Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh, Toàn Kinh Thành Chấn Động
Chương 42:
Xán Lam
21/03/2024
Khương thị ngơ ngác một chút: "Không phải vải vóc bình thường à?"
"Không phải... Chỉ một món áo lông cáo thượng đẳng trong đó đã có giá trị mấy ngàn lượng rồi..." Giọng nói của Khương Nguyên thấp hơn mấy phần.
Khương thị nghe vậy cũng kinh ngạc: "Chẳng lẽ... Con nha đầu chết tiệt này mượn danh nghĩa cô phụ của con, nhận hối lộ ở bên ngoài! ?"
"Không đúng, không đúng..." Khương thị vội vàng lắc đầu: "Cô phụ con là võ tướng, không xen vào chuyện thương nhân ở bên ngoài, cho dù thật sự muốn tặng quà, cũng không vòng đến nhà chúng ta... Vừa rồi quản gia nhà kia nói là đại ơn truyền tin? Mặc dù quà có hơi lớn, nhưng Cao Thăng bố phường này có chút giàu có, cho nhiều, cũng có thể hiểu được..."
"Nếu như chỉ là bởi vì ân tình, vậy thì con an tâm rồi..." Khương Nguyên thở phào: "Nhất định là do con nghĩ nhiều... Phải rồi cô mẫu, người và biểu tỷ nhiều năm như vậy không gặp, nếu như lát nữa nàng cho người mang đồ tới, người cũng đừng chấp nhặt với nàng nữa..."
"Con bé này, là muốn chiếc áo lông chồn kia à?" Khương thị khẽ vỗ tay nàng ta một chút.
Đứa nhỏ do chính mình nuôi lớn, ít nhiều cũng có thể đoán được mấy phần suy nghĩ.
A Nguyên thích những gì đẹp đẽ nhất, điểm này bà ta cũng biết, cho nên cũng không tức giận.
"Không, chiếc áo lông chồn này quá quý giá, có thể tôn lên sự xinh đẹp đại khí của cô mẫu, mà con ở trước mặt cô mẫu chẳng qua chỉ là con gái rượu mà thôi, biểu tỷ tùy ý tặng con chút vải vóc, con cũng đã rất vui rồi!" Khương Nguyên đáng yêu nói.
Nàng ta đương nhiên cũng muốn áo lông chồn, nhưng cũng biết, thứ gì nên muốn muốn, thứ gì không nên muốn.
Quả nhiên, sau khi Khương thị nghe vậy, ánh mắt nhìn nàng ta càng dịu dàng hơn: "Ta ấy à, tất nhiên là sẵn lòng đưa thứ tốt nhất thiên hạ cho con, con bé Vân Chước kia lớn lên lỗ mãng, cũng không thích hợp mặc bộ y phục tinh tế này."
Đã biết Tiêu Vân Chước nhận được quà, Khương thị cũng không vội vã đến Hoàng Thành Tự nữa.
Hai cô cháu ngồi xuống trò chuyện trong chốc lát.
Nhưng thời gian trôi qua từng giờ, mắt thấy đã đến chạng vạng tối rồi, lại vẫn không thấy Tiêu Vân Chước phái người mang đồ tới, Khương thị có chút ngồi không yên.
"Cô mẫu đừng nóng giận, chắc chắn là biểu tỷ không hiểu những thứ này..." Khương Nguyên vội vàng nói.
Nàng ta cũng không nghĩ tới Tiêu Vân Chước ngu xuẩn như thế?
Có nhà ai tiểu bối nhận được đồ tốt lại không đưa ra ngoài để hiếu kính phụ mẫu trước?
"Người đâu! Đi gọi đại cô nương đến đây!" Khương thị gọi ra bên ngoài, cũng biết thu liễm lửa giận, bổ sung một câu: "Bảo nhà bếp làm chút điểm tâm, chuẩn bị sẵn cho đại cô nương."
Không hiểu quy củ, được! Người làm mẹ như bà ta, dạy một chút là được!
Hạ nhân vội vàng đi gọi người.
Nhưng cũng không lâu lắm, hạ nhân lại xám xịt trở về.
Đối mặt với sự chất vấn của Khương thị, còn có điểm tâm đã chuẩn bị xong, hạ nhân chỉ có thể ăn ngay nói thật: "Bẩm phu nhân, đại tiểu thư nàng... Đang bận làm cao thơm, nói là... Không rảnh để đến, còn nói ngài và biểu tiểu thư cũng không nên vừa mắt với đồ của nàng, sẽ không tặng tới bêu xấu..."
"Thật lớn mật!" Khương thị tức giận, vỗ bàn nói, tay cũng bị tê.
Hai mắt đỏ bừng, dường như sắp bị chọc giận đến khóc.
Ai nói Tiêu Vân Chước không hiểu! Nàng rõ ràng rất hiểu, chỉ là cố ý!
Khương Nguyên giữ im lặng, quan sát biểu cảm của Khương thị.
“Đi, đi báo tin cho lão gia, cứ nói, đứa nhỏ này, ta không quản được nữa, không coi ai ra gì, ngỗ nghịch với trưởng bối, ta nếu như còn ở trong nhà này một ngày nữa, thì thân thể không gánh nổi! Từ hôm nay, ta và A Nguyên vào Hoàng Thành Tự để cầu phúc cho lão thái thái! Chuyện trong nhà, bảo ông ấy trở về quản đi!" Khương thị nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng cắn răng nói.
Nữ nhi khốn kiếp này, tuyệt đối không thể nhận được nữa rồi.
Trước đó bà ta còn nghĩ đến thanh danh trong nhà, nhưng bây giờ suy nghĩ lại một chút, nên để tiếng xấu của con nha đầu này truyền đi một chút!
Bây giờ vừa mới về nhà, mặc dù có chút tiếng xấu, đó cũng là do bản thân nó ở bên ngoài sống buông thả đã lâu, chứ không phải Tiêu gia không dạy được!
"Không phải... Chỉ một món áo lông cáo thượng đẳng trong đó đã có giá trị mấy ngàn lượng rồi..." Giọng nói của Khương Nguyên thấp hơn mấy phần.
Khương thị nghe vậy cũng kinh ngạc: "Chẳng lẽ... Con nha đầu chết tiệt này mượn danh nghĩa cô phụ của con, nhận hối lộ ở bên ngoài! ?"
"Không đúng, không đúng..." Khương thị vội vàng lắc đầu: "Cô phụ con là võ tướng, không xen vào chuyện thương nhân ở bên ngoài, cho dù thật sự muốn tặng quà, cũng không vòng đến nhà chúng ta... Vừa rồi quản gia nhà kia nói là đại ơn truyền tin? Mặc dù quà có hơi lớn, nhưng Cao Thăng bố phường này có chút giàu có, cho nhiều, cũng có thể hiểu được..."
"Nếu như chỉ là bởi vì ân tình, vậy thì con an tâm rồi..." Khương Nguyên thở phào: "Nhất định là do con nghĩ nhiều... Phải rồi cô mẫu, người và biểu tỷ nhiều năm như vậy không gặp, nếu như lát nữa nàng cho người mang đồ tới, người cũng đừng chấp nhặt với nàng nữa..."
"Con bé này, là muốn chiếc áo lông chồn kia à?" Khương thị khẽ vỗ tay nàng ta một chút.
Đứa nhỏ do chính mình nuôi lớn, ít nhiều cũng có thể đoán được mấy phần suy nghĩ.
A Nguyên thích những gì đẹp đẽ nhất, điểm này bà ta cũng biết, cho nên cũng không tức giận.
"Không, chiếc áo lông chồn này quá quý giá, có thể tôn lên sự xinh đẹp đại khí của cô mẫu, mà con ở trước mặt cô mẫu chẳng qua chỉ là con gái rượu mà thôi, biểu tỷ tùy ý tặng con chút vải vóc, con cũng đã rất vui rồi!" Khương Nguyên đáng yêu nói.
Nàng ta đương nhiên cũng muốn áo lông chồn, nhưng cũng biết, thứ gì nên muốn muốn, thứ gì không nên muốn.
Quả nhiên, sau khi Khương thị nghe vậy, ánh mắt nhìn nàng ta càng dịu dàng hơn: "Ta ấy à, tất nhiên là sẵn lòng đưa thứ tốt nhất thiên hạ cho con, con bé Vân Chước kia lớn lên lỗ mãng, cũng không thích hợp mặc bộ y phục tinh tế này."
Đã biết Tiêu Vân Chước nhận được quà, Khương thị cũng không vội vã đến Hoàng Thành Tự nữa.
Hai cô cháu ngồi xuống trò chuyện trong chốc lát.
Nhưng thời gian trôi qua từng giờ, mắt thấy đã đến chạng vạng tối rồi, lại vẫn không thấy Tiêu Vân Chước phái người mang đồ tới, Khương thị có chút ngồi không yên.
"Cô mẫu đừng nóng giận, chắc chắn là biểu tỷ không hiểu những thứ này..." Khương Nguyên vội vàng nói.
Nàng ta cũng không nghĩ tới Tiêu Vân Chước ngu xuẩn như thế?
Có nhà ai tiểu bối nhận được đồ tốt lại không đưa ra ngoài để hiếu kính phụ mẫu trước?
"Người đâu! Đi gọi đại cô nương đến đây!" Khương thị gọi ra bên ngoài, cũng biết thu liễm lửa giận, bổ sung một câu: "Bảo nhà bếp làm chút điểm tâm, chuẩn bị sẵn cho đại cô nương."
Không hiểu quy củ, được! Người làm mẹ như bà ta, dạy một chút là được!
Hạ nhân vội vàng đi gọi người.
Nhưng cũng không lâu lắm, hạ nhân lại xám xịt trở về.
Đối mặt với sự chất vấn của Khương thị, còn có điểm tâm đã chuẩn bị xong, hạ nhân chỉ có thể ăn ngay nói thật: "Bẩm phu nhân, đại tiểu thư nàng... Đang bận làm cao thơm, nói là... Không rảnh để đến, còn nói ngài và biểu tiểu thư cũng không nên vừa mắt với đồ của nàng, sẽ không tặng tới bêu xấu..."
"Thật lớn mật!" Khương thị tức giận, vỗ bàn nói, tay cũng bị tê.
Hai mắt đỏ bừng, dường như sắp bị chọc giận đến khóc.
Ai nói Tiêu Vân Chước không hiểu! Nàng rõ ràng rất hiểu, chỉ là cố ý!
Khương Nguyên giữ im lặng, quan sát biểu cảm của Khương thị.
“Đi, đi báo tin cho lão gia, cứ nói, đứa nhỏ này, ta không quản được nữa, không coi ai ra gì, ngỗ nghịch với trưởng bối, ta nếu như còn ở trong nhà này một ngày nữa, thì thân thể không gánh nổi! Từ hôm nay, ta và A Nguyên vào Hoàng Thành Tự để cầu phúc cho lão thái thái! Chuyện trong nhà, bảo ông ấy trở về quản đi!" Khương thị nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng cắn răng nói.
Nữ nhi khốn kiếp này, tuyệt đối không thể nhận được nữa rồi.
Trước đó bà ta còn nghĩ đến thanh danh trong nhà, nhưng bây giờ suy nghĩ lại một chút, nên để tiếng xấu của con nha đầu này truyền đi một chút!
Bây giờ vừa mới về nhà, mặc dù có chút tiếng xấu, đó cũng là do bản thân nó ở bên ngoài sống buông thả đã lâu, chứ không phải Tiêu gia không dạy được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.