Huyền Thiên

Chương 42: Nộp vũ khí đầu hàng

Ô Sơn

16/03/2013

- Ách... Không chạy, tuyệt đối không chạy, đánh là thân, mắng là yêu, có thể được Tử Hàm tỷ tỷ vừa thân lại vừa yêu chính là vinh hạnh của ta.

Dương Thiên Lôi vô sỉ nói

- Nhưng mà... Hôm nay ta đâu có phạm sai lầm nào đâu, bóp cũng chưa bóp, cắn cũng chưa cắn... Ta nói cái này, bọn Phong Mã Ngưu sao có thể so sánh với ta, Tử Hàm tỷ tỷ, chắc nàng cũng biết là ta trời sinh là người thuần khiết, thuần khiết từ đầu đến chân!

Phụt ——

Rốt cục Trương Tử Hàm cũng không nhịn được cười, khuôn mặt đang phẫn nộ cũng bật cười thành tiếng.

Nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ của Trương Tử Hàm đang cười tươi như hoa, lại nghĩ đến nàng vì lo lắng cho mình mà khóc, trong lòng Dương Thiên Lôi bỗng xuất hiện một loại tình cảm mà bản thân chưa bao giờ thể nghiệm, loại cảm giác này không thể diễn tả bằng lời, hắn chỉ biết là, thiếu nữ trước mắt này chính là người mà suốt đời này hắn phải bảo vệ, che chở!

Suốt đời!

...

- Ngươi thật sự không bị thương?

Hai người đứng trong sân, chuẩn bị bắt đầu tu luyện, Trương Tử Hàm nhìn Dương Thiên Lôi hoàn hảo không chút sẹo, nhẹ giọng hỏi lại.

- Bị, nhưng hiện tại hoàn toàn khỏi hẳn rồi.

Dương Thiên Lôi nói, trong đầu thì thầm nghĩ đêm này có động phòng cũng không thành vấn đề.

- Vậy thì tốt. Hiện tại ngươi đã nằm trong top hai mươi lắm. Vòng thi đấu kế tiếp sẽ phân ra làm năm tổ tiến hành thi đấu vòng tròn, mỗi tiểu tổ lại chọn ra hai người mạnh nhất lọt vào top mười.

- Thực lực hiện tại của ngươi tuy rằng mới chiến thắng người có thực lực rất mạnh như Vũ Đại Lãng, cũng chiếm được sự tán thành của mọi người, nhưng thực lực chân chính của ngươi vẫn thua hắn rất xa. Nếu như sử dụng vũ khí thì ngươi thua là cái chắc.

- Bởi vậy, nếu như ta đoán không nhầm thì trong tiểu tổ thi đấu với nhau, ngươi chắc chắn sẽ đụng độ với cả hai cường giả. Đây chính là quy củ của cuộc thi tỷ thí người mới, mỗi một tiểu tổ sẽ sắp xếp hai cường giả trong đó, nếu như không có ai giấu thực lực thì hai người đó chắc chắn là hai người được chọn để lọt vào vòng trong. Trận đấu ngày mai sẽ càng thêm gian nan!

Trương Tử Hàm ôn nhu nói, đôi mi hơi nhíu lại vì Dương Thiên Lôi mà lo lắng.

- Đừng lo, ta nói rồi, ta chắc chắn sẽ đoạt được chức quán quân, mặc kệ thế nào ta vẫn sẽ giành chiến thắng cuối cùng, Trương lão sư, nàng lẽ nào không phát hiện là ta chính là người thâm tàng bất lộ đó sao?

- Thâm tàng bất lộ? Ngươi thì có cái gì mà thâm tàng? Trừ cái thể chất đặc biệt và tốc độ hồi phục biến thái ra thì còn cái gì nữa... À, còn có tinh thần lực hệ Kim mà ngươi chưa bao giờ sử dụng nữa! Nhưng... Dù vậy, cũng không có tác dụng gì lớn, cảnh giới giới hạn thực lực của ngươi!

Trương Tử Hàm bỗng nhiên nghĩ đến, trận đấu hôm nay Dương Thiên Lôi từ đầu đến cuối đều chỉ sử dụng tinh thần lực hệ Thổ.

- Không chỉ nhiêu đó thôi đâu, nàng chờ xem ta biểu diễn là hiểu!

Ánh mắt Dương Thiên Lôi kiên định nói, không chỉ như thế, đúng là không chỉ có như thế, hắn không chỉ có thuộc tính thổ và kim mà là có thể thi triển đặc tính của cả ngũ hành! Nhưng ngoài ra cũng không còn vốn liếng gì khác, Trương Tử Hàm mặc dù chế giễu hắn nhưng đó lại là sự thật, cảnh giới giới hạn thực lực hắn, mặc dù hắn có cả năm thuộc tính thì sao đây? Hắn nói như vậy bất quá chỉ không muốn Trương Tử Hàm phải quá lo lắng mà thôi.

Bính khí, nếu Vũ Đại Lãng sử dụng chiến phủ thì người bại chắc chắn là mình. Điểm ấy Dương Thiên Lôi vẫn biết, hắn có thê chịu được quyền đấm cướng đá củ Vũ Đại Lãng nhưng nếu cộng với một chiến phủ hơn trăm cân thì căn bản không cách gì chịu nổi một đòn.

- Tự tin là tốt nhưng ta hoàn toàn không muốn ngươi đi mạo hiểm. Biết chưa?

Cảm tháy một thân tràn đầy tự tin của Dương Thiên Lôi, Trương Tử Hàm nhẹ giọng nói.

- Ừm, ta biết, yên tâm đi. Chúng ta bắt đầu luyện tập, Quy Giáp Công của ta hình như mạnh hơn trước nhiều, công kích của Vũ Đại Lãng ít gì cũng phải có lực ba nghìn cân, ta vẫn có thể chịu được! Thân ái, nàng cứ mặc sức mà đánh, ta muốn biết cực hạn chân chính của ta ở mức nào!

Ánh mắt Dương Thiên Lôi kiên định nói.

Quán quân, để giành được quán quân, Dương Thiên Lôi hiểu rõ bản thân mình thực lực còn quá yếu, chỉ còn cách trong thời gian ngắn nhất đều cao cảnh giới của bản thân thì mới có chút hy vọng.

Lòng tin và khát khao chiến thắng thì hắn không thiếu nhưng hắn cũng không phải dạng thấy bản thân tiến bộ thần tốc mà tin tưởng mù quáng, quên đi lý trí. Quả thực hắn còn cần tu luyện rất nhiều, rất nhiều.

- Ngươi sai rồi. Sức chịu đựng cực hạn của ngươi vẫn là năm trăm cân như trước. Tuy rằng ngươi có thể chịu được công kích của Vũ Đại Lãng thì có thể nói là năng lực kháng kích của ngươi mạnh, không nên hiểu lầm là lớp da của ngươi đã được luyện tới cường độ đó. Nếu đúng là Quy Giáp Công thật sự thì lúc người chịu công kích của Vũ Đại Lãng, lớp da của ngươi không bị sưng đỏ, rách da, phải cứng như da trâu vậy, co dãn bình thường, đó mới gọi là tu luyện Quy Giáp công đến trình độ đó. Còn ngươi thì sao, xem lại bản thân mình đi, thân đầy máu, mặt xưng vù như mặt heo!

- Ha ha... Thì ra thế, vậy được rồi, nàng cứ dựa vào phán đoán của nàng công kích ta đi.

Dương Thiên Lôi không bình luận tiếp.

Bốp…

Trương Tử Hàm không nói một tiếng, trực tiếp ra đòn tấn công Dương Thiên Lôi, phát đầu đã lực bốn trăm cân,



- Được!

Trương Tử Hàm nhẹ giọng nói, sở dĩ đột nhiên tập kích là muốn kiểm tra xem lúc Dương Thiên Lôi gặp phải công kích bất ngờ có tự kích phát Quy Giáp Công hay không và Dương Thiên Lôi đã xuất sắc hoàn thành.

- Tiếp!

Dương Thiên Lôi nhẹ giọng nói, chậm rãi nhắm mắt hai mắt lại, thả lỏng toàn thân, trong đầu hoàn toàn thanh minh.

“Bịch bịch bịch”

Từng tiếng nện liên tiếp vang lên, đôi tay Trương Tử Hàm vung lên như gió, độ mạnh dần tăng lên, cẩn thận cảm nhận sự biến hóa trên lớp da của Dương Thiên Lôi.

...

- Lực tám trăm cân!

Trong lòng Trương Tử Hàm vui mừng, chỉ mới một ngày mà không ngờ lớp da toàn thân hắn đã nâng sức chịu đựng từ lực năm trăm cân đến tám trăm cân, đạt được tiêu chuẩn lớp da của Tinh Giả cấp ba!

- Cái này đã là cực hạn của ngươi!

Trương Tử Hàm nói nhẹ nhàng, Khác với hôm qua, lúc này tuy rằng Dương Thiên Lôi cảm thấy công kích của Trương Tử Hàm khiến da toàn thân đều đau nhức, thế nhưng nếu so với công kích cuồng bạo của Vũ Đại Lãng thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều, loại công kích mức này đối với Dương Thiên Lôi mà nói thì chả khác gì muỗi chích, hơi tê tê tý mà thôi.

- Trương lão sư, tăng lực lên đi!

Dương Thiên Lôi trầm giọng nói.

- Rèn luyện lớp da nên tiến hành một cách tuần tự, bằng không sẽ bị phản lại.

