Quyển 1 - Chương 16: Thượng Quan Bảo Bảo
Vương Thiểu Thiểu
11/07/2014
Người mà Thượng Quan Đào Đào gọi là Hoa thúc đó có tên là Hoa Ấn, là cao thủ hữu danh của Thượng Quan gia tộc, trong tay cầm một cây ngân thương dài bảy xích, giết địch đã hơn trăm, uy danh vốn đã sớm được đưa vào
truyền kỳ của Thiên Vũ đại lục. Tiểu Lục Tử sở dĩ biết rõ thành tích của Hoa Ấn nhân vì muốn lẻn vào Thượng Quan thế gia trộm kiếm, trước đó đã
dò xét mọi tư liệu liên quan.
"Mọi người đều gọi ta là Tiểu Lục Tử, Hoa thúc cũng có thể gọi ta như vậy!" Tiểu Lục Tử khá tinh ranh, y theo cách xưng hô của Thượng Quan Đào Đào, quả nhiên làm mọi người ở đương trường không nhịn được cười, càng khiến cho Tiểu Lục Tử cúi đầu bẻn lẻn.
"A ha ha, ta không cần nhìn chuyện gì xa xôi, chỉ cần ngươi trả cây Hỏa Phương Kiếm trong tay ngươi lại cho chúng ta, xem gương mặt tiểu tả như vậy, bọn ta không thèm truy cứu là gì, thế nào?" Hai mắt của Hoa Ấn nhìn chầm chầm nhất cử nhất động của Tiểu Lục Tử, muốn dò xét động thái của hắn.
"À ha ha, Hoa thúc lầm rồi, lúc nảy Đào Đào đã từng nói đạo tặc chạy mất rồi, trong tay ta làm gì có Hỏa Phượng Kiếm? Không tin thì ngài hỏi Đào Đào xem!" Tiểu Lục Tử khá liều lĩnh, lúc này mọi hi vọng toàn phó thác lên người con ngốc đó, có phải là quá nhục không chứ?
Nữ hài có chút bất an, mặt ửng hồng kéo tay Hoa Ẩn nhõng nhẽo: "Hoa thúc, không tin Đào Đào nữa rồi sao? Con đã nói rồi, Tiểu lục tử chính là bằng hữu của con, y còn giúp con truy đuổi đạo tặc, y còn hứa là sẽ mang Hỏa Phương Kiếm về cho con nữa!"
"Ồ! Thế thì phải cảm tạ Tiểu Lục Tử rồi?" Hoa Ấn làm vẻ vừa cười vừa nghiêm, bất quá ông ta không muốn vị "tiểu tỷ" này bị mất mặt, nên cười nói: "Tiểu tỷ phóng tâm, chúng ta đã tra xuất ra nơi bọn đạo tặc hạ lạc. Phu nhân và lão gia cũng muốn gặp ngươi, chúc hạ hãy để bọn chúng thỉnh người về nhà."
"Không được! Thượng Quan đào đào con đã bị phạm vào chỗ giận rồi!" Nàng nhảy vào gạt tay của Hoa Ấn ra, rồi tức giận bảo, "Con có thể tự mình lấy Hỏa Phượng Kiếm về, không cần các người giúp đỡ. Chừng nào con lấy được bảo kiếm, tự nhiên sẽ về nhà."
"Cô nhóc này...." Hoa Ấn chỉ còn biết cười khổ, biết bản tính của Thượng Quan Đào Đào, nếu chọc cho nàng giận rồi thì cái vẻ thục nữ khi nãy chắc chắn không còn nữa, bèn tự nhủ thầm "thôi thì tránh mất lòng nhau, im lặng là thượng sách!"
Thượng Quan Đào Đào vừa định quay về cạnh Tiểu Lục Tử, chợt nghe ba tiếng tên xé gió bay đến, nhanh đến nỗi những người ở đó không kịp phản ứng gì. Tiểu lục tử hét lên một tiếng, vừa định dùng ám khí bắn văng ám tiễn, chợt nhận ra thứ tiễn đó không có chút sát khí, hơn nữa phương hướng cũng rất tinh sảo. Chỉ thoáng chút do dự đó, ba mũi bạch vũ tiễn đã bắn tới cạnh chân nữ hài, nhưng không hề chạm nàng chút nào cả.
Nữ hài bị tên bắn đến mặt cắt không còn gịot máu, cúi xuống lượm ba mũi tên, nhìn về phía rừng cây nhỏ rồi rống lên: "Thượng Quan Bảo Bảo, đệ chết với ta nghe, đệ mau ra đây, hôm nay không đánh nát đít đệ, ta không phải là tỷ tỷ của đệ nữa!"
Tiểu Lục Tử vừa định đến sát cạnh Thượng Quan Đào Đào, thấy nàng thét gào như sư tử hống như vậy, liền lập tức minh bạch nguyên do. Hắn thu tay lại, quay nhìn vào rừng cây, thấy có một thiếu niên anh tuấn cỡ mười một mười hai, mình mặc bạch ngọc nhuyễn giáp, chân mang đôi giày Hổ đầu văn ngoa trắng như tuyết, hông đeo túi tên, tay thủ một cây thúy cung bảy sắc, trang phục giống như một Tống Tài đồng tử. Chú nhóc này ngẩng đầu cố ra vẻ tự tin, như tự cảm thấy đảm khí không đủ, đi ba bước đã quay đầu. Đi cạnh hắn là hai trung niên làm nhiệm vụ bảo vệ, nét mặt hiện nụ cười khổ đầy cổ quái.
"Tỷ tỷ an hảo, tiểu đệ có chút thất lễ rồi, không biết vì sao tỷ tỷ giận đến phát hỏa như vậy, nhất định sẽ làm hại cho thân thể lắm, thế thì mẹ sẽ buồn lắm lắm đó nghe!" Tiểu hài tử cười hi hỉ, cả người vũ trang đến tận rằng, lại học theo cái thói tầm chương trích cú của bọn học giả, ăn nói luôn làm ra vẻ khiến cho mọi người ai nấy cũng không nhịn được cười.
"Đệ hỏi ta vì sao mà giận à? Đệ dọa cho tỷ tỷ này sợ muốn chết đây này. Nửa năm không gặp, không ngờ đệ đã lớn như vậy!" Thượng quan Đào Đào khẻ lắc ngọc thủ, ba mũi tên trong tay lập tức như thiểm điện bắn về phía đệ đệ. Thượng Quan Bảo Bảo cả kinh, vừa định lách người tránh, đã thấy đầu mũi tên bay đến trước mặt rồi, chỉ còn biết hoảng sợ ngồi đại xuống đất, tránh được một phen hung hiểm.
Có điều, kiến nạn của hắn chưa hề kết thúc ở đây. Thượng quan Đào Đào sau khi bắn ra các mũi tên, đã tiến sát người chộp lấy lỗ tai của đệ đệ: "Grừ grừ, xem ngươi còn dám chọc giận tỷ tỷ này nữa không! Ngươi nói coi, còn nữa không?" Nữ hài vừa hung bạo chửi rũa, vừa đè chú nhóc ra mặt đất.
"Xin tỷ tỷ tha cho, lúc nãy chỉ cùng tỷ giởn chơi chút thôi mà. Ái ái, đừng có cù lét, Hoa thúc cứu mạng aaa.... Tốt tốt, coi như tỷ giỏi, thánh nhân có nói rằng "tối độc phụ nhân tâm", lời quả không sai. Ôi, đệ sai rồi, đệ nhận phạt, vậy được chưa?" Chú nhóc bị đè trên đất, lớn tiếng xin tha.
Thượng Quan Đào Đào nhướng mày, không chịu buông: "Chịu mấy roi? Đệ nói lại lần nữa coi?"
"Ái ôi! Tỷ tỷ, 20 roi được chưa? Ba mươi roi.... hừm, coi như tỷ giỏi, 40 roi được chưa?" Chú nhóc đã trở nên ngoan ngoãn, nếu không chịu ắt phải rơi vào tình thế khổ sở hơn nhiều.
"Tốt, 40 thì 40". Thượng quan Đào Đào đè cổ giở mông của cậu nhóc ra, cử chưởng vỗ vào đít hắn, miệng đếm sang sảng: "Một, hai, ba...."
Mọi người thấy chị em họ ồn ào một lúc liền không nhịn được cười, không khí khẩn trương đã giảm đi hết phân nửa, ai nấy đều thu lại binh khí, chuẩn bị lên đường.
"Đào Đào, đừng có làm ồn nữa, chúng ta phải tiến thành thôi, trời sắp tối rồi!" Tiểu Lục Tử biết mình hiện tại không an toàn, hi vọng nhờ vào đồng minh đông đảo bảo hộ tự thân, mục tiêu tự nhiên là trên người Thượng Quan Bảo Bảo.
"Đừng có né, đệ chỉ mới bị đánh mười chưởng thôi, còn chưa đủ. Buông ra, ai dám cản ta thế.... a, là ngươi a!" Thượng Quan Đào Đào mới vừa hứng chí đánh lấy đánh để, tự nhiên có người cản lại, liền quay đầu nhìn, thì ra là Tiểu Lục Tử đang nắm tay mình, liền phát hoảng, phóng khai ngay Thượng Quan Bảo Bảo, nỗ lực lấy lại vẻ thục nữ. "Xin lỗi, ta không có chửi ngươi, người ta nghĩ là...." Nữ hài nhìn thấy nét mặc không vui của Tiểu Lục Tử, liền lập tức nhận lỗi.
"Ngươi nghĩ gì? Sao lại khi phụ đệ đệ của mình vậy? Chưa kể hắn đã biết lỗi của mình rồi, hà cớ gì lại bất chấp tất cả làm ồn lên như thế? Ngươi là tỷ tỷ mà thất bại quá nha." Tiểu Lục Tử kéo Thượng Quan Bảo Bảo đang nằm trên đất dậy, giả bộ cười rất khả ái bảo: "Ngươi là Bảo đệ đệ ha, nghe Đào Đào nói, đệ rất thích cung tiễn, ta cũng có ba cái Phá giáp Ma tiễn, uy lực cực đại, cho đệ để làm quà diện kiến ha."
Mục quang của Thượng Quan Bảo Bảo trở nên ngây ngốc, làm ra vẻ hổ chết chứ không ăn thịt con vậy, cả buổi không nói được lời nào. Chừng khi cầm ba cái Phá giáp tiễn có năng lượng cực lớn trong tay, chú nhóc mới tĩnh người, vẻ sùng bái hiện lên trên khóe mắt.
"Tỷ phu cứu khổ cứu nan, huynh cuối cùng cũng xuất hiện rồi, kha kha kha, ông trời có mắt, Thượng Quan Bảo Bảo ta chung vu cũng không còn chịu khổ nữa!" Tiểu hài ngửng đầu lên trời cười ha hả, có vẻ như mọi đau khổ trong đời tích tụ từ đó giờ đều mang vứt hết ra ngoài.
Mặt Thượng Quan Đào Đào đỏ hồng, nghiến rắng bảo: "Bảo Bảo không được nói bậy, hắn không phải là tỷ phu của đệ đâu." Vừa nói những lời đó, nàng vừa kéo tai chú nhóc. Tiểu hài bèn chùi qua sau lưng Tiểu Lục Tử, miệng kêu oa oa bảo: "Tỷ phu cứu đệ!"
Tiểu Lục Tử cười khổ, tự nhũ trong lòng nếu ta đúng là tỷ phụ của ngươi thì quả thật không tệ. Nhưng rất tiếc tỷ tỷ của ngươi đã sớm là người của Đông Phương thế gia rồi. Trong lòng hắn dĩ nhiên là không vui, nhưng để thoát khỏi sự nghi ngờ của Thượng Quan thế gia, thì phải triệt để lợi dụng tên nhóc này làm Hộ thân phù. Thượng Quan Đào Đào chu miệng giận dữ, nhưng khi nhìn thấy nhãn thần của Tiểu Lục Tử, thì lập tức mềm nhũn ra nư trái chuối, dịu giọng với chú nhóc: "Vận khí của đệ tốt lắm, cái này không tính với đệ nữa!"
"Mọi người đều gọi ta là Tiểu Lục Tử, Hoa thúc cũng có thể gọi ta như vậy!" Tiểu Lục Tử khá tinh ranh, y theo cách xưng hô của Thượng Quan Đào Đào, quả nhiên làm mọi người ở đương trường không nhịn được cười, càng khiến cho Tiểu Lục Tử cúi đầu bẻn lẻn.
"A ha ha, ta không cần nhìn chuyện gì xa xôi, chỉ cần ngươi trả cây Hỏa Phương Kiếm trong tay ngươi lại cho chúng ta, xem gương mặt tiểu tả như vậy, bọn ta không thèm truy cứu là gì, thế nào?" Hai mắt của Hoa Ấn nhìn chầm chầm nhất cử nhất động của Tiểu Lục Tử, muốn dò xét động thái của hắn.
"À ha ha, Hoa thúc lầm rồi, lúc nảy Đào Đào đã từng nói đạo tặc chạy mất rồi, trong tay ta làm gì có Hỏa Phượng Kiếm? Không tin thì ngài hỏi Đào Đào xem!" Tiểu Lục Tử khá liều lĩnh, lúc này mọi hi vọng toàn phó thác lên người con ngốc đó, có phải là quá nhục không chứ?
Nữ hài có chút bất an, mặt ửng hồng kéo tay Hoa Ẩn nhõng nhẽo: "Hoa thúc, không tin Đào Đào nữa rồi sao? Con đã nói rồi, Tiểu lục tử chính là bằng hữu của con, y còn giúp con truy đuổi đạo tặc, y còn hứa là sẽ mang Hỏa Phương Kiếm về cho con nữa!"
"Ồ! Thế thì phải cảm tạ Tiểu Lục Tử rồi?" Hoa Ấn làm vẻ vừa cười vừa nghiêm, bất quá ông ta không muốn vị "tiểu tỷ" này bị mất mặt, nên cười nói: "Tiểu tỷ phóng tâm, chúng ta đã tra xuất ra nơi bọn đạo tặc hạ lạc. Phu nhân và lão gia cũng muốn gặp ngươi, chúc hạ hãy để bọn chúng thỉnh người về nhà."
"Không được! Thượng Quan đào đào con đã bị phạm vào chỗ giận rồi!" Nàng nhảy vào gạt tay của Hoa Ấn ra, rồi tức giận bảo, "Con có thể tự mình lấy Hỏa Phượng Kiếm về, không cần các người giúp đỡ. Chừng nào con lấy được bảo kiếm, tự nhiên sẽ về nhà."
"Cô nhóc này...." Hoa Ấn chỉ còn biết cười khổ, biết bản tính của Thượng Quan Đào Đào, nếu chọc cho nàng giận rồi thì cái vẻ thục nữ khi nãy chắc chắn không còn nữa, bèn tự nhủ thầm "thôi thì tránh mất lòng nhau, im lặng là thượng sách!"
Thượng Quan Đào Đào vừa định quay về cạnh Tiểu Lục Tử, chợt nghe ba tiếng tên xé gió bay đến, nhanh đến nỗi những người ở đó không kịp phản ứng gì. Tiểu lục tử hét lên một tiếng, vừa định dùng ám khí bắn văng ám tiễn, chợt nhận ra thứ tiễn đó không có chút sát khí, hơn nữa phương hướng cũng rất tinh sảo. Chỉ thoáng chút do dự đó, ba mũi bạch vũ tiễn đã bắn tới cạnh chân nữ hài, nhưng không hề chạm nàng chút nào cả.
Nữ hài bị tên bắn đến mặt cắt không còn gịot máu, cúi xuống lượm ba mũi tên, nhìn về phía rừng cây nhỏ rồi rống lên: "Thượng Quan Bảo Bảo, đệ chết với ta nghe, đệ mau ra đây, hôm nay không đánh nát đít đệ, ta không phải là tỷ tỷ của đệ nữa!"
Tiểu Lục Tử vừa định đến sát cạnh Thượng Quan Đào Đào, thấy nàng thét gào như sư tử hống như vậy, liền lập tức minh bạch nguyên do. Hắn thu tay lại, quay nhìn vào rừng cây, thấy có một thiếu niên anh tuấn cỡ mười một mười hai, mình mặc bạch ngọc nhuyễn giáp, chân mang đôi giày Hổ đầu văn ngoa trắng như tuyết, hông đeo túi tên, tay thủ một cây thúy cung bảy sắc, trang phục giống như một Tống Tài đồng tử. Chú nhóc này ngẩng đầu cố ra vẻ tự tin, như tự cảm thấy đảm khí không đủ, đi ba bước đã quay đầu. Đi cạnh hắn là hai trung niên làm nhiệm vụ bảo vệ, nét mặt hiện nụ cười khổ đầy cổ quái.
"Tỷ tỷ an hảo, tiểu đệ có chút thất lễ rồi, không biết vì sao tỷ tỷ giận đến phát hỏa như vậy, nhất định sẽ làm hại cho thân thể lắm, thế thì mẹ sẽ buồn lắm lắm đó nghe!" Tiểu hài tử cười hi hỉ, cả người vũ trang đến tận rằng, lại học theo cái thói tầm chương trích cú của bọn học giả, ăn nói luôn làm ra vẻ khiến cho mọi người ai nấy cũng không nhịn được cười.
"Đệ hỏi ta vì sao mà giận à? Đệ dọa cho tỷ tỷ này sợ muốn chết đây này. Nửa năm không gặp, không ngờ đệ đã lớn như vậy!" Thượng quan Đào Đào khẻ lắc ngọc thủ, ba mũi tên trong tay lập tức như thiểm điện bắn về phía đệ đệ. Thượng Quan Bảo Bảo cả kinh, vừa định lách người tránh, đã thấy đầu mũi tên bay đến trước mặt rồi, chỉ còn biết hoảng sợ ngồi đại xuống đất, tránh được một phen hung hiểm.
Có điều, kiến nạn của hắn chưa hề kết thúc ở đây. Thượng quan Đào Đào sau khi bắn ra các mũi tên, đã tiến sát người chộp lấy lỗ tai của đệ đệ: "Grừ grừ, xem ngươi còn dám chọc giận tỷ tỷ này nữa không! Ngươi nói coi, còn nữa không?" Nữ hài vừa hung bạo chửi rũa, vừa đè chú nhóc ra mặt đất.
"Xin tỷ tỷ tha cho, lúc nãy chỉ cùng tỷ giởn chơi chút thôi mà. Ái ái, đừng có cù lét, Hoa thúc cứu mạng aaa.... Tốt tốt, coi như tỷ giỏi, thánh nhân có nói rằng "tối độc phụ nhân tâm", lời quả không sai. Ôi, đệ sai rồi, đệ nhận phạt, vậy được chưa?" Chú nhóc bị đè trên đất, lớn tiếng xin tha.
Thượng Quan Đào Đào nhướng mày, không chịu buông: "Chịu mấy roi? Đệ nói lại lần nữa coi?"
"Ái ôi! Tỷ tỷ, 20 roi được chưa? Ba mươi roi.... hừm, coi như tỷ giỏi, 40 roi được chưa?" Chú nhóc đã trở nên ngoan ngoãn, nếu không chịu ắt phải rơi vào tình thế khổ sở hơn nhiều.
"Tốt, 40 thì 40". Thượng quan Đào Đào đè cổ giở mông của cậu nhóc ra, cử chưởng vỗ vào đít hắn, miệng đếm sang sảng: "Một, hai, ba...."
Mọi người thấy chị em họ ồn ào một lúc liền không nhịn được cười, không khí khẩn trương đã giảm đi hết phân nửa, ai nấy đều thu lại binh khí, chuẩn bị lên đường.
"Đào Đào, đừng có làm ồn nữa, chúng ta phải tiến thành thôi, trời sắp tối rồi!" Tiểu Lục Tử biết mình hiện tại không an toàn, hi vọng nhờ vào đồng minh đông đảo bảo hộ tự thân, mục tiêu tự nhiên là trên người Thượng Quan Bảo Bảo.
"Đừng có né, đệ chỉ mới bị đánh mười chưởng thôi, còn chưa đủ. Buông ra, ai dám cản ta thế.... a, là ngươi a!" Thượng Quan Đào Đào mới vừa hứng chí đánh lấy đánh để, tự nhiên có người cản lại, liền quay đầu nhìn, thì ra là Tiểu Lục Tử đang nắm tay mình, liền phát hoảng, phóng khai ngay Thượng Quan Bảo Bảo, nỗ lực lấy lại vẻ thục nữ. "Xin lỗi, ta không có chửi ngươi, người ta nghĩ là...." Nữ hài nhìn thấy nét mặc không vui của Tiểu Lục Tử, liền lập tức nhận lỗi.
"Ngươi nghĩ gì? Sao lại khi phụ đệ đệ của mình vậy? Chưa kể hắn đã biết lỗi của mình rồi, hà cớ gì lại bất chấp tất cả làm ồn lên như thế? Ngươi là tỷ tỷ mà thất bại quá nha." Tiểu Lục Tử kéo Thượng Quan Bảo Bảo đang nằm trên đất dậy, giả bộ cười rất khả ái bảo: "Ngươi là Bảo đệ đệ ha, nghe Đào Đào nói, đệ rất thích cung tiễn, ta cũng có ba cái Phá giáp Ma tiễn, uy lực cực đại, cho đệ để làm quà diện kiến ha."
Mục quang của Thượng Quan Bảo Bảo trở nên ngây ngốc, làm ra vẻ hổ chết chứ không ăn thịt con vậy, cả buổi không nói được lời nào. Chừng khi cầm ba cái Phá giáp tiễn có năng lượng cực lớn trong tay, chú nhóc mới tĩnh người, vẻ sùng bái hiện lên trên khóe mắt.
"Tỷ phu cứu khổ cứu nan, huynh cuối cùng cũng xuất hiện rồi, kha kha kha, ông trời có mắt, Thượng Quan Bảo Bảo ta chung vu cũng không còn chịu khổ nữa!" Tiểu hài ngửng đầu lên trời cười ha hả, có vẻ như mọi đau khổ trong đời tích tụ từ đó giờ đều mang vứt hết ra ngoài.
Mặt Thượng Quan Đào Đào đỏ hồng, nghiến rắng bảo: "Bảo Bảo không được nói bậy, hắn không phải là tỷ phu của đệ đâu." Vừa nói những lời đó, nàng vừa kéo tai chú nhóc. Tiểu hài bèn chùi qua sau lưng Tiểu Lục Tử, miệng kêu oa oa bảo: "Tỷ phu cứu đệ!"
Tiểu Lục Tử cười khổ, tự nhũ trong lòng nếu ta đúng là tỷ phụ của ngươi thì quả thật không tệ. Nhưng rất tiếc tỷ tỷ của ngươi đã sớm là người của Đông Phương thế gia rồi. Trong lòng hắn dĩ nhiên là không vui, nhưng để thoát khỏi sự nghi ngờ của Thượng Quan thế gia, thì phải triệt để lợi dụng tên nhóc này làm Hộ thân phù. Thượng Quan Đào Đào chu miệng giận dữ, nhưng khi nhìn thấy nhãn thần của Tiểu Lục Tử, thì lập tức mềm nhũn ra nư trái chuối, dịu giọng với chú nhóc: "Vận khí của đệ tốt lắm, cái này không tính với đệ nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.