Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh, Toàn Kinh Thành Chấn Động
Chương 43:
Xán Lam
21/03/2024
Khương Thị vừa nghĩ tới nữ nhi mình sinh ra lại đối đãi với mình như vậy liền hối hận không thôi, sớm biết như thế thì chẳng thà không sinh hài tử này luôn!
Khương thị cũng muốn giữ thể diện, Tiêu Vân Chước không muốn đem những lễ vật kia tặng bà ta, bà ta cũng không thể không biết xấu hổ chạy tới đòi. Đồ đạc cần dùng để ra ngoài đã chuẩn bị xong hết, bà ta liền trực tiếp bảo người chuẩn bị xe, dẫn theo một đoàn người đi thẳng về phía Hoàng Thành Tự.
Khương Nguyên đi theo suốt cả một đường.
Chỉ là trong lòng nàng ta có chút không cam lòng, cô mẫu nhìn thì lợi hại đấy, nhưng rốt cuộc lại chẳng làm được gì!
Tiêu Vân Chước vứt y phục nàng ta tặng, cô mẫu nổi giận đùng đùng đi tới khiển trách một chầu, còn nói phải phạt quỳ, nhưng không biết Tiêu Vân Chước kia đã nói gì bên tai cô mẫu mà biến thành hành quân lặng lẽ, không có đoạn sau.
Chuyện lần này cũng giống như thế, tức hộc máu chửi ầm lên một trận, kết quả là lại tự mình bỏ đi!
Tiêu Vân Chước kia được nhận một đống đồ tốt, lại không có mẫu thân ở bên tai lải nhải, cuộc sống trôi qua lại càng thư thái hơn!
“Cô mẫu, chúng ta ở lại Hoàng Thành Tự trong bao lâu?” Khương Nguyên cẩn thận hỏi.
Trong chùa rất ngột ngạt, còn phải ăn chay trong thời gian dài, nàng ta không thể chịu nổi.
“Nếu đã ra ngoài cầu phúc cho lão thái thái thì hoặc là đợi đến khi bệnh tình của lão thái thái có chuyển biến tốt đẹp, hoặc là…chờ đến khi lão thái thái quy thiên.” Khương thị nói tiếp: “Cũng không lâu nữa đâu.”
Lão thái thái đã bệnh lâu như vậy, không gắng nổi đến cuối năm.
“Gần đây con cũng phải chịu khó một chút, buổi kinh sáng hằng ngày nhất định phải làm, nghe đại sư giảng Phật nhiều hơn. Hoàng Thành Tự không giống như những nơi khác, trong chùa thường có một vài quý phụ đến đây lễ Phật, chỉ cần con biểu hiện thành kính, tất sẽ có người nhìn thấy, một truyền mười mười truyền trăm, sau này sẽ càng có nhiều người cho con lựa chọn.” Khương thị nhắc nhở.
Chất nữ này của bà ta vốn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, vốn có hiền danh.
Nếu như không phải gia tộc bị mất đi tước vị, trong nhà chỉ còn lại một mình lão gia có chức quyền thì chất nữ này của bà ta có thể sẽ có tương lai tốt hơn!
Nhắc mới nhớ, công công kia của bà ta khi còn sống ham mê nữ sắc, di nương trong nhà có bảy tám người, còn hồng nhan tri kỷ ở bên ngoài càng là đếm không hết, thế nhưng chỉ có một mình lão thái thái có thể sinh được người thừa kế.
Người người đều nói lão thái thái là người hiền lương, nhưng bà ta không nghĩ vậy, nếu như hiền lương thật sự thì bên người lão gia đã có cả chục huynh đệ tỷ muội giúp đỡ rồi!
Khương thị cười lạnh, vừa nghĩ tới lão thái thái không còn sống được bao lâu nữa, bà ta cũng bớt bị đè ép hơn.
Tuy rằng Khương thị đã ra ngoài nhưng vẫn có quản gia ở nhà xử lý công việc, mọi chuyện vẫn như thường.
Ngày hôm sau, quản gia phái người truyền tin vào trong quân doanh.
Năm đó khi Tiêu Trấn Quan gia nhập đại doanh quân kinh thành, tuổi tác cũng không nhỏ, không có quân công, nếu không phải nhờ nể mặt tổ tông Tiêu gia và sự hỗ trợ của Hoắc gia thì cho dù nhập quân doanh cũng phải đi từ tiểu binh đi lên.
Nhiều năm khổ luyện, tuy bây giờ là võ tướng tứ phẩm nhưng cũng không mấy uy phong. Sau khi ông ấy trở thành quốc công, lẽ ra ông ấy phải thân cận hơn với các quan thế tập đời thứ hai mới phải. Nhưng phụ thân của ông ấy lại chết một cách ô nhục như thế, khó tránh khỏi bị những võ tướng ngầm bài xích, còn những người bằng vào bản lĩnh của mình tiến lên lại xem thường những huân quý tử đệ dựa vào quan hệ leo lên này, cho lên lúc ông ấy vừa vào quân doanh, vị trí rất khó xử.
Chẳng qua đã qua nhiều năm như vậy, Tiêu Trấn Quan ngày càng quen thuộc.
Nhận được thư nhà, khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Trấn Quan vẫn nghiêm túc như trước.
Sau khi mở ra xem, Tiêu Trấn Quan cau mày.
Mẫu nữ xích mích? Khương thị lại mang theo nha đầu Khương Nguyên kia đi tới Hoàng Thành Tự?!
Nếu ông ấy nhớ không nhầm thì hai ngày này ông ấy mới nhận được tin tức nữ nhi về nhà an toàn thì phải? Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tại sao thái độ Khương thị lại đột nhiên thay đổi như thế…
Tiêu Trấn Quan lại xem tiếp.
Khương thị cũng muốn giữ thể diện, Tiêu Vân Chước không muốn đem những lễ vật kia tặng bà ta, bà ta cũng không thể không biết xấu hổ chạy tới đòi. Đồ đạc cần dùng để ra ngoài đã chuẩn bị xong hết, bà ta liền trực tiếp bảo người chuẩn bị xe, dẫn theo một đoàn người đi thẳng về phía Hoàng Thành Tự.
Khương Nguyên đi theo suốt cả một đường.
Chỉ là trong lòng nàng ta có chút không cam lòng, cô mẫu nhìn thì lợi hại đấy, nhưng rốt cuộc lại chẳng làm được gì!
Tiêu Vân Chước vứt y phục nàng ta tặng, cô mẫu nổi giận đùng đùng đi tới khiển trách một chầu, còn nói phải phạt quỳ, nhưng không biết Tiêu Vân Chước kia đã nói gì bên tai cô mẫu mà biến thành hành quân lặng lẽ, không có đoạn sau.
Chuyện lần này cũng giống như thế, tức hộc máu chửi ầm lên một trận, kết quả là lại tự mình bỏ đi!
Tiêu Vân Chước kia được nhận một đống đồ tốt, lại không có mẫu thân ở bên tai lải nhải, cuộc sống trôi qua lại càng thư thái hơn!
“Cô mẫu, chúng ta ở lại Hoàng Thành Tự trong bao lâu?” Khương Nguyên cẩn thận hỏi.
Trong chùa rất ngột ngạt, còn phải ăn chay trong thời gian dài, nàng ta không thể chịu nổi.
“Nếu đã ra ngoài cầu phúc cho lão thái thái thì hoặc là đợi đến khi bệnh tình của lão thái thái có chuyển biến tốt đẹp, hoặc là…chờ đến khi lão thái thái quy thiên.” Khương thị nói tiếp: “Cũng không lâu nữa đâu.”
Lão thái thái đã bệnh lâu như vậy, không gắng nổi đến cuối năm.
“Gần đây con cũng phải chịu khó một chút, buổi kinh sáng hằng ngày nhất định phải làm, nghe đại sư giảng Phật nhiều hơn. Hoàng Thành Tự không giống như những nơi khác, trong chùa thường có một vài quý phụ đến đây lễ Phật, chỉ cần con biểu hiện thành kính, tất sẽ có người nhìn thấy, một truyền mười mười truyền trăm, sau này sẽ càng có nhiều người cho con lựa chọn.” Khương thị nhắc nhở.
Chất nữ này của bà ta vốn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, vốn có hiền danh.
Nếu như không phải gia tộc bị mất đi tước vị, trong nhà chỉ còn lại một mình lão gia có chức quyền thì chất nữ này của bà ta có thể sẽ có tương lai tốt hơn!
Nhắc mới nhớ, công công kia của bà ta khi còn sống ham mê nữ sắc, di nương trong nhà có bảy tám người, còn hồng nhan tri kỷ ở bên ngoài càng là đếm không hết, thế nhưng chỉ có một mình lão thái thái có thể sinh được người thừa kế.
Người người đều nói lão thái thái là người hiền lương, nhưng bà ta không nghĩ vậy, nếu như hiền lương thật sự thì bên người lão gia đã có cả chục huynh đệ tỷ muội giúp đỡ rồi!
Khương thị cười lạnh, vừa nghĩ tới lão thái thái không còn sống được bao lâu nữa, bà ta cũng bớt bị đè ép hơn.
Tuy rằng Khương thị đã ra ngoài nhưng vẫn có quản gia ở nhà xử lý công việc, mọi chuyện vẫn như thường.
Ngày hôm sau, quản gia phái người truyền tin vào trong quân doanh.
Năm đó khi Tiêu Trấn Quan gia nhập đại doanh quân kinh thành, tuổi tác cũng không nhỏ, không có quân công, nếu không phải nhờ nể mặt tổ tông Tiêu gia và sự hỗ trợ của Hoắc gia thì cho dù nhập quân doanh cũng phải đi từ tiểu binh đi lên.
Nhiều năm khổ luyện, tuy bây giờ là võ tướng tứ phẩm nhưng cũng không mấy uy phong. Sau khi ông ấy trở thành quốc công, lẽ ra ông ấy phải thân cận hơn với các quan thế tập đời thứ hai mới phải. Nhưng phụ thân của ông ấy lại chết một cách ô nhục như thế, khó tránh khỏi bị những võ tướng ngầm bài xích, còn những người bằng vào bản lĩnh của mình tiến lên lại xem thường những huân quý tử đệ dựa vào quan hệ leo lên này, cho lên lúc ông ấy vừa vào quân doanh, vị trí rất khó xử.
Chẳng qua đã qua nhiều năm như vậy, Tiêu Trấn Quan ngày càng quen thuộc.
Nhận được thư nhà, khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Trấn Quan vẫn nghiêm túc như trước.
Sau khi mở ra xem, Tiêu Trấn Quan cau mày.
Mẫu nữ xích mích? Khương thị lại mang theo nha đầu Khương Nguyên kia đi tới Hoàng Thành Tự?!
Nếu ông ấy nhớ không nhầm thì hai ngày này ông ấy mới nhận được tin tức nữ nhi về nhà an toàn thì phải? Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tại sao thái độ Khương thị lại đột nhiên thay đổi như thế…
Tiêu Trấn Quan lại xem tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.