Trương Tử Hàm không đồng ý.

- Đó là đúng với người thường, ta không phải là người bình thường, ta có thể chất mà bọn họ không có! Trương lão sư, thời gian của ta không còn nhiều lắm, với năng lực khôi phục của ta thì tin rằng dù có bị thương thì không bị hiểu quả phản ngược!

Dương Thiên Lôi kiên quyết nói.

Trương Tử Hàm nghĩ đến tốc độ khôi phục kinh người của Dương Thiên Lôi liền có chút do dự, nhẹ giọng nói:

- Được rồi!

Trương Tử Hàm nói xong, tinh thần lực lại nổi lên, bắt đầu điên cuồng công kích Dương Thiên Lôi!

- Một ngàn năm trăm!

- Hai nghìn!

Lực đạo dần tăng lên, thẳng đến lực hai nghìn cân, trên mặt Dương Thiên Lôi rốt cuộc bắt đầu hiện vẻ thống khổ, mỗi một lần Trương Tử Hàm công kích, trên người Dương Thiên Lôi đều bị thụ thương, da thịt nứt nẻ, máu chảy đầy mình. Bộ y phục vốn bị Vũ Đại Lãng đánh hỏng lủng lỗ chỗ, giờ lại bị càng thêm tơi tả, từng mảng rách rơi ra trên từ người Dương Thiên Lôi. Ngoại trừ cái quần lót ra thì gần như là lõa lồ, thân hình hắn tuy nhìn có hơi gầy gò nhưng khác với cơ thể cơ bắp của Vũ Đại Lãng, không nhờ lại uyển chuyển như nước, tràn đầy mĩ cảm và cân đối.

Hiện tại, mỗi một đòn của Trương Tử Hàm đánh lên người Dương Thiên Lôi đền bắn ra máu tươi, thoạt nhìn rất kinh khủng!

- Hây... Được rồi, không thể tăng lực lên nữa.

Trương Tử Hàm thở dài một hơi, có chút thương tiếc nói:

- Bây giờ rèn luyện mệnh môn... Ngươi có muốn nghỉ ngơi chút không?

- Không cần!

Nghe tới câu luyện mệnh môn, thì máu huyết trong người sôi sục hoàn toàn che lấp đi sự đau đớn, nghỉ ngơi ư? Nghỉ cái lông á, ca chờ đợi thời khắc này lâu rồi.

- Thân ái... Nàng nhẹ tay một chút, từ từ tăng lực, các vị trí khác thì ta không sợ nhưng chỗ này thì đúng là phải cần tuân theo tuần tự, tuyệt đối phải tuân theo tuần tự!

- Ừm, ta sẽ có chừng mực!

Trương Tử Hàm nhẹ giọng nói, nhìn cái quần lót của Dương Thiên Lôi, vẻ mặt e thẹn, nhưng vì sự thăng tiến thực lực của Dương Thiên Lôi, thân làm lão nên nàng rất nhanh dẹp bỏ cảm giác e thẹn trong đầu, hơi khom người đem tinh thần lực ngưng tụ vào lòng bàn tay trắng nõn, lại tiếp tục công kích!



- A A A A…

Từng tiếng rên quái dị thốt lên từ miệng Dương Thiên Lôi.

Tử Hàm muội muội đích xác rất chú tâm, rèn luyện mệnh môn không chút qua loa, ban đầu lực đạo chỉ có năm mươi cân, theo dõi kỹ trạng thái của Dương Thiên Lôi rồi mới từ từ tăng lực.

Nửa giờ sau, Dương Thiên Lôi ngơ ngác nhìn bóng lưng Trương Tử Hàm đang đi xa dần, trong đầu tràn ngập tư tưởng kiều diễm, cái loại cảm giác tuyệt với này khiến hắng cực kỳ hưng phấn, mặc dù lúc cuối cùng tăng lực lên đến năm trăm cân, khiến hắn đau đớn phải vội vàng đình chỉ, giả bộ chịu không nổi nữa, thế nhưng hắn biết rõ rằng không phải đau chịu không nổi mà là sướng chịu không nổi.

Nộp vũ khí đầu hàng, tuyệt đối không thể dưới tình huống như vậy, bằng không nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì ca sao còn dám gặp người khác đây? Dù chuyện này không truyển ra ngoài thì sau này Tử Hàm muội muội hiểu được chuyền này thì tôn nghiêm của một nam nhân như mình mất sạch sành sanh rồi còn gì?

Ca cũng sợ ca quá mà, đầu hàng thì cũng phải sau một hồi “đại chiến” thì còn được, sao lại ra trong lúc này cơ chứ!

Vứt bỏ hết ý niệm tạp nham trong đầu, Dương Thiên Lôi lại tiếp tực điên cuồng tự mình hành hạ mình, vết thương trên người ngày càng nhiều, càng lúc càng kinh khủng, chỗ nào cũng chảy máu trộn lẫn với mồ hôi, nhưng hắn không hề để ý, trong lòng hắn chỉ có một chấp niệm, phải mạnh lên! Mạnh lên một cách nhanh nhất!

Màn đêm chậm rãi buông xuống, sao mọc đầy trời, thân hình gầy gò của Dương Thiên Lôi vẫn không dừng lại, vẫn điên cuồng hành hạ bản thân, mãi cho đến khi cảm giác đói cồn cào ập tới thì hắn mới ngừng lại, hít một ngụm khí thật sâu, song quyền bỗng nhiên đánh về phía hạ thân!

Một cú, hai cú, ba cú... Tiếng Bịch bịch bịch không ngừng vang lên, lực đạo rất kinh người, phải hơn năm trăm cân!

Ngay lúc Dương Thiên Lôi đang hành hạ hạ thể của mình thì mội đạo thân ảnh lặng yên không tiếng động rất nhanh lẻn vào trong ký túc xá của Dương Thiên Lôi, khi thân ảnh kia nghe tiếng bịch bịch trong sân kèm theo tiếng rên thống khổ của Dương Thiên Lôi thì có hơi động dung, nhẹ nhàng nhảy một cái lướt qua bờ tường bọc quanh sân nhảy vào trong, thấy một màn quá kinh người!

Dưới tinh quang nhàn nhạt, Dương Thiên Lôi đánh ra từng quyền từng quyền, mỗi một quyền chừng lực nghìn cân, oanh kích vào hạ thân chính mình, giống như điên cuồng.

Toàn thân hắn xích lõa, trên người đầy máu tươi, nếu như không biết hắn đang tu luyện mà nói, tất nhiên sẽ cho rằng hắn là một kẻ tự ngược điên cuồng.

- Tiểu Lôi!

Đạo thân ảnh kia nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác không tên, có kinh ngạc, tán thưởng, cảm động, thương tiếc… Các loại tâm tình hỗn tạp cùng một chỗ, cấu thành chua xót khổ sở và đau lòng không kìm nén nổi.

- A? Tử Hàm muội muôi… A, không, Trương lão sư…

Thanh âm quen thuộc để Dương Thiên Lôi giật mình một cái, nhất thời khép kín hai chân lại, hai tay che mệnh căn, vẻ mặt vô cùng xấu hổ nói.

- Ngươi… Không muốn sống nữa sao?

- Sao lại không? Cái này thì tính là gì, không qua bao lâu là ta có thể khôi phục lại!

Dương Thiên Lôi lại giống như không có việc gì nói.

Trương Tử Hàm chậm rãi bước tới trước mặt Dương Thiên Lôi, nhẹ nhàng vươn tay, vuốt ve gương mặt tràn đầy máu tươi của Dương Thiên Lôi, mặc dù toàn thân Dương Thiên Lôi xích lõa, thế nhưng giờ khắc này, nàng không hề có một tia e thẹn, chỉ có đau lòng, đau lòng không gì sánh được.

Dương Thiên Lôi đích xác là thiên tài, đích xác tiến bộ thần tốc, thế nhưng toàn bộ thế gian có ai đủ quyết tâm tu luyện điên cuồng như vậy, tàn khốc như vậy?

- Được rồi, Tiểu Lôi, ngươi như vậy…

Thanh âm Trương Tử Hàm run run, rốt cuộc không nói được thành lời, chỉ ôm lấy thân thể Dương Thiên Lôi.

Dương Thiên Lôi có điểm ngạc nhiên.

- Thân ái, vì sao nàng lại qua đây?

Dương Thiên Lôi ngửi mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể Trương Tử Hàm, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, hỏi.

- Dương lão bảo ta tới gọi ngươi. Tiểu Lôi, nhanh nhanh đi mặc quần áo, theo ta đi!

Trương Tử Hàm nhẹ nhàng đẩy Dương Thiên Lôi, nói.

- Dương lão? Hắn tìm ta làm gì?

- Chuyện tốt, ngươi đi trước mặt quần áo đi.

Trương Tử Hàm ôn nhu nói.

- Được rồi, thân ái, nàng quay đầu, không được phép nhìn trộm!

Dương Thiên Lôi bỗng nhiên che kín con mắt của Trương Tử Hàm, nhẹ nhàng đẩy đầu nàng quay sang một bên, sau khi nói xong lập tức chạy vào trong phòng nhanh như chớp. Tuy rằng không nhận ra, thế nhưng để một đại mỹ nữ nhìn bộ dạng xích lõa quẫn bách của chính mình như vậy, Dương Thiên Lôi tự nhiên không muốn, nhất là để trần cái mông trắng hếu, vậy càng không được!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook