Chương 20: Cô ấy là một thương nhân.
Nguyệt Dạ Thiên Lý
08/09/2019
Dù học viện này có thoáng cỡ nào thì cô cũng
không muốn phá vỡ quy tắc của bản thân, làm một học sinh cá biệt sao ?
Còn lâu. Nghĩ đi nghĩ lại cô rốt cục cũng mở miệng :
- Bảo Chi, thực xin lỗi. Bây giờ tôi phải về lớp.
- Ồ, vậy chúng ta cùng đi. Đằng nào cũng tiện đường mà.
Nói rồi Bảo Chi xoay người rời khỏi, còn không quên kéo tay Lan Nhi đi cùng. Cả hai chỉ mới chính thức làm quen, khả năng thích ứng cũng quá nhanh đi ? Bảo Chi thực sự là một cô nàng hồn nhiên mà.
Đường đi chỉ mới đến được một nửa, nhưng hai cô gái đều bị hấp dẫn bởi một chiếc bảng thông báo vừa mới được hội học sinh cập nhật.
Lan Nhi mù mịt nhìn chiếc bảng màn hình cảm ứng trước mặt. Cô có nhìn cả trăm lần vẫn không hiểu. Tam bậc ? Tứ bậc ? Có thứ gì mà cô còn chưa biết sao ?
- Bảo Chi, cái này là sao thế ?
- À...đây là bảng xếp hạng thành tích đó. Cứ mỗi tháng thì thành tích của học viên sẽ được cập nhật trên chiếc bảng này. Cậu biết “ cấp bậc Linh nhân” không ?
Lan Nhi lắc đầu nguầy nguậy.
- Cậu từ hành tinh nào rớt xuống vậy....? - Bảo Chi bất lực nhìn cô như đang nhìn một người ngoài hành tinh - Mỗi Linh nhân đều được phân ra từng cấp theo năng lực của họ. Cấp bảy là cảnh giới cao nhất. Tớ là Linh nhân tứ bậc. Đến nay thì học viện vẫn chưa có ai được xếp vào Linh nhân thất bậc, ngoại trừ......Đông học trưởng.
Việc này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Qua vài lời của Minh Thư thì cô đã thừa biết thực lực của anh. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng tên hỗn đản đó quá bá đạo.
- Xem nào....- Bảo Chi nhìn từng dòng chữ với một ánh mắt hiếu kì. Rất nhanh, cô nàng đã thấy được thứ cần tìm. Nhưng vẻ hào hứng ngay sau đó đã được thay bởi sự thất vọng - A ! Lại là tứ bậc.
Cô bất đắc dĩ nhìn Bảo Chi. Đối với thành tích hay xếp hạng thì cô hoàn toàn không hứng thú. Nhưng bạn cô lại rất để tâm. Thành tích quan trọng đến vậy sao ?
- A !!!!
Lan Nhi kinh hãi nhìn Bảo Chi. Vừa rồi là tiếng hét của cậu ấy sao ? Cái gì mà hoảng quá vậy ?? Cô định bụng hỏi có chuyện gì, nhưng lời mới đến kẽ răng đã bị Bảo Chi cắt ngang.
- Lan Nhi !! Cậu.....cậu nhìn bảng ngay đi !
Cô quay đầu nhìn theo hướng tay của Bảo Chi. Và sau đó.... ừm....không có sau đó nữa. Từng con chữ thật to xếp ngay hàng thẳng lối đập thẳng vào mắt cô : NGUYỄN LAN NHI - LỤC BẬC.
Đùa chắc ?!
Cô chỉ mới nhập học được hai ngày. Chỉ qua một bài kiểm tra liền có thể đánh giá được năng lực của học sinh. Cái này có phải hơi tuỳ tiện qua loa không ?
- Linh nhân lục bậc không phải là quá hiếm, nhưng nói nhiều thì cũng không nhiều. Chỉ dưới 10 người. Độ chính xác của những đánh giá này là 100%. Lan Nhi, nói cậu là đại thần quả thật không sai.....Cậu là.....người đầu tiên trong lịch sử có thể trở thành Linh nhân lục bậc trong hai ngày nhập học - Bảo Chi nghiêm túc nghiền ngẫm, nhất thời nói ra suy nghĩ trong đầu.
Lan Nhi hiện giờ đang cảm thấy..... đau đầu chóng mặt hoa mắt ù tai. Nói tóm lại là cô đang ở trong trạng thái bất ổn định. Cô hoàn toàn có thể nhận ra chiếc đồng hồ sinh học của mình hỏng luôn rồi. Nhanh quá.....mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cô còn không kịp tiếp thu.
- Ờm......Bảo Chi, tớ về hành tinh mẹ đây. Trái đất quá đáng sợ rồi......
Nói xong cô liền một mạch chạy thẳng vào lớp. Bỏ lại cô bạn phía sau với khuôn mặt đỏ ửng vì đang phải nhịn cười....
***
Trên chiếc Audio màu bạc.
Đông Tuấn chậm rãi lật từng trang văn kiện. Động tác vô cùng thanh nhàn thư thái nhưng lại cư nhiên khiến cho bầu không khí trong xe trở nên im lặng đến ngột ngạt. Phúc Lâm ngồi ở ghế lái chính còn không dám nhúc nhích cựa quậy. Anh năm nay đã 23 tuổi, vậy mà lại bị kinh sợ trước khí phách hiên ngang của một thằng oắt 17 tuổi. Nếu đó không phải Đông Tuấn thì nó chắc chắn là nỗi nhục ô uế nhất cuộc đời. Nhưng nếu là anh thì đây là đức hạnh ba kiếp à nha.
Giọng nói nam tính trầm trầm bỗng vang lên :
- Đã tra ra chưa ?
Phúc Lâm hiểu ý liền lật tập hồ sơ điều tra ra, giọng nói rành mạch trôi chảy :
- Đã tra ra rồi. Tên đầy đủ là Nguyễn Lan Nhi. 15 tuổi. Đang sống cùng bà và chị gái. Và cô ấy.....là một thương nhân. Đang quản lí hai công ty nhỏ, nhưng sức ảnh hưởng trên thị trường lại khá lớn. Trên danh nghĩa thì chị cô - Nguyễn Nhân Tâm là người chịu trách nhiệm quản lí toàn bộ hệ thống. Nhưng sự thật thì Lan Nhi luôn đứng sau âm thầm điều khiển mọi chuyện của công ty.
Thương nhân sao ? Trong mắt Đông Tuấn hiện lên ý cười. Vậy mà anh hoàn toàn không nhìn ra cô là một thương nhân. Một cô bé 15 tuổi lại có những khả năng thiên bẩm này. Cô quả thật có lớp nguỵ trang rất dày. Nguyễn Lan Nhi, không biết cô gái này còn có bao nhiêu bí mật nữa đây.
Phúc Lâm muốn gợi chuyện nhưng trên mặt lại hiện rõ hai chữ khó nói. Tức khắc liền bị anh nhìn thấu.
- Còn có chuyện gì ?
Phúc Lâm hốt hoảng nhìn Đông Tuấn qua chiếc gương chiếu hậu gắn trên mui xe. Anh vẫn đang dán mắt vào tờ văn kiện trên tay, cũng là bộ dáng đó. Ngoài ra không có một chút thay đổi. Phúc Lâm đang tự hỏi là khả năng phòng bị của anh ta quá kém hay là vì thiếu gia quá sắc bén.
- Bảo Chi, thực xin lỗi. Bây giờ tôi phải về lớp.
- Ồ, vậy chúng ta cùng đi. Đằng nào cũng tiện đường mà.
Nói rồi Bảo Chi xoay người rời khỏi, còn không quên kéo tay Lan Nhi đi cùng. Cả hai chỉ mới chính thức làm quen, khả năng thích ứng cũng quá nhanh đi ? Bảo Chi thực sự là một cô nàng hồn nhiên mà.
Đường đi chỉ mới đến được một nửa, nhưng hai cô gái đều bị hấp dẫn bởi một chiếc bảng thông báo vừa mới được hội học sinh cập nhật.
Lan Nhi mù mịt nhìn chiếc bảng màn hình cảm ứng trước mặt. Cô có nhìn cả trăm lần vẫn không hiểu. Tam bậc ? Tứ bậc ? Có thứ gì mà cô còn chưa biết sao ?
- Bảo Chi, cái này là sao thế ?
- À...đây là bảng xếp hạng thành tích đó. Cứ mỗi tháng thì thành tích của học viên sẽ được cập nhật trên chiếc bảng này. Cậu biết “ cấp bậc Linh nhân” không ?
Lan Nhi lắc đầu nguầy nguậy.
- Cậu từ hành tinh nào rớt xuống vậy....? - Bảo Chi bất lực nhìn cô như đang nhìn một người ngoài hành tinh - Mỗi Linh nhân đều được phân ra từng cấp theo năng lực của họ. Cấp bảy là cảnh giới cao nhất. Tớ là Linh nhân tứ bậc. Đến nay thì học viện vẫn chưa có ai được xếp vào Linh nhân thất bậc, ngoại trừ......Đông học trưởng.
Việc này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Qua vài lời của Minh Thư thì cô đã thừa biết thực lực của anh. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng tên hỗn đản đó quá bá đạo.
- Xem nào....- Bảo Chi nhìn từng dòng chữ với một ánh mắt hiếu kì. Rất nhanh, cô nàng đã thấy được thứ cần tìm. Nhưng vẻ hào hứng ngay sau đó đã được thay bởi sự thất vọng - A ! Lại là tứ bậc.
Cô bất đắc dĩ nhìn Bảo Chi. Đối với thành tích hay xếp hạng thì cô hoàn toàn không hứng thú. Nhưng bạn cô lại rất để tâm. Thành tích quan trọng đến vậy sao ?
- A !!!!
Lan Nhi kinh hãi nhìn Bảo Chi. Vừa rồi là tiếng hét của cậu ấy sao ? Cái gì mà hoảng quá vậy ?? Cô định bụng hỏi có chuyện gì, nhưng lời mới đến kẽ răng đã bị Bảo Chi cắt ngang.
- Lan Nhi !! Cậu.....cậu nhìn bảng ngay đi !
Cô quay đầu nhìn theo hướng tay của Bảo Chi. Và sau đó.... ừm....không có sau đó nữa. Từng con chữ thật to xếp ngay hàng thẳng lối đập thẳng vào mắt cô : NGUYỄN LAN NHI - LỤC BẬC.
Đùa chắc ?!
Cô chỉ mới nhập học được hai ngày. Chỉ qua một bài kiểm tra liền có thể đánh giá được năng lực của học sinh. Cái này có phải hơi tuỳ tiện qua loa không ?
- Linh nhân lục bậc không phải là quá hiếm, nhưng nói nhiều thì cũng không nhiều. Chỉ dưới 10 người. Độ chính xác của những đánh giá này là 100%. Lan Nhi, nói cậu là đại thần quả thật không sai.....Cậu là.....người đầu tiên trong lịch sử có thể trở thành Linh nhân lục bậc trong hai ngày nhập học - Bảo Chi nghiêm túc nghiền ngẫm, nhất thời nói ra suy nghĩ trong đầu.
Lan Nhi hiện giờ đang cảm thấy..... đau đầu chóng mặt hoa mắt ù tai. Nói tóm lại là cô đang ở trong trạng thái bất ổn định. Cô hoàn toàn có thể nhận ra chiếc đồng hồ sinh học của mình hỏng luôn rồi. Nhanh quá.....mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cô còn không kịp tiếp thu.
- Ờm......Bảo Chi, tớ về hành tinh mẹ đây. Trái đất quá đáng sợ rồi......
Nói xong cô liền một mạch chạy thẳng vào lớp. Bỏ lại cô bạn phía sau với khuôn mặt đỏ ửng vì đang phải nhịn cười....
***
Trên chiếc Audio màu bạc.
Đông Tuấn chậm rãi lật từng trang văn kiện. Động tác vô cùng thanh nhàn thư thái nhưng lại cư nhiên khiến cho bầu không khí trong xe trở nên im lặng đến ngột ngạt. Phúc Lâm ngồi ở ghế lái chính còn không dám nhúc nhích cựa quậy. Anh năm nay đã 23 tuổi, vậy mà lại bị kinh sợ trước khí phách hiên ngang của một thằng oắt 17 tuổi. Nếu đó không phải Đông Tuấn thì nó chắc chắn là nỗi nhục ô uế nhất cuộc đời. Nhưng nếu là anh thì đây là đức hạnh ba kiếp à nha.
Giọng nói nam tính trầm trầm bỗng vang lên :
- Đã tra ra chưa ?
Phúc Lâm hiểu ý liền lật tập hồ sơ điều tra ra, giọng nói rành mạch trôi chảy :
- Đã tra ra rồi. Tên đầy đủ là Nguyễn Lan Nhi. 15 tuổi. Đang sống cùng bà và chị gái. Và cô ấy.....là một thương nhân. Đang quản lí hai công ty nhỏ, nhưng sức ảnh hưởng trên thị trường lại khá lớn. Trên danh nghĩa thì chị cô - Nguyễn Nhân Tâm là người chịu trách nhiệm quản lí toàn bộ hệ thống. Nhưng sự thật thì Lan Nhi luôn đứng sau âm thầm điều khiển mọi chuyện của công ty.
Thương nhân sao ? Trong mắt Đông Tuấn hiện lên ý cười. Vậy mà anh hoàn toàn không nhìn ra cô là một thương nhân. Một cô bé 15 tuổi lại có những khả năng thiên bẩm này. Cô quả thật có lớp nguỵ trang rất dày. Nguyễn Lan Nhi, không biết cô gái này còn có bao nhiêu bí mật nữa đây.
Phúc Lâm muốn gợi chuyện nhưng trên mặt lại hiện rõ hai chữ khó nói. Tức khắc liền bị anh nhìn thấu.
- Còn có chuyện gì ?
Phúc Lâm hốt hoảng nhìn Đông Tuấn qua chiếc gương chiếu hậu gắn trên mui xe. Anh vẫn đang dán mắt vào tờ văn kiện trên tay, cũng là bộ dáng đó. Ngoài ra không có một chút thay đổi. Phúc Lâm đang tự hỏi là khả năng phòng bị của anh ta quá kém hay là vì thiếu gia quá sắc bén.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.