Huyền Nữ Kinh

Quyển 2 - Chương 5

Vương Thiểu Thiểu

11/07/2014

Một phụ nhân mặt mũi rối bù đang bế một đứa bé đang khóc vì sợ hãi, lảo đảo lắc lư né tránh ma trảo của tên cường đạo. Nàng ta dáng người yểu điệu, hai chân thon dài, nếu như vứt bỏ đứa bé, chắc chắn nàng ta có thể chạy thoát khỏi đám dân thường hỗn loạn đó, tránh khỏi bị bọn cường đạo hành hạ uy hiếp đến tính mạng, nhưng nói sao nàng cũng không muốn buông đứa bé ra.

Hì hì .... Nàng trốn không thoát đâu ! Tiểu nương tử chân nàng thật dài, mông lại tròn trịa khiêu gợi thế, đợi đại gia tóm được nàng, nhất định sẽ khiến nàng khoan khoái thỏa nguyện !" Khuôn mặt rậm râu của nam nhân cường tráng thô lỗ rất tự đắc, múa may thanh trường đao rỉ sét, chăm chú đuổi theo nữ phụ nhân quần áo rách rưới kia.

"A !" Nữ nhân sợ hãi thét lên, bị một thi thể đổ sập, người lăn một vòng, trên người thấm rất nhiều huyết dịch đỏ sậm, trong lòng tiếng đứa bé khóc vang dội. Nàng sợ hãi hô to "cứu mạng, người đâu!"

Tất cả mọi người đều lo chạy trốn, ai mà còn để ý đến nàng. Vừa đuổi theo nàng tên cường đạo đắc ý vung đao chém loạn xạ sau lưng, cười bỡn cợt, song chưởng hướng nhanh về phía người đàn bà, cười quái dị nói: "hắc hắc, lão đại bọn ta mang theo hai ngàn huynh đệ bản lĩnh cao cường cướp Đông đoạt Tây, bọn nàng như thể nghe ngóng được chút ít tin tức liền bỏ trốn, báo hại bọn ta thiếu chút nữa tay không mà về. Còn cái tên tiểu thành chủ kia đã sớm trốn về phía Bắc, chỉ chừa lại khoảng một trăm binh sĩ bảo vệ bọn nàng, có ai còn có khả năng cứu nàng nữa. Lại đây, để đại gia nhìn ngắm dung mạo nàng, nếu thật sự xinh đẹp, đại gia sau khi hưởng thụ xong, còn có thể lưu lại cho nàng một mạng, giữ nàng ở trại mà nuôi dưỡng con bé."

"Cầu xin ngươi, buông tha cho mẹ con bọn ta, bọn ta sẽ báo đáp cho ngươi, trên người ta còn có chút ít vàng bạc trang sức, đều cho ngươi hết, chỉ mong ngươi buông tha cho mẹ con ta ... " Phụ nhân ôm đứa bé gái đang khóc đến khàn giọng, ngồi trên mặt đất không ngừng lùi về phía sau, trên người thấm đầy máu

Tiểu Lục Tử đã sớm lưu ý đến nhân số của bọn cường đạo, còn sống bất quá hai trăm người, tính cả trên mặt đất chỉ có khoảng ba trăm người, có thể là bọn cường đạo này đang truy đuổi cái tên được gọi là thành chủ kia rồi ! Nghe đến đây, chàng không còn nhẫn nhịn được, từ trên cây hạ xuống, tát mạnh vào tên cường đạo, đối mặt hắn nói: "Chú em, gia gia ngươi đến đây !"

"A, gia gia ta ở đây sao ? Ông ấy ..." Tên hán tử thô lỗ còn chưa dứt lời, đột nhiên nhớ tới gia gia đã chết mấy năm trước, giờ đây lại có gia gia nào nữa,

Tiểu Lục Tử cười hì hì chỉ vào mũi mình, ý tứ rất rõ ràng, thuận tiện một lần làm gia gia hắn.

"Xú tiểu tử muốn chết !" tên cường đạo giận dữ rút đao, đao vừa ra khỏi vỏ, thì đột nhiên cảm thấy mi tâm đau đớn, bắt đầu mất đi tri giác, cơ thể cương cứng lên rồi ngã xuống.

Phụ nhân nghe được âm thanh ôn hòa của nam nhân, kinh ngạc ngẩng đầu, thì gặp lại Tiểu Lục Tử một chỉ điểm chết tên cường đạo, vì vậy quỳ trên mặt đất khấu đầu nói: "Đa tạ ân công !"

Tiểu Lục Tử chưa nhìn thấy gương mặt nàng, chỉ nhìn thấy được phần dưới khuôn mặt nàng, cần cổ vừa đen vừa bẩn, xuyên suốt qua mớ tơ tằm màu tro rối rắm kia có thể thấy hai tròng mắt của đứa bé đen bóng nhu mì phi thường. Tiểu Lục Tử cùng nàng gật gật đầu cười , sau khi giết chết hai tên cường đạo muốn đánh lén, mặt không đổi sắc, đối diện với phụ nhân đang ngẩn ngơ nói: "Nơi này không phải là nơi có thể nói chuyện, nàng cũng nên nhanh chân chạy trốn đi !"

"Phải, phải ... " người phụ nhân gặp được Tiểu Lục Tử anh tuấn to lớn một đao giết chết hai tên cường đạo hung tàn, đối với chàng vừa bội phục vừa sùng bái, nàng toan đứng lên liền phát hiện thân thể một chút khí lực cũng không có, vừa nãy khi chạy trốn, sức lực trong cơ thể đã hoàn toàn dùng hết rồi, bây giờ đứng lên được mới tài ?!

"A" hôm nay Tiểu Lục Tử thở dài đã ba lần, mắt nhìn đám binh linh đang chống cự càng ngày càng ít, để nàng ở tại đây cũng chỉ có một con đường chết, làm người tốt quả nhiên chẳng tốt đẹp gì, giúp nàng xong, tự thân truy sát bọn yêu quái, dong binh đoàn có lẽ muốn đuổi theo lên đây, hơn nữa cái tên Thạch Thiên Đích kia ác ý rải truyền tin tức, thời gian càng lúc càng gấp gáp.

Người phụ nhân vô lực bế đứa bé, nghe được tiếng Tiểu Lục Tử thở dài, buồn rầu nhưng vẫn cười nói: "Công tử chạy trước đi, thiếp thật ra có khả năng chạy trốn mà, không cần liên lụy đến người đâu!"

Thân ảnh tiểu lục tử nhoáng lên một cái, lần nữa giết sạch bốn tên cường đạo tiến đến gần, trong tâm nghĩ rằng diện mạo phụ nhân này tuy rằng khó coi, nhưng cũng là một người mẹ rất vĩ đại, không thể bỏ lại mặc kệ nàng ta, vì thế báo đáp cho sự vĩ đại ấy tự mình phải hy sinh tôn chỉ bản thân,liền ôm ngang eo lưng của phụ nhân bế rời đi.

Phụ nhân sợ hãi kêu lên một tiếng, run rẩy nhìn vào nam nhân anh tuấn trước mặt, sắc mặt rối bời lộ ra một màu đỏ ửng, đứa bé gái có lẽ khóc đã mệt, liền chìm vào giấc ngủ an lành. "Đại ân của công tử, tiện thiếp không thể báo đáp, chỉ mong kiếp sau làm trâu làm ngựa cho công tử !" Bị chàng bế cả nữa ngày, phụ nhân mới nhỏ giọng nói ra lời nói như vậy.

Không thể phủ nhận, giọng nói của nàng nghe rất êm tai, lời thì thầm mang theo âm điệu nhàn nhã của vùng đất Tây Sơn tinh tế, vừa ngọt ngào vừa ôn nhu. Không thể phủ nhận khuôn mặt nàng vừa đen lại vừa xấu,nhưng trên người không có mùi mồ hôi chua khó ngửi, vóc dáng thon dài nhưng rất nhẹ, dáng người gầy ốm nhưng rất mềm mại

Tiểu Lục Tử hiểu được đây là may mắn trong cái bất hạnh.



"À. bất tất phải làm trâu làm ngựa, nếu kiếp sau sinh ra xinh đẹp, thì làm nha hoàn theo sát bên cạnh ta nhé !" Tiểu Lục Tử đã quen mồm mép lém lĩnh, mỗi lần hở mồm ra là nói không nghiêm túc, cũng đã quên mất dung mạo của đối tượng đang trêu ghẹo.

"Công tử, người ...?" Phụ nhân hô hấp rõ ràng nặng nề hơn, không nghĩ một nam nhân dung mạo anh tuấn lại trước một phụ nhân khó coi xuất ra lời chọc ghẹo.

"Woa, haha, hôm nay thời tiết thật tốt ... ách, hình như trời tối rồi !" Tiểu Lục Tử hối hận tưởng như muốn vả vào mồm mình vài cái, hôm qua mới vừa đùa vui với đào hoa yêu cơ, sẽ không tơ tưởng đến nữ nhân khác nhanh như vậy chứ ? Nhưng nếu có thích thì cũng phải tìm một nữ nhân nhìn thuận mắt mới phải !

Hai người vừa lấy lại trầm tĩnh, Tiểu Lục Tử nghe được phụ nhân tim đập loạn xạ. Xung quanh đều là tiếng bước chân của các nạn dân, đôi khi vang lẫn tiếng khóc trẻ con, tiếng kêu khóc bất lực của lão phụ nhân. Đột nhiên phía trước lại truyền đến một âm thanh đánh nhau, xem chừng là một nhóm vệ binh của một nhà phú hộ đang cùng nhau ẩu đả.

Đám dong binh các ngươi thật tham lam, Thương lão gia giao ra một số vàng lớn rồi, các ngươi còn muốn cướp đoạt vàng bạc châu báu này, công lý ở đâu ! Trương Thuận, ngươi là dong binh đầu mục, ngươi cũng đã nghe qua câu nói này, lão gia trước đây không bạc đãi ngươi, ngươi không nên vong ân phụ nghĩa !" Một lão nô hai mắt đẫm lệ đang vùng vẫy, đang dùng lời lẽ tình cảm khuyên nhủ đám dong binh hộ vệ đang làm loạn.

Trương Thuận bực mình chém đứt bàn tay lão nô, chửi mắng: " Hai huynh đệ của lão tử vì bảo vệ bọn họ mà phải chết, ít nhiều gì thì cũng phải cấp vàng ta đáng được hưởng”.

Tiểu Lục Tử từng bị mười đoàn dong binh truy sát qua, đối với bọn chúng không có nhiều hảo cảm, thấy được bọn chúng vì tiền cái gì cũng dám làm, đặc biệt là bây giờ, rõ ràng là hành vi của bọn cường đạo, nhưng mà, bọn này so sới đám cường đạo còn không bằng, cường đạo thì công khai cướp đoạt, còn đám dong binh đoàn này dám làm trái hiệp ước lời hứa, là loại hành vi của bọn tiểu nhân.

Phụ nhân trong lòng Tiểu Lục Tử đột nhiên nói: "Công tử, vị Thương lão gia này là một thiện nhân, danh tiếng ở trong thành rất tốt, thường xuyên cứu tế người nghèo, cấp áo tặng gạo. Cũng đã từng giúp lúc thiếp quá bận rộn, trước kia có thời gian con gái thiếp sanh bệnh, nhờ lão bố thí ngân lượng mua thuốc cho con bé."

---

Đứa bé gái nằm trong lòng nàng tên là Anh Nhi, Anh Nhi khoảng chừng bảy tám tháng tuổi, vô cùng đáng yêu, da dẻ trắng như tuyết, mũi đẹp môi hồng, hai mắt to đen trong sáng. Tiểu Lục Tử thế nào cũng nhìn không ra đứa bé gái này cùng phụ nhân có gì giống nhau, nếu không chính mắt thấy phụ nhân này liều chết cứu bé gái này, chàng thậm chí hoài nghi bé gái xinh đẹp này không phải do nàng ta sinh ra !

"Thiện nhân ? Hắc hắc !" Tiểu Lục Tử vừa nghe được hai chữ thiện nhân, thì không ngừng cười quái dị, lúc trước chính bản thân cũng là đại thiên nhân tại Trung Châu Thành, hiện tại chẳng phải chạy trốn sao ? Chẳng qua, danh hiệu thiện nhân này tuy vang dội, nhưng không nhất định là một thiện nhân chân chính! Chàng cũng không để cho phụ nhân giải thích, chỉ là tận lực tiến lên, nhìn nhận cho thật kỹ càng.

Những nạn dân khác đều không có suy nghĩ này, nhao nhao tránh né, bước chân không ngừng tiến về phía trước chạy trốn, sợ phía sau bọn cường đạo truy đuổi đến mà giết người.

"Thế nào ? Ân công không tin tưởng tiện thiếp ?" Âm thanh của phụ nhân có chút không vui, ôn nhu quyến rũ nhưng có chút u oán.

"Tin, tin chứ, tin chứ !" Tiểu Lục Tử thuận miệng trả lời, nhưng không nhìn vào nàng ta, tiếp tục giương mắt nhìn cuộc phân tranh kịch liệt phía trước, "còn nữa, phải gọi ta là Tiểu Lục Tử, miệng chớ suốt ngày cứ ân công này ân công nọ đấy !"

"Tiện thiếp hiểu rồi ! Ân ...." Phụ nhân do dự một hồi, hình như xấu hổ rất bối rối,nói: "Tiện thiếp tên Tĩnh Ðồng, công tử cũng có thế gọi như vậy "

Tiểu Lục Tử nghĩ thầm phụ nhân này diện mạo tuy khó coi, tên gọi thì rất đẹp, thời xưa nam tôn nữ ti (nam nhân cao quý, nữ nhân thấp hèn), nữ nhân có tên thường rất ít để tâm đặt tên này quả không ít, xem ra gia thế nữ nhân này trước kia chắc chắn không tệ. Chàng nghĩ như vậy,giữ chặt tay trái có chút mệt mỏi của nàng, tiến nhanh về phía trước, chạm phải cái mông tròn đầy đặn khiêu gợi, hai tay bắt đầu cực kỳ mềm dẻo, Tiểu Lục Tử theo thói quen đã xoa lên hai cái mông ấy.

Tập quán, đúng là tập quán, Tiểu Lục Tử trong lòng thầm phát thề.

Tĩnh Đồng tức thì không chịu nổi rên khẽ một tiếng, thân thể trở nên nóng ran, dưới lớp quần bố rách rưới, toàn bộ có thay đổi rất nhỏ diễn ra, đều không qua được cảm giác của Tiểu Lục Tử. "Thật là mẫn cảm, nếu sinh ra mà xinh đẹp, ta nhất định ..." Tiểu Lục Tử thần sắc quái dị, miệng thì lảm nhãm, giống như vừa ăn phải một con ruồi, " Thái Dương Thượng Đế lão đầu gỗ ngươi, bổn thiếu gia rốt cuốc hồ tưởng gì thế này ?"



Tiểu Lục Tử đột nhiên chỉ vào một cô gái diễm lệ mặc quần áo màu vàng kim trong đám thương gia ồn ào kia, hỏi: "Tĩnh Đồng, cô nương kia là người thế nào với Thương gia ?"

"Nàng ta ?" hai mắt Tĩnh Đồng thoáng chút u buồn dưới những sợi tóc rối tung, chỉnh đốn qua loa một chút rồi mới nói: " Nàng ta là nữ nhân duy nhất của Thương gia Thương Tử Yên, tư chất thông minh, đọc lướt qua là nhớ, thừa hưởng tài năng kinh doanh của tổ tiên, mười hai tuổi thì đã tiếp nhận ba phần cửa hàng của Thương gia, đến năm mười chín tuổi đã làm cho sản nghiệp tổ tiên tăng thêm gấp bội, cũng chính bởi thời gian sau này, Tân Đường Quốc phát sinh bạo loạn, khắp cả thành dân chúng gặp phải nạn kiếp, liên tiếp bị những đội quân đạo tặc hung hãn quấy nhiễu cướp bóc, một số thương nhân cảm thấy không ổn, kéo nhau bỏ trốn về những thành lớn phía Tây. Mà các lão thành Thương gia không chịu bỏ lại cơ nghiệp tài sản, không nghe Tử Yên khổ tâm khuyến cáo, mới có cục diện ngày hôm nay !"

"Chà! Nàng dường như đối với nàng ta hiểu rất rõ ? Bọn nàng có quen biết nhau không ?" Tiểu Lục Tử hứng thú liếc nhìn Tĩnh Đồng một cái, tựa hồ muốn nhìn xuyên qua mớ tóc tai bù xù để thấy cho được dung mạo thật sự của nàng. Tiểu Lục Tử tịnh không phải đối với Thương gia có hứng thú, chàng chỉ cảm thấy hứng thú với một mình Thương Tử Yên mà thôi. Vì một phú thương nho nhỏ thì có giàu thêm lên chăng nữa cũng chẳng đáng gì. Chàng biết rằng tam tinh bắc thành có một gia tộc họ Thương, đó mới là một đại phú thương thật sự, chỉ là, cùng với họ Thương này không có mối quan hệ nào cả !

Chàng chỉ có hứng thú với nữ nhân vận hoàng y kia.

Nữ nhân đó quả là quốc sắc thiên hương, mắt sáng răng trắng, dáng vẻ yểu điệu thướt tha, da trắng như tuyết, Yếu đuối đến mức không chịu nổi một cái chạm nhẹ, rồi tiến lại trước mặt bọn dong binh tham lam hung tàn không hề sợ hãi, gắng sức an ủi những gia đinh trung thành, khuyên giải tâm tư nên tuân theo bọn dong binh. Đặc biệt là hai mắt nàng ta, lúc thì réo rắt bi thương, bên trong lại chứa khí thế bức nhân.

Tiểu Lục Tử gật gật đầu, miệng lẩm bẩm, đó là gì thế, nhân tài ! Ở hoàn cảnh tồi tệ này, nỗ lực cố gắng, ban nãy còn hùng hổ dọa bọn dong binh lúc này lại hỗ thẹn, lúc lại tự trách, lúc Thương Tử Yên đưa số vàng lớn ra, sắc mặt lập tức ngạc nhiên vui mừng, ngay cả tên dong binh lớn tuổi cũng liên tục ho khan xin nhận lỗi, cùng vỗ ngực cam đoan sẽ tiếp tục vì Thương gia cống hiến sức lực, bảo vệ bọn họ an toàn đến trước đại thành.

Tĩnh Đồng vừa nghe chàng hỏi, vội nói: " Cùng ở chung một thành, tự nhiên tiện thiếp có nghe qua sự việc của nàng ta, hơn nữa nàng ta cũng thường xuyên giúp đỡ thiếp. Tĩnh Động nhận ra nàng ấy, nhưng nàng không nhận ra thiếp, nên không dám nói là quen biết !"

Đột nhiên có một đám binh lính mang thương tích chạy đến, miệng hét lớn: "Chạy mau, bọn cường đạo đang đuổi theo đấy !" Trong đám nạn dân tụt hậu sau cùng có một số người già yếu và đàn bà con nít tức thì than trời trách đất, văng vẳng có tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.

Tĩnh Đồng thần sắc sợ hãi, nhìn xuống bé gái bảo bối đang ngủ trong lòng, rồi nhìn nam nhân anh tuấn đang bế mình, trong lòng cảm thấy bình yên, cái cảm giác bình yên này đã rất lâu không có, tại thời đại chiến tranh loạn lạc này, một người đàn bà yếu đuối mang theo một đứa bé muốn sinh tồn cực kỳ gian nan ! Nàng nghĩ thầm rằng hôm nay nếu không phải gặp được Tiểu Lục Tử, nói không chừng mẹ con nàng đã chết trong tay tên cường đạo hung ác kia, cho dù lần trước không chết, hiện tại cũng khó thoát khỏi bọn cường đạo truy đuổi tới. Trong đầu nghĩ tới nghĩ lui, càng cảm thấy được bản thân may mắn, không kềm được ép sát vào ngực Tiểu Lục Tử, nhẹ nhàng, lén lút hít lấy mùi hương trên cơ thể chàng.

Bọn cường đạo một người một ngựa rất nhanh, không nhiều lắm chỉ tùy tiện truy đuổi theo nạn dân mà hô gào chém giết, mùi máu tươi truyền đi khắp nơi. Đi theo gần đội xe của Thương gia, Tiểu Lục Tử cau mày, lần đầu đối với bọn cường đạo tàn nhẫn vô nhân tính này sinh ra sát ý, nơi đây chuyện cướp người cướp vật là chuyện rất bình thường, nhưng giết chóc đẫm máu chỉ khiến người chán ghét. Cuối đời Khổng Tước Minh Triều, giao tranh liên miên không ngừng, cả vùng phương Đông dân cư giảm nhanh, những người may mắn sống sót thì chạy trốn khắp nơi không bị bọn người dã man phương Bắc giết, bản thân cũng sẽ tự diệt vong.

Hơn một trăm tên cường đạo bao vây đội xe Thương gia, một tên đội nón sắt đen là đầu sỏ của bọn cường đạo, tên này vừa gặp lại đoàn xe mang ký hiệu Thương gia, nhịn không được ngửa mặt lên trời, cười to: " ha ha, Thiết đầu ta thật sự là vận khí tốt mà, chỉ đuổi tới cửa thành đã gặp thương nhân giàu nhất vùng, tài thần có mắt, ha ha"

Đám nô bộc của Thương gia nom nớp lo sợ, trong miệng thì thầm, chỉ biết cầu thần linh phù hộ, Tiểu Lục Tử cùng hơn mười người dân thường cũng bị nạn, thấy những nạn dân bên cạnh "phịch phịch" quỳ trên mặt đất, lớn tiếng la khóc: "Thiết đầu đại gia tha mạng, bọn tiểu nhân nguyện ý dâng hiến toàn bộ tài sản, cầu xin người buông tha cho bọn tiểu nhân !"

"Ha ha, đem tài sản trên người bỏ lại bên này, các ngươi có thể mang thân rời đi ! Nếu phát hiện che giấu dù chỉ một đồng, thì chém rớt đầu bọn ngươi ngay !" Thiết đầu đắc ý cười to, tựa hồ nơi này hết thảy đều bị hắn khống chế.

Một phụ nhân trung niên cởi bỏ lại tư trang, trong búi tóc giấu một cây ngân trâm, bị bọn cường đạo tra được, liền bị vài tên hán tử đói khát lôi qua một bên luân phiên giày xéo, sau khi phụ nhân kêu gào một trận thê thảm, bất thình lình thét lên một tiếng , thét được một nữa, tiếng thét bỗng nhiên đứt hẳn, đầu đã bị ném đến bên cạnh đội xe Thương gia.

Thân thể Tĩnh Đồng phát run, ôm chặt đứa bé, dựa sát vào người Tiểu Lục Tử lần nữa, tựa như muốn chui vào trong người chàng.

Đám nô bộc của Thương gia nhìn vào xe ngựa của lão gia, cũng hy vọng Thương Các bỏ lại tài sản, bảo toàn tánh mạng của mọi người.

Thương Các chưa xuất, nữ nhân Thương Tử Yên đã tiến lại, nàng thuyết phục bỏ lại tài sản, thiết đầu đang cười hô hố đột nhiên im bặt, trực tiếp nhìn thẳng vào nữ tử dò xét, như bị si dại, khóe miệng tự nhiên có nước miếng chảy ra.

Tiểu Lục Tử cười thầm, thần nghĩ Thương Tử Yên mặc dù thông minh, nhưng quá xem nhẹ bản chất nam nhân, mỹ nhân quốc sắc thiên hương xuất hiện, mới thật sự là nguồn gốc bạo loạn, chẳng lẽ chưa từng nghe qua câu hồng nhan họa thủy ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Nữ Kinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook