Huyền Thiên

Chương 674: Rời khỏi Vô Lượng Tiên Cung.

Ô Sơn

17/03/2013

- Được rồi, Ngọc Nhan, mượn pháp lực thần niệm của nàng dùng một lát!

Dương Thiên Lôi nói xong, thần niệm khẽ động, nhất thời Thiên Hỏa Tiên Lô bắn ra từ trên mi tâm hắn, trong nháy mắt lớn lên mấy chục lần, tám mươi mốt loại thiên hỏa màu sắc khác nhau vờn quanh thân lô, tản ra khí tức kinh khủng vô cùng.

Dương Thiên Lôi lại trực tiếp nắm lấy tay Đoạn Ngọc Nhan, hóa thành một đạo lưu quang cùng nhau tiến vào trong Thiên Hỏa Tiên Lô.

Huyễn Diệp thu thập mạch khoáng trân quý cũng đồng thời bay lên, theo Dương Thiên Lôi dung nhập vào trong đó.

- Thiên Lôi, xong rồi à? A, khí tức của nữ oa này...Ừm, không tệ không tệ, dĩ nhiên lại thành toàn cho nàng. Ngươi ngược lại cũng tiết kiệm được phân nửa khí lực...

Sau khi Dương Thiên Lôi tiến nhập vào không gian rộng lớn vô hạn của Thiên Hỏa Tiên Lô, thanh âm già nua hiền lành liền xuất hiện ở trong óc hắn, hiển nhiên trong nháy mắt lão đầu này liền hiểu rõ là chuyện gì xảy ra với Đoạn Ngọc Nhan.

- Ta thực sự hoài nghi lão nhân ngươi rốt cuộc có phải là Thái thượng lão quân trong truyền thuyết hay không nữa!

Dương Thiên Lôi phiền muộn không gì sánh được nói.

- Ha ha, sống tới mức ta rồi, bất kể là người, là thần hay là tiên thì cũng đều thế cả, hơn nữa lão nhân gia ta chưởng quản nhân giáo, đương nhiên là phải hiểu biết nhiều... Đáng tiếc...

Lão đầu không hề nể tình nói với Dương Thiên Lôi, không chú ý chút nào, lời nói vẫn không nóng không lạnh như trước, nhưng khi nói tới đoạn này, tựa như động tới tâm sự nên đột ngột dừng lại.

- Nói tiếp đi, nói cho ta biết cũng không sao, mấy lão gia các ngươi vì sao luôn ấp a ấp úng vạy? Lẽ nào sợ ta phản các ngươi hay sao?

- Đừng nóng vội, lúc nào ngươi nên biết, tự nhiên ngươi sẽ biết, thiên cơ bất khả lộ... Mà quả thực ta cũng không biết rõ tình huống của ngươi, muốn tiết lộ cũng không có mà tiết lộ...

- Hiện tại ngươi chính là khí linh của ta đó!

- Ha ha, lão nhân gia ta lúc nào cũng đều có thể phản lại ngươi... Nhưng ta khác với Tru Tiên Trận Hồn, Hiên Viên Kiếm Hồn, cho tới giờ họ vẫn đều là khí linh, tuy rằng thu được thần cách, nhưng cuối cùng chỉ là khí linh...

- Được, là ngươi trâu bò! Ngươi không phải cao thủ luyện khí luyện đan sao? Mạch khoáng trân quý ta đã lấy về rất nhiều rồi, thần niệm pháp lực của ta cùng Ngọc Nhan đều do ngươi điều động, giúp hai chúng ta, còn có cả Huyễn Diệp, luyện chế cho mỗi người một bộ nhuyễn giáp cùng vũ khí đi!

Dương Thiên Lôi phiền muộn lên tiếng.

Khi đang luyện hóa Thiên Hỏa Tiên Lô, Dương Thiên Lôi đã có giao lưu với lão nhân này, lúc đó khi biết được lão nhân này chính là Thái thượng lão quân, đây tuyệt đối chính là một nhân vật trâu bò, là đại đệ tử của Hồng Quân lão tổ, Nhất Khí Hóa Tam Thanh lão tử, người đời gọi là Đạo Đức Thiên Tôn Thái Thượng đạo tổ, chưởng quản nhân giáo. Nhưng khiến Dương Thiên Lôi phiền muộn chính là, khi nào hỏi chuyện với lão gia hỏa này, hỏi một câu thì lão trả lời ba câu không biết, có biết thì cũng là thiên cơ bất khả lộ. Mẹ nó, đúng là Hiên Viên Kiếm Hồn, kiếm hồn của Tru Tiên Trận tứ đại thần kiếm mà Dương Thiên Lôi vừa mới biết được từ trong miệng Thái thượng lão quân cùng với lão gia hỏa này đều không có đức hạnh.

- Vậy thì không được, tuy rằng lão nhân gia ta không phải khí linh, nhưng hiện tại cũng coi như một phần là khí linh, hơn nữa cũng không thể nào khôi phục lại được tu vi vốn có của ta. Chỉ có thể trợ giúp ngươi thôi, chứ luyện đan luyện khí vẫn phải dựa vào chính ngươi.

Thái thượng lão quân nói.

Trong lòng Dương Thiên Lôi kêu lên một tiếng phiền muộn, hận không thể bắt lão già này ra mà không ngừng trà đạp một phen. Bất quá tuy rằng Thái thượng lão quân chưa nói, nhưng Dương Thiên Lôi cũng loáng thoáng cảm giác được, một nhân vật đã từng rất trâu bò như vậy, vì sao lại bị vẫn lạc, rốt cuộc trên địa cầu phát sinh chuyện gì mà xuất hiện đại kiếp lớn đến thế?

Còn bản thân mình là ai, vì sao lại liên tục không ngừng gặp được "đại cơ duyên" như vậy?

Vốn tưởng rằng gặp được Thái thượng lão quân, hắn sẽ nhanh chóng có thể chạm tới chân tướng của bổn nguyên, nhưng bây giờ lại phát hiện ra, khoảng cách của hắn tới chân tướng bổn nguyên vẫn còn rất xa vời, tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi!



Ba ngày.

Dương Thiên Lôi đã ở trong pháp tắc thời không tròn thời gian ba năm, rốt cục dưới sự trợ giúp của Đoạn Ngọc Nhan cùng Thái thượng lão quân, luyện chế ra được ba bộ nhuyễn giáp cùng với ba thanh bảo kiếm cường đại nhất mà suốt cả đời hắn chưa từng luyện ra được!

Chính hắn thì cũng bình thường, nhưng nhuyễn giáp cùng với bảo kiếm của Đoạn Ngọc Nhan cùng Huyễn Diệp lại được dung nhập vô số trận pháp cùng thần thông pháp tắc thích hợp với hai người, những thứ này hiện đã không còn là pháp bảo bình thường nữa.

Nhìn theo Dương Thiên Lôi cùng Đoạn Ngọc Nhan biến mất trên không trung, ánh mắt trong suốt của Huyễn Diệp mang theo một tia ngây ngốc, chăm chú nhìn lên bộ nhuyễn giáp cùng với bảo kiếm lấp lánh ở trong tay.

Nhuyễn giáp tinh xảo vô cùng, đẹp như mộng huyễn, tản ra từng đạo khí tức huyền ảo không gì sánh được, tràn đầy phù văn phức tạp tinh mỹ. Chỉ cần nhìn qua bề ngoài, Huyễn Diệp liền hiểu rõ, đây tuyệt đối là bảo vật thánh khí thượng phẩm, thậm chí là thánh khí cực phẩm.

Mà thanh bảo kiếm kia lại càng khiến cho phương tâm của nàng phải run lên.

Trên thân kiếm ngoại trừ những phù văn huyền ảo phức tạp nhưng tinh xảo ra, ở cuối chuôi kiếm còn chạm khắc bức hình giống y như thật, trong bức hình có hai thân ảnh, một đạo thân ảnh đằng vân giá vũ, lơ lửng trên không trung, quay đầu ngóng nhìn, hai mắt trong veo sáng rực, u oán mà sinh động. Đây không phải nàng thì là ai?

Mà ở trên mặt đất, lại có một thân ảnh đang đứng, ngẩng đầu dõi theo, một tay với vào hư không, như muốn nắm lấy người đang rời đi. đạo thân ảnh này không phải Dương Thiên Lôi thì là ai?

Bất quá, duy nhất một điểm không giống chính là, Dương Thiên Lôi ở trong hình ảnh, mái tóc trắng xóa!

Bên trong không gian hỗn loạn.

Quanh thân Đoạn Ngọc Nhan lóng lánh chín quầng sáng, nắm lấy tay Dương Thiên Lôi, phi hành với tốc độ kinh người, một tháng trước đây, bất kể thế nào Đoạn Ngọc Nhan cũng sẽ không nghĩ được rằng, khi một lần nữa rời khỏi Vô Lượng Tiên Cung nàng đã đạt được cảnh giới mà mình tha thiết ước mơ. Tốc độ lúc này so với trước còn nhanh hơn gấp mấy lần, hơn nữa căn bản cũng không cần phải để Dương Thiên Lôi mượn dùng thần niệm của nàng thi triển Đại Thuấn Di Thuật.

- Vì sao trên thân kiếm của ta ngươi lại không khắc một hình ảnh nào?

Đoạn Ngọc Nhan vừa phi hành vừa hỏi Dương Thiên Lôi.

- Bởi vì chúng ta đã lưỡng tình tương duyệt, không cần phải dùng đến cách thức biểu đạt hàm súc như vậy. Tuy rằng trong hình ảnh kia ta cũng đã ẩm chứa trận pháp vào đó, nhưng chung quy cũng không cường đại được như toàn bộ phù văn bao trùm trên bảo kiếm của nàng.

Dương Thiên Lôi nói.

- Nhưng ta lại thích thanh bảo kiếm kia hơn, lần sau ngươi giúp ta luyện chế lại, ta cũng muốn ở trên đuôi kiếm có khắc hình ảnh của ta và ngươi!

Đoạn Ngọc Nhan nói.

- Việc đó không được!

- Vì sao?

- Nàng không phát hiện ra đồ án kia cùng chân thân có gì khác nhau sao?

- Có, chính bởi vì vậy ta mới thích...



- Nhưng... Muốn trong lúc luyện chế làm được hoàn mỹ như vậy, nhất định chúng ta phải làm việc đó, ta mới có thể bắt chước ra khí tức hoàn toàn giống với khí tức của ngươi... Bằng không, tuy rằng ca ca trâu bò, cũng không thể nào làm được...

Gã gia hỏa vô sỉ Dương Thiên Lôi mang theo nụ cười hèn mọn, ánh mắt lấp lóe bất định không ngừng nhìn lướt trên thân thể Đoạn Ngọc Nhan, biểu tình điển hình của một đại sắc lang.

- Được!

Bất quá, khiến Dương Thiên Lôi không nghĩ tới chính là, Đoạn Ngọc Nhan dĩ nhiên lại thẳng thắn đáp ứng, hơn nữa trên khuôn mặt tuyết trắng ngay cả một tia xấu hổ cũng không có.

- Có phải là nàng không đấy? Vì sao lại hào phóng thế?

- Quyết định làm nữ nhân của ngươi, ta còn cần phải rụt rè sao? Chẳng qua... Sau khi ngươi bái kiến sư phụ ta, chúng ta sẽ quang minh chính đại ở cùng một chỗ!

Đoạn Ngọc Nhan nhẹ giọng nói.

Năm tháng.

Dương Thiên Lôi rời khỏi Cửu Thiên đã tròn năm tháng.

Lúc này, tu luyện giả trong toàn bộ Cửu Thiên đã ngưng tụ thành một thể, Lăng Hi nắm giữ Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình trong tay, trở thành cái nôi để bồi dưỡng cao thủ tuyệt đỉnh. Mỗi một tu luyện giả tiến nhập Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình đều phải dựa theo yêu cầu của Dương Thiên Lôi, bị Lăng Hi độ hóa vô điều kiện. Hơn nữa bởi vì nhân số rất nhiều, mặc dù bên trong Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình có được không gian tiên cảnh, nhưng mức độ tiêu hao cũng vô cùng lớn, cho nên phàm là tu luyện giả tiến nhập trong đó đều đưa ra vô cùng vô tận đan dược, coi như nguồn động lực để khởi động pháp tắc thời không biến thái.

Thời gian năm tháng, đã xuất hiện vô số cao thủ tuyệt đỉnh. Cao thủ Thiên giai ở trong đó tự động tu luyện tới Thiên giai đại viên mãn, cao thủ Địa giai dưới sự lựa chọn của Lăng Hi cùng chúng nữ, thu được tư cách đi Thần Táng Sơn, đột phá đến Thiên giai. Dù sao Chủ Thần mộ bia trong Thần Táng Sơn cũng hữu hạn, không phải ai ai cũng có thể nhận được. Hơn nữa nói trắng ra những người được đi vào trong đó đều phải có "quan hệ". Chủ yếu cân nhắc lựa chọn từ những đệ tử ưu tú của Trần gia, Kỷ gia, Triệu gia, Tích Trúc Điện, nhưng đại gia tộc, đại thế lực khác cũng được cân nhắc cấp cho vài danh ngạch.

Thế nhưng mặc dù xuất hiện nhiều cao thủ như vậy, nhưng vẫn không thể nào tiêu diệt được quân đoàn yêu nghiệt.

Toàn bộ Cửu Thiên lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, người người lo lắng bất an.

Mà chúng nữ phụ trách thủ hộ Nguyên Thủy Tinh Vực lại bình yên vô sự. Cũng không phải chúng nữ quá mạnh mẽ khiến cho không một yêu nghiệt nào dám tới gần, mà là Nguyên Thủy Tinh Vực từ sau khi Dương Thiên Lôi hủy diệt Tinh Không Toái Đạo liền bắt đầu trở nên dị thường, sau khi Thần Khấp Chi Môn của Cửu Tinh Liên Châu được mở ra, lại càng thay đổi rất nhiều. Ngoại trừ Kỷ Nhược Yên vốn đã đứng đầu trên Thủy Nguyên Tinh, đồng thời căn cứ vào sự vận chuyển của Thủy Nguyên Tinh cùng Nguyên Thủy Tinh Vực mà lĩnh ngộ ra rất nhiều thiên địa pháp tắc, thì không một ai có thể đủ khả năng để bảo vệ Nguyên Thủy Tinh Vực.

- Cổ gia gia, có tình huống gì của Thiên Lôi không?

Trương Tử Hàm, Nguyễn Hi Vũ cùng chúng nữ đứng trước Thông Thiên Cổ Thụ, hỏi. Đây hầu như là sự tình mà cứ cách vài ngày chúng nữ lại hỏi một lần.

Bất quá Thông Thiên Cổ Thụ cũng không nhất định mỗi lần đều trả lời. Bởi vì tuy rằng Thông Thiên Cổ Thụ đâm rễ trong Tam Thập Tam Thiên, thế nhưng nếu như Dương Thiên Lôi không tu luyện hấp thu thiên địa năng lượng mà nói, hắn cũng không thể nào chủ động liên lạc với Dương Thiên Lôi được.

- Vẫn chưa tới chỗ của cấm chế pháp tắc, nhưng chắc cũng nhanh thôi...

Thông Thiên Cổ Thụ nói.

- Cổ gia gia, gia gia có hỏi hắn tìm vài tỷ muội cho chúng ta hay không?

- Việc này... Ta lại quên mất... Lần sau, lần sau ta nhất định sẽ nhớ kỹ.

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook