Chương 9: Ngẫm
Nguyệt Dạ Thiên Lý
31/08/2019
Dưới tán cây bàng trải dài trên sân trường. Hai thiếu nữ chọn một góc yên tĩnh, ngồi lại cùng đàm tiếu.
Hai nữ sinh, hai phong thái khác nhau. Nhưng đều mang theo nét đẹp hiếm thấy.
- Nguyệt à, bốn năm không gặp cậu liền biết thành tiên nữ giáng trần, kinh tài tuyệt diễm a. 15 tuổi tiếp quản hai công ty, 15 tuổi lập nên sự nghiệp. Hơn nữa còn là thiên tài toàn năng được Lưu gia đưa vào cuộc chiến. Sau khi gặp lại còn bắt tớ phải gọi cậu bằng cái tên khác, cậu nói xem bản thân có còn lương tâm hay không ? - Minh Thư ai oán nói, bên cạnh đó không thể thiếu đi sự vui mừng khôn xiết.
Lan Nhi ảo não lên tiếng :
- Bất đắc dĩ thôi. Sáng nay tớ gặp một người rất lạ.
- Lạ là lạ thế nào ?
Vậy là Lan nhi đành phải đem cái cục diện sáng nay kể cho Minh Thư nghe từ đầu đến cuối. Minh Thư vừa nghe mà muốn dở khóc dở cười :
- Cái gì ? Đông Tuấn ? cậu chắc chứ ?
- Chính miệng cô giáo trong phòng giáo vụ nói. - Thấy mặt Minh Thư biến sắc không ngừng, Lan Nhi hiếu kì hỏi - Anh ấy là ai vậy ?
Minh Thư có hơi dè dặt cái tên này, tuy nhiên Lan Nhi muốn biết. Cô cũng đành miễn cưỡng khai ra, chất giọng đậm nét giễu cợt:
- Đông Tuấn là hội trưởng hội học sinh. À không, là nhân tài của học viện này. Dựa vào cách mà các giáo viên nể mặt hành xử cũng đủ biết năng lực và cấp bậc của anh ta thế nào. Tính cách dell khác gì tảng băng di động. Vậy mà anh ta có hẳn một fanclub cơ, đám học sinh thờ như thờ thần. Bọn con gái trong trường ngoại trừ tớ ra có ai là không thầm thương trộm nhớ học trưởng ? Tiếc là....kết quả chỉ có một. Bên cạnh anh ấy vẫn chưa có bóng hồng nào. Vậy mà Đông Tuấn lại tự nguyện dẫn cậu đi ? Lan Nhi à, chuyện cậu thân mật với Đông học trưởng....để truyền ra ngoài thì xác định nhé.
- Thân mật cái đầu nhà cậu.....Tớ....làm sao có tư cách.... - Lan Nhi đỏ mặt đánh nhẹ vào bả vai Minh Thư.
Minh Thư nghe xong câu này chỉ thở dài một hơi, Hoàng Nguyệt vẫn là cô gái ngây ngô ngày nào, tự ti, không nhận ra giá trị của chính mình.
Lan Nhi nhớ ra điều gì đó, lập tức quay sang hỏi Minh Thư:
- Mà...cái tên Đông Tuấn này, tớ thấy rất quen. Hình như đã nghe ở đâu rồi.-
Minh Thư nhìn Lan nhi cười khổ, lại có ba phần đuối lí, đến bây giờ mới tỉnh ra thì đúng là chỉ có cô:
- Anh ta là người Hắc Nguyên.
Nghe nói đến Hắc Nguyên, trong lòng Lan Nhi tự nhiên gợn sóng :
- Đùa! anh ta mới chỉ 17 tuổi, lấy đâu ra cái khái niệm hắc đạo đó ?
- Lời phản bác của cậu không có tác dụng. - Minh Thư ngay lập tức đánh gãy quan điểm của Lan Nhi. Sự thật chỉ có một, không thể chối cãi.
Cô ngấm ngầm suy đoán, cố lục tìm mọi thứ trong kí ức. Chính cô cũng không hiểu tại sao bản thân lại để tâm tới chuyện này đến vậy.
Hắc Nguyên là bang phái hàng đầu trong giới hắc đạo. Thủ lĩnh nổi tiếng thủ đoạn tàn nhẫn, xuống tay không trừ một ai. Đông Tuấn - Cái tên này vẫn luôn là tiêu điểm cho dư luận bàn tán. Nghe nói anh ta tuổi còn nhỏ, không ngờ lại trẻ đến vậy. Nhiều người nói anh không đủ khả năng để tiếp nhận vị trí thủ lĩnh, nhưng chỉ qua 2 năm tiếp quản thì mọi hiềm nghi đều đã được xoá bỏ.
Rốt cuộc thì thân phận thật sự người con trai bí ẩn này là ai ? Hỏi cả thế giới e là chỉ có những người thân cận và học sinh trong trường này biết.
Sự thật phô ra trước mặt, cô không thể không tin.
Lan Nhi không muốn kéo dài chủ đề này. Dù sao thân thế người lạ cũng không liên quan gì đến cô, anh chỉ đơn giản là người qua đường. Cô bèn cố tình lảng tránh :
- Linh học suy cho cùng là như thế nào ?
Minh Thư rốt cục đã chịu nghiêm túc, cô trầm giọng giải thích:
- Như Đông Tuấn nói và cậu cũng được tận mắt chứng kiến rồi. Về phân loại thì... vũ khí của tớ là thương, khá phổ biến. Mà kiếm là một loại Linh vô cùng hiếm thấy. Những ai sở hữu Linh dạng kiếm thì có lẽ là vượt quá đẳng cấp của người thường chúng ta. Và súng cũng không kém cạnh, vũ khí của Đông Tuấn Học trưởng chính là súng. Song lục. Ngoài ra anh ấy còn thêm một loại Linh nữa, là nhẫn. - Minh Thư vừa nói vừa gắp miếng cơm trong hộp.
- Cùng một lúc sở hữu hai vũ khí ? - Lan Nhi dường như quên mất mình đang ăn cơm, thứ cô cần bây giờ chính là thông tin.
- Anh ấy tuyệt đỉnh vô song, vạn người có một. Cho nên nói sức mạnh bên trong linh hồn là vô hạn cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhẫn là loại Linh trữ ma thuật trong đó. Anh ta vừa có ma thuật vừa có vũ khí. Theo thống kê khách quan thì lịch sử ngoài Đông Tuấn ra chỉ có một người duy nhất làm được điều này. Nhưng đó là ai thì tớ không biết.
- Ừm.........- Lan Nhi đầu óc quay cuồng. Anh ta thực sự là người ?
Không để ý đến mọi thứ xung quanh, Minh Thư tiếp tục thao thao bất tuyệt :
- Linh là thứ sức mạnh siêu nhiên duy chỉ có ở Đại Việt. Xuất hiện vào thời kì hơn một ngàn năm trước. Lúc bấy giờ nước ta bị giặc đánh chiếm, mà vị vua cai trị lại bị bệnh nằm liệt giường. Ông vô cùng đau lòng vì nỗi niềm không thể giữ được đất nước trước khi án gia sa băng. Linh hồn của một vị thần trú ngụ bên trong ông khi đó đã thức tỉnh. Hỏi vị vua rằng có bằng lòng trở thành một thanh kiếm để đuổi giặc không ? Ngài ngay lập tức đồng ý. Và sau đó, một nửa linh hồn của ông và linh hồn của vị thần kia hòa làm một tạo thành thanh kiếm độc nhất vô nhị. Thanh kiếm này có tên là " Liên Hoa Sấm Huyết " ( Hoa sen thấm máu ). Vị vua bước ra chiến trường, dùng một nửa linh hồn và chút hơi tàn còn lại mà vị thần kia đã ban cho, một cái vung kiếm đã làm cho hơn 5 vạn quân địch chết trong nháy mắt.
Minh Thư đắm vào thế giới lịch sử, nói không ngừng nghỉ, như muốn đem cả tri thức của mình ra để truyền tải :
- Sau đó Linh này đã lưu lạc nơi hồng trần. Biệt tăm đến bây giờ. Sau sự kiện đó, bên trong huyết mạch của những người thuộc dòng dõi Hoàng tộc có sự thay đổi. Họ đã nghe theo lời của thần hộ mệnh cho Hoàng tộc mà đi luyện công phu, và cuối cùng tạo ra một kết quả chính là Linh như hiện tại. Ngày đó Linh là thứ vũ khí mạnh độc nhất vô nhị. Mà sau từng thời kì, phân tán ra từng mảnh nhỏ linh hồn. Đến thời kì của chúng ta, nó không còn mạnh như ngày ấy nữa. Vì sức mạnh tuỳ thời chia ra. Thế là số Linh xuất hiện ngày càng nhiều, mà sức mạnh thì ngày càng giảm. Chỉ có thể chăm chỉ tập luyện thì mới đủ khả năng nâng tầm sức mạnh lên. Mà ngôi trường này ra đời cũng vì mục đích đó.
- Còn một chuyện nữa rất đáng để lưu tâm, sau sự kiện đó ba mươi năm. Vị công chúa lúc bấy giờ không mang trong mình sức mạnh của Linh. Mà ngược lại, là một thứ rất kì lạ. Được gọi là " Bích Liên Hoa ".
Nghe đến đây, Lan Nhi khẽ rùng mình. Minh Thư có vẻ không để ý mà tiếp tục nói :
- Đây là thứ có thể chi phối vạn vật. Độc không kém gì Liên Hoa Sấm Huyết. Mà Bích Liên Hoa được giữ bên cạnh công chúa đã hút cạn thần khí của người. Và rồi, hương tiêu ngọc vẫn. Nghe thiên hạ đồn đại Bích Liên Hoa hiện tại vẫn chưa biến mất. Có vô số kẻ muốn chiếm đoạt nó. Mà cả hai vật độc nhất vô nhị này hiện vẫn đang mai danh ẩn tích.
Lan Nhi cẩn thận ghi nhớ từng câu chữ. Nguồn tư liệu này rất quan trọng a.
- Cậu còn tin gì về nó nữa không ? Bích Liên Hoa ấy.
- Sao thế ? có hứng thú với nó rồi à. Không giúp nhà ngươi được rồi. Hiểu biết của bổn lão nương đến đây đã tận.
Minh Thư chống cằm gắp từng miếng cơm đưa lên miệng. Cô nhìn Lan Nhi mà trong lòng dấy lên ngũ vị tạp trần.
Việc năm đó cô vẫn nhớ như in. Lan Nhi của hiện tại chính là Hoàng Nguyệt của lúc đó, khi đứng ở cổng trường. Vậy Hoàng Nguyệt kia là ai, cái con người đem lại cho người ta cảm giác sợ hãi tột cùng. Không lẽ......
- Này Minh Thư - Lời nói của Lan Nhi bỗng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
- hửm ?
- Sao cậu lại vào lớp D vậy ? - Lan Nhi biết D là lớp dành cho học sinh cá biệt. Dù không biết gì về Linh nhưng cô hiểu học vấn của Minh Thư không thể tệ đến vậy.
Nghe câu hỏi này. Sắc mặt Minh Thư bỗng trở nên tối đi, trong mắt chứa đầy hiềm khích.
- Đơn giản thôi, cái thứ chuyện đạp lên nỗi đau của người khác mà vươn lên không phải chuyện quá xa lạ.
- Cái gì ? - Lan Nhi cả kinh. Đại tiểu thư của Minh gia mà cũng dám đụng ? Ai có thể lớn mật đến vậy chứ ?
- Ngôi trường này là vậy, tiền không phải là thứ quyết định tất cả. Mà chính là sức mạnh, kẻ mạnh thì thắng, kẻ yếu thì thua. Mà thắng làm vua, thua làm địch. Tớ bị kẻ mạnh hơn đẩy vào lớp này. Đây cũng là chuyện bình thường thôi.
- Minh Thư.....cậu....ai lại có cái lá gan này ?!
- Là Đinh Gia Kiều, cô ta rất mạnh. Là một thành viên của hội học sinh. Vẫn luôn mê điêu đổ Đông học trưởng. Mà tớ ngày đó cũng nằm trong hội học sinh, cấp bậc thấp hơn cô ta. Mà còn bị nghi là thân mật với anh ấy nên vị bạn học này không từ thủ đoạn mà đẩy tớ xuống đây. Không ít học sinh đã bị đẩy xuống vực sâu. Những người đã từng là kẻ thù của Gia Kiều giờ đều là người của cô ta.
- Cậu vì sao không đáp trả lại ? - Lan Nhi biết Minh Thư không phải dạng người bao dung, cô từ nhỏ được cả gia tộc nâng như nâng trứng. Ra đời sao có thể chịu uỷ khuất ?
- Thời cơ chưa đến, mà cũng không có khả năng. - Minh Thư miễn cưỡng thở dài.
Lan Nhi ngồi bên cạnh ngẩn ra một chút, không có khả năng sao ? Đinh Gia Kiều, cái tên này cô sẽ khắc ghi.
Hai nữ sinh, hai phong thái khác nhau. Nhưng đều mang theo nét đẹp hiếm thấy.
- Nguyệt à, bốn năm không gặp cậu liền biết thành tiên nữ giáng trần, kinh tài tuyệt diễm a. 15 tuổi tiếp quản hai công ty, 15 tuổi lập nên sự nghiệp. Hơn nữa còn là thiên tài toàn năng được Lưu gia đưa vào cuộc chiến. Sau khi gặp lại còn bắt tớ phải gọi cậu bằng cái tên khác, cậu nói xem bản thân có còn lương tâm hay không ? - Minh Thư ai oán nói, bên cạnh đó không thể thiếu đi sự vui mừng khôn xiết.
Lan Nhi ảo não lên tiếng :
- Bất đắc dĩ thôi. Sáng nay tớ gặp một người rất lạ.
- Lạ là lạ thế nào ?
Vậy là Lan nhi đành phải đem cái cục diện sáng nay kể cho Minh Thư nghe từ đầu đến cuối. Minh Thư vừa nghe mà muốn dở khóc dở cười :
- Cái gì ? Đông Tuấn ? cậu chắc chứ ?
- Chính miệng cô giáo trong phòng giáo vụ nói. - Thấy mặt Minh Thư biến sắc không ngừng, Lan Nhi hiếu kì hỏi - Anh ấy là ai vậy ?
Minh Thư có hơi dè dặt cái tên này, tuy nhiên Lan Nhi muốn biết. Cô cũng đành miễn cưỡng khai ra, chất giọng đậm nét giễu cợt:
- Đông Tuấn là hội trưởng hội học sinh. À không, là nhân tài của học viện này. Dựa vào cách mà các giáo viên nể mặt hành xử cũng đủ biết năng lực và cấp bậc của anh ta thế nào. Tính cách dell khác gì tảng băng di động. Vậy mà anh ta có hẳn một fanclub cơ, đám học sinh thờ như thờ thần. Bọn con gái trong trường ngoại trừ tớ ra có ai là không thầm thương trộm nhớ học trưởng ? Tiếc là....kết quả chỉ có một. Bên cạnh anh ấy vẫn chưa có bóng hồng nào. Vậy mà Đông Tuấn lại tự nguyện dẫn cậu đi ? Lan Nhi à, chuyện cậu thân mật với Đông học trưởng....để truyền ra ngoài thì xác định nhé.
- Thân mật cái đầu nhà cậu.....Tớ....làm sao có tư cách.... - Lan Nhi đỏ mặt đánh nhẹ vào bả vai Minh Thư.
Minh Thư nghe xong câu này chỉ thở dài một hơi, Hoàng Nguyệt vẫn là cô gái ngây ngô ngày nào, tự ti, không nhận ra giá trị của chính mình.
Lan Nhi nhớ ra điều gì đó, lập tức quay sang hỏi Minh Thư:
- Mà...cái tên Đông Tuấn này, tớ thấy rất quen. Hình như đã nghe ở đâu rồi.-
Minh Thư nhìn Lan nhi cười khổ, lại có ba phần đuối lí, đến bây giờ mới tỉnh ra thì đúng là chỉ có cô:
- Anh ta là người Hắc Nguyên.
Nghe nói đến Hắc Nguyên, trong lòng Lan Nhi tự nhiên gợn sóng :
- Đùa! anh ta mới chỉ 17 tuổi, lấy đâu ra cái khái niệm hắc đạo đó ?
- Lời phản bác của cậu không có tác dụng. - Minh Thư ngay lập tức đánh gãy quan điểm của Lan Nhi. Sự thật chỉ có một, không thể chối cãi.
Cô ngấm ngầm suy đoán, cố lục tìm mọi thứ trong kí ức. Chính cô cũng không hiểu tại sao bản thân lại để tâm tới chuyện này đến vậy.
Hắc Nguyên là bang phái hàng đầu trong giới hắc đạo. Thủ lĩnh nổi tiếng thủ đoạn tàn nhẫn, xuống tay không trừ một ai. Đông Tuấn - Cái tên này vẫn luôn là tiêu điểm cho dư luận bàn tán. Nghe nói anh ta tuổi còn nhỏ, không ngờ lại trẻ đến vậy. Nhiều người nói anh không đủ khả năng để tiếp nhận vị trí thủ lĩnh, nhưng chỉ qua 2 năm tiếp quản thì mọi hiềm nghi đều đã được xoá bỏ.
Rốt cuộc thì thân phận thật sự người con trai bí ẩn này là ai ? Hỏi cả thế giới e là chỉ có những người thân cận và học sinh trong trường này biết.
Sự thật phô ra trước mặt, cô không thể không tin.
Lan Nhi không muốn kéo dài chủ đề này. Dù sao thân thế người lạ cũng không liên quan gì đến cô, anh chỉ đơn giản là người qua đường. Cô bèn cố tình lảng tránh :
- Linh học suy cho cùng là như thế nào ?
Minh Thư rốt cục đã chịu nghiêm túc, cô trầm giọng giải thích:
- Như Đông Tuấn nói và cậu cũng được tận mắt chứng kiến rồi. Về phân loại thì... vũ khí của tớ là thương, khá phổ biến. Mà kiếm là một loại Linh vô cùng hiếm thấy. Những ai sở hữu Linh dạng kiếm thì có lẽ là vượt quá đẳng cấp của người thường chúng ta. Và súng cũng không kém cạnh, vũ khí của Đông Tuấn Học trưởng chính là súng. Song lục. Ngoài ra anh ấy còn thêm một loại Linh nữa, là nhẫn. - Minh Thư vừa nói vừa gắp miếng cơm trong hộp.
- Cùng một lúc sở hữu hai vũ khí ? - Lan Nhi dường như quên mất mình đang ăn cơm, thứ cô cần bây giờ chính là thông tin.
- Anh ấy tuyệt đỉnh vô song, vạn người có một. Cho nên nói sức mạnh bên trong linh hồn là vô hạn cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhẫn là loại Linh trữ ma thuật trong đó. Anh ta vừa có ma thuật vừa có vũ khí. Theo thống kê khách quan thì lịch sử ngoài Đông Tuấn ra chỉ có một người duy nhất làm được điều này. Nhưng đó là ai thì tớ không biết.
- Ừm.........- Lan Nhi đầu óc quay cuồng. Anh ta thực sự là người ?
Không để ý đến mọi thứ xung quanh, Minh Thư tiếp tục thao thao bất tuyệt :
- Linh là thứ sức mạnh siêu nhiên duy chỉ có ở Đại Việt. Xuất hiện vào thời kì hơn một ngàn năm trước. Lúc bấy giờ nước ta bị giặc đánh chiếm, mà vị vua cai trị lại bị bệnh nằm liệt giường. Ông vô cùng đau lòng vì nỗi niềm không thể giữ được đất nước trước khi án gia sa băng. Linh hồn của một vị thần trú ngụ bên trong ông khi đó đã thức tỉnh. Hỏi vị vua rằng có bằng lòng trở thành một thanh kiếm để đuổi giặc không ? Ngài ngay lập tức đồng ý. Và sau đó, một nửa linh hồn của ông và linh hồn của vị thần kia hòa làm một tạo thành thanh kiếm độc nhất vô nhị. Thanh kiếm này có tên là " Liên Hoa Sấm Huyết " ( Hoa sen thấm máu ). Vị vua bước ra chiến trường, dùng một nửa linh hồn và chút hơi tàn còn lại mà vị thần kia đã ban cho, một cái vung kiếm đã làm cho hơn 5 vạn quân địch chết trong nháy mắt.
Minh Thư đắm vào thế giới lịch sử, nói không ngừng nghỉ, như muốn đem cả tri thức của mình ra để truyền tải :
- Sau đó Linh này đã lưu lạc nơi hồng trần. Biệt tăm đến bây giờ. Sau sự kiện đó, bên trong huyết mạch của những người thuộc dòng dõi Hoàng tộc có sự thay đổi. Họ đã nghe theo lời của thần hộ mệnh cho Hoàng tộc mà đi luyện công phu, và cuối cùng tạo ra một kết quả chính là Linh như hiện tại. Ngày đó Linh là thứ vũ khí mạnh độc nhất vô nhị. Mà sau từng thời kì, phân tán ra từng mảnh nhỏ linh hồn. Đến thời kì của chúng ta, nó không còn mạnh như ngày ấy nữa. Vì sức mạnh tuỳ thời chia ra. Thế là số Linh xuất hiện ngày càng nhiều, mà sức mạnh thì ngày càng giảm. Chỉ có thể chăm chỉ tập luyện thì mới đủ khả năng nâng tầm sức mạnh lên. Mà ngôi trường này ra đời cũng vì mục đích đó.
