Huyền Huyễn Chi Diệt Thế Chí Tôn

Chương 90: Chất vấn.

Hoàng Chi Nhất Thiếu

13/01/2020

Không hiểu chuyện gì xảy ra, đại não nàng ta lúc này hoàn toàn trống rổng, không suy nghĩ được bất kể thứ gì. Hành động của hắn quá mức nhanh nên khong kịp chuẩn bị. Dưới ánh nắng chiếu vào, toàn bộ thân thể của hắn mới được nhìn thấy rõ ràng, nàng như bị gương mặt hắn hút hồn. Nhịp tim tăng lên một cách nhanh chóng.

“Không nên…”.

Nhanh chóng định thần, thanh âm nàng ta vang lên nhè nhẹ như thổi vào tai hắn, bên trong ẩn chứa một chút run run cùng mong chờ.

“Không nên cái gì?”.

Hắn như có thêm cái để chọc ghẹo. Nhanh chóng đáp lời một cách rất thản nhiên.

“Không nên làm chuyện đó lúc này…”.

Bị hỏi ngược lại một cách rất tróng vành, nàng ta ngẩn một lúc không kịp phản ứng. Gương mặt đã đỏ hồng lên nay càng thêm rõ ràng, nhịp tim tăng nhanh một cách kinh ngạc.

“Ngươi nghĩ đi đâu vậy, ta chỉ muốn đưa ngươi trở lại mà thôi”.

Không muốn hỏi thêm, hắn như muốn nhanh chóng đưa nàng ta trở về để làm việc gì đó.

“Hể”.

Nàng ta như bị bất ngờ, chẳng phải nàng ta suy nghĩ quá hay sao?

Hai tay hắn vòng qua eo thon gọn thu về một bên hông, hai chân đạp mạnh xuống đẩy thân thể nhảy lên trên lưng Tiểu Đẩu Tử. Hai kia vỗ nhẹ hai cái trên lưng nó.

Như hiểu được ý vị của hắn, Tiểu Đầu Tử nhanh chóng đứng dậy rồi nhanh chóng đi ra khỏi nơi này. Hang động này không phải nối liền với phía dưới nền đất nên nó đi ra nhanh chóng nhảy xuống từ độ cao gần 50m.

Nàng ta ngồi phía trước nhanh chóng quay qua ôm chặt lấy cơ thể hắn không buông. Chắc có lẽ nàng ta bị sợ độ cao, khoảng cách này làm sao có thể khiến một người tu luyện chịu thương tổn, cùng lắm chỉ trầy xước một chút mà thôi. Chưa kể, ngồi trên lưng nó cực kỳ an toàn, chỉ cần bám chắc liền không có chuyện gì xảy ra.

Nằm trọn trong lồng ngực của hắn, hai mắt nhắm thin thít không dám nhìn xuống phía dưới. Rơi từ trên cao nên từng làn gió quét qua thân thể mang lại cảm giác mát lạnh khiến nàng ta run lên liên hổi. Trông như rất sợ hải.

Bành bành!

Thanh âm bốn chân nó va chạm trên nền đất phát ra, thân thể uyền chuyển tiếp đất không để lại quá nhiều rung lắc. Ổn định thân thể lại một chút, nó liền cất bước chạy nhanh về phía con suối.

“Có thể thả ta ra được rồi chứ?”.

Ngay vừa lúc tiếp đất. Phong Thần liền cất lên lời nói như nhắc nhở nàng thả hai tay đang ôm chầm lấy hắn.

“Ừm”.

Nghe được, nhanh chóng buông tay ra, lúc này nàng ta có một cảm giác bồi hồi rất lạ.

Tốc độ Tiểu Đầu Tử rất nhanh, khoảng cách 3 dặm đối với nó như không có gì, chưa tới 3 phút là có thể tới nơi. Bước chân nhanh nhạy luồn lách qua từng bụi cây cùng từng cây đại thụ to lớn trước mặt. Thân thể nó uyển chuyển tới mức phía trên lưng không cảm nhận được quá nhiều rung động. Cảm giác rất thoải mái.

Tới nơi, bước chân nó dừng lại. Phong Thần vòng ta qua ôm chặt lấy vòng eo nàng ra rồi nhảy xuống, giữ lấy thân thể nàng không còn rung lắc liền buông tay, động tác hắn rất nhanh chóng liền nhảy trở lại. Nhanh chóng đưa tay ra hiệu. Tiểu Đầu Tử hiểu ý, nhanh chóng chạy đi men theo con suối đi lên tới thượng nguồn. Tôc độ nó lúc này nhanh hết mức, bất cứ thứ gì ngăn cản đều bị nó đụng gảy.

Nàng ta như đang trong mộng nên không nhận biết được hắn đã rời đi một cách nhanh chóng.



“Cho ta biết tên của ngươi?”.

Định thần lại, nàng ta nhanh chóng quay người cùng cất lên thanh âm nhẹ nhàng hỏi tới. Nhưng trước mắt nàng không còn nhận thấy bóng dáng của hắn đâu. Quay qua nhìn xung quanh nhưng không hề nhận thấy, hắn đã hoàn toàn rời đi.

“Tên nam nhân đáng ghét…”.

Nhận thấy hắn đã rời đi mà không nói một lời khiến nàng có chút hụt hẩng, miệng nàng như xú lên trông rất dễ thương.

“Ta tên Lý Thiểm Đào, ta chắc chắn tìm được người, ngươi chờ đó… ”.

Đại não nàng như không điều khiển được liền phát ra thanh âm vang vọng xung quanh. Chắc có lẽ hắn không nghe thấy nhưng nàng ta vẫn cứ hi vọng như vậy.

Phía xa, Phong Thần như nghe được thanh âm nàng ta liền nở ra một nụ cười nhẹ rồi vổ vổ hai cái lên lưng Tiểu Đầu Tử ra hiệu nó tăng tốc. Vị nử tử này khiến hắn có chút thích thú, một cảm giác hơi là lạ.

“Nhưng hắn thật là ngầu”.

Trên miệng nàng nở ra một nụ cười nhẹ cùng thanh âm nhẹ nhàng xiêu lòng.

Dưới dánh nắng chiếu xuống lộ rõ từng điểm trên gương mặt hình trái xoan của nàng. Ngũ quan không chỉ tương xứng mà còn rất sắc sảo. Cặp mắt phượng to tròn vời con ngươi đen ánh chiếm phần lớn diện tích trông rất mạnh mẻ cùng hai hàng mày ngài sắc nét như lưởi kiếm rất thon nhọn. Sống mũi cao ráo thon gọn cùng khuôn miệng hình trái tim nhỏ nhắn với cặp môi hồng hảo đều đặn căng mọng, không một chút son phấn trang điểm. Làn da nàng ta trắng hồng tự nhiên như tô điểm sắc đẹp, kết hợp cùng bộ áo quần gọn gàng tinh tế đến từng chi tiến, cái áo ngắn tay màu hồng nhạt cùng những họa tiết cánh hoa được thêu dệt lên rất tinh tế kết hợp cùng một cái váy trắng hồng dài ngang đùi nâng lên vẻ đẹp của nàng.

Đứng lại một lúc, hướng ánh mắt ra xa, không phải có một sợi dây vô hình nào đó đánh dấu hai người mà hướng nàng nhìn tới chính là hướng mà Tiểu Đầu Tử chạy đi.

Lắc đầu một cái làm tỉnh táo trở lại. Hướng bước chân về phía doanh trại. Trên đường trở về nàng ta trông rất vui vẻ, hai chân đảo tới liên tục từng bước chân đều đặn cùng hai tay vung mạnh theo từng hướng khác nhau cùng cái đầu nghiêng qua nghiêng lại trông khá là trẻ con.

Chạy trở về nhưng nàng không biết là tối qua đám quân sĩ đã ráo riết tìm nàng suốt cả đêm.

Khi lại gần doanh trại khoảng chừng 100m. Phía bên ngoài, một đám quân sĩ đang đứng canh gác nhìn thấy nàng ta quay trở lại liền thở dài nhẹ nhỏm. Cảm giác cơ thể nhẹ hẳn đi, khóe miệng liền nở ra một nụ cười nhẹ. Đợi tới lúc chạy tới gần mới khom người xuống cúi chào nàng ta.

Ngay từ lúc tiến vào doanh trại, nàng ta liền thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn tới, cảm nhận được bên trong có một chút gì đó vui vẻ. Trên mặt nàng biểu hiện không hiểu chuyện gì đang xảy ra tới. Không tiếp tục để ý, nàng nhanh chóng chạy tới trung tâm doanh trại.

Đưa lớp vài chắn phía trước rồi nhanh chóng chạy vào.

Phía trên cao có một bóng dáng trung niên nhân đang ngồi cùng với ánh mắt nhìn chằm chằm lấy nàng. Biểu cảm của hắn trông rất lẩn lộn. Hắn tối hôm qua cũng thức trắng đêm không có một giây chợp mắt, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện.

“Cha, ta đã trở về”.

Nhìn thấy gương mặt cha nàng trông rất khó chịu nên nhanh chóng gạt bỏ đi không khí này, thanh âm nàng phát ra có chút vui vẻ cùng cầu khẩn.

“Ngươi, thân nử nhi sao có thể chạy rông như vậy, lỡ như gặp phải Vương cấp Hung Thú thì làm sao?”.

“Ta phái người đi tìm kiếm nhưng không có tin tức, ngươi làm ta rất lo lắng”.

Nàng ta chính là người mà hắn yêu quý nhất, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn cùng biểu cảm cầu khẩn như vậy khiến hắn không tài nào có thể quát mắng. Chỉ biếu làm dịu xuống mà thôi. Trả lời nàng ta một cách trách giận, giọng điệu có chút nặng nề cùng nhẹ nhàng.

Bên trong ánh mắt có thể nhận thấy rất rõ ràng, biểu cảm của hắn như được gạt bỏ được tảng đá nặng.

“Hì hì”.

Nàng ta như biết được cha đang giận nên cười lên nhẹ nhàng, ra vẻ uất ức.



“Thế, tại nơi này có thứ gì có thể khiến tiểu công chúa của ta thích thú mà trốn đi một buổi tối như vậy?”.

Nhìn thấy con gái biểu cảm như vậy nhưng hắn vẫn chưa thấy thỏa mản, muốn hỏi lý do. Lời nói ẩn chưa một chút đố kỵ.

“Ta tìm được nam nhân phù hợp…”.

“Tại nơi này làm gì còn ai khác sao, ngươi nói như vậy làm sao có thể tin tưởng được”.

“Ta nói thật”.

“Hắn trông như thế nào mà có thể hớp hồn được con gái của ta?”.

Hắn cảm giác như ngày một ganh tỵ. Nàng là người mà hắn cưng chiều nhất nhưng hiện tại lại bị một người nam nhân khác xen vào. Vừa vui vừa có chút gì đó rất khó nói.

“Hắn rất mạnh mẻ, không có thứ gì để chê, mái tóc trắng bạc rất cuốn hút. Chưa kể hắn còn có Hung Thú làm vật cưởi”.

“Thật sao?”.

Nghe nàng ta nói nhưng hắn vẫn không dám tin.

“Thật. Lúc ta đang tắm liền nhìn thấy nó ta bị nó dọa cho ngất đi”.

“Không phải hắn đưa ta ra khỏi dòng nước chắc giờ bị đưa đi tới nơi xa”.

“Cái gì?”.

Nghe tới đây, hắn như phát hỏa. Nếu như nàng ta nói đúng sự thật thì có lẻ nàng bị hắn làm chuyện xằng bậy, lúc này trong đầu chỉ có một cái suy nghĩ như vậy. Muốn làm rõ nên không ngần ngại hỏi tới.

“Hắn đã làm gì ngươi?”.

“Không làm gì cả. Hắn chỉ giúp ta mặc đồ mà thôi”.

Nàng như bị ngạc nhiên, cha nàng hỏi tới câu khiến nàng rất ngượng, nàng trong vô thức liền đáp trả.

Ngồi trên cao, hắn nghe được câu trả lời con gái liền tựa người ra sau. Như bị một tảng đá lớn ném thẳng vào mặt. Con gái nuôi dưởng 20 năm mà dễ dàng bị nhìn thấy như vậy. Đại não hắn như bị che lấp đi, khóe miệng co giật liên hồi. Đợi một lúc sau mới có thể hỏi tiếp.

“Người đâu, hắn không theo ngươi trở về?”.

“Thả ta xuống ven suối liền rới đi, ta còn chưa biết tên hắn”.

Nàng trả lời rất nhanh chóng, bên trong lời nói như kiểu bị uất ức, không thèm dấu diếm.

“Tên nam nhân khốn kiếp, dám dành con gái của ta, đợi ta tìm được ta băm ngươi thành trăm ngàn mảnh”.

Trên cao hắn như lẩm bẩm một tràng dài, mặc dù không quá lớn nhưng bên dưới nàng ta có thể nghe thấy được. Nhanh chóng liền phản bác lại.

“Hắn là người ta thích, người dám đụng vào hắn, ta giận không nhìn mặt người nữa”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Huyễn Chi Diệt Thế Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook