Quyển 1 - Chương 32: Dạ chiến noãn hương 2
Vương Thiểu Thiểu
11/07/2014
Vmvm dịch
“Quá vô sỉ, quá ti bỉ!” Mặt hoa da phấn của Thượng Quan Bảo Bảo thoáng hiện sát khí, ba mũi Bạch Linh Tiễn trong tay đều phóng ra, không cần nhắm vào ai cả, vì người mà nàng muốn giết có quá nhiều.
“Tiểu lục tử, ngươi không sao rồi! Ta cứu được ngươi rồi!” Mắt của Thượng Quan Bảo Bảo ứa đầy lệ nóng, đô tay múa may cuồng loạn niệm chú ngữ huy động tiểu kiếm thuật sĩ. Đầu tiên, một đạo nguyên tố hộ thuẫn màu hỏa hồng phóng ra, kế đó là từng đàn bướm lửa theo Hỏa điệp phiên phiên thuật bắn tới tấp vào bọn khinh giáp sĩ.
Trên khóe miệng của Thượng Quan Trác Việt chợt hiện một nụ cười tàn khốc, hét lớn từ trong không trung: “Muội muội dừng tay, không được quấy nhiễu vào nội sự của Kim Tiền Bang.” Nói đến đây, y phát xuất một quả cầu năng lượng màu hỏa hồng, vây chặt lấy Thượng Quan Đào Đào và thuật pháp vừa phát xuất của nàng. Thượng Quan Đào Đào thường ngày tự phụ mình là thiên tài về thuật pháp, không ngờ lại không phá nổi một hỏa lao giản đơn như thế của Thượng Quan Trác Việt.
“Ha ha ha! Quả là có ý tứ. Ngươi là người được gọi là A Tinh phải không, sau này ngươi sẽ trở thành bang chủ Tế Bần Bang chứ gì? Nếu có người không phục ngươi, ta sẽ thay ngươi mà dạy bảo nó. Tiểu Lục Tử, chuyện này ngươi không quản nổi đâu, hài tử đáng thương à. Bên cạnh người không có người nào là đáng tin cả, còn muốn đấu với ta à, đợi kiếp sau đi!” Y cười lớn cuồng ngạo, tựa hồ như cả đời này chưa bao giờ nhìn thấy chuyện tức cười như vậy.
Sắc mặt Minh Cơ nhợt nhạt, lo lắng nhìn Tiểu Lục tử hỏi: “Bang chủ, nhường cái chức bang chủ cho cái tên tiểu nhân tỉ bỉ này xem ra không ổn. Hôm nay hắn vì muốn nhập bọn với chúng ta mà quay lưng với huynh đệ của hắn, sau này hắn có thể vì người khác mà chém sau lưng chúng ta. Người như vậy không nên lưu, để ta giết hắn rồi lập người khác lên ngôi bang chủ.”
A Tinh nghe thế liền biến sắc, nghiên đầu dường như tính toán gì đó, rồi hét lớn: “Cao bang chủ anh minh thần võ, đại nhân đại lượng, nhất định có thể nhìn ra chân tâm của ta. Ta chính vì ngưỡng mộ Cao Bang chủ hùng tài đại lược, nên mới phản mà theo, mong người tha mệnh!”
“A Tinh, yên tâm! Có câu ‘Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy’, kể từ hôm nay, ngươi chính là bang chủ của Tế Bần bang, ai phản đối cũng vô hiệu. Ngươi cứ đứng dậy đi!” Cao bang chủ không lý gì đến lời khuyên của Minh cơ, trái lại còn an ủi bảo hộ A Tinh.
Đột nhiên có người la lớn: “Tiểu lục tử muốn chạy, huynh đệ mau bắt hắn lại!”
Tiểu lục tử đoạt lấy cây trủy thủ còn dính máu, cắt lấy tay áo cột chặt vết thương ở bụng, rồi vụt chạy ra ngoài.
“Cản ta là chết!” Tiểu lục tử huy thanh trủy thủ trong tay, giết một tên cận vệ quân, phẫn nộ hét lên.
“Hắn không còn mau lẹ nữa đâu, huynh đệ, tấn công! Giết được hắn bang chủ sẽ trọng thưởng!” Thủ lĩnh của cận vệ quân cao giọng hô ta, chỉ huy thủ hạ vây lấy Tiểu Lục Tử. Bọn khinh giáp sĩ binh vốn tưởng đã không động thủ nổi, không ngờ bị tiên huyết thôi thúc, chập chạm đuổi theo sau vây lấy Tiểu Lục Tử.
“Thả ta ra, ta phải cứu Tiểu Lục Tử. Nhị ca, muội hận chết huynh. Nếu huynh không thả muội ra, muội sẽ tố cáo gia gia và mẹ! Bảo Bảo, mau đến giúp ta!” Thượng quan Đào Đào yếu ớt sụm xuống Hỏa lao, không cách gì công phá nổi pháp chú của Thượng Quan Trác Việt.
“Hừm, không biết thế nào mà ngươi si mê tên tiểu tặc đó như vậy. Tố cáo với cha mẹ ta không sợ, đừng có hòng, ngươi đừng quên là vợ người ta rồi, Đông Phương hiền đệ có điểm nào không tốt so với hắn chứ, ngươi còn bênh vực cho hắn nữa à!” Thượng Quan Trác Việt an tĩnh đứng ở không trung xem màn hí kịch dưới chân mình. Y vô cùng hoan hỉ cái vị thế tối cao và cái cảm giác đạp mọi người dưới chân như thế này.
Thượng Quan Bảo Bảo không hề động đậy, tử tế lưu tâm Tiểu Lục Tử. Niên kỷ của nàng tuy nhỏ, nhưng nhãn lực cực cao. Nàng nhận thấy rằng Tiểu Lục Tửu hiện giờ chưa hề nguy hiểm. Tuy gã bị người vây trụ tầng tầng lớp lớp như vậy, nhưng chờ đến sát na các cây mâu tiêm tiến sát cơ thể, liền dùng thân pháp kỳ dị tránh khỏi bị hại.
Tiểu Lục Tử cố sức khổ chiến, chỉ chốc nữa là có thể thoát khỏi viện tử bị mai phục. Thượng Quan Trác Việt đang đứng lơ lửng ở trên không thấy thế không còn nhẫn nại được nữa, quát bảo bọn quân binh: “Mau tránh ra, xem ta thu thập hắn như thế nào này!” Lời chưa dứt, y đã phóng ra một đạo quang mang màu xích hồng, mang theo nguyên tố lực từ Hỏa Phượng kiếm phát ra, biến thành một con hỏa long điên cuồng phóng tới Tiểu Lục Tử.
“Hêy!” Tiểu Lục Tử cảm giác được áp lực cựa đại đang ép từ trên xuống, chu thân gã bèn phát xuất một đạo ba văn giống như tòa sen cuốn lấy hơn mười cận vệ binh ở gần rồi bốc chúng không chặn Hỏa long lại.
“Phác phác phác! Phác phác phác!” Từng tiếng nổ đinh tai nhức óc vang đọng cả đấu trường, hơn mười vũ sĩ chỉ chốc lát bị thiêu thành tro bụi, ngay cả tiếng kêu cũng không thốt ra được.
Thanh thế của Hỏa long giảm nhược, xoay trên đầu Tiểu Lục Tử một vòng, rồi mới phóng xuống đánh hắn.
Tiểu Lục Tử vận khí huy chưởng, một đạo thấu quang tinh kỳ nhanh chóng bắn tới cách bụng dưới của hỏa long bảy thốn.
“Oành!” Hỏa long bị phá thành nguyên tố, tiêu tán trong không khí. Luồng thấu quang không còn vật cản tiếp tục bắn lên đánh Thượng Quan Trác Việt.
“Hừ, đồ côn trùng gà qué!” Thượng Quan Trác Việt coi phi quang tiễn bắn tới như không, tùy tiện kết một ấn quyết, trong tay đã phóng ra một đoàn hỏa thuẫn.
Hỏa thuẫn bị lùi, rồi lùi. Cuối cùng, quang tiễn lắp lánh hào quang phi đến ngực của Thượng Quan Trác Việt.
Y thất sắc đại kinh, thân hình vụt tránh, thoắt cái đã ở cách đó hơn trượng. Chưa ổn định vị trí, mũi tên quang sắc đó đã vụt theo như hình với bóng, chỉ cách cách người hơn một xích.
“Phần hỏa chi nguyên. Phượng trảo!” Thượng Quan Trác Việt tiếp tục vận dụng thân pháp cực nhanh, trong lúc lánh tránh đã phát xuất ra tuyệ kỹ gia truyền.
Từ trong tầng mây phát xuất ra một bàn điểu trảo (chân chim) thật to, đỏ và cứng như sắt thép, trên bề mặt lặp lòe tầng tầng lớp lớp hào quang huyền ảo.
Phi tiễn cuồng ngược cuối cùng cũng bị chộp lấy, cái điểu trảo đỏ hồng đó cũng hũ hóa rồi hút dần phi tiễn.
“Phanh!” Phi tiễn phát nổ.
Điểu trảo cũng bị hủy diệt theo!
“Mau bắt lấy hắn, bắt được hắn sẽ được thưởng lớn!” Cao Cầu không khẩn trương chút nào, ngược lại lại rất hứng thú. Thủ hạ bị chết nhiều như thế, mà y chẳng thèm quan tâm. Lại ngẩng xem các thuật pháp thần bí không ngừng biến hóa, không ngừng hứng chí vỗ tay kêu hay.
Mọi người ở Trung Châu thành đều biết tập quán của Cao Cầu. Nguyên y thiện dụng kiếm, sau đó không biết làm sao mà lại si mê thuật pháp. Có người nói là do y vì nữ nhân mà học, người khác lại nói, Thành chủ thành này là Triệu Cao rất thích thuật sĩ, Cao Cầu bèn bỏ kiếm chuyển sang luyện phép. Đương nhiên thuật pháp đòi hỏi ngộ tín rất cao, phạm vi lại vô cùng rộng lớn.
“Hừ, coi ngươi còn chịu được tới đâu.” Thượng Quan Trác Việt bắt đầu bực mình, không ngờ cái tên trộm con này lại khiến ý phí nhiều sức lực đến thế. Cuối cùng, không chịu được thét lên: “Tiếp chiêu Phượng Vũ Cửu Thiên của ta!”
Hai tay của y nắm chặt Hỏa Phượng Kiếm, vì phải tập trung mọi lực chú ý, y nhắm mắt lại, gia tăng thêm hai tầng hộ thuẫn toàn thân, miệng lầm bầm đọc chú. Một luồng hào quang huyền ảo hình thành từ trên hộ thuẫn của y. Màn đêm đen kịch đột nhiên bay lên một đám mây hồng, réo rắt lửa đỏ. Đám hồng vâng đó từ từ dừng lại, biến thành hình một con cự điểu.
“Không được, nhị ca, mau dừng tay lại!” Thượng Quan Đào Đào trở nên tuyệt vọng. Nàng biết Phượng Vũ Cửu Thiên lợi hại như thế nào, đặc biệt là khi người thi pháp lại nắm trong tay bảo kiếm gia truyền của nhà nàng. Khi đó, uy lực của chiêu Phượng Vũ Cửu Thiên càng tăng gia gấp bội. “Bảo Bảo, tỷ tỷ xin đệ, mau cứu…. cứu Tiểu lục tử đi!”
Thượng Quan Bảo Bảo không hề động đậy, ba ngón tay lạnh lùng của hắn thò vào trong túi đồng, ngón tay lấy ra một cây kim sắc ma tiễn bị gãy, chính là lễ vật diện kiến mà Tiểu Lục Tử tặng cho hắn.
Tiểu Lục Tử cảm giác được áp lực cực lớn áp xuống từ thiên không. Đám mây hồng sắc đó chính là do nguyên tố thuần chánh hỏa tạo thành. Cái lực lượng cực đại đó hòa cùng thuật pháp tân kỳ, lực phá hủy không biết lường trước như thế nào. Hắn biết hôm nay buộc phải chơi với lửa, tính đi tính lại mà không thể đoán được Thượng Quan Trác Việt lại lợi hại đến như vậy.
Phượng Vũ Cửu Thiên chính là bí kỹ gia truyền của Thượng Quan Thế gia. Theo truyền thuyết, nó có thể triệu xuất đến chín con hỏa phượng, uy lực cực lớn, có thể dời non lấp bể. Hiện thời, Thượng Quan Trác Việt mượn lực lượng tiên thạch trên Hỏa Phượng kiếm, triệu xuất được một con hỏa phượng mà đã có uy lực như thế, có thể thấy Thượng Quan thế gia xưng bá Giang Nam giàu có phồn vinh như thế quả không phải là không có lý do.
Chỉ có điều, dù mây hồng càng lúc càng nhiều, hỏa phượng chỉ có thể xuất hiện được cái đầu to lớn, các bộ phận khác đều không thể hình thành.
"Sưu!" Một mũi ma tiển màu vàng từ tay Thượng Quan Bảo Bảo bắn ra, nhắm chính giữa đầu của hỏa phượng vừa mới hình thành.
"Oanh!..." Cự điều kêu thảm một tiếng cực lớn, đầu nó lập tức bị nổ tung, hỏa vân xung quanh hàng chục trượng cũng quây cuồng vần vũ, rồi liên tiếp nổ theo. Pháp thuật mạnh nhất của Thượng Quan Trác Việt bị phá hủy, kéo theo những vụ nổ liên tục của hỏa vân giống như sấm sét lôi đình, ầm ì tán loạn, khắp đất trời nhuốm màu huyết hồng, khiến cho những người ở đương trường không thể mở được mắt.
"Bảo Bảo, Đào Đào, đa tạ hai người!" Thanh âm của Tiểu Lục Tử truyền đến từ giữa những tiếng nổ đinh tai nhức óc, nhưng vẫn có thể nghe được rõ ràng. "Cao Cầu, ngươi nhớ đấy, Vương Tiểu Lục ta còn quay trở lại!"
"Phù phù!" Thượng Quan Trác Việt liên tiếp phun ra từng ngụm máu tươi, run rẫy từ trên không rớt thẳng xuống đất.
"Đuổi theo, toàn bộ đuổi theo! Phóng tín hiệu thông tri cho thành môn gia tăng tuần tra, thấy người khả nghi là giết không tha!" Cao Cầu giờ đã có cớ để sợ. Y nghĩ tới bản lĩnh kinh người của Tiểu Lục tử, sợ gã ám sát, bèn rống to bảo thủ hạ đi lùng bắt người.
Thượng Quan Bảo Bảo đón lấy nhị ca đang rớt xuống, tiện tay lấy hỏa phượng trong tay y xem qua, rồi bỏ vào trong tàng vật giới chỉ của mình.
"Hi hi, nhị ca, huynh không sao chứ?" Thượng Quan Bảo Bảo vô cùng "quan tâm", ôn nhu hỏi.
"Ngươi giỏi, giỏi lắm.... dám giúp người người!" Thượng Quan Trác Việt phun thêm một ngụm máu, uất hận trừng mắt nhìn gương mặt giả vờ ngây thơ của Thượng Quan Bảo Bảo.
Thời gian nguội lạnh của hỏa lao đã đến, Thượng Quan Đào Đào phá lao phóng ra, muốn mắng cho Thượng Quan Trác Việt cho hả giận, nhưng thấy Tiểu Lục Tử dù sao cũng an toàn chạy thoát rồi, y lại bị thụ thương khá nặng, nên lời oán độc chưa kịp ra khỏi miệng đã vội nuốt trở vào.
Viện tử trở nên loạn cào cào, người người ồ ạt phóng ra ngoài truy cản Tiểu Lục Tử. Cao Cầu thì run lập cập, biểu tình của tứ đại hộ vệ thì bất đồng, người mừng người lo.
Tiểu Lục Tử nhân cơ hội ánh sáng chói mắt lẻn vào hậu viện. Nơi ấy là nơi ở của gia quyến Cao Cầu. Lúc gã đào tẩu có uy hiếp Cao Cầu, chính là làm mê loạn tâm thần bọn chúng, khiến cho chúng nghĩ bản thân gã chạy khỏi Trung Châu, kỳ thật chỗ hung hiểm nhất lại chính là chỗ an toàn nhất, gã quyết định trốn trọng sào huyệt của y.
Thường nghe Cao Cầu cưới đến chín tiểu thiếp, đó là không kể đến vô số mỹ nữ tư sủng. Tiểu Lục Tử lộ xuất nụ cười ta ác, thầm nhũ sắp tới đây mới chân chánh là cuộc dạ chiến noãn hương!
Tiểu Lục Tử giấu mình vào chỗ kính, lấy cây trủy thủ từ trong người ra. Lúc này, không còn thấy máu tươi ứa ra nữa, cũng không thấy gã có biểu tình đau đớn nào.Gã nhìn máu dính trên trủy thủ, đưa lên mũi ngửi, thầm than: "Hà hà, máu chó ghê quá! Mẹ kiếp cái lão quân sư đầu chó Ngô Dụng, bắt bổn bang chủ mang quá nhiều máu chó, khiến cho người không thoải mái chút nào, thứ cái đồ ác tâm!"
Tiểu Lục Tử cất trủy thủ vào tàng vật giới chỉ, ngầm vận năng lượng trong người tiêu hủy hết huyết dịch màu đỏ, không lưu lại dấu vết nào phòng bị người phát hiện. Hậu viện của Cao Cầu rất lớn, nhưng Tiểu Lục Tử đã sớm nghiên cứu qua địa đồ của Noãn Hương các, bèn tránh chỗ ở của bọn hộ vệ, nhẹ nhàng lần tới khu vực của nữ quyến.
"Lấy thân thể của nữ nhân báo phục nam nhân chính là hành động của tiểu nhân. Bất quá, bổn thiếu gia cả đời này quyết làm kẻ tiểu nhân, tuyệt đối không thèm làmra vẻ quân tử đánh thương đó. Hừ, lần đầu của ta đã mỹ mãn dâng trọn cho Sở Sở, tìm kiếm nữ nhân khác chỉ là ăn chơi qua đường mà thôi!" Gã nhủ thầm và tự an ủi chính mình.
"Ài, hy vọng Sở Lôi có thể chiếu cố cho Sở Sở thật tốt, lần này li khai, không biết khi nào mới quay về Trung Châu!" Tiểu Lục Tử tâm sự trùng trùng, mới nghĩ đến chuyện rời khỏi Trung Châu, đã vội tính toàn làm sao trở về.
Phía sau gã chợt có một trận cười nói ồn ào, không cần nghĩ ngợi xa xôi, khẳng định là Cao Cầu lo cho gia quyến, phái binh tìm kiếm. Nam binh không thể tiến vào phòng của vợ chủ, bọn chúng chỉ có thể canh gác yếu đạo, để cho một ít nữ hộ vệ tiến vào tra xét.
“Quá vô sỉ, quá ti bỉ!” Mặt hoa da phấn của Thượng Quan Bảo Bảo thoáng hiện sát khí, ba mũi Bạch Linh Tiễn trong tay đều phóng ra, không cần nhắm vào ai cả, vì người mà nàng muốn giết có quá nhiều.
“Tiểu lục tử, ngươi không sao rồi! Ta cứu được ngươi rồi!” Mắt của Thượng Quan Bảo Bảo ứa đầy lệ nóng, đô tay múa may cuồng loạn niệm chú ngữ huy động tiểu kiếm thuật sĩ. Đầu tiên, một đạo nguyên tố hộ thuẫn màu hỏa hồng phóng ra, kế đó là từng đàn bướm lửa theo Hỏa điệp phiên phiên thuật bắn tới tấp vào bọn khinh giáp sĩ.
Trên khóe miệng của Thượng Quan Trác Việt chợt hiện một nụ cười tàn khốc, hét lớn từ trong không trung: “Muội muội dừng tay, không được quấy nhiễu vào nội sự của Kim Tiền Bang.” Nói đến đây, y phát xuất một quả cầu năng lượng màu hỏa hồng, vây chặt lấy Thượng Quan Đào Đào và thuật pháp vừa phát xuất của nàng. Thượng Quan Đào Đào thường ngày tự phụ mình là thiên tài về thuật pháp, không ngờ lại không phá nổi một hỏa lao giản đơn như thế của Thượng Quan Trác Việt.
“Ha ha ha! Quả là có ý tứ. Ngươi là người được gọi là A Tinh phải không, sau này ngươi sẽ trở thành bang chủ Tế Bần Bang chứ gì? Nếu có người không phục ngươi, ta sẽ thay ngươi mà dạy bảo nó. Tiểu Lục Tử, chuyện này ngươi không quản nổi đâu, hài tử đáng thương à. Bên cạnh người không có người nào là đáng tin cả, còn muốn đấu với ta à, đợi kiếp sau đi!” Y cười lớn cuồng ngạo, tựa hồ như cả đời này chưa bao giờ nhìn thấy chuyện tức cười như vậy.
Sắc mặt Minh Cơ nhợt nhạt, lo lắng nhìn Tiểu Lục tử hỏi: “Bang chủ, nhường cái chức bang chủ cho cái tên tiểu nhân tỉ bỉ này xem ra không ổn. Hôm nay hắn vì muốn nhập bọn với chúng ta mà quay lưng với huynh đệ của hắn, sau này hắn có thể vì người khác mà chém sau lưng chúng ta. Người như vậy không nên lưu, để ta giết hắn rồi lập người khác lên ngôi bang chủ.”
A Tinh nghe thế liền biến sắc, nghiên đầu dường như tính toán gì đó, rồi hét lớn: “Cao bang chủ anh minh thần võ, đại nhân đại lượng, nhất định có thể nhìn ra chân tâm của ta. Ta chính vì ngưỡng mộ Cao Bang chủ hùng tài đại lược, nên mới phản mà theo, mong người tha mệnh!”
“A Tinh, yên tâm! Có câu ‘Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy’, kể từ hôm nay, ngươi chính là bang chủ của Tế Bần bang, ai phản đối cũng vô hiệu. Ngươi cứ đứng dậy đi!” Cao bang chủ không lý gì đến lời khuyên của Minh cơ, trái lại còn an ủi bảo hộ A Tinh.
Đột nhiên có người la lớn: “Tiểu lục tử muốn chạy, huynh đệ mau bắt hắn lại!”
Tiểu lục tử đoạt lấy cây trủy thủ còn dính máu, cắt lấy tay áo cột chặt vết thương ở bụng, rồi vụt chạy ra ngoài.
“Cản ta là chết!” Tiểu lục tử huy thanh trủy thủ trong tay, giết một tên cận vệ quân, phẫn nộ hét lên.
“Hắn không còn mau lẹ nữa đâu, huynh đệ, tấn công! Giết được hắn bang chủ sẽ trọng thưởng!” Thủ lĩnh của cận vệ quân cao giọng hô ta, chỉ huy thủ hạ vây lấy Tiểu Lục Tử. Bọn khinh giáp sĩ binh vốn tưởng đã không động thủ nổi, không ngờ bị tiên huyết thôi thúc, chập chạm đuổi theo sau vây lấy Tiểu Lục Tử.
“Thả ta ra, ta phải cứu Tiểu Lục Tử. Nhị ca, muội hận chết huynh. Nếu huynh không thả muội ra, muội sẽ tố cáo gia gia và mẹ! Bảo Bảo, mau đến giúp ta!” Thượng quan Đào Đào yếu ớt sụm xuống Hỏa lao, không cách gì công phá nổi pháp chú của Thượng Quan Trác Việt.
“Hừm, không biết thế nào mà ngươi si mê tên tiểu tặc đó như vậy. Tố cáo với cha mẹ ta không sợ, đừng có hòng, ngươi đừng quên là vợ người ta rồi, Đông Phương hiền đệ có điểm nào không tốt so với hắn chứ, ngươi còn bênh vực cho hắn nữa à!” Thượng Quan Trác Việt an tĩnh đứng ở không trung xem màn hí kịch dưới chân mình. Y vô cùng hoan hỉ cái vị thế tối cao và cái cảm giác đạp mọi người dưới chân như thế này.
Thượng Quan Bảo Bảo không hề động đậy, tử tế lưu tâm Tiểu Lục Tử. Niên kỷ của nàng tuy nhỏ, nhưng nhãn lực cực cao. Nàng nhận thấy rằng Tiểu Lục Tửu hiện giờ chưa hề nguy hiểm. Tuy gã bị người vây trụ tầng tầng lớp lớp như vậy, nhưng chờ đến sát na các cây mâu tiêm tiến sát cơ thể, liền dùng thân pháp kỳ dị tránh khỏi bị hại.
Tiểu Lục Tử cố sức khổ chiến, chỉ chốc nữa là có thể thoát khỏi viện tử bị mai phục. Thượng Quan Trác Việt đang đứng lơ lửng ở trên không thấy thế không còn nhẫn nại được nữa, quát bảo bọn quân binh: “Mau tránh ra, xem ta thu thập hắn như thế nào này!” Lời chưa dứt, y đã phóng ra một đạo quang mang màu xích hồng, mang theo nguyên tố lực từ Hỏa Phượng kiếm phát ra, biến thành một con hỏa long điên cuồng phóng tới Tiểu Lục Tử.
“Hêy!” Tiểu Lục Tử cảm giác được áp lực cựa đại đang ép từ trên xuống, chu thân gã bèn phát xuất một đạo ba văn giống như tòa sen cuốn lấy hơn mười cận vệ binh ở gần rồi bốc chúng không chặn Hỏa long lại.
“Phác phác phác! Phác phác phác!” Từng tiếng nổ đinh tai nhức óc vang đọng cả đấu trường, hơn mười vũ sĩ chỉ chốc lát bị thiêu thành tro bụi, ngay cả tiếng kêu cũng không thốt ra được.
Thanh thế của Hỏa long giảm nhược, xoay trên đầu Tiểu Lục Tử một vòng, rồi mới phóng xuống đánh hắn.
Tiểu Lục Tử vận khí huy chưởng, một đạo thấu quang tinh kỳ nhanh chóng bắn tới cách bụng dưới của hỏa long bảy thốn.
“Oành!” Hỏa long bị phá thành nguyên tố, tiêu tán trong không khí. Luồng thấu quang không còn vật cản tiếp tục bắn lên đánh Thượng Quan Trác Việt.
“Hừ, đồ côn trùng gà qué!” Thượng Quan Trác Việt coi phi quang tiễn bắn tới như không, tùy tiện kết một ấn quyết, trong tay đã phóng ra một đoàn hỏa thuẫn.
Hỏa thuẫn bị lùi, rồi lùi. Cuối cùng, quang tiễn lắp lánh hào quang phi đến ngực của Thượng Quan Trác Việt.
Y thất sắc đại kinh, thân hình vụt tránh, thoắt cái đã ở cách đó hơn trượng. Chưa ổn định vị trí, mũi tên quang sắc đó đã vụt theo như hình với bóng, chỉ cách cách người hơn một xích.
“Phần hỏa chi nguyên. Phượng trảo!” Thượng Quan Trác Việt tiếp tục vận dụng thân pháp cực nhanh, trong lúc lánh tránh đã phát xuất ra tuyệ kỹ gia truyền.
Từ trong tầng mây phát xuất ra một bàn điểu trảo (chân chim) thật to, đỏ và cứng như sắt thép, trên bề mặt lặp lòe tầng tầng lớp lớp hào quang huyền ảo.
Phi tiễn cuồng ngược cuối cùng cũng bị chộp lấy, cái điểu trảo đỏ hồng đó cũng hũ hóa rồi hút dần phi tiễn.
“Phanh!” Phi tiễn phát nổ.
Điểu trảo cũng bị hủy diệt theo!
“Mau bắt lấy hắn, bắt được hắn sẽ được thưởng lớn!” Cao Cầu không khẩn trương chút nào, ngược lại lại rất hứng thú. Thủ hạ bị chết nhiều như thế, mà y chẳng thèm quan tâm. Lại ngẩng xem các thuật pháp thần bí không ngừng biến hóa, không ngừng hứng chí vỗ tay kêu hay.
Mọi người ở Trung Châu thành đều biết tập quán của Cao Cầu. Nguyên y thiện dụng kiếm, sau đó không biết làm sao mà lại si mê thuật pháp. Có người nói là do y vì nữ nhân mà học, người khác lại nói, Thành chủ thành này là Triệu Cao rất thích thuật sĩ, Cao Cầu bèn bỏ kiếm chuyển sang luyện phép. Đương nhiên thuật pháp đòi hỏi ngộ tín rất cao, phạm vi lại vô cùng rộng lớn.
“Hừ, coi ngươi còn chịu được tới đâu.” Thượng Quan Trác Việt bắt đầu bực mình, không ngờ cái tên trộm con này lại khiến ý phí nhiều sức lực đến thế. Cuối cùng, không chịu được thét lên: “Tiếp chiêu Phượng Vũ Cửu Thiên của ta!”
Hai tay của y nắm chặt Hỏa Phượng Kiếm, vì phải tập trung mọi lực chú ý, y nhắm mắt lại, gia tăng thêm hai tầng hộ thuẫn toàn thân, miệng lầm bầm đọc chú. Một luồng hào quang huyền ảo hình thành từ trên hộ thuẫn của y. Màn đêm đen kịch đột nhiên bay lên một đám mây hồng, réo rắt lửa đỏ. Đám hồng vâng đó từ từ dừng lại, biến thành hình một con cự điểu.
“Không được, nhị ca, mau dừng tay lại!” Thượng Quan Đào Đào trở nên tuyệt vọng. Nàng biết Phượng Vũ Cửu Thiên lợi hại như thế nào, đặc biệt là khi người thi pháp lại nắm trong tay bảo kiếm gia truyền của nhà nàng. Khi đó, uy lực của chiêu Phượng Vũ Cửu Thiên càng tăng gia gấp bội. “Bảo Bảo, tỷ tỷ xin đệ, mau cứu…. cứu Tiểu lục tử đi!”
Thượng Quan Bảo Bảo không hề động đậy, ba ngón tay lạnh lùng của hắn thò vào trong túi đồng, ngón tay lấy ra một cây kim sắc ma tiễn bị gãy, chính là lễ vật diện kiến mà Tiểu Lục Tử tặng cho hắn.
Tiểu Lục Tử cảm giác được áp lực cực lớn áp xuống từ thiên không. Đám mây hồng sắc đó chính là do nguyên tố thuần chánh hỏa tạo thành. Cái lực lượng cực đại đó hòa cùng thuật pháp tân kỳ, lực phá hủy không biết lường trước như thế nào. Hắn biết hôm nay buộc phải chơi với lửa, tính đi tính lại mà không thể đoán được Thượng Quan Trác Việt lại lợi hại đến như vậy.
Phượng Vũ Cửu Thiên chính là bí kỹ gia truyền của Thượng Quan Thế gia. Theo truyền thuyết, nó có thể triệu xuất đến chín con hỏa phượng, uy lực cực lớn, có thể dời non lấp bể. Hiện thời, Thượng Quan Trác Việt mượn lực lượng tiên thạch trên Hỏa Phượng kiếm, triệu xuất được một con hỏa phượng mà đã có uy lực như thế, có thể thấy Thượng Quan thế gia xưng bá Giang Nam giàu có phồn vinh như thế quả không phải là không có lý do.
Chỉ có điều, dù mây hồng càng lúc càng nhiều, hỏa phượng chỉ có thể xuất hiện được cái đầu to lớn, các bộ phận khác đều không thể hình thành.
"Sưu!" Một mũi ma tiển màu vàng từ tay Thượng Quan Bảo Bảo bắn ra, nhắm chính giữa đầu của hỏa phượng vừa mới hình thành.
"Oanh!..." Cự điều kêu thảm một tiếng cực lớn, đầu nó lập tức bị nổ tung, hỏa vân xung quanh hàng chục trượng cũng quây cuồng vần vũ, rồi liên tiếp nổ theo. Pháp thuật mạnh nhất của Thượng Quan Trác Việt bị phá hủy, kéo theo những vụ nổ liên tục của hỏa vân giống như sấm sét lôi đình, ầm ì tán loạn, khắp đất trời nhuốm màu huyết hồng, khiến cho những người ở đương trường không thể mở được mắt.
"Bảo Bảo, Đào Đào, đa tạ hai người!" Thanh âm của Tiểu Lục Tử truyền đến từ giữa những tiếng nổ đinh tai nhức óc, nhưng vẫn có thể nghe được rõ ràng. "Cao Cầu, ngươi nhớ đấy, Vương Tiểu Lục ta còn quay trở lại!"
"Phù phù!" Thượng Quan Trác Việt liên tiếp phun ra từng ngụm máu tươi, run rẫy từ trên không rớt thẳng xuống đất.
"Đuổi theo, toàn bộ đuổi theo! Phóng tín hiệu thông tri cho thành môn gia tăng tuần tra, thấy người khả nghi là giết không tha!" Cao Cầu giờ đã có cớ để sợ. Y nghĩ tới bản lĩnh kinh người của Tiểu Lục tử, sợ gã ám sát, bèn rống to bảo thủ hạ đi lùng bắt người.
Thượng Quan Bảo Bảo đón lấy nhị ca đang rớt xuống, tiện tay lấy hỏa phượng trong tay y xem qua, rồi bỏ vào trong tàng vật giới chỉ của mình.
"Hi hi, nhị ca, huynh không sao chứ?" Thượng Quan Bảo Bảo vô cùng "quan tâm", ôn nhu hỏi.
"Ngươi giỏi, giỏi lắm.... dám giúp người người!" Thượng Quan Trác Việt phun thêm một ngụm máu, uất hận trừng mắt nhìn gương mặt giả vờ ngây thơ của Thượng Quan Bảo Bảo.
Thời gian nguội lạnh của hỏa lao đã đến, Thượng Quan Đào Đào phá lao phóng ra, muốn mắng cho Thượng Quan Trác Việt cho hả giận, nhưng thấy Tiểu Lục Tử dù sao cũng an toàn chạy thoát rồi, y lại bị thụ thương khá nặng, nên lời oán độc chưa kịp ra khỏi miệng đã vội nuốt trở vào.
Viện tử trở nên loạn cào cào, người người ồ ạt phóng ra ngoài truy cản Tiểu Lục Tử. Cao Cầu thì run lập cập, biểu tình của tứ đại hộ vệ thì bất đồng, người mừng người lo.
Tiểu Lục Tử nhân cơ hội ánh sáng chói mắt lẻn vào hậu viện. Nơi ấy là nơi ở của gia quyến Cao Cầu. Lúc gã đào tẩu có uy hiếp Cao Cầu, chính là làm mê loạn tâm thần bọn chúng, khiến cho chúng nghĩ bản thân gã chạy khỏi Trung Châu, kỳ thật chỗ hung hiểm nhất lại chính là chỗ an toàn nhất, gã quyết định trốn trọng sào huyệt của y.
Thường nghe Cao Cầu cưới đến chín tiểu thiếp, đó là không kể đến vô số mỹ nữ tư sủng. Tiểu Lục Tử lộ xuất nụ cười ta ác, thầm nhũ sắp tới đây mới chân chánh là cuộc dạ chiến noãn hương!
Tiểu Lục Tử giấu mình vào chỗ kính, lấy cây trủy thủ từ trong người ra. Lúc này, không còn thấy máu tươi ứa ra nữa, cũng không thấy gã có biểu tình đau đớn nào.Gã nhìn máu dính trên trủy thủ, đưa lên mũi ngửi, thầm than: "Hà hà, máu chó ghê quá! Mẹ kiếp cái lão quân sư đầu chó Ngô Dụng, bắt bổn bang chủ mang quá nhiều máu chó, khiến cho người không thoải mái chút nào, thứ cái đồ ác tâm!"
Tiểu Lục Tử cất trủy thủ vào tàng vật giới chỉ, ngầm vận năng lượng trong người tiêu hủy hết huyết dịch màu đỏ, không lưu lại dấu vết nào phòng bị người phát hiện. Hậu viện của Cao Cầu rất lớn, nhưng Tiểu Lục Tử đã sớm nghiên cứu qua địa đồ của Noãn Hương các, bèn tránh chỗ ở của bọn hộ vệ, nhẹ nhàng lần tới khu vực của nữ quyến.
"Lấy thân thể của nữ nhân báo phục nam nhân chính là hành động của tiểu nhân. Bất quá, bổn thiếu gia cả đời này quyết làm kẻ tiểu nhân, tuyệt đối không thèm làmra vẻ quân tử đánh thương đó. Hừ, lần đầu của ta đã mỹ mãn dâng trọn cho Sở Sở, tìm kiếm nữ nhân khác chỉ là ăn chơi qua đường mà thôi!" Gã nhủ thầm và tự an ủi chính mình.
"Ài, hy vọng Sở Lôi có thể chiếu cố cho Sở Sở thật tốt, lần này li khai, không biết khi nào mới quay về Trung Châu!" Tiểu Lục Tử tâm sự trùng trùng, mới nghĩ đến chuyện rời khỏi Trung Châu, đã vội tính toàn làm sao trở về.
Phía sau gã chợt có một trận cười nói ồn ào, không cần nghĩ ngợi xa xôi, khẳng định là Cao Cầu lo cho gia quyến, phái binh tìm kiếm. Nam binh không thể tiến vào phòng của vợ chủ, bọn chúng chỉ có thể canh gác yếu đạo, để cho một ít nữ hộ vệ tiến vào tra xét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.