Chương 192: Thiên Lý Băng Phong Phù Trận
VeHuyenHy
19/04/2020
Quyền thế phi thường khủng khiếp, hư ảnh Yêu Hầu liền gầm lên một tiếng hùng hồn.
Dương gia lão tổ liền ném cái hồ lô lên, lục quang một lần nữa lại hiện rồi tạo thành một tấm chắn lớn mà cường ngạnh đỡ lấy một quyền kia.
Va chạm xảy ra, không gian liền như muốn nứt vỡ mà tỏa ra dư lực cực cường hóa thành cuồng phong.
Cuồng phong buông xuống như đại thế tự nhiên, Chu gia lão tổ thấy vậy liền phất tay một cái, hùng hồn linh lực liền tản ra mà tạo thành một cái màn chắn lớn cản cơn cuồng phong đó lại.
Nhân lúc đó, ánh mắt Mị Cơ liền lóe lên, mặt kính kia lại xoay lên một vòng, một dãy phù văn đột ngột xuất hiện ở trên đó.
Linh thức khẽ động, chuỗi phù văn kia liền sáng lên quang mang đại thịnh.
Trong chớp mắt, vùng không gian này liền sáng rực lên, từng đạo phù văn ẩn nấp trong hư không và trên mặt thảo nguyên liền hiện ra.
“Thiên Lý Băng Phong Phù Trận - Khai”.
Vừa dứt lời, sắc trời liền tối đi, cuồng phong nổi lên, băng tuyết liền hiện.
Tiếng gió rít gào mà vang lên như hét vào tai từng người một.
Chu gia lão tổ tức giận quát lên:
“Tiện nhân, ngươi chết đi!”.
Sau đó, hùng hồn kiếm khí liền xuất hiện, sau lưng Chu gia lão tổ bất ngờ hiện lên hư ảnh một cái cây anh đào cao lớn.
Dưới trời phong tuyết này, hoa tự nhiên sẽ rời cành. Thấy vậy, mí mắt Mị Cơ có hơi nhảy lên nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Nàng ném cái mặt kính kia ra rồi biến lớn, từng đoạn phù văn trên đó liền di chuyển. Theo đó, phong tuyết mỗi lúc một mạnh hơn.
Ở bên kia, hoa mỗi lúc rời cành một nhiều, Chu gia lão tổ huy kiếm một cái, từng cánh hoa liền lộng vũ theo cơn phong tuyết mà hóa thành kiếm khí.
Kiếm khí liền theo quỹ đạo không thống nhất mà tấn công Mị Cơ.
“Lạc Anh Hoa Kiếm”
Kiếm khí rơi như anh đào rời cành, tốc độ phi thường nhanh, quỹ tích phi thường lộn xộn, gần như không thể nào dự đoán được hướng đi của chúng.
Mị Cơ khẽ nhếch mép lên mà nói ra:
“Một kiếm này của ngươi rất lợi hại, phong thái không khác năm xưa chút nào. Bất quá . . .”
Sau đó nàng liền tế mặt kính kia ra mà xoay tròn, kiếm khí hạ xuống liền liên tục oanh kích vào đó.
Tốc độ xoay tròn của mặt kính mỗi lúc một tăng, phân nữa đạo kiếm khí kia bất ngờ bị đánh trả trở về mà tự va chạm với những đạo kiếm khí khác.
“ . . . chỉ cần biết được mục tiêu thì Lạc Anh Hoa Kiếm của lão thái bà ngươi vô dụng rồi”.
Nghe vậy, Chu gia lão tổ liền mỉm cười, sắc mặt không lộ ra chút ngạc nhiên nào, một tay cầm kiếm của nàng khẽ nâng lên. Hư ảnh hoa đào sau lưng càng lúc càng nhiều.
Từ một cây thành hai cây, hai cây thành bốn cây, bốn cây thành tám cây.
Phong tuyết càng thổi, hoa đào càng rơi, kiếm khí càng hiện.
Trong chốc lát, vùng không gian trên trời kia liền bị phủ bởi một màu hồng quang của anh đào. Chu gia lão tổ nói ra:
“Đã vậy thì Mị Cơ ngươi thử tiếp hết từng này xem”.
Lời vừa ra, hùng hồn kiếm khí liền xé ngang bầu trời mà rơi xuống về phía Mị Cơ.
Mị Cơ liền cười khúc khích một tiếng, mặt kính kia đột ngột nhỏ lại mà rơi vào tay nàng, linh thức của nàng khẽ động.
Thiên Lý Băng Phong Phù Trận liền luân chuyển, tuyết đột ngột rơi càng nhiều mà hóa thành từng đạo tuyết hoa mà va chạm vào kiếm khí.
Từng tiếng nổ kinh hoàng liền liên tục phát ra.
Mị Cơ cười khúc khích nói ra:
“Vậy ta muốn xem thử anh đào của lão thái bà ngươi nhiều hay là tuyết hoa của ta nhiều”.
Nói xong, hàng loạt tuyết hoa liền xuất hiện mà tấn công.
Từng đạo bạo tạc kinh khủng liền vang lên như một bản giao hưởng của sự hủy diệt.
. . .
. . .
Ở một chiến trường khác, Dương gia lão tổ vẫn một mực vận dụng hồ lô mà tạo ra lục quang hộ thể, trực tiếp chống trả lại quyền thế của nam nhân kia.
Bất quá dựa vào tình thế này, Dương gia lão tổ thật khó mà chống chịu được thêm nữa. Tu vi của lão là Kim Đan cảnh sơ kỳ, trong khi nam nhân kia lại là Kim Đan cảnh trung kỳ.
Tại Kim Đan cảnh, cách biệt một tiểu cảnh là cả một vấn đề hoàn toàn khác, loại khoảng cách này không thể nào như Luyện Khí cảnh tầng sáu mà đi so với tầng bảy được.
Mắt thấy lớp chắn lục quang kia mỗi lúc một rung chấn rồi dần dần xuất hiện từng đạo vết nứt. Dương gia lão tổ liền quát lên:
“Tần đạo hữu, còn không mau động thủ”.
Nghe vậy, một tràng cười êm dịu liền thoát ra mà vang vọng khắp phiến thiên địa này. Từ trong đám mây đen trên bầu trời, từng ánh ban mai bất ngờ xuất hiện mà xuyên qua rồi phủ xuống mặt đất.
Tần gia lão tổ liền ngự kiếm mà xuất hiện. Nam nhân kia thấy vậy liền thu quyền mà ngự khí lùi ra xa, ánh mắt có chút ngưng trọng mà nhìn lấy lão.
Tần gia lão tổ hướng Dương gia lão tổ mà nói ra:
“Dương đạo hữu, ngươi sang trợ giúp Chu đạo hữu một chút, còn người này để lão phu”.
Nghe vậy, Dương gia lão tổ liền thu lại lục quang rồi nhìn nam nhân kia một chút mà nói ra:
“Tần đạo hữu, cẩn thận một chút, hắn mạnh hơn năm xưa rồi”.
Tần gia lão tổ gật đầu, tựa như đã biết. Tiếp theo, Dương gia lão tổ liền ngự khí bay về phía Chu gia lão tổ, hồ lô một lần nữa lại xoay vòng, lục quang liền hiện mà tấn công từng đạo tuyết hoa trên bầu trời.
Tần gia lão tổ nhìn nam nhân trước mặt một chút rồi mỉm cười nói ra:
“Cung Thương đạo hữu, đã lâu không gặp”.
Nam tử gọi Cung Thương kia liền hừ lạnh một tiếng mà nói ra:
“Tần đạo hữu, nể tình năm xưa ngươi không tham dự vào cuộc chiến kia, ta sẽ không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi đừng nhúng tay vào là được”.
Tần gia lão tổ vẫn thong dong mỉm cười đáp:
“Cung Thương đạo hữu, nếu Thuần Thú Môn muốn trả thù, vậy thì nhắm vào từng cá nhân là được. Lần này các ngươi trực tiếp nhắm vào những người vô tội khác, lão phu sẽ không đứng nhìn”.
Cung Thương híp mắt nhìn lão rồi trầm giọng nói ra:
“Nói vậy, ngươi nhất quyết phải đánh một trận với ta”.
Tần gia lão tổ mỉm cười không đáp, trên người lão bỗng dưng toát ra hào quang như vầng hạo nhật, theo đó, từng đạo kiếm khí như lửa nóng liền xuất hiện trong không gian.
Một cỗ nhiệt khí hùng hồn liền tỏa ra từ người lão. Lúc này, lão cùng không gian của Thiên Lý Băng Phong Phù Trận cứ như là hai thái cực đối lập nhau vậy.
Mặt khác, hành động này của lão cũng đã thay cho câu trả lời rồi.
Cung Thương hít sâu một hơi rồi rống lên, hư ảnh Yêu Hầu kia một lần nữa lại hiện, khí thế so với lúc trước còn muốn lớn hơn. Chân đạp pháp kiếm, trên tay liền xuất hiện một cặp thủ sáo bằng kim loại đen tuyền.
Không rõ là làm từ cái gì nhưng khí tràng thoát ra từ nó vô cùng đáng sợ.
Sau đó, hai người không ai nói gì hết mà đột ngột lao vào nhau mà chiến. Va chạm kịch liệt liền diễn ra.
Cương phong nhiệt khí nối đuôi nhau mà tản ra xung quanh, hủy diệt hết mọi thứ mà trên đường nó tiếp cận phải.
. . .
. . .
Ở xa xa nơi hai chiến trường kia, sắc mặt của Khương Hy tựa hồ có chút không được đẹp lắm. Thoát ra khỏi được nữ nhân kia cũng xem như may mắn, bất quá bây giờ lại rơi vào trong phù trận của nàng rồi.
Theo như những gì hắn nghe được Chu gia lão tổ thì tên nàng hẳn là Mị Cơ, hơn nữa có lẽ như nàng cùng với nam nhân đang chiến đấu ở trên bầu trời kia là đồng môn.
Khương Hy cẩn thận chắt lọc thông tin ra một chút thì hắn nghe được ba chữ ‘Thuần Thú Môn’, chỉ có điều hắn không có ấn tượng gì với tông môn này lắm.
Hẳn cũng chỉ là một tiểu tông môn mà thôi.
Tuy nhiên, dựa vào mỗi tên gọi thôi thì Thuần Thú Môn có lẽ là tông môn chuyên về ngự thú chi đạo, đám yêu thú này có lẽ là được nuôi dưỡng mà thành.
Chả trách con Linh Dương Yêu kia lại có linh tính bất thường đến vậy.
Bình thường, yêu thú được nuôi dưỡng cùng thuần hóa xong thì được gọi là linh thú. Linh thú tự nhiên sẽ có giao ước với chủ nhân của chúng là nhân loại.
Chủ nhân của chúng không ra lệnh tấn công, vậy thì bọn chúng cũng sẽ không tấn công.
Giờ thì Khương Hy đã hiểu rồi, ngọn núi này về cơ bản chính là một cái bẫy đã được chuẩn bị sẵn, chỉ việc ngồi đợi Tinh Sơn Thành mang quân đến mà thôi.
Yêu thú tấn công trấn phụ cận chính là một cái cớ hoàn hảo nhất để Phủ Thành chủ phát lệnh tấn công.
Khương Hy không tin Lục Thần Du không đoán ra được phong thanh gì về đám yêu thú này cả nhưng Thuần Thú Môn có vẻ như đã nắm thóp được hắn rất tốt.
Dân chúng bị hại, thành chủ buộc phải ra tay.
Đây quả thực là dương mưu mà Lục Thần Du không thể tránh.
. . .
Cương phong từ trận chiến tỏa ra mỗi lúc một nhiều, Khương Hy liền nhanh chóng vận Nhân Gian Hành Tẩu lên mà tìm cách trốn thoát.
Hắn không quản cái Thuần Thú Môn này cùng Tinh Sơn Thành có mối thù truyền kiếp nào nhưng đừng có rơi lên đầu hắn là được.
Ngặt nỗi đi được một vòng, sắc mặt của hắn tựa hồ có chút hơi khó coi.
Cái phù trận này vậy mà lại tốt đến thế.
Khương Hy mặc dù từng là Nguyên Phù Sư nhưng cũng đừng nghĩ vì thế mà cho rằng thiên phú phù đạo của hắn cao.
Không đâu, một thân phù đạo của hắn là kết quả được tích lũy qua nguyên một ngàn năm trời mà thành.
Nếu như cho hắn quay lại quá khứ có cùng cảnh giới với Mị Cơ, hắn chưa chắc đã tạo ra Thiên Lý Băng Phong Phù Trận tốt hơn nàng được.
Luận về thiên phú phù đạo, Mị Cơ ăn đứt hắn.
Mặt khác, trong tay hắn hiện giờ không có Hắc Trúc Bút, hắn cũng không thể đi phá cái trận này được.
Lại dùng tiếp ngón tay?
Quên đi, Thiên Lý Băng Phong Phù Trận không phải Huyết Tế Phù Trận.
Huyết Tế Phù Trận chỉ là một cái tiểu trận, tác dụng chỉ có duy nhất một cái là tế sống con Tứ Thủ Huyết Hầu kia.
Còn Thiên Lý Băng Phong Phù Trận là tổ hợp của chí ít là năm cái trận khác, bao gồm Bạo Phong Phù Trận, Lục Giác Tuyết Hoa Phù Trận, Khốn Trận, Hàn Khí Phù Trận và Băng Hóa Phù Trận.
Muốn phá cái đại trận này, một là cường công xuyên thủng, hai là phá hết thảy các tiểu trận kia, hóa giải dần dần hiệu ứng của Thiên Lý Băng Phong Phù Trận, ba là đánh bại Mị Cơ.
Cường công thì bỏ qua, không phải tu sĩ Hóa Nguyên cảnh, vậy thì đừng nhắc đến cách này.
Còn cách kia Khương Hy cũng không hy vọng gì có người biết giải, đến cái Huyết Tế Phù Trận còn giải quyết không được thì nói gì đến cái đại trận này.
Cách duy nhất có thể thoát ra bây giờ chính là mong ai đó đánh bại Mị Cơ mà thôi.
Đương nhiên, cách này . . . cũng không dễ.
Mị Cơ là Phù sư, hơn nữa nàng còn tu luyện mị công. Thiên Lý Băng Phong Phù Trận hiện nay chính là thiên địa của nàng.
Ai biết được nàng có dùng cái Phù Trận nào liên quan đến mị công lồng vào trong không.
Thú thật, tình huống bây giờ của Khương Hy nói riêng và đám tu sĩ nói chung phải nói là cực kỳ bức bách.
Não hải của hắn loạn động, cấp tốc mà suy nghĩ tìm phương pháp giải quyết càng nhanh càng tốt.
Một lát sau, hắn vận Nhân Gian Hành Tẩu lên mà lướt về một nơi tương đối hẻo lánh rồi đưa tay ra mà bắt đầu tính toán thiên cơ.
Không bao lâu sau, mi tâm của hắn liền nhăn lại, cái kết quả này thật khó mà chấp nhận được.
Tiểu Hung.
Cái tình huống này hắn chỉ mong chí ít là ra một quẻ bình thường thôi cũng được, không ngờ nó lại trực tiếp cho ra tiểu hung.
Như vậy liền có thể tính toán bên phe Tinh Sơn Thành tất sẽ có người bại trận.
Nhưng rốt cuộc ai sẽ bại đây?
Suy nghĩ một hồi, hắn liền đưa tay lên mà vò đầu một chút, bài toán này thật không dễ tính chút nào. Bên nào cũng có rủi ro riêng cả.
Giữa lúc này, đột nhiên mí mắt hắn hơi nhảy, Tần Khiêm không rõ từ đâu mà ngự kiếm bay đến bên cạnh hắn mà vội vàng nói ra:
“Vô Nhai đạo hữu, đạo hữu làm tại hạ đi tìm mãi”.
Khương Hy nhíu mày lại mà nói ra:
“Tần đạo hữu tìm tại hạ không biết có chuyện gì không?”.
Tần Khiêm hít vào rồi thở ra một hơi, cân bằng nhịp thở của mình lại một chút rồi nói ra:
“Lão tổ nhà tại hạ lệnh cho tại hạ mời Vô Nhai đạo hữu đi chủ trì các vị Phù sư phá trận. Mong đạo hữu không nên khước từ”.
Nghe vậy, Khương Hy liền nghĩ một chút rồi nói ra:
“Tần đạo hữu, tại hạ không có bút, chuyện này e khó mà thực hiện được”.
Dường như nói trúng ý, Tần Khiêm liền nở một nụ cười tươi mà nói ra:
“Chuyện này đạo hữu khỏi lo, lão tổ đã đoán được chuyện này rồi”.
Một tia tinh quang liền lướt qua mắt Khương Hy, trong lòng hắn liền có chút hứng thú.
Đoán trước sao?
Dương gia lão tổ liền ném cái hồ lô lên, lục quang một lần nữa lại hiện rồi tạo thành một tấm chắn lớn mà cường ngạnh đỡ lấy một quyền kia.
Va chạm xảy ra, không gian liền như muốn nứt vỡ mà tỏa ra dư lực cực cường hóa thành cuồng phong.
Cuồng phong buông xuống như đại thế tự nhiên, Chu gia lão tổ thấy vậy liền phất tay một cái, hùng hồn linh lực liền tản ra mà tạo thành một cái màn chắn lớn cản cơn cuồng phong đó lại.
Nhân lúc đó, ánh mắt Mị Cơ liền lóe lên, mặt kính kia lại xoay lên một vòng, một dãy phù văn đột ngột xuất hiện ở trên đó.
Linh thức khẽ động, chuỗi phù văn kia liền sáng lên quang mang đại thịnh.
Trong chớp mắt, vùng không gian này liền sáng rực lên, từng đạo phù văn ẩn nấp trong hư không và trên mặt thảo nguyên liền hiện ra.
“Thiên Lý Băng Phong Phù Trận - Khai”.
Vừa dứt lời, sắc trời liền tối đi, cuồng phong nổi lên, băng tuyết liền hiện.
Tiếng gió rít gào mà vang lên như hét vào tai từng người một.
Chu gia lão tổ tức giận quát lên:
“Tiện nhân, ngươi chết đi!”.
Sau đó, hùng hồn kiếm khí liền xuất hiện, sau lưng Chu gia lão tổ bất ngờ hiện lên hư ảnh một cái cây anh đào cao lớn.
Dưới trời phong tuyết này, hoa tự nhiên sẽ rời cành. Thấy vậy, mí mắt Mị Cơ có hơi nhảy lên nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Nàng ném cái mặt kính kia ra rồi biến lớn, từng đoạn phù văn trên đó liền di chuyển. Theo đó, phong tuyết mỗi lúc một mạnh hơn.
Ở bên kia, hoa mỗi lúc rời cành một nhiều, Chu gia lão tổ huy kiếm một cái, từng cánh hoa liền lộng vũ theo cơn phong tuyết mà hóa thành kiếm khí.
Kiếm khí liền theo quỹ đạo không thống nhất mà tấn công Mị Cơ.
“Lạc Anh Hoa Kiếm”
Kiếm khí rơi như anh đào rời cành, tốc độ phi thường nhanh, quỹ tích phi thường lộn xộn, gần như không thể nào dự đoán được hướng đi của chúng.
Mị Cơ khẽ nhếch mép lên mà nói ra:
“Một kiếm này của ngươi rất lợi hại, phong thái không khác năm xưa chút nào. Bất quá . . .”
Sau đó nàng liền tế mặt kính kia ra mà xoay tròn, kiếm khí hạ xuống liền liên tục oanh kích vào đó.
Tốc độ xoay tròn của mặt kính mỗi lúc một tăng, phân nữa đạo kiếm khí kia bất ngờ bị đánh trả trở về mà tự va chạm với những đạo kiếm khí khác.
“ . . . chỉ cần biết được mục tiêu thì Lạc Anh Hoa Kiếm của lão thái bà ngươi vô dụng rồi”.
Nghe vậy, Chu gia lão tổ liền mỉm cười, sắc mặt không lộ ra chút ngạc nhiên nào, một tay cầm kiếm của nàng khẽ nâng lên. Hư ảnh hoa đào sau lưng càng lúc càng nhiều.
Từ một cây thành hai cây, hai cây thành bốn cây, bốn cây thành tám cây.
Phong tuyết càng thổi, hoa đào càng rơi, kiếm khí càng hiện.
Trong chốc lát, vùng không gian trên trời kia liền bị phủ bởi một màu hồng quang của anh đào. Chu gia lão tổ nói ra:
“Đã vậy thì Mị Cơ ngươi thử tiếp hết từng này xem”.
Lời vừa ra, hùng hồn kiếm khí liền xé ngang bầu trời mà rơi xuống về phía Mị Cơ.
Mị Cơ liền cười khúc khích một tiếng, mặt kính kia đột ngột nhỏ lại mà rơi vào tay nàng, linh thức của nàng khẽ động.
Thiên Lý Băng Phong Phù Trận liền luân chuyển, tuyết đột ngột rơi càng nhiều mà hóa thành từng đạo tuyết hoa mà va chạm vào kiếm khí.
Từng tiếng nổ kinh hoàng liền liên tục phát ra.
Mị Cơ cười khúc khích nói ra:
“Vậy ta muốn xem thử anh đào của lão thái bà ngươi nhiều hay là tuyết hoa của ta nhiều”.
Nói xong, hàng loạt tuyết hoa liền xuất hiện mà tấn công.
Từng đạo bạo tạc kinh khủng liền vang lên như một bản giao hưởng của sự hủy diệt.
. . .
. . .
Ở một chiến trường khác, Dương gia lão tổ vẫn một mực vận dụng hồ lô mà tạo ra lục quang hộ thể, trực tiếp chống trả lại quyền thế của nam nhân kia.
Bất quá dựa vào tình thế này, Dương gia lão tổ thật khó mà chống chịu được thêm nữa. Tu vi của lão là Kim Đan cảnh sơ kỳ, trong khi nam nhân kia lại là Kim Đan cảnh trung kỳ.
Tại Kim Đan cảnh, cách biệt một tiểu cảnh là cả một vấn đề hoàn toàn khác, loại khoảng cách này không thể nào như Luyện Khí cảnh tầng sáu mà đi so với tầng bảy được.
Mắt thấy lớp chắn lục quang kia mỗi lúc một rung chấn rồi dần dần xuất hiện từng đạo vết nứt. Dương gia lão tổ liền quát lên:
“Tần đạo hữu, còn không mau động thủ”.
Nghe vậy, một tràng cười êm dịu liền thoát ra mà vang vọng khắp phiến thiên địa này. Từ trong đám mây đen trên bầu trời, từng ánh ban mai bất ngờ xuất hiện mà xuyên qua rồi phủ xuống mặt đất.
Tần gia lão tổ liền ngự kiếm mà xuất hiện. Nam nhân kia thấy vậy liền thu quyền mà ngự khí lùi ra xa, ánh mắt có chút ngưng trọng mà nhìn lấy lão.
Tần gia lão tổ hướng Dương gia lão tổ mà nói ra:
“Dương đạo hữu, ngươi sang trợ giúp Chu đạo hữu một chút, còn người này để lão phu”.
Nghe vậy, Dương gia lão tổ liền thu lại lục quang rồi nhìn nam nhân kia một chút mà nói ra:
“Tần đạo hữu, cẩn thận một chút, hắn mạnh hơn năm xưa rồi”.
Tần gia lão tổ gật đầu, tựa như đã biết. Tiếp theo, Dương gia lão tổ liền ngự khí bay về phía Chu gia lão tổ, hồ lô một lần nữa lại xoay vòng, lục quang liền hiện mà tấn công từng đạo tuyết hoa trên bầu trời.
Tần gia lão tổ nhìn nam nhân trước mặt một chút rồi mỉm cười nói ra:
“Cung Thương đạo hữu, đã lâu không gặp”.
Nam tử gọi Cung Thương kia liền hừ lạnh một tiếng mà nói ra:
“Tần đạo hữu, nể tình năm xưa ngươi không tham dự vào cuộc chiến kia, ta sẽ không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi đừng nhúng tay vào là được”.
Tần gia lão tổ vẫn thong dong mỉm cười đáp:
“Cung Thương đạo hữu, nếu Thuần Thú Môn muốn trả thù, vậy thì nhắm vào từng cá nhân là được. Lần này các ngươi trực tiếp nhắm vào những người vô tội khác, lão phu sẽ không đứng nhìn”.
Cung Thương híp mắt nhìn lão rồi trầm giọng nói ra:
“Nói vậy, ngươi nhất quyết phải đánh một trận với ta”.
Tần gia lão tổ mỉm cười không đáp, trên người lão bỗng dưng toát ra hào quang như vầng hạo nhật, theo đó, từng đạo kiếm khí như lửa nóng liền xuất hiện trong không gian.
Một cỗ nhiệt khí hùng hồn liền tỏa ra từ người lão. Lúc này, lão cùng không gian của Thiên Lý Băng Phong Phù Trận cứ như là hai thái cực đối lập nhau vậy.
Mặt khác, hành động này của lão cũng đã thay cho câu trả lời rồi.
Cung Thương hít sâu một hơi rồi rống lên, hư ảnh Yêu Hầu kia một lần nữa lại hiện, khí thế so với lúc trước còn muốn lớn hơn. Chân đạp pháp kiếm, trên tay liền xuất hiện một cặp thủ sáo bằng kim loại đen tuyền.
Không rõ là làm từ cái gì nhưng khí tràng thoát ra từ nó vô cùng đáng sợ.
Sau đó, hai người không ai nói gì hết mà đột ngột lao vào nhau mà chiến. Va chạm kịch liệt liền diễn ra.
Cương phong nhiệt khí nối đuôi nhau mà tản ra xung quanh, hủy diệt hết mọi thứ mà trên đường nó tiếp cận phải.
. . .
. . .
Ở xa xa nơi hai chiến trường kia, sắc mặt của Khương Hy tựa hồ có chút không được đẹp lắm. Thoát ra khỏi được nữ nhân kia cũng xem như may mắn, bất quá bây giờ lại rơi vào trong phù trận của nàng rồi.
Theo như những gì hắn nghe được Chu gia lão tổ thì tên nàng hẳn là Mị Cơ, hơn nữa có lẽ như nàng cùng với nam nhân đang chiến đấu ở trên bầu trời kia là đồng môn.
Khương Hy cẩn thận chắt lọc thông tin ra một chút thì hắn nghe được ba chữ ‘Thuần Thú Môn’, chỉ có điều hắn không có ấn tượng gì với tông môn này lắm.
Hẳn cũng chỉ là một tiểu tông môn mà thôi.
Tuy nhiên, dựa vào mỗi tên gọi thôi thì Thuần Thú Môn có lẽ là tông môn chuyên về ngự thú chi đạo, đám yêu thú này có lẽ là được nuôi dưỡng mà thành.
Chả trách con Linh Dương Yêu kia lại có linh tính bất thường đến vậy.
Bình thường, yêu thú được nuôi dưỡng cùng thuần hóa xong thì được gọi là linh thú. Linh thú tự nhiên sẽ có giao ước với chủ nhân của chúng là nhân loại.
Chủ nhân của chúng không ra lệnh tấn công, vậy thì bọn chúng cũng sẽ không tấn công.
Giờ thì Khương Hy đã hiểu rồi, ngọn núi này về cơ bản chính là một cái bẫy đã được chuẩn bị sẵn, chỉ việc ngồi đợi Tinh Sơn Thành mang quân đến mà thôi.
Yêu thú tấn công trấn phụ cận chính là một cái cớ hoàn hảo nhất để Phủ Thành chủ phát lệnh tấn công.
Khương Hy không tin Lục Thần Du không đoán ra được phong thanh gì về đám yêu thú này cả nhưng Thuần Thú Môn có vẻ như đã nắm thóp được hắn rất tốt.
Dân chúng bị hại, thành chủ buộc phải ra tay.
Đây quả thực là dương mưu mà Lục Thần Du không thể tránh.
. . .
Cương phong từ trận chiến tỏa ra mỗi lúc một nhiều, Khương Hy liền nhanh chóng vận Nhân Gian Hành Tẩu lên mà tìm cách trốn thoát.
Hắn không quản cái Thuần Thú Môn này cùng Tinh Sơn Thành có mối thù truyền kiếp nào nhưng đừng có rơi lên đầu hắn là được.
Ngặt nỗi đi được một vòng, sắc mặt của hắn tựa hồ có chút hơi khó coi.
Cái phù trận này vậy mà lại tốt đến thế.
Khương Hy mặc dù từng là Nguyên Phù Sư nhưng cũng đừng nghĩ vì thế mà cho rằng thiên phú phù đạo của hắn cao.
Không đâu, một thân phù đạo của hắn là kết quả được tích lũy qua nguyên một ngàn năm trời mà thành.
Nếu như cho hắn quay lại quá khứ có cùng cảnh giới với Mị Cơ, hắn chưa chắc đã tạo ra Thiên Lý Băng Phong Phù Trận tốt hơn nàng được.
Luận về thiên phú phù đạo, Mị Cơ ăn đứt hắn.
Mặt khác, trong tay hắn hiện giờ không có Hắc Trúc Bút, hắn cũng không thể đi phá cái trận này được.
Lại dùng tiếp ngón tay?
Quên đi, Thiên Lý Băng Phong Phù Trận không phải Huyết Tế Phù Trận.
Huyết Tế Phù Trận chỉ là một cái tiểu trận, tác dụng chỉ có duy nhất một cái là tế sống con Tứ Thủ Huyết Hầu kia.
Còn Thiên Lý Băng Phong Phù Trận là tổ hợp của chí ít là năm cái trận khác, bao gồm Bạo Phong Phù Trận, Lục Giác Tuyết Hoa Phù Trận, Khốn Trận, Hàn Khí Phù Trận và Băng Hóa Phù Trận.
Muốn phá cái đại trận này, một là cường công xuyên thủng, hai là phá hết thảy các tiểu trận kia, hóa giải dần dần hiệu ứng của Thiên Lý Băng Phong Phù Trận, ba là đánh bại Mị Cơ.
Cường công thì bỏ qua, không phải tu sĩ Hóa Nguyên cảnh, vậy thì đừng nhắc đến cách này.
Còn cách kia Khương Hy cũng không hy vọng gì có người biết giải, đến cái Huyết Tế Phù Trận còn giải quyết không được thì nói gì đến cái đại trận này.
Cách duy nhất có thể thoát ra bây giờ chính là mong ai đó đánh bại Mị Cơ mà thôi.
Đương nhiên, cách này . . . cũng không dễ.
Mị Cơ là Phù sư, hơn nữa nàng còn tu luyện mị công. Thiên Lý Băng Phong Phù Trận hiện nay chính là thiên địa của nàng.
Ai biết được nàng có dùng cái Phù Trận nào liên quan đến mị công lồng vào trong không.
Thú thật, tình huống bây giờ của Khương Hy nói riêng và đám tu sĩ nói chung phải nói là cực kỳ bức bách.
Não hải của hắn loạn động, cấp tốc mà suy nghĩ tìm phương pháp giải quyết càng nhanh càng tốt.
Một lát sau, hắn vận Nhân Gian Hành Tẩu lên mà lướt về một nơi tương đối hẻo lánh rồi đưa tay ra mà bắt đầu tính toán thiên cơ.
Không bao lâu sau, mi tâm của hắn liền nhăn lại, cái kết quả này thật khó mà chấp nhận được.
Tiểu Hung.
Cái tình huống này hắn chỉ mong chí ít là ra một quẻ bình thường thôi cũng được, không ngờ nó lại trực tiếp cho ra tiểu hung.
Như vậy liền có thể tính toán bên phe Tinh Sơn Thành tất sẽ có người bại trận.
Nhưng rốt cuộc ai sẽ bại đây?
Suy nghĩ một hồi, hắn liền đưa tay lên mà vò đầu một chút, bài toán này thật không dễ tính chút nào. Bên nào cũng có rủi ro riêng cả.
Giữa lúc này, đột nhiên mí mắt hắn hơi nhảy, Tần Khiêm không rõ từ đâu mà ngự kiếm bay đến bên cạnh hắn mà vội vàng nói ra:
“Vô Nhai đạo hữu, đạo hữu làm tại hạ đi tìm mãi”.
Khương Hy nhíu mày lại mà nói ra:
“Tần đạo hữu tìm tại hạ không biết có chuyện gì không?”.
Tần Khiêm hít vào rồi thở ra một hơi, cân bằng nhịp thở của mình lại một chút rồi nói ra:
“Lão tổ nhà tại hạ lệnh cho tại hạ mời Vô Nhai đạo hữu đi chủ trì các vị Phù sư phá trận. Mong đạo hữu không nên khước từ”.
Nghe vậy, Khương Hy liền nghĩ một chút rồi nói ra:
“Tần đạo hữu, tại hạ không có bút, chuyện này e khó mà thực hiện được”.
Dường như nói trúng ý, Tần Khiêm liền nở một nụ cười tươi mà nói ra:
“Chuyện này đạo hữu khỏi lo, lão tổ đã đoán được chuyện này rồi”.
Một tia tinh quang liền lướt qua mắt Khương Hy, trong lòng hắn liền có chút hứng thú.
Đoán trước sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.