Huyền Thiên

Chương 242: Nơi mềm mại nhất, thánh khiết nhất

Ô Sơn

17/03/2013

Trong một năm Dương Thiên Lôi bế quan ở Huyền Hoàng Kỳ, là hơn ba trăm thời gian, mặc dù lúc này hắn chỉ là Tiên Thiên cấp bốn, nhưng Trương Tử Hàm tuyệt đối không cho rằng Dương Thiên Lôi chỉ mạnh mẽ hơn so mình một chút. Hắn có sức khoẻ và tốc độ tu luyện khác thường, sao có khả năng mất thời gian ba trăm năm chỉ không hơn kém mình bao nhiêu cho được?

Trương Tử Hàm còn nhớ kỹ, khi bản thân vừa mới xuất quan đã thăng cấp đến Tiên Thiên cấp bốn, Dương Thiên Lôi chỉ mới có tu vi Tiên Thiên cấp một, lại có thể làm mình không thể tấn công được, mà hắn lại giống như đang chơi đùa. Cách một năm, hắn tu luyện ròng rã trong Huyền Hoàng Kỳ hơn ba trăm năm, sẽ thăng cấp đến trình độ nào?

Trương Tử Hàm chỉ có thể dùng từ thâm sâu khôn lường để hình dung. Bởi vì cho dù nàng là người hiểu rõ Dương Thiên Lôi nhất, những lần nào Dương Thiên Lôi cũng có thể khiến nàng cảm thấy kinh ngạc, càng không nói tới đám người Vân Dạo.

- Rầm rầm ầm

Mười tiếng nổ vang lên gần như cùng luc. Trong nháy mắt, mười con Địa Ma cấp bốn liền bị tiêu diệt. Nhưng cùng lúc đó, Vân Dao, Trương Tử Hàm cùng mấy người đệ tử, lại thấy được một màn khiếp sợ hơn nữa.

Dương Thiên Lôi Từ trên trời rơi xuống, toàn thân đột nhiên tản mát ra một vòng hào quang màu vàng, mà nắm đấm của hắn lại hoàn toàn biến thành màu vàng, đột nhiên phát ra một quyền mạnh mẽ sắc bén.

Đó chính là Kim Cương quyền

Nhưng chỉ như vậy, mọi người sẽ tuyệt đối không kinh ngạc như thế. Trong khi Dương Thiên Lôi phát ra một quyền, đồng thời nắm tay ngưng tụ thành kim quang cũng điên cuồng xoay tròn, trong nháy mắt bắn vào vào đầu con Địa Ma cấp năm. Ngay cơ thể hắn cũng theo nắm tay xoay tròn với tốc độ kinh người.

- Ầm.

Một tiếng nổ, cái đầu lớn dũng mãnh của Địa Ma cấp năm, không có bất kỳ cái gì che chắn, trực tiếp bị xuyên thủng. Sau đó, do bị năng lượng của Dương Thiên Lôi điên cuồng phát ra, trực tiếp nổ tung thành tro bụi.

Giết chết một con Địa Ma Hậu cấp năm xong, Dương Thiên Lôi hét lớn một tiếng, thân hình lại bỗng nhiên bắn lên, dường như hổ lọt vào giữa đàn sơn dương, thế mạnh như chẻ tre, ngắn ngủi trong mấy phút đồng hồ, giết chết toàn bộ những con Địa Ma cấp năm.

Vân Dao ngơ ngác điều khiển kiếm quang, dừng lại nhìn Dương Thiên Lôi. Mãi đến lúc này, nàng mới thực sự hiểu rõ, vì sao Dương Thiên Lôi trước giờ vẫn không chịu ra tay. Đầu của Địa Ma cấp năm trong tay hắn cũng nát vụn như một quả dưa hấu. Dựa vào cái gì mà ngươi bảo hắn đi giết Tiên Thiên cấp bốn?

Khi Dương Thiên Lôi điên cuồng trở lại bên cạnh Tử Hàm muội muội, ánh mắt mấy người đệ tử của Vân Dao nhìn về phía Dương Thiên Lôi tràn ngập kinh ngạc và ngưỡng mộ. Nhất là thấy hắn tươi cười bỉ ổi cùng với khuôn mặt đẹp trai đến mức trời đất không dung, càng làm cho tâm hồn thiếu nữ run rẩy, mong muốn thế chỗ của Trương Tử Hàm, lấy thân báo đáp.

...

Trong nháy mắt, mọi người đã ở trong Ma Vực được mười ngày.

Bởi vì âm sát khí nhập vào, mặc dù Dương Thiên Lôi không hề có cảm giác, nhưng các đệ tử khác đã mơ hồ có dấu hiệu không thể chống đỡ nổi. Tình trạng của Trương Tử Hàm thì tốt hơn một chút, cũng không có thấy bất kỳ cảm giác khó chịu nào.

Nếu như Dương Thiên Lôi không ở đó, hiển nhiên Vân Dao phải dẫn mọi người cùng nhau rời đi. Nhưng Vân Dao đã hiểu được sức mạnh thực sự của Dương Thiên Lôi, để Trương Tử Hàm có thể đạt đến cực hạn, liền dặn Dương Thiên Lôi tạm thời ở lại bảo vệ Trương Tử Hàm. Nàng đưa mấy người đệ tử đến Thiên Châu Thành trước, rồi sẽ quay lại sau.

Tất nhiên, quyết định này là điều mà Dương Thiên Lôi cầu còn không được, giơ hai tay tán thành, vỗ ngực cam đoan sẽ không để xảy ra bất kỳ chuyện gì.

Đương nhiên, Trương Tử Hàm cũng không có ý kiến gì.

Vân Dao lại dặn dò một hồi, nói hai người cứ ở trong mấy trăm dặm gần đây chờ nàng trở lại, sau đó khởi động kiếm quang, mang theo mấy người đệ tử tiến về phía cổng ra vào của Ma Vực.

Vân Dao vừa mới biến mất, Dương Thiên Lôi liền hưng phấn mà kêu lên một tiếng. Chỉ là, hắn còn chưa kịp chạy qua, Trương Tử Hàm dường như đã sớm đoán được ý đồ của hắn, đã nhanh như chớp chạy đi.

- Ta x... Cái này cũng có thể nghĩ được?

Dương Thiên Lôi cũng không nói gì, thân hình nhoáng lên liền đuổi theo về phía Trương Tử Hàm:

- Thân ái, ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi, bằng không sau này khi ta mà bắt được, sẽ bắt nàng phải hầu hạ gấp bội.



- Mơ tưởng.

Trương Tử Hàm nũng nịu nói, thân hình lại chút nào liên tục. Khuynh quốc khuynh thành dung nhan, từ lâu đỏ bừng như nước thủy triều, một viên phương tâm cũng tràn ngập vui sướng và thấp thỏm.

Khi Vân Dao đưa ra đề nghị này, nàng đã biết, Dương Thiên Lôi bỉ ổi, vô sỉ như vậy tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Trong lòng nàng cũng có chút chờ mong và vui mừng, nhưng thiếu nữ vốn rụt rè, lại khiến nàng có chút sợ hãi và thấp thỏm. Loại cảm giác này thật sự là kỳ diệu. Tuy rằng biết rõ trốn cũng khống thoát khỏi ma chưởng của Dương Thiên Lôi, nhưng vẫn liều mạng dùng toàn lực chạy trốn.

- Ta tới đây.

Dương Thiên Lôi hét lớn một tiếng, bỗng nhiên tăng tốc độ. Chỉ một lát liền đuổi sát tới sau lưng Trương Tử Hàm, móng vuốt bỉ ôi, rất vô sỉ trực tiếp chộp vào bờ mông Trương Tử Hàm. Nhất thời, bắp chân rất tròn đầy co dãn khiến Dương Thiên Lôi có cảm giác đắc ý, nhưng lại làm Trương Tử Hàm như bị điện giật, phát ra một tiếng thét chói tai, thân hình lại chợt tăng tốc.

- Ta lại tới nữa rồi.

Dương Thiên Lôi lại kêu lên. Trương Tử Hàm vừa mới nghe hắn nói vậy, kinh sợ đưa hai tay ra sau lưng che bờ mông của chính mình, đồng thời khua loạn. Nhưng lần này Dương Thiên Lôi lại không sờ vào mông của nàng, mà là trực tiếp kéo Trương Tử Hàm, ôm nàng vào trong lòng. Hai người liền lăn tròn trên mặt đất, lăn hết mấy chục thước, cuối cùng mới ngừng lại.

Dương Thiên Lôi ở trên, Trương Tử Hàm ở phía dưới.

Dương Thiên Lôi thân thiết đè trên cơ thể mềm mại của Trương Tử Hàm, yên lặng nhìn kia khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ e thẹn, trong lòng chợt cảm thấy dao động.

Mấy sợi tóc của Trương Tử Hàm rối tung nằm lung tung trên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành. Trương Tử Hàm vẫn e thẹn, nhắm mắt lại, quay mặt sang một bên, không dám nhìn Dương Thiên Lôi. Lúc này, nàng đã thôi giãy dụa, bộ ngực giống như con cừu nhỏ, cao vót, bởi vì kích động, e thẹn, theo hơi thở kịch liệt của nàng, mà phập phồng dựng lên.

Thân thể Dương Thiên Lôi hầu như dán chặt trên người Trương Tử Hàm. Sau hơn hai phút ngơ ngác nhìn, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên giơ hai tay lên, dùng khuỷu tay chống trên mặt đất, hai bàn tay thì nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt Trương Tử Hàm, chậm rãi sửa sang lại mấy sợi tóc.

Trương Tử Hàm ngượng ngùng liếc mắt nhìn Dương Thiên Lôi, rồi vội mang nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung động, đôi môi kiều diễm ướt át mím chặt lại, thể hiện sự kích động và khẩn trương trong lòng nàng.

- Thân ái... Đừng... Đừng khẩn trương...

Giọng nói của Dương Thiên Lôi có chút run rẩy nói. Tư thế ám muội như vậy, ở cự ly gần như vậy, Trương Tử Hàm xinh đẹp như vậy không thể không rung động. Tuy rằng hai người từng hôn một lần, nhưng Dương Thiên Lôi chỉ đơn thuần chạm nhẹ. Từ lâu hô hấp của hắn đã gấp đến mức không hơn được, ngoài miệng nói đừng khẩn trương, nhưng bản thân hắn lại khẩn trương hơn nhiều so với Tử Hàm muội muội.

- Hi hi…

Trương Tử Hàm vốn đang rất khẩn trương, nghe được giọng nói run rẩy này cua Dương Thiên Lôi, nhất thời không nhịn được, đôi môi anh đào hé mở, tiếng cười khẽ vọng ra ngân nha, cái lưỡi thơm tho trắng mịn, nhất thời lộ ra trước mắt Dương Thiên Lôi.

Dương Thiên Lôi cảm thấy thật mất mặt, thoáng đè xuống phía dưới, trực tiếp hôn lên đi đôi môi của Trương Tử Hàm, cứng rắn biến tiếng cười duyên dáng say lòng người thành tiếng "ư ư".

Ngày hôm nay, sau hơn ba trăm năm, cuối cùng hắn lại được thưởng thức đôi môi non mềm, cái lưỡi thơm tho trắng mịn đó.

Trong nháy mắt, trời đất mù mịt. Ngay từ đầu, Dương Thiên Lôi đã điên cuồng, tham lam mút lấy cái lưỡi thơm tho trắng mịn ngọt ngào của Trương Tử Hàm. Trương Tử Hàm ngượng ngùng đáp lại. Khi cảm nhận được sự điên cuồng và bá đạo của Dương Thiên Lôi, Trương Tử Hàm cảm thấy toàn thân dần dần như nhũn ra, nóng lên. Dường như nàng cảm thấy mình bị khi dễ chưa đủ, chủ động đáp trả, dùng cái lưỡi thơm tho trắng mịn kia của nàng, liên tiếp xuất kích, đại chiến cùng một chỗ với Dương Thiên Lôi. Ngươi tới ta đi, ngươi tiến ta lùi, khó hoà giải...

Không biết đã qua bao lâu, từ mưa rền gió dữ biến thành gió nhẹ mưa phùn, đầu lưỡi mềm nhẹ của hai người triền miên cùng một chỗ, như si như say...

Dương Thiên Lôi cảm giác trong đan điền dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, nơi mà Tiêu Như Mộng từng ngây ngốc đứng nhìn, lúc này đã biến thành một gậy lửa, tỏa ra sức nóng hừng hực, cứng rắn như sắt, theo mạch đập nhảy lên, phía trong nó cũng truyền đến tiếng đập "Thình thịch thình thịch", tự nhiên tìm được rồi chỗ trũng trên người Trương Tử Hàm.

Toàn thân đã nóng lên từ lâu, cơ thể mềm mại của Trương Tử Hàm, bỗng nhiên khẽ mở hai chân, thân thể mềm mại chợt cứng đờ, ngay cả cái lưỡi thơm tho trong cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp cũng chợt dừng động tác, Trong nháy mắt từ dưới thân truyền đến một cảm giác, dường như có một dòng điện đang chạy khắp thân thể của nàng.

Đúng lúc này, kích thích lớn hơn nữa lại truyền đến.



Bất thình lình, đôi môi của Dương Thiên Lôi rời khỏi cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Trương Tử Hàm, trực tiếp hôn lên trên gáy ngọc của nàng. Cùng lúc đó, bàn tay bỉ ổi của Dương Thiên Lôi, đặt lên trên nhuyễn giáp đúng ở vị trí thuần khiết của Trương Tử Hàm.

- A ——

Trương Tử Hàm phát ra một tiếng rên rỉ say lòng người, lại giống như tiếng kêu sợ hãi, trong đầu chợt cảm thấy trống rỗng

Gáy ngọc, mi tâm, con mắt, gương mặt, sau tai đều bị hơi thở kịch liệt và đôi môi của Dương Thiên Lôi hôn vào, hai tay thì nhẹ nhàng uốt ve Trương Tử Hàm, thì chạm vào vòng eo mảnh khảnh, bờ mông tròn lẳn của nàng...

Dần dần, Dương Thiên Lôi dường như cảm thấy chỉ hôn môi và xoa nhẹ như vậy không đủ thỏa mãn, vật đang để giữa hai chân của Trương Tử Hàm theo sự chuyển động của lưng hắn, bắt đầu nhẹ nhàng mà chuyển động theo. Mỗi lần chuyển động, hai chân Trương Tử Hàm cũng khép chặt lại.

Toàn thân Trương Tử Hàm đã khẩn trương tới cực hạn rồi, cả khuôn mặt ửng hồng, kiều diễm ướt át. Toàn thân đều tại run rẩy rất khẽ, trong đầu chỉ tồn tại một tia lý trí, khiến nàng dùng gần như toàn bộ sức lực còn lại, bảo vệ cho phòng tuyến cuối cùng. Tuy rằng qua lớp quần áo và đồ dùng hàng ngày, qua nhuyễn giáp, nhưng loại kích thích này cũng khiến nàng không thể chịu nổi...

Thế nhưng, theo động tác tấn công điên cuồng của Dương Thiên Lôi từ hôn môi và hai tay cùng với dưới thân, khiến Trương Tử Hàm, dần dần chìm đắm trong mê hoặc...

- Tử Hàm, cho ta đi.

Cuối cùng, Dương Thiên Lôi cũng không kìm chế được, cảm giác như núi lửa sắp phun trào, trầm thấp nói vào bên tai Trương Tử Hàm.

Giọng nói chưa dứt, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên đưa tay tới bên hông Trương Tử Hàm, nơi này từ lâu đã quen thuộc với hắn, hắn lỗ mãng luồn qua nhuyễn giáp và nội y của Trương Tử Hàm, rốt cục chạm tới làn da trắng mịn trong suốt. Trong nháy mắt, qua sự tiếp xúc chân thật như vậy, nhất thời khiến Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm đồng thời phát ra một tiếng rên tỉ đầy mê hoặc.

Tay Dương Thiên Lôi dần dần tiến về trung tâm, dọc theo làn da trắng mịn.

Giờ phút này, bàn tay to của hắn cuối cùng đã thật sự chạm đến vị trí thần thánh tròn lẳn, vững chắc, mềm mại kia. Đúng khoảnh khắc này, Trương Tử Hàm mơ màng phát ra một tiếng rên rỉ rất mê người, nàng đã hoàn toàn mất phương hướng trước thế tấn công của Dương Thiên Lôi.

Đó là một loại cảm giác thế nào?

Toàn thân Dương Thiên Lôi đều phát ra những cơn run rẩy kịch liệt, tay hắn nhẹ nhàng chạm vào vị trí mềm mại và vững chắc và say lòng người kia, hắn chạm tới nụ hoa anh đào mê người đó.

Kích thích mãnh liệt này làm Trương Tử Hàm lập tức mở mắt, sau đó lại nhắm chặt lại. Đây là nam nhân nàng yêu. Từ lâu, nàng đã quyết định đem cuộc đời giao phó cho nam nhân này. Nàng biết sớm muộn gì ngày này cũng phải đến, cũng biết, nàng sẽ thật sự trở thành nữ nhân của hắn, để hắn che chở suốt đời, yêu thương suốt đời, suốt một đời cũng sẽ không chia lìa. Cho nên, ngay từ đầu nàng không phản kháng. Nhưng nàng thật không ngờ lại phát triển đến bước này. Giờ phút này, nàng muốn phản kháng, nhưng lại không có một chút khí lực, mặc dù nàng nghĩ ngày này dường như có hơi sớm... Nhưng nàng đã không có khí lực phản kháng rồi.

Bất luận là nam nhân hay nữ nhân cũng dạng không thể chống đối.

- Không nên... Thiên Lôi...

Trương Tử Hàm phát ra một tiếng nói mà ngay cả chính mình cũng không nghe được, lại biến thành tiếng rên rỉ đầy kích thích và tràn ngập mê hoặc đối với Dương Thiên Lôi.

Không thể nhịn được nữa thì không cần nhịn nữa!

Chỉ theo ý mình mới có thể dũng mãnh tinh tiến.

Sự quyết đoán, tuyệt đối không phải chỉ là biểu hiện trong chiến đấu.

Nó cũng chính là biểu hiện cho các loại "Chiến đấu" trên!

Nam nhân là như vậy.

Trong nháy mắt, Dương Thiên Lôi thình lình ôm lấy toàn thân nóng bỏng của Trương Tử Hàm, như tia chớp thân hình vụt chạy về phía một ngọn núi. Người chưa đến, ánh kiếm đã sáng rực một góc trời, một đạo lưu quang xẹt qua, bàn tay tỏa ra ánh sáng kim quang ầm ầm đập vào trong núi tối như mực, hắn khống chế niệm lực tấn công mạnh mẽ, trong chớp mắt đá vụn bay tán loạn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook