Huyền Thiên

Chương 219: Lấy lui làm tiến

Ô Sơn

17/03/2013

Mỗi một câu nói của Phong Vô Kỵ, phảng phất ẩn chứa hàng vạn hàng nghìn pháp tắc, trực tiếp đánh vào trong lòng mọi người, như mạc chung thần cổ, khiến người khác tỉnh ngộ. Khi đám người Âu Dương Minh hiểu ra, mồ hôi rơi xuống như mưa.

- Đa tạ chưởng giáo chí tôn chỉ ra sai lầm

Đám người Âu Dương Minh kinh sợ, khom người quỳ gối.

- Đương nhiên, bản tôn hiểu rõ, các ngươi là đã bị việc bản tôn hóa phàm lịch kiếp làm ảnh hưởng, mới dẫn tới tâm tính nơm nớp lo sợ, rụt rè. Tuy rằng, bản tôn trước khi lịch kiếp, đã trịnh trọng nhắc nhở, nhưng khó có thể tránh khỏi. May là Nhan Uyên không phụ sự nhờ cậy của bản tôn, sáu mươi năm qua, bồi dưỡng ra một nhóm tấn thủ mới, bảo trì dòng máu mới mẻ của bản môn.

...

- Chưởng giáo chí tôn?

Trong Vạn Đan Điện ở Thiên Đan Phong. Thập đại cao thủ đang cầm truy sát lệnh mà ba ngày trước, Thương Huyền Phủ đã sai đệ tử đưa tới Trảm Không Kiếm Phái với ý định muốn giết Dương Thiên Lôi, Vạn Đan Điện bỗng nhiên rung lên mạnh mẽ, sau đó toàn bộ Vạn Đan Điện đang toả ra một luồng ánh sáng nhẹ, bỗng nhiên mạnh lên gấp trăm lần. Sau đó, trên Thiên Tịch Phong liên tục truyền ra tiếng hô đồng thanh "Cung nghênh chưởng giáo chí tôn", khiến mười cao thủ cũng đột nhiên khom người quỳ gối, đồng thời ngửa mặt lên trời dùng hết sức lực của mình, cùng hô lên.

- Cung nghênh chưởng giáo chí tôn.

Đám người Dương Thiên Lôi cũng nghi hoặc, quỳ gối theo, hô to lên một tiếng.

- Thiên Lôi, thật tốt quá. Chưởng giáo chí tôn trở về rồi. Chúng ta sẽ không phải sợ nữa rồi, ha ha ha, Vạn Đan Điện chúng ta đã hoàn toàn khởi động. Tám chủ phong của Trảm Không Kiếm Phái, ba mươi sáu sơn phong, giờ phút này, đã chân chính hoà cùng với Kiếm Tiên Tháp Thiên Tịch Phong làm một thể. Mặc cho Thương Huyền Phủ cường đại tới đâu, cũng đừng mơ tưởng có thể công phá phái ta.

Khương Kỳ hưng phấn nói.

- Thật tốt quá.

Nghe Khương Kỳ nói như thế, Phong Mã Ngưu nhất thời nhảy dựng lên, hưng phấn mà gào lên.

Mà đám người Trương Tử Hàm, Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ, cũng nhất thời lộ ra vẻ vui mừng

Nhưng Dương Thiên Lôi lại vô cùng ngạc nhiên, ngẩng đầu ngóng nhìn lên phía trên Vạn Đan Điện.

- Thiên Lôi, ngươi làm sao vậy?

Trương Tử Hàm nhẹ nhàng lôi kéo Dương Thiên Lôi, có chút lo lắng mà hỏi thăm.

- Không có gì.

Dương Thiên Lôi chậm rãi cúi đầu, lên tiếng, sau đó nhìn về phía Khương Kỳ, hỏi:

- Ta nhớ kỹ sư phụ từng nói qua Vạn Đan Điện là Đạo khí, chẳng lẽ là pháp bảo của chưởng giáo chí tôn sao?

- Không sai. Chỉ có chưởng giáo chí tôn mới có thể chân chính khởi động Vạn Đan Điện. Hơn nữa Thiên Minh Phong là “Huyền Hoàng kỳ’, Thiên Mộng Phong chính là ‘ Mộng Ảo cung’, Thiên Dương Phong là ‘ Thuần Dương Điện ’, Thiên Vân Phong là ‘ Vân Thiên Các ’, thiên kiếm phong là ‘Tàng Kiếm Chủng ’, Thiên Quân Phong là ‘ Quân Tử Lâu ’, Thiên Tiếu Phong là ‘Tiếu Thiên Các ’, đều là Đạo khí mà hóa thành. Chỉ có chưởng giáo chí tôn mới là chủ nhân chân chính. Khi khởi động, liền cùng Kiếm Tiên Tháp cấu thành ‘Bát Cực Tru Tiên kiếm trận’, uy lực có thể so sánh với Thần khí. Đây mới là nguyên nhân chính thực sự khiến Trảm Không Kiếm Phái chúng ta sừng sững giữa trời đất mà không ngã.

- Thì ra là thế, không trách được...

Dương Thiên Lôi nhẹ giọng nói. Ánh mắt lại nhìn về phía trên, rồi lại cung tay ôm quyền, hành lễ khiến mọi người thấy vô cùng khó hiểu.

- Tiểu tử ngươi chính là Dương Thiên Lôi sao?

Đúng lúc này, một giọng nói lại nhẹ nhàng vọng vào trong tai mọi người. Cả đám người ngạc nhiên mở to hai mắt.

- Tham kiến chưởng giáo chí tôn

Dương Thiên Lôi cung tay nói.

- Tham kiến chưởng giáo chí tôn

Mọi người hiểu được chuyện gì xảy ra, cũng vội vàng quỳ gối.

- Không tồi không tồi. Khương Kỳ, không nghĩ tới mấy người các ngươi đều tấn cấp đến Tiên Thiên cấp tám, xem ra phúc duyên của tiểu tử này quả nhiên thâm sâu khó lường, dính phúc của ngươi. Đúng, tiểu tử, bản tôn đã trở về. Tuy rằng Thương Huyền Phủ không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng cũng sẽ không buông tha ngươi một cách đơn giản. Ba ngày sau, nhân vật quan trọng ắt phải trở về. Bản tôn thay ngươi cùng Thương Huyền Bác của Thương Huyền Phủ định ước ba năm, ngươi thấy thế nào?



- Thương Huyền Bác? Hẹn ước ba năm?

Dương Thiên Lôi nghi hoặc hỏi.

Mười đại cao thủ cũng nhất thời chau mày. Bỗng nhiên, Khương Kỳ cố lấy dũng khí nói:

- Chưởng giáo chí tôn... Hiện nay, Thương Huyền Bác là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi trong giới tu luyện, mới mười sáu tuổi đã tấn cấp đến Tiên Thiên cấp năm, chấn động toàn bộ giới tu luyện, được người khác gọi là Bát Diện Linh Lung Tiểu Bạch Long, tu vi hôm nay càng thâm sâu không lường được, rất có thể đã vượt qua Tiên Thiên cấp tám. Chỉ có Tạo Hóa Môn ‘Bộ Kinh Thiên’ và Vu Gia bảo ‘Vu Thanh Nhã’, mới có thể đấu với hắn…

- Ha hả, thanh niên cần phải có chút áp lực, mới có động lực. Tiểu tử, ngươi nói thế nào?

Phong Vô Kỵ mỉm cười nói:

- Đây là biện pháp tốt nhất để hóa giải tranh cãi lần này. Hơn nữa, bản tôn cũng xem trọng ngươi.

- Ý của Chưởng giáo chí tôn là ba năm sau sẽ để cho đệ tử và tên cái gì “Bát diện Linh Lung Tiểu Bạch Xà” quyết đấu với nhau?

Dương Thiên Lôi bỗng nhiên cười, trong ánh mắt lóng lánh phóng ra hạo luồn ánh sáng bảy màu, dừng ở Hư Không.

- Ha ha ha... Tiểu Bạch xà. Tốt. Không tồi, bản tôn chính là có ý này, ba năm sau khi tám đại môn phái thi đấu giao lưu, bản tôn cho ngươi và hắn quyết đấu, không chết không dừng, một trận quyết đấu sinh tử, ngươi tính thế nào?

Phong Vô Kỵ nói.

Trong lòng Phong Vô Kỵ hiểu rõ, tuy rằng hắn trở về, Thương Huyền Phủ không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng tuyệt đối sẽ không bởi vì hắn trở về, mà lùi bước. Điều này liên quan đến vinh dự và thể diện của môn phái. Tuy rằng có thể tránh được cuộc đại chiến môn phái, nhưng bọn họ ắt sẽ đòi lại "Công đạo".

Nhưng giao ra Dương Thiên Lôi thì tuyệt đối không thể được. Bất luận là Nhan Uyên, hay Phong Vô Kỵ cũng không muốn làm như vậy. Lật ngược phải trái trắng đen, đã là khinh người quá đáng. Nhưng khổ một lỗi là Dương Thiên Lôi không thể chứng minh sự trong sạch của mình. Sát khí âm trong Ma Vực, cắt đứt tất cả khí tức thiên đạo, căn bản không thể thôi diễn ra kết quả, bằng không mặc dù Thương Huyền Phủ bá đạo, cũng không dám tùy ý bôi nhọ hắn như vậy.

Biện pháp giải quyết duy nhất, đó là đã lấy lui làm tiến, vừa cho Thương Huyền Phủ chút thể diện, cũng cho Trảm Không Kiếm Phái có lại chút thể diện. Song phương đều nhường một bước. Trảm Không Kiếm Phái không lập tức giao người, Thương Huyền Phủ cũng không lập tức muốn người. Nhưng trong lòng tất cả mọi người giới tu luyện biết rõ rằng, ba năm sau Dương Thiên Lôi không có khả năng giữ được mạng sống. Bất quá kéo dài thời hạn chết thêm ba năm mà thôi.

Nhưng Phong Vô Kỵ lại rõ rằng, ba năm này, đối với những người khác mà nói, thật sự là chịu chết. Nhưng đối với Dương Thiên Lôi mà nói, thì lại không nhất định.

Bởi vì hắn là người có duyên với bình ngọc.

- Được, đệ tử phải đáp ứng cái gì với Tiểu Bạch Xà Thương Huyền Bác, Bộ Kinh Thiên, Vu...

Dương Thiên Lôi hào khí ngút trời nói. Chẳng qua suy nghĩ của hắn chợt dừng lại ở thời gian gặp gỡ với Vu Thanh Nhã. Đó không phải là lúc mà mình gặp được nữ hài với tư thế oai hùng hiên ngang xinh đẹp kia sao? Bát tỷ của Vu Tiểu Ức một tiểu hài tử xấu xa chân chất, có chút ngốc không kéo lại được?

- Đúng, không sai. Vậy cứ quyết định như vậy đi.

Giọng nói của Phong Vô Kỵ vừa nói tới đó thì hoàn toàn biến mất.

Nhất thời, Dương Thiên Lôi cảm thấy cảm giác bị chú ý cũng theo đó mà biến mất.

...

- Không tồi.

Trong cùng lúc đó, Phong Vô Kỵ đang răn dạy đám người Âu Dương Minh, trên mặt bỗng nhiên lộ ra nụ cười mỉm, thật sự quá kỳ lạ.

- Chuyện của Thương Huyền Phủ, các ngươi không cần phải xen vào nữa. Đan Thanh Dương, Tiêu Như Mộng, hai người các ngươi ở lại, những người khác đều trở về đi, hãy nghĩ kỹ lại những điều bản tôn nói, bằng không các ngươi chỉ có chờ tuổi thọ hết, không cần đánh mà tự diệt...

- Vâng.

Đám người Âu Dương Minh lên tiếng, rồi rời khỏi Kiếm Tiên Tháp. Vừa ra khỏi Kiếm Tiên Tháp, mỗi người đều thở khẽ một cái, dường như phun hết những tích tụ trong lòng ra , trên mặt đều tràn đầy một vẻ kinh ngạc, vui mừng, ánh mắt hoàn toàn khác hẳn với ánh mắt mà bọn họ đã từng từng có, cũng đã đánh mất tinh quang.

Bọn họ rất rõ rằng, chưởng giáo chí tôn phát biểu, đồng thời, đã đem một tia pháp tắc thiên đạo và cảm ngộ đánh vào trong đầu bọn họ. Trong lòng bọn họ cũng cảm thấy khiếp sợ, Phong Vô Kỵ sau khi độ kiếp trở về, nhìn có vẻ già yếu, nhưng tu vi lại trở nên thâm sâu không lường được.

...

- Tiểu Uyên, Đan Thanh Dương, Tiêu Như Mộng, kỳ thực nửa năm trước bản tôn đã lịch kiếp trở về, nếu như không có việc của Thương Huyền Phủ, bản tôn còn không muốn gặp lại các người. Tiểu Uyên làm rất khá, hai người các ngươi cũng không tồi.

- Chưởng giáo, chuyện đồ nhi Thiên Lôi của chúng ta...



Đan Thanh Dương hỏi có chút lo lắng.

- Ha ha ha, tiểu tử kia cũng không tồi. Bản tôn vô cùng xem trọng, bảo các ngươi ở lại, chính là muốn nói chuyện của hắn.

Phong Vô Kỵ chậm rãi nói.

Yêu cầu Đan Thanh Dương và Tiêu Như Mộng ở lại, đó là sợ bọn họ làm bậy. Để Dương Thiên Lôi và Thương Huyền Bác quyết đấu, những người khác khẳng định sẽ không ý kiến, nhưng Nhan Uyên, Đan Thanh Dương và Tiêu Như Mộng, bọn họ rất bảo vệ Dương Thiên Lôi, tự nhiên không chịu để Dương Thiên Lôi đi chịu chết.

Quả nhiên, khi Phong Vô Kỵ nói ra muốn cho Dương Thiên Lôi và Thương Huyền Bác thời gian để quyết đấu, sắc mặt ba người nhất thời đều rất khó chịu. Bất quá Phong Vô Kỵ cũng không nói rõ, mà nói một cách không rõ ràng cho bọn họ biết, Dương Thiên Lôi có phúc duyên thâm hậu, không cần lo lắng cho sinh tử của hắn.

Nhan Uyên nghĩ tới thiên phú và bình ngọc của Dương Thiên Lôi, rất nhanh liền yên tâm lại.

Tuy rằng Đan Thanh Dương vẫn có chút lo lắng, nhưng lại biết, đây là cách duy nhất, cũng là biện pháp giải quyết tốt nhất.

Mà tâm tư Tiêu Như Mộng thì lại trở nên vô cùng phức tạp...



- Dương Thiên Lôi?

Vu Thanh Nhã nghe được cái tên này, thầm nghĩ không tốt., Vu Thanh Nhã sao có thể không biết được Vu Tiểu Ức đã sớm trốn ở trong phòng nghe trộm hai người nói chuyện?

- Ngươi thả rắm thối lắm!

Quả nhiên, Vu Thanh Nhã còn chưa kịp ngăn cản, Vu Tiểu Ức đã gầm lên giận dữ, tiếng nói còn từ trong phòng truyền ra, mà thân ảnh đã chạy ra khỏi phòng, vẻ mặt phẫn nộ căm tức nhìn Thương Huyền Bác.

Thương Huyền Bác khẽ nhíu mày.

- Tiểu Ức, đừng kích động!

Vu Thanh Nhã kéo Vu Tiểu Ức lại, nói.

- Thương Huyền Bác, sớm biết ngươi không phải là người tốt, lão tử không tính lại gần ngươi. Hiện tại, ngươi dĩ nhiên còn đổ oan cho đại ca của ta?

Vu Tiểu Ức liều mạng giãy giụa trước sự lôi kéo của Vu Thanh Nhã, quay về phía Thương Huyền Bác mà hét lên.

Trong mắt Thương Huyền Bác hiện lên một chút giận dữ khó có thể phát hiện được, nhưng không chút biểu hiện ra, giống như đau khổ mà lắc đầu, không trực tiếp nhìn Vu Tiểu Ức, mà nhìn vẻ mặt xấu hổ của Vu Thanh Nhã nói:

- Thanh Nhã, đây là chuyện gì? Tiểu Ức hắn... Lẽ nào Dương Thiên Lôi có quan hệ cùng quý bảo hay sao?

Vu Thanh Nhã hơi nhíu mi, Vu Tiểu Ức là người nóng tính. Hắn đã nhận định chuyện tình không ai có thể thay đổi. Huống gì Dương Thiên Lôi thực sự có ơn cứu mạng đối với Vu Tiểu Ức. Về tình về lý, đều phải giúp. Nhưng, giờ phút này, nàng lại không có biện pháp nào thực sự tốt để bảo vệ cho Dương Thiên Lôi. Cho nên, nàng cũng không hoàn toàn ngăn Vu Tiểu Ức lại, chỉ có thể mặc hắn hành động.

- Rắm thối! Hắn tạm thời là đại ca của ta, trong mắt Vu Tiểu Ức ta, là nam nhân duy nhất trong thiên hạ xứng đôi với tỷ của ta, sau đó có thể chính là trượng phu của tỷ ta! Với một kẻ nguỵ quân tử như ngươi, sớm nên chết tâm đi! Thương Huyền Bác, ta nói cho ngươi biết, ngươi nếu như dám động tới đại ca của ta, ta thề, dù cho vận dụng toàn bộ lực lượng của Vu Gia Bảo, cũng phải tiêu diệt Thương Huyền Phủ bọn ngươi!

Vu Tiểu Ức vỗ cái mông kêu gào. Cái gì là Thương Huyền Phủ chứ, chó má, hắn thật sự không để vào mắt. Hơn nữa này tên thối tha này muốn theo đuổi Vu Thanh Nhã, Vu Tiểu Ức đều rõ nhất, cho nên, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này mà đả kích Thương Huyền Bác.

Vu Thanh Nhã cảm thấy đau đầu, biết người đệ đệ này sẽ nói ra những lời có chút khó nghe, nhưng không nghĩ lại tới như vậy...

- Tiểu Ức, ngươi nói lung tung gì vậy.

Vu Thanh Nhã phải ngăn lại nói.

- Tỷ, ta không có nói lung tung! Ai động vào đại ca của ta, chính là đụng đến Vu Tiểu Ức ta! Ai làm nhục đại ca của ta, ta sẽ lấy lại công đạo cho đại ca! Ở đâu thì ta còn không rõ ràng lắm, nhưng hơn một tháng trước, ta và đại ca cùng ở tại Ma Vực cấp hai! Ta ngược lại muốn xem, đại ca của ta đã dùng thủ đoạn đê tiện gì, khiến các ngươi làm nhục gọi là bại hoại giang hồ chứ!

Vu Tiểu Ức lạnh lùng địa nhìn Thương Huyền Bác nói.

Tinh quang trong ánh mắt của Thương Huyền Bác chợt hiện, nhưng vẫn cố đè lửa giận trong lòng xuống.

Vu Thanh Nhã là nữ nhân mà hắn yêu thích, ái mộ. Nếu như có thể có được trái tim của nàng, thì địa vị của Thương Huyền Phủ sẽ một bước lên mây, có thể sánh vai cùng với Tạo Hóa Môn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook