Huyền Thiên

Chương 236: Bản lĩnh thần thông xuất hiện

Ô Sơn

17/03/2013

Ngay lúc thiếu nữ xinh đẹp chờ Dương Thiên Lôi qua cùng nàng hoan hảo, Dương Thiên Lôi thực sự tới, nhưng không phải là thân thể của Dương Thiên Lôi mà thiếu nữ xinh đẹp đang đợi, mà là thần quang năm màu vô cùng khủng khiếp!

Trong ánh mắt đắc ý của nàng ta dần hiện ra vẻ vô cùng kinh sợ, nhưng căn bản không kịp kêu thảm thiết, liền hoàn toàn bị thần quang năm màu vây quanh, một hấp lực thật lớn, bỗng nhiên gia tăng trên thân thể của hắn. Nàng ta căn bản không thể kháng cự, liền trực tiếp biến mất trước mặt Dương Thiên Lôi!

Hình ảnh của bình ngọc lưu ly thanh tĩnh chợt loé lên ở mi tâm của Dương Thiên Lôi rồi chợt biến mất.

- Ha Ha ha... Thật là, quá dễ dàng...

Dương Thiên Lôi hưng phấn kêu một tiếng, tâm thần nhất thời mở ra dung nhập vào không gian trong não, tiến vào trong bình lưu ly thanh tĩnh.

Thần quang năm màu đang quấn lấy một quái vật siêu cấp ác tâm, toàn thân đỏ như máu.

Dương Thiên Lôi không để ý đến tiếng kêu thảm thiết của nó, mà trực tiếp nhặt Càn Khôn giới thủy tinh đã rơi ra từ trên người nó lên.

Vật phẩm trong Càn Khôn giới này cũng khác gì của con yêu nghiệt kia. Cũng có hơn một vạn Thuần Dương đan, nhưng lại có hơn chục viên đan dược nhỏ màu hồng, thêm một viên đan dược lớn.

Chẳng qua lúc này, cầm đan dược màu hồng ở trong tay, Dương Thiên Lôi lại không có bất kỳ cảm giác hưng phấn nào, hắn ngược lại còn nhíu mày.

Nhất là trong đó sáu viên hồng đan nhỏ và một viên đan dược màu đỏ thẫm, tản ra cảm giác hơi ấm áp, hiển nhiên thời gian tạo thành đan dược vô cùng ngắn, như là đan dược vừa mới ra lò vậy!

- Những đan dược màu hồngnày... Chẳng lẽ là...

Nghĩ đến đây, ánh mắt Dương Thiên Lôi lại nhìn về phía yêu nghiệt đang bị hóa luyện, trong lòng chợt cảm thấy một sự bất an vô cùng mãnh liệt.

Không hề nghi ngờ, sáu viên hồng đan nhỏ và một viên đan dược đỏ thẫm, tất nhiên là từ sáu tên đệ tử Tiên Thiên cấp bốn và thiếu nữ mông lớn của Thương Huyền Phủ luyện thành! Chỉ có như vậy, mới có thể giải thích được lý do vì sao yêu nghiệt này phải giết người tu luyện, những đan dược này còn toả ra hơi ấm!

- Nếu ta gặp được hai con, vậy có thể nói, cũng không phải là ngẫu nhiên! Trong Ma Vực này... Còn có bao nhiêu con yêu nghiệt loại này?

Dương Thiên Lôi chau mày, không nhịn được nghĩ tiếp.

- Những người khác thì ta quản không được, nhưng... Nếu như Tử Hàm các nàng gặp phải loại yêu nghiệt này...

Dương Thiên Lôi nghĩ đến đây, cũng không dám nghĩ tiếp nữa, dừng lại, tâm thần nhất thời trở về bản thể, nhanh như chớp chạy về phía đỉnh núi cao kế tiếp.

Hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất để tìm được Trương Tử Hàm!

Dương Thiên Lôi đã tăng tốc độ tới cực hạn, trong đầu toàn là hình bóng của Trương Tử Hàm. Hắn không phải là người cứu thế. Cho dù thế nào, những người không có liên quan khác sống hay chết đối với hắn cũng không có quan hệ gì. Nhưng hắn tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xuất hiện trên người Trương Tử Hàm!

Tuy rằng, Dương Thiên Lôi biết rõ trong đám người Trương Tử Hàm còn có Vân Dao, tương đối mà nói cũng rất an toàn. Thế nhưng, dù Vân Dao là cao thủ, Tiên Thiên cấp bảy thì làm sao? Với bản tính thiện lương của Vân Dao và Trương Tử Hàm, Dương Thiên Lôi có thể khẳng định, nếu như gặp phải quỷ kế thay đổi thất thường, chồng chất của yêu nghiệt, thậm chí có thể không bằng thiếu nữ mông lớn kia, sẽ dễ dàng bị hóa thành đám đan dược màu hồng!

Lo lắng, vô cùng lo lắng, khiến Dương Thiên Lôi bất tri bất giác lại đem toàn bộ tâm thần ngưng tụ thành bóng dáng Trương Tử Hàm.

Mỗi lần dùng kính viễn vọng siêu cấp, xem qua chỗ nào, Dương Thiên Lôi đều hoang tưởng có thể nhìn thấy bóng dáng của Trương Tử Hàm.

Hắn điên cuồng chạy như bay, dần dần, một cảm giác kỳ lạ lại xuất hiện trong lòng Dương Thiên Lôi!

Loại cảm giác bất ngờ này giống như cảm giác lúc Dương Thiên Lôi thí luyện ở đế quốc Cát Ương. Có một lần, khi gặp phải tình huống tương tự, hắn cũng muốn tìm kiếm Trương Tử Hàm, trong đầu đều là bóng dáng của Trương Tử Hàm. Ngay khi đó, hắn vô hình thức tỉnh được một trong sáu loại năng lực giác quan thần kỳ là Tâm linh cảm ứng!

Giờ phút này, Dương Thiên Lôi rốt cục lại vô ý kích phát ra loại thần thông này!

Hơn nữa, điều càng làm cho Dương Thiên Lôi kinh ngạc hơn chính là, lần này chấn động hơn nhiều so với lần trước!

Nếu hắn không cảm ứng được phương hướng của Trương Tử Hàm, nhưng trong đầu hắn lại hiện ra hình ảnh của Trương Tử Hàm!

Hình ảnh trong thời gian thực!



Nhất cử nhất động của Trương Tử Hàm đều hiện ra rõ nét trong đầu hắn!

Dưới niềm vui bất ngờ, Dương Thiên Lôi không nhịn được, ngửa mặt lên trời, huýt sáo một tiếng dài, tốc độ bỗng nhiên lại càng tăng thêm, tự nhiên đột phá cực hạn. Trong nháy mắt dường như thoát khỏi lực hấp dẫn của mặt đất, toàn thân hóa thành một đạo ánh sáng, với tốc độ cực kỳ kinh người hướng về phía Trương Tử Hàm mà vọt tới!

Cùng lúc đó, Trương Tử Hàm đang chiến đấu với hai Địa Ma cấp bốn, bỗng nhiên cảm thấy tâm thần rung động, đôi mắt tuyệt mỹ phảng phất ẩn chứa sự thuần khiết bỗng nhiên tản mát ra hai đạo tinh quang, nhìn về phía xa, tự nhiên quên mất nàng đang chiến đấu, hơn nữa còn chiến đấu đối mặt với hai Địa Ma cấp bốn!

- Tử Hàm!

Vân Dao đang cẩn thận chú ý tới cuộc chiến nhất thời kinh sợ, bỗng nhiên la lớn một tiếng, thân hình nhoáng lên liền hóa thành một đạo kiếm quang, xuất hiện trước mặt Trương Tử Hàm.

- Ầm ầm...

Hai tiếng nổ lớn. Mắt thấy hai Địa Ma đang định làm Trương Tử Hàm bị thương nặng, thậm chí có thể giết chết nàng, liền trực tiếp hóa thành tro bụi.

- Ngươi làm gì vậy? Đang chiến đấu, sao có thể phân thần? Không muốn sống sao?

Vân Dao trước giờ vẫn ôn nhu như nước, giờ phút này tự nhiên tức giận, lớn tiếng quát Trương Tử Hàm.

- Hả... Sư phụ, ta...

Nhất thời, Trương Tử Hàm kinh hãi tỉnh lại, thấy hai Địa Ma đã bị diệt giết cùng với Vân Dao đang tức giận , trong lòng hoảng sợ, xấu hổ cúi đầu, không dám nói gì. Nhưng trong lòng lại ngạc nhiên không hiểu. Vừa rồi, trong nháy mắt, nàng dường như nghe được tiếng huýt gió của Dương Thiên Lôi, dường như thấy Dương Thiên Lôi đang bay nhanh về phía nàng. Vì sao mình lại có loại ảo giác này? Hắn chắc còn đang bế quan trong Huyền Hoàng Kỳ mới đúng, sao có thể đến Ma Vực được?

- Vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra?

Vân Dao thấy dáng điệu bối rối không biết phải làm sao của Trương Tử Hàm, nhất thời mềm lòng, ôn nhu hỏi nói.

Trương Tử Hàm là đệ tử mà nàng thương yêu nhất, cũng là đệ tử xuất sắc nhất của nàng, nàng chưa từng quát mắng nửa lời. Vừa rồi, Vân Dao tức giận, cũng là bởi vì quá quan tâm Trương Tử Hàm. Nếu như vạn nhất Trương Tử Hàm có vấn đề gì, sao có thể kế thừa nàng?

May là bởi vì Trương Tử Hàm lần đầu tiên đối mặt hai ma thú cấp bốn, nàng mới cẩn thận để ý tới Trương Tử Hàm. Bằng không, vừa rồi Trương Tử Hàm ngây người như vậy, sẽ cũng bị Địa Ma chém giết.

- Ta... Sư phụ...

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Tử Hàm nhất thời đỏ bừng, tự nhiên ngập ngừng một hồi không dám nói ra. Muốn nàng nói thế nào, nói nghe được tiếng huýt gió của Dương Thiên Lôi, thấy Dương Thiên Lôi đang nhanh chóng tiến về phía nàng sao? Ngay cả chính nàng cũng không tin tưởng. Kết quả duy nhất sau khi nói ra đó là sư phụ sẽ cười nàng, nghĩ nàng nhớ Dương Thiên Lôi muốn điên rồi.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho sư phụ nghe đi!

Vân Dao thấy vẻ mặt của Trương Tử Hàm, thì vô cùng kinh ngạc, cũng cảm thấy kỳ lạ, lại hỏi tiếp.

- Sư phụ, ta... Ta nói... Người đừng cười...

Trương Tử Hàm nhăn nhó nói, mang theo chút ngượng ngùng của thiếu nữ. Nàng vốn đang tản ra khí tức lạnh lẽo, giống như Nữ thần băng Tuyết, bỗng nhiên có biểu tình như vậy, khiến tâm thần Vân Dao cũng cảm thấy rung động.

- Sẽ không. Chỉ cần sau đó ngươi đừng dại dột mà ngẩn người nữa là tốt rồi. Sư phụ không thể lúc nào cũng đều có thể tại bên cạnh ngươi như vậy được.

Vân Dao nói.

- Sư phụ, ta... Vừa rồi, ta bỗng nhiên nghe được tiếng huýt gió của Thiên Lôi, hơn nữa thấy hắn đang đi về phía ta.

Trương Tử Hàm cố lấy dũng khí nói.

Nghe Trương Tử Hàm nói vậy, Vân Dao sửng sốt, nhìn vẻ mặt đỏ bừng vì mắc cở của Trương Tử Hàm. Tuy rằng Trương Tử Hàm đã từng nói không nên cười, nhưng Vân Dao lại vẫn không nhịn được mà cười ra tiếng, sủng nịch dùng ngón tay ngọc điểm điểm vào trán Trương Tử Hàm, nói:

- Nha đầu ngốc này...

- Sư phụ, đã nói không được cười người ta...

- Ha ha ha... Sư phụ thấy ngươi nhớ tiểu tử kia muốn điên rồi! Bất quá... Cũng thật là kỳ quái, ngươi bình thường cũng vẫn nghĩ, sư phụ đều biết. Vì sao trong chiến đấu bỗng nhiên có thể nghĩ tới mức này?



- Mới rồi, ta không nghĩ, bỗng nhiên hình ảnh đó hiện ra, ta cũng rất thấy rất kỳ kỳ lạ...

Trương Tử Hàm nói.

- Được rồi được rồi. Không bao lâu nữa, hắn chắc ũng sẽ xuất quan. Nói không chừng, chúng ta trở về, ngươi có thể gặp được. Hiện tại, cố gắng tập trung tu luyện, nghìn vạn lần không nên phân tâm nữa. Lúc này, chúng ta mới tiến vào Ma Vực có hơn hai ngày. Sau vài ngày nữa, âm sát khí sẽ thâm nhập vào thân thể, ngươi càng không thể có bất kỳ phân tâm nào. Bằng không, ngay cả vi sư cũng không thể nào cứu được ngươi, hiểu chưa?

- Đệ tử đã rõ.

Trương Tử Hàm vội vàng đáp.

Tuy rằng, Dương Thiên Lôi thấy được hình ảnh của Trương Tử Hàm, cũng cảm ứng được phương hướng mà Trương Tử Hàm đang đứng, nhưng Trương Tử Hàm còn cách hắn xa hay không, thì hắn lại không có bất kỳ khái niệm nào. Hắn cũng không rõ lắm, đến tột cùng phải bao lâu, mới có thể thấy Trương Tử Hàm ở bên cạnh.

Mà vừa rồi lúc Dương Thiên Lôi huýt sáo, trong đầu hiện lên một hình ảnh, thiếu chút nữa doạ chết hắn. Trương Tử Hàm ngây người nhìn về phía hắn, trông xác thực giống như đang đối diện với Dương Thiên Lôi.

Nhưng Dương Thiên Lôi cũng không rõ Trương Tử Hàm nhìn thấy gì. Tự nhiên nàng thất thần khi đang chiến đấu, may mà Vân Dao đã xuất hiện đúng lúc, bằng không hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi.

Tâm thần dần dần lắng xuống, Dương Thiên Lôi cũng ý thức được một vấn đề.

Hai yêu nghiệt hẳn là không mạnh mẽ như hắn tưởng tượng. Bằng không, khi các nàng đối phó với mình sẽ không cẩn thận như vậy. Nếu như thực lực các nàng rất mạnh, bất luận là đối phó với mấy người đệ tử của Thương Huyền Phủ, hay đối với mình, đều có thể trực tiếp dùng thực lực hay sức mạnh, một chiêu giết sạch.

Cần gì phải sử dụng âm mưu quỷ kế để đánh lén?

Mượn thực lực của Vân Dao mà nói, nếu nàng đối phó với đám người Thương Huyền Phủ, bao gồm cả thiếu nữ mông lớn kia, tuyệt đối có thể một chiêu giết hết!

Điều này cũng đủ để chứng minh, thực lực của yêu nghiệt này, tuyệt đối không đạt tới Tiên Thiên cấp bảy. Rất có thể mới chỉ đạt được Tiên Thiên cấp năm. Cũng không cao hơn bao nhiêu so với kia thiếu nữ mông lớn kia.

Hiểu rõ điểm này, tâm tình khẩn trương của Dương Thiên Lôi cũng dần dần trầm tĩnh lại.

Khi Dương Thiên Lôi đang chạy như bay, bỗng nhiên trong lòng hắn xuất hiện một loại cảm giác kỳ lạ, mi tâm tự nhiên xuất hiện một tia thần quang năm màu lấp lánh, yếu ớt.

Gần như chỉ trong nháy mắt, hắn liền cảm giác được khí tức buồn nôn quen thuộc, xuất hiện như ẩn như hiện trong lòng hắn.

Dường như bình ngọc lưu ly thanh tĩnh muốn chỉ dẫn hắn đi tới.

- Chuyện gì xảy ra? Lẽ nào lại gặp?

Trong lòng Dương Thiên Lôi cả kinh. Hơn nữa có chút kỳ quái. Hai lần trước, khi thấy yêu nghiệt, hắn mới có thể sinh ra cảm giác buồn nôn. Mà lần này, Dương Thiên Lôi căn bản còn chưa thấy bóng dáng của yêu nghiệt. Nhưng bình ngọc lưu ly thanh tĩnh liền tự nảy sinh ra phản ứng, đồng thời truyền ra một loại ý niệm rõ ràng tới Dương Thiên Lôi.

- Giết! Dù sao đi nữa, hiện tại, Tử Hàm muội muội vẫn rất an toàn, hẳn là không bao lâu nữa có thể tìm được. Hơn nữa, với cao thủ như Vân Dao, thì yêu nghiệt lại này chắc cũng không dám trêu chọc. Con mẹ nó, vì vạn viên Thuần Dương đan, còn có tinh thạch màu trắng kia, đúng trọng yếu hơn là vì dân trừ hại, ta cố gắng làm Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn một lần..

Dương Thiên Lôi nói đến đây, còn chưa nói hết, liền dừng lại. Trong ánh mắt hiện lên một chút khiếp sợ:

- Ta sát, Lăng Hi không phải thực sự trở thành hóa thân của Quan Âm sao? Vậy điều này tuyệt đối là do nàng chỉ dẫn cho ta... Không trách được, không trách được! Bình ngọc lưu ly thanh tĩnh, pháp bảo vô thượng của phật môn, gặp phải yêu nghiệt, đương nhiên muốn trảm yêu trừ ma! Đây là mùi yêu khí! Ta cảm thấy buồn nôn tuyệt đối là do bình ngọc lưu ly thanh tĩnh truyền ý niệm cho ta!

Quả nhiên, không bao lâu sau, Dương Thiên Lôi liền lại thấy một người thiếu nữ xinh đẹp, khí tức trên người hoàn toàn giống với hai người trước, chỉ là tướng mạo lại có chút không giống, nhưng vẫn phong tao xinh đẹp.

Lúc này, dễ nhận thấy, thiếu nữ xinh đẹp này đang tìm con mồi. Thân hình chớp động rất nhanh, chỉ một lát sau liền leo lên đỉnh một ngọn núi cao, nhìn ra bốn hướng.

Dương Thiên Lôi không hề có bất kỳ do dự nào, tiến thẳng tới, bay nhanh tiếp cận thiếu nữ kia. Một lát sau, thiếu nữ xinh đẹp cũng phát hiện ra, chạy vội về phía Dương Thiên Lôi. Trong đôi mắt của nàng nhất thời hiện lên một niềm vui bất ngờ:

- Còn có con cừu tự động đưa tới miệng sao?

- Đại tỷ tỷ, tỷ tỷ xinh đẹp...

Từ phía xa, Dương Thiên Lôi hô lên một câu mà ngay cả chính hắn cũng cảm thấy toàn thân nổi da gà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook