Huyền Nữ Kinh

Quyển 1 - Chương 31: Dạ chiến Noãn Hương

Vương Thiểu Thiểu

11/07/2014

Tổng đàn của Kim Tiền Bang gọi là Noãn Hương Các, Tiểu Lục Tử từng trong tối giễu cợt danh hiệu của Kim Tiền Bang, nói nó tương tự với danh xưng của kĩ viện. Bất quá, nhắc tới tấm biển này, chính là đích tay thành chủ bản thành Triệu Cát ban tặng, cho dù không hợp cũng không có người dám đổi.

Tiểu Lục Tử dẫn theo Cẩu Đầu Quân Sư Ngô Dụng, phụ thêm A Tinh thương chưa khỏi, còn có 20 bang chúng phiêu tráng tự thân Ngô Dụng chọn lựa, hùng dũng oai nghiêm đi tới Noãn Hương Các. Vốn dĩ hai thư đệ của Thượng Quan Gia cũng muốn tới, Tiểu Lục Tử nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cự tuyệt, để bọn họ ở khách sạn đợi tin tức.

“Lục gia, vào tổng đàn xin giao ra binh khí mang theo!” Tám tráng hán thủ đại môn rất cung kính nói.

“Oa ha ha ha, chúng ta trước giờ tới Kim Tiền Bang không mang binh khí.” Tiểu Lục Tử cười lớn, trong lòng lại thầm chủi những kẻ này đòi ngốc, binh khí dùng có thể cất vào trong trữ vật chỉ mà, làm gì phải cầm trong tay.

“Chức trách sở tại, không dám làm nghịch, thỉnh Lục gia lượng thứ!” Mấy môn vệ cười khổ nói.

Môn vệ lục soát xong, mới thả bọn họ tiến tới.

Chưa đi vài bước, liền thấy vài thân ảnh quen thuộc lay động trong tối, bọn họ đều là tiểu đầu mục chịu qua thương của Hàn Băng Tráo, ai ai cũng sắc mặt phát xanh, mái tóc trắng xám, mặc áo bông dày cộm còn run rẩy bần bật không ngừng. Bọn họ nôn nóng hướng về Tiểu Lục Tử đưa mắt ra hiệu, ý tứ là để hắn mau chóng rời khỏi.

Tiểu Lục Tử giả như không thấy được, thân mật kéo tay bọn họ cười nói: “Lại lại, ta trị liệu cho các người trước, để tránh qua thời gian la các người nữa.” Đang nói, hắn lấy ra Hỏa Phượng Kiếm, dùng thể nội khí kình dẫn đạo, đem mấy người này trong nháy mắt trị khỏe.

“Di?” Tiểu Lục Tử trong lòng kì quái kêu một tiếng, hắn nhớ tới khi Sở Sở liệu thương dùng một thời thần, hơn nữa còn hao phí rất nhiều năng lượng của hỏa hệ tiên thạch, mà sáu bảy người này cộng vào lại trị liệu hoàn tất trong nháy mắt, hơn nữa hỏa tinh thạch hơi tối cũng không có biến hóa, rất giống không mất một chút năng lượng, “Sở Sở rốt cuộc hấp thu bao nhiêu năng lượng.”

“Lục gia, đi nhanh, có người muốn bất lợi đối với người!” Một tiểu đầu mục khôi phục khỏe mạnh cuối cùng có thể sử dụng truyền âm thuật, mạo hiểm cáo mật nguy hiểm thông tri Tiểu Lục Tử.

“Ha ha ha ha, trị lành các người thì được rồi, cái khác không cần quản trước.” Tiểu Lục Tử giả như không nghe được, hào sảng cười, tiếp tục đi tới trước.

“Bang chủ, đợi đợi lão nô, ai dôi, Kim Tiền Bang đáng chết, cả khối đường san phẳng cũng tiếc rẻ sửa, suýt nữa té chết bổn quân sư.” Ngô Dụng giũ tay áo màu sặc sỡ, chạy chậm theo ở phía sau. A Tinh nhất mực trầm mặc, đây với tích cách bình nhật của hắn không phù hợp, bất quá, ai đi chú ý một nhân vật nhỏ như thế chứ!

“Hô hô hô!” Viện tử u tối đột nhiên sáng lên trên trăm chén dầu đốt, một đám khải giáp binh sĩ toàn bộ vũ trang vây tới.

“Khà khà, Lục gia, bổn trang chủ đợi ngài rất lâu rồi!” Binh sĩ tự động phân thành hai hàng, Cao Cầu cười đi ra, một bộ cẩm tú hoa phục, tựa như trạng nguyên lang đi dự yến cung đình. Hắn ta mặt trắng không râu, dáng người thon dài, xưa nay có tiếng anh tuấn, nếu không phải truyền văn hắn rất thích nữ sắc, rất dễ dàng bị người hiểu lầm thành thái giám.

“Ô, a a, có thể để Cao bang chủ dẫn theo vài trăm tinh anh nghênh tiếp, Tiểu Lục Tử cảm thấy vinh hạnh vô cùng.” Tiểu Lục Tử mặt không đổi sắc, khóe miệng mang theo nụ cười mỉm nhu hòa, nhè nhẹ vỗ Hỏa Phượng Kiếm màu sắc lộng lẫy, “Thấy Cao bang chủ sắc diện hồng vựng, khí huyết sung túc, xem chừng chịu lạnh đã thanh trừ. Những huynh đệ thụ thương đó sao, thế nào không thấy bọn họ?”

Khinh giáp sĩ binh xung quanh nghe lời Tiểu Lục Tử nói, chợt lộ sắc thái hổ thẹn, sát khí khẩn trương tiêu trừ hơn nửa, người dùng đã trường mâu trong tay nửa để trên đất. Đêm tối chịu tập kích bảy tháng trước, Tiểu Lục Tử ngay trước mặt chúng huynh đệ, nói phải vì huynh đệ Kim Tiền Bang bọn họ tìm bảo kiếm trị thương, đương thời rất nhiều người cảm động bạt đao kính lễ, đây là lễ nghi cao nhất võ sĩ kính ái đối phương.

Cao Cầu ngồi trên nhuyễn ỷ tì nữ mới vừa đưa tới, âm dương quái khí cười nói: “A ha ha, người khác nói ngươi ngu xuẩn ta còn không tin, hôm nay bổn bang chủ không thể không tin. Chẳng lẽ ngươi chưa nghe được thông tập lệnh của Thượng Quan thế gia đối với ngươi sao? Có được Hỏa Phượng Kiếm, tóm được ngươi nữa, chẳng những có thể có vạn kim trọng thưởng, còn có cơ hội tu tập tuyệt kĩ Phượng Vũ Cửu Thiên của Thượng Quan thế gia, ngươi nói, ta phải làm thế nào chứ?”

Tứ đại hộ vệ của Kim Tiền Bang đứng sau lưng của hắn. Sở Lôi mặt vô biểu tình, không biết trong lòng đang nghĩ gì; Minh Cơ ngọc diện hồ mị cười đến rất vui vẻ; trong con mắt thổ lộ khoái ý ngươi sống phải như thế; hai hộ vệ còn lại phân biệt gọi là Lư Báo với Kiều Chí; trên mặt lộ ra dáng vẻ hổ thẹn với không biết làm sao.

“A? Nếu thực là như thế, còn thực là nan đề.” Tiểu Lục Tử tiêu sái cười, đùa giỡn Hỏa Phượng Kiếm đang trong tay, hồn bất tại ý nói, “Ta có thỉnh cầu, không biết Cao bang chủ có thể đáp ứng hay không?”

Cao Cầu ha hả cười nói: “Nói, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hợp tác, chuyện gì đều dễ thương lượng!”

“Để huynh đệ thụ thương ra, sau khi ta giúp bọn họ trị lành thương, chúng ta lại đàm luận sự tình giao kiếm với bắt ta. Như thế nào?”

Cao Cầu chợt từ trên ghế nhảy lên, giận dữ nói: “Tiểu Lục Tử, ngươi rốt cuộc có chủ ý quỷ gì, vì sao đối với huynh đệ trong bang của ta tốt như thế? Ngươi có mưu đồ gì?”

“Cao bang chủ hiểu lầm rồi, ta với bọn họ chỉ là hảo bằng hữu. Nghĩ lúc ban đầu, chúng ta kề vai tác chiến, cộng đồng nỗ lực mới tiêu diệt được Thiết Kì Bang, đã từng chiến hữu thụ hàn độc, ta tự nhiên phải giúp bọn họ. Không biết đáp án này người thỏa mãn chưa?”

Khinh giáp binh sĩ vây quanh Tế Bần Bang đều thu trường mâu, sát khí toàn tiêu, khí thế lắng xuống cúi đầu, không dám nhìn thẳng Tiểu Lục Tử tiêu sái mà cười.

Lư Báo một trong tứ đại hộ vệ là hán tử trọng nghĩa khí, quỳ trước mặt Cao Cầu kêu lên: “Bang chủ, thuộc hạ bạo gan thỉnh cầu, để huynh đệ thụ thương ra trị liệu trước, sau đó chúng ta lại bàn bạc kĩ hơn chuyện của Hỏa Phượng Kiếm.”

“Phải a, để Lục gia trị liệu huynh đệ thụ thương trong bang trước đi.” Một hộ vệ khác Kiều Chí cũng ứng một tiếng.

“Không được! Chuyện này không được nhắc lại!” Cao Cầu mục bạo hung quang, chăm chú nhìn tới nhìn lui giữa hai người đang quỳ, sắc diện âm trầm tức giận nói: “Hai người các ngươi đứng dậy, chẳng lẽ đã bị Tiểu Lục Tử mua chuộc rồi?”

“Bang chủ, thuộc hạ trung tâm nhật nguyệt chứng giám, tuyệt không hai lòng. Chỉ là …” Hai người đồng thời rập đầu, vội vàng giải thích.

“Bang chủ, thuộc hạ thỉnh cầu trị thương cho các huynh đệ trước …” Vài trăm khinh giáp binh đồng loạt quỳ, tề thanh hô to.

“Đủ rồi! Chẳng lẽ các ngươi tạo phản hay sao! Mở to mắt chó của các ngươi, xem ai mới là bang chủ của Kim Tiền Bang!” Cao Cầu thẹn quá hóa giận, rút ra nhuyễn kiếm trong eo, run run nghênh phong, chính muốn thương người.

Giọng nói lanh lảnh của Ngô Dụng chợt la lên: “Ai da da, giống như là bang chủ của chúng ta cầu trị thương cho các người, trị hay không trị tùy ngươi. Bang chủ, chúng ta quay về thôi, để bọn họ từ từ thương lượng, đợi thương lượng xong rồi, chúng ta tới nữa!”

A Tinh nhỏ tiếng lầu bầu một câu: “Vốn dĩ chính là bang chủ của chúng ta cầu trị thương cho bọn họ!”



“Ha ha ha ha, Cao bang chủ, thủ hạ của người rất trọng nghĩa khí a, khó có khó có! Không bằng thì thỏa tâm nguyện của bọn họ đi!” Thanh âm chưa dứt, một bạch y công tử tiêu sái phiêu lạc trên đất, phong độ phiên phiên, trường bào tơ lụa màu trắng, không nhuốm bụi trần. Dung mạo anh tuấn dị thường, tán phát ra mị lực sinh sợ, thân người rắn rỏi như tùng, lông mày dài nhỏ đen nhánh chéo tới tóc mai, con mắt đen sáng ngạo mạn, loại nhãn thần liếc nhìn chúng sanh như dế kiến này chỉ có thân phận tôn quý trời sinh mới có thể có.

“Thượng Quan Trác Việt?” Tiểu Lục Tử cao giọng hỏi một câu

Thượng Quan Trác Việt hơi hơi gật đầu, liếc nhìn Tiểu Lục Tử, xem thường nói: “Ngươi chính là Tiểu Lục Tử kẻ cầm đầu lũ trộm của Trung Châu thành? Là ngươi trộm bảo kiếm của Thượng Quan gia tộc của ta?”

Kẻ trộm tài gọi là tặc, kẻ trộm quốc gọi là hoàng! Tặc đầu tử? Hứ hứ, lão đầu tử chính là tặc đầu tử. Tiểu Lục Tử trong lòng lạnh lẽo cười, biểu hiện trên mặt lại nhún nhường cười nói: “A a, Thượng Quan công tử nói không sai, ta chính là Tiểu Lục Tử. Còn như thanh bảo kiếm này, sau khi ta từ trong Thượng Quan phủ mượn ra, đã bị lệnh muội truy hồi. Hiện tại thanh bảo kiếm này là từ mượn từ lệnh muội Thượng Quan Đào Đào, đệ đệ người Thượng Quan Bảo Bảo có thể làm chứng.”

“Hứ hứ, ta không quản ngươi mượn cho ai, tặc trộm đồ từ Thượng Quan thế gia của ta chỉ cần chết.” Trong nhãn thần của Thượng Quan Trác Việt đã đem Tiểu Lục Tử xem thành người chết.

Tiểu Lục Tử cười nói: “A a, tùy tiện người nói thế nào, nhưng lời của người nói mới rồi còm tính hay không? Đúng là để bằng hữu thụ thương ra liệu thương?”

“Nhất ngôn cửu đỉnh, tự nhiên tính rồi!” Thượng Quan Trác Việt đưa mắt ra hiệu cho Cao Cầu.

Cao Cầu hiểu ý, để vài chục hán tử đầu tóc trắng xám, run rẩy lẩy bẩy đi ra. Khóe mắt bọn họ có lệ, mới vừa chảy ra khóe mắt, liền biến thành băng châu. Nam nhân có lệ không dễ rơi, chỉ là chưa đến lúc thương tâm. Bọn họ nhất tề quỳ trước mặt của Tiểu Lục Tử, lặng lẽ không lời, trong ánh mắt lại sung mãn cảm kích ân cứu mệnh.

Vô thanh thắng hữu thanh.

Tiểu Lục Tử cười cười hướng tới bọn họ an ủi, cũng không có nói lời. Tay trái cầm Hỏa Phượng Kiếm, tay phải phát ra làn làn sóng màu đỏ lửa, hỏa văn rõ nét có thể thấy, rực rỡ nhiều vẻ. Đoàn đoàn hôi vụ từ trên đầu người thụ thương bốc lên, da thịt trắng bệch của bọn họ từ từ chuyển thành màu đỏ nhạt, toàn thân đều có mồ hôi chảy ra.

“Hô! Làm xong!” Chân khí trên thân bọn họ nhanh chóng du tẩu một chu thiên, Tiểu Lục Tử thở phào một hơi, mệt mỏi té ngồi trên đất.

“Bang chủ!” Ngô Dụng cùng A Tinh muốn tới đỡ.

Đột nhiên, trong đám người liệu thương nhảy ra hai đạo thân ảnh, tay cầm chủy thủ sáng ngời, như thiểm điện đâm tới buồng tim của Tiểu Lục Tử.

Tiểu Lục Tử đã không có lực khí, A Tinh cùng Ngô Dụng cách quá xa, mà đại đa số người liệu thương còn chưa phản ứng kịp, chưa từng nghĩ đến có thế có người lấy oán báo ân, ở lúc này cắn ngược ân nhân cứu mệnh một phát.

Cao Cầu cùng Thượng Quan Trác Việt đã lộ ra tiếu ý, bọn chúng đã dự liệu Tiểu Lục Tử trốn không qua một kích này.

Minh Cơ cau đầu mày lên, tay phải đã tìm vào túi thuốc.

Sở Lôi thần sắc không đổi, nhìn cũng không nhìn hai người muốn thích sát Tiểu Lục Tử.

“Vèo! Vèo!” Thời khắc quan kiện, hai mũi bạch linh tiễn bỗng nhiên bay ra, bắn tới tâm tạng của kẻ thích sát.

Mà lúc này hai cây chủy thủ cách yết hầu của Tiểu Lục Tử chỉ có nửa xích.

“Đáng tiếc!” Cao Cầu liền vỗ đùi, xót xa thất vọng than.

“Ai? Lại dám quấy rối Kim Tiền Bang xử lí chuyện?” Cận vệ quân của Cao Cầu tề thanh nộ quát, nhìn thẳng phương hướng cửa vào của tiểu viện.

“A a, xấu hổ, tay của ta tê, không cẩn thận liền bắn ra!” Thượng Quan Bảo Bảo cười hi hi từ cửa viện đi tới, sau lưng hắn là phấn y nữ hài đang cầm tiểu thuật sĩ kiếm.

Thượng Quan Trác Việt sắc diện âm trầm, dùng mũi phát ra một tiếng hứ lạnh: “Đệ có phải lại không cẩn thận, bắn vào tâm tạng của người khác hay không?”

Thượng Quan Bảo Bảo gật đầu, càng cười vui vẻ, một bộ dạng ngươi hiểu ta nhất.

“Nơi đây thật náo nhiệt, thư nói trên đường lớn thế nào không có người. Di, nhị ca cũng ở đây nha, thật là quá khéo a.” Thượng Quan Đào Đào như dạo phố, một bước ba nhảy quan sát binh sĩ tại trường.

Chúng binh sĩ mồ hôi đầm đìa, giờ nửa đêm ba canh, trên đường lớn làm sao có thể có người. Vả lại, trên đường lớn có người hay không với nơi đây bao nhiêu người, một điểm quan hệ cũng không có chứ?

“Huynh ở đây xử lí chuyện cho gia tộc!” Thân hình Thượng Quan Trác Việt dao động , liền ngăn ở trước mặt đệ đệ muội muội, cự li hơn 10 trượng trong nháy mắt liền đến, “Hai tiểu quỷ các người không được gây chuyện cho ta!”

“Huynh mới nhỏ đấy!” Thượng Quan Bảo Bảo liền kéo thất thải bích ngọc cung, không phục phản kích nói, “Bọn đệ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, nơi đây lại không phải phủ trạch của huynh, bằng cái gì quản đệ. Ngoài ra, thông tập lệnh này rõ ràng là tự mình huynh ban bố, không được lấy chiêu bài của Thượng Quan gia tộc. Khi đệ tới, phụ thân đã nổi giận, nói là …”

Thượng Quan Trác Việt sắc mặt càng thêm u ám, gấp hỏi: “Phụ thân nói cái gì?”

Thượng Quan Đào Đào tiếp nối: “Phụ thân nói, để huynh mau chóng về nhà, không được làm càn gây chuyện nữa. Chuyện của Hỏa Phượng Kiếm do muội toàn quyền phụ trách, hiểu rồi chưa?” Nàng ta đang nói, vẻ mặt lo lắng chạy tới Tiểu Lục Tử, kéo tay của hắn hỏi đông hỏi tây.

“Muội bịa chuyện!” Thượng Quan Trác Việt sắc mặt chợt lại khôi phục bình thường, phong độ phiên phiên cười nói, “Muội mấy ngày trước còn ở trong Long Cốt Sơn Mạch, làm sao có thể biết ý đồ của phụ thân.”

“Là Hoa thúc cáo tố muội nha. Bằng không muội làm sao có thể tìm đến nơi đây?” Thượng Quan Đào Đào lại nói.

Thượng Quan Trác Việt chính khi đang do dự bất định, Tiểu Lục Tử yếu ớt lau mồ hôi trên trán, đem Hỏa Phượng Kiếm giao đến trong tay của Thượng Quan Đào Đào, nói: “Tiểu nha đầu, ta đem kiếm trả cho muội đây, chính không được truy đuổi ta chạy loạn khắp núi nữa.”



Thượng Quan Đào Đào nghe hắn nói như thế, tức thì không cao hứng lầu bầu nói, “Chính là phải truy huynh, lần tới chẳng những truy huynh, còn phải đem huynh thiêu thành heo sữa nhỏ.” Nàng ta đùa giỡn Hỏa Phượng Kiếm, một bộ dạng không muốn. Tựa hồ đem Hỏa Phượng Kiếm để vào trong tay Tiểu Lục Tử, liền có lí do theo hắn một nơi.

Thượng Quan Trác Việt nhìn đến Hỏa Phượng Kiếm trong tay của muội muội, nhãn thần do dự bất định tức thì sáng rực lên, thân ảnh phiêu động, lại cướp đi bảo kiếm trong tay của Thượng Quan Đào Đào.

“Thư thư cẩn thận!” Thượng Quan Bảo Bảo đề tỉnh một tiếng, lại không có thân pháp nhanh của Thượng Quan Trác Việt.

Tiểu Lục Tử cảm ứng được một chút nguyên tố ba động, bản năng hướng tới thân ảnh lướt tới vỗ ra một chưởng. Thế nhưng, khi hắn vỗ ra, Hỏa Phượng Kiếm đã bị cướp đi.

Thượng Quan Trác Việt bảo kiếm tại tay, hào khí đại tăng, lực lượng hỏa nguyên tố cường đại từ trên thân hắn bốc ra, tiện tay liền búng chỉ, đạo đạo hỏa thuẩn nhỏ, tựa như cái mâm ngăn cản một kích của Tiểu Lục Tử.

“Phịch phịch phịch!” Tiểu Lục Tử bay ra vài trượng, té ở trên đất.

Mà Thượng Quan Trác Việt thuận thế lướt ra hơn 10 trượng, trôi nổi ở không trung cười lớn, Hỏa Phượng Kiếm ở trên tay hắn, phát ra hồng hỏa chói mắt, như mặt trời mới mọc.

“Đồ của người bản thân cũng muốn cướp, thực không có phẩm hạnh!” Thượng Quan Bảo Bảo chán ghét phun nước bọt, ba mũi bạch linh tiễn thầm cầm trong tay.

“Tiểu Lục Tử!”“Bang chủ!” Thượng Quan Đào Đào với mấy người của Tế Bần Bang vội vàng tới đỡ Tiểu Lục Tử.

Cao Cầu đưa mắt ra hiệu cho đầu mục cận vệ quân, kẻ đó tức thì hiểu ý, dẫn bảy tám chục võ sĩ vây lấy Tiểu Lục Tử té không dậy trên trên đất.

“Các ngươi dám!” Con mắt Thượng Quan Đào Đào trừng lên, lấy ra tiểu kiếm liền lấy phát huy.

“Bang chủ!” Hai mươi người của Tế Bần Bang ngoại biểu tuy cao lớn, gan nhỏ lại là tặc nhỏ, đều không dám tiến lên, chỉ có Ngô Dụng với A Tinh không sợ chết muốn xông vào vòng bao vây.

“Uy, nhị ca, bảo kiếm huynh đã cướp đến tay, không bằng bỏ qua thư phu đi, huynh ấy chính là người Đào Đào thư yêu thích nha!” Thượng Quan Bảo Bảo thấy tình hình không thích hợp, lập tức chịu thua, gương mặt tươi cười cầu khẩn Thượng Quan Trác Việt.

“Cái gì? Đệ kêu cái gì?” Thượng Quan Trác Việt giống như nuốt phải ruồi nhặng tởm lợm như thế, nhăn răng nhăn miệng la lên: “Hắn chỉ là một tiểu thâu hèn hạ đê tiện, hắn bằng một điểm nào xứng với Thượng Quan thế gia. Vốn dĩ còn muốn bỏ qua, hiện tại lại không thể không giết hắn, để tránh Đào Đào tương lai hối hận!”

Cao Cầu thừa cơ quát lên: “Còn ngây mặt đó, đem toàn bộ của Tế Bần Bang toàn bộ làm thịt!”

Nhìn thấy Cao Cầu truyền xuống tử lệnh, nhưng bang chúng ngoài vòng cũng đành phải nâng trường mâu lên, từ từ bức tới hơn hai mươi người của Tế Bần Bang. Những tiểu đầu mục của Kim Tiền Bang mới vừa bình phục, nhãn tình đang chăm chú nhìn Tiểu Lục Tử, chỉ cần Tiểu Lục Tử hạ lệnh một tiếng, bọn họ nguyện ý vì hắn phản bội Kim Tiền Bang, vì hắn mà chiến tử!

“Không cần giết bọn hèn, bọn hèn đầu hàng!” Hai mươi hán tử của Kim Tiền Bang ở nơi xa bịch bịch một tiếng quỳ xuống, khóc la dập đầu cầu xin, “Bọn hèn chỉ là vì miếng cơm mới gia nhập Tế Bần Bang, cầu xin Cao bang chủ, bỏ qua bọn hèn đi. Lũ hèn nguyện ý gia nhập Kim Tiền Bang, vì Cao bang chủ làm trâu làm ngựa!”

“Ha ha, các ngươi thực nguyện ý đầu hàng?” Cao Cầu tựa hồ tìm về một chút thể diện, đắc ý cười lớn, hướng tới những khinh giáp sĩ binh đó vẫy vẫy, để bọn chúng tạm thời không được động thủ.

“Phải, phải, lũ hèn nguyện ý đầu hàng!” Hai mươi thô hán tráng tử đó vội vàng kêu lên.

Cao Cầu lại cười to nói: “Ha ha ha ha, Tiểu Lục Tử, nhìn thấy chưa, đây chính là hộ vệ ngươi dẫn tới, đây chính là tinh anh của Tế Bần Bang các ngươi? Thực là phân chó đều không nhớt bằng vậy. Sớm biết Tế Bần Bang các ngươi bất kham như thế, ta cũng không cần phí tâm tư đề phòng các ngươi, trực tiếp đem các ngươi nuốt đi thì được. A a, hiện tại cũng không trễ mà!”

“Các ngươi nô tài mất mặt bang này, sớm biết các ngươi không có cốt khí như thế, thì để người chết đói ở đầu đường cho xong.” Tiểu Lục Tử đong đưa lắc lư đứng dậy, chỉ hai mươi kẻ quỳ trên đất mắng.

Hai mươi kẻ đó có sắc thẹn, lại vẫn như cũ quỳ trên đất dập đầu. Mạng so với tất cả đều trọng yếu hơn, bọn chúng nhận thế.

Cẩu Đầu Quân Sư Ngô Dụng đột nhiên kêu to chói tai: “Ai da, bang chủ, đây là người không đúng. Nếu Cao bang chủ đại nhân đã độ lượng, tha bọn hèn không chết, bọn hèn đương nhiên phải đầu hàng rồi. Người chết không quan trọng, ngàn vạn đừng liên lụy bọn hèn. Cao bang chủ, kẻ này cũng đầu hàng, kè hèn biết tất cả sự vụ của Tế Bần Bang, bọn họ rất nhiều người đều nghe lời kẻ hèn, kẻ hèn nguyện ý dẫn dắt các bang chúng khác nương nhờ người.”

“Ha ha ha, tính ngươi biết điều, cho phép. Còn có ngươi, chuẩn bị đầu hàng chứ?” Cao Cầu chính là tướng quân kì khai đắc thắng, chỉ một A Tinh cuối cùng chưa có nói đầu hàng, muốn tiến một bước làm nhục Tiểu Lục Tử.

“Phi! Ta thề chết không hàng! Ta nguyện ý bồi bang chủ cùng sinh tử!” A Tinh liền nắm quyền đầu, chợt quay người, đáng ngã Ngô Dụng âm dương quái điệu xuống đất. Lại hung hãn đá hắn mấy cước. Ngô Dụng kêu thảm trốn đến trong hai mươi người khác, trốn ở sau lưng bọn chúng.

“Ha ha ha ha, có ý tứ, đồ hóa trang (?) trong ổ này có ý tứ nhất.” Cao Cầu thống lĩnh thuộc hạ, mấy kẻ khác cũng theo hắn cười lớn.

Tiểu Lục Tử cười khổ quát lên với A Tinh: “Hảo huynh đệ! Có một câu này của ngươi thì đủ rồi! Chỉ cần có một bang chúng trung tâm đối với ta, cũng tính ta không có hồ tạp uổng phí ở Trung Châu.”

“Bang chủ!” A Tinh không lí tới thương mâu của địch nhân, giận dữ quát một tiếng, xông thẳng tới trong vòng bao vây.

Cao Cầu chính là như mèo đùa chuột, vẫy vẫy tay, tỏ ý bọn sĩ binh tránh đường, để A Tinh tiến vào, muốn để bọn họ lại biểu diễn một vở kịch hay huynh đệ tình thâm.

Trải qua trùng trùng trắc trở hai huynh đệ mới tụ ở một nơi ôm ở một nơi. Đột nhiên, trên gương mặt tươi cười của Tiểu Lục Tử xuất hiện thần sắc thống khổ, hắn bỗng nhiên đẩy A Tinh ra, đá hắn bay ra hơn mười trượng.

“A Tinh, ngươi, ngươi vì sao đối với ta như thế? Phản đồ!” Tiểu Lục Tử che bụng dưới của hắn, nơi đó máu tươi tuôn trào, một cây chủy thủ đâm sâu vào trong, chỉ lộ ra một tay cầm.

A Tinh phun ra một ngụm máu, lại ha hả cười lớn: “Ta mới không thể bồi ngươi chết chung, ta làm như thế, chỉ là vì càng dễ đầu quân Kim Tiền Bang, mưu cầu một chức vị tốt.” Nói xong, hắn cũng quỳ ở trên đất, cao giọng hướng tới Cao Cầu kêu lên: “Cao bang chủ, kẻ hèn cũng nguyện ý đầu nhập Kim Tiền Bang. Chỉ là kẻ hèn muốn tiếp nhiệm chức vị bang chủ của Tế Bần Bang, càng tốt vì Cao bang chủ phục vụ. Sau này tiền Tế Bần Bang bọn hèn có được, toàn bộ do đại nhân phân phối, bọn hèn nguyện ý nghe sai khiến từ người.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Nữ Kinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook