Chương 4: Bi kịch - màn đêm kí ức
Nguyệt Dạ Thiên Lý
31/08/2019
Cô đứng trước cổng trường, nhìn mọi thứ với con
mắt của một người qua đường. Mọi thứ xảy ra như một cơn gió, và đây là
nơi đã đem đến cho cô một chuỗi địa ngục kinh hoàng. Vẫn là nó, quen
thuộc nhưng lạ lẫm.
Bước qua cổng trường như bước từ trần gian xuống địa ngục. Màu sắc trong mắt cô tối tăm hơn. Như mọi khi, cô quay đầu lại. Những lần trước là để tạo thêm động lực, là vì ở nhà còn có mẹ đang chờ cô, vậy nên cô phải cố gắng vượt qua nó. Nhưng lần này, cô quay lại, là để tạm biệt trần gian, vì cô biết mình sẽ không thể quay trở về sau những chuyện vừa xảy ra. Những màu sắc tươi sáng ấy.....sẽ biết mất trong ngày hôm nay.
Sân trường náo nhiệt, cô bước đi giữa dòng người tấp nập. Nhưng cô bỗng lảo đảo, đằng sau, có ai đó đã cố tình xô cô. Haha, nếu thật là như vậy thì có lẽ kẻ đó đang tức điên vì xô ngã cô không thành.
" Xẹt"
Cô đẩy cửa. Bước vào lớp. Vẫn vậy, nó không thay đổi. Thậm chí còn nặng hơn. Ngăn bàn cô đầy rác, bút máy bị tè ngòi, sách vở rách tươm.
" Bịch "
Bỗng có ai đó đẩy ngã cô từ đằng sau. Cô đảo mắt nhìn quanh lớp. Minh Thư vẫn chưa đến, không có gì khác ngoài những ánh mắt khinh bỉ như thường ngày. Đâu đó còn vang lên tiếng cười khinh khích cùng với giọng nói châm chọc. Cậu con trai đứng trước mặt nắm lấy cổ áo, lôi cô lên :
- Ê Nguyệt, mày làm chuyện lớn như vậy mà còn có mặt mũi đến trường à. Haha, Lưu gia tốt với mày như vậy. Mà mày còn dám làm chuyện động trời! tội này phải cắt đi bộ tóc của mày mới đền được !!
Đôi mắt cô mở thật to, giác mạc nhỏ lại hết cỡ. Đôi mắt ấy bỗng chốc như hoà với máu, một sắc đỏ lập loè dưới bầu trời đang tối dần đi. Cô im bặt, không khí lặng im đến đáng sợ. Cô ngước lên, nở một nụ cười khiến cậu ta lạnh sống lưng.
- HA HA HA ! - cô bỗng cười lớn.
- Con khốn....mày.....mày bị cái gì vậy ??
Cô gái nhỏ ngưng cười, đáy mắt cô hiện ra một tia lạnh lẽo. Nhìn cậu ta một cách sắc bén như có thể đâm thủng tấm thân đó bất cứ lúc nào.
Đằng sau sống lưng Nhật Nam bỗng chốc tê dại. Không phải Hoàng Nguyệt vốn là một đứa nhu nhược ngu ngốc sao ? Bất quá cậu ta chỉ cho rằng mình nhìn nhầm, vẫn lôi chất giọng khinh thường ra:
- Lưu Hoàng Nguyệt, tao nói cho mày biết. Cống rãnh thì đừng có đòi sánh vai với đại dương !
Đáng tiếc, Lưu Hoàng Nguyệt của hiện tại chẳng khác nào những con nhím toàn thân đầy gai nhọn. Nhật Nam, cậu ta chính là đang đùa với lửa ! Mấy loại người này không cần thiết phải xuống tay. Đối với cô, vài lời là quá đủ:
- Nếu tôi không lầm, ba mẹ cậu buôn gỗ ? à....đồ gỗ Hải Nam, đúng không ? - Cô nói, là câu hỏi, nhưng chính là một câu khẳng định còn pha chút cảnh cáo.
Nhật Nam giật bắn người, ý tứ đã quá rõ ràng ! Giọng cậu ta vô tình trở nên lạc nhịp, nhỏ như tiếng muỗi vo ve :
- mày....mày..mày muốn...làm gì...
Cô nhếch miệng cười lạnh, ý vị thâm trường nhìn cậu ta
- Nghe nói dạo gần đây một công ty nổi tiếng ở Nhật Bản muốn có thêm nguồn nhân lực. Công ty này cũng không tệ, một lần " quay " thì dư sức ôm đủ từ 100 triệu đến 300 triệu. Trùng hợp là mẹ cậu lại làm nội trợ ở nhà, bà ấy lại rất tu chỉnh nhan sắc. Chi bằng thử sức một lần ?
Cô đã nhấn mạnh từ " quay ". Quay ở đây chính là quay phim sao ? Nhưng cái khái niệm quay một lần có thể thu về từ 100 đến 300 triệu ở đâu ra ?? Trừ phi..... là loại phim đó.
Dù cả hai chỉ mới 11 tuổi, nhưng xã hội phát triển. Trẻ từ nhỏ đã được giáo dục giới tính rất cặn kẽ. Cũng không có gì khó hiểu khi tất cả đều nhận ra ý tứ trong câu nói của cô.
Còn Nhật Nam, haha.... cậu ta hiện tại đã bị doạ đến mức kinh người rồi. Lưu Hoàng Nguyệt, người này quá đáng sợ !
Cô quay lại nhìn Nhật Nam, không giấu nổi sự chán ghét :
- Nghe cho rõ đây, tội lỗi của tôi.... có hiến dâng cả sinh mạng cũng không đền nổi. Đừng nói lấy bộ tóc này ra để trả giá.
Nhật Nam nghe thấy, nhưng cậu ta còn tâm tình mà để ý những lời này nữa sao ?
Hoàng Nguyệt nhìn mọi người, khóe miệng cong lên. Khuôn mặt lúc này cô hiện rõ sự tà ác.
- Mì tôm luôn là thứ lương khô đóng vai trò quan trọng trong việc cứu đói cho mọi nhà. Giá cả của nó rất rẻ, phù hợp với những hộ gia đình không có điều kiện. Ở đây chưa có ai được thử qua hương vị của món này, mọi người có muốn thử một chút không, hửm ?Thậm chí có thể ăn hết đời cũng không sao ! Miễn phí nhé.
Câu nói của cô gây sát thương ghê gớm. Không còn là những ánh mắt khinh bỉ, thay vào đó là những ánh mắt sợ hãi đang láo liến nhìn cô.
A.... đây chính là kết quả mà cô mong muốn. Haha, hài lòng.
Bóng dáng một cô bé đứng ở ngay cửa, kịp đến và kịp chứng kiến tất cả. Cô chạy đến kéo tay, lôi Hoàng Nguyệt đi. Cả hai dừng lại ở sân sau của trường. Minh Thư bật khóc, cô nói trong hạnh phúc :
- Nguyệt, vậy là cậu đã mạnh mẽ hơn rồi. Tớ mừng quá.
Cô nhìn người bạn trước mặt với ánh mắt mù mịt :
- Cậu là....Minh Thư?
Cô bé để tóc đầm mái thưa, khuôn mặt có chút ranh ma lại khả ái. Nhìn cách ăn mặc và ngữ điệu có thể suy ra Minh Thư rất rất hồn nhiên và trẻ con.
Minh Thư lúc này vẫn đang thút thít, mặt mèo lên tiếng :
- Cậu...hai ngày không gặp....quên luôn....tớ....huhu..
Nghe đến đây, Hoàng Nguyệt nở nụ cười vừa ý :
- ồ, vậy ra cậu chính là Minh Thư.
Nói xong câu này, hồng nhãn trong cô trở về thứ màu nguyên thuỷ của nó. Chân tay cô bủn rủn rồi ngã xuống.
" bịch "
Minh Thư chưa kịp phản ứng đã thấy cô bạn bất tỉnh nhân sự :
- Ng...Nguyệt ??
Hoàng Nguyệt nằm ngất trên thảm cỏ. Cô ngủ, cô thấy chính mình trong giấc mơ. Người đó là ai ?
Bước qua cổng trường như bước từ trần gian xuống địa ngục. Màu sắc trong mắt cô tối tăm hơn. Như mọi khi, cô quay đầu lại. Những lần trước là để tạo thêm động lực, là vì ở nhà còn có mẹ đang chờ cô, vậy nên cô phải cố gắng vượt qua nó. Nhưng lần này, cô quay lại, là để tạm biệt trần gian, vì cô biết mình sẽ không thể quay trở về sau những chuyện vừa xảy ra. Những màu sắc tươi sáng ấy.....sẽ biết mất trong ngày hôm nay.
Sân trường náo nhiệt, cô bước đi giữa dòng người tấp nập. Nhưng cô bỗng lảo đảo, đằng sau, có ai đó đã cố tình xô cô. Haha, nếu thật là như vậy thì có lẽ kẻ đó đang tức điên vì xô ngã cô không thành.
" Xẹt"
Cô đẩy cửa. Bước vào lớp. Vẫn vậy, nó không thay đổi. Thậm chí còn nặng hơn. Ngăn bàn cô đầy rác, bút máy bị tè ngòi, sách vở rách tươm.
" Bịch "
Bỗng có ai đó đẩy ngã cô từ đằng sau. Cô đảo mắt nhìn quanh lớp. Minh Thư vẫn chưa đến, không có gì khác ngoài những ánh mắt khinh bỉ như thường ngày. Đâu đó còn vang lên tiếng cười khinh khích cùng với giọng nói châm chọc. Cậu con trai đứng trước mặt nắm lấy cổ áo, lôi cô lên :
- Ê Nguyệt, mày làm chuyện lớn như vậy mà còn có mặt mũi đến trường à. Haha, Lưu gia tốt với mày như vậy. Mà mày còn dám làm chuyện động trời! tội này phải cắt đi bộ tóc của mày mới đền được !!
Đôi mắt cô mở thật to, giác mạc nhỏ lại hết cỡ. Đôi mắt ấy bỗng chốc như hoà với máu, một sắc đỏ lập loè dưới bầu trời đang tối dần đi. Cô im bặt, không khí lặng im đến đáng sợ. Cô ngước lên, nở một nụ cười khiến cậu ta lạnh sống lưng.
- HA HA HA ! - cô bỗng cười lớn.
- Con khốn....mày.....mày bị cái gì vậy ??
Cô gái nhỏ ngưng cười, đáy mắt cô hiện ra một tia lạnh lẽo. Nhìn cậu ta một cách sắc bén như có thể đâm thủng tấm thân đó bất cứ lúc nào.
Đằng sau sống lưng Nhật Nam bỗng chốc tê dại. Không phải Hoàng Nguyệt vốn là một đứa nhu nhược ngu ngốc sao ? Bất quá cậu ta chỉ cho rằng mình nhìn nhầm, vẫn lôi chất giọng khinh thường ra:
- Lưu Hoàng Nguyệt, tao nói cho mày biết. Cống rãnh thì đừng có đòi sánh vai với đại dương !
Đáng tiếc, Lưu Hoàng Nguyệt của hiện tại chẳng khác nào những con nhím toàn thân đầy gai nhọn. Nhật Nam, cậu ta chính là đang đùa với lửa ! Mấy loại người này không cần thiết phải xuống tay. Đối với cô, vài lời là quá đủ:
- Nếu tôi không lầm, ba mẹ cậu buôn gỗ ? à....đồ gỗ Hải Nam, đúng không ? - Cô nói, là câu hỏi, nhưng chính là một câu khẳng định còn pha chút cảnh cáo.
Nhật Nam giật bắn người, ý tứ đã quá rõ ràng ! Giọng cậu ta vô tình trở nên lạc nhịp, nhỏ như tiếng muỗi vo ve :
- mày....mày..mày muốn...làm gì...
Cô nhếch miệng cười lạnh, ý vị thâm trường nhìn cậu ta
- Nghe nói dạo gần đây một công ty nổi tiếng ở Nhật Bản muốn có thêm nguồn nhân lực. Công ty này cũng không tệ, một lần " quay " thì dư sức ôm đủ từ 100 triệu đến 300 triệu. Trùng hợp là mẹ cậu lại làm nội trợ ở nhà, bà ấy lại rất tu chỉnh nhan sắc. Chi bằng thử sức một lần ?
Cô đã nhấn mạnh từ " quay ". Quay ở đây chính là quay phim sao ? Nhưng cái khái niệm quay một lần có thể thu về từ 100 đến 300 triệu ở đâu ra ?? Trừ phi..... là loại phim đó.
Dù cả hai chỉ mới 11 tuổi, nhưng xã hội phát triển. Trẻ từ nhỏ đã được giáo dục giới tính rất cặn kẽ. Cũng không có gì khó hiểu khi tất cả đều nhận ra ý tứ trong câu nói của cô.
Còn Nhật Nam, haha.... cậu ta hiện tại đã bị doạ đến mức kinh người rồi. Lưu Hoàng Nguyệt, người này quá đáng sợ !
Cô quay lại nhìn Nhật Nam, không giấu nổi sự chán ghét :
- Nghe cho rõ đây, tội lỗi của tôi.... có hiến dâng cả sinh mạng cũng không đền nổi. Đừng nói lấy bộ tóc này ra để trả giá.
Nhật Nam nghe thấy, nhưng cậu ta còn tâm tình mà để ý những lời này nữa sao ?
Hoàng Nguyệt nhìn mọi người, khóe miệng cong lên. Khuôn mặt lúc này cô hiện rõ sự tà ác.
- Mì tôm luôn là thứ lương khô đóng vai trò quan trọng trong việc cứu đói cho mọi nhà. Giá cả của nó rất rẻ, phù hợp với những hộ gia đình không có điều kiện. Ở đây chưa có ai được thử qua hương vị của món này, mọi người có muốn thử một chút không, hửm ?Thậm chí có thể ăn hết đời cũng không sao ! Miễn phí nhé.
Câu nói của cô gây sát thương ghê gớm. Không còn là những ánh mắt khinh bỉ, thay vào đó là những ánh mắt sợ hãi đang láo liến nhìn cô.
A.... đây chính là kết quả mà cô mong muốn. Haha, hài lòng.
Bóng dáng một cô bé đứng ở ngay cửa, kịp đến và kịp chứng kiến tất cả. Cô chạy đến kéo tay, lôi Hoàng Nguyệt đi. Cả hai dừng lại ở sân sau của trường. Minh Thư bật khóc, cô nói trong hạnh phúc :
- Nguyệt, vậy là cậu đã mạnh mẽ hơn rồi. Tớ mừng quá.
Cô nhìn người bạn trước mặt với ánh mắt mù mịt :
- Cậu là....Minh Thư?
Cô bé để tóc đầm mái thưa, khuôn mặt có chút ranh ma lại khả ái. Nhìn cách ăn mặc và ngữ điệu có thể suy ra Minh Thư rất rất hồn nhiên và trẻ con.
Minh Thư lúc này vẫn đang thút thít, mặt mèo lên tiếng :
- Cậu...hai ngày không gặp....quên luôn....tớ....huhu..
Nghe đến đây, Hoàng Nguyệt nở nụ cười vừa ý :
- ồ, vậy ra cậu chính là Minh Thư.
Nói xong câu này, hồng nhãn trong cô trở về thứ màu nguyên thuỷ của nó. Chân tay cô bủn rủn rồi ngã xuống.
" bịch "
Minh Thư chưa kịp phản ứng đã thấy cô bạn bất tỉnh nhân sự :
- Ng...Nguyệt ??
Hoàng Nguyệt nằm ngất trên thảm cỏ. Cô ngủ, cô thấy chính mình trong giấc mơ. Người đó là ai ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.