Huyền Nữ Kinh

Quyển 2 - Chương 6: Hương Phiêu Phiêu (thượng)

Vương Thiểu Thiểu

11/07/2014

Dịch: Phong Lưu Bang

Biên dịch: Đạo chích đê tiện

Thương Tử Yên cảm thấy sợ hãi, đáng tiếc đã quá muộn màng, tên Thiết đầu cường đạo chỉ vào nàng cười nói: "Toàn bộ Thương gia tài sản, cả đám đàn bà này nữa ! Ha ha, còn những tên không thân thích, mau buông tài vật, toàn bộ biến đi !"

"Ta… chúng ta phải làm sao bây giờ?" Tĩnh Đồng run rẫy thấp giọng hỏi Tiểu Lục Tử, "Bọn cường đạo nhiều lắm, chúng ta có nên bỏ hết tư trang chạy trốn không?" Nhưng mà không có vàng, ta cùng đứa nhỏ cũng sẽ phải chết vì đói!", tuy biết Tiểu Lục Tử có chút bản lĩnh, nhưng trước một đám cường đạo đang dồn ép, trong lòng thật sự cho rằng không có một chút cơ may thắng. Vì lẽ đó, nói những lời này, cũng thuận đường nhắc nhở Tiểu Lục Tử, khuyên hắn không nên sính cường, thà thấp đầu chạy trốn thì hơn.

"À à !" Tiểu Lục Tử cực kỳ thông minh, tự nhiên nghe được hàm ý trong lời nói của nữ nhân, như thể hiểu được nàng rất thông tuệ đáng yêu, tự khen thưởng nàng bằng cách xoa nắn cặp mông tròn mềm mại của nàng, xoa nắn một hồi, chợt nhớ người nằm trong lòng không phải mỹ phụ mỹ nữ, gượnh cười mặt mũi giống như trái cà chua nói: "Vứt bỏ tài vật hay bỏ lại quần áo đều không phải là vấn đề, nhưng ta sợ bọn cường đạo nhìn thấy Tĩnh Đồng cơ thể mỹ diệu đến lúc đó hối hận thì không còn kịp nữa !"

Về điểm này, Tiểu Lục Tử tịnh không có khoa trương, Tĩnh Đồng vóc dáng đúng là thượng đẳng cực phẩm, nếu khuôn mặt trắng thêm một tý, hắn ở trên đường sẽ trổ tài tay chân cực kỳ nhanh.

"A ? Công tử, công tử ... nói đùa rồi, bọn chúng như thế nào ..." Nói đến đây, Tĩnh Đồng im bặt, miệng không có một chút sức lực, "Tiểu Lục Tử làm sao bây giờ ?" Trong lúc lo lắng, lần đầu tiên gọi tên Tiểu Lục Tử, nàng tựa hồ đối với cơ thể mình rất có tự tin, rất sợ sách dẫn bọn cường đạo thèm muốn.

Thiết đầu chỉ vào Tiểu Lục Tử giận dữ hét: "Này ! Hai người bọn ngươi như thế nào còn không chịu đi ? Có phải là không cần mạng nữa không ?" Vốn dĩ, Tiểu Lục Tử cùng Tĩnh Đồng trò chuyện, ngoại trừ người Thương gia, nạn dân xung quanh đều chạy trốn hết, hắn thân mặc một bộ thanh y gọn gàng lại bế một phụ nhân mặt đen đầu tóc bù xù, quả thực có một chút quái dị cùng bất ngờ.

Có lẽ vì tiếng hét của Thiết đầu quá lớn quá ầm ĩ, bé gái trong lòng Tĩnh Đồng bị giật mình tỉnh giấc, buông tiếng khóc lớn, tiếng khóc khàn khàn nổi lên, thật sự không hiểu tiết tấu cùng nhịp điệu, vô cùng khó nghe, cùng bề ngoài non nớt đáng yêu của nó (đứa bé) một điểm cũng không tương xứng.

