gà! Mau ra ngoài phòng chuẩn bị giường đất và bàn ghế, Nhu Bảo sắp ăn cơm rồi.”
Tiểu Nhu Bảo ăn không nhiều, chỉ hết nửa chén canh trứng, hai miếng thịt mềm, một đĩa tôm nấu với tảo tím, cùng với mấy miếng bánh nhỏ, là đã không ăn thêm nổi nữa.
Phùng thị thấy nàng ăn thừa bánh, bèn ném cho Phong Miêu. Phong Miêu vui mừng khôn xiết, nhặt lên ăn ngay.
“Khuê nữ, nương ôm ngươi ra ngoài đi dạo tiêu cơm nhé?” Phùng thị vừa nói vừa chuẩn bị ôm Nhu Bảo.
Ngay lúc ấy, Khương Phong Niên hớt hải chạy từ bên ngoài vào, vừa vào phòng đã nói: “Nương, thôn trưởng thúc muốn họp ở nơi xay bột, bảo chúng ta nhanh chóng ra đó!”
Giờ đã qua mùa thu hoạch, ngày tháng trong thôn nhàn nhã, hiếm khi thôn lại tổ chức cuộc họp tập thể như vậy.
Phùng thị nghe xong, đoán hẳn là chuyện quan trọng, liền vội mang giày hổ cho Nhu Bảo, bế nàng đi về phía cổng thôn.
Khi hai mẹ con đến nơi, không ít hương thân đã tụ tập ở chỗ cối xay lớn trong thôn, đang túm tụm bàn tán rôm rả.
Đợi khi các gia đình đều có đại diện đến đông đủ, thôn trưởng ngồi lên chiếc ghế nhỏ, mặt mày hồng hào, bắt đầu nói.
“Thôn trưởng thúc, có chuyện gì quan trọng mà gọi chúng ta tới đông đủ thế này? Ta còn phải về đắp lại giường đất cho bà nhà ta!” Có người trong đám đông lên tiếng hỏi.
“Trừ mấy lần thu thuế lương thực vụ mùa, thôn ta hiếm khi có cuộc họp lớn như thế này. Rốt cuộc là chuyện gì vậy, thôn trưởng?” Một hương thân khác cũng tò mò hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.