Huyền Thiên

Chương 421: Vu Thanh Nhã, nữ nhân

Ô Sơn

17/03/2013

Lòng hiếu kỳ có thể hại chết một con mèo, đồng dạng cũng có thể giam hãm một nữ nhân. Vu Thanh Nhã cũng giống như đám người Trương Tử Hàm và Sở Hương Hương vậy, lúc hiếu kỳ muốn tìm hiểu về Dương Thiên Lôi thì liền bị thiên phú càng lúc càng biến thái cộng với bản tình bỉ ổi của hắn chinh phục, bất tri bất giác liền để chính mình trầm luân vào đó, hơn nữa còn vì cái tên tiểu tử Vu Tiểu Ức chân ngoài dài hơn chân trong này cứ châm ngòi thổi lửa, nàng ngay cả đường lui cũng không có!

Còn Dương Thiên Lôi thật sự không hề cô phụ sự kỳ vọng của mọi người, lúc này đây đã tới đỉnh cao của Huyền thiên đại lục!

Bạch quang chợt lóe, thân ảnh của Dương Thiên Lôi đã xuất hiện ở chỗ của Vu Thanh Nhã!

Giờ khắc này, Vu Thanh Nhã chưa từng song tu qua với Dương Thiên Lôi, tâm như nước chảy, đang đắm chìm trong tu luyện. Mái tóc đen dài thả ở phía sau, một thân đạo bào màu trắng, thân hình mềm mại uyển chuyển ẩn bên trong lớp đạo bào. So với anh tư hiên ngang của ba năm trước thì Vu Thanh Nhã hiện nay lại càng tăng thêm vẻ quyến rũ của nữ nhân. Đa phần nữ nhân đang yêu như nàng đương nhiên đều muốn ở trước mặt nam tử mà mình yêu có thể lộ ra vẻ mỹ lệ của mình.

Giống như là đã cảm ứng được khí tức của Dương Thiên Lôi, Vu Thanh Nhã đang trong trạng thái tu luyện đột nhiên thu nạp hết khí tức, chậm rãi mở mắt ra, khi thấy gương mặt mang theo nụ cười hèn mọn của Dương Thiên Lôi đang kề sát mặt mình, cõi lòng tĩnh lặng của Vu Thanh Nhã nhất thời dâng lên từng tầng rung động!

Song tu!

Nàng và Dương Thiên Lôi sẽ song tu!

Nàng đã từng thấy được tốc độ tu luyện khiến nàng khiếp sợ của đám người Trương Tử Hàm.

Tu vi của nàng đã từng đứng đầu trong đám nữ nhân kia, trong khoảng thời gian gần ba năm, lại bị đám người Sở Hương Hương đuổi kịp, khiến ưu thế vốn có của nàng biến mất, hơn nữa người vốn đã định trước sẽ trở thành nữ nhân của Dương Thiên Lôi như nàng, tuy rằng không lộ ra biểu hiện gì, nhưng tận sâu trong lòng há lại có thể không ước ao, không đố kị cho được?

Thế nên, nàng tâm như minh kính, hoàn toàn khác với vẻ ngại ngùng e thẹn như chúng nữ, đối với loại chuyện tình sớm muộn gì cũng sẽ làm với Dương Thiên Lôi như song tu thì nàng hoàn toàn không có chút nhăn nhó hay thấp thỏm lo âu gì cả, nếu đã sớm nhận định thì cần gì phải ngại?

Ngược lại, trong lòng nàng còn có một tia mong chờ!

Chỉ là, giờ phút này thật sự đã tới, biểu hiện của nàng lại khác xa với tâm cảnh của nàng…

- Thanh Nhã, hắc hắc… Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng vươn móng vuốt bỉ ổi của mình ra, nắm ở vòng eo của Vu Thanh Nhã.

- Ngươi muốn làm gì? Vu Thanh Nhã đã sớm có chuẩn bị, thế nhưng khi thấy ánh mắt bỉ ổi của Dương Thiên Lôi thì lại nhất thời xấu hổ, mặt mũi đỏ bừng, vội vàng đẩy Dương Thiên Lôi ra, tim nhất thời đập nhanh hơn.

- Ách… Thanh Nhã, đừng khẩn trương, ca sẽ ôn nhu mà… Dương Thiên Lôi làm sao chịu buông tha, trực tiếp tiến lên, lần thứ hai cố gắng ôm Vu Thanh Nhã vào lòng.

Vu Thanh Nhã từ chối hau lần, thân thể đột nhiên cứng đờ, Dương Thiên Lôi đã dùng miệng ép nhẹ lên môi của nàng, Vu Thanh Nhã ngây ngô chưa từng nếm trải loại tư vị này, trong đầu nhất thời oanh một tiếng thật lớn, liền lâm vào trong một loại cảm giác kỳ diệu, ngừng giãy dụa, bất quá lại khép chặt môi, mặc cho Dương Thiên Lôi ôn nhu đè ép bờ môi mềm mại của nàng, dần dần, dưới thế công ôn nhu của Dương Thiên Lôi, Vu Thanh Nhã vốn đã lập sẵn bố cục hongf tuyến với Dương Thiên Lôi rốt cuộc cũng kìm lòng không đặng mà hơi hé môi ra, vụng về nghênh hợp với đôi môi nhẹ nhàng mơn trớn của Dương Thiên Lôi.

Hôn môi đã xong, trái cấm còn xa sao?

Dương Thiên Lôi như lang như hổ, vô cùng hèn mọn, tuy rằng rất muốn lập tức ăn sạch Vu Thanh Nhã, thế nhưng đối với lần đầu tiên của nữ nhân, hắn lại dị thường xem trọng, hắn cũng không muốn để lại bóng ma trong tâm lý của Vu Thanh Nhã, chỉ có thể tiến hành theo trình tự, ôn, tràn ngập yêu thương và sủng nịch mà hôn môi, móng vuốt hèn mọn thì nhẹ nhàng phủ lên thân thể mềm mại, tinh xảo uyển chuyển của Vu Thanh Nhã, tuy rằng cách một tầng đạo bào hơi mỏng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được da thịt trắng mịn của Vu Thanh Nhã…

- Đừng…

Vu Thanh Nhã dưới thế tiến công ôn nhu của Dương Thiên Lôi, thân thể mềm mại rất nhanh liền biến thành một con cừu non mềm mại, nhiệt độ thân thể dường như đang tăng lên rất nhanh, gương mặt tuyệt mỹ anh tư hiên ngang của nàng bị phủ một rặng mây đỏ và e thẹn, phát ra một vẻ mỹ lệ rất đặc biệt.



Khi Dương Thiên Lôi bỗng nhiên rời khỏi đôi môi mềm mại của nàng mà chuyển sang lỗ tai, thân thể mềm mại của Vu Thanh Nhã nhịn không được liền truyền tới một trận run rẩy, trong miệng cũng phát ra một tiếng rên khẽ đã bị cố gắng áp chế. Loại cảm giác lạ lẫm này khiến tim nàng đập ngày càng nhanh, nàng dường như có thể cảm nhận được một loại ý niệm yêu thương nồng đậm mà Dương Thiên Lôi dành cho mình, một loại ý niệm yêu thương lẫn say mê cả thể xác lẫn tinh thần.

Theo phản ứng của Vu Thanh Nhã, độ mạnh yếu của những nụ hôn của Dương Thiên Lôi dần dần gia tăng, dọc theo hai bên tai, chậm rãi hôn xuống cái ót đã ửng hồng của Vu Thanh Nhã, đồng thời cũng dần dần di chuyển xuống, khi hôn tới vị trí cổ áo thì Dương Thiên Lôi cứ thế vươn tới y phục của Vu Thanh Nhã, cảm nhận được động tác muốn cởi y phục mình của Dương Thiên Lôi, Vu Thanh Nhã đột nhiên mở mắt, thân thể lại cứng đờ lần nữa, hai tay bỗng nhiên đưa lên chặn lại động tác kế tiếp của Dương Thiên Lôi.

Chỉ là, chỉ mới ngăn lại một chút, Dương Thiên Lôi còn chưa có thời gian phản ứng thì Vu Thanh Nhã lại chậm rãi rụt tay của mình lại, gương mặt đỏ ửng lộ ra vô cùng thẹn thùng, bỗng nhiên quay mặt sang một bên.

Thấy Vu Thanh Nhã phối hợp như vậy, trong lòng Dương Thiên Lôi không khỏi cảm động, bất quá cũng không lập tức cởi hết toàn bộ y phục của Vu Thanh Nhã mà là nhẹ nhàng dùng môi kéo nhẹ, sau đó lại cẩn thận hôn lên phần da thịt trắng mịn phía trên ngực, cùng lúc đó, móng vuốt hèn mọn của Dương Thiên Lôi rốt cuộc cũng đã vói vào bên trong đạo bào của Vu Thanh Nhã, nhẹ nhàng mò mẫm trên da thịt trắng nõn như dương chi bạch ngọc kia, cảm thụ vòng eo mảnh khảnh, chạy loạn khắp nơi trên người Vu Thanh Nhã…

Sau khi đã làm đủ trò xong, mắt thấy thời cơ đã chin mùi, Dương Thiên Lôi rốt cuộc bắt đầu cởi đạo bào của Vu Thanh Nhã ra, cái cổ trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo, vai…

Dần dần, đạo bào rộng thùng thình của Vu Thanh Nhã rốt cuộc cũng đã bị Dương Thiên Lôi cởi hết toàn bộ, trên người chỉ còn lại một cái tiểu khổ màu trắng và cái yếm nho nhỏ, Vu Thanh Nhã bỗng nhiên gắt gao ôm lấy Dương Thiên Lôi.

Sau một lát, dưới thế công ôn nhu của Dương Thiên Lôi, Vu Thanh Nhã rốt cuộc lần thứ hai điều chỉnh lại tâm tình khẩn trương của mình.

Lúc cặp song phong căng tròn, no đủ của Vu Thanh Nhã xuất hiện trước mắt của Dương Thiên Lôi, người này liền giống như đang thưởng thức trân bảo vậy, hai mắt trừng thật to, qua mấy phút sau, hai móng vuốt hèn mọn mới chậm rãi nhích tới gần, mà cùng lúc đó, Vu Thanh Nhã đã vì xấu hổ mà nhắm chặt mắt từ lâu, nhịp tim lại đập càng thêm nhanh.

Rốt cuộc, khi bàn tay của Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng đặt lên nơi tối mềm mại, tối thánh khiết trên người Vu Thanh Nhã, thân thể của Vu Thanh Nhã liền run lên kịch liệt, loại cảm giác ào ào ập tới nhưu bị điện giật này liền từng đợt từng đợt đánh vào trong linh hồn của nàng…

Rốt cuộc, khi Vu Thanh Nhã biến thành một con cừu non mềm mại xích lõa thì Dương Thiên Lôi cũng vội cởi đạo bào trên người hắn ra, hai thân thể hoàn toàn xích lõa liền gắt gao ôm chặt lấy nhau.



- Đến đây đi, ngoan!

Nửa cảnh giờ sau, khi móng vuốt hèn mọn của Dương Thiên Lôi đã cảm nhận được tao thủy đã cuộn trào mãnh liệt thì kẻ đã không nhịn được từ lâu như hắn rốt cuộc cũng phủ phục bên tai Vu Thanh Nhã, ôn nhu nói.

Hai mắt Vu Thanh Nhã vừa mở ra trong nháy mắt liền xấu hổ nhắm chặt lại, bất quá, lại dũng cảm gật mạnh đầu.

Mày hơi nhíu lại, nhưng vẫn nghiêng mặt qua một bên, cảm nhận được một loại dị động chưa bao giờ có và một chút ôn nhu và rung động khi bị Dương Thiên Lôi, cùng với một chút đau đớn…

Là đau đớn khi bị phá mô xử nữ.

Lúc cáo biệt mọi người trong Vu gia bảo, mẫu thân liền dạy cho nàng một khóa về chuyện thế này, khiến nàng hơi bối rối.

Nàng cũng rõ, tại giờ khắc này, nàng đã thật sự trở thành nữ nhân của Dương Thiên Lôi.

Thế nhưng một tay lão luyện như Dương Thiên Lôi cũng dị thường kích động hệt như thế, nam nhân vốn chỉ khăng khăng thỏa mãn dục vọng cá nhân như hắn lúc này đây động tác làm vô cùng nhuần nhuyễn, sảng khoái thân thể chưa nói tới, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của Vu Thanh Nhã, hắn cần phải hết sức ôn nhu, đồng thời cũng phải vô cùng khắc chế chính mình, nhưng sự vui sướng trong tâm lý cũng không có văn chương nào tả hết được…

Rốt cuộc, khi Vu Thanh Nhã kềm nén rên lên một tiếng, thứ đó của Dương Thiên Lôi liền hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà chui vào nơi ấm áp gắt gao siết chặt đó…

Tuy rằng Dương Thiên Lôi cũng rất muốn lập tức chinh chiến, nhưng vẫn không đành lòng, cứ im lặng không nhúc nhích, chỉ là ôn nhu nhẹ nhàng hôn Vu Thanh Nhã,



Hai mươi phút sau, dùng đủ hai mươi phút, lúc biểu tình trên mặt Vu Thanh Nhã dần dần thư hoãn và say mê, Dương Thiên Lôi rốt cuộc bắt đầu ôn nhu thúc, chậm rãi, nhẹ nhàng bắt đầu loại vận động nào đó…



Dần dần, người đã là Thần đạo cường giả như Vu Thanh Nhã, rất nhanh liền khôi phục như thường, cơn đau nhức kia đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một loại cảm giác say lòng người không gì sánh được, tuy rằng Vu Thanh Nhã muốn ra sức áp chế, nhưng vẫn không thể áp chế được, theo động tác của Dương Thiên Lôi dần dần biến thành vui sướng, bắt đầu nghênh đón…

Có một loại vận động, bất luận là kẻ nào hay loài vật nào đều có một loại bản năng trời sinh.

Thế nên, tiếp theo đó, căn bản không cần Dương Thiên Lôi tận lực, hai người liền lâm vào trong một cuộc đại chiến điên cuồng!

Một lần, hai lần, ba lần…

- Thiên Lôi, vì sao… vì sao không có hiệu quả như trong tưởng tượng? Sau ba lần, Vu Thanh Nhã đã hoàn toàn không còn rụt rè, nàng bỗng nhiên phát hiện là tu vi của nàng hoàn toàn không có biến hóa gì như trong tưởng tượng, phảng phất như căn bản không hề tăng lên chút nào vậy.

- Hiệu quả trong tưởng tượng? Hiệu quả gì?

- Hiệu quả của việc song tu đó!

- Ách… nàng nói cái này sao, ngoan, ca còn chưa bắt đầu song tu với nàng! Đây là lần đầu tiên của nàng, ca đương nhiên không thể để việc song tu ảnh hưởng tới cảm giác của chúng ta… hắc hắc. Bây giờ chúng ta liền chính thức bắt đầu! Bất quá… trước tiên phải làm thế này mới được!

Dương Thiên Lôi nói xong, bỗng nhiên xoay người, nằm xuống bên dưới, đồng thời ôm lấy thân thể mềm mại của Vu Thanh Nhã đặt ngồi xuống trên người hắn. Cái tên vô sỉ này muốn bắt nạt Vu Thanh Nhã không biết gì, muốn thấy Vu Thanh Nhã giãy giạ cái eo nhỏ nhắn, còn mình thì hưởng thụ …



- Một, hai, ba… Ba rồi, ai, ăn một người thiếu một người, chỉ còn lại có bốn người nhị tỷ, Hương Hương, Tiểu Vi và Tiểu Tâm Di là có thể ăn thôi… Khi Dương Thiên Lôi thành công truyền lại ảo diệu của bích chướng cho Vu Thanh Nhã thì tên này lại hóa thành một đạo bạch quang, biến mất ngay bên cạnh Vu Thanh Nhã đã tiến nhập trạng thái tu luyện, trong lòng rất vô sĩ mà nghĩ như thế.

Trong chúng nữ, tới tận lúc vừa rồi, đã có Trương Tử Hàm, Bách Lý Thiên Thiên và Vu Thanh Nhã là đã bị hắn giữ lấy, Nguyễn Hi Vũ là không có biện pháp, Lục Thiên Âm là không thể, bởi vì Lục Thiên Âm còn phải truyền lại đạo thống của Thiên Âm môn, mà tuyệt học của Thiên Âm môn thì lại phải bảo trì tấm thân xử nữ thì mới có thể sỡ hữu Thiên lại chi âm được. Thế nên, chí ít là trước khi Lục Thiên Âm hoàn thành nhiệm vụ truyền thừa đạo thống thì hắn không thể ăn nàng được.

- Được rồi được rồi… ca không thể quá tham lam được… tiếp theo, Hương Hương! Nghĩ tới đây, Dương Thiên Lôi nhất thời liền xuất hiện ở không gian của Sở Hương Hương đang ở.

Sở Hương Hương, thần đạo cấp một đỉnh phong. Là nữ nhân thứ hai bị mình đùa giỡn mà chủ động, dũng cảm, quyết đoán để lộ ra tình cảm dành cho mình. Hôn rồi, sờ rồi, đùa giỡn qua rồi, nhưng chỉ mới tới đó thôi, vẫn chưa thật sự bị ăn.



- Di, Hương Hương, ngươi không tu luyện sao? Lúc Dương Thiên Lôi thấy Sở Hương Hương không tu luyện mà ngồi trên tịch đoàn mở to hai mắt, liền có chút kinh ngạc mà hỏi.

Chỉ là, Dương Thiên Lôi còn chưa nói xong thì Sở Hương Hương đã nhào tới trong lòng của hắn.

Sở Hương Hương không giống như Vu Thanh Nhã, tuy rằng chưa cùng Dương Thiên Lôi làm tới cùng thật, nhưng chung quy đã song tu qua nhiều lần, thế nên không có rụt rè như vậy, đáng nói chính là nàng căn bản không muốn rụt rè? Là một trong hai nữ nhân đã làm cùng Dương Thiên Lôi sớm nhất, nhìn Trương Tử Hàm thật sự trở thành nữ nhân của Dương Thiên Lôi, sâu trong lòng của nàng đã không còn muốn đợi nữa. Nếu như lúc đó không phải là chúng nữ đã ước định sẽ không cho Dương Thiên Lôi lấy được thì sợ là mấy lần song tu trước đó nàng đã triệt để giao bản thân mình cho Dương Thiên Lôi rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook