Chương 422: Tinh không toại đạo, kinh biến!
Ô Sơn
17/03/2013
Nháy mắt đã qua hai ngày.
Dưới Thời không pháp tắc thì đã tròn một trăm tám mươi năm.
Hết sức kiều diễm, triền miên vô tận, Dương Thiên Lôi tựa như một con mãnh thú không biết mệt mỏi, trong lúc chu du qua lại giữa chúng nữa, mãi cho tới khi toàn bộ chúng nữ đều đã lĩnh ngộ được sự ảo diệu của bích chướng Thần đạo cấp sáu, người an hem này vẫn không hề có chút mệt mỏi nào, tuy rằng không hề sử dụng Âm Dương Niết Bàn kinh, nhưng cũng sẽ không để chúng nữ yên. Đem vô số những Thần thông Pháp tắc đã được hắn cải tạo truyền lại cho chúng nữ, đồng thời để chúng nữ luyện tập đối chiến, tổ hợp giúp nhau chiến đấu, tiến hành tu luyện, tăng cường thực lực.
Đương nhiên, thỉnh thoảng thì người an hem này lại mặc sức giao lưu tình cảm với chúng nữ.
Một trăm tám mươi năm trôi qua, những gì nên làm hắn đều đã làm. Vu Thanh Nhã, Sở Hương Hương, Mộc Tử Vi, Lâm Tâm Di, cũng lần lượt trở thành nữ nhân của hắn, mỗi người đều khiến tâm tình của hắn vô cùng sảng khoái, tu vi tinh tiến, tiếc nuối duy nhất trong đó chính là nhị tỷ Dương Thiên Lệ, tuy rằng cái gì cũng đã làm hết cả rồi, nhưng sống chết thế nào cũng không chịu cho hắn làm tới bước cuối cùng. Khiến Dương Thiên Lôi hận không thể bá vương nghạnh thượng cung! Thế nhưng, mỗi lần hắn thật sự muốn tới thì Dương Thiên Lệ chỉ bằng một câu nói đã khiến Dương Thiên Lôi ngoan ngoãn nộp vũ khí đầu hàng!
Đây là mệnh lệnh của mẫu thân!
May là Dương Thiên Lệ vì muốn an ủi Dương Thiên Lôi đôi chút nên đã chủ động đi theo tiểu nha đầu Lâm Tâm Di học được không ít bản lĩnh, nên cũng khiến Dương Thiên Lôi được an ủi phần nào. Bất quá, dáng người của Dương Thiên Lệ thật sự là mê chết người không đền mạng, nhất là đôi chân thon dài cân xứng kia, lại càng thêm dụ hoặc Dương Thiên Lôi.
…
Ngày thứ ba, Dương Thiên Lôi mang theo Bách Lý Thiên Thiên trở về Tạo Hóa môn, Bách Lý Thiên Thiên vốn bị cho là đã chết từ lâu hiện tại lại như một con chim nhỏ vui vẻ nép sát vào bên người Dương Thiên Lôi, sau khi bái kiến Cổ Đức Nhân đang kinh ngạc không hiểu gì, cũng gặp qua ca ca Bách Lý Tinh Không và cha mẹ của nàng.
Mọi người, bao gồm cả Cổ Đức Nhân, lúc nhìn thấy Bách Lý Thiên Thiên đều tỏ ra vô cùng khiếp sợ, Bách Lý Thiên Thiên vốn tưởng rằng đã chết chẳng những không chết, hơn nữa còn trở thành Thần đạo cấp hai đỉnh phong cường giả. Càng thêm kinh người chính là Cổ Đức Nhân còn có thể cảm nhận được khí tức trên người Bách Lý Thiên Thiên hiện tại còn cường đại hơn cả cảnh giới Thần đạo cấp hai.
Cổ Đức Nhân đã hoàn toàn bị sự biến thái của Dương Thiên Lôi thu phục, sau khi Dương Thiên Lôi mang theo Bách Lý Thiên Thiên vội vã rời khỏi, không có bất kỳ do dự gì, liền mang tin này truyền ra khắp tu luyện giới.
Thân truyền đệ tử Bách Lý Thiên Thiên của Cổ Đức Nhân Tạo Hóa Môn đã trở thành đạo lữ của nhân vật tối thiên tài, tối biến thái của tu luyện giới hiện nay, Dương Thiên Lôi!
…
Ba ngày sau, Phiêu Miểu tiên cung.
Khi một đạo đường hầm không gian cực lớn xuất hiện phía trên Phiêu Miểu tiên cung, Trương Tử Hàm, Nguyễn Hi Vũ, Vu Thanh Nhã, Dương Thiên Lệ, Sở Hương Hương, Mộc Tử Vi, Lâm Tâm Di, Lục Thanh Âm, Bách Lý Thiên Thiên rốt cuộc cũng mang theo cả ngàn cả vạn lần không muốn, bước nhanh bước chậm bước chân vào đường hầm không gian thông tới Càn Nguyên tinh!
Dương Thiên Lôi cô đơn nhìn Thiên Môn chậm rãi biến mất ở bên kia, khắc thật sâu hình ảnh của chúng nữ vào trong đầu, trong mắt phát ra sự kiên định cường liệt!
- Chân Thần cảnh! Ta nhất định sẽ mau chóng bước vào Chân thần cảnh!
…
Đường hầm không gian.
Khi Dương Thiên Lôi đi tới chỗ sâu trong Phiêu Miểu tiên cung, lúc đúng trong thông đạo tinh không truyền tống thì tâm tình cũng trở nên kích động hẳn lên, rời khỏi Thủy Nguyên Tinh, bước vào tinh không, tiến nhập một tinh vực sở hữu sinh mệnh khác, khoa học kỹ thuật tiên tiến tới mức cho dù là trái đất cũng không thể so sánh và làm được. Thế nhưng thế giới lấy võ làm đầu thế này lại làm được.
Mà hiện tại, hắn sẽ bước vào một tinh cầu khác.
- Thiên Lôi, thật sự muốn tới Hỗn loạn tinh vực sao? Đúng lúc này, Lăng Hi xuất hiên bên cạnh Dương Thiên Lôi, hỏi.
- Ừ! Đi thôi!
Theo thanh âm của Dương Thiên Lôi, thần niệm bỗng nhiên động, trong nháy mắt, một số lượng đan dược khổng lồ liền bắt đầu bị thiêu đốt, một đạo Thiên Môn nối thẳng tới Hỗn luân tinh vực liền bị mở ra. Lăng Hi cũng không trở về Thanh Tĩnh Lưu Ly bình mà bị Dương Thiên Lôi nắm chặt tay, hai người đồng thời bước vào trong đó, năng lượng tinh thuần hùng hồn đã lượn lờ xung quanh cơ thể hai người!
Trong nháy mắt khi hai người bước vào trong đại môn thì không gian bỗng nhiên điên cuồng vặn vẹo, sau đó hai người liền lấy một tốc độ kinh người đi tới đường hầm không gian, là một đường hầm không gian trong suốt, Dương Thiên Lôi và Lăng Hi có thể thấy rõ được phạm vi cuồng bạo của không gian hỗn loạn, cùng với vô số ngôi sao phảng phất như ở gần trong gang tấc, nhưng thật ra đều ở xa tận chân trời.
Lần đầu tiên thật sự bước vào đường hầm không gian đi tới tinh cầu khác, ánh mắt Dương Thiên Lôi lóe ra tinh quang, tự nhiên khác hẳn với vẻ bình tĩnh của Lăng Hi.
Chẳng qua là Dương Thiên Lôi không ngờ tới chính là mới bước vào trong đường hầm không gian có vài phút, trong tâm của hắn bỗng nhiên liền tràn ngập một loại cảm giác kỳ dị, khiến hắn bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía sau!
Tinh không đầy sao thâm thúy, ánh mắt của hắn khiếp sợ nhìn về phía tinh cầu đã nuôi dưỡng hắn lớn lên ở phía sau – Thủy Nguyên Tinh!
- Sao vậy? Lăng Hi thấy lạ liền hỏi.
- Ngươi không cảm thấy gì sao? Dương Thiên Lôi không trả lời mà hỏi ngược lại.
- Cảm giác gì kia? Lăng Hi càng thêm nghi hoặc.
- Có một đạo thần thức tương liên giữa ta và Thủy Nguyên Tinh! Ta… Dương Thiên Lôi đột nhiên động thần niệm, trong mắt phát ra quang mang sáng chói, nói: - Ta có thể cảm ứng được tất cả mọi chỗ trên Thủy nguyên tinh!
Dương Thiên Lôi vô cùng khiếp sợ, phải biết rằng, hắn lúc này bất quá chỉ mới là Thần đạo cấp sáu mà thôi, cho dù Thần niệm có mạnh hơn đi nữa cũng không thể làm được tới mức này, mặc dù lúc hắn còn ở trên Nguyên Thủy Tinh đi nữa thì cũng chỉ cảm ứng được trong phạm vi mấy nghìn dặm mà thôi, nhưng giờ khắc này, sau khi hắn cảm ứng được một tia liên hệ giữa hắn và tnt kia thì cư nhiên có thể cảm ứng được bất kỳ chỗ nào, thậm chí, chỉ cần hắn muốn thì lập tức có thể thấy được bất kỳ nơi nào, mọi người, vạn vật đều có thể hiện rõ rành rành trong đầu hắn!
Đây đúng là một chuyện không thể tưởng!
Cho Dương Thiên Lôi cảm giác giống hệt như không gian trong Thanh Tĩnh Lưu Ly bình vậy, hắn chính là chúa tể của mọi thứ!
- Sao có thể chứ? Lăng Hi khiếp sợ mở to hai mắt ra nhìn.
Dương Thiên Lôi không giải thích, trực tiếp nối thần thức của mình và Lăng Hi lại với nhau, Lăng Hi ngơ ngác mở to hai mắt ra nhìn, cái miệng nhỏ nhắn mở to, vô luận thế nào đi nữa, nàng cũng đều không thể tin nổi sẽ xảy ra chuyện quái dị như vậy.
Tâm thần của Dương Thiên Lôi đột nhiên lại thôi động lần nữa, trong nháy mắt giống hệt như hắn đã đoán, thiên địa chi lực hùng hồn trong nháy mắt dường như đã vượt qua rào cản không gian, cư nhiên trực tiếp từ THủy Nguyên Tinh dũng mãnh chui vào trong cơ thể của hắn!
Khiếp sợ, thật sự khiếp sợ!
- Tiểu tử, không cần phải sợ, bất quá chỉ là một cái tinh cầu cằn cỗi mà thôi, lão phu giúp ngươi nắm nó trong tay thì có gì kỳ quái đâu?
Đúng lúc này, một đạo thanh âm tràn ngập uy nghiêm vô tận bỗng nhiên vang lên trong đầu của Dương Thiên Lôi, khiến Dương Thiên Lôi lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất: - Ngươi… ngươi là ai?
Dương Thiên Lôi nhịn không nổi liền siết lấy tay của Lăng Hi, kéo Lăng Hi ra phía sau, xoay đầu nhìn xung quanh!
- Lão phu là kiếm linh của Hiên Viên thần kiếm, ngươi có thể gọi ta là Hiên Viên!
- Kiếm linh của Hiên Viên thần kiếm? Ngươi đang ở đâu? Dương Thiên Lôi khiếp sợ hỏi.
- Bị ngươi luyện hóa rồi thì có thể ở đâu được? Được rồi, đây là lần cuối cùng lão phu giúp ngươi, hỗn loạn tinh vực… hừ, tên tiểu tử ngươi đúng thật là bê con không sợ hổ…
- Nói xàm! Đúng lúc này, lại xảy ra một chuyến khiến Dương Thiên Lôi càng thêm khiếp sợ, trong đầu của hắn cư nhiên lại phát ra một đạo thanh âm khác.
- Nói xàm? Lão phu có nói sai sao? Hỗn loạn tinh vực là nơi mà một tên Thần đạo cấp sáu như hắn có thể tới sao? Không phải tới chịu chết thì là gì? Lúc chiến đấu với Thương Huyền Bác, nếu không có lão phu thì hắn đã chết rồi!
- Câm miệng đi! Ngươi thì biết cái gì? Còn dám bô lô ba la nữa thì có tin là lão tử luyện hóa ngươi luôn hay không? Ngươi ngoan ngoãn một chút cho lão tử, sau này nếu không được ta cho phép thì bất luận thế nào đi nữa cũng không được xuất thủ! Chỉ biết ngây trở ngại chứ không giúp được gì!
- Ngươi… con mẹ ngươi mau rửa mồm cho sạch đi! Nếu không phải ngươi chiếm trước thì lão tử sẽ sợ ngươi sao? Thanh âm đang nói nhất thời vô cùng phẫn nộ, nhưng lời hắn nói ra lại có chút cảm giác cứ như đấu không lại vậy.
- Được lắm, vậy thì lão tử sẽ cho ngươi chiếm, thử xem?
- Làm thì làm! Nghe hai tiếng cãi lộn so với mình còn ồn ào hơn, Dương Thiên Lôi nhất thời trợn lớn hai mắt, chỉ là hắn mới há hốc mồm không được bao lâu thì trong đan điền của hắn đột nhiên truyền tới một trận ba động tựa như sóng cuộn biển gầm, trong nháy mắt, người anh em lại trở nên giống hệt như lần đầu tiên giúp Vu gia gia luyện hóa Thần kiếm, lâm vào trong thống khổ cực kỳ khủng bố!
Lúc này, Dương Thiên Lôi rốt cuộc cũng biết được chuyện gì đang xảy ra rồi.
‘Thiên Lôi, ngươi… ngươi làm sao vậy? Lăng Hi hỏi với vẻ tràn ngập khiếp sợ. Hiển nhiên là nàng không nghe được đoạn đối thoại của hai lão già này trong đầu của Dương Thiên Lôi.
- Không có việc gì… mẹ của ta ơi, các ngươi muốn hại chết lão tử sao? Dương Thiên Lôi trả lời một tiếng với Lăng Hi rồi nhất thời mắng to ở trong đầu: - Tói đây, muốn đánh thì các ngươi ra ngoài mà đánh, còn đánh nữa thì có tin là lão tử sẽ trực tiếp đạp các ngươi văng ra hay không? Thần kiếm chó má gì chứ, trong cơ thể của lão tử thì phải nghe lời lão tử nói! Dương Thiên Lôi cũng không còn cách nào khác, loại thống khổ mình không thể chịu nổi thế này thì chỉ cần chịu một lần là đủ rồi. Hơn nữa, Dương Thiên Lôi biết rõ, hai lão già này rất có thể là cự kiếm trong người hắn và thanh thần kiếm đã luyện hóa kia, nếu đã ở trong cơ thể của mình thì mình chính là chủ nhân, cho dù hai lão gia hỏa đó có trâu bò hơn đi nauwx cũng phải nghe lệnh của mình mới đúng, cứ để mặc cho bọn họ cãi nhau thì không phải sẽ lãng phí cả ngày của mình sao? Bản lĩnh khác thì không có, Thần đạo cấp sáu như hắn vào lúc này mà muốn trấn áp một thanh cự kiếm đã dung hợp là chuyện hoàn toàn có thể làm được!
- Ách… tiểu tử, ngươi cũng không thể mắng bậy nha!
Quả nhiên, Dương Thiên Lôi đã thành công, một tiếng mắng của hắn quả nhiên khiến hai lão gia hỏa này dừng tay lại. Nhưng lão đầu lên tiếng thứ hai lại nói ở trong Dương Thiên Lôi.
- Cái gì gọi là mắng loạn hả? chửi các ngươi mà ca còn phải chọn từ ngữ hay ho à? Thân thể Dương Thiên Lôi hơi chấn động, sắc mặt nhất thời đắc ý hẳn ra, nói rất vênh váo.
- Kháo… mặc kệ ngươi! Ngươi thích mắng gì thì mắng! Lão gia hỏa này vừa nói xong thì Dương Thiên Lôi cũng không còn cảm nhận được bất kỳ khí tức gì. Phẳng phất như đã khôi phục lại bộ dạng trước đây vậy, lại trở thành một chỗ thần bí.
Thứ Dương Thiên Lôi không biết chính là hai lão đầu này vẫn còn đang tiếp tục đấu võ mồm trong đan điền.
- Hiên Viên, cái tên lão bất tử ngươi, đã sớm nói ngươi không nên lắm mồm, bây giờ thì thấy chưa?
- Ngươi thì biết cái gì, hắn muốn tới Hỗn loạn tinh vực, chỉ bằng hắn và Tiểu Quan Âm thì làm được gì? Cái gì cũng không biết! Có chết cũng không biết chết như thế nào!
Dưới Thời không pháp tắc thì đã tròn một trăm tám mươi năm.
Hết sức kiều diễm, triền miên vô tận, Dương Thiên Lôi tựa như một con mãnh thú không biết mệt mỏi, trong lúc chu du qua lại giữa chúng nữa, mãi cho tới khi toàn bộ chúng nữ đều đã lĩnh ngộ được sự ảo diệu của bích chướng Thần đạo cấp sáu, người an hem này vẫn không hề có chút mệt mỏi nào, tuy rằng không hề sử dụng Âm Dương Niết Bàn kinh, nhưng cũng sẽ không để chúng nữ yên. Đem vô số những Thần thông Pháp tắc đã được hắn cải tạo truyền lại cho chúng nữ, đồng thời để chúng nữ luyện tập đối chiến, tổ hợp giúp nhau chiến đấu, tiến hành tu luyện, tăng cường thực lực.
Đương nhiên, thỉnh thoảng thì người an hem này lại mặc sức giao lưu tình cảm với chúng nữ.
Một trăm tám mươi năm trôi qua, những gì nên làm hắn đều đã làm. Vu Thanh Nhã, Sở Hương Hương, Mộc Tử Vi, Lâm Tâm Di, cũng lần lượt trở thành nữ nhân của hắn, mỗi người đều khiến tâm tình của hắn vô cùng sảng khoái, tu vi tinh tiến, tiếc nuối duy nhất trong đó chính là nhị tỷ Dương Thiên Lệ, tuy rằng cái gì cũng đã làm hết cả rồi, nhưng sống chết thế nào cũng không chịu cho hắn làm tới bước cuối cùng. Khiến Dương Thiên Lôi hận không thể bá vương nghạnh thượng cung! Thế nhưng, mỗi lần hắn thật sự muốn tới thì Dương Thiên Lệ chỉ bằng một câu nói đã khiến Dương Thiên Lôi ngoan ngoãn nộp vũ khí đầu hàng!
Đây là mệnh lệnh của mẫu thân!
May là Dương Thiên Lệ vì muốn an ủi Dương Thiên Lôi đôi chút nên đã chủ động đi theo tiểu nha đầu Lâm Tâm Di học được không ít bản lĩnh, nên cũng khiến Dương Thiên Lôi được an ủi phần nào. Bất quá, dáng người của Dương Thiên Lệ thật sự là mê chết người không đền mạng, nhất là đôi chân thon dài cân xứng kia, lại càng thêm dụ hoặc Dương Thiên Lôi.
…
Ngày thứ ba, Dương Thiên Lôi mang theo Bách Lý Thiên Thiên trở về Tạo Hóa môn, Bách Lý Thiên Thiên vốn bị cho là đã chết từ lâu hiện tại lại như một con chim nhỏ vui vẻ nép sát vào bên người Dương Thiên Lôi, sau khi bái kiến Cổ Đức Nhân đang kinh ngạc không hiểu gì, cũng gặp qua ca ca Bách Lý Tinh Không và cha mẹ của nàng.
Mọi người, bao gồm cả Cổ Đức Nhân, lúc nhìn thấy Bách Lý Thiên Thiên đều tỏ ra vô cùng khiếp sợ, Bách Lý Thiên Thiên vốn tưởng rằng đã chết chẳng những không chết, hơn nữa còn trở thành Thần đạo cấp hai đỉnh phong cường giả. Càng thêm kinh người chính là Cổ Đức Nhân còn có thể cảm nhận được khí tức trên người Bách Lý Thiên Thiên hiện tại còn cường đại hơn cả cảnh giới Thần đạo cấp hai.
Cổ Đức Nhân đã hoàn toàn bị sự biến thái của Dương Thiên Lôi thu phục, sau khi Dương Thiên Lôi mang theo Bách Lý Thiên Thiên vội vã rời khỏi, không có bất kỳ do dự gì, liền mang tin này truyền ra khắp tu luyện giới.
Thân truyền đệ tử Bách Lý Thiên Thiên của Cổ Đức Nhân Tạo Hóa Môn đã trở thành đạo lữ của nhân vật tối thiên tài, tối biến thái của tu luyện giới hiện nay, Dương Thiên Lôi!
…
Ba ngày sau, Phiêu Miểu tiên cung.
Khi một đạo đường hầm không gian cực lớn xuất hiện phía trên Phiêu Miểu tiên cung, Trương Tử Hàm, Nguyễn Hi Vũ, Vu Thanh Nhã, Dương Thiên Lệ, Sở Hương Hương, Mộc Tử Vi, Lâm Tâm Di, Lục Thanh Âm, Bách Lý Thiên Thiên rốt cuộc cũng mang theo cả ngàn cả vạn lần không muốn, bước nhanh bước chậm bước chân vào đường hầm không gian thông tới Càn Nguyên tinh!
Dương Thiên Lôi cô đơn nhìn Thiên Môn chậm rãi biến mất ở bên kia, khắc thật sâu hình ảnh của chúng nữ vào trong đầu, trong mắt phát ra sự kiên định cường liệt!
- Chân Thần cảnh! Ta nhất định sẽ mau chóng bước vào Chân thần cảnh!
…
Đường hầm không gian.
Khi Dương Thiên Lôi đi tới chỗ sâu trong Phiêu Miểu tiên cung, lúc đúng trong thông đạo tinh không truyền tống thì tâm tình cũng trở nên kích động hẳn lên, rời khỏi Thủy Nguyên Tinh, bước vào tinh không, tiến nhập một tinh vực sở hữu sinh mệnh khác, khoa học kỹ thuật tiên tiến tới mức cho dù là trái đất cũng không thể so sánh và làm được. Thế nhưng thế giới lấy võ làm đầu thế này lại làm được.
Mà hiện tại, hắn sẽ bước vào một tinh cầu khác.
- Thiên Lôi, thật sự muốn tới Hỗn loạn tinh vực sao? Đúng lúc này, Lăng Hi xuất hiên bên cạnh Dương Thiên Lôi, hỏi.
- Ừ! Đi thôi!
Theo thanh âm của Dương Thiên Lôi, thần niệm bỗng nhiên động, trong nháy mắt, một số lượng đan dược khổng lồ liền bắt đầu bị thiêu đốt, một đạo Thiên Môn nối thẳng tới Hỗn luân tinh vực liền bị mở ra. Lăng Hi cũng không trở về Thanh Tĩnh Lưu Ly bình mà bị Dương Thiên Lôi nắm chặt tay, hai người đồng thời bước vào trong đó, năng lượng tinh thuần hùng hồn đã lượn lờ xung quanh cơ thể hai người!
Trong nháy mắt khi hai người bước vào trong đại môn thì không gian bỗng nhiên điên cuồng vặn vẹo, sau đó hai người liền lấy một tốc độ kinh người đi tới đường hầm không gian, là một đường hầm không gian trong suốt, Dương Thiên Lôi và Lăng Hi có thể thấy rõ được phạm vi cuồng bạo của không gian hỗn loạn, cùng với vô số ngôi sao phảng phất như ở gần trong gang tấc, nhưng thật ra đều ở xa tận chân trời.
Lần đầu tiên thật sự bước vào đường hầm không gian đi tới tinh cầu khác, ánh mắt Dương Thiên Lôi lóe ra tinh quang, tự nhiên khác hẳn với vẻ bình tĩnh của Lăng Hi.
Chẳng qua là Dương Thiên Lôi không ngờ tới chính là mới bước vào trong đường hầm không gian có vài phút, trong tâm của hắn bỗng nhiên liền tràn ngập một loại cảm giác kỳ dị, khiến hắn bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía sau!
Tinh không đầy sao thâm thúy, ánh mắt của hắn khiếp sợ nhìn về phía tinh cầu đã nuôi dưỡng hắn lớn lên ở phía sau – Thủy Nguyên Tinh!
- Sao vậy? Lăng Hi thấy lạ liền hỏi.
- Ngươi không cảm thấy gì sao? Dương Thiên Lôi không trả lời mà hỏi ngược lại.
- Cảm giác gì kia? Lăng Hi càng thêm nghi hoặc.
- Có một đạo thần thức tương liên giữa ta và Thủy Nguyên Tinh! Ta… Dương Thiên Lôi đột nhiên động thần niệm, trong mắt phát ra quang mang sáng chói, nói: - Ta có thể cảm ứng được tất cả mọi chỗ trên Thủy nguyên tinh!
Dương Thiên Lôi vô cùng khiếp sợ, phải biết rằng, hắn lúc này bất quá chỉ mới là Thần đạo cấp sáu mà thôi, cho dù Thần niệm có mạnh hơn đi nữa cũng không thể làm được tới mức này, mặc dù lúc hắn còn ở trên Nguyên Thủy Tinh đi nữa thì cũng chỉ cảm ứng được trong phạm vi mấy nghìn dặm mà thôi, nhưng giờ khắc này, sau khi hắn cảm ứng được một tia liên hệ giữa hắn và tnt kia thì cư nhiên có thể cảm ứng được bất kỳ chỗ nào, thậm chí, chỉ cần hắn muốn thì lập tức có thể thấy được bất kỳ nơi nào, mọi người, vạn vật đều có thể hiện rõ rành rành trong đầu hắn!
Đây đúng là một chuyện không thể tưởng!
Cho Dương Thiên Lôi cảm giác giống hệt như không gian trong Thanh Tĩnh Lưu Ly bình vậy, hắn chính là chúa tể của mọi thứ!
- Sao có thể chứ? Lăng Hi khiếp sợ mở to hai mắt ra nhìn.
Dương Thiên Lôi không giải thích, trực tiếp nối thần thức của mình và Lăng Hi lại với nhau, Lăng Hi ngơ ngác mở to hai mắt ra nhìn, cái miệng nhỏ nhắn mở to, vô luận thế nào đi nữa, nàng cũng đều không thể tin nổi sẽ xảy ra chuyện quái dị như vậy.
Tâm thần của Dương Thiên Lôi đột nhiên lại thôi động lần nữa, trong nháy mắt giống hệt như hắn đã đoán, thiên địa chi lực hùng hồn trong nháy mắt dường như đã vượt qua rào cản không gian, cư nhiên trực tiếp từ THủy Nguyên Tinh dũng mãnh chui vào trong cơ thể của hắn!
Khiếp sợ, thật sự khiếp sợ!
- Tiểu tử, không cần phải sợ, bất quá chỉ là một cái tinh cầu cằn cỗi mà thôi, lão phu giúp ngươi nắm nó trong tay thì có gì kỳ quái đâu?
Đúng lúc này, một đạo thanh âm tràn ngập uy nghiêm vô tận bỗng nhiên vang lên trong đầu của Dương Thiên Lôi, khiến Dương Thiên Lôi lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất: - Ngươi… ngươi là ai?
Dương Thiên Lôi nhịn không nổi liền siết lấy tay của Lăng Hi, kéo Lăng Hi ra phía sau, xoay đầu nhìn xung quanh!
- Lão phu là kiếm linh của Hiên Viên thần kiếm, ngươi có thể gọi ta là Hiên Viên!
- Kiếm linh của Hiên Viên thần kiếm? Ngươi đang ở đâu? Dương Thiên Lôi khiếp sợ hỏi.
- Bị ngươi luyện hóa rồi thì có thể ở đâu được? Được rồi, đây là lần cuối cùng lão phu giúp ngươi, hỗn loạn tinh vực… hừ, tên tiểu tử ngươi đúng thật là bê con không sợ hổ…
- Nói xàm! Đúng lúc này, lại xảy ra một chuyến khiến Dương Thiên Lôi càng thêm khiếp sợ, trong đầu của hắn cư nhiên lại phát ra một đạo thanh âm khác.
- Nói xàm? Lão phu có nói sai sao? Hỗn loạn tinh vực là nơi mà một tên Thần đạo cấp sáu như hắn có thể tới sao? Không phải tới chịu chết thì là gì? Lúc chiến đấu với Thương Huyền Bác, nếu không có lão phu thì hắn đã chết rồi!
- Câm miệng đi! Ngươi thì biết cái gì? Còn dám bô lô ba la nữa thì có tin là lão tử luyện hóa ngươi luôn hay không? Ngươi ngoan ngoãn một chút cho lão tử, sau này nếu không được ta cho phép thì bất luận thế nào đi nữa cũng không được xuất thủ! Chỉ biết ngây trở ngại chứ không giúp được gì!
- Ngươi… con mẹ ngươi mau rửa mồm cho sạch đi! Nếu không phải ngươi chiếm trước thì lão tử sẽ sợ ngươi sao? Thanh âm đang nói nhất thời vô cùng phẫn nộ, nhưng lời hắn nói ra lại có chút cảm giác cứ như đấu không lại vậy.
- Được lắm, vậy thì lão tử sẽ cho ngươi chiếm, thử xem?
- Làm thì làm! Nghe hai tiếng cãi lộn so với mình còn ồn ào hơn, Dương Thiên Lôi nhất thời trợn lớn hai mắt, chỉ là hắn mới há hốc mồm không được bao lâu thì trong đan điền của hắn đột nhiên truyền tới một trận ba động tựa như sóng cuộn biển gầm, trong nháy mắt, người anh em lại trở nên giống hệt như lần đầu tiên giúp Vu gia gia luyện hóa Thần kiếm, lâm vào trong thống khổ cực kỳ khủng bố!
Lúc này, Dương Thiên Lôi rốt cuộc cũng biết được chuyện gì đang xảy ra rồi.
‘Thiên Lôi, ngươi… ngươi làm sao vậy? Lăng Hi hỏi với vẻ tràn ngập khiếp sợ. Hiển nhiên là nàng không nghe được đoạn đối thoại của hai lão già này trong đầu của Dương Thiên Lôi.
- Không có việc gì… mẹ của ta ơi, các ngươi muốn hại chết lão tử sao? Dương Thiên Lôi trả lời một tiếng với Lăng Hi rồi nhất thời mắng to ở trong đầu: - Tói đây, muốn đánh thì các ngươi ra ngoài mà đánh, còn đánh nữa thì có tin là lão tử sẽ trực tiếp đạp các ngươi văng ra hay không? Thần kiếm chó má gì chứ, trong cơ thể của lão tử thì phải nghe lời lão tử nói! Dương Thiên Lôi cũng không còn cách nào khác, loại thống khổ mình không thể chịu nổi thế này thì chỉ cần chịu một lần là đủ rồi. Hơn nữa, Dương Thiên Lôi biết rõ, hai lão già này rất có thể là cự kiếm trong người hắn và thanh thần kiếm đã luyện hóa kia, nếu đã ở trong cơ thể của mình thì mình chính là chủ nhân, cho dù hai lão gia hỏa đó có trâu bò hơn đi nauwx cũng phải nghe lệnh của mình mới đúng, cứ để mặc cho bọn họ cãi nhau thì không phải sẽ lãng phí cả ngày của mình sao? Bản lĩnh khác thì không có, Thần đạo cấp sáu như hắn vào lúc này mà muốn trấn áp một thanh cự kiếm đã dung hợp là chuyện hoàn toàn có thể làm được!
- Ách… tiểu tử, ngươi cũng không thể mắng bậy nha!
Quả nhiên, Dương Thiên Lôi đã thành công, một tiếng mắng của hắn quả nhiên khiến hai lão gia hỏa này dừng tay lại. Nhưng lão đầu lên tiếng thứ hai lại nói ở trong Dương Thiên Lôi.
- Cái gì gọi là mắng loạn hả? chửi các ngươi mà ca còn phải chọn từ ngữ hay ho à? Thân thể Dương Thiên Lôi hơi chấn động, sắc mặt nhất thời đắc ý hẳn ra, nói rất vênh váo.
- Kháo… mặc kệ ngươi! Ngươi thích mắng gì thì mắng! Lão gia hỏa này vừa nói xong thì Dương Thiên Lôi cũng không còn cảm nhận được bất kỳ khí tức gì. Phẳng phất như đã khôi phục lại bộ dạng trước đây vậy, lại trở thành một chỗ thần bí.
Thứ Dương Thiên Lôi không biết chính là hai lão đầu này vẫn còn đang tiếp tục đấu võ mồm trong đan điền.
- Hiên Viên, cái tên lão bất tử ngươi, đã sớm nói ngươi không nên lắm mồm, bây giờ thì thấy chưa?
- Ngươi thì biết cái gì, hắn muốn tới Hỗn loạn tinh vực, chỉ bằng hắn và Tiểu Quan Âm thì làm được gì? Cái gì cũng không biết! Có chết cũng không biết chết như thế nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.