Huyền Huyễn Chi Diệt Thế Chí Tôn

Chương 89: Ngươi phải chịu trách nhiệm

Hoàng Chi Nhất Thiếu

11/01/2020

Bên trong hang động!

Đặt nàng ta nằm tại phía trên mỏm đá một cách nhẹ nhàng, ánh mắt hắn nhìn tới một lúc rồi quay đầu. Tiểu Đầu Tử từ lúc tiến vào ngay lầm tức liền lăn ra ngủ, đã một thời gia khá dài cả hai chưa được chợp mắt. Điểm đến cũng đã tới nên tối nay đánh một giấc ngủ sâu qua hôm sau rồi tính. Phong Thần hai chân dẩm nhẹ một cái liền nhảy lên phía trên lưng nó, đặt lưng lên trên lớp lông mềm mịn.

Cơ thể mệt mỏi tới mức, lúc vừa đặt lưng xuống liền chìm sâu vào giấc ngủ. Thần thức cũng bắt đầu giản ra, cảm giác mệt mỏi một thời gian dài đều được giải tỏa.

Bên ngoài đám quân sỉ đi tìm kiếm xuyên suốt trong đêm mà hắn không hề hay biết. Nơi này cách con suối hơn 3 dặm về phía Đông Nam cùng đường đi lên ngọn núi này không hề dễ dàng nên tìm tới đây là việc chưa hề suy nghĩ tới.

Nhưng việc bị Hung Thú bắt đi nên rất có khả năng là bị mang lên trên cao, muốn tìm tới cũng chỉ là bước cuối cùng mà thôi. Nếu trong rừng tìm kiếm được liền tốt nhất.

Trong đêm tối từng bước chân rộn ràng dẩm lên nền đất hướng xung quanh. Dưới ánh trăng mờ ảo nên việc có thể nhìn tới khoảng cách xa là một chuyện không thể, tầm nhìn bị hạn chế rất lớn, trong khảng cách gần 10m mới có thể nhìn thấy rõ ràng.

Xung quanh đều là những cây đại thụ cao lớn cùng bên dưới gốc cây từng hàng bụi rậm phủ kín gần như toàn bộ, chỉ có thể tạo ra một lối nhỏ mới có thể đi qua. Rậm rạp là thế nhưng không thể làm khó được đám quân sỉ. Bên trong những người tìm kiếm thì có không ít người có thuộc tính đặc biệt nên có thể nương theo đó mà tìm tới.

Cẩn trọng tới mức còn mang theo một vài đầu Hung Thú nhỏ được nuôi dưởng cùng huấn luyện từ trước để tiện cho việc lần theo mùi hương.

Ban đầu nàng ta chỉ cấm những người tiến đến gần con suối, vì nơi đó là nơi mà nàng tắm rửa nên không ai được phép lại gần dủ chỉ 200m. Thân thể nàng quá mức cao quý nên không ai dám nhìn trộm. Đám Hung Thú chỉ có thể nương theo mùi hương mới có thể tìm tới nơi mà lần trước nàng đề quần áo trên bờ.

Sắc trời ngày càng tối muộn nên tất cả bọn họ đều ngày càng khẩn trương, trong đêm từng thanh âm to lớn kêu gọi nàng ta. Chỉ cần nghe được một tiếng đáp liền có thể nhận biết nhưng hoàn toàn không nhận được lời đáp. Màn đêm vẩn cứ lẳng lặng cùng với thanh âm từ bọn họ phát ra mà thôi.

Mở rộng phạm vi cách con suối gần 3 dặm mới có dấu hiệu dừng lại.

Trong khoảng cách này chính là cực hạn có thể tìm kiếm, mở rộng hơn nữa chỉ càng dẩn tới đám người nguy hiểm. Không may kích động một đầu Hung Thú đỉnh cấp thì chỉ còn nước chết.

Thời gian dần trôi đi, lúc này sắc trời đã dần hửng sáng, từng ánh sáng nhỏ lấp lóe xuyên qua từng tán lá chiếu rọ xuống nề đất.

Một đêm tìm kiếm hoàn toàn thất bại, không hề phát hiện dù chỉ một chút tin tức. Lặng lẻ trở về quân doanh.

“Thể nào, có tìm được nàng ta hay không?”.

Ngay từ lúc vừa quay trở về liền nhận được một thanh âm lo lắng từ phía xa trong doanh trại phát ra. Đợi một lúc nhưng không có một người lên tiếng trả lời.

Từng tóp người quay trở về với sắc mặt rất khó coi, nửa xanh nửa trẳng trông rất thất thần.

Không chờ đợi quá lâu, một bóng người đi tới mở la lớp vải che chắn bước vào. Thân thể run lên liên hồi.

“Không tìm được sao?”.



Nhận thấy người bên dưới biểu cảm, hắn liền nhận biết được chắc chắn. Lời nói hắn vang lên mang theo vẻ rất nặng nề.

Phía bên dười người thanh niên kia thân thể run lên ngày một mạnh cùng gật đầu một cái. Không dám ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt dính chặt trên nền đất.

“Đi ra ngoài đi”.

Đi ra bên ngoài, hắn như được thả ra một tảng đá lớn, cảm giác có chút nhẹ nhỏm. Suốt đêm không được chợp mắt cùng di chuyển liên tục nên cơ thể lúc này mệt mỏi tới cực điểm. Chỉ cần tựa lưng xuống là có thể chìm vào giấc ngủ.

1 canh giờ qua đi!

Phía bên trong hang động lúc này đã nhận được từng ánh nắng đầu tiên chiếu rọi tới. Nàng ta bị ánh nắng chiếu lên thân thể. Hai mắt nhắm chặt giật giật liên hồi do bị ánh nắng làm chói. Hai tay đưa lên cao che chắn. Nằm thêm một lúc mới hoàn toàn tỉnh dậy.

Nghiêng người đưa tay xuống đẩy thân thể đứng dậy. Cảm nhận được mềm mịn phía bên dưới nên rất nhanh chóng thu hút được ánh mắt nàng nhìn xuống. Thân thể ngồi trên mỏm đá, thả lỏng hai chân chạm xuống nền đất. Ánh mắt nàng nhìn chăm chú cùng hai tay liên tục xoa xoa, cảm nhận độ mềm mịn lớp lông da này. Cảm giác nó còn mềm mịn hơn cả tấm nệm đắt tiền.

Không phân tâm quá lâu, ngước đầu lên cao nhìn xung quanh. Chuyện tối qua nàng gần như quên hết toàn bộ, không nhớ gì. Không hiểu chuyện gì xảy ra.

Hướng ánh mắt về phía trong góc nhìn thấy một thứ gì đó to lớn đang cuộn thân thể lại. Con ngươi nàng co rút lại, toàn thân như bị một luồng điện chạy qua, đứng hình một hồi lâu mới có thể định thần. Nhìn nó một lúc mà không thấy có một phản ứng, không cần suy nghĩ thêm một chút nào, hai chân nàng phát lực muốn nhanh chóng chạy đi.

Roạt roạt!

Phía trong góc truyền ra thanh âm chuyển động. Ngay vừa đứng trước cửa hang động, thân thể nàng như bị điều khiển, bỗng nhiên dừng lại. Thân thể nàng run lên liên hồi, gương mặt chuyển qua trắng bệch sợ hải. Toàn thân căng cứng như một khúc gỗ. Cố gắng quay đầu nhìn lại.

Vừa lúc nhìn thấy bản mặt của nó, ánh mắt nó nhìn chằm chằm lấy thân thể nàng trông rất đáng sợ, lúc này nàng như nhớ hết toàn bộ mọi chuyển.

Chẳng phải đầu Hung Thú tối qua hay sao?

Trong đầu nàng một cái hình ảnh hiện lên rất rõ ràng. Thời điểm nhìn thấy nó thêm một lần liền muốn ngất đi nhưng thân thể nàng lại không nghe theo.

Đại não trống rổng không còn suy nghĩ được một chút nào. Nhưng rất nhanh nàng ta lại mở to hai con mắt, co ngươi như muốn nhảy ra ngoài. Trước mắt nàng không chỉ có một đầu Hung Thú, mà trên lưng nó hình như còn có một ai đó, do ánh sáng chiếu không tới nên nàng không thể nhận biết được, chỉ nhìn thấy một phần vải trắng lộ ra mà thôi.

Đứng tại một hồi lâu lúc này mới có thể nhận biết được. Trên lưng nó chính xác là có một người đang nhắm mắt nằm ngủ. Mặc dù không nhìn thấy mặt nhưng có thể chắc chắn, trong lòng nàng như bỏ được một tảng đá nặng.

Quay người trở lại, bị ánh nắng chiếu thẳng xuống hai con mắt. Hắn liền nhanh chóng có biểu hiện, thân thể nhanh chóng bật dậy, vừa mới ngủ dậy nên hai mắt có chút khó nhìn tới. Phải mất một vài giây mới có thể nhìn thấy rõ ràng. Trước mắt hắn nhìn thấy nàng ta đang đứng ngay phía trước, bốn mắt nhìn nhau một lúc.

“Tỉnh dậy rồi sao?”.



Thanh âm hời hợt của hắn vang lên, mặc dù không quá lớn nhưng đứng ở cự ly gần nên có thể nghe thấy.

“Ngươi là ai?”.

Lúc này như mới tá hỏa, thân thể nàng nhảy lùi ra sau một bước cùng hai tay che lấy ngực cùng phía bên dưới. Gương mặt nàng ta lúc này tấy đỏ cả lên. Thanh âm run rẩy hỏi tới.

“Không phải ta tối qua cứu ngươi sao”.

Phong Thần trả lời một cách rất thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Kể từ khi ngất đi thì mọi chuyện tiếp theo nàng ta đều không có một chút ấn tượng, nên việc đề phòng người nam nhân phía trước nên cũng dễ hiểu. Ngẩn người một lúc, nàng ta mới chợt nhớ tới chuyện gì đó.

“Tồi qua ngươi mặc đồ cho ta”.

Gương mặt nàng lúc này trông không khác gì một quả cà chua, giọng nói nhẹ nhàng cùng đôi chút ngại ngùng xen lẩn vào bên trong.

“Không phải ta thay giúp ngươi, chẳng nhẻ để ngươi như vậy hay sao?”.

Hắn vẫn như vậy, thanh âm thản nhiên tới cực điểm.

“Tối qua… ngươi… không làm… chuyện đó…?”.

Khi nghe được câu trả lời của hắn, nàng ta càng cảm thấy ngượng thêm. Từ nhỏ tới lớn, chưa một người nam nhân nào nhìn thấy thân thể nàng ta dù chỉ phần bụng mà tối qua liền bị nhìn thấy hết toàn bộ không một mảnh vải che thân. Rất nhanh chóng lại hỏi thêm, lời nói bị ngắt quảng giống như bị líu lưởi.

“Ta chỉ giúp ngươi lau chùi thân thể cùng mặc áo quần mà thôi. Hay ngươi mong muốn có chuyện gì xảy ra hay sao?”.

Hắn lúc này như muốn phá lên cười, không phải vì gượng lại thì hắn phì cười một tràng lớn. Biểu cảm nàng không thể không giữ lại. Hắn hỏi lại bằng giọng điệu châm chọc nàng ta.

“Ngươi… ngươi”.

Như hiểu được ý lời của hắn, nàng ta phản ứng lại càng gay gắt, không còn ngại ngùng nữa mà là phá lên giận.

“Ngươi phải chịu trách nhiệm… Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta”.

Hắn không khỏi bất ngờ, lời nói nàng ta sao dễ dàng tới vậy, chỉ nhìn thấy thân thể thôi mà phải bắt người khác chịu trách nhiệm. Quá vô lý.

Giật mình một cái liền nhanh chóng ổn định lại. Hai chân phát lực một cái liền đẩy thân thể hắn nhảy tới phía trước mặt nàng ta, hai tay hắn đưa ra ôm tới vòng eo nhỏ nhăn nàng ta kéo vào trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Huyễn Chi Diệt Thế Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook