Chương 1546: Hai mặt thụ địch
Ám Ma Sư
14/08/2019
Sát khí đáng sợ ở bên ngoài thân bọn hắn quanh quẩn, khuấy lên tầng mây trên bầu trời.
Mà Phá Quân Vũ Đế Trác Nhất Phàm bị Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh nhốt lại, lúc này cũng phát sinh gầm rú tan nát cõi lòng, con mắt của hắn lạnh lẽo thê lương, càng mang theo từng tia tuyệt vọng.
Đấu Vũ Hội ba Đại hộ pháp, Hỏa Quyền Vũ Đế, Thần Quang Vũ Đế, Hùng Thiên Vũ Đế, liên tiếp chết ở trước mặt hắn, không hề có sức chống cự, đón lấy hắn còn có thể sống sót sao?
Hắn không biết.
Hôm nay bản thân hắn biết chính là, mặc kệ hắn có thể sống sót hay không, chỉ cần tin tức ba Đại hộ pháp vẫn lạc bị hội trưởng cùng đệ nhất Phó hội trưởng biết được, thân phận Phó hội trưởng của hắn, tất nhiên sẽ hủy hoại trong một ngày.
Nhưng lúc này Trác Nhất Phàm đã cân nhắc không được nhiều như vậy, bởi vì sau khi đánh giết Hùng Thiên Vũ Đế, ánh mắt của Diệp Huyền lạnh như băng rơi vào trên người hắn.
Đây là đôi mắt lạnh lẽo lãnh đạm cỡ nào, lạnh lùng thê lương, không mang theo một tia cảm tình, phảng phất như Tử thần từ Cửu U Địa ngục đi ra, nhìn chăm chú con mồi, đối tượng hắn sắp muốn thu cắt.
- Vẫn tới kịp, đón lấy chết, chính là ngươi.
Diệp Huyền liếc mắt nhìn đám người Trường Chu Vũ Đế, lúc này đối phương còn chưa tới đông môn, nói cách khác viện quân của đối phương tới, khoảng chừng còn cần mười mấy hô hấp thời gian.
Mười mấy hô hấp, mình hoàn toàn có cơ hội đánh giết Trác Nhất Phàm.
- Chết đi.
Ánh mắt lạnh lẽo xuống, Diệp Huyền thôi thúc Trấn Nguyên Thạch mạnh mẽ đập về phía Trác Nhất Phàm, đồng thời cả người nhanh như tia chớp lướt ra.
- Hô!
Tài Quyết Chi Kiếm vào đúng lúc này hóa thành Lôi Quang kiếm khí, những kiếm khí này như từng con cá linh hoạt, ở trên bầu trời qua lại, dâng trào về phía Trác Nhất Phàm.
- Liều mạng.
Đối mặt uy hiếp của cái chết, Trác Nhất Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, trong con ngươi hắn lướt qua một tia kiên quyết, một viên đan dược màu đen đột nhiên xuất hiện ở trong tay, sau đó bị hắn nuốt vào.
Ầm!
Ở trong nháy mắt đan dược vào bụng, một luồng khí thế ngập trời từ trong cơ thể Trác Nhất Phàm phóng lên trời, trên người hắn, cấp tốc bò lên từng đạo từng đạo sương mù màu đen, bao quát trên mặt của hắn cũng không ngoại lệ.
Sợi tơ màu đen như mạng nhện lan tràn, làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ khủng bố, hắc tuyến lan tràn, hai con mắt của Trác Nhất Phàm cũng biến thành màu đen kịt, thậm chí ngay cả Ác Lang Võ Hồn ở trên đỉnh đầu hắn cũng biến thành màu đen, yêu dị tà ma.
- Tiểu tử, đây là ngươi buộc ta.
Trác Nhất Phàm gào thét lên tiếng, cả người tà khí ngập trời, chiến đao điên cuồng giảo động, một tiếng vang ầm ầm, ở dưới hắn cật lực vung vẩy, dĩ nhiên vỡ ra Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh vây quanh, điên cuồng bạo vút về phía Hỗn Loạn Chi Thành.
- Hả? Tốc độ thật nhanh.
- Thực lực của Trác Nhất Phàm làm sao đột nhiên tăng lên nhiều như vậy?
Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh lấy làm kinh hãi, thực lực của Trác Nhất Phàm đột nhiên tăng lên dữ dội, khiến cho hai người bọn họ trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên không thể kịp phản ứng, liền truy sát tới.
- Muốn giết ta, cút về.
Trác Nhất Phàm phẫn nộ rít gào, xoay tay lại một đao, ánh đao như lang yên dâng trào mà ra, trong nháy mắt chém ở trên công kích của Huyết Kiếm Vũ Đế, oanh ầm, trong tiếng nổ kịch liệt, thân hình của Huyết Kiếm Vũ Đế đột nhiên loáng một cái, một tia sương mù màu đen cấp tốc quấn quanh về phía thân thể của hắn.
Trong lòng Huyết Kiếm Vũ Đế kinh hãi, vội thôi thúc Võ Hồn, tiêu trừ tia sương mù màu đen kia không còn một mống, nhưng bởi vì như vậy, cũng dẫn đến Trác Nhất Phàm sắp lao ra vòng vây của bọn họ.
Nhưng vào lúc này, Trấn Nguyên Thạch của Diệp Huyền dĩ nhiên che đậy mà xuống.
- Cút cho ta.
Chiến đao trong tay Trác Nhất Phàm vung lên, bịch một tiếng chống đỡ ở dưới đáy Trấn Nguyên Thạch, ngoại trừ thân hình có chút lảo đảo, cả người ở dưới Trấn Nguyên Thạch oanh kích dĩ nhiên lông tóc không tổn hại, đồng thời thừa dịp này cấp tốc rút lui.
- Ân, không được, sẽ để hắn lao ra khỏi vòng vây.
Ánh mắt của Diệp Huyền ngưng lại, một khi để Trác Nhất Phàm đào tẩu, chờ đám người Trường Chu Vũ Đế tới, muốn giết hắn sẽ trở nên càng khó khăn.
Nghĩ tới đây, hai con mắt của Diệp Huyền lại một lần nữa trở nên thâm thúy, một đạo hồn lực xung kích mông lung từ hai mắt của hắn đột nhiên bắn mạnh ra.
- Thần Linh Đồng Thị ... Huyễn Cấm Chi Nhãn!
- Thần Linh Đồng Thị ... Băng Hỏa Song Bạo!
Xèo!
Hồn lực xung kích mạnh mẽ như hai đạo chớp giật hư vô, trong nháy mắt đi vào trong thân thể của Trác Nhất Phàm.
Ầm!
Băng Hỏa song thuộc tính mạnh mẽ, ở trên linh hồn của Trác Nhất Phàm nổ tung, lực lượng đáng sợ trực tiếp làm nổ linh hồn của hắn, trong tiếng kêu gào thê thảm, hắc khí bên ngoài thân Trác Nhất Phàm đột nhiên phun trào, phảng phất như đụng phải trọng thương gì.
Linh hồn xung kích mãnh liệt, thậm chí khiến ánh mắt của hắn hoàn toàn mờ mịt, ý thức ngắn ngủi rơi vào mê man.
- Trác Nhất Phàm dùng, đến tột cùng là đan dược gì?
Cách đó không xa, ánh mắt của Diệp Huyền ngưng lại, hắn có thể cảm nhận được, sau khi Băng Hỏa Song Bạo của mình nổ tung ở trên linh hồn Trác Nhất Phàm, dĩ nhiên đụng phải một luồng trở ngại to lớn, lực lượng trở ngại này ngoại trừ có hộ thân hồn phù phòng ngự cùng với Võ Hồn của Trác Nhất Phàm phòng ngự ra, còn có một luồng lực lượng không tên, chặn lại Băng Hỏa Song Bạo của hắn xâm lấn.
Điều này cũng dẫn đến, Trác Nhất Phàm ở dưới Băng Hỏa Song Bạo, vẻn vẹn là trọng thương, mà không vẫn lạc.
Có điều.
Này chỉ là kéo dài thời gian tử vong của Trác Nhất Phàm mà thôi.
- Chết!
Ánh mắt ngưng lại, Trấn Nguyên Thạch điên cuồng xoay tròn, dĩ nhiên lại lần nữa trấn áp xuống, đồng thời cả người Diệp Huyền hóa thành một tia chớp điện quang, cấp tốc lướt ra.
Lúc này.
Ba người Trường Chu Vũ Đế cùng Phách Thương Vũ Đế còn có mấy hô hấp mới đến.
Mà Trác Nhất Phàm bởi vì linh hồn bị thương, bản thân rơi vào một loại trạng thái thống khổ vô ý thức nào đó, căn bản không hề có chút sức chống đỡ.
Một khi Diệp Huyền chạy tới, đối mặt hắn tất nhiên chỉ có một đường vẫn lạc.
- Dừng tay.
- Tiểu tử mau dừng tay.
Trên phi thuyền, đám người Trường Chu Vũ Đế cùng Phách Thương Vũ Đế trừng mắt, thả tiếng rống giận.
Nhưng Diệp Huyền sao sẽ để ý tới đối phương gầm lên, trong con ngươi ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, vừa mới chuẩn bị hạ sát thủ.
Mà Phá Quân Vũ Đế Trác Nhất Phàm bị Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh nhốt lại, lúc này cũng phát sinh gầm rú tan nát cõi lòng, con mắt của hắn lạnh lẽo thê lương, càng mang theo từng tia tuyệt vọng.
Đấu Vũ Hội ba Đại hộ pháp, Hỏa Quyền Vũ Đế, Thần Quang Vũ Đế, Hùng Thiên Vũ Đế, liên tiếp chết ở trước mặt hắn, không hề có sức chống cự, đón lấy hắn còn có thể sống sót sao?
Hắn không biết.
Hôm nay bản thân hắn biết chính là, mặc kệ hắn có thể sống sót hay không, chỉ cần tin tức ba Đại hộ pháp vẫn lạc bị hội trưởng cùng đệ nhất Phó hội trưởng biết được, thân phận Phó hội trưởng của hắn, tất nhiên sẽ hủy hoại trong một ngày.
Nhưng lúc này Trác Nhất Phàm đã cân nhắc không được nhiều như vậy, bởi vì sau khi đánh giết Hùng Thiên Vũ Đế, ánh mắt của Diệp Huyền lạnh như băng rơi vào trên người hắn.
Đây là đôi mắt lạnh lẽo lãnh đạm cỡ nào, lạnh lùng thê lương, không mang theo một tia cảm tình, phảng phất như Tử thần từ Cửu U Địa ngục đi ra, nhìn chăm chú con mồi, đối tượng hắn sắp muốn thu cắt.
- Vẫn tới kịp, đón lấy chết, chính là ngươi.
Diệp Huyền liếc mắt nhìn đám người Trường Chu Vũ Đế, lúc này đối phương còn chưa tới đông môn, nói cách khác viện quân của đối phương tới, khoảng chừng còn cần mười mấy hô hấp thời gian.
Mười mấy hô hấp, mình hoàn toàn có cơ hội đánh giết Trác Nhất Phàm.
- Chết đi.
Ánh mắt lạnh lẽo xuống, Diệp Huyền thôi thúc Trấn Nguyên Thạch mạnh mẽ đập về phía Trác Nhất Phàm, đồng thời cả người nhanh như tia chớp lướt ra.
- Hô!
Tài Quyết Chi Kiếm vào đúng lúc này hóa thành Lôi Quang kiếm khí, những kiếm khí này như từng con cá linh hoạt, ở trên bầu trời qua lại, dâng trào về phía Trác Nhất Phàm.
- Liều mạng.
Đối mặt uy hiếp của cái chết, Trác Nhất Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, trong con ngươi hắn lướt qua một tia kiên quyết, một viên đan dược màu đen đột nhiên xuất hiện ở trong tay, sau đó bị hắn nuốt vào.
Ầm!
Ở trong nháy mắt đan dược vào bụng, một luồng khí thế ngập trời từ trong cơ thể Trác Nhất Phàm phóng lên trời, trên người hắn, cấp tốc bò lên từng đạo từng đạo sương mù màu đen, bao quát trên mặt của hắn cũng không ngoại lệ.
Sợi tơ màu đen như mạng nhện lan tràn, làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ khủng bố, hắc tuyến lan tràn, hai con mắt của Trác Nhất Phàm cũng biến thành màu đen kịt, thậm chí ngay cả Ác Lang Võ Hồn ở trên đỉnh đầu hắn cũng biến thành màu đen, yêu dị tà ma.
- Tiểu tử, đây là ngươi buộc ta.
Trác Nhất Phàm gào thét lên tiếng, cả người tà khí ngập trời, chiến đao điên cuồng giảo động, một tiếng vang ầm ầm, ở dưới hắn cật lực vung vẩy, dĩ nhiên vỡ ra Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh vây quanh, điên cuồng bạo vút về phía Hỗn Loạn Chi Thành.
- Hả? Tốc độ thật nhanh.
- Thực lực của Trác Nhất Phàm làm sao đột nhiên tăng lên nhiều như vậy?
Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh lấy làm kinh hãi, thực lực của Trác Nhất Phàm đột nhiên tăng lên dữ dội, khiến cho hai người bọn họ trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên không thể kịp phản ứng, liền truy sát tới.
- Muốn giết ta, cút về.
Trác Nhất Phàm phẫn nộ rít gào, xoay tay lại một đao, ánh đao như lang yên dâng trào mà ra, trong nháy mắt chém ở trên công kích của Huyết Kiếm Vũ Đế, oanh ầm, trong tiếng nổ kịch liệt, thân hình của Huyết Kiếm Vũ Đế đột nhiên loáng một cái, một tia sương mù màu đen cấp tốc quấn quanh về phía thân thể của hắn.
Trong lòng Huyết Kiếm Vũ Đế kinh hãi, vội thôi thúc Võ Hồn, tiêu trừ tia sương mù màu đen kia không còn một mống, nhưng bởi vì như vậy, cũng dẫn đến Trác Nhất Phàm sắp lao ra vòng vây của bọn họ.
Nhưng vào lúc này, Trấn Nguyên Thạch của Diệp Huyền dĩ nhiên che đậy mà xuống.
- Cút cho ta.
Chiến đao trong tay Trác Nhất Phàm vung lên, bịch một tiếng chống đỡ ở dưới đáy Trấn Nguyên Thạch, ngoại trừ thân hình có chút lảo đảo, cả người ở dưới Trấn Nguyên Thạch oanh kích dĩ nhiên lông tóc không tổn hại, đồng thời thừa dịp này cấp tốc rút lui.
- Ân, không được, sẽ để hắn lao ra khỏi vòng vây.
Ánh mắt của Diệp Huyền ngưng lại, một khi để Trác Nhất Phàm đào tẩu, chờ đám người Trường Chu Vũ Đế tới, muốn giết hắn sẽ trở nên càng khó khăn.
Nghĩ tới đây, hai con mắt của Diệp Huyền lại một lần nữa trở nên thâm thúy, một đạo hồn lực xung kích mông lung từ hai mắt của hắn đột nhiên bắn mạnh ra.
- Thần Linh Đồng Thị ... Huyễn Cấm Chi Nhãn!
- Thần Linh Đồng Thị ... Băng Hỏa Song Bạo!
Xèo!
Hồn lực xung kích mạnh mẽ như hai đạo chớp giật hư vô, trong nháy mắt đi vào trong thân thể của Trác Nhất Phàm.
Ầm!
Băng Hỏa song thuộc tính mạnh mẽ, ở trên linh hồn của Trác Nhất Phàm nổ tung, lực lượng đáng sợ trực tiếp làm nổ linh hồn của hắn, trong tiếng kêu gào thê thảm, hắc khí bên ngoài thân Trác Nhất Phàm đột nhiên phun trào, phảng phất như đụng phải trọng thương gì.
Linh hồn xung kích mãnh liệt, thậm chí khiến ánh mắt của hắn hoàn toàn mờ mịt, ý thức ngắn ngủi rơi vào mê man.
- Trác Nhất Phàm dùng, đến tột cùng là đan dược gì?
Cách đó không xa, ánh mắt của Diệp Huyền ngưng lại, hắn có thể cảm nhận được, sau khi Băng Hỏa Song Bạo của mình nổ tung ở trên linh hồn Trác Nhất Phàm, dĩ nhiên đụng phải một luồng trở ngại to lớn, lực lượng trở ngại này ngoại trừ có hộ thân hồn phù phòng ngự cùng với Võ Hồn của Trác Nhất Phàm phòng ngự ra, còn có một luồng lực lượng không tên, chặn lại Băng Hỏa Song Bạo của hắn xâm lấn.
Điều này cũng dẫn đến, Trác Nhất Phàm ở dưới Băng Hỏa Song Bạo, vẻn vẹn là trọng thương, mà không vẫn lạc.
Có điều.
Này chỉ là kéo dài thời gian tử vong của Trác Nhất Phàm mà thôi.
- Chết!
Ánh mắt ngưng lại, Trấn Nguyên Thạch điên cuồng xoay tròn, dĩ nhiên lại lần nữa trấn áp xuống, đồng thời cả người Diệp Huyền hóa thành một tia chớp điện quang, cấp tốc lướt ra.
Lúc này.
Ba người Trường Chu Vũ Đế cùng Phách Thương Vũ Đế còn có mấy hô hấp mới đến.
Mà Trác Nhất Phàm bởi vì linh hồn bị thương, bản thân rơi vào một loại trạng thái thống khổ vô ý thức nào đó, căn bản không hề có chút sức chống đỡ.
Một khi Diệp Huyền chạy tới, đối mặt hắn tất nhiên chỉ có một đường vẫn lạc.
- Dừng tay.
- Tiểu tử mau dừng tay.
Trên phi thuyền, đám người Trường Chu Vũ Đế cùng Phách Thương Vũ Đế trừng mắt, thả tiếng rống giận.
Nhưng Diệp Huyền sao sẽ để ý tới đối phương gầm lên, trong con ngươi ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, vừa mới chuẩn bị hạ sát thủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.