- Còn một chuyện nữa rất đáng để lưu tâm, sau sự kiện đó ba mươi năm. Vị công chúa lúc bấy giờ không mang trong mình sức mạnh của Linh. Mà ngược lại, là một thứ rất kì lạ. Được gọi là " Bích Liên Hoa ".
Nghe đến đây, Lan Nhi khẽ rùng mình. Minh Thư có vẻ không để ý mà tiếp tục nói :
- Đây là thứ có thể chi phối vạn vật. Độc không kém gì Liên Hoa Sấm Huyết. Mà Bích Liên Hoa được giữ bên cạnh công chúa đã hút cạn thần khí của người. Và rồi, hương tiêu ngọc vẫn. Nghe thiên hạ đồn đại Bích Liên Hoa hiện tại vẫn chưa biến mất. Có vô số kẻ muốn chiếm đoạt nó. Mà cả hai vật độc nhất vô nhị này hiện vẫn đang mai danh ẩn tích.
Lan Nhi cẩn thận ghi nhớ từng câu chữ. Nguồn tư liệu này rất quan trọng a.
- Cậu còn tin gì về nó nữa không ? Bích Liên Hoa ấy.
- Sao thế ? có hứng thú với nó rồi à. Không giúp nhà ngươi được rồi. Hiểu biết của bổn lão nương đến đây đã tận.
Minh Thư chống cằm gắp từng miếng cơm đưa lên miệng. Cô nhìn Lan Nhi mà trong lòng dấy lên ngũ vị tạp trần.
Việc năm đó cô vẫn nhớ như in. Lan Nhi của hiện tại chính là Hoàng Nguyệt của lúc đó, khi đứng ở cổng trường. Vậy Hoàng Nguyệt kia là ai, cái con người đem lại cho người ta cảm giác sợ hãi tột cùng. Không lẽ......
- Này Minh Thư - Lời nói của Lan Nhi bỗng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
- hửm ?
- Sao cậu lại vào lớp D vậy ? - Lan Nhi biết D là lớp dành cho học sinh cá biệt. Dù không biết gì về Linh nhưng cô hiểu học vấn của Minh Thư không thể tệ đến vậy.
Nghe câu hỏi này. Sắc mặt Minh Thư bỗng trở nên tối đi, trong mắt chứa đầy hiềm khích.
- Đơn giản thôi, cái thứ chuyện đạp lên nỗi đau của người khác mà vươn lên không phải chuyện quá xa lạ.
- Cái gì ? - Lan Nhi cả kinh. Đại tiểu thư của Minh gia mà cũng dám đụng ? Ai có thể lớn mật đến vậy chứ ?
- Ngôi trường này là vậy, tiền không phải là thứ quyết định tất cả. Mà chính là sức mạnh, kẻ mạnh thì thắng, kẻ yếu thì thua. Mà thắng làm vua, thua làm địch. Tớ bị kẻ mạnh hơn đẩy vào lớp này. Đây cũng là chuyện bình thường thôi.
- Minh Thư.....cậu....ai lại có cái lá gan này ?!
- Là Đinh Gia Kiều, cô ta rất mạnh. Là một thành viên của hội học sinh. Vẫn luôn mê điêu đổ Đông học trưởng. Mà tớ ngày đó cũng nằm trong hội học sinh, cấp bậc thấp hơn cô ta. Mà còn bị nghi là thân mật với anh ấy nên vị bạn học này không từ thủ đoạn mà đẩy tớ xuống đây. Không ít học sinh đã bị đẩy xuống vực sâu. Những người đã từng là kẻ thù của Gia Kiều giờ đều là người của cô ta.
- Cậu vì sao không đáp trả lại ? - Lan Nhi biết Minh Thư không phải dạng người bao dung, cô từ nhỏ được cả gia tộc nâng như nâng trứng. Ra đời sao có thể chịu uỷ khuất ?
- Thời cơ chưa đến, mà cũng không có khả năng. - Minh Thư miễn cưỡng thở dài.
Lan Nhi ngồi bên cạnh ngẩn ra một chút, không có khả năng sao ? Đinh Gia Kiều, cái tên này cô sẽ khắc ghi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.