Quyển 1 - Chương 28: Chế Tạo Mỹ Phụ (1)
Vương Thiểu Thiểu
11/07/2014
Sau một khoảng thời thần, vầng
sắc quang đỏ hồng quanh thân Sở Sở từ từ giảm xuống, thân thể trắng muốt của nàng xuất ra từng giọng mồ hôi, lóng lánh như ánh châu, rớt xuống
sàn nhà biến thành băng tuyết, có thể thấy ít có cao thủ nào có thuật
pháp cao cường và uy lực khủng bố như vậy. Hồng quang càng lúc càng yếu, mồ hôi càng lúc càng dày, sau cùng trên đôi mắt tối đen của nàng xuất
ra một luồng hàn khí màu đen phiêu tán trong không khí.
Tiểu Lục Tử cảm giác nhiệt độ trong phòng lạnh đi rất nhiều, lập tức đứng dậy cho thêm nhiên liệu vào lò sưởi, nhìn ra ngoài hiên suy nghĩ lo lắng cả buổi. Sau đó, thấy mọi chuyện của nàng khá ổn, Tiểu Lục Tử bèn nhón chân bước ra khỏi khuê phòng của Sở Sở, định lấu thêm than để gia tăng nhiệt độ.
“Tặc tiểu tử, tặc đầu tặc não trốn đi đâu đó? Sao không ở trong hộ khán cho Sở Sở?” Nguyên Sơ Lôi nhất mực thủ ở bên ngoài, thấy Tiểu Lục Tử từ trong lâu các của Sở Sở đi ra, bèn lập tức quát trầm. Bất quá, tíếng quát đó khá nhẹ, chứng tỏ gã sợ ảnh hưởng đến muội muội đang liệu thương.
Sở Lôi cao lớn uy mãnh, da đen rám, diện mạo thô quánh tuấn tú, đôi mắt trầm ổn như sơn, khiến cho người nhìn có một thức cảm giác an toàn tự tin. Gã mang trên người một bộ hộ vệ phục của Kim Tiễn Bang. Đây là bộ khinh giáp nhẹ vũ lâm quân thuộc thành chủ phủ này đã được cải tạo lại, vì gã sợ tỷ phu của mình truy cứu.
Tỷ phu của Cao Cầu chính là đệ nhất sủng thần THái Kinh thân cận bên cạnh Thành chủ Triệu Cát . Thái Kinh khi trên ép dưới, quyền lực vô cùng to lớn ở Trung Châu quận. Tuy nhiên, do Triệu Cát si mê mỹ nư và thư họa, tựa hồ quên mình có thân phận thành chủ, nhất thiết mọi chuyện đều để Thái Kinh quản lý, nhất thời khiến Cao Cầu được lợi không ít.
“Đệ ra lấy than rồi vào lại, đã bức hàn độc ra ngoài, không phải lo ngại nữa, huynh cứ yên tâm!” Tiểu Lục Tử lấy một khúc cũi, thấu Sở Lôi định nói gì đó, bèn hỏi: “Đại cữu ca, huynh có chuyện gì?”
“Đừng có xưng hô thân mật kiểu đó, Sở Sở có lấy ngươi bao giờ! Hiện tại, không biết ngươi có còn mạng cứu Sở Sở hay không, chuyện của Kim Tiễn Bang cùng Thượng Quang Trác Việt gần đây ngươi cũng có nghe qua chứ?” Sở Lôi thở dài đáp.
Tiểu Lục Tử cả kinh hỏi: “Tên nhóc Cao Cầu hạ thủ với đệ à? Ngay sau khi dự yến, hắn trước mặt mọi người cầu đệ dùng cực phẩm hỏ hệ bảo kiếm cứu mệnh mà. Đệ trị đạo hắn thụ thương rất nhẹ, có lẽ không gì nhẹ hơn, chỉ sơ hắn bị cái di chứng dương vật không ngóc dậy nổi rồi? Không biết có thể dùng cây Hỏa Phượng Kiếm trong tay đệ trị bệnh đó không? Nếu không tại sao nó được xem là thứ cực phẩm của hỏa hệ được chứ?”
“Ha ha, chắc là có quan hệ với Thượng Quan Trác Việt rồi. Hắn vốn không cần quan tâm đến lời của thủ hạ dưới trướng. Huynh đệ của Kim Tiền Bang đối với hắn sớm đã có oán ngôn, nếu không vì hắn cấp phí dụng khá cao, lại có thế lực của Thái Kinh bảo hộ, chỉ sợ sớm có người tạo phản rồi.” Sở Lôi cười khổ nói, thấy Tiểu Lục Tử tựa như không hề lo lắng, bèn nói tiếp: “Chờ cho Sở Sở liệu thương xong, ngươi mang Hỏa Phượng Kiếm đi trám miệng của Cao Cầu, nếu chuyện không ổn, bằng khinh thân thuật của ngươi, không có ai có thể ngăn được. Hơn nựa, các tiểu đầu mục của Kim Tiền Bang có mối quan hệ rất tốt với ngươi, chúng không để ngươi bị hại đâu.”
“Ha ha, đúng là ý đó! Đại cữu ca, hai ngày này vô luận phát sinh chuyên gì, huynh cũng phải bảo hộ cho được Sở Sở. Tế Bần Bang của đệ chính thị là người chịu mệnh khổ, dù sao cũng không hề gì. Ừm, cứ theo lời đệ, đệ đi trước đã. » Tiểu lục tử cười cười, chuyển thân tiến vào, sắc mặt liền hiện vẻ trầm trọng.
Từ khi hắn quay về tới giờ không có chút nào gọi là may mắn, hiện tại ngay cả Sở Lội cũng nghi ngờ ta, chỉ sợ mọi ưu phiền sẽ biến thành sự thật. Ài, không thèm nghĩ đến nữa, ngoài chuyện của Sở Sở, ta không thèm để tâm đến chuyện gì khác. Ầy, Thượng Quan thế gia có gì mà tốt chứ, nếu thật sự sợ chúng, ta không đã đi lấy Hỏa Phượng Kiếm về. Bất quá, hiện giờ không nên để cho mọn Vương gia gây sự, nếu không sẽ bại lộ thân phận vi diệu của mình!” Vừa nghĩ vừa tiến vào ngọa thất của Sở Sở.
Tiểu Lục Tử cảm giác nhiệt độ trong phòng lạnh đi rất nhiều, lập tức đứng dậy cho thêm nhiên liệu vào lò sưởi, nhìn ra ngoài hiên suy nghĩ lo lắng cả buổi. Sau đó, thấy mọi chuyện của nàng khá ổn, Tiểu Lục Tử bèn nhón chân bước ra khỏi khuê phòng của Sở Sở, định lấu thêm than để gia tăng nhiệt độ.
“Tặc tiểu tử, tặc đầu tặc não trốn đi đâu đó? Sao không ở trong hộ khán cho Sở Sở?” Nguyên Sơ Lôi nhất mực thủ ở bên ngoài, thấy Tiểu Lục Tử từ trong lâu các của Sở Sở đi ra, bèn lập tức quát trầm. Bất quá, tíếng quát đó khá nhẹ, chứng tỏ gã sợ ảnh hưởng đến muội muội đang liệu thương.
Sở Lôi cao lớn uy mãnh, da đen rám, diện mạo thô quánh tuấn tú, đôi mắt trầm ổn như sơn, khiến cho người nhìn có một thức cảm giác an toàn tự tin. Gã mang trên người một bộ hộ vệ phục của Kim Tiễn Bang. Đây là bộ khinh giáp nhẹ vũ lâm quân thuộc thành chủ phủ này đã được cải tạo lại, vì gã sợ tỷ phu của mình truy cứu.
Tỷ phu của Cao Cầu chính là đệ nhất sủng thần THái Kinh thân cận bên cạnh Thành chủ Triệu Cát . Thái Kinh khi trên ép dưới, quyền lực vô cùng to lớn ở Trung Châu quận. Tuy nhiên, do Triệu Cát si mê mỹ nư và thư họa, tựa hồ quên mình có thân phận thành chủ, nhất thiết mọi chuyện đều để Thái Kinh quản lý, nhất thời khiến Cao Cầu được lợi không ít.
“Đệ ra lấy than rồi vào lại, đã bức hàn độc ra ngoài, không phải lo ngại nữa, huynh cứ yên tâm!” Tiểu Lục Tử lấy một khúc cũi, thấu Sở Lôi định nói gì đó, bèn hỏi: “Đại cữu ca, huynh có chuyện gì?”
“Đừng có xưng hô thân mật kiểu đó, Sở Sở có lấy ngươi bao giờ! Hiện tại, không biết ngươi có còn mạng cứu Sở Sở hay không, chuyện của Kim Tiễn Bang cùng Thượng Quang Trác Việt gần đây ngươi cũng có nghe qua chứ?” Sở Lôi thở dài đáp.
Tiểu Lục Tử cả kinh hỏi: “Tên nhóc Cao Cầu hạ thủ với đệ à? Ngay sau khi dự yến, hắn trước mặt mọi người cầu đệ dùng cực phẩm hỏ hệ bảo kiếm cứu mệnh mà. Đệ trị đạo hắn thụ thương rất nhẹ, có lẽ không gì nhẹ hơn, chỉ sơ hắn bị cái di chứng dương vật không ngóc dậy nổi rồi? Không biết có thể dùng cây Hỏa Phượng Kiếm trong tay đệ trị bệnh đó không? Nếu không tại sao nó được xem là thứ cực phẩm của hỏa hệ được chứ?”
“Ha ha, chắc là có quan hệ với Thượng Quan Trác Việt rồi. Hắn vốn không cần quan tâm đến lời của thủ hạ dưới trướng. Huynh đệ của Kim Tiền Bang đối với hắn sớm đã có oán ngôn, nếu không vì hắn cấp phí dụng khá cao, lại có thế lực của Thái Kinh bảo hộ, chỉ sợ sớm có người tạo phản rồi.” Sở Lôi cười khổ nói, thấy Tiểu Lục Tử tựa như không hề lo lắng, bèn nói tiếp: “Chờ cho Sở Sở liệu thương xong, ngươi mang Hỏa Phượng Kiếm đi trám miệng của Cao Cầu, nếu chuyện không ổn, bằng khinh thân thuật của ngươi, không có ai có thể ngăn được. Hơn nựa, các tiểu đầu mục của Kim Tiền Bang có mối quan hệ rất tốt với ngươi, chúng không để ngươi bị hại đâu.”
“Ha ha, đúng là ý đó! Đại cữu ca, hai ngày này vô luận phát sinh chuyên gì, huynh cũng phải bảo hộ cho được Sở Sở. Tế Bần Bang của đệ chính thị là người chịu mệnh khổ, dù sao cũng không hề gì. Ừm, cứ theo lời đệ, đệ đi trước đã. » Tiểu lục tử cười cười, chuyển thân tiến vào, sắc mặt liền hiện vẻ trầm trọng.
Từ khi hắn quay về tới giờ không có chút nào gọi là may mắn, hiện tại ngay cả Sở Lội cũng nghi ngờ ta, chỉ sợ mọi ưu phiền sẽ biến thành sự thật. Ài, không thèm nghĩ đến nữa, ngoài chuyện của Sở Sở, ta không thèm để tâm đến chuyện gì khác. Ầy, Thượng Quan thế gia có gì mà tốt chứ, nếu thật sự sợ chúng, ta không đã đi lấy Hỏa Phượng Kiếm về. Bất quá, hiện giờ không nên để cho mọn Vương gia gây sự, nếu không sẽ bại lộ thân phận vi diệu của mình!” Vừa nghĩ vừa tiến vào ngọa thất của Sở Sở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.