Huyền Thiên

Chương 43: Tiên Thiên chi cảnh

Ô Sơn

16/03/2013

- Phi!

Trương Tử Hàm khẽ gắt một ngụm, khuôn mặt đỏ bừng, trực tiếp nói:

- Trời tối như vậy, ta không nhìn thấy cái gì!



- Thân ái, ta lại đói bụng rồi, hay là trước tiên đi ăn cái gì đã, sau đó mới tới tìm Dương lão!

Song vai đi trên đường cùng với Trương Tử Hàm, Dương Thiên Lôi đói bụng khó nhịn, nhẹ giọng nói. Hắn cũng không rõ vì sao chính mình có thể ăn được nhiều như vậy, lại càng có thể đói nhanh như vậy, ngay cả chính hắn đều hoài nghi phụ thân của mình là quỷ chết đói đầu thai.

- Nhịn một chút, chờ từ chỗ Dương lão trở về sẽ dẫn ngươi đi ăn!

Trương Tử Hàm rất không biết nói gì, cầm lấy cánh tay Dương Thiên Lôi, một lần nữa đẩy nhanh tốc độ của chính mình.

Chạy qua một dãy phòng học và diễn võ trường cỡ nhỏ, dọc theo một tầng bậc thang dày đặc bằng đá, Trương Tử Hàm lấy tốc độ vô cùng kinh người, nhưng vẫn tiêu tốn hai mươi phút đồng hồ mới tới được chỗ sâu nhất trong học viện Cực Dương, cũng là chỗ tối cao, tiến vào một tiểu viện xa hoa, không lớn cũng không nhỏ, nhưng dị thường thanh u khác biệt.

Tiểu viện này chính là địa phương Dương lão ở lại.

- Tới rồi?

Thanh âm thân thiết nhu hòa của Dương lão giống như gió xuân, từ trong học viện bay tới tai Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm, trên người mặc bạch y, râu tóc bạc trắng, quỷ dị xuất hiện ngay trước mặt Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm, dưới tinh quang nhàn nhạt, cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy Dương lão để Dương Thiên Lôi có một loại ảo tưởng nhìn thấy thần tiên.

Con mắt của Dương lão dưới tinh không, tựa hồ còn sáng sủa hơn so với tinh thần trên bầu trời, thấy khuôn mặt màu sắc rực rỡ, tràn đầy máu khô, tựa hồ hơi giật mình.

- Ra mắt Dương lão!

Dương Thiên Lôi cung kính nói:

- Không biết… Lão nhân gia người tìm ta có gì phân phó?

- Nghe nói ngươi không có binh khí tiện tay, chỗ của ta có không ít, hiện tại ta không cần dùng tới, đưa cho ngươi một thanh, ngươi có muốn hay không?

Dương lão mỉm cười, nhẹ giọng nói.

- Muốn, đương nhiên là muốn, đừng nói là một thanh, cho dù là mười thanh tám thanh, ta đều muốn! Vật Dương lão ban thưởng, tiểu đệ… A, không, tiểu tử ta sao dám không nhận? Hắc hắc…

Dương Thiên Lôi nhất thời vô cùng vui vẻ nói.

Trương Tử Hàm thấy dáng vẻ vô sỉ này, bàn tay nhỏ bé không chút do dự nhéo mạnh thắt lưng của Dương Thiên Lôi. Muốn thì muốn, nhưng ngươi không có một điểm khiêm tốn nào sao?

- Ha ha ha… Ngươi thực sự rất không khách khí nha, bất quá, lão nhân gia ta thích! Đi thôi, Tiểu Hàm, ngươi cũng cùng nhau qua! Ta dẫn các ngươi tới binh khí khố của ta nhìn!

Dương lão nói xong, liền dẫn đầu tiến sâu vào trong tiểu viện.

Trương Tử Hàm hung hăng trừng mắt liếc nhìn Dương Thiên Lôi, hai người sóng vai đi theo phía sau Dương lão, tiến vào bên trong, vượt qua gian nhà giữa. Đi tới mặt tường nhà giữa, không thấy Dương lão có động tác gì, mặt tường nguyên bản nối liền với nhau chậm rãi chuyển động, xuất hiện một hầm ngầm. Chỉ thấy hầm ngầm kia cũng cấp tạo theo kiểu bậc thang, thẳng tắp nối thông xuống bên dưới, sâu không biết bao nhiêu, giống như tiến vào một động thiên, dưới tinh quang nhàn nhạt, nhìn không thấy đầu cùng.

Thân hình của Dương lão nhìn như rất thong thả, thế nhưng Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm phía sau lại cảm thấy rất cật lực mới theo kịp. Hoàn hảo, mỗi lúc hai người không theo kịp, tốc độ của Dương lão sẽ thả chậm một chút, đủ đi mấy phút đồng hồ, Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm nhìn thấy được một cửa động nho nhỏ chỉ có thể đủ cho một người lớn đi qua. Trên cửa động có khảm một ngũ hành đồ không biết được chế tạo từ loại vật liệu gì.

Dương lão vươn nhẹ tay xoa xoa trên mặt ngũ hành đồ, không thấy phát lực như thế nào, tinh thần lực bàng bạc lập tức bao phủ Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm.

Sau một lúc, cửa động chậm rãi mở ra.

- Tới rồi, mật thất này, ngoại trừ ta và đồ nhi của ta, chưa từng có người nào tới!

Dương lão vừa cười vừa nói.

- Đồ nhi?

Trương Tử Hàm hơi sửng sốt, nàng chưa bao giờ nghe nói qua Dương lão có đồ đệ.

- Uh, không bao lâu sau các ngươi sẽ quen biết!

Dương lão nói xong liền dẫn theo hai người vào trong.

Đi qua thông đạo hẹp dài chừng mấy chục thước, trước mặt bỗng nhiên rộng mở, một huyệt động hình tròn rộng lớn, giống như huyệt động thiên nhiên xuất hiện trước mặt Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm. Đỉnh chóp huyệt động và bốn phía tràn đầy bảo thạch lòe lòe phát quang, khiến toàn bộ huyệt động được chiếu sáng như ban ngày.

- Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ!

Dương Thiên Lôi nhẹ giọng thì thầm, bốn phía huyệt động hình tròn lại có năm cửa nhỏ, trên đỉnh cửa nhỏ phân biệt viết một loại trong ngũ hành.

- Tiểu Hàm, ngươi tiến vào trong động hệ thủy nhìn xem sao, ngươi có thể chọn một thứ gì đó ngươi thích!

Dương lão nhìn Trương Tử Hàm đang giữ vẻ mặt hiếu kỳ và khiếp sợ, nhẹ giọng nói.

- Cảm tạ Dương lão!

Trương Tử Hàm câu nệ nói. Nha đầu này, trước mặt Dương lão, ngược lại giống như nữ hài tử ngoan ngoãn.

- Mau đi di!

Dương lão hiền lành nói.

- Uhm!

Trương Tử Hàm nhất thời bước nhanh về phía cửa động hệ thủy.

- Tiểu Lôi, ngươi đi huyệt động khác, tùy ngươi lựa chọn, bất quá, chỉ được chọn một kiện!

Dương lão thấy Trương Tử Hàm đã rời đi, vừa cười vừa nói.

- Ngạch… Một kiện sao, được rồi, ta là thuộc tính thổ, vậy ta thử tiến vào trong huyệt động thuộc tính thổ nhìn xem sao!

Dương Thiên Lôi đáp lại. Tuy rằng biết Dương lão không có khả năng có ác ý gì đối với chính mình, thế nhưng hắn đã mơ hồ hiểu rõ trong mỗi một huyệt động thuộc tính khác nhau đều là những vũ khí có thuộc tính tương ứng dành cho Tinh giả sử dụng, nói thì nói như vậy. Hắn không muốn để bất cứ người nào ngoài Trương Tử Hàm biết thể chất đặc thù của hắn.

Trên mặt Dương lão hiện lên nụ cười mỉm kỳ dị, nhìn tới mức Dương Thiên Lôi có điểm chột dạ, lẽ nào lão nhân này biết dị thường của chính mình?

- Tốt, vậy thì bắt đầu thuộc tính thổ, đi thôi!

Dương lão nói.

- Cảm tạ Dương lão!



Dương Thiên Lôi trực tiếp chạy vào trong huyệt động thuộc tính thổ.

- Ta kháo… Vì sao lại dài như vậy?

Đẩy cửa động ra, Dương Thiên Lôi vốn tưởng trực tiếp tiến vào trong binh khí khố của Dương lão, thế nhưng không nghĩ tới là một thông đạo dài hẹp, đủ đi hai phút, bỗng nhiên xuất hiện một không gian càng lớn, vì sao đường vào thì nhỏ, tới đây lai rộng như vậy, so với bên ngoài cỏn rộng lớn hơn rất nhiều.

Trong nháy mắt khi tiến vào trong không gian này, Dương Thiên Lôi nhất thời cảm thấy tinh thần lực hệ thổ vô cùng nồng đậm. Bốn phía huyệt động xếp đủ loại binh khí và trang bị lòe lòe phát sáng, Dương Thiên Lôi nhìn hoa cả mắt, tâm tình nở rộ.

- Kiếm tốt!

Dương Thiên Lôi cầm lấy một thanh trường kiếm tỏa quang mang màu vàng đất, nhịn không được nhẹ giọng khen.

Chuôi kiếm vào tay, căn bản không cần quán chú tinh thần lực, toàn bộ thân kiếm và thân thể của hắn hoàn toàn hòa hợp, trên thân kiếm có rất nhiều trận pháp tinh tế, hơi chút rót vào tinh thần lực sẽ lập tức phát quang rạng rỡ.

- Thanh kiếm này có vẻ tốt hơn một chút so với tiểu kiếm của Tử Hàm muội muội, đáng tiếc ngoại hình xấu…

Cầm lấy chuôi kiếm, lại buông kiếm ra, liên tiếp như vậy, đủ dùng nửa giờ, nhìn toàn bộ huyệt động, Dương Thiên Lôi không nhìn thấy bất cứ thanh bảo kiếm nào khiến hắn hài lòng. Không phải là hình dáng không oai vệ thì là cảm xúc không tốt, chung quy cảm giác khuyết thiếu cái gì đó. Về phần những vũ khí khác, Dương Thiên Lôi căn bản không nhìn. Dưới tiểu thuyết võ hiệp hun đúc, kiếm chính là vũ khí hắn chung tình duy nhất.

- Không thấy thứ mình thích?

Thấy Dương Thiên Lôi tay không từ trong huyệt động hệ thổ bước ra ngoài, Dương lão hỏi.

- Ai, bộ dáng quá xấu rồi, tính chết cũng có chút kém, ta thử tới huyệt động khác nhìn.

Dương Thiên Lôi lắc đầu, rất không khách khí nói, trực tiếp tiến vào trong huyệt động hệ kim.

Dương lão không nói được câu nào.

Bộ dáng xấu còn có thể chấp nhận được, dù sao sở thích của cá nhân khác nhau, xấu và đẹp chỉ là tương đối, thế nhưng tiểu tử này dám nói tính chất binh khí của Dương lão cất giấu quá kém, nếu như hắn là cường giả siêu cấp trong truyền thuyết cũng thôi, đối với những người đó mà nói, đống binh khí này xác thực không có chút tác dụng gì, không khác gì so với đống phế liệu, thế nhưng đối với một Tinh giả cấp ba như hắn, vậy thì quá mức khoa trương rồi.

Dương lão là ai? Tuy rằng những binh khí này đích thực là hắn chuẩn bị cho học sinh, thế nhưng có tư cách để Dương lão cất vào trong binh khí khố, liệu có một kiện là phàm phẩm?

- Dương lão, ta… Muốn thanh này được không?

Lại qua hơn mười phút sau, Trương Tử Hàm cầm một thanh bảo kiếm thuộc tính thủy từ trong huyệt động ra ngoài, mở miệng hỏi.

- Đương nhiên có thể, thanh kiếm này có tên gọi là Huyền Băng, dùng huyền băng thạch trân quý luyện thành, rất thích hợp với Tinh giả thuộc tính thủy. Có nó, vừa vặn giúp ngươi lĩnh ngộ thuộc tính băng!

Dương lão vừa cười vừa nói.

- Huyền băng thạch? Cái này… Quá quý giá rồi…

- Trong mắt Tinh giả bình thường đích xác quý trọng, thế nhưng khi cảnh giới tu vi của ngươi tới trình độ nhất định sẽ không cho rằng như vậy, những thứ này bất quá là phàm thiết mà thôi, đối với ta không chút tác dụng, cầm lấy đi!

- A? Dương lão, những binh khí này ngài đã không dùng tới nữa sao?

Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi lần thứ hai từ trong huyệt động thuộc tính hỏa chui ra ngoài, vừa mới nghe Dương lão nói liền hỏi lại.

- Uh, không dùng tới nữa!

Dương lão lơ đễnh nói.

- Hắc hắc… Nếu như lão nhân gia ngài đã không dùng tới nữa, không ngại để ta và Trương lão sư chọn thêm vài thanh được không?

Dương Thiên Lôi hiện rõ bộ dáng nịnh nọt, không hề biết xấu hổ nói.

Nghe được lời của Dương Thiên Lôi, Trương Tử Hàm nhất thời nháy mắt ngăn cản, thứ quý trọng như thế này, Dương lão để ngươi chọn một thanh đã là ân huệ cực lớn rồi, sao có thể được một tấc lại lấn thêm một thước?

Thế nhưng Dương Thiên Lôi lại tỏ vẻ như không thấy, nói tiếp:

- Binh khí của lão nhân gia ngài thực sự quá mức kém đi, không phải nhìn không đẹp thì là không dùng được, nếu chỉ chọn một thanh nói thực rất không tiện chọn lựa.

Trên trán Trương Tử Hàm hiện hắc tuyến, phẩm chất đồ Dương lão cất giá quá kém? Tiểu tử này lại nói bậy bạ?

- Không được!

Dương lão thẳng thắn nói:

- Các ngươi phải nhớ kỹ, Tinh giả quan trọng nhất chính là rèn luyện thân thể, để thân thể đạt tới trạng thái mạnh nhất! Quá ỷ lại vào binh khí, ngược lại sẽ cản trở tốc độ tu luyện của các ngươi! Biết vì sao ta cho các ngươi tới lựa chọn binh khí sao?

- Biết!

- Không biết…

Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm đồng thời nói, đáp án lại hoàn toàn trái ngược.

- Vậy ngươi nói thử một chút!

Dương lão mỉm cười, nhìn chăm chú vào Dương Thiên Lôi hỏi.

- Hắc hắc, đương nhiên là Tử Hàm tỷ tỷ lớn lên xinh đẹp, ta lớn lên suất khí…

Nhất thời khuôn mặt Trương Tử Hàm đỏ bừng, con mắt trợn trừng nhìn Dương Thiên Lôi, không rõ vì sao người này đứng trước mặt Dương lão không có tới một chút rụt rè.

- Ha ha…

Bị lời nói của Dương Thiên Lôi chọc cười, Dương lão không hề tức giận, ngược lại cười thành tiếng:

- Tiểu tử ngươi so với phụ thân và gia gia của ngươi sao lại không có tới một chút giống nhau?

Toàn bộ đế quốc Cát Ương, cho dù là hoàng đế Sở Kinh Hồn trước mặt Dương lão đều rất quy củ, chưa từng có người nào dám nói giỡn trước mặt Dương lão, cũng chưa từng có người nào không chút câu thúc như Dương Thiên Lôi, cái gì cũng dám nói. Thân phận đặc thù và thực lực cường đại của hắn để mọi người coi hắn là tồn tại giống như thần linh, trước mặt hắn đều biểu hiện vô cùng cung kính, sùng bái và ngưỡng vọng.

Thế nhưng Dương Thiên Lôi trước mặt Dương lão tựa hồ không có một chút cố kỵ, giống như đối mặt với một người bình thường, có cái gì nói cái đó, không hề che giấu dục vọng và suy nghĩ của chính mình, điều này khiến Dương lão vốn coi trọng Dương Thiên Lôi, hiện tại càng thêm thích thú trong lòng.

- Kỳ thực, rất đơn giản, vũ khí chuyên chúc dành riêng cho Tinh giả đối với tu luyện giả mà nói chỉ là một quá trình quá độ, có lợi cũng có hại. Quá phận ỷ lại sẽ trở ngại tu luyện, thế nhưng sử dụng hợp lý có thể xúc tiến tu luyện. Ví dụ như thanh Huyền Băng Kiếm Tiểu Hàm ngươi đang cầm, bởi vì chất liệu đặc thù của nó, tại lúc ngươi sử dụng sẽ cảm ứng được khí tức băng ẩn chứa trong đó.

- Băng, là loại năng lượng diễn biến ra từ tinh thần lực thuộc tính thủy, mà thân thể thuần thủy của ngươi, khi ngươi có thể lĩnh ngộ được tinh túy của băng, liền có thể thúc đẩy được thân thể của ngươi diễn sinh thành thuộc tính băng. Thủy băng kết hợp, càng tăng thêm sức mạnh, như vậy có thể lập tức giúp ngươi đột phá cảnh giới Tinh giả cấp sáu, đây là điều thứ nhất.

- Điều thứ hai, thông qua diễn hóa, rèn đúc tinh kỹ kiếm đạo thiên biến vạn hóa, có thể đề cao niệm lực của ngươi, để Tinh giả càng nắm giữ thuần thục đối với tinh thần lực, khống chế càng thêm tinh tế. Đánh cơ sở vững chắc cho ngươi trở thành cường giả siêu cấp sau này.

- Cường giả siêu cấp? Dương lão… Cường giả siêu cấp này mạnh như thế nào? Đó là một loại cảnh giới?

Dương Thiên Lôi đột nhiên hỏi nói.



Dương lão nhìn Dương Thiên Lôi một chút, sau khi hơi trầm ngâm, nói:

- Nguyên bản những điều này chỉ cho các ngươi tiếp xúc sau khi các ngươi đạt tới cảnh giới Tinh giả cấp bảy trước hai mươi tuổi. Bất quá, tình huống của Tiểu Lôi ngươi có chút đặc thù, Tiểu Hàm đã đạt tới cảnh giới cấp sáu đỉnh phong, trước hai mươi tuổi đạt tới cấp bảy hẳn không thành vấn đề, vì vậy ngươi đã hỏi, ta sẽ nói cho các ngươi biết một chút.

- Kỳ thực, trước Tinh giả cấp sáu, đối với tu luyện giả mà nói, chỉ là đặt nền móng mà thôi. Cấp sáu tới cấp bảy cũng giống như từ Võ Đồ tới Tinh giả, cũng có một đường phân cách. Nếu như trước hai mươi tuổi không thể đột phá đến cấp bảy, như vậy ngày sau vô luận nỗ lực như thế nào cũng khó có thể đột phá vượt qua được Tinh giả cấp chín.

Dương lão thở dài một tiếng, lại nói tiếp:

- Đây cũng là số mệnh của đại đa số người.

- Nếu như có thể đột phá tiến vào cấp bảy trước hai mươi tuổi, như vậy có hi vọng sau này trở thành cấp chín đỉnh phong.

Dương lão nói tiếp:

- Cấp chín đỉnh phong, trong thế tục giới có thể coi như cao thủ đứng đầu rồi, nhưng cũng chỉ giới hạn trong thế tục giới mà thôi. Chân chính được coi như cao thủ chính là cường giả siêu việt, ý chỉ cường giả vượt qua cấp chín đỉnh phong, bước vào Tiên Thiên chi cảnh!

- Tiên Thiên chi cảnh?

Đúng vậy! Tiên Thiên chi cảnh mới chân chính là bắt đầu của con đường tu luyện! Thế nhưng trong thế tục giới, tu luyện giả thường bị công danh lợi lộc rằng buộc, hơn nữa không có thiên tài địa bảo và linh dược phụ trợ, nhân sinh không quá trăm năm, có thể đạt được cảnh giới cấp chín đỉnh phong cũng chỉ kéo dài được thọ mệnh mười hai mươi năm mà thôi, muốn đạt tới Tiên Thiên chi cảnh nói dễ vậy sao? Bất quá lần này các ngươi lại có cơ hội rất lớn!

- Cơ hội?

Trương Tử Hàm và Dương Thiên Lôi đồng thời hỏi.

- Không sai!

Dương lão mỉm cười, nhẹ giọng nói:

- Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao ta gọi ngươi tới chọn binh khí.

- Khụ khục, cái này có quan hệ gì với việc chúng ta chọn binh khí?

Dương Thiên Lôi không giải thích được hỏi.

- Đương nhiên là có quan hệ, lấy tu vi cảnh giới của ngươi hiện tại, vốn không có cơ hội nào, cũng tự nhiên không liên quan tới ngươi, thế nhưng ta tin tưởng ngươi có thể làm tốt! Vì vậy, ta tận lực tranh thủ cơ hội lần này cho ngươi. Hi vọng ngươi đừng để ta thất vọng!

- Khụ khụ, rốt cuộc là cơ hội gì?

- Một cơ hội để thay đổi số phận của các ngươi! Tới lúc đó các ngươi tự nhiên sẽ biết.

Nhãn thần già nua của Dương lão bỗng nhiên mang theo một tia cực nóng, thần thần bí bí nói:

- Tiểu Lôi, ngươi hiện tại phải thu được thành tích tốt nhất trong cuộc thi người mới! Trong khoảng thời gian này ngươi tiến bộ rất nhanh, ta rất chờ mong biểu hiện của ngươi! Được rồi, ngươi nhanh nhanh đi chọn binh khí của ngươi đi.

- Hai thanh được không? Ta tuyệt đối sẽ không ỷ lại vào binh khí!

Dương Thiên Lôi cò kè một lần nữa.

- Không được!

Dương lão lắc đầu mỉm cười nói.

- Được rồi, ta sẽ tìm kiếm cẩn thận!

Dương Thiên Lôi nói xong liền chui vào trong huyệt động hệ thủy Trương Tử Hàm vừa đi qua.

Vũ khí chuyên chúc của Tinh giả, tuy rằng có thuộc tính, thế nhưng đối với Tinh giả mà nói, bất luận vũ khí thuộc tính nào cũng có thể dùng được, chỉ là nếu thuộc tính vũ khí tương đồng với thuộc tính bản thân Tinh giả, như vậy hiệu quả sử dụng tốt nhất. Vì vậy, đối với việc Dương Thiên Lôi tiến vào huyệt động thuộc tính thủy lựa chọn vũ khí, Trương Tử Hàm cũng không kỳ quái, chỉ nghĩ đầu người này thiếu chút i ốt mà thôi.

Rõ ràng là thân thể hai thuộc tính hệ thổ và hệ kim, trong huyệt động của Dương lão có nhiều vũ khí thượng thừa như vậy, thế nhưng người này đều tay không trở về, không hề coi trọng bất cứ thanh nào, càng chưa từng nhìn thấy qua bất cứ người nào xoi mói như vậy.

Nửa giờ sau, đi hết hai huyệt động thuộc tính thủy, mộc, vẫn như cũ giữ kết quả tay không ra ngoài, chỉ còn lại huyệt động thuộc tính kim.

- Quá kém rồi, quá kém rồi! Phẩm chất kém, ngoại hình kém, tay nghề kém…

Dương Thiên Lôi liên tục lẩm bẩm trong miệng, không hề dừng lại chui ngay vào trong huyệt động thuộc tính kim.

- Dương lão, ngài đừng chú ý, Tiểu Lôi thích nói giỡn, hắn nói không chắc đã là thực, ta đoán hắn khẳng định là nhìn hoa mắt rồi, không biết chọn cái nào mới tốt, cho nên mới tìm một lượt toàn bộ cả năm huyệt động.

- Yên tâm, tính cách của tiểu tử này rất hợp với khẩu vị của ta, vì sao lại chú ý đây?

Dương lão dừng lại trên thân ảnh biến mất tại cửa động hệ kim của Dương Thiên Lôi, vừa cười vừa nói.

- Không phải chứ?

Khi Dương Thiên Lôi chạy ào vào trong huyệt động hệ kim, nhất thời thất kinh.

Chỉ thấy huyệt động hệ kim này cùng với các huyện động hệ khác không giống nhau. Trong những huyệt động bốn loại thuộc tính xếp đầy binh khí và trang bị, mà trong huyệt động này chỉ để mấy kiện vũ khí, hơn nữa không phải là kiếm, nhưng xung quanh có rất nhiều khoáng mạch lóe ra quang mang chói sáng hệ kim, trên cơ bản chính là một tài liệu khố cỡ lớn.

- Lẽ nào những tài liệu này đều là tài liệu luyện khí?

Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng, chậm rãi bước tới gần, tỉ mỉ quan sát.

Một tia tinh thần thực nhàn nhạt các loại thuộc tính từ trong khoáng thạch xung quanh phát ra, tràn đầy huyệt động, hiển nhiên những khoáng thạch này đều là vật phi phàm.

Đúng lúc này, Dương Thiên Lỗi bỗng nhiên cảm thụ được một cỗ khí tức quen thuộc mà lại xa lạ từ trong một góc vô cùng không gây chú ý phát ra, ngay trong nháy mắt này, tinh thần lực nguyên bản chậm rãi chuyển động xung quanh đan điền của Dương Thiên Lôi dĩ nhiên bắt đầu hưng phấn nhảy loạn!

Dương Thiên Lỗi rõ ramgf cảm ứng được dục vọng cường liệt của nó, dục vọng muốn tới gần chính mình.

“Vì sao có điểm tương tự với khí tức của khối đa trong ký túc xá của ca? Bất quá không chỉ là tương đồng, tựa hồ như lãnh liệt hơn rất nhiều!”

Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng, cước bộ rất nhanh về phía góc nhỏ.

Liên tục lật ra mấy chục khối khoáng thạch, rốt cuộc Dương Thiên Lôi đã nhìn thấy được khối khoáng thạch đã hấp dẫn hắn.

Chỉ thấy toàn thân khối khoáng thạch này đen kịt, lớn chừng hai quả bóng đá, tương đối tròn trịa, mặt ngoài tràn đầy vết lồi lõm sâu cạn khác nhau, kích cỡ cũng không giống nhau, cùng với một ít sợi khí ấn đan xen, lẳng lặng nằm trong một lỗ thủng, lỗ thủng này giống như bị nó nện xuống tạo thành, hiển nheine cũng không phải sức người đặc biệt tạo ra.

“Tương tự như vậy… Giống như là…”

Dương Thiên Lôi cảm thụ được một tia khí tức quen thuộc mà lại xa lạ, quen thuộc là bởi vì khí tức của nó giống như khí tức của khối đá lớn trong ký túc xá của Dương Thiên Lôi trước kia, mà xa lạ là bởi vì thuộc tính của khối đá này so với khối đá trước kia khác nhau, nhất là cỗ khí tức lãnh liệt tỏa ra, cỗ khi tức lãnh liệt này chính là nguyên nhân khiến tinh thần lực trong đan điền của hắn hưng phấn kích động.

“Vẫn thạch! Đúng, vẫn thạch! Thứ này tuyệt đối là vẫn thạch!”

Dương Thiên Lôi đã từng hiếu kỳ nghìn ngắm thiên ngoại vẫn thạch không ít, lúc này nhìn thấy bộ dáng khối khoáng thạch này liền có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, giống như đã từng gặp qua nơi nào đó, hơi suy tư một lúc, rốt cuộc cũng nghĩ tới trước kia xem qua không ít ảnh chụp online các loại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook