Huyền Thiên

Chương 673: Yên lặng.

Ô Sơn

17/03/2013

- Nàng không trách ta?

- Ta chỉ trách bản thân mình... Không nghe theo lời sư phụ nói...

Huyễn Diệp nhẹ giọng lên tiếng, tựa như đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

- Sư phụ nàng... nói gì?

Thấy Dương Thiên Lôi chăm chú nhìn mình, lúc này Huyễn Diệp mới ý thức tới bản thân vẫn lõa thể như trước, sắc mặt đỏ lên, vội vàng ngưng tụ thành nhuyễn giáp che giấu đi thân thể mềm mại yêu kiều, cũng không dám nhìn Dương Thiên Lôi đồng dạng đang xích lõa, nói:

- Ngươi... mặc quần áo vào đi đã!

- A... Được, được!

Dương Thiên Lôi cũng nhanh chóng ngưng tụ thành nhuyễn giáp, đi tới trước mặt Huyễn Diệp, nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé của nàng nâng nàng đứng dậy.

Huyễn Diệp sau khi đứng lên, nhanh chóng rút tay ra, đỏ mặt nói:

- Vừa rồi những lời ngươi nói đều là thật?

- Đương nhiên là thật! Từng từ đều xuất ra từ đáy lòng!

Dương Thiên Lôi vỗ ngực, sau khi ngưng lại một lát, liền nói tiếp:

- Sư phụ nàng nói với nàng cái gì?

- Không... Không có gì, ngươi đừng hỏi.

Hai gò má Huyễn Diệp đỏ bừng nói. Nàng sao có thể không biết xấu hổ nói ra như vậy? Khi Vân Mộng Tiên Tử an bài nàng phải đợi người có thể luyện hóa Thiên Hỏa Tiên Lô cũng đã từng đặc biệt nói qua, nàng chỉ cần giao cho đối phương Thiên Hỏa Tiên Lô đồng thời nói ra hai từ "Địa Cầu" cho hắn biết là coi như hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời không nên tiếp tục ở gần đối phương, bằng không sẽ gặp phải tình kiếp khó có thể tránh thoát.

Nhưng Huyễn Diệp lại không nghe theo, chẳng những không rời xa Dương Thiên Lôi, ngược lại còn dẫn hắn tới Vân Mộng, đồng thời còn dốc sức trợ giúp Dương Thiên Lôi. Không phải nàng quên mất lời sư phụ, mà là có một số việc căn bản nàng không thể nào kháng cự lại, cũng tựa như lời Dương Thiên Lôi vừa nói, khi lần đầu tiên nàng nhìn thấy Dương Thiên Lôi, tâm hồn của nàng cũng đã bị rung động. Trên người Dương Thiên Lôi có được khí tức thiên phú đặc thù của Vân Mộng Tiên Tử, đây là dây dẫn, còn khi mua Thủy Long Chưởng, hai người tiếp xúc lại chính là ngòi nổ, đến khi Dương Thiên Lôi một lần nữa mua được Thiên Hỏa Tiên Lô, đây chính là mồi lửa. Ba thứ đó kết hợp lại cùng nhau, trực tiếp phá vỡ tâm tình bình lặng như mặt hồ không gợn sóng của Huyễn Diệp.

Cho nên mặc dù biết rõ là có tình kiếp, nhưng nàng vẫn không thể kháng cự lại lựa chọn được tới gần Dương Thiên Lôi. Mà bây giờ nghe thấy những lời ngon tiếng ngọt của hắn, Huyễn Diệp càng không hối hận, nàng dường như nhận thấy dự đoán của sự phụ không chính xác, thứ gọi là tình kiếp đó chẳng qua chỉ là tình, mà không phải là kiếp.

Chẳng qua vừa rồi này cảm thấy mờ mịt, ngây dại, khổ sở, đó là vì tất cả những chuyện này tới quá nhanh, khiến cho nàng trở tay không kịp, bất kể thế nào nàng cũng không thể ngờ được, quan hệ của nàng cùng với Dương Thiên Lôi lại sẽ trực tiếp đạt tới mức độ khăng khít thân mật không thể vãn hồi được nữa.

Hơn nữa càng khó chấp nhận chính là, tất cả những chuyện này lại phát sinh dưới tình huống nàng không hề có một chút ý thức cùng tri giác nào.

Phải biết rằng mỗi một nữ nhân, bất kể là người hay là tu luyện giả, bất kể xấu đẹp, bất kể lớn nhỏ, đối với thân thể thuần âm của mình đều vô cùng coi trọng, nhưng mà nàng lại cứ mất đi lần đầu tiên của mình một cách không minh bạch như thế...

- Ngọc Nhan đâu?

Mãi tới lúc này, Huyễn Diệp mới chợt nhớ tới Đoạn Ngọc Nhan, nhất thời trong lòng run lên, vội vàng hỏi:

- Nàng... Có phải nàng cũng bị cấm chế giống như ta không?

- Nàng đang tu luyện ở một bên, cũng giống với nàng, đều bị Chân nguyên cấm chế cực dương.

- A? Vậy ngươi...

Huyễn Diệp nhất thời khẩn trương hỏi:

- Đã cứu nàng sao?

- Không phải ta cứu. Ngọc Nhan tu luyện chân nguyên thần dương, cho nên cấm chế cực dương này ngược lại trở thành đại cơ duyên của nàng, giúp nàng trực tiếp tăng lên tới cảnh giới cửu trọng thiên đại viên mãn, đồng thời dương cực sinh âm, coi như là nhân họa đắc phúc!

Dương Thiên Lôi thấy trên mặt Huyễn Diệp khẩn trương bối rối, trong lòng cảm thấy không ổn, liền giải thích.

- Vậy thì tốt... Ta còn tưởng ngươi...



Huyễn Diệp phảng phất như trút ra một hơi dài.

- Ta cũng phải có trách nhiệm với nàng, mặc dù không cứu nàng, nhưng tất cả ta đều đã nhìn thấy, cũng đã sờ qua, nhưng đến phút cuối cùng nàng lại tự động phá vỡ được cấm chế!

Thấy thần tình Huyễn Diệp, Dương Thiên Lôi đã hiểu rõ suy nghĩ trong lòng nàng, thật là một việc rất đau đầu, nhưng Dương Thiên Lôi cũng không muốn giấu diếm, bằng không về sau sẽ càng khó giải quyết, chỉ đành quyết đoán nói ra hết.

Thần tình vừa mới trở nên hòa hoãn của Huyễn Diệp nhất thời lại căng thẳng, trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi.

- Ta không chỉ phải có trách nhiệm với Ngọc Nhan, kỳ thực... Nàng không phải muốn biết vì sao ta phải quay về Vô Thiên sao? Bởi vì trong Vô Thiên ta còn có đạo lữ, hơn nữa không chỉ có một. Ta quay về Vô Thiên chính là vì các nàng.

Nếu đã nói ra suy nghĩ trong lòng mình, Dương Thiên Lôi liền thẳng thắn nói hết mọi chuyện, miễn về sau lại gặp phiền phức.

Huyễn Diệp kinh ngạc không nói nên lời, mà Dương Thiên Lôi đồng dạng cũng chăm chú nhìn nàng, không hề lên tiếng.

Hai người cứ như vậy chăm chú nhìn nhau nửa phút, Huyễn Diệp bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tránh khỏi ánh mắt Dương Thiên Lôi, nói:

- Ta hiểu... Cảm ơn huynh đã nói cho ta biết! Có lẽ mọi thứ huynh cần đã chuẩn bị xong, ta sẽ mang tới cho huynh...

Thanh âm Huyễn Diệp bình tĩnh, nói xong liền trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang biến mất trước mặt Dương Thiên Lôi.

Dương Thiên Lôi bất đắc dĩ lắc đầu, Huyễn Diệp biểu hiện ra như thế cũng nằm trong dự liệu của Dương Thiên Lôi, mà cũng có phần nằm ngoài dự liệu. Chí ít so với tưởng tượng của Dương Thiên Lôi còn tốt hơn nhiều, không khóc, không ầm ĩ, cũng không hề nén giận bỏ đi.

Chẳng qua Dương Thiên Lôi cũng không biết là, Huyễn Diệp sau khi rời khỏi phòng tu luyện, nước mắt liền mãnh liệt tuôn trào.

Sư phụ không sai, sai là ở bản thân. Nàng là một nữ nhân truy cầu hoàn mỹ. Ngay khi nàng đang tưởng đã đạt được sự hoàn mỹ, Dương Thiên Lôi lại thản nhiên nói cho nàng biết, hắn có được rất nhiều nữ nhân.

Nhưng, nàng đã mất đi lựa chọn, cũng không còn đường lui.

Là tình, cũng là kiếp.

Khúc mắc trong lòng.

Nàng sẽ không vì bản thân mà đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với Dương Thiên Lôi,thứ nhất Dương Thiên Lôi sẽ không có khả năng đáp ứng, thứ hai, nàng cũng không muốn làm tổn thương những nữ nhân khác. Việc nàng có thể làm, chỉ là bản thân phải chịu đựng trái đắng vì đã không tuân thủ theo lời sư phụ. Tự mình cởi ra khúc mắc trong lòng.

- Xong rồi chứ?

Khi Dương Thiên Lôi xuất hiện ở trước mặt Đoạn Ngọc Nhan, Đoạn Ngọc Nhan dường như rất bình tĩnh, chăm chú nhìn Dương Thiên Lôi mà hỏi.

- Xong rồi!

- Người đâu?

- Ta nói cho Huyễn Diệp biết ta phải có trách nhiệm với nàng, cũng nói luôn ở trong Vô Thiên, ta còn có rất nhiều nữ nhân. Dường như nàng có chút đau khổ, không nói lời nào rồi bỏ ra ngoài.

Dương Thiên Lôi đáp.

- Ngươi có thể tạm thời không nói cho nàng mà.

- Đây không phải là phong cách của ta, có thì nói có, không có thì nói không có. Một số việc có thể giấu diếm, nhưng một số việc tuyệt đối không thể giấu. Bằng không về sau đến khi phát tác thì sẽ càng kinh khủng, muội nói có đúng không?

Dương Thiên Lôi chăm chú nhìn Đoạn Ngọc Nhan.

- Ngươi nói đúng!

- Vậy nàng có cần ta phụ trách với nàng không?

Dương Thiên Lôi hỏi.



- Ta đã nghĩ thông suốt rồi!

Đoạn Ngọc Nhan dĩ nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng nói ra một từ:

- Cần!

- Hắc hắc... Tiểu Ngọc Nhan của ta vẫn là tốt nhất!

Nghe thấy Đoạn Ngọc Nhan nói vậy, Dương Thiên Lôi nhất thời vô cùng đắc ý nói.

Đoạn Ngọc Nhan trợn mắt nhìn Dương Thiên Lôi nhưng khóe miệng lại mỉm cười, nói:

- Phải gọi là tiền bối! Một nhị... À tam trọng thiên nho nhỏ ở trước mặt ta, phải có quy củ... Ngươi là gì vậy? Mau buông tay, Huyễn Diệp sắp tới rồi...

Đoạn Ngọc Nhan còn chưa nói xong, gã gia hỏa vô sỉ Dương Thiên Lôi đã trực tiếp ôm lấy thân thể mềm mại lả lướt của nàng. Dương Thiên Lôi quả thực rất yêu thích nữ nhân có lòng dạ "rộng lượng" như vậy. Bất quá nghe thấy Đoạn Ngọc Nhan nói vậy, Dương Thiên Lôi cũng chỉ đành buông tay. Huyễn diệp chính là một bình dấm chua, nếu như khi quay lại mà thấy mình thân thiết cùng Đoạn Ngọc Nhan, không hề nghi ngờ chính là họa vô đơn chí. Bất kể ra sao thì hiện giờ vẫn còn chưa được, ít nhất cũng phải chờ đến khi Huyễn Diệp vượt qua được "thời kỳ phiền muộn" này đã.

- Ngọc Nhan, nàng là thông suốt được? Nếu như Huyễn Diệp cũng giống như nàng thì thật tốt.

- Ta có lựa chon nào sao? Nhìn cũng bị ngươi nhìn, sờ cũng đã bị ngươi sờ, hơn nữa... Còn ở cùng ngươi lâu như vậy...

Đoạn Ngọc Nhan nói.

Trên thực tế, khi Dương Thiên Lôi muốn dùng cách kia để cứu Huyễn Diệp, quả thực nàng rất bối rối, cũng rất khó chịu. Nhưng so với Huyễn Diệp mà nói, thời gian Đoạn Ngọc Nhan tiếp xúc cùng với Dương Thiên Lôi dài hơn, hơn nữa, nàng đã sớm biết ở trong Vô Thiên còn có rất nhiều đạo lữ của Dương Thiên Lôi, cho nên cũng không tốn nhiều thời gian, nàng liền điều chỉnh tốt tâm tình của mình. Dù sao nếu như nàng thực sự bận tâm tới những việc đó, cũng sẽ không đi theo Dương Thiên Lôi đi tới Vô Lượng Tiên Cung.

Quả nhiên sau khi hai người ngồi ngay ngắn tu luyện ở trung tâm tầng hai không lâu, thân hình Huyễn Diệp liền trực tiếp xuất hiện trước mặt hai người.

- Đây là những mạch khoáng trân quý tìm được, thời gian quá ngắn, cũng chỉ mua được những thứ này thôi. Đây là pháp bảo ảo cảnh chuẩn bị cho huynh, Ngọc Nhan đã là cửu trọng thiên, cũng không cần dùng tới. Nếu như còn cần thứ gì, huynh cứ nói với ta.

Hai mắt trong veo của Huyễn Diệp giờ khắc này cũng không nhìn ra một chút dị dạng nào, vừa nói, nàng vừa xếp một đống mạch khoáng trân quý bên người Dương Thiên Lôi, mà vài món pháp bảo ảo cảnh chuyên dùng để rèn luyện tâm thần, lĩnh ngộ bình cảnh cũng đã nhẹ nhàng trôi đến trước mặt Dương Thiên Lôi.

- Tạm thời chưa cần gì, chờ sau khi ta luyện chế hoàn toàn, chúng ta liền xuất phát!

Dương Thiên Lôi chăm chú nhìn đôi mắt trong veo của Huyễn Diệp, nói.

- Ta nghĩ... Thiên Lôi, tạm thời ta vẫn không đi cùng với huynh được...

Huyễn Diệp nói.

- Huyễn Diệp, cùng đi chứ, chúng ta vốn đã nói rồi mà, sao giờ lại muốn rời đi?

Đoạn Ngọc Nhan vội vàng kéo tay Huyễn Diệp khuyên nhủ.

Thế nhưng Dương Thiên Lôi lại nói:

- Được, vậy nàng cứ ở nơi này đi, chờ sau khi ta xong việc sẽ quay lại tìm nàng.

Đoạn Ngọc Nhan kinh ngạc liếc mắt nhìn Dương Thiên Lôi, còn Huyễn Diệp thì nhẹ nhàng đáp lời:

- Hai người tới tầng ba đi, ta đi trước...

Huyễn Diệp nói xong, trực tiếp phát ra một đạo thần niệm, hoàn cảnh quanh thân Dương Thiên Lôi cùng Đoạn Ngọc Nhan bỗng nhiên biến đổi, vô cùng thần kỳ, dĩ nhiên trực tiếp tiến vào tầng ba, còn Huyễn Diệp cũng đã bỏ đi.

- Để cho nàng yên lặng một chút cũng tốt!

Khi Dương Thiên Lôi nhìn về phía Dương Thiên Lôi, Dương Thiên Lôi tựa như biết Đoạn Ngọc Nhan muốn hỏi điều gì, liền nói thẳng:

- Chuyện thế này ta gặp nhiều rồi, cũng biết làm thế nào là tốt nhất...

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook