Huyền Thiên

Chương 237: Ta đói bụng

Ô Sơn

17/03/2013

Thiếu nữ xinh đẹp nghe thế thấy cách xưng hô cực kỳ lả lơi đó, nhất thời hơi sửng sốt, không phải mình nên gọi đại ca ca sao? Tên tiểu sinh này từ đâu chạy ra vậy?

- Tiểu đệ đệ, ngươi làm sao vậy?

- Ta đói bụng.

Đồng thời, Dương Thiên Lôi đã tới phạm vi cách thiếu nữ xinh đẹp trăm trượng. Vừa nói xong, hắn đã tới trước mặt thiếu nữ xinh đẹp rồi, thở hồng hộc, ra vẻ rất mệt mỏi. Trên khuôn mặt đẹp trai đầy tức giận, đầy mồ hôi, giống như vô cùng uể oải.

- Đói bụng?

Nghe Dương Thiên Lôi nói những lời kỳ lạ như vậy lại khiến thiếu nữ xinh đẹp sửng sốt.

- Ngươi không có đan dược sao?

Thiếu nữ xinh đẹp hỏi.

- Không được đâu. Ta đói bụng ăn đan dược vào vô dụng, muốn uống sữa.

Đôi mắt của Dương Thiên Lôi lấp lánh ánh sáng tham lam, nhìn chằm chằm vào hai bầu ngực lớn đã lộ ra hết nửa của thiếu nữ xinh đẹp, mấy máy miệng nói.

Thiếu nữ xinh đẹp nghe Dương Thiên Lôi nói vậy, nhìn theo ánh mắt Dương Thiên Lôig, liền hiểu rõ ý của Dương Thiên Lôi. Trong nháy mắt, yêu nghiệt này liền cười ra tiếng:

- Khanh khách khanh khách ngươi nói là ngươi muốn ăn sữa của tỷ tỷ sao?

- Ừ, đại tỷ tỷ ngươi thật thông minh, để ta ăn hai miếng đi, quá đói bụng rồi!

Dương Thiên Lôi nói.

- Ha ha ha... Được, đến đây đi, tiểu đệ đệ, tỷ tỷ cho ngươi ăn no!



Thiếu nữ xinh đẹp không ngờ gặp được một tên ngu ngốc đến như vậy, tự nhiên trực tiếp muốn ăn sữa của mình. Nhưng từ trên người Dương Thiên Lôi tản mát ra huyết khí và tinh khí nồng hậu, nàng biết, đây là một người tu luyện chính nhi bát kinh Tiên Thiên cấp bốn đỉnh phong, không nghi ngờ, đây là một viên Ngưng Huyết Đan Tiên Thiên cấp bốn cực phẩm tự đưa đến miệng.

Thiếu nữ xinh đẹp nào biết đến cái gì xấu hổ? Trực tiếp kéo y phục từ trên người xuống, hai bầu ngực thật lớn, đang trong đè ép của y phục nhất thời được thả ra, run rẩy bắn ra, hiện ra trước mặt Dương Thiên Lôi.

Chỉ cần Dương Thiên Lôi chui vào trong lòng nàng, khi đó hắn liền lập tức hóa thành Ngưng Huyết Đan.

Dương Thiên Lôi nhìn hai ngọn núi cao trắng mịn trước mắt, hai mắt nhất thời mở lớn, nhưng trong lòng lại không nhịn được cảm giác buồn nôn:

- Ngựa kéo sa mạc, tưởng não ta hỏng rồi à? Yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt, nếu là thiếu nữ bình thường, chỉ với câu đầu tiên ta nói, sẽ một cước đã ta bay ra ngoài!

- Đến nào, đến ăn nào!

Thiếu nữ xinh đẹp thấy Dương Thiên Lôi nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình nhưng vẫn duy trì khoảng cách ba đến bốn mét, cũng không có đến ăn, liền giục giã.

- Đại tỷ tỷ, ngươi ngươi, vì sao ngực của ngươi không có núm vú?

Dương Thiên Lôi ra vẻ rất ngạc nhiên nói. Đồng thời, hắn lấy tay chỉ về phía bộ ngực chói mắt của thiếu nữ.

- Cái gì? Vì sao có thể? Ta biến hoá…

Thiếu nữ xinh đẹp nghe thấy Dương Thiên Lôi nói vậy, nhất thời cả kinh, thiếu chút nữa thì nói lộ ra hết, nhưng không nhịn được cúi đầu nhìn xuống bộ ngực của mình, liếc mắt liền thấy được hai nụ hoa kiều diễm ướt át béo mập.

Chỉ là, ngay vào lúc nàng muốn nói con mắt của Dương Thiên Lôi mù rồi, bỗng nhiên có hấp lực một thật lớn, căn bản khiến nàng ta không kịp phản kháng, thậm chí kêu cũng không kêu ra tiếng, liền bị hình ảnh bình ngọc lưu ly thanh tĩnh ở mi tâm Dương Thiên Lôi chợt lóe lên trên không hút vào.

- Ngu ngốc a, cạc cạc.

Dương Thiên Lôi đắc ý cười, tâm thần nhất thời dung nhập trong bình ngọc lưu ly, kiểm kê thành quả của cuộc chiến.



Hai mươi ba viên nhỏ hồng đan, bốn viên đan dược màu đỏ thẫm, trên vạn viên Thuần Dương đan, cùng với một ít tinh thạch màu trắng.

Vừa rồi vì dân trừ hại, lại vớt được béo bở. Quả thực là nhất cử lưỡng tiện. Tâm tình Dương Thiên Lôi vô cùng sảng khoái.

Nhất thời lại triển khai thân hình, không ngừng tiến tới về phía Trương Tử Hàm.

Cho nên khéo như vậy, cũng chỉ có thể nói là đáng đời mấy tên yêu nghiệt không may. Bọn họ chia làm năm hướng, nhưng tiến khá sâu vào trong Ma Vực, cơ bản đều tập trung ở khu vực Địa Ma cấp bốn, cũng chính là khu vực mà người tu luyện cấp thấp sẽ đi.

Mà Dương Thiên Lôi muốn tìm Trương Tử Hàm đám người, nhưng không được, nên tiến hành tìm theo mạng lưới, tìm bên này không được liền sang bên kia. Vận khí của Dương Thiên Lôi không tốt, toàn lựa chọn phương hướng ngược với phương hướng của Trương Tử Hàm. Hai người càng lúc càng xa. Nhưng vận khí của hắn lại tốt. Vừa mới gặp yêu nghiệt lại gặp phải một lần nữa, cũng sử dụng bình ngọc lưu ly thanh tĩnh khắc tinh trời sinh của yêu nghiệt này dễ dàng nuốt vào luyện hóa.

Thật ra, Thiên Ma đối với người tu luyện ngang cấp, cơ bản đều có thể dễ dàng cô đọng thành Ngưng Huyết Đan. Đối với cấp thấp lại càng dễ dàng hơn. Nhưng, Thiên Ma Ngưng Huyết đại pháp của chúng nếu đánh vào trong thân thể người tu luyện cao hơn một cấp bậc, muốn giết chết cũng không khó, nhưng muốn luyện hóa thành Ngưng Huyết Đan, lại cần thời gian rất dài, hơn nữa tiêu hao thể lực và năng lượng tương đối lớn. Đây mới là nguyên nhân khiến chúng lựa chọn người tu luyện cùng cấp và cấp thấp làm đối tượng.

Cho nên, các loại cơ duyên khéo léo hợp lại, tạo cho Dương Thiên Lôi hết lần này đến lần khác mò vớt được béo bở. Mới mấy canh giờ, liền buôn bán lời hơn ba trăm vạn viên Thuần Dương đan và rất nhiều Ngưng Huyết Đan.

Tuy rằng Dương Thiên Lôi biết này Ngưng Huyết Đan vô cùng tà ác, nhưng cũng biết rõ, giá trị tuyệt đối cao đến mức đáng sợ. Hơn nữa, Dương Thiên Lôi đã sớm lưu ý biết đan dược màu hồng là do người tu luyện ngưng tụ thành. Theo đạo lý nói, tự nhiên, những yêu nghiệt này sẽ thu được pháp bảo và đan dược trên người người tu luyện. Thế nhưng, trong Càn Khôn giới của chúng, cũng không có bất kỳ pháp bảo nào của người tu luyện.

Một loại khả năng là lúc luyện hóa, những yêu nghiệt này căn bản là khinh thường pháp bảo này, không có thu vào. Nhưng loại khả năng này không tồn tại. Bởi vì tại chỗ yêu nghiệt giết mấy người đệ tử Thương Huyền Phủ, Dương Thiên Lôi thấy rõ, nếu có pháp bảo rơi trên mặt đất nói, sao tránh được con mắt của hắn? Sao hắn có thể lại không chiếm lấy?

Cho nên, khả năng duy nhất đó là, pháp bảo và đan dược của người tu luyện đã trực tiếp bị cô đọng trong đan dược màu hồng rồi.

Giá trị của loại này sẽ rất cao?

Căn bản, Dương Thiên Lôi không dám tưởng tượng.

Sau khi Dương Thiên Lôi chạy như bay trong một hai cái giờ, bình ngọc lưu ly thanh tĩnh lại tản mát ra báo động!

- Đây là khí vận lớn gì vậy? Ta đây là khí vận lớn! Hay là cơ duyên lớn gì? Ta nghĩ điều này đương nhiên chính là cơ duyên lớn! Ha ha, các tiểu yêu nghiệt thân ái, đến đây đi, cho các ngươi mở mang kiến thức ăn nãi thần công của ta!

Trong lòng Dương Thiên Lôi đắc ý mà la lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook