Chương 5: Bi kịch - màn đêm kí ức 5
Nguyệt Dạ Thiên Lý
31/08/2019
Minh Thư ngồi chống cằm trong lớp học. Cô sốt ruột, lo lắng.....và băn khoăn.
Đó có thực sự là Nguyệt ? cậu ấy đã thay đổi quá nhiều. Và lạ hơn, là thay đổi đến hai lần.
Minh Thư tự hỏi bản thân như vậy cũng khó trách. Hoàng Nguyệt của ngày thường trước khi bước qua cổng trường ít nhiều sẽ mang theo nét sợ hãi. Nhưng giờ thì sao ? Chưa nói đến việc bị Nhật Nam kéo áo. Cô không hề do dự mà đáp trả cho cậu ta một cú thật đau, biểu cảm đó thực sự doạ người mà. Lạnh lẽo vô tình...
Đó thực sự là cùng một người ? Không thể nào, cứ như hai người khác nhau vậy.....Dù nghe phản khoa học nhưng khả năng này không phải là không thể xảy ra!
Ngẫm một lúc lâu. Cô cốc đầu tự nghĩ mình lo xa.
" haha, làm gì có chuyện đó. mình lại nghiêm trọng hóa vấn đề rồi ! "
" Xẹt "
Hoàng Nguyệt bước vào lớp, tay đỡ trán khó chịu. Có vẻ như vẫn đang choáng váng. Mọi người trong lớp nhìn thấy cô thì bản mặt lại biến sắc đến mấy lần. Haha, có lẽ vì họ đều đắc tội với cô, họ như đang tự hỏi liệu cô ta có cho cả nhà mình ăn mì tôm sống qua ngày hay không?
Minh Thư vội chạy đến bên cạnh dìu cô về chỗ. Nét mặt cô lúc này không kém phần mù mịt, lại hỏi:
- Lúc nãy, mình đã làm những gì ?
- Hả ? thì cậu dọa cho cả lớp sợ hết cả ra đó thôi.
- ....Ừm...- Hoàng Nguyệt dù không hiểu lắm nhưng cô cũng không buồn hỏi lại. Vì hỏi cũng không có ích gì, mảnh kí ức cuối cùng mà cô có được khi đó là....
- Có sao không đấy ? - Minh Thư lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ.
- Không sao...
Giờ ra chơi, Hoàng Nguyệt vào nhà vệ sinh. Cô tạt làn nước lạnh lên mặt mình, nhìn lại bản thân trong gương, từng cung bậc cảm xúc cứ thay nhau nối đuôi :
"Đúng vậy, vì mình nên mẹ mới chết. Đây là một sự thật không thể chối cãi. Có lấy cả sinh mạng này ra, cũng không thể đền nổi..... Nhưng lời ấy, lại không phải do mình nói....”
" tích "
Nước mắt cô nhỏ giọt. Thì ra cô còn có thể khóc. Rốt cục, cô cũng chỉ là một đứa trẻ yếu đuối với tâm hồn mong manh, dễ rạn nứt. Nhưng..........
Khóe miệng cô run rẩy.
Cô lại không thể cười !
.
.
.
Sáng hôm sau, hộc bàn của Minh Thư xuất hiện một mảnh giấy nhỏ.
" cảm ơn vì mọi thứ “
Ngôi trường vắng bóng một cô bé đáng thương, luôn chìm trong sự đau khổ và tuyệt vọng. Cuộc đời của một còn người, bị định mệnh chơi đùa. Cô đánh mất nụ cười, màu sắc trong mắt cô.....chính là bóng tối.
***
Cùng lúc đó, giữa căn phòng làm việc. Trên chiếc ghế của tổng giám đốc. Người đàn ông gác chân lên bàn, vẻ mặt nhăn nhó khó chịu nhìn đám con rối mà mình tiêu khiển :
- Hừ ! cuối cùng vẫn sót một đứa ?
Đám côn đồ kia sợ xanh mặt không dám hé răng nửa lời. Ngay lúc này, trên màn hình tivi chuyển qua kênh thời sự, giọng phát thanh viên bật ra từng chữ một :
- Ngày 10 tháng 3, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Lê Châu đã tử vong. Nguyên nhân là bị hạ độc, độc tính rất lớn nên chỉ qua 24h sẽ ăn mòn toàn bộ nội tạng. Qua kiểm tra, phát hiện chai rượu có chứa một lượng độc khá lớn. Ngoài việc này vẫn chưa có phát hiện gì thêm. Toàn đội cảnh sát cả nước vẫn đang tiến hành truy lùng hung thủ. Đây là một vụ án vô cùng nghiêm trọng, vì vậy nếu bị bắt hung thủ sẽ bị lãnh hình phạt là án tử hình.
Nói đến đây, sắc mặt ông ta biến dạng, từng câu từng chữ ghim vào lồng ngực, lão trợn mắt quay ra nhìn đám côn đồ. Trong khi giọng phát thanh viên vẫn cứ tuôn ra :
- Tiếp đó, ngày 11 tháng 3, cái chết của phu nhân Lưu Hoàng Thiên đã đem lại một sự thương tiếc cho dư luận. Nguyên nhân cái chết là do hỏa hoạn, tuy vậy, đại tiểu thư Lưu Hoàng Nguyệt sau khi người dân cứu ra đã giữ được mạng sống.
Đôi mắt người đàn ông đó đỏ ngầu, như đã không thể kiếm chế, ông ta hét lớn :
- Mụ đàn bà đó tuy đã chết ! Nhưng đứa con gái đó !....đứa con gái đó ! tại sao chúng mày lại để sót nó hả ??!!
Trong cơn giận, lão ta vung gậy đập nát chiếc tivi.
Lúc này, tên đứng đầu đám côn đồ kia mới bật tiếng :
- Xin ngài bớt giận, ngày mai chúng tôi sẽ nhanh chóng xử lí nó.
- Không cần, lần này để ta ! - Ông ngồi xuống chiếc ghế, mân mê chiếc gậy bóng chày rồi nở một nụ cười gian xảo.
Đó có thực sự là Nguyệt ? cậu ấy đã thay đổi quá nhiều. Và lạ hơn, là thay đổi đến hai lần.
Minh Thư tự hỏi bản thân như vậy cũng khó trách. Hoàng Nguyệt của ngày thường trước khi bước qua cổng trường ít nhiều sẽ mang theo nét sợ hãi. Nhưng giờ thì sao ? Chưa nói đến việc bị Nhật Nam kéo áo. Cô không hề do dự mà đáp trả cho cậu ta một cú thật đau, biểu cảm đó thực sự doạ người mà. Lạnh lẽo vô tình...
Đó thực sự là cùng một người ? Không thể nào, cứ như hai người khác nhau vậy.....Dù nghe phản khoa học nhưng khả năng này không phải là không thể xảy ra!
Ngẫm một lúc lâu. Cô cốc đầu tự nghĩ mình lo xa.
" haha, làm gì có chuyện đó. mình lại nghiêm trọng hóa vấn đề rồi ! "
" Xẹt "
Hoàng Nguyệt bước vào lớp, tay đỡ trán khó chịu. Có vẻ như vẫn đang choáng váng. Mọi người trong lớp nhìn thấy cô thì bản mặt lại biến sắc đến mấy lần. Haha, có lẽ vì họ đều đắc tội với cô, họ như đang tự hỏi liệu cô ta có cho cả nhà mình ăn mì tôm sống qua ngày hay không?
Minh Thư vội chạy đến bên cạnh dìu cô về chỗ. Nét mặt cô lúc này không kém phần mù mịt, lại hỏi:
- Lúc nãy, mình đã làm những gì ?
- Hả ? thì cậu dọa cho cả lớp sợ hết cả ra đó thôi.
- ....Ừm...- Hoàng Nguyệt dù không hiểu lắm nhưng cô cũng không buồn hỏi lại. Vì hỏi cũng không có ích gì, mảnh kí ức cuối cùng mà cô có được khi đó là....
- Có sao không đấy ? - Minh Thư lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ.
- Không sao...
Giờ ra chơi, Hoàng Nguyệt vào nhà vệ sinh. Cô tạt làn nước lạnh lên mặt mình, nhìn lại bản thân trong gương, từng cung bậc cảm xúc cứ thay nhau nối đuôi :
"Đúng vậy, vì mình nên mẹ mới chết. Đây là một sự thật không thể chối cãi. Có lấy cả sinh mạng này ra, cũng không thể đền nổi..... Nhưng lời ấy, lại không phải do mình nói....”
" tích "
Nước mắt cô nhỏ giọt. Thì ra cô còn có thể khóc. Rốt cục, cô cũng chỉ là một đứa trẻ yếu đuối với tâm hồn mong manh, dễ rạn nứt. Nhưng..........
Khóe miệng cô run rẩy.
Cô lại không thể cười !
.
.
.
Sáng hôm sau, hộc bàn của Minh Thư xuất hiện một mảnh giấy nhỏ.
" cảm ơn vì mọi thứ “
Ngôi trường vắng bóng một cô bé đáng thương, luôn chìm trong sự đau khổ và tuyệt vọng. Cuộc đời của một còn người, bị định mệnh chơi đùa. Cô đánh mất nụ cười, màu sắc trong mắt cô.....chính là bóng tối.
***
Cùng lúc đó, giữa căn phòng làm việc. Trên chiếc ghế của tổng giám đốc. Người đàn ông gác chân lên bàn, vẻ mặt nhăn nhó khó chịu nhìn đám con rối mà mình tiêu khiển :
- Hừ ! cuối cùng vẫn sót một đứa ?
Đám côn đồ kia sợ xanh mặt không dám hé răng nửa lời. Ngay lúc này, trên màn hình tivi chuyển qua kênh thời sự, giọng phát thanh viên bật ra từng chữ một :
- Ngày 10 tháng 3, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Lê Châu đã tử vong. Nguyên nhân là bị hạ độc, độc tính rất lớn nên chỉ qua 24h sẽ ăn mòn toàn bộ nội tạng. Qua kiểm tra, phát hiện chai rượu có chứa một lượng độc khá lớn. Ngoài việc này vẫn chưa có phát hiện gì thêm. Toàn đội cảnh sát cả nước vẫn đang tiến hành truy lùng hung thủ. Đây là một vụ án vô cùng nghiêm trọng, vì vậy nếu bị bắt hung thủ sẽ bị lãnh hình phạt là án tử hình.
Nói đến đây, sắc mặt ông ta biến dạng, từng câu từng chữ ghim vào lồng ngực, lão trợn mắt quay ra nhìn đám côn đồ. Trong khi giọng phát thanh viên vẫn cứ tuôn ra :
- Tiếp đó, ngày 11 tháng 3, cái chết của phu nhân Lưu Hoàng Thiên đã đem lại một sự thương tiếc cho dư luận. Nguyên nhân cái chết là do hỏa hoạn, tuy vậy, đại tiểu thư Lưu Hoàng Nguyệt sau khi người dân cứu ra đã giữ được mạng sống.
Đôi mắt người đàn ông đó đỏ ngầu, như đã không thể kiếm chế, ông ta hét lớn :
- Mụ đàn bà đó tuy đã chết ! Nhưng đứa con gái đó !....đứa con gái đó ! tại sao chúng mày lại để sót nó hả ??!!
Trong cơn giận, lão ta vung gậy đập nát chiếc tivi.
Lúc này, tên đứng đầu đám côn đồ kia mới bật tiếng :
- Xin ngài bớt giận, ngày mai chúng tôi sẽ nhanh chóng xử lí nó.
- Không cần, lần này để ta ! - Ông ngồi xuống chiếc ghế, mân mê chiếc gậy bóng chày rồi nở một nụ cười gian xảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.