Chương 288
Ô Sơn
27/01/2013
Huyền Thiên
Tác giả: Ô Sơn
Chương 288: Chấn kinh.
Nhóm dịch Dungnhi
Nguồn: Vipvanda
Đủ mọi nghi vấn khiến cho Dương Thiên Lôi cảm thấy như có một bàn tay vô hình to lớn, bàn tay của số mệnh, tựa hồ vận mệnh của cả thế gian này sớm do nó nắm giữ. Hắn và Tiêu Như Mộng từng chút từng chút một, phảng phất như đã bị bàn tay vận mệnh ấy thao túng từ trước rồi.
Hiện tượng thần bí này, khiến Dương Thiên Lôi rơi vào trong trầm tư, một chút dục vọng vừa mới trỗi dậy cũng dần dần bình thường trở lại.
Tiêu Như Mộng nhẹ nhàng rời khỏi người Dương Thiên Lôi, sửa sang lại áo bào có chút tán loạn, nhìn vào Dương Thiên Lôi đang cau mày trầm tư, trong lòng hiện lên một nỗi bi thương nồng đậm. Nàng cho là Dương Thiên Lôi đang trách nàng, trách nàng tu luyện thứ tà công hại một trăm tám mươi ba người này. Điều này khiến cho nàng cảm thấy vô cùng đau lòng, nước mắt trong suốt từ khóe mắt không kìm được mà chảy ra….
Hơn bốn trăm năm, từ lần khóc năm mười tám tuổi ấy cho đến giờ, nàng vẫn chưa rơi thêm một giọt nước mắt nào cả, trong lòng nàng chỉ có cừu hận, chỉ có tu luyện. Nhưng mà chỉ trong một thời gian ngắn ngủn chung đụng cùng với Dương Thiên Lôi, nàng đã hai lần rơi lệ.
- Hết thảy đều đã được định trước rồi sao?
Dương Thiên Lôi dường như tự nhủ, vừa nói vừa nhìn về phía Tiêu Như Mộng, chẳng qua, vừa thấy trong mắt Tiêu Như Mộng ngập tràn nước mắt trong suốt cùng với vẻ mặt nàng lúc này, hắn nhất thời cả kinh, vội vàng nói:
- Sư phụ, người làm sao vậy? Đừng khóc, sau này ta không ép buộc ngươi là được mà…
- Ngươi… Ngươi không trách sư phụ dùng tà công hại người sao? Sư phụ là nữ nhân xấu xa…
Tiêu Như Mộng nhẹ giọng hỏi.
- Trách ngươi?
Nghe Tiêu Như Mộng nói, Dương Thiên Lôi ý thức được Tiêu Như Mộng cũng không có ý trách mình bạc, mà hiển nhiên là thấy tình cảnh lâm vào trầm tư vừa rồi của mình nên mới hiểu nhầm, tròng lòng nhất thời hớn hở, nhẹ nhàng ôm Tiêu Như Mộng vào trong ngực, dùng thanh âm chân thành tha thiết mà kiên định, nói:
- Sư phụ, ngươi nghĩ đi đâu vậy? Nếu những kẻ đó không có ý đồ với sư phụ thì làm sao lại bị sư phụ hại chứ? Trong lòng ta, sư phụ mãi mãi là một cô gái tốt, bây giờ là vậy, sau này cũng vậy, vĩnh viễn là như vậy.
- Có thật không?
Tiêu Như Mộng ngẩng đầu hỏi.
- Đương nhiên là thật, thật như vàng ròng!
Dương Thiên Lôi vừa nói vừa bỗng nhiên cúi đầu, không cho Tiêu Như Mộng có cơ hội phản ứng, liền đã hôn lên khóe mắt nàng, đặt một nụ hôn tràn đầy yêu thương và ôn nhu hôn lên giọt nước mắt trong suốt còn đọng lại.
Tiêu Như Mộng nhắm mắt, mặc cho Dương Thiên Lôi hôn mình, cảm thụ tỉnh cảm ấm áp của Dương Thiên Lôi, trong lòng nàng không khỏi cảm động.
Dần dần, đôi môi của hai người lại dính chặt lấy nhau.
Mới bắt đầu thì chỉ như gió nhẹ mưa phùn, nhẹ nhàng mềm mỏng, về sau lại giống như thác đổ mưa sa, nhiệt tình như lửa…
Trong lúc vô tình, hai người lại quấn chặt lấy nhau, Dương Thiên Lôi lại nổi lên dục vọng, hai tay sớm đã dạo một vòng trên thân thể mềm mại và trắng mịn của Tiêu Như Mộng, dần dần, miệng Dương Thiên Lôi đã rời khỏi môi thơm của Tiêu Như Mộng, bắt đầu hôn lên má nàng, đáy tai, hai bên mang tai, hai bên cổ….
Ý thức mặc cho nụ hôn của Dương Thiên Lôi dẫn dắt, thân thể Tiêu Như Mộng dần nóng như lửa đốt, dường như sắp sửa bị tan chảy cả ra, nhất là khi Dương Thiên Lôi hôn đến tai và gáy ngọc tuyết trắng của nàng, hô hấp và nhịp đập tim nàng của nảy sinh biến hóa kịch liệt, thân thể cũng run lên từng đợt, hai tay nàng cơ hồ dùng hết tất cả sức lực, bám thật chặt lấy bờ lưng rắn chắc của Dương Thiên Lôi, ngay cả đạo bào cũng bị hai tay nàng làm rách, để lại hai dấu tay thật rõ ràng sau lưng Dương Thiên Lôi.
Dương Thiên Lôi lần nữa kìm lòng không đặng mà muốn leo lên đôi gò núi cao vun vút của Tiêu Như Mộng.
Chẳng qua là, Tiêu Như Mộng vẫn còn sót lại một tia lý trí cuối cùng, lần nữa kiên định nắm chặt tay của hắn.
- Thiên Lôi… Không nên… Chúng ta là sư đồ, như vậy sẽ gây ra tội nghiệt…
Tiêu Như Mộng cố lấy hết can đảm, nói.
- Đây không phải tội nghiệt, là số phận an bài, sư phụ, nhắm mắt lại, gạt bỏ những thứ lễ nghĩa phiền toái kia đi, nghe theo trái tim mình mách bảo…
Giọng nói Dương Thiên Lôi cứ như là giáo sĩ giảng đạo, thanh âm tẩy não vô cùng, đột nhiên dùng sức công phá phòng thủ Tiêu Như Mộng, lần nữa ôm trọn hai quả núi vun tròn, chẳng qua, khi tay hắn vừa chạm đến, Tiêu Như Mộng đã lấy tay che ngực, thứ mà Dương Thiên Lôi chạm phải chỉ có thể là ngọc thủ của Tiêu Như Mộng.
- Không, chúng ta không thể. Thiên Lôi…
Tiêu Như Mộng lắc đầu, tiếp tục kiên định nói.
- Sư phụ, nhưng mà ta… Thật rất muốn…
Dương Thiên Lôi nói.
- Ngươi nói không dùng sức mạnh, không cưỡng ép sư phụ mà?
Tiêu Như Mộng dùng ánh mắt u oán mang theo một chút kỳ vọng nói:
- Chúng ta ra ngoài một chút đi, kiếm y phục khác cho ngươi.
Tiêu Như Mộng vừa nói, thân hình thoáng cái đã lao vọt vào trong phòng tắm, Dương Thiên Lôi chỉ còn cách bất đắc dĩ lắc đầu:
- Băng dày ba thước không thể tan chảy chỉ một ngày, con đường trường trinh xem ra còn rất dài, không thể ngày một ngày hai liền xong được, có tiến triển kinh người như vậy, ca cũng đã thõa mãn lắm rồi… Từ từ sẽ tới, từ từ sẽ tới…
…
Bão tố cuồng phong vẫn kéo dài như cũ, tiếng sóng gầm đã tạm thời dừng lại, chỉ có thi thoảng vang lên những tiếng sấm rền, chớp giật xẹt qua trên bầu trời bao la đầy u ám, hiển nhiên cơn bão này vẫn tiếp tục, hơn nữa, còn không biết khi nào mới tan hết.
Tiêu Như Mộng vì muốn dời sự chú ý của Dương Thiên Lôi, liền kéo hắn đi lên trên boong thuyền, lại thấy trên boong lúc này đã có tới mười mấy tên Tu Luyện Giả tụm ba tụm năm ngồi cùng một chỗ, thấp giọng bàn tán cái gì đó, mỗi người một vẻ, thế nhưng lại mang theo một tia nghiêm trọng.
Mặc Thương Bách Hiểu Sinh vẫn ngồi tại cái bàn ở chỗ cũ, ngắm nhìn lên bề mặt kết giới cực lớn, trên mặt tựa hồ cũng mang theo nét nghiêm trọng. Cảm ứng được khí tức của Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng, Bách Hiểu Sinh nhất thời quay về phía hai người, nhiệt tình hô lên:
- Tiêu huynh đệ!
- Tình huống rất nghiêm trọng?
Dương Thiên Lôi dắt Tiêu Như Mộng đi tới bên cạnh Mặc Thương Bách Hiểu Sinh, sau khi ngồi xuống, trên mặt cũng mang theo một chút nghi hoặc nhìn về phía mọi người đang thảo luận, thấp giọng hỏi.
- Tình hình không thể lạc quan suốt hai ngày nay rồi. Còn có mười mấy người chưa trở về. Hơn nữa, xem khí trời hôm nay như vậy, cũng là trăm năm nay chưa từng thấy qua, nếu vận khí không tốt mà nói, rất có thể gặp phải sóng thần cao nhất trong truyền thuyết…
Mặc Thương Bách Hiểu Sinh nhìn bầu trời đen kịt, vẻ mặt trang nghiêm, nói.
- Sóng thần lớn nhất? Phá Lãng Hào có thể chịu được không?
Dương Thiên Lôi hỏi.
- Dưới uy lực kinh khủng của thiên địa, Phá Lãng Hào cho dù là Đạo khí, hơn nữa cho dù có là Đạo khí có Khí Linh đi nữa thì cũng không thể nào chịu được. Dĩ nhiên, ta nói chính là trong trạng thái khởi động này. Nếu như khôi phục bản thể thì chắc là không có vấn đề gì, nhưng nếu như khôi phục bản thể chúng ta cũng mất đi sự che chở của nó. Biện pháp duy nhất lúc này chính là mau chóng khởi hành, rời xa vùng biển này. Hôm nay là hạn chót, có thể quay trở lại bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, ngày mai sẽ lập tức khởi hành, về phần những Tu Luyện Giả chưa trở về được, chỉ có thể tự sinh tự diệt, tùy theo mệnh trời mà thôi.
Mặc Thương Bách Hiểu Sinh nói.
Đúng lúc này, kết giới cường hãn của Phá Lãng Hào bỗng nhiên truyền ra một trận dao động, một thân ảnh nhất thời xé rách hư không, trực tiếp hiện ra trên boong tàu. Ống tay áo rộng thùng thình của đạo bào nhẹ nhàng vung lên, liền có mấy bóng người từ đó bay ra, rơi xuống boong tàu.
- Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối.
Mấy người sau khi hạ xuống đất lại đồng loạt khom người quỵ gối, cảm động tới rơi nước mắt, nói.
- Đây là việc bản Tôn cần làm, các ngươi chữa thương đi.
Lão giả cất giọng nói đầy uy nghiêm. Chẳng qua khí tức ẩn chứa bên trong thanh âm của lão lúc này rất suy yếu. Ngay cả khóe miệng của lão cũng mang theo một vệt máu, trên gương mặt không một nếp nhăn hiện đầy nét tái nhợt của người bị trọng thương. Mái tóc lão quăn lại dị thường, hiển nhiên là đã trúng phải một đạo sấm sét nghiêm trọng.
Lão giả nói xong, liền bước nhanh xuống boong tàu. Chắc chắn là với tu vi của lão cũng không thể nào chiến đấu liên tục được, phải mau chóng chữa trị thương thế xong xuôi, mới có thể tiếp tục cứu người.
- Hô… Cảm tạ trời đất, cưới cùng cũng còn sống trở về…
Lão giả vừa rời đi, mấy Tu Luyện Giả vừa được cứu nhất thời tràn đầy vui mừng mà thốt lên. Đối với những thương tổn trên người do pháp lực tiêu hao hết, hiển nhiên không đặt ở trong lòng.
- Tám người, còn gần ba mươi người nữa… Ai, xem ra phần lớn trong số họ đã mất mạng trong vùng biển này rồi, cũng có thể đã chết sạch cả rồi.
Mặc Thương Bách Hiểu Sinh nhìn thoáng qua mấy người vừa được cứu trợ, lòng tràn đầy lo lắng mà nhẹ giọng nói.
Bên trong bão tố cuồng phong và biển động mạnh, tất cả cao thủ Tiên Thiên có tu vi thấp hơn Thần Đạo căn bản là không cách nào Ngự Kiếm Phi Hành, chỉ có thể dựa vào tự thân lực lượng mà từ sâu trong biển rộng quay về, ngay cả mặt biển cũng không dám ngoi lên gần, nếu không gặp phải lôi điện thì nhất định kết quả sẽ là trực tiếp hồn phi phách tán, thế nhưng sâu trong biển, cũng đồng nghĩa với gặp phải vô số Yêu thú, Tu Luyện Giả ở gần Phá Lãng Hào thì còn may, nếu như quá xa mà nói, không chừng còn chưa kịp quay trở lại đã tiêu hao hết pháp lực, bị Yêu thú vây công mà bỏ mình.
Cường giả trên Phá Lãng Hào chịu cứu viện, cũng chỉ xem coi ai có vận khí tốt, trong phạm vi ngàn dặm ở vùng biển mịt mờ này, cho dù là cường giả Thần Đạo muốn cứu hết tất cả về cũng là chuyện không thể.
Ngày mai đã là hạn chót, nếu như còn chưa quay lại kịp, cơ bản có thể xác định là mất mạng trong biển. Không cần thiết phải cứu trợ nữa, Không có người nào ở trong biển, đối mặt với vô số công kích của Yêu thú mà còn có thể trụ vững ba ngày không chết.
- Tu Luyện Giả là nghịch thiên cải mệnh, có thể tu luyện tới Thất cấp, Bát cấp Tiên Thiên đúng là không dễ, mặc dù giữa Tu Luyện Giả với nhau vẫn phát sinh tranh đấu không ngừng, nhưng đối với thực lực của Thiên Nguyên Tinh chúng ta mà nói thì cũng là có tác dụng thúc đẩy, vậy mà lại táng thân trong biển như vậy… Ai, thật là đáng tiếc…
- Vị vừa rồi chính là cường giả Thần Đạo của Phá Lãng Hào ư?
Dương Thiên Lôi hỏi.
- Ừm, hắn chính là Long Phá Lãng, Phá Lãng Hào chính là lấy tên của hắn làm danh hiệu. Trăm năm trước hắn đã bước vào cảnh giới Thần Đạo, Phá Lãng Hào này cũng có lịch sử trăm năm rồi. Thực lực của hắn ở bên trong cao cấp Viễn Dương Hạm cũng xem như là nhân vật đứng đầu. Đáng tiếc, gặp phải tai họa như thế này mà lại không có biện pháp nào, chỉ còn biết trông vào số trời mà thôi. Hiện tại cũng chỉ có thể hy vọng bọn họ mau chóng quay trở về, nếu như có thêm mấy tên cường giả Thần Đạo thì tốt biết mấy, đáng tiếc a…
Mặc Thương Bách Hiểu Sinh khẽ nói, lại bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt vô cùng thương tiếc cho đám người kia.
Dương Thiên Lôi khẽ nhíu nhíu mày, tựa hồ đang do dự cái gì.
Tính mạng, đối với bất kể người nào mà nói cũng đều vô cùng trân quý. Dương Thiên Lôi không phải là người lương thiện gì, nếu muốn hắn mạo hiểm tính mạng, giữa cơn hiểm nguy cứu vớt những kẻ không có chút quan hệ gì với hắn, dĩ nhiên hắn sẽ không làm.
Nhưng giờ phút này, nhìn những người được cứu kia đang vui sướng, nhìn đám người lòng đầy lo lắng nhìn về phía biển rộng, nhìn vẻ đau xót trên mặt Mặc Thương Bách Hiểu Sinh, nhìn vẻ cau mày lo lắng của Tiêu Như Mộng, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên có cảm giác, mình hẳn phải làm cái gì đó?
Hắn không muốn làm anh hùng, nhưng trơ mắt nhìn đồng loại bị thiên tai dìm chết, trong khi hắn có năng lực cứu vớt mà lại không có hành động gì. Hắn lại làm không được.
Sau khi hít vào một hơi thật sâu, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên nhìn chăm chú vào Mặc Thương Bách Hiểu Sinh, hỏi:
- Làm thế nào để mở ra kết giới của Phá Lãng Hào?
- Mở kết giới? Chỉ cần có Tu Luyện Giả trở về, thanh viên phụ trách khống chế Phá Lãng Hào tự nhiên sẽ mở ra. Ngươi không cần lo lắng bọn họ về tới nhưng lại vào không được.
- Ý của ta là, ta muốn đi ra ngoài.
Dương Thiên Lôi trầm giọng, nói.
- Ngươi muốn đi ra ngoài?
Bách Hiểu Sinh nhất thời trợn trùng hai mắt, nhìn Dương Thiên Lôi, kinh ngạc hỏi.
- Tiểu Thiên, ngươi muốn làm gì?
Tiêu Như Mộng nhất thời kinh ngạc, hỏi.
- Đừng lo lắng. Ngươi rõ ràng thể chất của ta, ta chỉ muốn làm một chút việc mà ta cần phải làm.
- Tiểu Thiên…
- Đừng nói, ta sẽ không có việc gì. Mặc huynh, làm sao mới ra được?
Dương Thiên Lôi tiếp tục hỏi.
- Tiêu huynh đệ… Ngươi…
Mặc Thương còn muốn nói gì nữa, nhưng chẳng qua trên người Dương Thiên Lôi lại bỗng nhiên xuất hiện lực Lôi Điện kinh khủng, khiến hắn kinh hãi nói không nổi thành lời.
Cơ hồ chỉ trong thoáng chốc, từng đạo điện quang khủng bố tràn ngập bên ngoài thân thể hắn, phát ra khí tức Lôi Đình chân chính.
Trong nháy mắt, tất cả Tu Luyện Giả trên boong thuyền cũng khiếp sợ nhìn về phía Dương Thiên Lôi.
Tác giả: Ô Sơn
Chương 288: Chấn kinh.
Nhóm dịch Dungnhi
Nguồn: Vipvanda
Đủ mọi nghi vấn khiến cho Dương Thiên Lôi cảm thấy như có một bàn tay vô hình to lớn, bàn tay của số mệnh, tựa hồ vận mệnh của cả thế gian này sớm do nó nắm giữ. Hắn và Tiêu Như Mộng từng chút từng chút một, phảng phất như đã bị bàn tay vận mệnh ấy thao túng từ trước rồi.
Hiện tượng thần bí này, khiến Dương Thiên Lôi rơi vào trong trầm tư, một chút dục vọng vừa mới trỗi dậy cũng dần dần bình thường trở lại.
Tiêu Như Mộng nhẹ nhàng rời khỏi người Dương Thiên Lôi, sửa sang lại áo bào có chút tán loạn, nhìn vào Dương Thiên Lôi đang cau mày trầm tư, trong lòng hiện lên một nỗi bi thương nồng đậm. Nàng cho là Dương Thiên Lôi đang trách nàng, trách nàng tu luyện thứ tà công hại một trăm tám mươi ba người này. Điều này khiến cho nàng cảm thấy vô cùng đau lòng, nước mắt trong suốt từ khóe mắt không kìm được mà chảy ra….
Hơn bốn trăm năm, từ lần khóc năm mười tám tuổi ấy cho đến giờ, nàng vẫn chưa rơi thêm một giọt nước mắt nào cả, trong lòng nàng chỉ có cừu hận, chỉ có tu luyện. Nhưng mà chỉ trong một thời gian ngắn ngủn chung đụng cùng với Dương Thiên Lôi, nàng đã hai lần rơi lệ.
- Hết thảy đều đã được định trước rồi sao?
Dương Thiên Lôi dường như tự nhủ, vừa nói vừa nhìn về phía Tiêu Như Mộng, chẳng qua, vừa thấy trong mắt Tiêu Như Mộng ngập tràn nước mắt trong suốt cùng với vẻ mặt nàng lúc này, hắn nhất thời cả kinh, vội vàng nói:
- Sư phụ, người làm sao vậy? Đừng khóc, sau này ta không ép buộc ngươi là được mà…
- Ngươi… Ngươi không trách sư phụ dùng tà công hại người sao? Sư phụ là nữ nhân xấu xa…
Tiêu Như Mộng nhẹ giọng hỏi.
- Trách ngươi?
Nghe Tiêu Như Mộng nói, Dương Thiên Lôi ý thức được Tiêu Như Mộng cũng không có ý trách mình bạc, mà hiển nhiên là thấy tình cảnh lâm vào trầm tư vừa rồi của mình nên mới hiểu nhầm, tròng lòng nhất thời hớn hở, nhẹ nhàng ôm Tiêu Như Mộng vào trong ngực, dùng thanh âm chân thành tha thiết mà kiên định, nói:
- Sư phụ, ngươi nghĩ đi đâu vậy? Nếu những kẻ đó không có ý đồ với sư phụ thì làm sao lại bị sư phụ hại chứ? Trong lòng ta, sư phụ mãi mãi là một cô gái tốt, bây giờ là vậy, sau này cũng vậy, vĩnh viễn là như vậy.
- Có thật không?
Tiêu Như Mộng ngẩng đầu hỏi.
- Đương nhiên là thật, thật như vàng ròng!
Dương Thiên Lôi vừa nói vừa bỗng nhiên cúi đầu, không cho Tiêu Như Mộng có cơ hội phản ứng, liền đã hôn lên khóe mắt nàng, đặt một nụ hôn tràn đầy yêu thương và ôn nhu hôn lên giọt nước mắt trong suốt còn đọng lại.
Tiêu Như Mộng nhắm mắt, mặc cho Dương Thiên Lôi hôn mình, cảm thụ tỉnh cảm ấm áp của Dương Thiên Lôi, trong lòng nàng không khỏi cảm động.
Dần dần, đôi môi của hai người lại dính chặt lấy nhau.
Mới bắt đầu thì chỉ như gió nhẹ mưa phùn, nhẹ nhàng mềm mỏng, về sau lại giống như thác đổ mưa sa, nhiệt tình như lửa…
Trong lúc vô tình, hai người lại quấn chặt lấy nhau, Dương Thiên Lôi lại nổi lên dục vọng, hai tay sớm đã dạo một vòng trên thân thể mềm mại và trắng mịn của Tiêu Như Mộng, dần dần, miệng Dương Thiên Lôi đã rời khỏi môi thơm của Tiêu Như Mộng, bắt đầu hôn lên má nàng, đáy tai, hai bên mang tai, hai bên cổ….
Ý thức mặc cho nụ hôn của Dương Thiên Lôi dẫn dắt, thân thể Tiêu Như Mộng dần nóng như lửa đốt, dường như sắp sửa bị tan chảy cả ra, nhất là khi Dương Thiên Lôi hôn đến tai và gáy ngọc tuyết trắng của nàng, hô hấp và nhịp đập tim nàng của nảy sinh biến hóa kịch liệt, thân thể cũng run lên từng đợt, hai tay nàng cơ hồ dùng hết tất cả sức lực, bám thật chặt lấy bờ lưng rắn chắc của Dương Thiên Lôi, ngay cả đạo bào cũng bị hai tay nàng làm rách, để lại hai dấu tay thật rõ ràng sau lưng Dương Thiên Lôi.
Dương Thiên Lôi lần nữa kìm lòng không đặng mà muốn leo lên đôi gò núi cao vun vút của Tiêu Như Mộng.
Chẳng qua là, Tiêu Như Mộng vẫn còn sót lại một tia lý trí cuối cùng, lần nữa kiên định nắm chặt tay của hắn.
- Thiên Lôi… Không nên… Chúng ta là sư đồ, như vậy sẽ gây ra tội nghiệt…
Tiêu Như Mộng cố lấy hết can đảm, nói.
- Đây không phải tội nghiệt, là số phận an bài, sư phụ, nhắm mắt lại, gạt bỏ những thứ lễ nghĩa phiền toái kia đi, nghe theo trái tim mình mách bảo…
Giọng nói Dương Thiên Lôi cứ như là giáo sĩ giảng đạo, thanh âm tẩy não vô cùng, đột nhiên dùng sức công phá phòng thủ Tiêu Như Mộng, lần nữa ôm trọn hai quả núi vun tròn, chẳng qua, khi tay hắn vừa chạm đến, Tiêu Như Mộng đã lấy tay che ngực, thứ mà Dương Thiên Lôi chạm phải chỉ có thể là ngọc thủ của Tiêu Như Mộng.
- Không, chúng ta không thể. Thiên Lôi…
Tiêu Như Mộng lắc đầu, tiếp tục kiên định nói.
- Sư phụ, nhưng mà ta… Thật rất muốn…
Dương Thiên Lôi nói.
- Ngươi nói không dùng sức mạnh, không cưỡng ép sư phụ mà?
Tiêu Như Mộng dùng ánh mắt u oán mang theo một chút kỳ vọng nói:
- Chúng ta ra ngoài một chút đi, kiếm y phục khác cho ngươi.
Tiêu Như Mộng vừa nói, thân hình thoáng cái đã lao vọt vào trong phòng tắm, Dương Thiên Lôi chỉ còn cách bất đắc dĩ lắc đầu:
- Băng dày ba thước không thể tan chảy chỉ một ngày, con đường trường trinh xem ra còn rất dài, không thể ngày một ngày hai liền xong được, có tiến triển kinh người như vậy, ca cũng đã thõa mãn lắm rồi… Từ từ sẽ tới, từ từ sẽ tới…
…
Bão tố cuồng phong vẫn kéo dài như cũ, tiếng sóng gầm đã tạm thời dừng lại, chỉ có thi thoảng vang lên những tiếng sấm rền, chớp giật xẹt qua trên bầu trời bao la đầy u ám, hiển nhiên cơn bão này vẫn tiếp tục, hơn nữa, còn không biết khi nào mới tan hết.
Tiêu Như Mộng vì muốn dời sự chú ý của Dương Thiên Lôi, liền kéo hắn đi lên trên boong thuyền, lại thấy trên boong lúc này đã có tới mười mấy tên Tu Luyện Giả tụm ba tụm năm ngồi cùng một chỗ, thấp giọng bàn tán cái gì đó, mỗi người một vẻ, thế nhưng lại mang theo một tia nghiêm trọng.
Mặc Thương Bách Hiểu Sinh vẫn ngồi tại cái bàn ở chỗ cũ, ngắm nhìn lên bề mặt kết giới cực lớn, trên mặt tựa hồ cũng mang theo nét nghiêm trọng. Cảm ứng được khí tức của Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng, Bách Hiểu Sinh nhất thời quay về phía hai người, nhiệt tình hô lên:
- Tiêu huynh đệ!
- Tình huống rất nghiêm trọng?
Dương Thiên Lôi dắt Tiêu Như Mộng đi tới bên cạnh Mặc Thương Bách Hiểu Sinh, sau khi ngồi xuống, trên mặt cũng mang theo một chút nghi hoặc nhìn về phía mọi người đang thảo luận, thấp giọng hỏi.
- Tình hình không thể lạc quan suốt hai ngày nay rồi. Còn có mười mấy người chưa trở về. Hơn nữa, xem khí trời hôm nay như vậy, cũng là trăm năm nay chưa từng thấy qua, nếu vận khí không tốt mà nói, rất có thể gặp phải sóng thần cao nhất trong truyền thuyết…
Mặc Thương Bách Hiểu Sinh nhìn bầu trời đen kịt, vẻ mặt trang nghiêm, nói.
- Sóng thần lớn nhất? Phá Lãng Hào có thể chịu được không?
Dương Thiên Lôi hỏi.
- Dưới uy lực kinh khủng của thiên địa, Phá Lãng Hào cho dù là Đạo khí, hơn nữa cho dù có là Đạo khí có Khí Linh đi nữa thì cũng không thể nào chịu được. Dĩ nhiên, ta nói chính là trong trạng thái khởi động này. Nếu như khôi phục bản thể thì chắc là không có vấn đề gì, nhưng nếu như khôi phục bản thể chúng ta cũng mất đi sự che chở của nó. Biện pháp duy nhất lúc này chính là mau chóng khởi hành, rời xa vùng biển này. Hôm nay là hạn chót, có thể quay trở lại bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, ngày mai sẽ lập tức khởi hành, về phần những Tu Luyện Giả chưa trở về được, chỉ có thể tự sinh tự diệt, tùy theo mệnh trời mà thôi.
Mặc Thương Bách Hiểu Sinh nói.
Đúng lúc này, kết giới cường hãn của Phá Lãng Hào bỗng nhiên truyền ra một trận dao động, một thân ảnh nhất thời xé rách hư không, trực tiếp hiện ra trên boong tàu. Ống tay áo rộng thùng thình của đạo bào nhẹ nhàng vung lên, liền có mấy bóng người từ đó bay ra, rơi xuống boong tàu.
- Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối.
Mấy người sau khi hạ xuống đất lại đồng loạt khom người quỵ gối, cảm động tới rơi nước mắt, nói.
- Đây là việc bản Tôn cần làm, các ngươi chữa thương đi.
Lão giả cất giọng nói đầy uy nghiêm. Chẳng qua khí tức ẩn chứa bên trong thanh âm của lão lúc này rất suy yếu. Ngay cả khóe miệng của lão cũng mang theo một vệt máu, trên gương mặt không một nếp nhăn hiện đầy nét tái nhợt của người bị trọng thương. Mái tóc lão quăn lại dị thường, hiển nhiên là đã trúng phải một đạo sấm sét nghiêm trọng.
Lão giả nói xong, liền bước nhanh xuống boong tàu. Chắc chắn là với tu vi của lão cũng không thể nào chiến đấu liên tục được, phải mau chóng chữa trị thương thế xong xuôi, mới có thể tiếp tục cứu người.
- Hô… Cảm tạ trời đất, cưới cùng cũng còn sống trở về…
Lão giả vừa rời đi, mấy Tu Luyện Giả vừa được cứu nhất thời tràn đầy vui mừng mà thốt lên. Đối với những thương tổn trên người do pháp lực tiêu hao hết, hiển nhiên không đặt ở trong lòng.
- Tám người, còn gần ba mươi người nữa… Ai, xem ra phần lớn trong số họ đã mất mạng trong vùng biển này rồi, cũng có thể đã chết sạch cả rồi.
Mặc Thương Bách Hiểu Sinh nhìn thoáng qua mấy người vừa được cứu trợ, lòng tràn đầy lo lắng mà nhẹ giọng nói.
Bên trong bão tố cuồng phong và biển động mạnh, tất cả cao thủ Tiên Thiên có tu vi thấp hơn Thần Đạo căn bản là không cách nào Ngự Kiếm Phi Hành, chỉ có thể dựa vào tự thân lực lượng mà từ sâu trong biển rộng quay về, ngay cả mặt biển cũng không dám ngoi lên gần, nếu không gặp phải lôi điện thì nhất định kết quả sẽ là trực tiếp hồn phi phách tán, thế nhưng sâu trong biển, cũng đồng nghĩa với gặp phải vô số Yêu thú, Tu Luyện Giả ở gần Phá Lãng Hào thì còn may, nếu như quá xa mà nói, không chừng còn chưa kịp quay trở lại đã tiêu hao hết pháp lực, bị Yêu thú vây công mà bỏ mình.
Cường giả trên Phá Lãng Hào chịu cứu viện, cũng chỉ xem coi ai có vận khí tốt, trong phạm vi ngàn dặm ở vùng biển mịt mờ này, cho dù là cường giả Thần Đạo muốn cứu hết tất cả về cũng là chuyện không thể.
Ngày mai đã là hạn chót, nếu như còn chưa quay lại kịp, cơ bản có thể xác định là mất mạng trong biển. Không cần thiết phải cứu trợ nữa, Không có người nào ở trong biển, đối mặt với vô số công kích của Yêu thú mà còn có thể trụ vững ba ngày không chết.
- Tu Luyện Giả là nghịch thiên cải mệnh, có thể tu luyện tới Thất cấp, Bát cấp Tiên Thiên đúng là không dễ, mặc dù giữa Tu Luyện Giả với nhau vẫn phát sinh tranh đấu không ngừng, nhưng đối với thực lực của Thiên Nguyên Tinh chúng ta mà nói thì cũng là có tác dụng thúc đẩy, vậy mà lại táng thân trong biển như vậy… Ai, thật là đáng tiếc…
- Vị vừa rồi chính là cường giả Thần Đạo của Phá Lãng Hào ư?
Dương Thiên Lôi hỏi.
- Ừm, hắn chính là Long Phá Lãng, Phá Lãng Hào chính là lấy tên của hắn làm danh hiệu. Trăm năm trước hắn đã bước vào cảnh giới Thần Đạo, Phá Lãng Hào này cũng có lịch sử trăm năm rồi. Thực lực của hắn ở bên trong cao cấp Viễn Dương Hạm cũng xem như là nhân vật đứng đầu. Đáng tiếc, gặp phải tai họa như thế này mà lại không có biện pháp nào, chỉ còn biết trông vào số trời mà thôi. Hiện tại cũng chỉ có thể hy vọng bọn họ mau chóng quay trở về, nếu như có thêm mấy tên cường giả Thần Đạo thì tốt biết mấy, đáng tiếc a…
Mặc Thương Bách Hiểu Sinh khẽ nói, lại bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt vô cùng thương tiếc cho đám người kia.
Dương Thiên Lôi khẽ nhíu nhíu mày, tựa hồ đang do dự cái gì.
Tính mạng, đối với bất kể người nào mà nói cũng đều vô cùng trân quý. Dương Thiên Lôi không phải là người lương thiện gì, nếu muốn hắn mạo hiểm tính mạng, giữa cơn hiểm nguy cứu vớt những kẻ không có chút quan hệ gì với hắn, dĩ nhiên hắn sẽ không làm.
Nhưng giờ phút này, nhìn những người được cứu kia đang vui sướng, nhìn đám người lòng đầy lo lắng nhìn về phía biển rộng, nhìn vẻ đau xót trên mặt Mặc Thương Bách Hiểu Sinh, nhìn vẻ cau mày lo lắng của Tiêu Như Mộng, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên có cảm giác, mình hẳn phải làm cái gì đó?
Hắn không muốn làm anh hùng, nhưng trơ mắt nhìn đồng loại bị thiên tai dìm chết, trong khi hắn có năng lực cứu vớt mà lại không có hành động gì. Hắn lại làm không được.
Sau khi hít vào một hơi thật sâu, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên nhìn chăm chú vào Mặc Thương Bách Hiểu Sinh, hỏi:
- Làm thế nào để mở ra kết giới của Phá Lãng Hào?
- Mở kết giới? Chỉ cần có Tu Luyện Giả trở về, thanh viên phụ trách khống chế Phá Lãng Hào tự nhiên sẽ mở ra. Ngươi không cần lo lắng bọn họ về tới nhưng lại vào không được.
- Ý của ta là, ta muốn đi ra ngoài.
Dương Thiên Lôi trầm giọng, nói.
- Ngươi muốn đi ra ngoài?
Bách Hiểu Sinh nhất thời trợn trùng hai mắt, nhìn Dương Thiên Lôi, kinh ngạc hỏi.
- Tiểu Thiên, ngươi muốn làm gì?
Tiêu Như Mộng nhất thời kinh ngạc, hỏi.
- Đừng lo lắng. Ngươi rõ ràng thể chất của ta, ta chỉ muốn làm một chút việc mà ta cần phải làm.
- Tiểu Thiên…
- Đừng nói, ta sẽ không có việc gì. Mặc huynh, làm sao mới ra được?
Dương Thiên Lôi tiếp tục hỏi.
- Tiêu huynh đệ… Ngươi…
Mặc Thương còn muốn nói gì nữa, nhưng chẳng qua trên người Dương Thiên Lôi lại bỗng nhiên xuất hiện lực Lôi Điện kinh khủng, khiến hắn kinh hãi nói không nổi thành lời.
Cơ hồ chỉ trong thoáng chốc, từng đạo điện quang khủng bố tràn ngập bên ngoài thân thể hắn, phát ra khí tức Lôi Đình chân chính.
Trong nháy mắt, tất cả Tu Luyện Giả trên boong thuyền cũng khiếp sợ nhìn về phía Dương Thiên Lôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.