Chương 289: Nhiều người tức giận
Ô Sơn
17/03/2013
Nắm giữ năng lượng thuộc tính Lôi cũng không có gì kinh ngạc, nhưng mà, có thể khống chế đến trình độ giống như Dương Thiên Lôi, trước nay chưa từng có!
Hắn, thời khắc này hắn chỉ là Tu Luyện Giả vừa mới bước vào Lục cấp Tiên Thiên, nhưng khí tức Lôi Đình ngập tràn trên người hắn lại có thể mãnh liệt như vậy, từng luồng điện quang phảng phất như thực chất tràn ngập xung quanh thân thể hắn, khiến cho tất cả mọi người như có thể thấy được lôi điện chân chính vậy!
Không một ai hoài nghi, Dương Thiên Lôi chỉ cần trong lòng động một cái ý niệm, liền có thể xuất ra lực lượng Lôi đình tuyệt đối cường hãn!
Chuyên này khiến cho tất cả Tu Luyện Giả Thất cấp Tiên Thiên, Bát cấp Tiên Thiên khiếp sợ đến cùng cực!
- Ta không thể trơ mắt nhìn đồng loại chết ở chỗ này! Nếu có thể cứu được người nào thì phải cứu!
Dương Thiên Lôi nếu đã quyết định cứu người, dĩ nhiên là phải đem khí khái anh hùng của mình phơi bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, hắn không muốn làm anh hùng, nhưng nếu có thể thuận tiện đội cái mũ này lên, hắn cũng sẽ không cự tuyệt. Cải cảm giác được người ta sùng kính, cuối cùng hắn cũng có thể nếm thử một chút rồi. Cho nên, lúc này Dương Thiên Lôi liền mang theo vẻ mặt, giọng nói tràn đầy chính khí cuồn cuộn, trên gương mặt suất khí đến mức thiên địa bất dung, tràn đầy sự tự tin cường đại.
Ngay cả Tiêu Như Mộng khi nhìn về phía Dương Thiên Lôi, ánh mắt cũng xuất hiện một tia hoảng hốt!
- Tiêu huynh đệ đúng là tốt! Vi huynh thực xấu hổ, không tài nào giúp được ngươi một tay!
Trong mắt Mặc Thương Bách Hiểu Sinh hiện lên nét tôn kính cùng với sự tiếc nuối trong lòng, ôm quyền nói.
- Vị tiên sinh này, xin được hỏi tôn tính đại danh?
Đúng lúc này, trong đám người có một lão già bước nhanh ra tới trước mặt Dương Thiên Lôi, cất giọng nói cung kính mà hỏi. Từ dấu hiệu trên đạo bào của lão liền có thể thấy được, lão chính là nhân viên công tác trên Phá Lãng Hào.
- Bản nhân gọi là Tiêu Thiên!
Dương Thiên Lôi trầm giọng, nói:
- Thời gian là tính mạng, xin giúp ta mở kết giới ra!
- Được, đa tạ ngài trượng nghĩa xuất thủ, ta đại diện Phá Lạng Hào xin được cảm tạ ngài! Bất kể thành công hay không, xin Tiêu tiên sinh lấy an toàn của bản thân mình làm trọng!
Lão già hướng về phía Dương Thiên Lôi mà bái một cái thật sâu, sau đó lấy ra một cái lệnh bài, rót pháp lực vào trong, kết giới Phá Lãng Hào đột nhiên phát ra từng đạo ánh sáng, trong nháy mắt liền mở ra một cái thông đạo!
- Tiêu huynh đệ, hành sự cẩn trọng!
Đám Tu Luyện Giả vốn không quen biết, lại đồng loạt hướng về phía Dương Thiên Lôi mà ôm quyền thi lễ, ánh mắt mọi người lấp lánh vẻ tôn kính. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Dương Thiên Lôi mặc dù có trình độ tùy ý chưởng khống Lôi Điện, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là Tu Luyện Giả Lục cấp Tiên Thiên, muốn cứu người trong vùng biển tối tăm này, hiển nhiên cũng sẽ gặp phải nguy hiểm cực kỳ lớn.
Thứ hào khí không màng sinh tử bản thân này, không phải tất cả mọi người đều có thể làm được.
Dương Thiên Lôi khẽ gật đầu về phía mọi người, dùng sức xiết chặt tay Tiêu Như Mộng một cái, chuyển cho nàng một cái ánh mắt an định, nhất thời một đạo Kiếm quang phóng thẳng lên cao, trong phút chốc đã lao ra ngoài biển rộng nhanh như một tia chớp.
- Mặc huynh, vị Tiêu huynh đệ kia rốt cuộc là ai? Thuộc môn phái nào?
- Vị tiểu thư này, ngài là đạo lữ của Tiêu huynh đệ, có thể nói cho chúng ta biết hai người thuộc về môn phái nào không?
Ngay sau khi Dương Thiên Lôi rời đi, tất cả Tu Luyện Giả đều vây quanh người Mặc Thương Bách Hiểu Sinh và Tiêu Như Mộng, bắt đầu hỏi thăm tin tức Dương Thiên Lôi. Dĩ nhiên, trong đó có không ít người trước đó đã thấy qua cảnh Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng cùng tranh chấp với Tiễn Đa Đa. Vốn bọn họ đã khiếp sợ với biểu hiện của Dương Thiên Lôi. Mà lúc này chỉ mới qua có mấy ngày,trong lòng bọn họ lại càng thêm kinh hãi. Bao gồm cả Mặc Thương Bách Hiểu sinh trong đó.
Bởi vì, khí tức mà Dương Thiên Lôi thể hiện ra hôm nay, hiển nhiên đã là Lục cấp Tiên Thiên. Trong khi mấy ngày trước cảnh giới của hắn chỉ là một Tu Luyện Giả Ngũ cấp Tiên Thiên đỉnh phong mà thôi, khi ấy ngoại trừ Mặc Thương Bách Hiểu Sinh ra, cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng Dương Thiên Lôi chẳng qua cũng chỉ tới đây ngắm cảnh du lịch, mở mang đầu óc, một thiếu niên thiên tài không biết trời cao đất rộng mà thôi.
Nhưng chỉ mới ngắn ngủi mấy ngày, Dương Thiên Lôi đã lĩnh ngộ được bích chướng, đột phá tới Lục cấp Tiên Thiên, hơn nữa khí tức kinh khủng mà hắn vừa mới thể hiện ra, cho dù là Thất cấp, Bát cấp Tiên Thiên bọn họ cũng không nắm chắc có chút nào chiến thắng được.
Cho tới tận lúc này, bọn họ mới hiểu được Dương Thiên Lôi có thể có được một đạo lữ Bát cấp Tiên Thiên nghiêng nước đổ thành như vậy, cũng không hề giống như Tiễn Đa Đa dựa vào sư thừa và gia tộc, mà là nhờ vào bản thân cường đại.
Tiêu Như Mộng đối với sự ân cẩn thăm hỏi của mọi người chẳng qua cũng chỉ gật đầu, thừa nhận nàng là đạo lữ của Dương Thiên Lôi, rồi không hề nói gì nữa. Chuyển ánh mắt sang Mặc Thương Bách Hiểu Sinh, hiển nhiên ý bảo mọi người cứ hỏi hắn.
Còn nàng thì chậm rãi dọc theo boong tàu, ngắm nhìn về phía Dương Thiên Lôi rời đi, để lại cho mọi người một bóng lưng nghiêng nước nghiêng thành, bộ dạng rõ ràng là đang lo lắng cho Dương Thiên Lôi!
Đúng vậy, nàng xác thực đang lo lắng cho Dương Thiên Lôi, nhưng chẳng qua cũng chỉ lo lắng một chút. Bởi vì nàng tin tưởng vào thể chất biến thái của Dương Thiên Lôi, nhưng quan trọng nhất là nàng không muốn đối mặt với ánh mắt đầy cảm kích và tôn trọng của tất cả mọi người.
Loại ánh mắt này sẽ khiến nàng say mê, làm nàng kiêu ngạo, bởi vì có một đạo lữ ưu tú như vậy mà kiêu ngạo.
Nhưng mà, thân phận đích thực của hai người bọn họ, lại chính là sư đồ.
Đây là sự thật không thể nào thay đổi.
Cho nên, nàng không muốn mình chìm đắm trong đó, vì nàng sợ hành động của chính mình sẽ hủy diệt tương lai hắn.
Mặc Thương Bách Hiểu Sinh được Tiêu Như Mộng cho phép, nhất thời đem tất cả tin tức mà hắn biết về Dương Thiên Lôi nhất nhất kể lại hết thảy cho mọi người. Đồng thời thói quen bắt đầu bình luận về Dương Thiên Lôi, từ trong miệng hắn nói ra, hiển nhiên đã thăng lên tới mức một bước lên đến tận trời xanh, tới độ cao của vô cùng uyên bác và thanh nhã, hơn nữa còn ước đoán tiềm lực của Dương Thiên Lôi nhất định dễ dàng lọt vào hàng ba nhân vật thiên tài trong giới Tu Luyện đương thời!
Đúng lúc này, một nam một nữ vừa khép bước lên tới boong thuyền. Nam phong thần tuấn lãng, một thân linh khí thượng phẩm, lóe lên quang mang long lánh đẹp mắt, trên mặt phảng phất hiện lên một tia khí tức cao ngạo trời sinh. Nữ thì thiên kiều bá mị, lớn lên vô cùng xinh đẹp, chẳng qua trên trán còn mang theo một tia khí tức ngang ngược kiêu ngạo.
Hai người này rõ ràng chính là đệ tử của Tạo Hóa môn, Bộ Hàn Tinh và Bách Lý Thiên Thiên.
Hiển nhiên trong số mọi người có không ít người quen biết hai vị này, đều rối rít thăm hỏi, kể cả Mặc Thương Bách Hiểu Sinh cũng không hề ngoại lệ.
Hai người vẫn lĩnh nhận ý tốt của mọi người như trước, chẳng qua bộ dáng kia hiển nhiên chỉ là ứng phó cho qua, không có bất kỳ ý tứ thân cận nào.
Sau khi hai người lên tới boong tàu, Bách Lý Thiên thiên trực tiếp ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn một màu xám xịt, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, nói với Bộ Hàn Tinh bên cạnh:
- Phiền chết được, khí trời như vầy đến khi nào mới có thể tốt lên được, còn phải chờ thêm một ngày nữa chứ, lỡ như có sóng thần xuất hiện, chúng ta cũng phải liên lụy theo! Thiệt là, không phải chỉ có mấy người thôi sao? Đúng là phiền toái, chết cũng đáng đời!
Thanh âm của Bách Lý Thiên Thiên không lớn, nhưng lại truyền vào trong tai mọi người hết sức rõ ràng, cơ hồ trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều mang theo sự phẫn nộ mà nhìn về phía Bách Lý Thiên Thiên.
- Thiên Thiên, chớ nói lung tung. Đây chính là đạo đức nghề nghiệp của Bồng Lai thương hội, há có thể vứt bỏ đi không đoái hoài tới?
Bộ Hàn Tinh cảm nhận được ánh mắt mọi người, mặc dù trong lòng khinh thường, nhưng không muốn khiến nhiều người giận dữ, vội vàng nói với Bách Lý Thiên Thiên.
- Cái gì đạo đức nghề nghiệp, chẳng lẽ chuyện tu luyện của chúng ta không quan trọng hay sao? Di?
Bách Lý Thiên Thiên đang phản bác, lúc này bỗng nhiên lại “Do” lên một tiếng, thấy được dọc theo boong tàu có một bóng lưng tuyệt mỹ. Chỉ trong nháy mắt, nàng liền nhận ra, đây còn không phải là nữ nhân tranh đoạt dây chuyền với mình hay sao?
Điều này khiến Bách Lý Thiên Thiên nhất thời cảm thấy buồn bực không thôi, nhất là khi thấy chuỗi dây chuyền đang phát ra từng tia sáng nhu hòa thánh khiết trên cổ Tiêu Như Mộng, nàng lại càng bực mình hơn, chết tiệt… Tên mập nọ nói có dây chuyền còn tốt hơn, do trân châu vạn năm chế tạo thành mới khiến cho Bách Lý Thiên Thiên lòng đầy mong đợi mới chịu nhượng bộ, không tranh với Dương Thiên Lôi nữa.
Nhưng tới khi nàng thấy được thứ dây chuyền mà tên mập kia nói, thiếu chút nữa thì thổ huyết!
Kia đúng là dây chuyền được chế tạo từ trân châu vạn năm, giá tiền cũng cao hơn gấp mấy chục lần so với chuỗi dây chuyền làm từ trân châu ngàn năm của Tiêu Như Mộng, nhưng thứ đó mà cũng gọi là dây chuyền được sao? Vô số viên trân châu vạn năm còn to hơn nắm đấm, đeo lên cổ thì còn chút gì được gọi là mỹ cảm?
Càng tức hơn chính là, tên mập chết bầm kia còn nói có thể nhỏ đi, chỉ cần lên tới cấp Thần Đạo, dùng tâm thần tôi luyện xong là có thể hóa lớn nhỏ tùy theo tâm ý của mình, nhưng mà đến cấp Thần Đạo thì phải mất bao lâu? Nàng cho dù tự nhận là rất thiên tài, nhưng lúc đó cũng là chuyện của trăm năm về sau rồi, thứ nàng muốn bây giờ chính là trang sức mỹ lệ có thể đeo lên cổ!
- Uy!
Thân hình Bách Lý Thiên Thiên nhất thời nhoáng lên một cái đã tới được bên người Tiêu Như Mộng, dùng thanh âm tràn đầy sự kiêu ngạo, ngang ngược mà hô lên một tiếng.
Tiêu Như Mộng khẽ cau mày, ngay lúc Bách Lý Thiên Thiên và Bộ Hàn Tinh xuất hiện, nàng đã cảm ứng được rồi. Chẳng qua cũng không nghĩ tới thiếu nữ ngang ngược này thế mà lại vọt tới trước mặt mình.
Ánh mắt Tiêu Như Mộng mang theo một tia nghi hoặc, chăm chú nhìn vào thiếu nữ trước mắt, không nói tiếng nào.
- Đưa chuỗi day chuyền này cho ta! Ta trả cho ngươi số tiền gấp đôi!
Bách Lý Thiên Thiên kiêu ngạo nói.
- Xin lỗi. Đây là thứ Tiểu Thiên tặng cho ta.
Tiêu Như Mộng lạnh giọng nói, nói xong liền quay mặt qua chỗ khác, lần nữa nhìn về phương xa, đối với thiếu nữ kiêu ngạo này, nàng căn bản không hề muốn để ý tới.
- Gấp ba!
Bách Lý Thiên Thiên tức giận nói.
- Bao nhiêu cũng không bán.
Tiêu Như Mộng thản nhiên trả lời.
- …Hừ, tốt xấu gì cũng không đồng ý, sự nhẫn nhịn của ta đối với các ngươi là có giới hạn thôi, đừng tưởng đang ở trên Phá Lãng Hào mà ta không thể làm gì được ngươi! Ngươi nếu không đưa cho ta, kể cả tên tiểu tử khốn kiếp kia đều phải chết!
Bách Lý Thiên Thiên hung ác, nói.
- Bách Lý tiểu thư, xin đừng gây rối trên Phá Lãng Hào!
Đúng lúc này, lão giả vừa mở kết giới ra cho Dương Thiên Lôi bỗng từ trong đám người bước ra.
Trên mặt không mang theo chút tôn trọng nào, thậm chí còn có một chút chán ghét, lạnh giọng mà nói.
- Ngươi nói cái gì?
Bách Lý Thiên Thiên phẫn nộ hỏi lại.
- Càn rỡ!
Ngay cả sắc mặt của Bộ Hàn Tinh lúc này cũng nhất thời trở nên khó coi. Hắn và Bách Lý Thiên Thiên là ai? Là đệ tử thiên tài của Tạo Hòa môn, lần này lên Phá Lãng Hào không phải chỉ để lịch luyện, mà cũng là vì đại biểu Tạo Hóa môn khảo sát tình huống của Bồng Lai thương hội. Đừng nói là một nhân viên công tác nho nhỏ, cho dù là cường giả Thần Đạo làm chủ Phá Lãng Hào là Long Phá Lãng nhìn thấy hai người, cũng phải ba phần nhường nhịn.
- Kẻ càn rỡ chính là các ngươi đó!
Lão giả lạnh lung nói, vẻ mặt càng thêm lạnh nhạt.
Cùng lúc, tất cả mọi người trên boong đều mang theo ánh mắt khinh thường nhìn sang, chậm rãi vây quanh bên này. Cho dù là những người có quen biết với hai người kia, sắc mặt cũng không tốt chút nào.
Bộ Hàn Tinh trong lòng hơi kinh hãi, Bách Lý Thiên Thiên vẫn cảm thấy kỳ quái như trước, quả thực không dám tin vào mắt mình, chuyện gì đang xảy ra đây? Đám người này đầu bị nước vào hay sao? Không biết mình có thân phận gì?
Sắc mặt Bộ Hàn Tinh và Bách Lý Thiên Thiên trở nên vô cùng khó coi, mặc dù rất muốn nổi giận, nhưng đối diện ánh mắt lạnh lùng của lão giả và ánh mắt khinh thường của mọi người, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hai người bọn họ chẳng qua cũng chỉ là Thất cấp Tiên Thiên mà thôi, mà lão giả của Phá Lãng Hào kia lại là cao thủ cảnh giới Bát cấp Tiên Thiên đỉnh phong. Hơn nửa, từ trong ánh mắt lão giả mà xem, hiển nhiên không hề có chút cố kỵ gì với thân phận của bọn họ chút nào, nếu không cũng không dám ln71 tiếng với họ như vậy.
- Đây là chuyện giữa chúng ta và nàng ta cùng với tiểu tử kia, các ngươi quản cái gì?
Bộ Hàn Tinh lạnh lùng nói.
- Chuyện của họ cũng chính là chuyện của Phá Lãng Hào.
Lão giả tiếp tục nói.
- Tại sao chuyện của họ lại là chuyện của Phá Lãng Hào các ngươi? Ai cho các ngươi có quyền như vậy? Không lẽ ngươi không biết thân phận chúng ta ư?
Bách Lý Thiên Thiên tức giận nói.
- Bằng vào việc Tiêu huynh đệ mạo hiểm anh nguy tánh mạng, trợ giúp Phá Lạng Hào chúng ta cứu giúp những Tu Luyện Giả gặp rủi ro kia, đủ hay không? Các ngươi không phải là đệ tử Tạo Hóa môn sao? Không phải là đại diện khảo sát hiệp hội Bồng Lai thương nghiệp sao? So với Tiêu huynh đệ, các ngươi cái gì cũng không bằng!
Hắn, thời khắc này hắn chỉ là Tu Luyện Giả vừa mới bước vào Lục cấp Tiên Thiên, nhưng khí tức Lôi Đình ngập tràn trên người hắn lại có thể mãnh liệt như vậy, từng luồng điện quang phảng phất như thực chất tràn ngập xung quanh thân thể hắn, khiến cho tất cả mọi người như có thể thấy được lôi điện chân chính vậy!
Không một ai hoài nghi, Dương Thiên Lôi chỉ cần trong lòng động một cái ý niệm, liền có thể xuất ra lực lượng Lôi đình tuyệt đối cường hãn!
Chuyên này khiến cho tất cả Tu Luyện Giả Thất cấp Tiên Thiên, Bát cấp Tiên Thiên khiếp sợ đến cùng cực!
- Ta không thể trơ mắt nhìn đồng loại chết ở chỗ này! Nếu có thể cứu được người nào thì phải cứu!
Dương Thiên Lôi nếu đã quyết định cứu người, dĩ nhiên là phải đem khí khái anh hùng của mình phơi bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, hắn không muốn làm anh hùng, nhưng nếu có thể thuận tiện đội cái mũ này lên, hắn cũng sẽ không cự tuyệt. Cải cảm giác được người ta sùng kính, cuối cùng hắn cũng có thể nếm thử một chút rồi. Cho nên, lúc này Dương Thiên Lôi liền mang theo vẻ mặt, giọng nói tràn đầy chính khí cuồn cuộn, trên gương mặt suất khí đến mức thiên địa bất dung, tràn đầy sự tự tin cường đại.
Ngay cả Tiêu Như Mộng khi nhìn về phía Dương Thiên Lôi, ánh mắt cũng xuất hiện một tia hoảng hốt!
- Tiêu huynh đệ đúng là tốt! Vi huynh thực xấu hổ, không tài nào giúp được ngươi một tay!
Trong mắt Mặc Thương Bách Hiểu Sinh hiện lên nét tôn kính cùng với sự tiếc nuối trong lòng, ôm quyền nói.
- Vị tiên sinh này, xin được hỏi tôn tính đại danh?
Đúng lúc này, trong đám người có một lão già bước nhanh ra tới trước mặt Dương Thiên Lôi, cất giọng nói cung kính mà hỏi. Từ dấu hiệu trên đạo bào của lão liền có thể thấy được, lão chính là nhân viên công tác trên Phá Lãng Hào.
- Bản nhân gọi là Tiêu Thiên!
Dương Thiên Lôi trầm giọng, nói:
- Thời gian là tính mạng, xin giúp ta mở kết giới ra!
- Được, đa tạ ngài trượng nghĩa xuất thủ, ta đại diện Phá Lạng Hào xin được cảm tạ ngài! Bất kể thành công hay không, xin Tiêu tiên sinh lấy an toàn của bản thân mình làm trọng!
Lão già hướng về phía Dương Thiên Lôi mà bái một cái thật sâu, sau đó lấy ra một cái lệnh bài, rót pháp lực vào trong, kết giới Phá Lãng Hào đột nhiên phát ra từng đạo ánh sáng, trong nháy mắt liền mở ra một cái thông đạo!
- Tiêu huynh đệ, hành sự cẩn trọng!
Đám Tu Luyện Giả vốn không quen biết, lại đồng loạt hướng về phía Dương Thiên Lôi mà ôm quyền thi lễ, ánh mắt mọi người lấp lánh vẻ tôn kính. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Dương Thiên Lôi mặc dù có trình độ tùy ý chưởng khống Lôi Điện, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là Tu Luyện Giả Lục cấp Tiên Thiên, muốn cứu người trong vùng biển tối tăm này, hiển nhiên cũng sẽ gặp phải nguy hiểm cực kỳ lớn.
Thứ hào khí không màng sinh tử bản thân này, không phải tất cả mọi người đều có thể làm được.
Dương Thiên Lôi khẽ gật đầu về phía mọi người, dùng sức xiết chặt tay Tiêu Như Mộng một cái, chuyển cho nàng một cái ánh mắt an định, nhất thời một đạo Kiếm quang phóng thẳng lên cao, trong phút chốc đã lao ra ngoài biển rộng nhanh như một tia chớp.
- Mặc huynh, vị Tiêu huynh đệ kia rốt cuộc là ai? Thuộc môn phái nào?
- Vị tiểu thư này, ngài là đạo lữ của Tiêu huynh đệ, có thể nói cho chúng ta biết hai người thuộc về môn phái nào không?
Ngay sau khi Dương Thiên Lôi rời đi, tất cả Tu Luyện Giả đều vây quanh người Mặc Thương Bách Hiểu Sinh và Tiêu Như Mộng, bắt đầu hỏi thăm tin tức Dương Thiên Lôi. Dĩ nhiên, trong đó có không ít người trước đó đã thấy qua cảnh Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng cùng tranh chấp với Tiễn Đa Đa. Vốn bọn họ đã khiếp sợ với biểu hiện của Dương Thiên Lôi. Mà lúc này chỉ mới qua có mấy ngày,trong lòng bọn họ lại càng thêm kinh hãi. Bao gồm cả Mặc Thương Bách Hiểu sinh trong đó.
Bởi vì, khí tức mà Dương Thiên Lôi thể hiện ra hôm nay, hiển nhiên đã là Lục cấp Tiên Thiên. Trong khi mấy ngày trước cảnh giới của hắn chỉ là một Tu Luyện Giả Ngũ cấp Tiên Thiên đỉnh phong mà thôi, khi ấy ngoại trừ Mặc Thương Bách Hiểu Sinh ra, cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng Dương Thiên Lôi chẳng qua cũng chỉ tới đây ngắm cảnh du lịch, mở mang đầu óc, một thiếu niên thiên tài không biết trời cao đất rộng mà thôi.
Nhưng chỉ mới ngắn ngủi mấy ngày, Dương Thiên Lôi đã lĩnh ngộ được bích chướng, đột phá tới Lục cấp Tiên Thiên, hơn nữa khí tức kinh khủng mà hắn vừa mới thể hiện ra, cho dù là Thất cấp, Bát cấp Tiên Thiên bọn họ cũng không nắm chắc có chút nào chiến thắng được.
Cho tới tận lúc này, bọn họ mới hiểu được Dương Thiên Lôi có thể có được một đạo lữ Bát cấp Tiên Thiên nghiêng nước đổ thành như vậy, cũng không hề giống như Tiễn Đa Đa dựa vào sư thừa và gia tộc, mà là nhờ vào bản thân cường đại.
Tiêu Như Mộng đối với sự ân cẩn thăm hỏi của mọi người chẳng qua cũng chỉ gật đầu, thừa nhận nàng là đạo lữ của Dương Thiên Lôi, rồi không hề nói gì nữa. Chuyển ánh mắt sang Mặc Thương Bách Hiểu Sinh, hiển nhiên ý bảo mọi người cứ hỏi hắn.
Còn nàng thì chậm rãi dọc theo boong tàu, ngắm nhìn về phía Dương Thiên Lôi rời đi, để lại cho mọi người một bóng lưng nghiêng nước nghiêng thành, bộ dạng rõ ràng là đang lo lắng cho Dương Thiên Lôi!
Đúng vậy, nàng xác thực đang lo lắng cho Dương Thiên Lôi, nhưng chẳng qua cũng chỉ lo lắng một chút. Bởi vì nàng tin tưởng vào thể chất biến thái của Dương Thiên Lôi, nhưng quan trọng nhất là nàng không muốn đối mặt với ánh mắt đầy cảm kích và tôn trọng của tất cả mọi người.
Loại ánh mắt này sẽ khiến nàng say mê, làm nàng kiêu ngạo, bởi vì có một đạo lữ ưu tú như vậy mà kiêu ngạo.
Nhưng mà, thân phận đích thực của hai người bọn họ, lại chính là sư đồ.
Đây là sự thật không thể nào thay đổi.
Cho nên, nàng không muốn mình chìm đắm trong đó, vì nàng sợ hành động của chính mình sẽ hủy diệt tương lai hắn.
Mặc Thương Bách Hiểu Sinh được Tiêu Như Mộng cho phép, nhất thời đem tất cả tin tức mà hắn biết về Dương Thiên Lôi nhất nhất kể lại hết thảy cho mọi người. Đồng thời thói quen bắt đầu bình luận về Dương Thiên Lôi, từ trong miệng hắn nói ra, hiển nhiên đã thăng lên tới mức một bước lên đến tận trời xanh, tới độ cao của vô cùng uyên bác và thanh nhã, hơn nữa còn ước đoán tiềm lực của Dương Thiên Lôi nhất định dễ dàng lọt vào hàng ba nhân vật thiên tài trong giới Tu Luyện đương thời!
Đúng lúc này, một nam một nữ vừa khép bước lên tới boong thuyền. Nam phong thần tuấn lãng, một thân linh khí thượng phẩm, lóe lên quang mang long lánh đẹp mắt, trên mặt phảng phất hiện lên một tia khí tức cao ngạo trời sinh. Nữ thì thiên kiều bá mị, lớn lên vô cùng xinh đẹp, chẳng qua trên trán còn mang theo một tia khí tức ngang ngược kiêu ngạo.
Hai người này rõ ràng chính là đệ tử của Tạo Hóa môn, Bộ Hàn Tinh và Bách Lý Thiên Thiên.
Hiển nhiên trong số mọi người có không ít người quen biết hai vị này, đều rối rít thăm hỏi, kể cả Mặc Thương Bách Hiểu Sinh cũng không hề ngoại lệ.
Hai người vẫn lĩnh nhận ý tốt của mọi người như trước, chẳng qua bộ dáng kia hiển nhiên chỉ là ứng phó cho qua, không có bất kỳ ý tứ thân cận nào.
Sau khi hai người lên tới boong tàu, Bách Lý Thiên thiên trực tiếp ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn một màu xám xịt, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, nói với Bộ Hàn Tinh bên cạnh:
- Phiền chết được, khí trời như vầy đến khi nào mới có thể tốt lên được, còn phải chờ thêm một ngày nữa chứ, lỡ như có sóng thần xuất hiện, chúng ta cũng phải liên lụy theo! Thiệt là, không phải chỉ có mấy người thôi sao? Đúng là phiền toái, chết cũng đáng đời!
Thanh âm của Bách Lý Thiên Thiên không lớn, nhưng lại truyền vào trong tai mọi người hết sức rõ ràng, cơ hồ trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều mang theo sự phẫn nộ mà nhìn về phía Bách Lý Thiên Thiên.
- Thiên Thiên, chớ nói lung tung. Đây chính là đạo đức nghề nghiệp của Bồng Lai thương hội, há có thể vứt bỏ đi không đoái hoài tới?
Bộ Hàn Tinh cảm nhận được ánh mắt mọi người, mặc dù trong lòng khinh thường, nhưng không muốn khiến nhiều người giận dữ, vội vàng nói với Bách Lý Thiên Thiên.
- Cái gì đạo đức nghề nghiệp, chẳng lẽ chuyện tu luyện của chúng ta không quan trọng hay sao? Di?
Bách Lý Thiên Thiên đang phản bác, lúc này bỗng nhiên lại “Do” lên một tiếng, thấy được dọc theo boong tàu có một bóng lưng tuyệt mỹ. Chỉ trong nháy mắt, nàng liền nhận ra, đây còn không phải là nữ nhân tranh đoạt dây chuyền với mình hay sao?
Điều này khiến Bách Lý Thiên Thiên nhất thời cảm thấy buồn bực không thôi, nhất là khi thấy chuỗi dây chuyền đang phát ra từng tia sáng nhu hòa thánh khiết trên cổ Tiêu Như Mộng, nàng lại càng bực mình hơn, chết tiệt… Tên mập nọ nói có dây chuyền còn tốt hơn, do trân châu vạn năm chế tạo thành mới khiến cho Bách Lý Thiên Thiên lòng đầy mong đợi mới chịu nhượng bộ, không tranh với Dương Thiên Lôi nữa.
Nhưng tới khi nàng thấy được thứ dây chuyền mà tên mập kia nói, thiếu chút nữa thì thổ huyết!
Kia đúng là dây chuyền được chế tạo từ trân châu vạn năm, giá tiền cũng cao hơn gấp mấy chục lần so với chuỗi dây chuyền làm từ trân châu ngàn năm của Tiêu Như Mộng, nhưng thứ đó mà cũng gọi là dây chuyền được sao? Vô số viên trân châu vạn năm còn to hơn nắm đấm, đeo lên cổ thì còn chút gì được gọi là mỹ cảm?
Càng tức hơn chính là, tên mập chết bầm kia còn nói có thể nhỏ đi, chỉ cần lên tới cấp Thần Đạo, dùng tâm thần tôi luyện xong là có thể hóa lớn nhỏ tùy theo tâm ý của mình, nhưng mà đến cấp Thần Đạo thì phải mất bao lâu? Nàng cho dù tự nhận là rất thiên tài, nhưng lúc đó cũng là chuyện của trăm năm về sau rồi, thứ nàng muốn bây giờ chính là trang sức mỹ lệ có thể đeo lên cổ!
- Uy!
Thân hình Bách Lý Thiên Thiên nhất thời nhoáng lên một cái đã tới được bên người Tiêu Như Mộng, dùng thanh âm tràn đầy sự kiêu ngạo, ngang ngược mà hô lên một tiếng.
Tiêu Như Mộng khẽ cau mày, ngay lúc Bách Lý Thiên Thiên và Bộ Hàn Tinh xuất hiện, nàng đã cảm ứng được rồi. Chẳng qua cũng không nghĩ tới thiếu nữ ngang ngược này thế mà lại vọt tới trước mặt mình.
Ánh mắt Tiêu Như Mộng mang theo một tia nghi hoặc, chăm chú nhìn vào thiếu nữ trước mắt, không nói tiếng nào.
- Đưa chuỗi day chuyền này cho ta! Ta trả cho ngươi số tiền gấp đôi!
Bách Lý Thiên Thiên kiêu ngạo nói.
- Xin lỗi. Đây là thứ Tiểu Thiên tặng cho ta.
Tiêu Như Mộng lạnh giọng nói, nói xong liền quay mặt qua chỗ khác, lần nữa nhìn về phương xa, đối với thiếu nữ kiêu ngạo này, nàng căn bản không hề muốn để ý tới.
- Gấp ba!
Bách Lý Thiên Thiên tức giận nói.
- Bao nhiêu cũng không bán.
Tiêu Như Mộng thản nhiên trả lời.
- …Hừ, tốt xấu gì cũng không đồng ý, sự nhẫn nhịn của ta đối với các ngươi là có giới hạn thôi, đừng tưởng đang ở trên Phá Lãng Hào mà ta không thể làm gì được ngươi! Ngươi nếu không đưa cho ta, kể cả tên tiểu tử khốn kiếp kia đều phải chết!
Bách Lý Thiên Thiên hung ác, nói.
- Bách Lý tiểu thư, xin đừng gây rối trên Phá Lãng Hào!
Đúng lúc này, lão giả vừa mở kết giới ra cho Dương Thiên Lôi bỗng từ trong đám người bước ra.
Trên mặt không mang theo chút tôn trọng nào, thậm chí còn có một chút chán ghét, lạnh giọng mà nói.
- Ngươi nói cái gì?
Bách Lý Thiên Thiên phẫn nộ hỏi lại.
- Càn rỡ!
Ngay cả sắc mặt của Bộ Hàn Tinh lúc này cũng nhất thời trở nên khó coi. Hắn và Bách Lý Thiên Thiên là ai? Là đệ tử thiên tài của Tạo Hòa môn, lần này lên Phá Lãng Hào không phải chỉ để lịch luyện, mà cũng là vì đại biểu Tạo Hóa môn khảo sát tình huống của Bồng Lai thương hội. Đừng nói là một nhân viên công tác nho nhỏ, cho dù là cường giả Thần Đạo làm chủ Phá Lãng Hào là Long Phá Lãng nhìn thấy hai người, cũng phải ba phần nhường nhịn.
- Kẻ càn rỡ chính là các ngươi đó!
Lão giả lạnh lung nói, vẻ mặt càng thêm lạnh nhạt.
Cùng lúc, tất cả mọi người trên boong đều mang theo ánh mắt khinh thường nhìn sang, chậm rãi vây quanh bên này. Cho dù là những người có quen biết với hai người kia, sắc mặt cũng không tốt chút nào.
Bộ Hàn Tinh trong lòng hơi kinh hãi, Bách Lý Thiên Thiên vẫn cảm thấy kỳ quái như trước, quả thực không dám tin vào mắt mình, chuyện gì đang xảy ra đây? Đám người này đầu bị nước vào hay sao? Không biết mình có thân phận gì?
Sắc mặt Bộ Hàn Tinh và Bách Lý Thiên Thiên trở nên vô cùng khó coi, mặc dù rất muốn nổi giận, nhưng đối diện ánh mắt lạnh lùng của lão giả và ánh mắt khinh thường của mọi người, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hai người bọn họ chẳng qua cũng chỉ là Thất cấp Tiên Thiên mà thôi, mà lão giả của Phá Lãng Hào kia lại là cao thủ cảnh giới Bát cấp Tiên Thiên đỉnh phong. Hơn nửa, từ trong ánh mắt lão giả mà xem, hiển nhiên không hề có chút cố kỵ gì với thân phận của bọn họ chút nào, nếu không cũng không dám ln71 tiếng với họ như vậy.
- Đây là chuyện giữa chúng ta và nàng ta cùng với tiểu tử kia, các ngươi quản cái gì?
Bộ Hàn Tinh lạnh lùng nói.
- Chuyện của họ cũng chính là chuyện của Phá Lãng Hào.
Lão giả tiếp tục nói.
- Tại sao chuyện của họ lại là chuyện của Phá Lãng Hào các ngươi? Ai cho các ngươi có quyền như vậy? Không lẽ ngươi không biết thân phận chúng ta ư?
Bách Lý Thiên Thiên tức giận nói.
- Bằng vào việc Tiêu huynh đệ mạo hiểm anh nguy tánh mạng, trợ giúp Phá Lạng Hào chúng ta cứu giúp những Tu Luyện Giả gặp rủi ro kia, đủ hay không? Các ngươi không phải là đệ tử Tạo Hóa môn sao? Không phải là đại diện khảo sát hiệp hội Bồng Lai thương nghiệp sao? So với Tiêu huynh đệ, các ngươi cái gì cũng không bằng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.