Huyền Huyễn Chi Diệt Thế Chí Tôn
Chương 88: Tìm kiếm trong đêm.
Hoàng Chi Nhất Thiếu
10/01/2020
Nghe theo lời, Tiểu Đầu Tử hướng bước chân dung nhập vào bên trong rừng rậm
tiến về phía chân núi. Lúc trước đi qua nơi này nó đã từng đi qua một
cái hang động không quá sâu, diện tích đủ để có thể ngủ qua đêm. Lần
theo trí nhớ, men theo lối nhỏ phía bên dưới chân núi dần dần đi tới.
Xung quanh lối đi, hai hàng cây bao phủ gần như toàn bộ, chỉ chừa lại một đoạn đường rộng gần 3m cùng từng mỏm đá gồ ghề trên nền đất. Thân thể uyển chuyển luồn lách, chưa tới 10 phút là có thể tới.
Bước chân vào bên trong, ngay trước mắt hắn là một hẻm nhỏ lối vào mà thôi, chỉ là một đoạn ngắn đủ để luồn lách thân thể cùng đủ chổ để tựa lưng. Hai chân phát lực đẩy nhẹ thân thể từ trên lưng Tiểu Đầu Tử đẩy cơ thể nhảy xuống chạm hai chân trên nền đất. Nàng ta ngất xỉu nặng tới mức mà bị hắn lau chùi thân thể cùng bế đi mà không hề hay biết.
Phía trước có một mỏm đá trong khá là trơn nhẳn cùng khá là bằng phẳng. Lấy ra một lớp lông da Hùng Sư trải dài bên trên rồi nhanh chóng đặt nàng nằm phía bên trên. Ánh mắt hắn đảo qua một cái rồi quay đầu, hiện tại hắn cũng có một nơi có thể đặt lưng xuống, một nơi mềm mịn.
Lúc này trời cũng đa tối muộn nên hắn không muốn rời đi, chỉ muốn đặt lưng xuống rồi đánh một giấc ngủ sâu cho tới sáng mà thôi.
Bên ngoài rừng rậm, cách đó khoảng chừng mấy dặm!
Tại khu doanh trại nào đó!
“Đã tìm được nàng ta?”.
Phía bên trong doanh trại, một vị trung niên nhân có sắc mặt lo lắng đăm chiêu suy nghĩ. Phía bên dưới, những người khác cùng biểu cảm như vậy. Bỗng, từ bên ngoài tiếng bước chân chạy tới rất nặng nề nhanh chóng mở bên trên một lối đi.
Tiến vào phía trước, đứng đối diện vị trung niên kia. Sắc mặt hắn trông rất lo sợ, hơi thở hổn hển cùng từng hạt mồ hôi lấm tấm lăn trên gương mặt. Chưa kịp nói một lời liền bị người phía trên kia hỏi xuống, thanh âm phát ra rất to rõ dọa sợ.
“Vẫn chưa, nàng ta biến mất không một dấu vết, xung quanh không có dấu chân Hung Thú, dấu chân nàng ta cũng vậy”.
Thanh âm hắn ru nrun đáp lời, bên trong ẩn chứa một sự lo sợ khiến thân thể lạnh run lên.
“Bên ngoài có hơn 20 nhóm quân được cử đi tìm kiếm nhưng vẫn không có tung tích, men theo con suối cũng không phát hiện”.
Tiếp nối, hắn tới đây cũng vì nghe theo mệnh lệnh nên không thể tránh khỏi, mọi thứ biết được đều được khai báo hết toàn bộ.
Ngay lời nói hắn vừa dứt liền cảm nhận được sự thanh đổi không khí ở bên trong, cảm giác nặng nề đè nén xuống toàn bộ. Không điều khiển được thân thể liền khụy hai chân xuống, ngồi xổm trên nền đất, sắc mặt hắn lúc này hoàn toàn chuyển qua màu tái xanh, cảm giác sợ hải này chính là do chênh lệch thực lực quá lớn, bị người kia tản ra uy áp nên không thể kháng cự. Thân thể một mực không nghe theo lời của hắn àm làm hành động như vậy.
Xung quanh, những người có mặt thấy vậy nên không có một lời lên tiếng. Gương mặt xìu xuống rất khó coi.
“Mở rộng phạm vi tìm kiếm, nếu ngày mai không tìm được thì các ngươi chắc nhận biết được hậu quả như thế nào rồi chứ?”.
Phát tiết một chút rồi nhanh chóng ổn định lại tâm thần, ánh mắt hắn sắc như dao cạo nhìn chằm chằm tới vị thanh niên đang ngả khụy trên nền đất. Bản mặt hắn giống như vô cảm, không hề có một chút nhân nhượng. Lời nói hắn phát ra giống như vừa ra lệnh vừa đe dọa.
“Nhanh chóng lui ra ngoài”.
Vị thanh niên nghe thấy toàn bộ lời nói của người ngồi phía trên cao xong toàn thân căng cứng hết toàn bộ, thân thể như bị từng luồng điện xẹt ngang qua, toàn thân lạnh toát. Ổn định lại một lúc mới có thể đứng dậy rời khỏi.
Đúng như lời nói, nếu sang ngày hôm sau mà không thể tìm kiếm được nàng ta chắc chắn chỉ có con đường chết. Lời của vị kia mỗi một lần nói ra đề thực hiện, không một ai có thể ngăn cản.
“Ta nghĩ, nàng ta chỉ đi lạc đi đâu đó. Xung quanh đều không nhận thấy bóng dáng Hung Thú nên có thể an tâm một phần. Ngươi cũng đừng có căng thẳng quá.”
Đang trong lúc căng thẳng như vậy thì một thanh âm trong trẻo vang lên, là lời nói của một vị nử tử. Nàng ta ngồi phía bên dưới một hồi lâu suy nghĩ mới lên tiếng, giống như toàn bộ đám người, nàng ta cũng rất lo lắng.
“Chỉ mong là như vậy”.
Hắn nhanh chóng đáp lời một cách khá gượng ép.
Bầu không khí nhanh chóng trở lại như lúc ban đầu.
Bên ngoài, từng tốp quân sĩ xếp thành từng đội dàn trải ra xa, số lượng ước tính hơn 2 vạn người (20k) với cùng một bộ chiến giáp mà đỏ sẩm cùng từng họa tiết màu vàng nhạt tôi lên từng điểm nhấn. Đứng đợi một hồi lâu nhưng không có một hiệu lệnh từ phái trong doanh trại trung tâm truyền ra, chỉ nhìn thấy bóng dáng người từ hướng đo chạy tới, sắc mặt hắn trông rất khó coi giống như gặp phải ma quỷ.
Ánh mắt dán chặt theo từng chuyển động bước chạy của hắn, cảm giác nghi hoặc dần dần dâng lên.
Ngay lúc này, bên trong rừng rậm cũng xáo động không khác là bao. Từng tiếng bước chân trong đêm xào xạc đè lên từng lá cây khô héo rơi rụng trên nền đất phát ra âm thanh. Số lượng người di chuyên không phải là số ít, cứ mỗi nhóm là khoảng gần 100 người. Từng ngóc ngách trong rừng đều được đảo qua hết toàn bộ.
Đi xuyên qua từng cây đại thụ cùng những bụi rậm xung quanh, những nơi mà có thể ẩn nấp đều bị đào xới, không bỏ sót một điểm. Nàng ta mất tích cũng đả gần 1 canh giờ (2 tiếng). Với chừng đó thời gian cùng thực lực của nàng chắc chắn không thể đi đâu xa, cùng không có gan cho việc rời bỏ quân sĩ để đi ra bên ngoài. Đó là điều khiến họ phải suy nghĩ một cách điên đầu.
Con người làm sao có thể biến mất mà không có một dấu vết như thế được, con người không thể bay cũng không thể tàng hình, nên việc biến mất quá mức hoang đường.
Nghi ngờ lớn nhất chỉ có thể là trôi theo dòng nước suối, dòng nước ở đây chảy không quá xiết cùng độ sâu không đáng lo ngại, nàng ta chắc chắn không thể bị đuối nước dễ dàng như vậy.
Lần theo hai bên bờ, quan sát xung quanh rất kỹ càng, không biết thời gian trôi qua là bao lâu nhưng đi mãi mà không thấy điểm cuối, cảm giác như nó đang dẩn tới một vùng đất khác hay cũng có thể là một vùng biển, điều này rất có thể. Nhưng nàng chừng đó tuổi, suy nghĩ không quá chính chắn còn có chút trẻ con, không thể mãi bơi theo dòng nước như vậy, rất dể để bị lạc, vì khung cảnh xung quanh khá giống nhau nên rất khó phân biệt.
Dừng lại!
Suy nghĩ kỷ càng liền nhanh chóng ra hiệu dừng lại, quan sát một lúc liền chia ra thành từng nhóm nhỏ hướng ra xung quanh tiếp tục tìm kiếm.
Cho dù đào xới trăm tấc đất cũng phải tìm cho được một chút dấu vết, nếu như trên mặt đất không tìm được, rất có thể nàng bị một đầu Hung Thú đại điểu bắt đi, khả năng này rất có thể xảy ra, cảm giác lành ít giữ nhiều đang dần len lói trong đại não.
Một thời gian dài đặt chân tới đây nhưng rất ít lần nhận biết được loại Hung Thú biết bay, đa số đều là phía dưới cửu giai mà thôi. Để bắt được nàng ta, chí ít thực lực của nó cũng phải Vương cấp trở lên, cộng thêm nó có thể bay trên không nên việc đánh giết nó gặp rất nhiều khó khăn.
Xung quanh lối đi, hai hàng cây bao phủ gần như toàn bộ, chỉ chừa lại một đoạn đường rộng gần 3m cùng từng mỏm đá gồ ghề trên nền đất. Thân thể uyển chuyển luồn lách, chưa tới 10 phút là có thể tới.
Bước chân vào bên trong, ngay trước mắt hắn là một hẻm nhỏ lối vào mà thôi, chỉ là một đoạn ngắn đủ để luồn lách thân thể cùng đủ chổ để tựa lưng. Hai chân phát lực đẩy nhẹ thân thể từ trên lưng Tiểu Đầu Tử đẩy cơ thể nhảy xuống chạm hai chân trên nền đất. Nàng ta ngất xỉu nặng tới mức mà bị hắn lau chùi thân thể cùng bế đi mà không hề hay biết.
Phía trước có một mỏm đá trong khá là trơn nhẳn cùng khá là bằng phẳng. Lấy ra một lớp lông da Hùng Sư trải dài bên trên rồi nhanh chóng đặt nàng nằm phía bên trên. Ánh mắt hắn đảo qua một cái rồi quay đầu, hiện tại hắn cũng có một nơi có thể đặt lưng xuống, một nơi mềm mịn.
Lúc này trời cũng đa tối muộn nên hắn không muốn rời đi, chỉ muốn đặt lưng xuống rồi đánh một giấc ngủ sâu cho tới sáng mà thôi.
Bên ngoài rừng rậm, cách đó khoảng chừng mấy dặm!
Tại khu doanh trại nào đó!
“Đã tìm được nàng ta?”.
Phía bên trong doanh trại, một vị trung niên nhân có sắc mặt lo lắng đăm chiêu suy nghĩ. Phía bên dưới, những người khác cùng biểu cảm như vậy. Bỗng, từ bên ngoài tiếng bước chân chạy tới rất nặng nề nhanh chóng mở bên trên một lối đi.
Tiến vào phía trước, đứng đối diện vị trung niên kia. Sắc mặt hắn trông rất lo sợ, hơi thở hổn hển cùng từng hạt mồ hôi lấm tấm lăn trên gương mặt. Chưa kịp nói một lời liền bị người phía trên kia hỏi xuống, thanh âm phát ra rất to rõ dọa sợ.
“Vẫn chưa, nàng ta biến mất không một dấu vết, xung quanh không có dấu chân Hung Thú, dấu chân nàng ta cũng vậy”.
Thanh âm hắn ru nrun đáp lời, bên trong ẩn chứa một sự lo sợ khiến thân thể lạnh run lên.
“Bên ngoài có hơn 20 nhóm quân được cử đi tìm kiếm nhưng vẫn không có tung tích, men theo con suối cũng không phát hiện”.
Tiếp nối, hắn tới đây cũng vì nghe theo mệnh lệnh nên không thể tránh khỏi, mọi thứ biết được đều được khai báo hết toàn bộ.
Ngay lời nói hắn vừa dứt liền cảm nhận được sự thanh đổi không khí ở bên trong, cảm giác nặng nề đè nén xuống toàn bộ. Không điều khiển được thân thể liền khụy hai chân xuống, ngồi xổm trên nền đất, sắc mặt hắn lúc này hoàn toàn chuyển qua màu tái xanh, cảm giác sợ hải này chính là do chênh lệch thực lực quá lớn, bị người kia tản ra uy áp nên không thể kháng cự. Thân thể một mực không nghe theo lời của hắn àm làm hành động như vậy.
Xung quanh, những người có mặt thấy vậy nên không có một lời lên tiếng. Gương mặt xìu xuống rất khó coi.
“Mở rộng phạm vi tìm kiếm, nếu ngày mai không tìm được thì các ngươi chắc nhận biết được hậu quả như thế nào rồi chứ?”.
Phát tiết một chút rồi nhanh chóng ổn định lại tâm thần, ánh mắt hắn sắc như dao cạo nhìn chằm chằm tới vị thanh niên đang ngả khụy trên nền đất. Bản mặt hắn giống như vô cảm, không hề có một chút nhân nhượng. Lời nói hắn phát ra giống như vừa ra lệnh vừa đe dọa.
“Nhanh chóng lui ra ngoài”.
Vị thanh niên nghe thấy toàn bộ lời nói của người ngồi phía trên cao xong toàn thân căng cứng hết toàn bộ, thân thể như bị từng luồng điện xẹt ngang qua, toàn thân lạnh toát. Ổn định lại một lúc mới có thể đứng dậy rời khỏi.
Đúng như lời nói, nếu sang ngày hôm sau mà không thể tìm kiếm được nàng ta chắc chắn chỉ có con đường chết. Lời của vị kia mỗi một lần nói ra đề thực hiện, không một ai có thể ngăn cản.
“Ta nghĩ, nàng ta chỉ đi lạc đi đâu đó. Xung quanh đều không nhận thấy bóng dáng Hung Thú nên có thể an tâm một phần. Ngươi cũng đừng có căng thẳng quá.”
Đang trong lúc căng thẳng như vậy thì một thanh âm trong trẻo vang lên, là lời nói của một vị nử tử. Nàng ta ngồi phía bên dưới một hồi lâu suy nghĩ mới lên tiếng, giống như toàn bộ đám người, nàng ta cũng rất lo lắng.
“Chỉ mong là như vậy”.
Hắn nhanh chóng đáp lời một cách khá gượng ép.
Bầu không khí nhanh chóng trở lại như lúc ban đầu.
Bên ngoài, từng tốp quân sĩ xếp thành từng đội dàn trải ra xa, số lượng ước tính hơn 2 vạn người (20k) với cùng một bộ chiến giáp mà đỏ sẩm cùng từng họa tiết màu vàng nhạt tôi lên từng điểm nhấn. Đứng đợi một hồi lâu nhưng không có một hiệu lệnh từ phái trong doanh trại trung tâm truyền ra, chỉ nhìn thấy bóng dáng người từ hướng đo chạy tới, sắc mặt hắn trông rất khó coi giống như gặp phải ma quỷ.
Ánh mắt dán chặt theo từng chuyển động bước chạy của hắn, cảm giác nghi hoặc dần dần dâng lên.
Ngay lúc này, bên trong rừng rậm cũng xáo động không khác là bao. Từng tiếng bước chân trong đêm xào xạc đè lên từng lá cây khô héo rơi rụng trên nền đất phát ra âm thanh. Số lượng người di chuyên không phải là số ít, cứ mỗi nhóm là khoảng gần 100 người. Từng ngóc ngách trong rừng đều được đảo qua hết toàn bộ.
Đi xuyên qua từng cây đại thụ cùng những bụi rậm xung quanh, những nơi mà có thể ẩn nấp đều bị đào xới, không bỏ sót một điểm. Nàng ta mất tích cũng đả gần 1 canh giờ (2 tiếng). Với chừng đó thời gian cùng thực lực của nàng chắc chắn không thể đi đâu xa, cùng không có gan cho việc rời bỏ quân sĩ để đi ra bên ngoài. Đó là điều khiến họ phải suy nghĩ một cách điên đầu.
Con người làm sao có thể biến mất mà không có một dấu vết như thế được, con người không thể bay cũng không thể tàng hình, nên việc biến mất quá mức hoang đường.
Nghi ngờ lớn nhất chỉ có thể là trôi theo dòng nước suối, dòng nước ở đây chảy không quá xiết cùng độ sâu không đáng lo ngại, nàng ta chắc chắn không thể bị đuối nước dễ dàng như vậy.
Lần theo hai bên bờ, quan sát xung quanh rất kỹ càng, không biết thời gian trôi qua là bao lâu nhưng đi mãi mà không thấy điểm cuối, cảm giác như nó đang dẩn tới một vùng đất khác hay cũng có thể là một vùng biển, điều này rất có thể. Nhưng nàng chừng đó tuổi, suy nghĩ không quá chính chắn còn có chút trẻ con, không thể mãi bơi theo dòng nước như vậy, rất dể để bị lạc, vì khung cảnh xung quanh khá giống nhau nên rất khó phân biệt.
Dừng lại!
Suy nghĩ kỷ càng liền nhanh chóng ra hiệu dừng lại, quan sát một lúc liền chia ra thành từng nhóm nhỏ hướng ra xung quanh tiếp tục tìm kiếm.
Cho dù đào xới trăm tấc đất cũng phải tìm cho được một chút dấu vết, nếu như trên mặt đất không tìm được, rất có thể nàng bị một đầu Hung Thú đại điểu bắt đi, khả năng này rất có thể xảy ra, cảm giác lành ít giữ nhiều đang dần len lói trong đại não.
Một thời gian dài đặt chân tới đây nhưng rất ít lần nhận biết được loại Hung Thú biết bay, đa số đều là phía dưới cửu giai mà thôi. Để bắt được nàng ta, chí ít thực lực của nó cũng phải Vương cấp trở lên, cộng thêm nó có thể bay trên không nên việc đánh giết nó gặp rất nhiều khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.