“Bịt mồm con bé lại, còn khóc lão tử giết nó trước !" Thiết đầu giận dữ, hai tên thủ hạ phía sau nhíu mày rút thanh đao dính máu ra, miệng cười dữ tợn, tựa hồ muốn tranh nhau tiến đến sát hại đứa bé.

"oa, ha ha, đứa nhỏ có thể đói rồi, làm sao mà không khóc ! Các người tiếp tục, các người tiếp tục ... không cần quản bọn ta !" Tiểu Lục Tử liếc mắt nhìn bọn cường đạo, lại đưa mắt nhìn sơ qua khuôn mặt kinh hoàng của Thương Tử Yên, thầm nghĩ hiện tại không phải lúc xuất thủ, đợi đến thời cơ thích hợp, mới có thể đạt hiệu quả tốt nhất.

Tĩnh Đồng nôn nóng ru đứa bé, vỗ về đứa bé, thậm chí muốn che miệng đứa bé, nhưng lại sợ nó ngạt thở, miệng nôn nóng lẩm bẩm: "Con ngoan đừng khóc, đừng khóc, mẹ đây ... Tiểu Lục Tử làm sao đây, nó cứ khóc thế này, bình thường rất ngoan

"Ngốc quá, không nghe ta nói sao, đứa nhỏ có thể đã đói rồi" Tiểu Lục Tử đối với điều này có vài phần kinh nghiệm, vốn là kiếp trước nền giáo dục làm hắn hiểu được một ít kiến thức cơ bản nuôi con, có một lần mẫu thân hắn nuôi dưỡng muội muội, hắn một mực bên cạnh, nên hoàn toàn biết được kinh nghiệm nuôi con.

"À à ... " Tĩnh Đồng trong lúc vội vã, một tay kéo áo yếm, hai lớp y phục bị nàng xốc lên (kéo lên), lộ ra cặp vú to tròn chắc nịch trắng như tuyết, hình dạng tuyệt vời, đầu vú điểm phấn hồng,do bị đè nén, có vài giọt sữa trắng chảy ra từ nơi trắng hồng đó.

Tiểu Lục Tử miệng nuốt nước miếng ừng ực, da mặt và da tay lúc này quả thực khác nhau một trời một vực. Tĩnh Đồng cảm thấy được hắn ánh mắt nóng bỏng sắc đỏ, xấu hổ vội vàng kéo miệng đứa bé lên, thẹn thùng nói :"Công tử, bỏ ta xuống đi, tư thế này con bé bú sữa không tiện !"

"Hì Hì, Được !" Tiểu Lục Tử thầm khen đẹp vài tiếng, theo lời bỏ Tĩnh Đồng xuống, phụ nhân vẫn không có một chút sức lực, vừa chạm đất thì, lảo đảo suýt ngã, được hắn kịp thời đỡ lại, sau muốn dựa vào ngực hắn cho con bú sữa, tư thế cực kỳ ám muội. . chẳng qua, mới vừa rồi tư thế cùng ôm nhau đã ám muội đến cực điểm, mà cùng y cũng không quan hệ thân thiết, chỉ là phần ngực mềm mại đã bị hắn nhìn thấy hết, điều này làm cho phụ nhân e thẹn thân thể phát nóng, làm thân thể càng lúc càng rã rời.

Đứa nhỏ quả nhiên bị đói, cái miệng nhỏ nhắn vừa chạm được đầu vú, lập tức vui mừng hút lấy, giọt lệ trong nháy mắt thì ngừng chảy, khanh khách một tiếng lộ ra khuôn mặt vui vẻ, hai cái chân nhỏ đạp đá lung tung, vui sướng vô cùng.

"A, a ... Con bé này thật đáng yêu ..." Tiểu Lục Tử đột nhiên nhớ tới em gái của mình, trên mặt cười khổ lẩm bẩm một tiếng: "Nhưng nhà ta hai em gái bảo bối vì cớ gì khó đối phó như thế, cặp song sinh đúng là tổ hợp ác ma, mười năm dài mà không lớn, không chỉ là tâm lý không lớn, mà cả thân thể cũng ..."

Đám nô bộc Thương gia bắt đầu phẫn nộ, bọn họ có thể yêu cầu lão gia bỏ lại tài sản, nhưng tuyệt đối sẽ không cầu xin bỏ lại đại tiểu thơ, miệng nhao nhao hô lớn: "Cần vàng đưa vàng, đòi vật gì bọn ta đưa vật đó, nhưng tiểu thư của bọn ta tuyệt không thể giao cho ngươi !" Ba, bốn mươi gia đinh bắt đầu nổi giận, cũng không phải đùa giỡn, trong tay đều cầm trường mâu và đao nhọn, xem ra cũng có luyện qua mấy năm quyền cước.



Thương Tử Yên khua khua tay, để những nô bọc an tĩnh trở lại, nàng cùng trưởng đoàn nói dong binh Trường Thuận bàn bạc: "Nếu bọn ta thành công chạy thoát tới trước thành lớn Phong Diệp thành, Thương gia nguyện ý đem chia cho ngươi một phần tư tài sản !" Các ngươi có hơn bốn mươi huynh đệ, hơn nữa hiện tại còn nô bộc Thương gia, liều mạng còn có một hy vọng, ngươi thấy thế nào ?"

"Hắc hắc, ta sợ không có phước hưởng một phần tư tài sản của Thương gia, cùng một trăm sáu mươi tên cường đạo liều mạng, đừng nói liều mạng, ngay cả hy vọng đào tẩu đều xa vời, ta không muốn mạo hiểm." Trương Thuận không để ý tới sắc mặt càng ngày càng khó coi của Thương Tử Yên, cũng không để ý thần sắc nhục nhã, phẫn nộ, do dự của các thành viên dong binh, tiếp tục nói, " nàng mau đưa số tiền thù lao tiền mặt vừa rồi đã hứa, ta còn phải dẫn các huynh đệ rời đi !"

"Ngươi .... ngươi ... !" Sắc mặt Thương Tử Yên thay đổi vài lần, nàng thật sự không nghĩ ra có loại người vô sĩ đến mức này, danh dự và lời hứa còn không bằng một nữ nhân, nàng đột nhiên hiểu được sự thông minh và tài trí của mình thời khắc này trở nên yếu ớt vô lực.

Hơn mười thành viên trong dong binh đoàn thấy không nên đi, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đoàn trưởng, chúng ta làm như vậy có lẽ không ổn, nếu chuyện này truyền ra ngoài, tại đây bọn ta không có cách nào lăn lộn, cũng không có mặt mũi cùng họ đồng hành. Hơn nữa, nữ nhân Thương gia đối với chúng ta không hề bạc đãi, nhiều lần làm ăn thường chiếu cố bọn ta, giờ đây Thương gia gặp nạn, chúng ta phải ..."

"Câm miệng ! Mạng quan trọng hay danh dự quan trọng hơn ? Ta là đoàn trưởng của các ngươi, các ngươi phải nghe theo ta !" Trương Thuận giận thủ hạ phá đám, nóng giận gào lên một tiếng, lúc này mới phát hiện bọn cường đạo đang đứng cười hi hi nhìn hắn diễn trò, giống như hắn là tên hề trong đoàn xiếc.

---

Tiểu Lục Tử thầm ngạc nhiên, nghĩ rằng hôm nay bản thân chạm phải hai kẻ tài năng, loại người vô sỉ đến cực điểm này thật sự hiếm thấy, cho dù là Thượng Quan Trác Việt cũng không bì kịp một phần trăm Trương Thuận. Nếu Thượng Quan Trác Việt đủ nham hiểm đủ thâm độc đủ vô sỉ, sớm khiến Minh Cơ và Sở Sở suy sụp trong chớt mắt, sẽ tái phát được hỏa hải thuật, như thế cho dù là thần tiên cũng cứu không được hai nữ nhân đó.

Tuy nhiên, Tiểu Lục Tử đối với kẻ vô sỉ chỉ tin vào một câu giáo huấn: "Bản thân kẻ vô sĩ là thiên tài, kẻ thù trơ tráo tặng quan tài". Trong thâm tâm chàng, sớm cho rằng Trương Thuận quen thói kiêu ngọa của loài sói. chuẩn bị tặng hắn một cỗ quan tài.

Nghe Trương Thuận nói, hơn mười hán tử phẫn nộ kéo rách tay áo bỏ ký hiệu dong binh đoàn, vững chắc và kiên định nói to: "Lão tử hôm nay rời khỏi Ưng Phi dong binh đoàn, lão tử là một nam nhân, muốn sống sao cho xứng với lương tâm mình ."

"Đúng, chỉ cần còn có tâm huyết nam nhi đại trượng phu phải biết sống sao cho phải”

Tổng cộng hai mươi hán tử mạnh mẽ xé bỏ ký hiệu dong binh. còn có hơn mười người do dự bất quyết, Trương Thuận vừa thấy, vừa sợ vừa giận, thầm mắng hôm nay sai lầm, nghĩ rằng không thể để lần nữa, nếu bị hạ thấp một lần nữa, sợ rằng thủ hạ đều đi hết. Vì vậy ngay cả vàng cũng không cần đến, đối diện với hơn hai mươi tên chưa xé bỏ ký hiệu nói: "Chúng ta đi, để bọn chúng lưu lại đi tìm cái chết, bọn ngu xuẩn chẳng biết thời thế !"

Hơn trăm tên cường đạo cười to, Thiết Đầu ngồi trên ngựa, đối mặt Trương Thuận cười nói: "Vị huynh đài này xưng hô thế nào, các ngươi thật là Ưng Phi dong binh đoàn thật sự. thật sự biết thời thế, tài giỏi đấy ! Oa, ha ha, xin mời, lên đường mạnh giỏi ! Các huynh đệ nhường đường cho các tuấn kiệt”.

Câu nói châm chọc này cho dù thằng nhóc ba tuổi cũng có thể nghe ra, lúc Thiết Đầu nói, cố ý vô tình hướng về Thương Tử Yên, giống như vì nàng trút giận. Bọn người Ưng Phi dong binh đoàn trên từng mặt đỏ bừng, giận mà không dám lên tiếng. Những kẻ mới vừa rồi còn do dự bất quyết, lại có thêm năm tên xé tay áo, mắng to: " Để tên tài giỏi gặp quỷ đi, lão tử là nam nhân, muốn xứng đáng với lương tâm bản thân, lão tử muốn bảo vệ Thương gia."

“Giỏi ! Giỏi ! Các ngươi giỏi lắm !” Trương Thuận tức đến nỗi không nói nên lời, dẫn hơn mười tay thủ hạ đi vào đường chật hẹp bọn cường đạo mở ra, tức thì bọn cường đạo đột nhiên chặn đường ngăn lại, khiến bọn chúng bị vây khốn gắt gao.

Thiết Đầu liếc mắt nhìn Thương Tử Yên, sau đó mới tức giận khác thường nhìn Trương Thuận cười nói: " Oa, haha, đại gia ta cũng có tâm huyết của nam nhân, loại người nói không giữ lời này, ngay cả cường đạo chúng ta đều chán ghét. Mẹ nó, gia gia hôm nay sẽ khiến ngươi nếm thử mùi vị của kẻ nói không giữ lời, để ngươi chết bởi hậu quả của bản thân ! Cái này cũng là đường của ngươi, thì thi hành trên người ngươi !"

"Xì " Thương Tử Yên bị câu nói cuối cùng của hắn chọc cười, mặc dù đối phương cũng là địch nhân.

Đang cho con bú Tĩnh Đồng cũng vui cười, không nghĩ tới một cường đạo còn học lỏm văn của người khác, do cơ thể lay động, bị Anh nhi đang ngậm đầu vú giẫy giụa làm buốt nhức, nhẹ nhàng rên khẽ một tiếng.

Tiểu Lục Tử lần nữa ngạc nhiên liếc mắt nhìn Tĩnh Đồng, nghĩ rằng nữ tử này có ăn học, nàng ta bề ngoài xấu xí dơ bẩn, chắc là ngụy trang. Ngẫm lại trước kia đọc qua sách vở, biết khi chiến loạn thì phụ nhân vì tránh né thương tổn, cố ý hủy dung bôi mặt. Chẳng lẽ Tĩnh Đồng cũng ngụy trang, bằng không một nữ tử có ăn học, không giàu thì sang, trên mặt da tay làm sao khác nhau như vậy, huống chi trên người nàng ...

Tiểu Lục Tử vừa ngắm đứa bé vừa liếc Tĩnh Đồng, mặc dù bầu trời tối đen, đối với cao thủ bọn họ mà nói, căn bản thị lực không tồn tại chướng ngại, ngay cả trên mặt tiểu khỏa lạp kia đều thấy minh bạch rõ ràng, thật sự là trắng trẻo mịn màng, như một loại thạch trắng.



Cường đạo và dong binh đoàn đã khai chiến, cùng đám cùng đường mạt lộ Phi Ưng dong binh đoàn, lâm tử phản kháng, lực sát thương cũng rất kinh nhân. Cái gọi là "Ai binh tất thắng" , hơn mười tên dong binh khí thế bi thương, nhưng ai binh gặp phải một lực lượng mạnh mẽ, cũng giống như bọt nước Giang Hà, rất nhanh bị làn sóng cường đạo chiếm lấy, chỉ còn Trương Thuận ôm cánh tay cụt xin tha.

"Đừng giết ta, ta đầu hàng, ta còn có ba vạn hai ngàn vàng, còn có một ít châu báu, còn nuôi năm người thiếp xinh đẹp, đều nguyện ý hiến cho Thiết Đầu đại vương, chỉ cần người buông tha cái mạng nhỏ này !" Trương Thuận nửa quỳ trên mặt đất cầu xin, ánh mắt cẩn thận dò xét bốn phương, tưởng như tìm kiếm một thời cơ phù hợp có thể chạy trốn.

Hai mươi lăm hán tử vừa mới rời khỏi Phi Ưng dong binh đoàn giận dữ nói: "Đồ chó, cả ngày gặp các huynh đệ khóc nghèo, thì ra vàng đều bị Trương Thuận chiếm đoạt hết, may mà bọn ta vừa mới rời khỏi, bằng không biến thành thây ma cũng không nhắm mắt !"

Thiết Đầu không cử động, hướng về đám cường đạo nhỏ phất phất tay, quát: " Lão tử không yêu thích vàng của ngươi, lão tử cũng không phải Đại Vương gì ! Các con trai ta, chặt đầu hắn xuống, vì các huynh đệ chết đi báo thù !"

Bọn cường đạo tức khắc bao vây Trương Thuận, đinh đinh đương đương đánh vào một chỗ.

Tiểu Lục Tử đột nhiên hướng về Tĩnh Đồng nói: " Cho ăn xong chưa ? Thật sự lại đánh nhau rồi, ta trước tiên đem nàng vào đám gia quyến Thương gia, như vậy ta mới có thể yên tâm một chút !"

" Ừm, được, được !" Thì ra đứa nhỏ ăn xong rồi ngủ đi, Tĩnh Đồng vất vả lắm mới đem đầu vú hồng đào trong miệng Anh Nhi rút ra, trên mặt thẹn thùng xuất ra vài giọt mồ hôi, dẫu sao nàng ở trong lòng ngực Tiểu Lục Tử, làm gì cũng bị hắn nhìn minh bạch rõ ràng .

Nàng sửa lại quần áo, lau mồ hôi trên mặt, một phần da thịt mịn màng trắng tuyết lộ ra, cùng với những chỗ đen thui bẩn lộn xộn của nàng hình thành sự đối lập rõ rệt. Cảnh đẹp chỉ là chợt hiện, lập tức bị mớ tóc rối lộn xộn che mất, chỉ là nàng không biết, Tiểu Lục Tử đang hắc hắc cười dâm đãng.

"Ừm a, thơm lắm !" Tiểu Lục Tử tấm tắc cái miệng, ra vẻ khoa trương nói. Đã biết bề ngoài của nàng là ngụy trang, hắn không phải khách khí nữa, có thể chiếm tiện nghi, chiếm tiện nghi một lần đều không thể thiếu ! Thậm chí, đã ảo tưởng đến tối hôm nay ở tại đâu nghỉ ngơi, phải chăng muốn chui vào buồng.

"A ? Cái gì thơm ?" Tĩnh Đồng ngớ ra một hồi, bị hắn đỡ đi, chậm rãi đi về hướng đoàn xe của Thương gia.

Tiểu Lục Tử cánh tay nhẹ nhàng chạm vào bộ ngực mềm mại của phụ nhân, cười không nói gì, bởi vì bọn họ đã đến bên cạnh đoàn xe Thương gia.

Thương Tử Yên sớm nhìn thấy Tiểu Lục Tử áo xanh anh tuấn sáng sủa, còn có một phụ nhân xấu xí cực kỳ không tương xứng cùng hắn, hiện tại thấy hai người hắn tiến tới, liền hỏi: " Hai vị có chuyện gì khó xử? Mặc dù bọn ta hiện tại cũng thân mình lo chưa xong, cũng có thể giúp phụ nữ trẻ con vào trong gia quyến lánh nạn."

Tiểu Lục Tử hướng về nàng mỉm cười, nghĩ thầm Thương Tử Yên trong thành nổi danh thiện nhân, quả nhiên có chút đạo đức. Mặc dù bản thân so với nàng cũng không kém thiện nhân, nhưng về mặt chân thành, tựa hồ không thể ngang bằng nữ nhân này. Nghĩ tới đó Tiểu Lục Tử liền nói

"Làm phiền Thương cô nương !" Tiểu Lục Tử cũng không cùng nàng khách khí, trực tiếp vỗ vỗ eo mông Tĩnh Đồng, giúp nàng ta ôm đứa bé nhanh chóng đi vào.

Tĩnh Đồng thân thể lại cứng đờ, vùng eo mông mẫn cảm bị hắn sờ mó, vậy mà háo hức hăm hở không chống cự, vẻ mặt khó hiểu, lườm hắn một cái, nghĩ hắn nhất định cùng đạo tặc chiến đấu, vì vậy lại dịu dàng nói một tiếng: “Phải cẩn thận ! Ta và đứa bé chờ người !"

"Hắc ! Giọng nói dịu dàng cùng Sở Sở nhà ta thật sự giống nhau ! Ai, cũng không biết Sở Sở thế nào ! Mẹ khiếp, Trung Châu Tôn Tử Bang thế nào lại không đến truy sát ta, tìm kiếm ta chỉ là tam lưu dong binh đoàn, chẳng lẽ Thạch Thiên không nhẫn tâm để ta chết, muốn tìm một chút đám dong binh rác rưởi giúp ta luyện tập thăng cấp ? Thật là, cái tên xấu xa thế nào lại có hảo tâm ?"

Trương Thuận bị giết chết, Thiết Đầu đắc ý dẫn thủ hạ vây chặt Thương gia, dán mắt nhìn Thương Tử Yên cười nói: "Muốn tốt không, mỹ nhân ?"

Nhìn thấy Tiểu Lục Tử vẻ mặt thâm tình mà lại phức tạp, Tĩnh Đồng không nguyên do hoảng hốt, lảo đảo hướng gia quyến Thương gia chui vào, lỗ tai lặng lẽ trở nên hồng.

Tiểu Lục Tử tâm tình phức tạp hướng về Tĩnh Đồng cười cười, dường như về đến Trung Châu, về đến cái đêm cùng Sở Sở li biệt, lúc ấy Sở Sở cũng dùng giọng nói giống như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Nữ Kinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook