Quyển 2 - Chương 4: Thâm sơn cổ miếu
Vương Thiểu Thiểu
11/07/2014
Dịch: Phong Lưu Bang
Biên dịch: Đạo chích đê tiện
Đào Chi yêu vừa mới từ phương bắc trở về, hắn gian khổ dò tìm không thu hoạch được gì, lại khiến cho vết thương lại càng nặng thêm vài phần. Hắn tức giận quay trở về chỗ cũ trong rừng để phục kích Tiểu Lục Tử, vừa đúng lúc nhìn thấy Tiểu Lục Tử ôm lấy thi thể trắng như tuyết của Đào Hoa, tận mắt nhìn thấy Đào Hoa hiện nguyên hình, biến thành một đóa hoa màu hồng sặc sỡ.
Đào Can, Đào Chi, Đào Diêp, Đào Hoa, Đào Căn lúc đầu vốn sinh cùng một cây, mặc dù đối với người ngoài cực kỳ hung ác nhưng đỗi với nhau tình như huynh muội, cảm tình cực tốt. Giờ nhìn thấy Đào Hoa Yêu bị giết, lập tức lửa giận bốc lên, hét lớn một tiếng, âm thanh ngân dài, Tiểu Lục Tử nhờ vậy kịp thời phát hiện, nhẹ nhàng lẩn tránh được hai mũi tên.
Tiểu Lục Tử lõa lồ đứng trần trụi trên ngọn cây, trong tay cầm đóa hoa đào rực rỡ, thần sắc phức tạp liếc nhìn đóa hoa, rồi chuyển tay ném nó vào trong “trữ vật giới chỉ”. Thực vật yêu này đã tu luyện ngàn năm giờ chết vì nhất thời vô ý, kết quả duy nhất là khôi phục nguyên trạng.
“Sinh mệnh quả thực là ngắn ngủi quá” Tiểu Lục Tử khẽ lắc đầu, nhìn thoáng qua mũi truy hồn tiễn đang bay đến gần, trong lòng thầm thở dài: “Bởi vậy, kẻ yếu càng nên biết trân trọng sinh mệnh của bản thân hơn! Muốn giết ta tất sẽ bị ta giết trước.”
Tiểu Lục Tử biết trong bọn Đào Nguyên ngũ yêu, chỉ có Đào Chi là yếu nhất, Truy hồn tiễn của hắn lực công kích hơi yếu, vả lại một lúc chỉ có thể đồng thời phát ra hai mũi, có thể là do hắn trước đây thụ trọng thương vẫn chưa hồi phục, so với tứ yêu còn lại, sự yếu nhược của Đào Chi làm Tiểu Lục Tử thấy hưng phấn.
”Ha ha ha, ta thích nhất là giết những tên gia hỏa yếu hơn ta!” Tiểu Lục Tử hai chân như tên bay, tức tốc né tránh, làm cho Truy hồn tiễn bay đến chậm một bước, từ trên mặt đất hắn vớ lấy ngoại bào khoác đại lên người rồi tiện tay nhặt lấy Thiền dực Tiêm đao, trên mặt thanh đao đã hiện rõ một vết xước, là do lần trước lúc chém vỡ Truy hồn tiễn lưu lại.
Đào Chi vừa nhìn thấy Thiền dực Tiêm đao trong tay Tiểu Lục Tử, lập tức nhớ đến vết thương, trong lòng có chút sợ hãi. Những mũi tên này toàn là do hắn dụng bản mệnh nguyên thần để tu luyện thành pháp bảo. Tuy lực công kích vẫn còn yếu, nhưng chỉ cần tiếp tục tu luyện thêm, tương lai không biết đâu mà lường. Thế nhưng, Tiểu Lục Tử xuất thủ khí kình thần bí giống như chỉ chuyên dung để phá hủy pháp bảo, tùy tiện một kích, đã có thể đánh tan nguyên thần lực bảo hộ ở trên Truy hồn tiễn. Không chỉ có thể hủy pháp bảo mà còn làm nguyên thần của hắn thụ thương không nhẹ.
”Bản thánh thực lực một chút cũng không yếu hơn ngươi, chỉ là trước đây mấy ngày đụng phải một con Chú trùng tinh, nó…” Đào Chi nghe thấy Tiểu Lục Tử chế giễu, theo thói quen liền tự biện bạch, nhưng nghĩ đến Chú trùng tinh, thân thể hắn bất giác run rẩy, dường như sợ hãi cực điểm.
“Ha ha ha, thì ra ngươi sợ con sâu à, vừa hay ở đây ta có một túi trứng kí sinh sâu róm, để ta đưa cho ngươi vậy!” Tiểu Lục Tử vung tay rải những hạt màu trắng lớn nhỏ dường như là trứng sâu lên người Đào Chi.
“A?!” Đào Chi vừa kinh sợ vừa lo lắng, trượt chân, huỵch một phát ngã vào trong đống lục diệp vì muốn tránh “trứng kí sinh sâu róm” đáng sợ, đây có thể nói là sinh vật mà thực vật hệ yêu quái bọn Đào Chi sợ nhất, “Nhưng mà, nhưng mà … đó chỉ giống như trứng kí sinh, ta sao phải sợ chúng? Chúng cỏn chưa trở thành mao trùng yêu quái!”
Đào Chi không quá thông minh để có thể hiểu rõ ràng, đến lúc hắn bực bội chui ra khỏi đống lục diệp thì đã không còn thấy hình bóng của Tiểu Lục Tử đâu nữa, nhìn kỹ lại những hạt tinh thể màu trắng trên mặt đất, những hạt mà hắn nghĩ là trứng thì rõ ràng chỉ là những hạt gạo nhỏ.
“Tiểu Lục Tử, tên nhát gan, ta sẽ không tha cho ngươi…. Thêm nữa, hay giao ra cho bọn ta bản thể của Đào Hoa…!” Đào Chi thở gấp giậm chân la to, hắn cũng không biết nên truy đuổi theo hướng nào, ngơ ngẩn đứng phát ngốc tại chỗ cũ
Lão đại của Ngũ Yêu là Đào Can sấu cao, hắn cầm Tử Sắc pháp trượng, thở hổn hển bay trở về, chỉ nhìn thấy có Đào Chi ngơ ngẩn một mình, vội hỏi: “Tiểu Lục Tử đâu? Ta nhận được tín hiệu do ngươi phát xuất liền vội vã trở về, bằng vào năng lực của ngươi không đến mức để hắn tẩu thoát quá xa, không phải ngươi đã để hắn tẩu thoát rồi đấy chứ?”
Đào Chi hung ác giẫm mạnh lên những hạt gạo trên đất, phẫn nộ nói: “Ta trúng phải quỷ kế nên đã để hắn may mắn trốn thoát , lần tới đuổi kịp hắn nhất định sẽ khiến hắn chết dưới Truy hồn tiễn. Đại ca, Đào Hoa đã bị hắn giết chết, còn bị hắn lấy đi nguyên hình bản mệnh hoa.”
“Cái gì?!” Đào Can tâm thần không ngừng chấn động, không thể kìm được hét lớn: “Đào Hoa đã chết, công lực của muội ấy cũng cao ngang so với bốn người bọn ta, làm sao lại chết? Tiểu Lục Tử đã sử dụng thủ đoạn gì để sát hại Đào Hoa vậy?”
“Đệ không biết!” Mục quang Đào Chi quét qua quần áo lộn xộn trên mặt đất, biết rằng Đào Hoa đã dùng thủ đoạn dụ hoặc câu hồn đoạt phách, nhưng công pháp sở trường nhất của ả bị thất bại, Đào Chi thực sự không hiểu Tiểu Lục Tử làm thế nào sát hại được Đào Hoa
Đào Can cũng nhìn thoáng qua trên mặt đất một cách thất thần, ngón tay khô gầy hung hẵn cầm lấy Tử Sắc pháp trượng, thần sắc ảm đạm cả giận nói: “Chúng ta đã đánh già thấp hắn, nếu hắn dể dàng bị người khác giết chết như vậy thì đã không bị người đưa ra giá mười vạn lượng hoàng kim. Hừ, hừ, khá lắm Tiểu Lục Tử, chúng ta Đào Nguyên Ngũ Thánh thề không để yên cho ngươi.”
“Đại ca,chúng ta đuổi theo hướng nào đây?” Đào Chi trong lòng bàn tay đầm đìa mổ hôi, không thành thật hỏi, hắn thật sự không dám nghĩ tới việc lại đối mặt với Tiểu Lục Tử: “Nếu không chúng ta chờ Đào Diệp cùng Đào Căn trở về rồi mới đuổi theo.”
“Đồ ngu, tất nhiên là đuổi theo hướng bắc rồi, trong bốn hướng này chỉ có khuyết hướng của ngươi, hắn không đi qua hướng bắc thì đi hướng nào? Hừ, tuyệt đối không thể để hắn trốn đi xa, chúng ta giờ lập tức đuổi theo” Đào Can chấn đông Tử Sắc pháp trượng bay thẳng lên không trung hướng phía chính bắc đuổi theo.
Thuật pháp chỉ cần học phiêu phù thuật, lại có đủ huyền lực bình thường đều có thể bay lên không trung. Nhưng phương thức thuật sĩ phi hành có điều không được linh động, chỉ là lên hoặc xuống thẳng, hoặc là trước sau tả hửu, bay thẳng tới chứ không thể bay vòng vèo.
Mà võ sỉ chỉ có thể tập luyện đến nhật cấp xoay ngang tạo thành góc vuông ngưng lại ở không trung. Bình thường chỉ có thể nương tựa hai chân nhờ lực đàn hồi bắn ra để nhảy lên hơn mười trượng hoặc là hơn hai mươi trượng, nhưng thân pháp bọn họ có thể tự do điều khiển, có thể bay chéo, bay xiên bay đảo ngược, bay thuận, đầu có thể hướng xuống dưới vẫn bay được.
Đạo tặc tu luyện khinh thân thuật đa phần là do kĩ năng võ sĩ biến hóa mà thành, chú trọng linh hoạt và tốc độ, chủ yếu là để chạy trốn, thường thường hình thành nên một đám người kì quái không phải võ sĩ cũng không phải thuật sĩ. Giống như Thạch Thiên trong Lương Sơn tứ thập đại đạo, tốc độ và thân pháp linh hoạt của hắn khiến Tiểu Lúc Tử không có cách nào so sánh được. Nếu không phải vậy thì Tiểu Lục Tử đã sớm chém cho hắn một đao chết rồi, không để cho hắn tiết lộ hành tung của mình khắp mọi nơi.
Tiểu Lục Tử thân pháp đủ linh hoạt, tốc độ đủ nhanh nhưng không thể bay được. Hai chân không ngừng mượn lực của cành cây bật lên, mỗi lần có thể lướt đi được vài chục trượng, so với bay tựa hồ còn nhanh hơn. Sở dĩ ban nãy hắn chạy trốn chủ yếu do càm giác có cường đại địch nhân ở phía tây quay trở về. Loại năng lực dự cảm kì quái này hắn vừa vặn có được trong khi cùng Đào Hoa giao cấu. Tiểu Lục Tử cảm thấy đây chính là năng lực của Huyền Tử, có nhiều khả năng nàng đang nhẹ nhàng nhắc nhở hắn
Tiểu Lục Tử đối với Huyền Tử càng lúc càng không hiểu, thực sự là không minh bạch làm sao nàng có thể từ trong Huyền Nữ kinh không gian chui vào trong thức hải của bản thân, càng không minh bạch linh hồn của Đào Hoa rớt vào trong cái giếng đó đã đi đâu? Thêm vào đó, Huyền Tử đã có khả năng tạo thành một không gian thông đạo thì sau đó sao lại không thể tùy ý tiến vào để nói chuyện phiếm cùng mình? Hoặc là giúp mình cảm ứng địch nhân tiềm tàng.
Tiểu Lục Tử rất muốn xâm nhập Huyền Nữ kinh để tìm Huyền Tử hỏi cho ra nhẽ, nhưng hiện tại cần phải chạy trốn, bốn tên yêu quái còn lại không dễ đối phó chút nào. May mắn thay, bọn chúng là bốn tên thực vật hệ yêu quái, nếu là mãnh thú hệ hoặc côn trùng hệ thì mạng sống bản thân sớm đã xong rồi!
Tiểu Lục Tử tịnh không chạy trốn theo hướng Bắc mà chạy theo hướng Tây Bắc, bất kể gió thổi bên tai, khoái cảm hăng hái làm hắn dậy lên dục vọng thôn tính thiên hạ, không thể nhịn đựng sự phấn khích khi nghĩ đến cục diện phân tranh (bản gốc: phân bố) của thiên hạ ngày nay.
Thiên Vũ Đại Lục diện tích cực kì rộng lớn, nguyên lai là do Khổng Tước vương triều từ xưa đã dòm ngó chiếm hữu đât đai của nhiều quốc gia nhỏ ở lân cận .
Nhưng cuối cùng thì lãnh thổ của Khổng Tước vương triều cũng bị thu hẹp lai gần một nửa, mặt phía tây bị sa mạc ngăn cách, mà diên tích của cái sa mạc ngày càng ngày càng tỏa rộng, khiến cho khoảng cách đến Khổng Tước Vương quốc trở nên thật dài. Thế rồi, Khổng Tước vương triều bị diệt vong, lãnh thổ cũng từ đó mà bị chia cắt, phần đất bị chia cắt đó chính là Vi Mạc Sa quốc bây giờ, hiện tại tình hình thật hỗn loạn, chư hầu khắp nơi thi nhau quật khởi, chém giết lẫn nhau tranh giành địa bàn.
Cuối thời Khổng Tước vương triều, lãnh thổ trải khắp gồm sa mạc từ phía tây đến phía đông Lam Hải, phía nam đến vùng đồi núi Nam Hải, phía bắc đến đại thảo nguyên của bộ lạc Dã Man nhân. Trong lãnh thổ có hai nhánh sông lớn, phân biệt, gọi là Tình Nhân Hà và Ly Nhân Giang, hai nhánh sông giao nhau ở tại Tam Tinh thành. Tam Tinh thành cách Trung Châu thành không quá 500 dặm, cùng thuộc về khu vực trung tâm của lãnh thổ Khổng Tước vương triều.
Vùng đất rộng lớn ở phía nam Ly Nhân Giang chỉ có ba tập đoàn có thế lực lớn mạnh, đó là Tân Đường quốc ở Lũng Tây góc Tây Nam, Thượng Quan thế gia thế lực ở trung tâm, Tống gia quân phiệt thế lực ở góc Đông Nam
Phía Bắc Ly Nhân Giang, cục thế càng hỗn loạn hơn, có hơn 10 thế lực tương quân phiệt thay nhau làm chủ, hôm này là nước này, ngày mai tới nước kia, diễn biến chiên tranh diễn ra cực kỳ ác liệt, trên lý thuyết mà so sánh, thì ba đại thế lực ở phương nam hoàn toàn thái bình và ổn định.
Xuyên qua đạo long cốt sơn mạch của đồi núi hẹp dài là đến vùng ranh giới Lũng Tây, khu vực của quân phiệt và chư hầu, tính ra Tân Đường quốc Lý gia có lực lượng hùng mạnh nhất, có thể trong cục thế hỗn loạn trước mắt xưng vương lập quốc, thật không đơn giản chút nào. Tuy nhiên vẫn chỉ là một tiểu quốc với 6, 7 thành trì
Càng gần đến thôn trang phía trước, mùi máu tanh trong không khí càng nồng nặc, Tiểu Lục Tử ngửi thấy, không chịu được gia tăng tốc độ tiến tới định tìm hiểu sự việc xẩy ra ở đó. Khi còn chưa đến thôn trang, đã nhìn thấy trong thôn ánh lửa ngút trời, một nhóm cường đạo đang nhanh chóng cưỡi ngựa rời khỏi, có khoảng 60, 70 tên, vũ khí sứt mẻ nhưng trên đó đều nhỏ xuống những giọt máu đỏ sẫm.
“A!” Tiểu Lục Tử nhanh chóng thở dài một hơi, không cần nhìn, thôn này chắc là đã bị bọn cường đạo làm tấn công sát hại, thoạt nhìn bên ngoài làng thì có lẽ không còn ai sống sót. Bên cạnh thôn là một con sông nhỏ, có rất nhiều thi thể nổi trên mặt nước, nước cũng bị nhuộm một màu hồng của máu, có cả xác của những người già, bất nhẫn nhất chính là có cả những thi thể của trẻ con.
“Lũ súc sinh” Một đạo âm thanh sắc nhọn từ phía sau Tiểu Lục Tử truyền đến, từ người đó phát ra âm thanh khiêu khích, tiếp tục chửi “Đây không phải là việc làm của con người” Âm thanh đó rất nhanh tiếp tục chửi: “Khẳng định là tên Tiểu Lục Tử nhà ngươi làm”
Nghe thấy thanh âm đó, Tiểu Lục Tử đang cúi đầu từ từ ngẩng lên, thống khổ quay người, đưa mắt nhìn Thạch Thiên quát: “Chó chết! Ta mới từ thâm sơn tới đây, ngươi thế nào lại gặp ta ở đây? Ông trời kia quả thật vô tình, ông không thể để ta yên ổn một lúc được hay sao?”
“Sao nào? Không phục hả! Vậy thì lại bắt ta đi!” Thạch Thiên thanh âm sắc nhọn, tròng mắt xanh của hắn chuyển động loạn lên, thân thể gầy gò của hắn nửa như muốn chạy ngay nửa như nếu thấy không ổn sẽ tùy lúc mà bỏ chạy.
“Phục, ta phục ngươi lắm!” Tiểu Lục Tử trong mắt như có gai, vung tay lên, hơn mười viên đá nhỏ bắn về phía Thạch Thiên, có bao nhiêu ám khí trong tay cơ hồ sử ra toàn bộ hòa trong đó là chân khí, thanh âm sắc nhọn chết người nhanh chóng phá không nhằm đối thủ công kích.
“Ngươi định sát nhân diệt khẩu ư, mau mau cứu mạng ta!” Thạch Thiên làm ra bộ dạng quái dị kêu lên một tiếng, thân pháp như bóng quỷ hóa thành một vệt sáng mờ mờ, lách tránh loạt ám khí do Tiểu Lục Tử phóng tới, trông như hồ điệp giỡn hoa vậy.
Hơn 10 viên ám khí của Tiểu Lục Tử mặc dù đồng thời xuất ra nhưng quỹ đạo bay lại hoàn toàn khác nhau, nhanh chậm không đều, tuy thân pháp Thạch Thiên rất nhanh nhưng cũng vô pháp tránh được viên cuối cùng. Thạch Thiên sắc mặt thảm biến, đột nhiên biểu lộ thần sắc thê lương, chỉ nghe “Ba” một tiếng, một viên đá đã đập vào giữa vùng ngực trung tâm.
Nghe tiếng động, không giống như thanh âm thịt xương bị kích đả, giống như tiếng gương vỡ. Vật bị vỡ chính là phòng thân pháp bảo hộ tâm kính của Thạch Thiên, bị nhân uân chân khí của Tiểu Lục Tử toàn lực đánh vào, đã bị vỡ nát tan tành.
Nhân uân chân khí là vua trong việc phá hoại pháp bảo, và sư phụ Tiểu Lục Tử cũng đã từng có một biệt hiệu gọi là “Phá phôi chi vương”
“Phốc!” Thạch Thiên thổ ra một búng máu, che lấy ngực, khóe mắt ứa lệ mắng: “Ngươi quả là đồ độc ác!”
“Mẹ kiếp!!! Lão tử ta độc ác?”Tiểu Lục Tử giương đao, tức giận kêu “Ngươi tiết lộ hành tung lão tử khắp nơi, khiến bao người truy sát lão tử ta, ngươi còn nghĩ lão tử phải cảm kích ngươi sao? Hanh hanh, đừng nằm mộng, tiếp theo sẽ còn độc ác hơn!”
Nói xong, hắn giương đao chém về phía Thạch Thiên, nghĩ đến tình hình xém chút nữa đã bị Đào Nguyên Ngũ Yêu giết chết, Tiểu Lục Tử tuyệt không vì Thạch Thiên đổ lệ mà tha cho hắn. Trên thế giới này kẻ yếu không có cách sinh tồn, muốn sống, chỉ có thể độc ác hơn với địch nhân.
”Ngươi chờ đi, ta sẽ không bỏ qua đâu, Thạch Thiên ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ô ô, ta với ngươi chưa xong, chúng ta sẽ đánh tiếp, xem ai mạnh hơn!”Hắn khóc to, thân pháp thoáng đong đưa, tốc độ lại càng nhanh hơn nhảy vào đám cỏ hoang sâu thẳm.
”Thái dương cái tên đầu gỗ nhà ngươi! Giống như là bám váy mẹ vậy, chưa đánh đã chạy, chạy không không được thì khóc. Hừ, đã muốn đụng chạm bản thiếu gia ta, thì cũng nên nghĩ trước tới kết quả bi thảm như thế này. Mẹ kiếp!!! Dẫn địch nhân đến truy sát lão tử, còn trách lão tử ác độc, cái bản lĩnh điên đảo hắc bạch này, quả thật cùng một kiểu với nữ nhân…Ác, nếu như một nữ nhân có dáng dấp như hắn, chắc là ta mua cục đậu hũ đập đầu chết cho rồi!”
Tiểu Lục Tử thu lại Thiền dực Tiêm đao, xuôi theo quan đạo hoang vu đi về hướng Tây. Hắn không phải không nghĩ đến việc trảm thảo trừ căn tiêu diệt Thạch Thiên để tuyệt hậu họa, nhưng khinh thân thuật của hắn với Thạch Thiên khác biệt quá xa, ngay cả một Thạch Thiên bị thương cũng đuổi không kịp. Nên đành phải để hắn đào tẩu, đợi lần sau xuất hiện, lại tìm cơ hội giết hắn sau.
Xuôi theo con đường, đi đến khi nắng chiều khuất núi, cuối cùng hắn cũng thấy được một tòa thành trì cực nhỏ, trên tường thành sứt mẻ cao bốn năm trượng không có lấy một thủ binh, cổng chính rộng mở, cũng không có thủ binh nào canh giữ. Tình hình này quả thật vô cùng quỷ dị, trừ phi chủ nhân tiểu thành này đã bỏ đi. Trên quan lộ về hướng Tây, có chút bụi đất, hình như là vừa có đại đội nhân mã mới chạy qua.
Tiểu Lục Tử đi vào trong thì mới phát hiện quả nhiên là tòa thành không có người, cửa gỗ nền nhà ở bên trong đều có vết tích phóng hỏa, phòng ốc đa phần bị trọng mộc phá hủy, cả tòa tiểu thành, ngay cả một con chim sẻ cũng không còn.
“A! Cường đạo ngang nhiên hoành hành như vậy sao? Triều đại nào cũng vậy, người chịu khổ nhất luôn là dân thường bá tánh!” Tiểu Lục Tử chán nản thở dài một tiếng, phi thân rời khỏi thành hướng về phuơng tây bụi bậm cuồn cuộn bỏ đi
Hắn tuyệt nhiên không hề hiếu kì tìm hiểu xem cư dân tiểu thành này vì sao lại chạy trốn và con đường mà hắn sẽ phải đi. Bởi vì địa phương gọi là tiểu thành này, diện tích không bằng cả cái gọi là tiểu trấn, hơn 1000 cường đạo nhân mã cũng có thể công phá thành này. Gặp phải địch nhân hung tàn cường đại, muốn mang theo gia đình chạy trốn đã là rất khó khăn, ở thời đại này chuyện xấy ra cũng là quá bình thường.
Phía trước, đang giết chóc lẫn nhau, trên mặt đất có cả thi thể cường đạo và binh sĩ mặc khôi giáp, càng nhiều hơn nữa là thi thể của bình dân bách tính. Tiểu Lục Tử ban đầu không muốn để ý nhiều đến việc không liên quan đến mình, bởi vì hắn hiện tại bản thân còn lo chưa xong, nhưng nhìn thấy một tên cường đạo trên mặt tràn ngập dâm tiếu truy sát một thiếu phụ đang bế con, hắn không thể nhịn được mà xuất thủ.
Biên dịch: Đạo chích đê tiện
Đào Chi yêu vừa mới từ phương bắc trở về, hắn gian khổ dò tìm không thu hoạch được gì, lại khiến cho vết thương lại càng nặng thêm vài phần. Hắn tức giận quay trở về chỗ cũ trong rừng để phục kích Tiểu Lục Tử, vừa đúng lúc nhìn thấy Tiểu Lục Tử ôm lấy thi thể trắng như tuyết của Đào Hoa, tận mắt nhìn thấy Đào Hoa hiện nguyên hình, biến thành một đóa hoa màu hồng sặc sỡ.
Đào Can, Đào Chi, Đào Diêp, Đào Hoa, Đào Căn lúc đầu vốn sinh cùng một cây, mặc dù đối với người ngoài cực kỳ hung ác nhưng đỗi với nhau tình như huynh muội, cảm tình cực tốt. Giờ nhìn thấy Đào Hoa Yêu bị giết, lập tức lửa giận bốc lên, hét lớn một tiếng, âm thanh ngân dài, Tiểu Lục Tử nhờ vậy kịp thời phát hiện, nhẹ nhàng lẩn tránh được hai mũi tên.
Tiểu Lục Tử lõa lồ đứng trần trụi trên ngọn cây, trong tay cầm đóa hoa đào rực rỡ, thần sắc phức tạp liếc nhìn đóa hoa, rồi chuyển tay ném nó vào trong “trữ vật giới chỉ”. Thực vật yêu này đã tu luyện ngàn năm giờ chết vì nhất thời vô ý, kết quả duy nhất là khôi phục nguyên trạng.
“Sinh mệnh quả thực là ngắn ngủi quá” Tiểu Lục Tử khẽ lắc đầu, nhìn thoáng qua mũi truy hồn tiễn đang bay đến gần, trong lòng thầm thở dài: “Bởi vậy, kẻ yếu càng nên biết trân trọng sinh mệnh của bản thân hơn! Muốn giết ta tất sẽ bị ta giết trước.”
Tiểu Lục Tử biết trong bọn Đào Nguyên ngũ yêu, chỉ có Đào Chi là yếu nhất, Truy hồn tiễn của hắn lực công kích hơi yếu, vả lại một lúc chỉ có thể đồng thời phát ra hai mũi, có thể là do hắn trước đây thụ trọng thương vẫn chưa hồi phục, so với tứ yêu còn lại, sự yếu nhược của Đào Chi làm Tiểu Lục Tử thấy hưng phấn.
”Ha ha ha, ta thích nhất là giết những tên gia hỏa yếu hơn ta!” Tiểu Lục Tử hai chân như tên bay, tức tốc né tránh, làm cho Truy hồn tiễn bay đến chậm một bước, từ trên mặt đất hắn vớ lấy ngoại bào khoác đại lên người rồi tiện tay nhặt lấy Thiền dực Tiêm đao, trên mặt thanh đao đã hiện rõ một vết xước, là do lần trước lúc chém vỡ Truy hồn tiễn lưu lại.
Đào Chi vừa nhìn thấy Thiền dực Tiêm đao trong tay Tiểu Lục Tử, lập tức nhớ đến vết thương, trong lòng có chút sợ hãi. Những mũi tên này toàn là do hắn dụng bản mệnh nguyên thần để tu luyện thành pháp bảo. Tuy lực công kích vẫn còn yếu, nhưng chỉ cần tiếp tục tu luyện thêm, tương lai không biết đâu mà lường. Thế nhưng, Tiểu Lục Tử xuất thủ khí kình thần bí giống như chỉ chuyên dung để phá hủy pháp bảo, tùy tiện một kích, đã có thể đánh tan nguyên thần lực bảo hộ ở trên Truy hồn tiễn. Không chỉ có thể hủy pháp bảo mà còn làm nguyên thần của hắn thụ thương không nhẹ.
”Bản thánh thực lực một chút cũng không yếu hơn ngươi, chỉ là trước đây mấy ngày đụng phải một con Chú trùng tinh, nó…” Đào Chi nghe thấy Tiểu Lục Tử chế giễu, theo thói quen liền tự biện bạch, nhưng nghĩ đến Chú trùng tinh, thân thể hắn bất giác run rẩy, dường như sợ hãi cực điểm.
“Ha ha ha, thì ra ngươi sợ con sâu à, vừa hay ở đây ta có một túi trứng kí sinh sâu róm, để ta đưa cho ngươi vậy!” Tiểu Lục Tử vung tay rải những hạt màu trắng lớn nhỏ dường như là trứng sâu lên người Đào Chi.
“A?!” Đào Chi vừa kinh sợ vừa lo lắng, trượt chân, huỵch một phát ngã vào trong đống lục diệp vì muốn tránh “trứng kí sinh sâu róm” đáng sợ, đây có thể nói là sinh vật mà thực vật hệ yêu quái bọn Đào Chi sợ nhất, “Nhưng mà, nhưng mà … đó chỉ giống như trứng kí sinh, ta sao phải sợ chúng? Chúng cỏn chưa trở thành mao trùng yêu quái!”
Đào Chi không quá thông minh để có thể hiểu rõ ràng, đến lúc hắn bực bội chui ra khỏi đống lục diệp thì đã không còn thấy hình bóng của Tiểu Lục Tử đâu nữa, nhìn kỹ lại những hạt tinh thể màu trắng trên mặt đất, những hạt mà hắn nghĩ là trứng thì rõ ràng chỉ là những hạt gạo nhỏ.
“Tiểu Lục Tử, tên nhát gan, ta sẽ không tha cho ngươi…. Thêm nữa, hay giao ra cho bọn ta bản thể của Đào Hoa…!” Đào Chi thở gấp giậm chân la to, hắn cũng không biết nên truy đuổi theo hướng nào, ngơ ngẩn đứng phát ngốc tại chỗ cũ
Lão đại của Ngũ Yêu là Đào Can sấu cao, hắn cầm Tử Sắc pháp trượng, thở hổn hển bay trở về, chỉ nhìn thấy có Đào Chi ngơ ngẩn một mình, vội hỏi: “Tiểu Lục Tử đâu? Ta nhận được tín hiệu do ngươi phát xuất liền vội vã trở về, bằng vào năng lực của ngươi không đến mức để hắn tẩu thoát quá xa, không phải ngươi đã để hắn tẩu thoát rồi đấy chứ?”
Đào Chi hung ác giẫm mạnh lên những hạt gạo trên đất, phẫn nộ nói: “Ta trúng phải quỷ kế nên đã để hắn may mắn trốn thoát , lần tới đuổi kịp hắn nhất định sẽ khiến hắn chết dưới Truy hồn tiễn. Đại ca, Đào Hoa đã bị hắn giết chết, còn bị hắn lấy đi nguyên hình bản mệnh hoa.”
“Cái gì?!” Đào Can tâm thần không ngừng chấn động, không thể kìm được hét lớn: “Đào Hoa đã chết, công lực của muội ấy cũng cao ngang so với bốn người bọn ta, làm sao lại chết? Tiểu Lục Tử đã sử dụng thủ đoạn gì để sát hại Đào Hoa vậy?”
“Đệ không biết!” Mục quang Đào Chi quét qua quần áo lộn xộn trên mặt đất, biết rằng Đào Hoa đã dùng thủ đoạn dụ hoặc câu hồn đoạt phách, nhưng công pháp sở trường nhất của ả bị thất bại, Đào Chi thực sự không hiểu Tiểu Lục Tử làm thế nào sát hại được Đào Hoa
Đào Can cũng nhìn thoáng qua trên mặt đất một cách thất thần, ngón tay khô gầy hung hẵn cầm lấy Tử Sắc pháp trượng, thần sắc ảm đạm cả giận nói: “Chúng ta đã đánh già thấp hắn, nếu hắn dể dàng bị người khác giết chết như vậy thì đã không bị người đưa ra giá mười vạn lượng hoàng kim. Hừ, hừ, khá lắm Tiểu Lục Tử, chúng ta Đào Nguyên Ngũ Thánh thề không để yên cho ngươi.”
“Đại ca,chúng ta đuổi theo hướng nào đây?” Đào Chi trong lòng bàn tay đầm đìa mổ hôi, không thành thật hỏi, hắn thật sự không dám nghĩ tới việc lại đối mặt với Tiểu Lục Tử: “Nếu không chúng ta chờ Đào Diệp cùng Đào Căn trở về rồi mới đuổi theo.”
“Đồ ngu, tất nhiên là đuổi theo hướng bắc rồi, trong bốn hướng này chỉ có khuyết hướng của ngươi, hắn không đi qua hướng bắc thì đi hướng nào? Hừ, tuyệt đối không thể để hắn trốn đi xa, chúng ta giờ lập tức đuổi theo” Đào Can chấn đông Tử Sắc pháp trượng bay thẳng lên không trung hướng phía chính bắc đuổi theo.
Thuật pháp chỉ cần học phiêu phù thuật, lại có đủ huyền lực bình thường đều có thể bay lên không trung. Nhưng phương thức thuật sĩ phi hành có điều không được linh động, chỉ là lên hoặc xuống thẳng, hoặc là trước sau tả hửu, bay thẳng tới chứ không thể bay vòng vèo.
Mà võ sỉ chỉ có thể tập luyện đến nhật cấp xoay ngang tạo thành góc vuông ngưng lại ở không trung. Bình thường chỉ có thể nương tựa hai chân nhờ lực đàn hồi bắn ra để nhảy lên hơn mười trượng hoặc là hơn hai mươi trượng, nhưng thân pháp bọn họ có thể tự do điều khiển, có thể bay chéo, bay xiên bay đảo ngược, bay thuận, đầu có thể hướng xuống dưới vẫn bay được.
Đạo tặc tu luyện khinh thân thuật đa phần là do kĩ năng võ sĩ biến hóa mà thành, chú trọng linh hoạt và tốc độ, chủ yếu là để chạy trốn, thường thường hình thành nên một đám người kì quái không phải võ sĩ cũng không phải thuật sĩ. Giống như Thạch Thiên trong Lương Sơn tứ thập đại đạo, tốc độ và thân pháp linh hoạt của hắn khiến Tiểu Lúc Tử không có cách nào so sánh được. Nếu không phải vậy thì Tiểu Lục Tử đã sớm chém cho hắn một đao chết rồi, không để cho hắn tiết lộ hành tung của mình khắp mọi nơi.
Tiểu Lục Tử thân pháp đủ linh hoạt, tốc độ đủ nhanh nhưng không thể bay được. Hai chân không ngừng mượn lực của cành cây bật lên, mỗi lần có thể lướt đi được vài chục trượng, so với bay tựa hồ còn nhanh hơn. Sở dĩ ban nãy hắn chạy trốn chủ yếu do càm giác có cường đại địch nhân ở phía tây quay trở về. Loại năng lực dự cảm kì quái này hắn vừa vặn có được trong khi cùng Đào Hoa giao cấu. Tiểu Lục Tử cảm thấy đây chính là năng lực của Huyền Tử, có nhiều khả năng nàng đang nhẹ nhàng nhắc nhở hắn
Tiểu Lục Tử đối với Huyền Tử càng lúc càng không hiểu, thực sự là không minh bạch làm sao nàng có thể từ trong Huyền Nữ kinh không gian chui vào trong thức hải của bản thân, càng không minh bạch linh hồn của Đào Hoa rớt vào trong cái giếng đó đã đi đâu? Thêm vào đó, Huyền Tử đã có khả năng tạo thành một không gian thông đạo thì sau đó sao lại không thể tùy ý tiến vào để nói chuyện phiếm cùng mình? Hoặc là giúp mình cảm ứng địch nhân tiềm tàng.
Tiểu Lục Tử rất muốn xâm nhập Huyền Nữ kinh để tìm Huyền Tử hỏi cho ra nhẽ, nhưng hiện tại cần phải chạy trốn, bốn tên yêu quái còn lại không dễ đối phó chút nào. May mắn thay, bọn chúng là bốn tên thực vật hệ yêu quái, nếu là mãnh thú hệ hoặc côn trùng hệ thì mạng sống bản thân sớm đã xong rồi!
Tiểu Lục Tử tịnh không chạy trốn theo hướng Bắc mà chạy theo hướng Tây Bắc, bất kể gió thổi bên tai, khoái cảm hăng hái làm hắn dậy lên dục vọng thôn tính thiên hạ, không thể nhịn đựng sự phấn khích khi nghĩ đến cục diện phân tranh (bản gốc: phân bố) của thiên hạ ngày nay.
Thiên Vũ Đại Lục diện tích cực kì rộng lớn, nguyên lai là do Khổng Tước vương triều từ xưa đã dòm ngó chiếm hữu đât đai của nhiều quốc gia nhỏ ở lân cận .
Nhưng cuối cùng thì lãnh thổ của Khổng Tước vương triều cũng bị thu hẹp lai gần một nửa, mặt phía tây bị sa mạc ngăn cách, mà diên tích của cái sa mạc ngày càng ngày càng tỏa rộng, khiến cho khoảng cách đến Khổng Tước Vương quốc trở nên thật dài. Thế rồi, Khổng Tước vương triều bị diệt vong, lãnh thổ cũng từ đó mà bị chia cắt, phần đất bị chia cắt đó chính là Vi Mạc Sa quốc bây giờ, hiện tại tình hình thật hỗn loạn, chư hầu khắp nơi thi nhau quật khởi, chém giết lẫn nhau tranh giành địa bàn.
Cuối thời Khổng Tước vương triều, lãnh thổ trải khắp gồm sa mạc từ phía tây đến phía đông Lam Hải, phía nam đến vùng đồi núi Nam Hải, phía bắc đến đại thảo nguyên của bộ lạc Dã Man nhân. Trong lãnh thổ có hai nhánh sông lớn, phân biệt, gọi là Tình Nhân Hà và Ly Nhân Giang, hai nhánh sông giao nhau ở tại Tam Tinh thành. Tam Tinh thành cách Trung Châu thành không quá 500 dặm, cùng thuộc về khu vực trung tâm của lãnh thổ Khổng Tước vương triều.
Vùng đất rộng lớn ở phía nam Ly Nhân Giang chỉ có ba tập đoàn có thế lực lớn mạnh, đó là Tân Đường quốc ở Lũng Tây góc Tây Nam, Thượng Quan thế gia thế lực ở trung tâm, Tống gia quân phiệt thế lực ở góc Đông Nam
Phía Bắc Ly Nhân Giang, cục thế càng hỗn loạn hơn, có hơn 10 thế lực tương quân phiệt thay nhau làm chủ, hôm này là nước này, ngày mai tới nước kia, diễn biến chiên tranh diễn ra cực kỳ ác liệt, trên lý thuyết mà so sánh, thì ba đại thế lực ở phương nam hoàn toàn thái bình và ổn định.
Xuyên qua đạo long cốt sơn mạch của đồi núi hẹp dài là đến vùng ranh giới Lũng Tây, khu vực của quân phiệt và chư hầu, tính ra Tân Đường quốc Lý gia có lực lượng hùng mạnh nhất, có thể trong cục thế hỗn loạn trước mắt xưng vương lập quốc, thật không đơn giản chút nào. Tuy nhiên vẫn chỉ là một tiểu quốc với 6, 7 thành trì
Càng gần đến thôn trang phía trước, mùi máu tanh trong không khí càng nồng nặc, Tiểu Lục Tử ngửi thấy, không chịu được gia tăng tốc độ tiến tới định tìm hiểu sự việc xẩy ra ở đó. Khi còn chưa đến thôn trang, đã nhìn thấy trong thôn ánh lửa ngút trời, một nhóm cường đạo đang nhanh chóng cưỡi ngựa rời khỏi, có khoảng 60, 70 tên, vũ khí sứt mẻ nhưng trên đó đều nhỏ xuống những giọt máu đỏ sẫm.
“A!” Tiểu Lục Tử nhanh chóng thở dài một hơi, không cần nhìn, thôn này chắc là đã bị bọn cường đạo làm tấn công sát hại, thoạt nhìn bên ngoài làng thì có lẽ không còn ai sống sót. Bên cạnh thôn là một con sông nhỏ, có rất nhiều thi thể nổi trên mặt nước, nước cũng bị nhuộm một màu hồng của máu, có cả xác của những người già, bất nhẫn nhất chính là có cả những thi thể của trẻ con.
“Lũ súc sinh” Một đạo âm thanh sắc nhọn từ phía sau Tiểu Lục Tử truyền đến, từ người đó phát ra âm thanh khiêu khích, tiếp tục chửi “Đây không phải là việc làm của con người” Âm thanh đó rất nhanh tiếp tục chửi: “Khẳng định là tên Tiểu Lục Tử nhà ngươi làm”
Nghe thấy thanh âm đó, Tiểu Lục Tử đang cúi đầu từ từ ngẩng lên, thống khổ quay người, đưa mắt nhìn Thạch Thiên quát: “Chó chết! Ta mới từ thâm sơn tới đây, ngươi thế nào lại gặp ta ở đây? Ông trời kia quả thật vô tình, ông không thể để ta yên ổn một lúc được hay sao?”
“Sao nào? Không phục hả! Vậy thì lại bắt ta đi!” Thạch Thiên thanh âm sắc nhọn, tròng mắt xanh của hắn chuyển động loạn lên, thân thể gầy gò của hắn nửa như muốn chạy ngay nửa như nếu thấy không ổn sẽ tùy lúc mà bỏ chạy.
“Phục, ta phục ngươi lắm!” Tiểu Lục Tử trong mắt như có gai, vung tay lên, hơn mười viên đá nhỏ bắn về phía Thạch Thiên, có bao nhiêu ám khí trong tay cơ hồ sử ra toàn bộ hòa trong đó là chân khí, thanh âm sắc nhọn chết người nhanh chóng phá không nhằm đối thủ công kích.
“Ngươi định sát nhân diệt khẩu ư, mau mau cứu mạng ta!” Thạch Thiên làm ra bộ dạng quái dị kêu lên một tiếng, thân pháp như bóng quỷ hóa thành một vệt sáng mờ mờ, lách tránh loạt ám khí do Tiểu Lục Tử phóng tới, trông như hồ điệp giỡn hoa vậy.
Hơn 10 viên ám khí của Tiểu Lục Tử mặc dù đồng thời xuất ra nhưng quỹ đạo bay lại hoàn toàn khác nhau, nhanh chậm không đều, tuy thân pháp Thạch Thiên rất nhanh nhưng cũng vô pháp tránh được viên cuối cùng. Thạch Thiên sắc mặt thảm biến, đột nhiên biểu lộ thần sắc thê lương, chỉ nghe “Ba” một tiếng, một viên đá đã đập vào giữa vùng ngực trung tâm.
Nghe tiếng động, không giống như thanh âm thịt xương bị kích đả, giống như tiếng gương vỡ. Vật bị vỡ chính là phòng thân pháp bảo hộ tâm kính của Thạch Thiên, bị nhân uân chân khí của Tiểu Lục Tử toàn lực đánh vào, đã bị vỡ nát tan tành.
Nhân uân chân khí là vua trong việc phá hoại pháp bảo, và sư phụ Tiểu Lục Tử cũng đã từng có một biệt hiệu gọi là “Phá phôi chi vương”
“Phốc!” Thạch Thiên thổ ra một búng máu, che lấy ngực, khóe mắt ứa lệ mắng: “Ngươi quả là đồ độc ác!”
“Mẹ kiếp!!! Lão tử ta độc ác?”Tiểu Lục Tử giương đao, tức giận kêu “Ngươi tiết lộ hành tung lão tử khắp nơi, khiến bao người truy sát lão tử ta, ngươi còn nghĩ lão tử phải cảm kích ngươi sao? Hanh hanh, đừng nằm mộng, tiếp theo sẽ còn độc ác hơn!”
Nói xong, hắn giương đao chém về phía Thạch Thiên, nghĩ đến tình hình xém chút nữa đã bị Đào Nguyên Ngũ Yêu giết chết, Tiểu Lục Tử tuyệt không vì Thạch Thiên đổ lệ mà tha cho hắn. Trên thế giới này kẻ yếu không có cách sinh tồn, muốn sống, chỉ có thể độc ác hơn với địch nhân.
”Ngươi chờ đi, ta sẽ không bỏ qua đâu, Thạch Thiên ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ô ô, ta với ngươi chưa xong, chúng ta sẽ đánh tiếp, xem ai mạnh hơn!”Hắn khóc to, thân pháp thoáng đong đưa, tốc độ lại càng nhanh hơn nhảy vào đám cỏ hoang sâu thẳm.
”Thái dương cái tên đầu gỗ nhà ngươi! Giống như là bám váy mẹ vậy, chưa đánh đã chạy, chạy không không được thì khóc. Hừ, đã muốn đụng chạm bản thiếu gia ta, thì cũng nên nghĩ trước tới kết quả bi thảm như thế này. Mẹ kiếp!!! Dẫn địch nhân đến truy sát lão tử, còn trách lão tử ác độc, cái bản lĩnh điên đảo hắc bạch này, quả thật cùng một kiểu với nữ nhân…Ác, nếu như một nữ nhân có dáng dấp như hắn, chắc là ta mua cục đậu hũ đập đầu chết cho rồi!”
Tiểu Lục Tử thu lại Thiền dực Tiêm đao, xuôi theo quan đạo hoang vu đi về hướng Tây. Hắn không phải không nghĩ đến việc trảm thảo trừ căn tiêu diệt Thạch Thiên để tuyệt hậu họa, nhưng khinh thân thuật của hắn với Thạch Thiên khác biệt quá xa, ngay cả một Thạch Thiên bị thương cũng đuổi không kịp. Nên đành phải để hắn đào tẩu, đợi lần sau xuất hiện, lại tìm cơ hội giết hắn sau.
Xuôi theo con đường, đi đến khi nắng chiều khuất núi, cuối cùng hắn cũng thấy được một tòa thành trì cực nhỏ, trên tường thành sứt mẻ cao bốn năm trượng không có lấy một thủ binh, cổng chính rộng mở, cũng không có thủ binh nào canh giữ. Tình hình này quả thật vô cùng quỷ dị, trừ phi chủ nhân tiểu thành này đã bỏ đi. Trên quan lộ về hướng Tây, có chút bụi đất, hình như là vừa có đại đội nhân mã mới chạy qua.
Tiểu Lục Tử đi vào trong thì mới phát hiện quả nhiên là tòa thành không có người, cửa gỗ nền nhà ở bên trong đều có vết tích phóng hỏa, phòng ốc đa phần bị trọng mộc phá hủy, cả tòa tiểu thành, ngay cả một con chim sẻ cũng không còn.
“A! Cường đạo ngang nhiên hoành hành như vậy sao? Triều đại nào cũng vậy, người chịu khổ nhất luôn là dân thường bá tánh!” Tiểu Lục Tử chán nản thở dài một tiếng, phi thân rời khỏi thành hướng về phuơng tây bụi bậm cuồn cuộn bỏ đi
Hắn tuyệt nhiên không hề hiếu kì tìm hiểu xem cư dân tiểu thành này vì sao lại chạy trốn và con đường mà hắn sẽ phải đi. Bởi vì địa phương gọi là tiểu thành này, diện tích không bằng cả cái gọi là tiểu trấn, hơn 1000 cường đạo nhân mã cũng có thể công phá thành này. Gặp phải địch nhân hung tàn cường đại, muốn mang theo gia đình chạy trốn đã là rất khó khăn, ở thời đại này chuyện xấy ra cũng là quá bình thường.
Phía trước, đang giết chóc lẫn nhau, trên mặt đất có cả thi thể cường đạo và binh sĩ mặc khôi giáp, càng nhiều hơn nữa là thi thể của bình dân bách tính. Tiểu Lục Tử ban đầu không muốn để ý nhiều đến việc không liên quan đến mình, bởi vì hắn hiện tại bản thân còn lo chưa xong, nhưng nhìn thấy một tên cường đạo trên mặt tràn ngập dâm tiếu truy sát một thiếu phụ đang bế con, hắn không thể nhịn được mà xuất thủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.