Chương 13
Nguyệt Dạ Thiên Lý
08/09/2019
Lan Nhi bật dậy sau cơn ác mộng, mồ hôi lạnh lăn dài trên trán, lại là nó....biển lửa đêm hôm đó vì sao cứ mãi đeo bám cô.
Lan Nhi nhìn đồng hồ, 12 giờ 3 phút. Đây quả thực là giờ thiêng nha.
Cô quay đầu lại, thứ đập vào mắt cô là bóng đen xám xịt cùng màu đỏ lập loè.
Cô thét lên một tiếng kinh hãi rồi dành vài phút để trấn tĩnh bản thân. Nhìn kĩ lại, đây không phải là gương mặt cô sao? Cô vẫn đang mơ? Nhưng sao có thể chân thực đến vậy...
- Chậc..cậu làm tớ sợ đấy! - Hoàng Nguyệt nheo mắt nhìn Lan Nhi. Ngũ quan tinh xảo cộng thêm đôi mắt mập mờ sắc máu. Dù chỉ ngồi yên một chỗ nhưng lại dư sức khiến người ta cảm thấy lạnh gáy, chính là vì sát khí trên người tản ra.
Lan Nhi vừa rồi đã bị doạ nên đầu óc có chút tỉnh táo.
Đây không phải nhân cách thứ hai mà cô thấy ở tiên cảnh đó sao ? Cậu ấy nói sớm muộn gì cũng gặp mặt nhau lần nữa nhưng cô hoàn toàn không nghĩ lại là lúc này.
- Không phải nói khi tớ ngủ cậu mới xuất hiện sao ? - Lan Nhi bấm huyệt ở sau gáy rồi cất tiếng.
- Cũng không hẳn là như vậy, cái khái niệm đó chỉ được áp dụng trên vật chất, tức là cơ thể của chúng ta. Xuất hiện ở đây chính là hoán đổi linh hồn từ tớ sang cậu. Cứ xem như đây là thế giới của chúng ta đi, ở nơi này thì hai chúng ta đều có thể gặp nhau. Hiểu chứ ?
Lan Nhi gật gù cảm khái :
- Cậu...cũng hiểu biết quá nhỉ.
- Bốn năm qua tớ chẳng làm gì ngoài việc tìm hiểu về tình trạng này của chúng ta và quá khứ năm đó - Hoàng Nguyệt trầm giọng tiếp lời - Quay lại với chuyện chính, tớ đã nói sẽ kể cho cậu thực hư chuyện gặp mặt Đông Tuấn...
Lan Nhi gật đầu. Việc làm một kẻ mù chẳng biết gì về chuyện của chính bản thân cũng khá là rắc rối, vậy nên, cô ngoan ngoãn nghe Hoàng Nguyệt đem mọi cục diện ra mà thao thao bất tuyệt.
***
11 giờ đêm
Hẻm 238 Hai Bà Trưng
Thiếu nữ một thân một mình bước đi trên con hẻm. Cô mặc chiếc hoodie thỏ, quần lửng trắng cộng thêm chiếc cài thỏ xinh xinh, hai chiếc tai nhô lên. Bộ dáng thanh thuần, đơn điệu như " không ăn thức ăn của nhân gian” đã làm bao người phải kinh diễm.
Như mọi khi, Hoàng Nguyệt chỉ đơn giản là dạo chơi. Thuận tiện tìm hiểu cái truyền thuyết gọi là “Linh” mà thiện hạ đồn đại, hiển nhiên cô biết bản thân mình có nó. Nhưng lại không sao khai thác được.
Bỗng, tiếng bước chân từ đâu đó vang lên. Không phải của cô. Đây là một con hẻm vô cùng vắng vẻ. Vào giờ này người đi qua chỉ đếm trên đầu ngón tay. Và, tám chín phần chính là bọn du côn hoặc những con nghiện. Cô đã đi qua nơi này đến năm sáu lần, hiển nhiên biết rõ điều đó.
Với trực giác nhạy bén, cô âm thầm tự đếm xem có bao nhiêu người đằng sau. Một..hai.....ba,....bốn, năm..... Sáu người ? Quá ít ! Còn không đủ cho cô vận động gân cốt qua 10 phút !
Cô quay lại, quả nhiên là sáu gã đàn ông. Có lẽ còn đang vị thành niên ? Một tên trong đám nói, chất giọng khản đặc chói tai :
- Cô bé, giờ này em còn ra ngoài là đi tìm thú vui giải trí sao ? Chi bằng đi với bọn anh, nhất định em sẽ rất viên mãn.
A, lời thoại nghe khá quen tai. Xem ra lần này có trò vui rồi.
Trời rất tối, cô không thể nhìn rõ bản mặt hắn. Nhưng những ánh mắt không dấu nổi vẻ tục tằng lại hiện rõ dưới ánh trăng mập mờ. Thật khiến người ta ghê tởm.
Cô cười lạnh, phong thái nữ vương không thể nào kìm hãm :
- Thanh âm xương gãy nghe nói rất vui tai, em thực sự hiếu kì về loại âm thanh này. Các anh có đồng ý cho em nghe một chút không ?
Vâng, ý tứ quá rõ ràng.
Cả bọn sáu người cười phá lên, một nữ sinh chống lại sáu gã đàn ông cường lực ? Hoang đường !
Đáng tiếc, sở thích của cô từ trước đến nay lại chính là phá lệ !
Con ngươi trong mắt cô trong veo như nước, một màu đỏ tươi sáng rực dưới bóng đêm. Bỗng đáy mắt lộ ra một tia âm u, nhiệt độ đột ngột thấp xuống. Sát khí từ từ len lỏi vào trong xương tuỷ khiến đằng sau lưng của sáu gã đàn ông nhất thời tê dại.
Cô gái này, tại sao lại có sát khí bức người đến vậy ?!
Thiếu nữ duỗi tay mời gọi, chúng đồng loạt xông lên. Vài phút đồng hồ trôi qua nhanh chóng vánh, như cô muốn, tiếng gãy xương vang lên kịch liệt, mang theo tiếng hét thê lương của sáu gã đàn ông.
Máu loang lổ trên chiếc áo hoodie trắng. Vừa khớp lại bắn trên khoé miệng. Cô đưa tay, vuốt một đường vòng cung trên cánh môi mỏng. Máu lấp lánh trên khuôn miệng thiếu nữ. Một vẻ đẹp ma mị.
- Chậc, nhàm chán.
Đã dọn dẹp xong đám rác rưởi, cô toan bước đi. Ngay lúc này, một giọng nói nam tính vang lên :
- Đánh người của tôi còn muốn bỏ đi như chưa có chuyện gì. Lại nói hai từ “nhàm chán” , hửm?
Cô quay đầu nhìn, boss đây rồi. Haha, đêm nay quả thực rất thú vị.
Đứng từ góc độ của cô có thể thấy rõ ngũ quan người này. Vẻ đẹp lãng tử yêu nghiệt ngay lập tức đập vào mắt cô, khuôn mặt trông rất gian tà sắc bén. Hơi thở vô cùng lạnh lẽo. Khiến Hoàng Nguyệt ngẩn ra một chút.
Lần đầu tiên cô bị trúng thuật sắc dụ ! Đùa chắc ?
Nhưng nếu hạ nhân trong nhà anh ta lại hèn hạ như vậy, xem như đã mất 3 điểm trong mắt cô. Quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Quá phung phí của trời.
Một nửa thân trên của cô bị khuất trong bóng tối. Chất giọng trong trẻo phát ra, rất khiêu khích, rất mờ ám :
- Oh? Anh muốn tìm tôi tính sổ ?
Đông Tuấn tiêu sái bước đến, ngữ khí cao ngạo nguy hiểm :
- Người của tôi đã ra sức dụ dỗ, hành động của cô coi như là tự vệ đi ? Nhưng cô đánh người của tôi trọng thương đến vậy, cô nói xem tôi nên làm gì ?
Lúc này Hoàng Nguyệt đã hoàn toàn cảm nhận được khí thể vương giả toả ra từ người nọ. Nụ cười của anh mang sức sát thương rất lớn. Thoạt nhìn như thuỷ tinh trong suốt, nhưng kì thực lại chứa một sự lạnh lẽo khủng bố. Khiến người vốn bình tĩnh Hoàng Nguyệt phải nhịn không được mà sởn gai ốc.
Chết tiệt ! Khinh địch rồi !
Chân anh chưa kịp chạm đến bóng đen xám xịt dưới mặt đất liền bị cô gằn giọng cảnh cáo:
- Tiến thêm một bước nữa, đừng trách tôi vô tình.
Lan Nhi nhìn đồng hồ, 12 giờ 3 phút. Đây quả thực là giờ thiêng nha.
Cô quay đầu lại, thứ đập vào mắt cô là bóng đen xám xịt cùng màu đỏ lập loè.
Cô thét lên một tiếng kinh hãi rồi dành vài phút để trấn tĩnh bản thân. Nhìn kĩ lại, đây không phải là gương mặt cô sao? Cô vẫn đang mơ? Nhưng sao có thể chân thực đến vậy...
- Chậc..cậu làm tớ sợ đấy! - Hoàng Nguyệt nheo mắt nhìn Lan Nhi. Ngũ quan tinh xảo cộng thêm đôi mắt mập mờ sắc máu. Dù chỉ ngồi yên một chỗ nhưng lại dư sức khiến người ta cảm thấy lạnh gáy, chính là vì sát khí trên người tản ra.
Lan Nhi vừa rồi đã bị doạ nên đầu óc có chút tỉnh táo.
Đây không phải nhân cách thứ hai mà cô thấy ở tiên cảnh đó sao ? Cậu ấy nói sớm muộn gì cũng gặp mặt nhau lần nữa nhưng cô hoàn toàn không nghĩ lại là lúc này.
- Không phải nói khi tớ ngủ cậu mới xuất hiện sao ? - Lan Nhi bấm huyệt ở sau gáy rồi cất tiếng.
- Cũng không hẳn là như vậy, cái khái niệm đó chỉ được áp dụng trên vật chất, tức là cơ thể của chúng ta. Xuất hiện ở đây chính là hoán đổi linh hồn từ tớ sang cậu. Cứ xem như đây là thế giới của chúng ta đi, ở nơi này thì hai chúng ta đều có thể gặp nhau. Hiểu chứ ?
Lan Nhi gật gù cảm khái :
- Cậu...cũng hiểu biết quá nhỉ.
- Bốn năm qua tớ chẳng làm gì ngoài việc tìm hiểu về tình trạng này của chúng ta và quá khứ năm đó - Hoàng Nguyệt trầm giọng tiếp lời - Quay lại với chuyện chính, tớ đã nói sẽ kể cho cậu thực hư chuyện gặp mặt Đông Tuấn...
Lan Nhi gật đầu. Việc làm một kẻ mù chẳng biết gì về chuyện của chính bản thân cũng khá là rắc rối, vậy nên, cô ngoan ngoãn nghe Hoàng Nguyệt đem mọi cục diện ra mà thao thao bất tuyệt.
***
11 giờ đêm
Hẻm 238 Hai Bà Trưng
Thiếu nữ một thân một mình bước đi trên con hẻm. Cô mặc chiếc hoodie thỏ, quần lửng trắng cộng thêm chiếc cài thỏ xinh xinh, hai chiếc tai nhô lên. Bộ dáng thanh thuần, đơn điệu như " không ăn thức ăn của nhân gian” đã làm bao người phải kinh diễm.
Như mọi khi, Hoàng Nguyệt chỉ đơn giản là dạo chơi. Thuận tiện tìm hiểu cái truyền thuyết gọi là “Linh” mà thiện hạ đồn đại, hiển nhiên cô biết bản thân mình có nó. Nhưng lại không sao khai thác được.
Bỗng, tiếng bước chân từ đâu đó vang lên. Không phải của cô. Đây là một con hẻm vô cùng vắng vẻ. Vào giờ này người đi qua chỉ đếm trên đầu ngón tay. Và, tám chín phần chính là bọn du côn hoặc những con nghiện. Cô đã đi qua nơi này đến năm sáu lần, hiển nhiên biết rõ điều đó.
Với trực giác nhạy bén, cô âm thầm tự đếm xem có bao nhiêu người đằng sau. Một..hai.....ba,....bốn, năm..... Sáu người ? Quá ít ! Còn không đủ cho cô vận động gân cốt qua 10 phút !
Cô quay lại, quả nhiên là sáu gã đàn ông. Có lẽ còn đang vị thành niên ? Một tên trong đám nói, chất giọng khản đặc chói tai :
- Cô bé, giờ này em còn ra ngoài là đi tìm thú vui giải trí sao ? Chi bằng đi với bọn anh, nhất định em sẽ rất viên mãn.
A, lời thoại nghe khá quen tai. Xem ra lần này có trò vui rồi.
Trời rất tối, cô không thể nhìn rõ bản mặt hắn. Nhưng những ánh mắt không dấu nổi vẻ tục tằng lại hiện rõ dưới ánh trăng mập mờ. Thật khiến người ta ghê tởm.
Cô cười lạnh, phong thái nữ vương không thể nào kìm hãm :
- Thanh âm xương gãy nghe nói rất vui tai, em thực sự hiếu kì về loại âm thanh này. Các anh có đồng ý cho em nghe một chút không ?
Vâng, ý tứ quá rõ ràng.
Cả bọn sáu người cười phá lên, một nữ sinh chống lại sáu gã đàn ông cường lực ? Hoang đường !
Đáng tiếc, sở thích của cô từ trước đến nay lại chính là phá lệ !
Con ngươi trong mắt cô trong veo như nước, một màu đỏ tươi sáng rực dưới bóng đêm. Bỗng đáy mắt lộ ra một tia âm u, nhiệt độ đột ngột thấp xuống. Sát khí từ từ len lỏi vào trong xương tuỷ khiến đằng sau lưng của sáu gã đàn ông nhất thời tê dại.
Cô gái này, tại sao lại có sát khí bức người đến vậy ?!
Thiếu nữ duỗi tay mời gọi, chúng đồng loạt xông lên. Vài phút đồng hồ trôi qua nhanh chóng vánh, như cô muốn, tiếng gãy xương vang lên kịch liệt, mang theo tiếng hét thê lương của sáu gã đàn ông.
Máu loang lổ trên chiếc áo hoodie trắng. Vừa khớp lại bắn trên khoé miệng. Cô đưa tay, vuốt một đường vòng cung trên cánh môi mỏng. Máu lấp lánh trên khuôn miệng thiếu nữ. Một vẻ đẹp ma mị.
- Chậc, nhàm chán.
Đã dọn dẹp xong đám rác rưởi, cô toan bước đi. Ngay lúc này, một giọng nói nam tính vang lên :
- Đánh người của tôi còn muốn bỏ đi như chưa có chuyện gì. Lại nói hai từ “nhàm chán” , hửm?
Cô quay đầu nhìn, boss đây rồi. Haha, đêm nay quả thực rất thú vị.
Đứng từ góc độ của cô có thể thấy rõ ngũ quan người này. Vẻ đẹp lãng tử yêu nghiệt ngay lập tức đập vào mắt cô, khuôn mặt trông rất gian tà sắc bén. Hơi thở vô cùng lạnh lẽo. Khiến Hoàng Nguyệt ngẩn ra một chút.
Lần đầu tiên cô bị trúng thuật sắc dụ ! Đùa chắc ?
Nhưng nếu hạ nhân trong nhà anh ta lại hèn hạ như vậy, xem như đã mất 3 điểm trong mắt cô. Quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Quá phung phí của trời.
Một nửa thân trên của cô bị khuất trong bóng tối. Chất giọng trong trẻo phát ra, rất khiêu khích, rất mờ ám :
- Oh? Anh muốn tìm tôi tính sổ ?
Đông Tuấn tiêu sái bước đến, ngữ khí cao ngạo nguy hiểm :
- Người của tôi đã ra sức dụ dỗ, hành động của cô coi như là tự vệ đi ? Nhưng cô đánh người của tôi trọng thương đến vậy, cô nói xem tôi nên làm gì ?
Lúc này Hoàng Nguyệt đã hoàn toàn cảm nhận được khí thể vương giả toả ra từ người nọ. Nụ cười của anh mang sức sát thương rất lớn. Thoạt nhìn như thuỷ tinh trong suốt, nhưng kì thực lại chứa một sự lạnh lẽo khủng bố. Khiến người vốn bình tĩnh Hoàng Nguyệt phải nhịn không được mà sởn gai ốc.
Chết tiệt ! Khinh địch rồi !
Chân anh chưa kịp chạm đến bóng đen xám xịt dưới mặt đất liền bị cô gằn giọng cảnh cáo:
- Tiến thêm một bước nữa, đừng trách tôi vô tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.