Huyết Liên Hoa

Chương 10: Bài kiểm tra của học viện

Nguyệt Dạ Thiên Lý

31/08/2019

Năm giờ chiều, phía sân sau của trường bỗng náo nhiệt khác hẳn sự yên lặng ảm đạm vốn có của nó. Giữa sân là một mảnh đất lót gạch hoa nhô lên, xung quanh còn có kết giới chắn lại. Nhìn khá giống một khán đài. Nhưng thứ nổi bật nhất chính là một mảng pha lê khổng lồ giữa sân, càng làm tăng thêm cái sự tráng lệ của khung cảnh. Sân sau của trường nằm chơi vơi giữa ngọn núi cao chót vót. Từ phía trên nhìn xuống có thể thấy một rừng xanh bạt ngàn. Nếu rơi tự do với độ cao này không đi gặp tổ tiên cũng phải tật nguyền cả đời.

Tất cả các học sinh đang bàn luận sôi nổi về một cô bé nào đó mang bộ mặt của thiên thần vừa bước vào trường. Câu hỏi được đưa ra nhiều nhất chính là : Cô ấy sở hữu loại Linh gì ?

Người con trai với vẻ đẹp tà mị cao cao tại thượng bước đến từ phía Đông. Khóe miệng anh cong lên tạo thành một nụ cười khiến cả trai lẫn gái cũng phải gào thét.

Lan nhi cùng Minh Thư bước đến từ phía Tây cũng không kém cạnh. Cô chỉ thong dong bước đi, khuôn mặt bất biến lại có thể khiến cho cả đám nam nhân trong trường ghen tị với vẻ đẹp trời phú. Nhưng lẫn đâu đó trong đám con gái kia, vẫn có những ánh mắt đầy tia nộ khí bắn ra chĩa thằng vào người Lan nhi, và cô vẫn bình thản. Lăn lộn trên thường trường đã lâu, cùng với câu dặn dò của Minh Thư. Không cần nghĩ cũng đoán ra được bọn họ đang có ý gì.

Và rồi hai con người, mặt đối mặt bước lên khán đài

- Các học sinh hãy ổn định lại vị trí và thái độ của mình. Nếu tiếp tục tình trạng sẽ bị khiển trách - Giọng nói uy nghiêm từ đâu đó phát ra phá tan sự náo nhiệt của mấy giây trước. Trong phút chốc, cả sân bỗng yên lặng như tờ.

Người phụ nữ với mái tóc đen dài, khuôn mặt trắng tinh. Cánh môi dày đỏ rực. Với bộ đồng phục công sở bước đến bên cạnh Đông Tuấn. Cô cúi người kính cẩn chào hỏi đối phương.

Lan Nhi nhịn không được đành đập vai hỏi Minh Thư :

- Cô ấy là ai vậy ?

- Cô ấy là trợ lí của Hiệu trưởng, tên là Thanh Trúc, rất đẹp đúng không ? Vậy mà đường đường là trợ lí của Hiệu trưởng còn phải kính nể Đông Tuấn, giờ cậu đã hiểu cấp bậc của anh ta chưa ?

- Ừ - Lan Nhi đáp lại với vẻ mặt lười biếng. Có vẻ như anh chàng đế vương kia đã để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp trong lòng cô.

Thanh Trúc tiếp tục chuyển hướng về phía Lan Nhi. Cô mỉm cười ra vẻ chào hỏi đối phương. Lan Nhi hiểu được ý rồi cúi người đáp lại.

- Chào em, cô là Thanh Trúc. Là người hướng dẫn em thực hiện bài kiểm tra lần này. Nói em là thiên thần quả thực không ngoa, em rất xinh đẹp !

Cả sân trường như có một tia sét đánh ngang tai. Thứ họ để ý đến không phải là lời khen của Thanh Trúc. Mà chính là lời giới thiệu của cô : " Là người hướng dẫn em thực hiện bài kiểm tra lần này ". Họ có nghe nhầm không ???

Lan Nhi như cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía cô. Cũng quay lại định bụng hỏi Minh Thư chuyện gì đang xảy ra. Và.....cô bạn kia có lẽ cũng bị dính bùa" nhìn " rồi, cả người Minh Thư như hóa đá, đờ người nhìn Lan Nhi không một cái chớp mắt.

A ! rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra thế này.

Bên đám đông cũng tự hỏi lại mình. Đúng, chuyện gì đang xảy ra thế này ?? Từ xưa đến nay họ chưa bao giờ được giáo viên cấp cao như cô Thanh Trúc hướng dẫn thực hiện. Cùng lắm chỉ là mấy giáo viên bộ môn cấp thấp. Ngoại trừ Đông Tuấn học trưởng được tiếp đãi cặn kẽ, nhưng bởi vì anh ấy có thực lực, còn có cả địa vị và quyền lực thì đó là điều hiển nhiên. Nhưng cô gái này ngoại trừ nhan sắc " băng thanh ngọc khiết " thì chả có gì nổi bật. Vậy mà tại sao ?? Ngay cả Gia Kiều là thư kí hội học sinh cũng hoàn toàn không thể !



Cô giáo Thanh Trúc vẫn điềm nhiên nở nụ cười dẫn Lan Nhi lên võ đài, cô đặt tay lên mảng pha lê, cẩn thận nghe hết những lời hướng dẫn của giáo viên :

- Tĩnh Tâm, buông bỏ tất cả, hít khí thật sâu, điều tâm tại 1 điểm bách hội hít thở thật đều, lấy khí dương của trời đất hội tụ đưa lên bách hội , sẽ có 1 sức mạnh phát ra trong cơ thể.

sau khi tịnh tâm, tập trung huyệt bách hội trên đỉnh đầu, cơ thể sẽ sản sinh ra một sức mạnh vô biên.

Lan Nhi khẽ nhắm mắt lại. Và khi cô mở mắt đã thấy một chốn lạ thường.

- Đây là đâu ? - Cô sợ hãi tự hỏi chính mình.

Xung quanh bốn bề là cây cỏ. Cảnh đẹp hoa rơi nước chảy, núi non bạt ngàn. Đem lại cho con người ta cảm giác như đang lạc vào tiên cảnh.

- Đây là bên trong cậu, nói đúng hơn là thế giới tâm linh - một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Lan Nhi kinh hãi quay lại, đáy lòng cô liên tục gào thét bởi người đứng trước mặt mình. Đó chính là một cái "tôi" khác của cô. Y như một bản sao. Cô cũng phải rùng mình trước sự trấn áp mà chính mình đem lại, lạnh lùng tàn khốc....... Cứ như ác quỷ đội lốt thiên thần....

- Cậu...là tôi ? - Lan Nhi hỏi, nhưng đúng hơn là một câu khẳng định.

- Đừng sợ vậy chứ. Cậu đoán đúng rồi đấy.

- Chuyện này là sao ?

- Chúng ta trước đây " đã từng " là cùng một người.

- Cái gì ??

Hoàng Nguyệt kia không vòng vo tam quốc mà đi thẳng vào vấn đề :

- Tớ cũng chẳng muốn mất thời gian, nên nói rõ luôn vậy...Tớ đã ở bên trong cậu rất lâu, nói cách khác là bị phong ấn. Nhưng qua vụ hỏa hoạn năm đó....tớ đã thức tỉnh. - Hoàng Nguyệt trầm giọng giải thích - Nhìn theo một khía cạnh nào đó thì giống như một loại đa nhân cách.

- Ý cậu là ? - Lan Nhi vẫn chưa thoát khỏi hoang mang.

- Nói thực thì tính cách hai chúng ta hoàn toàn đối lập. Nhưng diện mạo cực kì giống nhau. Hiện tại vẫn chưa xác định được thực hư, nhưng có lẽ phải xem xét quá khứ.



Như nghĩ ra điều gì đó. Lan Nhi lập tức hỏi, trong mắt loé lên tia hi vọng :

- Vậy có nghĩa là cậu vẫn nhớ được những chuyện trước kia, ví dụ như nội dung của cuốn nhật kí?

Hoàng Nguyệt lắc đầu thất vọng :

- Chúng ta dùng chung một cơ thể, cậu bị ảnh hưởng thì tớ cũng bị ảnh hưởng. Nhưng ngược lại, khi cậu tỉnh cũng là lúc tớ ngủ, và lúc cậu ngủ thì tớ lại tỉnh.

- Vậy cái chuyện Đông Tuấn, anh ấy nói trước đây đã từng gặp nhau. Cũng là cậu ? Và cả lí do mà dì phát hiện ra năng lực và đưa tớ tới ngôi trường này nữa ?

Hoàng Nguyệt bất đắc dĩ thở dài :

- Ừ, là tớ hết đó. Những điều đó cũng chỉ vì một mục đích duy nhất là tìm ra hung thủ giết mẹ. Tớ sẽ kể cho cậu nghe sau. Thời gian giờ không còn nhiều, cậu mau đi đi.

Mặt đất lúc này rung chuyển, khoảng trời xanh vỡ tan.

Lan Nhi vội đưa tay muốn kéo Hoàng Nguyệt lại :

- Không được, còn nhiều chuyện tớ muốn hỏi cậu...Là ai đã tách chúng ta ra...và hung thủ giết mẹ là sao ?? .........Này !!

***

Lan Nhi mở mắt thật to, mọi chuyện lúc nãy là sao ? Một giấc mơ ?

Đúng lúc này, thứ ánh sáng màu đỏ xuất hiện giữa lồng ngực cô. Mảng pha lê kia cũng sáng lên. Ánh sáng đỏ bao trùm cả một vùng trời xanh biếc trước ánh mắt kinh ngạc của toàn thể học sinh lẫn giáo viên. Một thanh kiếm đính bông huyết sen với những viên pha lê mỹ lệ trên chuôi kiếm hiện ra. Điều đặc biệt là, lưỡi kiếm ánh lên một màu đỏ, tựa như máu.

Thanh Trúc đứng không vững mà ngã quỵ xuống đất, cô bật tiếng trong nỗi khiếp sợ của mọi người và bao gồm cả cô : " Liên Hoa Sấm Huyết ". Từng chữ một ghim vào lồng ngực của tất cả những con người đang đứng đây.

Đông Tuấn đứng từ xa nở một nụ cười hài lòng : " Đúng là em đã không làm tôi thất vọng ".

Minh Thư cũng không ngờ đến sự cách biệt về thực lực của mình và cô bạn thời thơ ấu lại xa thế này. Rốt cuộc cậu là ai hả Nguyệt ?

Lan Nhi dường như đã kiệt sức, cô ngã vào một vòng tay ấm áp không biết là của ai, cô đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Huyết Liên Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook