Chương 191: Kim Đan cảnh xuất hiện
VeHuyenHy
18/04/2020
Vì cái gì?
Kỳ thực đến Khương Hy cũng không rõ là vì cái gì mà hắn lại đi động thủ như vậy. Trên đời này có nhiều loại hành động vô thức mà đến bản thân cũng khó ngờ lắm.
Thi thoảng, lý trí cũng phải chịu thua trước cảm tính.
Khương Hy sợ chết và dĩ nhiên, hắn cũng không thích đau đớn. Nhưng hắn vẫn một mực hủy đi ngón trỏ của mình để phá Huyết Tế Phù Trận.
Bình tĩnh xem xét mà nói, hành động của hắn quả thực rất khó hiểu mà cũng không có chút thực tế nào.
Khương Hy cũng không quản người khác phán xét hành động của hắn ra sao.
Bởi trên đời này, người hiểu hành động của hắn e rằng cũng chỉ có mấy vị lão tổ Nguyên Anh cảnh mà thôi.
Hắn không phải trẻ nhỏ cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu.
Hắn sống đủ lâu, trải đời cũng đủ nhiều.
Hắn hiểu rằng, muốn đi được xa, tầm mắt không thể nào nhìn gần được. Hôm nay nếu hắn không ra tay, thú triều chắc chắn sẽ xảy ra.
Toàn bộ tu sĩ Luyện Khí cảnh dưới kia chắc chắn sẽ chết hết. Tinh Sơn Thành đương nhiên sẽ không vì đợt thú triều nhỏ nhoi này mà hủy diệt nhưng căn cơ của Tinh Sơn Thành chắc chắn sẽ lung lay.
Một ngàn tu sĩ Luyện Khí cảnh hậu kỳ tử trận không phải là con số mà một tòa thành cỡ trung này có thể chịu được.
Đồng dạng, đợt tiến công này cũng sẽ thất bại.
Thực tế mà nói, thất bại không xấu nhưng quan trọng là thất bại thế nào, thất bại vì đã hết sức nhưng không làm được hay là vì lựa chọn không làm nên mới thất bại.
Ở góc độ của Khương Hy, hắn chính là về sau, thất bại vì không làm.
Hắn có thực lực để chặn Huyết Tế Phù Trận, nhưng hắn lại trốn tránh không làm. Đây chính là chối bỏ trách nhiệm mà năng lực của hắn có được.
Và cũng là chối bỏ đạo lộ của chính bản thân.
Trong mắt người ngoài như Tần Khiêm hay ba vị lão tổ Kim Đan cảnh kia, Khương Hy có thể vì Tinh Sơn Thành hoặc cũng có thể không vì lý do gì.
Nhưng trên thực tế, hắn là vì chính bản thân mình.
Hắn không làm, đạo lộ liền xong.
Hắn đứng ra làm, trăm vạn dân chúng bên trong cơ thể hắn liền có dị động.
Khương Hy chưa từng Nhân Mạch Trúc Cơ, vậy nên hắn không biết tác dụng chân thật của Nhân Mạch Trúc Cơ là gì.
Bây giờ thì hắn đã rõ rồi.
Càng nhiều người cảm kích hắn, tôn sùng hắn thì nhân tức tựa hồ muốn mạnh hơn. Thể nội hắn giờ đây đã ngập tràn một cỗ khí tức sâm nhiên thần thánh rồi.
Không thẹn với lòng, tức nhân thiện.
Quang mang của Liệu Thương Phù dần dần ảm đạm lại rồi hóa thành quang vụ tan biến đi, thương thế của Khương Hy rốt cuộc cũng được chữa lành. Hắn đưa ngón tay lên mà khẽ động đậy một chút, xác nhận không có vấn đề gì thì mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Khóe miệng Khương Hy khẽ cong lên, hắn cảm khái tự nói ra:
“Quả nhiên, người không vì mình, trời tru đất diệt...”.
“Tiểu ca ca ngươi nói đúng rồi nha ~”.
Một giọng nói từ tính bất ngờ vang lên bên tai, trái tim của Khương Hy liền nhảy lên một nhịp, lông tơ trên người không hẹn mà đồng loạt dựng đứng lên.
Hai mắt hắn có chút run nhẹ mà liếc sang bên phải mình, ở đó không biết từ bao giờ đã có một nữ nhân đang ngồi quan sát hắn rồi.
Nữ nhân này có chút thần bí, trên người mang một bộ y phục màu đen nhưng phần bụng cùng chân thì lại rất lộ liễu, vòng eo phi thường nhỏ dẫn đến phần hông của nàng có chút nở nang cùng quyến rũ.
Phong cách ăn mặc này xuất hiện ở Bắc Nguyên tựa hồ có chút hơi hiếm gặp, hơn nữa trên mặt nữ nhân này còn đang đeo một tấm mạng đen mờ che nửa khuôn mặt.
Bất quá ánh mắt kia Khương Hy không lẫn vào đâu được, hắn ngủ qua rất nhiều nữ nhân, loại ánh mắt câu dẫn kia hắn quen thuộc vô cùng.
Ra là cao thủ mị công.
Khương Hy hít vào một hơi, trấn định lại bản thân mình một chút rồi nói ra:
“Không biết tiền bối là vị nào trong ngũ lão tổ của Tinh Sơn Thành?”.
Nữ nhân kia nghe vậy liền cười khúc khích một tiếng, nàng như con độc xà lướt đến mà áp vào người Khương Hy.
Một cỗ u hương không tên bỗng dưng xuất hiện mà xông thẳng vào não hải Khương Hy. Ánh mắt hắn tựa hồ có chút hơi mơ màng.
Nàng nhẹ giọng kề vào sát bên tai hắn mà nói ra:
“Tiểu ca ca, ngươi cho rằng nhân gia già đến thế?”.
Ánh mắt Khương Hy liền lướt qua quang mang, một chút mơ màng kia liền biến mất không còn tăm hơi. Trong thể nội Sắc Dục Thiên bắt đầu luân chuyển mà tiêu hóa cỗ u hương kia.
Hắn nhìn biểu hiện của nàng một chút rồi nội tâm khẽ thở dài.
“Thật đen đủi”, hắn thầm nhủ.
Nữ nhân này nào có là một trong ngũ lão tổ của Tinh Sơn Thành, nàng chính là địch nhân, là người đứng phía sau đám yêu thú kia.
Bất quá những lời này hắn cũng không nói ra ngoài.
Hắn nhìn nàng một chút rồi nói ra:
“Vậy thì tiểu tỷ tỷ đang làm gì ở đây?”.
Nàng nhìn hắn một chút rồi khẽ cười, đôi mắt câu dẫn kia liền khẽ cong lên mà thu hút ánh nhìn. Chỉ có điều rơi vào trong mắt Khương Hy liền có chút cồng kềnh.
Người có mị lực thì cơ bản không cần làm gì cả cũng có thể thu hút ánh nhìn của người khác rồi.
Như vị võ lâm cao nhân hắn từng ngủ qua kia. Nàng đứng đó, hắn dù mù thì cũng có thể cảm nhận được sự hiện diện của nàng.
Nữ nhân kia nhẹ giọng nói ra:
“Nhân gia muốn xem thử người phá được Huyết Tế Phù Trận có mặt mũi như thế nào mà thôi”.
Nghe vậy, Khương Hy liền có chút ngạc nhiên, hắn không nghĩ đến nàng vậy mà không cần che giấu thân phận.
Đây là do tự tin vào thực lực hay về cơ bản là không để ba vị lão tổ kia vào trong mắt, hắn thật sự không biết được.
Tình huống của hắn giờ đây có một chút như ngồi trên lửa nóng, liên lạc với ba vị lão tổ kia thì thôi đi, hắn không có biện pháp.
May ra thì Tần Khiêm có nhưng cái tên kia lúc này còn đang đi hăng say liệp sát yêu thú rồi.
Còn nữ nhân bên cạnh này hắn đã xác định là địch nhân, bất quá dường như nàng chưa có ý định ra tay với hắn thì phải.
Mà nếu nàng có ra tay, hắn cũng không sợ.
Có tấm hắc lệnh của Mặc Hiên ở đây, mạng hắn xem như đảm bảo nhưng dùng nó ở một thế trận như thế này thì quả thực quá phí.
Khương Hy nghĩ nghĩ một chút rồi nói ra:
“Vậy tiểu tỷ tỷ nghĩ thế nào?”.
Nghe vậy, nữ nhân kia liền khép hờ đôi mắt lại mà nhìn hắn. Nàng không nghĩ tên tiểu tu sĩ Trúc Cơ cảnh này sau khi nghe xong mà vẫn có thể bình bình đạm đạm như cũ được.
Nàng liền có chút hứng thú mà nói ra:
“Tu vi ngươi không cao nhưng chí ít còn trẻ, tạo nghệ phù đạo cũng không tồi, về sau tất thành danh. Bất quá... ngươi nghĩ hôm nay ngươi qua được sao?”.
Vừa dứt lời, một cỗ áp lực vô hình liền ép lên hai đôi vai hắn.
Là hai bàn tay nàng.
Mặc dù chỉ nhẹ nhàng đặt lên thôi Khương Hy cảm nhận như thể đang có hai quả núi đặt thẳng lên đôi vai này của hắn vậy.
Bất quá hắn đã từng chịu áp trực tiếp từ Thẩm Hạo cùng Mặc Hiên rồi nên cỗ áp lực này cũng không đến nỗi gì.
Lớn thì có lớn nhưng so với hai lão quái vật kia thì nàng vẫn còn có chút ‘đáng yêu’ đấy.
Hắn từ tốn quay đầu sang mà mỉm cười, hai đoàn Dục Hỏa liền hiện lên trong mắt, ma âm phát ra:
“Ta qua được”.
Hắn chỉ nói đơn giản ba chữ thôi nhưng truyền tải được phi thường nhiều ý. Bằng chứng là cỗ áp lực kia đã biến mất, nữ nhân kia cũng đã rơi vào trầm tư.
Không bao lâu sau, nàng ném lại cho hắn một cái mị nhãn mà nói ra:
“Nhân gia sẽ xử lý ngươi sau”.
Sau đó, nàng liền đứng dậy mà di chuyển, nhưng giữa lúc này một đạo kiếm quang khủng khiếp từ trên bầu trời bỗng dưng xuất hiện mà chém xuống.
Thấy vậy, mì mắt Khương Hy liền nhảy lên, hắn vội vàng vội Nhân Gian Hành Tẩu mà lướt ra sau, đồng thời Đại Địa Thủ Hộ cũng như có như không mà thôi động ở bên dưới lớp y phục.
Nữ nhân kia thấy vậy, ánh mắt liền mang một vẻ bình thản, nàng hừ một tiếng rồi xuất ra một chưởng đối ứng.
Va chạm xảy ra, cuồng phong liền nổi, chiến trường Trúc Cơ cảnh liền như bị sóng triều quét qua mà bị đánh văng ra xa.
Yêu thú còn tốt nhưng nhân loại thì đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi.
Khương Hy thì mượn một lực cuồng phong mà lướt ra phía sau, Đại Địa Thủ Hộ lập tức được vận lên mà phòng thủ.
Mặc dù không thổ huyết nhưng những người khác nhưng sắc mặt hắn cũng không dễ chịu gì cho cảm.
Không hổ danh là tu sĩ Kim Đan cảnh, dư lực của một chưởng hời hợt thôi cũng đủ chấn thương tu sĩ Trúc Cơ cảnh rồi.
Nữ nhân kia híp mắt nhìn lên bầu trời mà nói ra:
“Chu lão thái bà, những năm này ngươi có chút sa sút rồi”.
Đáp trả lại nàng là một tiếng hừ lạnh, một đạo kiếm quang liền hạ xuống, khí tràng kinh khủng liền tỏa ra mà chấn nhiếp đám yêu thú bên dưới.
Kiếm quang tản đi, một vị phụ nhân xuất hiện, ánh mắt mang theo sát ý mà nói ra:
“Mị Cơ, nguyên lai là tiện nhân nhà ngươi”.
Đám tu sĩ Trúc Cơ cảnh xung quanh trông thấy phụ nhân liền vội vàng ôm quyền khom người mà nói ra:
“Bái kiến Chu lão tổ”.
Chu gia lão tổ không để ý đến bọn hắn, nàng phất tay ra hiệu cho bọn hắn mau rút lui. Chiến trường giờ đây đã không còn chỗ cho tu sĩ Trúc Cơ nữa rồi.
Thì ra, nữ nhân kia gọi là Mị Cơ. Nàng nhìn Chu gia lão tổ một chút mà nói ra:
“Lão hồ ly kia không xuất thành, ngươi nghĩ có thể đánh lại được ta?”.
Nói xong, nàng liền tỏa ra khí tràng của mình mà đối ứng với Chu gia lão tổ. Hai cỗ khí tràng cường đại liền như sóng triều lũ quét mà giao phong lẫn nhau, cương phong tản ra xung quanh mà hủy diệt hết thảy.
Nhân loại vì nhận được hiệu lệnh của Chu gia lão tổ nên đã sớm rút ra xa, đáng thương là đám Trúc Cơ yêu thú kia liền bị đám cương phong này mài chết.
Đột nhiên, một tràng cười dài như lôi âm từ trên trời phủ xuống, một lão nhân ngự khí mà xuất hiện.
Lão nhân này ăn mặc có chút hơi tùy ý, râu tóc tuy đã trắng nhưng sắc mặt vẫn còn hồng hào lắm, nếu không muốn nói là hai bên gò má có hơi đỏ ửng.
Một tay xách hồ lô bên hông lên mà rót rượu vào miệng, lão nhân cười hào sảng mà nói ra:
“Ra là Mị Cơ, những năm này ngươi trốn thật kỹ”.
Thấy lão nhân xuất hiện, mi tâm Mị Cơ có chút hơi nhíu lại nhưng cũng chỉ một chút thôi, nàng nói ra:
“Họ Dương nát rượu kia, ngươi vậy mà còn sống?”.
Lão nhân họ Dương kia đồng dạng như Chu gia lão tổ, lão cũng là tu sĩ Kim Đan cảnh sơ kỳ, lão tổ của Dương gia của Tinh Sơn Thành.
Dương gia lão tổ nấc lên một vài cái rồi cười hào sảng đáp lại:
“Năm đó đám Thuần Thú Môn các ngươi không hạ sát thủ, lão phu tự nhiên cảm tạ, còn hôm nay các ngươi đã xuất hiện, vậy thì lão phu sẽ đáp lễ năm đó”.
Vừa dứt lời, cái hồ lô trên tay lão liền xoay tròn, vô số đạo lục quang liền xuất hiện rồi nhắm thẳng về phía Mị Cơ.
Cuồng phong một lần nữa lại hiện lên.
Mị Cơ hừ lạnh một tiếng, trong tay liền xuất hiện một mặt kính rồi ném ra. Mặt kính bất ngờ biến lớn.
Lục quang đánh xuống, mặt kính liền sáng lên rồi xoay chuyển, đám lục quang kia liền phản ngược bay trở lại Dương gia lão tổ.
Dương gia lão tổ nâng hồ lô lên nốc thêm một ngụm rượu rồi phun mạnh ra ngoài. Từng giọt rượu văng ra liền như phi tiêu mà bắn liên tục về phía đám lục quang.
Một vụ nổ liên hoàn trên không trung liền diễn ra, dư kình tản ra xung quanh như đại hồng thủy mà càn quét hết thảy.
Chiến trường Luyện Khí cảnh dưới áp lực của cơn ‘đại hồng thủy’ này liền bị càn quét như sâu kiến.
Vài chục đạo quang mang của tu sĩ Trúc Cơ cảnh mà dẫn đầu là Tần Khiêm liền ngự khí bay đến rồi đồng loạt vận linh lực lên mà dựng nên một tấm tường chắn cản cơn ‘đại hồng thủy’ kia lại.
Nhân loại có tu sĩ cao tầng bảo vệ nên thương vong không lớn, nhưng ngược lại, đám yêu thú kia liền bị ‘đại hồng thủy’ chấn sát.
Dư lực của ‘đại hồng thủy’ liền đẩy hàng loạt tu sĩ Trúc Cơ cảnh ra phía sau một đoạn. Tần Khiêm nhìn tình huống ở bên dưới một chút thì khóe miệng khẽ cong lên.
Giết tốt.
Đám yêu thú đê, trung, cao giai bên dưới giờ đây đã ngã rạp ra đất mà chết hết cả rồi, thậm chí có một vài chỗ là thây chồng thây trông rất thê thảm.
Bất quá tình huống này đối với Tần Khiêm mà nói lại rất tốt.
Ở bên kia, dư lực qua đi, Mị Cơ đưa một tay lên miệng mà cười ra một tiếng vũ mị, thanh âm từ tính của nàng liền phát ra:
“Lão Dương a, ngươi cũng già rồi nha”.
Lời vừa ra, Dương gia lão tổ liền hừ lạnh một tiếng, hồ lô trên tay lại xoay chuyển.
Nhưng đột nhiên, ánh mắt lão có chút hơi ngưng lại mà chuyển hướng hồ lô sang một bên. Một đại thủ khổng lồ bất ngờ xuất hiện mà tấn công vào lão.
Hồ lô xuất hiện cản lại, Dương gia lão tổ liền nhận phản chấn mà lui ra phía sau một đoạn dài.
Sắc mặt lão có hơi tái lại, lão gằn từng chữ một mà nói ra:
“Kim Đan cảnh trung kỳ... Là ngươi!”.
Theo đó, một bóng hình nam nhân từ hư không liền xuất hiện, nửa trên để trần, nửa dưới là thuần y phục da thú.
Nam nhân kia hừ lạnh một tiếng mà nói ra:
“Năm đó lão già nát rượu ngươi không ngã, vậy thì hôm nay trực tiếp nằm tại đây đi”.
Nói xong, nam nhân kia liền xuất ra một quyền, đại thủ lại hiện nhưng lần này, hư ảnh của con Yêu Hầu khổng lồ bất ngờ xuất hiện.
Khí thế long trời lở đất, không gian như bị co ép mà chấn động liên hồi.
Kỳ thực đến Khương Hy cũng không rõ là vì cái gì mà hắn lại đi động thủ như vậy. Trên đời này có nhiều loại hành động vô thức mà đến bản thân cũng khó ngờ lắm.
Thi thoảng, lý trí cũng phải chịu thua trước cảm tính.
Khương Hy sợ chết và dĩ nhiên, hắn cũng không thích đau đớn. Nhưng hắn vẫn một mực hủy đi ngón trỏ của mình để phá Huyết Tế Phù Trận.
Bình tĩnh xem xét mà nói, hành động của hắn quả thực rất khó hiểu mà cũng không có chút thực tế nào.
Khương Hy cũng không quản người khác phán xét hành động của hắn ra sao.
Bởi trên đời này, người hiểu hành động của hắn e rằng cũng chỉ có mấy vị lão tổ Nguyên Anh cảnh mà thôi.
Hắn không phải trẻ nhỏ cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu.
Hắn sống đủ lâu, trải đời cũng đủ nhiều.
Hắn hiểu rằng, muốn đi được xa, tầm mắt không thể nào nhìn gần được. Hôm nay nếu hắn không ra tay, thú triều chắc chắn sẽ xảy ra.
Toàn bộ tu sĩ Luyện Khí cảnh dưới kia chắc chắn sẽ chết hết. Tinh Sơn Thành đương nhiên sẽ không vì đợt thú triều nhỏ nhoi này mà hủy diệt nhưng căn cơ của Tinh Sơn Thành chắc chắn sẽ lung lay.
Một ngàn tu sĩ Luyện Khí cảnh hậu kỳ tử trận không phải là con số mà một tòa thành cỡ trung này có thể chịu được.
Đồng dạng, đợt tiến công này cũng sẽ thất bại.
Thực tế mà nói, thất bại không xấu nhưng quan trọng là thất bại thế nào, thất bại vì đã hết sức nhưng không làm được hay là vì lựa chọn không làm nên mới thất bại.
Ở góc độ của Khương Hy, hắn chính là về sau, thất bại vì không làm.
Hắn có thực lực để chặn Huyết Tế Phù Trận, nhưng hắn lại trốn tránh không làm. Đây chính là chối bỏ trách nhiệm mà năng lực của hắn có được.
Và cũng là chối bỏ đạo lộ của chính bản thân.
Trong mắt người ngoài như Tần Khiêm hay ba vị lão tổ Kim Đan cảnh kia, Khương Hy có thể vì Tinh Sơn Thành hoặc cũng có thể không vì lý do gì.
Nhưng trên thực tế, hắn là vì chính bản thân mình.
Hắn không làm, đạo lộ liền xong.
Hắn đứng ra làm, trăm vạn dân chúng bên trong cơ thể hắn liền có dị động.
Khương Hy chưa từng Nhân Mạch Trúc Cơ, vậy nên hắn không biết tác dụng chân thật của Nhân Mạch Trúc Cơ là gì.
Bây giờ thì hắn đã rõ rồi.
Càng nhiều người cảm kích hắn, tôn sùng hắn thì nhân tức tựa hồ muốn mạnh hơn. Thể nội hắn giờ đây đã ngập tràn một cỗ khí tức sâm nhiên thần thánh rồi.
Không thẹn với lòng, tức nhân thiện.
Quang mang của Liệu Thương Phù dần dần ảm đạm lại rồi hóa thành quang vụ tan biến đi, thương thế của Khương Hy rốt cuộc cũng được chữa lành. Hắn đưa ngón tay lên mà khẽ động đậy một chút, xác nhận không có vấn đề gì thì mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Khóe miệng Khương Hy khẽ cong lên, hắn cảm khái tự nói ra:
“Quả nhiên, người không vì mình, trời tru đất diệt...”.
“Tiểu ca ca ngươi nói đúng rồi nha ~”.
Một giọng nói từ tính bất ngờ vang lên bên tai, trái tim của Khương Hy liền nhảy lên một nhịp, lông tơ trên người không hẹn mà đồng loạt dựng đứng lên.
Hai mắt hắn có chút run nhẹ mà liếc sang bên phải mình, ở đó không biết từ bao giờ đã có một nữ nhân đang ngồi quan sát hắn rồi.
Nữ nhân này có chút thần bí, trên người mang một bộ y phục màu đen nhưng phần bụng cùng chân thì lại rất lộ liễu, vòng eo phi thường nhỏ dẫn đến phần hông của nàng có chút nở nang cùng quyến rũ.
Phong cách ăn mặc này xuất hiện ở Bắc Nguyên tựa hồ có chút hơi hiếm gặp, hơn nữa trên mặt nữ nhân này còn đang đeo một tấm mạng đen mờ che nửa khuôn mặt.
Bất quá ánh mắt kia Khương Hy không lẫn vào đâu được, hắn ngủ qua rất nhiều nữ nhân, loại ánh mắt câu dẫn kia hắn quen thuộc vô cùng.
Ra là cao thủ mị công.
Khương Hy hít vào một hơi, trấn định lại bản thân mình một chút rồi nói ra:
“Không biết tiền bối là vị nào trong ngũ lão tổ của Tinh Sơn Thành?”.
Nữ nhân kia nghe vậy liền cười khúc khích một tiếng, nàng như con độc xà lướt đến mà áp vào người Khương Hy.
Một cỗ u hương không tên bỗng dưng xuất hiện mà xông thẳng vào não hải Khương Hy. Ánh mắt hắn tựa hồ có chút hơi mơ màng.
Nàng nhẹ giọng kề vào sát bên tai hắn mà nói ra:
“Tiểu ca ca, ngươi cho rằng nhân gia già đến thế?”.
Ánh mắt Khương Hy liền lướt qua quang mang, một chút mơ màng kia liền biến mất không còn tăm hơi. Trong thể nội Sắc Dục Thiên bắt đầu luân chuyển mà tiêu hóa cỗ u hương kia.
Hắn nhìn biểu hiện của nàng một chút rồi nội tâm khẽ thở dài.
“Thật đen đủi”, hắn thầm nhủ.
Nữ nhân này nào có là một trong ngũ lão tổ của Tinh Sơn Thành, nàng chính là địch nhân, là người đứng phía sau đám yêu thú kia.
Bất quá những lời này hắn cũng không nói ra ngoài.
Hắn nhìn nàng một chút rồi nói ra:
“Vậy thì tiểu tỷ tỷ đang làm gì ở đây?”.
Nàng nhìn hắn một chút rồi khẽ cười, đôi mắt câu dẫn kia liền khẽ cong lên mà thu hút ánh nhìn. Chỉ có điều rơi vào trong mắt Khương Hy liền có chút cồng kềnh.
Người có mị lực thì cơ bản không cần làm gì cả cũng có thể thu hút ánh nhìn của người khác rồi.
Như vị võ lâm cao nhân hắn từng ngủ qua kia. Nàng đứng đó, hắn dù mù thì cũng có thể cảm nhận được sự hiện diện của nàng.
Nữ nhân kia nhẹ giọng nói ra:
“Nhân gia muốn xem thử người phá được Huyết Tế Phù Trận có mặt mũi như thế nào mà thôi”.
Nghe vậy, Khương Hy liền có chút ngạc nhiên, hắn không nghĩ đến nàng vậy mà không cần che giấu thân phận.
Đây là do tự tin vào thực lực hay về cơ bản là không để ba vị lão tổ kia vào trong mắt, hắn thật sự không biết được.
Tình huống của hắn giờ đây có một chút như ngồi trên lửa nóng, liên lạc với ba vị lão tổ kia thì thôi đi, hắn không có biện pháp.
May ra thì Tần Khiêm có nhưng cái tên kia lúc này còn đang đi hăng say liệp sát yêu thú rồi.
Còn nữ nhân bên cạnh này hắn đã xác định là địch nhân, bất quá dường như nàng chưa có ý định ra tay với hắn thì phải.
Mà nếu nàng có ra tay, hắn cũng không sợ.
Có tấm hắc lệnh của Mặc Hiên ở đây, mạng hắn xem như đảm bảo nhưng dùng nó ở một thế trận như thế này thì quả thực quá phí.
Khương Hy nghĩ nghĩ một chút rồi nói ra:
“Vậy tiểu tỷ tỷ nghĩ thế nào?”.
Nghe vậy, nữ nhân kia liền khép hờ đôi mắt lại mà nhìn hắn. Nàng không nghĩ tên tiểu tu sĩ Trúc Cơ cảnh này sau khi nghe xong mà vẫn có thể bình bình đạm đạm như cũ được.
Nàng liền có chút hứng thú mà nói ra:
“Tu vi ngươi không cao nhưng chí ít còn trẻ, tạo nghệ phù đạo cũng không tồi, về sau tất thành danh. Bất quá... ngươi nghĩ hôm nay ngươi qua được sao?”.
Vừa dứt lời, một cỗ áp lực vô hình liền ép lên hai đôi vai hắn.
Là hai bàn tay nàng.
Mặc dù chỉ nhẹ nhàng đặt lên thôi Khương Hy cảm nhận như thể đang có hai quả núi đặt thẳng lên đôi vai này của hắn vậy.
Bất quá hắn đã từng chịu áp trực tiếp từ Thẩm Hạo cùng Mặc Hiên rồi nên cỗ áp lực này cũng không đến nỗi gì.
Lớn thì có lớn nhưng so với hai lão quái vật kia thì nàng vẫn còn có chút ‘đáng yêu’ đấy.
Hắn từ tốn quay đầu sang mà mỉm cười, hai đoàn Dục Hỏa liền hiện lên trong mắt, ma âm phát ra:
“Ta qua được”.
Hắn chỉ nói đơn giản ba chữ thôi nhưng truyền tải được phi thường nhiều ý. Bằng chứng là cỗ áp lực kia đã biến mất, nữ nhân kia cũng đã rơi vào trầm tư.
Không bao lâu sau, nàng ném lại cho hắn một cái mị nhãn mà nói ra:
“Nhân gia sẽ xử lý ngươi sau”.
Sau đó, nàng liền đứng dậy mà di chuyển, nhưng giữa lúc này một đạo kiếm quang khủng khiếp từ trên bầu trời bỗng dưng xuất hiện mà chém xuống.
Thấy vậy, mì mắt Khương Hy liền nhảy lên, hắn vội vàng vội Nhân Gian Hành Tẩu mà lướt ra sau, đồng thời Đại Địa Thủ Hộ cũng như có như không mà thôi động ở bên dưới lớp y phục.
Nữ nhân kia thấy vậy, ánh mắt liền mang một vẻ bình thản, nàng hừ một tiếng rồi xuất ra một chưởng đối ứng.
Va chạm xảy ra, cuồng phong liền nổi, chiến trường Trúc Cơ cảnh liền như bị sóng triều quét qua mà bị đánh văng ra xa.
Yêu thú còn tốt nhưng nhân loại thì đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi.
Khương Hy thì mượn một lực cuồng phong mà lướt ra phía sau, Đại Địa Thủ Hộ lập tức được vận lên mà phòng thủ.
Mặc dù không thổ huyết nhưng những người khác nhưng sắc mặt hắn cũng không dễ chịu gì cho cảm.
Không hổ danh là tu sĩ Kim Đan cảnh, dư lực của một chưởng hời hợt thôi cũng đủ chấn thương tu sĩ Trúc Cơ cảnh rồi.
Nữ nhân kia híp mắt nhìn lên bầu trời mà nói ra:
“Chu lão thái bà, những năm này ngươi có chút sa sút rồi”.
Đáp trả lại nàng là một tiếng hừ lạnh, một đạo kiếm quang liền hạ xuống, khí tràng kinh khủng liền tỏa ra mà chấn nhiếp đám yêu thú bên dưới.
Kiếm quang tản đi, một vị phụ nhân xuất hiện, ánh mắt mang theo sát ý mà nói ra:
“Mị Cơ, nguyên lai là tiện nhân nhà ngươi”.
Đám tu sĩ Trúc Cơ cảnh xung quanh trông thấy phụ nhân liền vội vàng ôm quyền khom người mà nói ra:
“Bái kiến Chu lão tổ”.
Chu gia lão tổ không để ý đến bọn hắn, nàng phất tay ra hiệu cho bọn hắn mau rút lui. Chiến trường giờ đây đã không còn chỗ cho tu sĩ Trúc Cơ nữa rồi.
Thì ra, nữ nhân kia gọi là Mị Cơ. Nàng nhìn Chu gia lão tổ một chút mà nói ra:
“Lão hồ ly kia không xuất thành, ngươi nghĩ có thể đánh lại được ta?”.
Nói xong, nàng liền tỏa ra khí tràng của mình mà đối ứng với Chu gia lão tổ. Hai cỗ khí tràng cường đại liền như sóng triều lũ quét mà giao phong lẫn nhau, cương phong tản ra xung quanh mà hủy diệt hết thảy.
Nhân loại vì nhận được hiệu lệnh của Chu gia lão tổ nên đã sớm rút ra xa, đáng thương là đám Trúc Cơ yêu thú kia liền bị đám cương phong này mài chết.
Đột nhiên, một tràng cười dài như lôi âm từ trên trời phủ xuống, một lão nhân ngự khí mà xuất hiện.
Lão nhân này ăn mặc có chút hơi tùy ý, râu tóc tuy đã trắng nhưng sắc mặt vẫn còn hồng hào lắm, nếu không muốn nói là hai bên gò má có hơi đỏ ửng.
Một tay xách hồ lô bên hông lên mà rót rượu vào miệng, lão nhân cười hào sảng mà nói ra:
“Ra là Mị Cơ, những năm này ngươi trốn thật kỹ”.
Thấy lão nhân xuất hiện, mi tâm Mị Cơ có chút hơi nhíu lại nhưng cũng chỉ một chút thôi, nàng nói ra:
“Họ Dương nát rượu kia, ngươi vậy mà còn sống?”.
Lão nhân họ Dương kia đồng dạng như Chu gia lão tổ, lão cũng là tu sĩ Kim Đan cảnh sơ kỳ, lão tổ của Dương gia của Tinh Sơn Thành.
Dương gia lão tổ nấc lên một vài cái rồi cười hào sảng đáp lại:
“Năm đó đám Thuần Thú Môn các ngươi không hạ sát thủ, lão phu tự nhiên cảm tạ, còn hôm nay các ngươi đã xuất hiện, vậy thì lão phu sẽ đáp lễ năm đó”.
Vừa dứt lời, cái hồ lô trên tay lão liền xoay tròn, vô số đạo lục quang liền xuất hiện rồi nhắm thẳng về phía Mị Cơ.
Cuồng phong một lần nữa lại hiện lên.
Mị Cơ hừ lạnh một tiếng, trong tay liền xuất hiện một mặt kính rồi ném ra. Mặt kính bất ngờ biến lớn.
Lục quang đánh xuống, mặt kính liền sáng lên rồi xoay chuyển, đám lục quang kia liền phản ngược bay trở lại Dương gia lão tổ.
Dương gia lão tổ nâng hồ lô lên nốc thêm một ngụm rượu rồi phun mạnh ra ngoài. Từng giọt rượu văng ra liền như phi tiêu mà bắn liên tục về phía đám lục quang.
Một vụ nổ liên hoàn trên không trung liền diễn ra, dư kình tản ra xung quanh như đại hồng thủy mà càn quét hết thảy.
Chiến trường Luyện Khí cảnh dưới áp lực của cơn ‘đại hồng thủy’ này liền bị càn quét như sâu kiến.
Vài chục đạo quang mang của tu sĩ Trúc Cơ cảnh mà dẫn đầu là Tần Khiêm liền ngự khí bay đến rồi đồng loạt vận linh lực lên mà dựng nên một tấm tường chắn cản cơn ‘đại hồng thủy’ kia lại.
Nhân loại có tu sĩ cao tầng bảo vệ nên thương vong không lớn, nhưng ngược lại, đám yêu thú kia liền bị ‘đại hồng thủy’ chấn sát.
Dư lực của ‘đại hồng thủy’ liền đẩy hàng loạt tu sĩ Trúc Cơ cảnh ra phía sau một đoạn. Tần Khiêm nhìn tình huống ở bên dưới một chút thì khóe miệng khẽ cong lên.
Giết tốt.
Đám yêu thú đê, trung, cao giai bên dưới giờ đây đã ngã rạp ra đất mà chết hết cả rồi, thậm chí có một vài chỗ là thây chồng thây trông rất thê thảm.
Bất quá tình huống này đối với Tần Khiêm mà nói lại rất tốt.
Ở bên kia, dư lực qua đi, Mị Cơ đưa một tay lên miệng mà cười ra một tiếng vũ mị, thanh âm từ tính của nàng liền phát ra:
“Lão Dương a, ngươi cũng già rồi nha”.
Lời vừa ra, Dương gia lão tổ liền hừ lạnh một tiếng, hồ lô trên tay lại xoay chuyển.
Nhưng đột nhiên, ánh mắt lão có chút hơi ngưng lại mà chuyển hướng hồ lô sang một bên. Một đại thủ khổng lồ bất ngờ xuất hiện mà tấn công vào lão.
Hồ lô xuất hiện cản lại, Dương gia lão tổ liền nhận phản chấn mà lui ra phía sau một đoạn dài.
Sắc mặt lão có hơi tái lại, lão gằn từng chữ một mà nói ra:
“Kim Đan cảnh trung kỳ... Là ngươi!”.
Theo đó, một bóng hình nam nhân từ hư không liền xuất hiện, nửa trên để trần, nửa dưới là thuần y phục da thú.
Nam nhân kia hừ lạnh một tiếng mà nói ra:
“Năm đó lão già nát rượu ngươi không ngã, vậy thì hôm nay trực tiếp nằm tại đây đi”.
Nói xong, nam nhân kia liền xuất ra một quyền, đại thủ lại hiện nhưng lần này, hư ảnh của con Yêu Hầu khổng lồ bất ngờ xuất hiện.
Khí thế long trời lở đất, không gian như bị co ép mà chấn động liên hồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.