Huyền Nữ Kinh

Quyển 1 - Chương 15: Biển bức hấp huyết (4)

Vương Thiểu Thiểu

11/07/2014

Truyền thuyết trên Thiên Vũ đại lục, khi vị gia chủ nào đó của Quan gia ở cuối thời Khổng Tước, từng bị một song diện y nhân tri thù tinh đạo hạnh cao thâm mê hoặc, làm ra trọng tội phán (chia) quốc thông địch, đấy là sự bắt đầu của Quan gia từ huy hoàng đi tới suy lạc. Sau đó, Quan gia rút khỏi hỗn chiến của Thiên Vũ đại lục, biến mất trong dòng chảy của lịch sử.

Hôm nay, thấy hành vi cổ quái của Quan Vũ, lại nhớ tới hắn ngắn ngủi trong một ngày, chém liền đuôi hai yêu tinh, có thể thấy truyền thuyết là cực kì thật. Ngô công tinh đó bị hắn chém mất đuôi, mệnh căn tử (gốc sinh mệnh nhưng ở đây là chỉ cho nam) phế đi; đuôi cái non mập của tri thù tinh tính diêm dúa lòe loẹt này lại bị hắn chém đi, thái bổ yêu khí cũng phế. Tiểu Lục Tử hoài nghi phi thường, Quan Vũ này không phải có sở thích biến thái chém hạ thể người hay không, nghĩ đến đây, hắn cảm thấy sợ thu gom hai chân, hạnh phúc cảm thấy được mệnh căn tử của mình vẫn còn.

Lạc Phong mang thương, thân mật trò chuyện với Quan Vũ, tuy cách rất xa, Vương Tiểu Lục cũng có thể nghe thấy rõ ràng, Lâm Phong đang lôi kéo Quan Vũ, chính chi trả cho hắn bổng lộc ưu đãi. Lạc Phong quý trọng thủ hạ binh sĩ, dũng mãnh tác chiến, cũng rất yêu thủ hạ yêu kính ủng hộ, tương đối có tác phong của đại tướng. Nhưng, phương diện tích cách có chút nóng nẩy cùng xung động, lâm trường tham chiến chỉ huy, còn không bằng Lạc Nguyệt.

Tiểu Lục Tử suy nghĩ tùy tiện, lại thấy Quan Vũ thần tình cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, thầm tức cười, biết Lâm Phong chiêu nạp thất bại. Hắn cười ha hả đi qua, nhìn Lâm Vũ cười nói: "Quan đại ca, huynh sau khi hạ sơn nhất định đi tìm bọn đệ nha, tiểu đệ còn nợ huynh một mạng!"

"A a, chuyện nhỏ không quan trọng, hà tất nhắc đến. Lại nói, khi huynh rơi vào thiên la địa võng của tri thù tinh, cũng chỉ có đệ liều mạng tương cứu, chúng ta cân bằng. Huynh xuống núi còn có một đoạn thời gian, gia quy của Quan gia bọn ta cực nghiêm, còn có nhiều điều phải hoàn thành. Bất quá, khi huynh có thể xuống núi, nhất định đi tìm các đệ." Thấy vẻ tươi cười của Tiểu Lục Tử, quai hàm ngẩng cao của Quan Vũ mới hơi hơi hạ xuống, khuôn mặt dài màu tím lộ ra nụ cười nhẹ cùng ấm áp.

Vương Tiểu Lục cùng Quan Vũ thỏa thuận một chút địa chỉ liên lạc, thuận đường kéo theo Lâm Phong thần sắc không vui, để hắn đem địa chỉ liên lạc nói ra, nói để Quan Vũ đến khi nào thì thuận tiện. Lạc Phong là trong vui sướng, cảm thấy Tiểu Lục Tử rất biết điều, mà Quan Vũ càng là cảm kích Tiểu Lục Tử.

Cáo biệt Quan Vũ, Lạc Phong, Lạc Nguyệt dẫn theo Chu Tứ Hải cùng 5 thuộc hạ thụ thương, tiếp tục đi tới Long Cốt huyện. Tiểu Lục Tử cũng chuẩn bị đến Long Cốt huyện bổ sung ít đồ tiêu hao, lại cùng Lạc Phong huynh đệ mỗi người một ngã. Thượng Quan Đào Đào một tấc cũng không rời Tiểu Lục Tử, nói là mới dùng pháp lực quá độ, mệt đến đi không được, phải để hắn cõng. Cuối cùng nàng thấy nhãn thần dị dạng của mọi người, xấu hổ thối lui mà hỏi thứ khác, để Tiểu Lục Tử dìu đỡ.

Bởi vì rất nhanh có thể an toàn đến được Long Cốt huyện, mấy người trên đường đều nói chuyện rất vui vẻ, cả Chu Tứ Hải buồn rầu ủ rủ cũng gia nhập hàng ngũ đàm thoại. Lạc gia huynh đệ thấy phần của Chu Tứ Hải hiến dâng cứu mệnh bảo phù, cũng không tính toán đến lừa dối trước đây, đương nhiên, phí hộ tống cùng phí bồi thường đã tăng 5 lần.

"Da, muội thấy được tường thành rồi, chúng ta an toàn ~ !" Thượng Qua Đào Đào từ trong lòng Tiểu Lục Tử nhảy ra, nhẹ nhàng giữa không nhảy hót loạn lên, không có một điểm ý thức "kiệt sức quá độ". Vài nam nhân ha hả cười lớn, đều dùng nhãn quang ám muội quan sát nữ hài cùng Tiểu Lục Tử.

Tiểu Lục nhún vai vô tội, cảm thấy những hán tử này xử oan cho mình. Thượng Quan Đào Đào là nụ hoa có chủ, bản thân tính là muốn động tới ả ta, cũng phải cân nhắc Thượng Quan thế gia cùng Đông Phương thế gia sau lưng ả. "Fuck, bọn tiểu nương này tuy là mĩ nhân phôi tử, nhưng ta đã có Sở Sờ thư, tỉ ấy mới là chân chính đại mĩ nữ. "Hừ, lần này về giúp tỉ ấy trị thương, nhất định phải thuận tiện... thuận tiện chiếm chút tiện nghi!" Tiểu Lục Tử trong lòng tí tách cục cục.

Thượng Quan Đào Đào chơi đùa đủ rồi, mới rạo rực rơi xuống bên người Tiểu Lục Tử, ôm lấy cánh tay hắn cười nói: "Đến Trung Châu thành, huynh chữa trị thương thế của bằng hữu xong, huynh theo muội về nhà được hay không?"



"Hả, theo ngươi về nhà..." Tiểu Lục Tử trên miệng ứng phó, trong lòng lại đem nửa câu sau nói ra, "... mới quái! Trừ phi ta điên mới theo ngươi đến Thượng Quan thế gia, bọn chúng lại không có cái ngu ngốc như ngươi, ta đạo bảo tặc này rơi vào trong tay bọn chúng, mười cái mạng cũng không đủ cho bọn chúng giày vò."

Lạc Nguyệt đột nhiên tuốt Hàn băng tế kiếm ra, lấy ngự kiếm thuật đâm tới bụi cây trên vách núi, "đinh!" một tiếng, tế kiếm bị loại binh khí gì đó ngăn ngược lại, từ trong đám cỏ "xoẹt xoẹt" nhảy ra hơn 20 tráng niên nam tử cẩm y hoa phục, tay cầm các chủng binh khí nạm bảo thạch danh quý, vây trụ một hàng người của Lạc Phong, Lạc Nguyệt.

Lạc Phong cũng rút trường đao, lạnh lẽo quát lên: "Nhìn y phục vũ khí các người cũng không giống như cường đạo, các ngươi là người gì, ngăn cản chúng ta làm chi?" Đối phương tuy người nhiều, người của Lạc Phong phiêu cục một chút cũng không thấy sợ, ngược lại Chu Tứ Hải sợ đến run cầm cập, sợ rằng những người này là sát thủ huynh trưởng phái tới.

"Các ngươi lại là người gì? Hãy phóng xuất gia tiểu thư của ta!" Tên đầu lĩnh tay cầm ngân thương bảy xích, tuổi ước chừng 40, mặt vuông râu ngắn, thân người phiêu hãn uy vũ, hai mắt hắn sáng ngời, nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Đào Đào.

"Gia tiểu thu các ngươi?" Lạc Phong, Lạc Nguyệt ngẩn ra, Chu Tứ Hải thở dài một miệng hôi hám, thầm kêu may mắn không phải tới giết mình, nhưng Lục Tiểu Tử sắc mặt đau khổ, nhẹ nhàng vỗ eo Thượng Quan Đào Đào, để nàng ta tinh minh một chút đừng ra bán đứng mình.

"Hoa thúc, các người làm sao lại tới?" Chỉ có Thượng Quan Đào Đào một người cao cao hứng hứng chạy tới nghênh đón, kéo tay cầm thương của trung niên, thân mật chỉ Tiểu Lục Tử, Lạc Phong cùng Lạc Nguyệt bọn họ, cười hỏi: "Bọn họ đều là bằng hữu của tiểu điệt, tịnh không có người nào bắt tiểu điệt cả. Các thúc làm thế nào biết tiểu điệt ở đây vậy?"

"A a." Trung niên nhân cười khổ, quét nhìn người Phong Nguyệt phiêu cục thương tích chồng chất, nhìn Thượng Quan Đào Đào yêu mến nói, "Tối đó trong nhà gặp phải trộm, tiểu thư lại biến mất không thấy đâu, lão gia không yên tâm, phái tinh anh gia tộc tìm tăm tích tiểu thư khắp nơi. 5 tháng trước, nghe tuyến nhân báo cáo, nói là thấy tiểu thư truy đuổi một tiểu khất cái chạy vào Long Cốt sơn, phu nhân nóng lòng đến rơi lệ, phái ra vài đội nhân mã vào núi tìm kiếm, nhiệm vụ của thuộc hạ là ở các đường ra chờ tiểu thư."

"Ai nha, tiểu điệt rõ ràng cố truy cản tiểu tặc trộm kiếm đó, quên nói cho nương thân biết rồi." Thượng Quan Đào Đào thè lưỡi, lại không có chút ý xấu hổ nào, trái lại cười không còn tim phổi, "Tiểu thư truy được tên trộm cắp kiếm chưa? Hắn ở chổ nào?" Hán tử kêu là Hoa thúc đó sắc diện vui mừng, vội vàng hỏi.

Thượng Quan Đào Đào nhìn trộm Tiểu Lục Tử, sau đó thở dài nói: "Tiểu tặc giảo hoạt, để hắn chạy rồi." Trái tim treo lơ lửng của Tiểu Lục Tử cuối cùng cũng hạ xuống, thầm nghĩ con ngốc này còn không tính là quá ngu.

Trung niên hán tử sớm đã chú ý đến nhãn quang đó của Thượng Quan Đào Đào, thuận theo ánh mắt đó, cuối cùng thấy được Tiểu Lục Tử giả nữ. Hắn ta nhớ rõ bộ y phục màu trắng này, bởi vì một năm trước biểu tiểu thư còn vì bộ y phục này cùng Đào Đào tiểu thư đánh nhau, mà nam hài này có thể mặc y phục của tiểu thư, quan hệ của hắn cùng tiểu thư khẳng định không bình thường.

"Vị bằng hữu này xưng hô thế nào?" Trung niên hán tử chỉ vào Tiểu Lục Tử, mặt lộ nghi hoặc hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Nữ Kinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook