Chương 21: Tặng cả cửa hàng nước chanh thượng phẩm
Nguyệt Dạ Thiên Lý
08/09/2019
Phúc Lâm có chút e ngại, nhưng đây là đại sự không thể không nói:
- Thiếu gia, đừng trách tôi không nhắc nhở. Cô bé đó... cậu rung động rồi sao ?
Mắt thấy Đông Tuấn có chút bối rối. Khoé miệng Phúc Lâm bất tri bất giác giật giật, anh ta đang rất muốn cười ! Nếu không phải đang lái xe thì có lẽ anh đã nhảy nhót mở tiệc ăn mừng cũng nên ?
Đông Tuấn trước đến nay không gần nữ sắc. Bất luận là thể loại gì cũng không thể thu hút sự chú ý của thiếu niên này.
Nhan sắc khuynh quốc khuynh thành ?
Đáng yêu lạc lối ?
Bạch Liên Hoa ?
Ma mị quyến rũ ?
Tuyệt sắc giai nhân ?
Đứng trước những thứ này, tâm anh vẫn vững như thạch bàn. Có thể nói là miễn nhiễm đấy.
Đúng ! Là hoàn toàn miễn nhiễm !
Đừng nói là động tâm, một cái để mắt cũng khó khăn ! Nhưng với tình hình hiện tại, xem ra có chút hi vọng ?
Ông trời không phụ lòng ta. Người con gái có thể chinh phục được anh thì đó chắc chắn là sứ giả phụng mệnh lão thiên đi xuống giúp đỡ Đông Tuấn trị bệnh. Đúng là kinh hỉ mà !
Đông Tuấn trầm mặc một hồi lâu. Dù bày ra dáng vẻ vân đạm phong khinh. Nhưng trong lòng anh kì thực đang là một hồi đấu tranh tư tưởng mãnh liệt.
- Thật nực cười, chỉ là một con thỏ hoang mà cũng dám cả gan dán cái mác động lòng lên người tôi ? Bất quá thì con bé có chút đặc biệt, càng huống hồ nha đầu này rất có giá trị lợi dụng. Vậy nên, đây chỉ là một sự lợi dụng triệt để tạm thời.
Phúc Lâm cạn lời ! Thiếu gia đây là nghiện còn ngại mà. Nếu không phải đã rung động thì vì sao lại tặng cô một cửa hàng nước chanh thượng phẩm chứ ?
- Cô ấy hiện giờ đang có trọng trách xử lí những tảng đá ngáng đường mang tên " phụ nữ". Vậy nên, đã diễn thì phải diễn cho tròn vai. Tặng quà cho cô ấy cũng chỉ là một phần trong kịch bản.
Phúc Lâm : -.......
Ngay lúc này, chuông điện thoại của Đông Tuấn vang lên. Anh không bao giờ là người mở lời trước, nên chỉ mặc cho phía bên kia tuỳ ý nói.
Sau một lúc, khuôn mặt anh tuấn bỗng trở nên lạnh lẽo tiêu điều.
Phúc Lâm đái khái đã đoán được sự tình. Người có thể thay đổi trạng thái của Đông Tuấn lại khiến anh vẫn giữ điện thoại nghe hết những lời cần nói, chính là lão gia tử. Nhưng lão gia tử vì cái gì lại đường đột gọi điện cho anh ? Mươi phần là vì Chủ Nhật tuần này.
Hằng năm sẽ có một buổi họp mặt giữa các thành viên trong gia tộc. Cốt là để đàm luận chính sự cũng như sơ kết những chuyện đã xảy ra trong năm. Các gia tộc khác cũng không ngoại lệ. Cư nhiên biến Chủ nhật đầu tiên của tháng 10 thành ngày họp gia đình lớn. Tương tự như 30 Tết, nhưng ngày này chỉ dành riêng cho hào môn thế gia.
Lần cuối Đông Tuấn tham dự chính là năm anh 6 tuổi. Như vậy cũng đã đủ biết thế sự mâu thuẫn giữa anh và gia tộc của mình.
Sau bầu không khí im lặng chết chóc, anh cũng kết thúc cuộc đối thoại gay gắt bằng một từ:
- Được.
Đầu dây bên kia vọng lại tiếng thở dài. Phúc Lâm e là lần này anh khó mà cự tuyệt, dù sao cũng là cháu đích tôn, vắng mặt lâu đến vậy thì còn ra thể thống gì ?
- Thiếu gia có định về không ?
Đông Tuấn đăm chiêu suy nghĩ :
- Vắng mặt đã 11 năm, cũng đến lúc nên trở về.
Phúc Lâm như đã đoán được điều gì đó, quả nhiên........
- Vâng.
***
Lan Nhi bất chợt nhận được điện thoại của Lưu Hoàng Chi, cô không do dự mà ngay lập tức bắt máy.
- Dì Chi ? Có chuyện gì không ạ ?
- Nguyệt, Chủ Nhật con không bận gì chứ ?
Lan Nhi hoá đá, mặt mày cứng đờ. Sao cô có thể quên được chuyện này a ?? Hôm nay là thứ ba, còn 5 ngày nữa sao......
Cô hiện đang trong quá trình xử lí não bộ. Từng mảnh kí ức như đảo lộn hết rồi. Lão thiên nếu còn lương tâm xin hãy cho nữ nhi chút thời gian để thở...
- Vâng con không bận gì đâu ạ. - Cô miễn cưỡng trả lời.
- Thế thì ta sẽ gửi giấy mời qua đó.
Chủ Nhật hôm đó là một ngày trọng đại và có ý nghĩa vô cùng to lớn, cô không muốn cũng phải đi.
Nhưng mà.... dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi thôi thì cô cũng mong ông anh trai vô âm bặt tín bí ẩn ấy trở về. Chân tướng Lưu gia đại thiếu gia rốt cục là như thế nào. Ngay cả Lưu Hoàng Chi cũng không bao giờ nhắc tới cái tên này.
Quay qua quay lại cô liền bị khuôn mặt sa sầm của Minh Thư doạ chết khiếp. Mà....có người đồng cảnh ngộ rồi.
- Phía bên Minh gia cũng có động thái rồi sao ?
- Nguyệt, cậu có định đi không ? - Giọng nói Minh Thư yếu ớt không một chút sức sống.
- Lời thừa.
- Lại phải đụng mặt với mấy con mắm bên dòng thứ. Chán chết đi !
Các nhánh gia tộc đấu đá nhau ? Đây là câu chuyện không của riêng ai. Thú thật thì hoàn cảnh của cô cũng không khác gì mấy, những người lớn luôn đưa đứa con của mình ra làm công cụ ganh đua. Mục đích duy nhất là chiếm lấy ngôi vị người thừa kế. Bất quá, đối với cái thứ phù du đó thì cô hoàn toàn không hứng thú, Lan Nhi chỉ muốn sống yên ổn.
Ừm.... nếu là các đại gia tộc thì trong đó cũng có Đinh gia, mà Đinh gia thì chắc chắn phải có Bảo Chi. Có lẽ cậu ấy cũng nhận được lời mời rồi. Nghĩ tới Bảo Chi, cô liền hiếu kì quay sang hỏi Minh Thư:
- Cậu có biết gì về Đinh tiểu thư không ?
- Thiếu gia, đừng trách tôi không nhắc nhở. Cô bé đó... cậu rung động rồi sao ?
Mắt thấy Đông Tuấn có chút bối rối. Khoé miệng Phúc Lâm bất tri bất giác giật giật, anh ta đang rất muốn cười ! Nếu không phải đang lái xe thì có lẽ anh đã nhảy nhót mở tiệc ăn mừng cũng nên ?
Đông Tuấn trước đến nay không gần nữ sắc. Bất luận là thể loại gì cũng không thể thu hút sự chú ý của thiếu niên này.
Nhan sắc khuynh quốc khuynh thành ?
Đáng yêu lạc lối ?
Bạch Liên Hoa ?
Ma mị quyến rũ ?
Tuyệt sắc giai nhân ?
Đứng trước những thứ này, tâm anh vẫn vững như thạch bàn. Có thể nói là miễn nhiễm đấy.
Đúng ! Là hoàn toàn miễn nhiễm !
Đừng nói là động tâm, một cái để mắt cũng khó khăn ! Nhưng với tình hình hiện tại, xem ra có chút hi vọng ?
Ông trời không phụ lòng ta. Người con gái có thể chinh phục được anh thì đó chắc chắn là sứ giả phụng mệnh lão thiên đi xuống giúp đỡ Đông Tuấn trị bệnh. Đúng là kinh hỉ mà !
Đông Tuấn trầm mặc một hồi lâu. Dù bày ra dáng vẻ vân đạm phong khinh. Nhưng trong lòng anh kì thực đang là một hồi đấu tranh tư tưởng mãnh liệt.
- Thật nực cười, chỉ là một con thỏ hoang mà cũng dám cả gan dán cái mác động lòng lên người tôi ? Bất quá thì con bé có chút đặc biệt, càng huống hồ nha đầu này rất có giá trị lợi dụng. Vậy nên, đây chỉ là một sự lợi dụng triệt để tạm thời.
Phúc Lâm cạn lời ! Thiếu gia đây là nghiện còn ngại mà. Nếu không phải đã rung động thì vì sao lại tặng cô một cửa hàng nước chanh thượng phẩm chứ ?
- Cô ấy hiện giờ đang có trọng trách xử lí những tảng đá ngáng đường mang tên " phụ nữ". Vậy nên, đã diễn thì phải diễn cho tròn vai. Tặng quà cho cô ấy cũng chỉ là một phần trong kịch bản.
Phúc Lâm : -.......
Ngay lúc này, chuông điện thoại của Đông Tuấn vang lên. Anh không bao giờ là người mở lời trước, nên chỉ mặc cho phía bên kia tuỳ ý nói.
Sau một lúc, khuôn mặt anh tuấn bỗng trở nên lạnh lẽo tiêu điều.
Phúc Lâm đái khái đã đoán được sự tình. Người có thể thay đổi trạng thái của Đông Tuấn lại khiến anh vẫn giữ điện thoại nghe hết những lời cần nói, chính là lão gia tử. Nhưng lão gia tử vì cái gì lại đường đột gọi điện cho anh ? Mươi phần là vì Chủ Nhật tuần này.
Hằng năm sẽ có một buổi họp mặt giữa các thành viên trong gia tộc. Cốt là để đàm luận chính sự cũng như sơ kết những chuyện đã xảy ra trong năm. Các gia tộc khác cũng không ngoại lệ. Cư nhiên biến Chủ nhật đầu tiên của tháng 10 thành ngày họp gia đình lớn. Tương tự như 30 Tết, nhưng ngày này chỉ dành riêng cho hào môn thế gia.
Lần cuối Đông Tuấn tham dự chính là năm anh 6 tuổi. Như vậy cũng đã đủ biết thế sự mâu thuẫn giữa anh và gia tộc của mình.
Sau bầu không khí im lặng chết chóc, anh cũng kết thúc cuộc đối thoại gay gắt bằng một từ:
- Được.
Đầu dây bên kia vọng lại tiếng thở dài. Phúc Lâm e là lần này anh khó mà cự tuyệt, dù sao cũng là cháu đích tôn, vắng mặt lâu đến vậy thì còn ra thể thống gì ?
- Thiếu gia có định về không ?
Đông Tuấn đăm chiêu suy nghĩ :
- Vắng mặt đã 11 năm, cũng đến lúc nên trở về.
Phúc Lâm như đã đoán được điều gì đó, quả nhiên........
- Vâng.
***
Lan Nhi bất chợt nhận được điện thoại của Lưu Hoàng Chi, cô không do dự mà ngay lập tức bắt máy.
- Dì Chi ? Có chuyện gì không ạ ?
- Nguyệt, Chủ Nhật con không bận gì chứ ?
Lan Nhi hoá đá, mặt mày cứng đờ. Sao cô có thể quên được chuyện này a ?? Hôm nay là thứ ba, còn 5 ngày nữa sao......
Cô hiện đang trong quá trình xử lí não bộ. Từng mảnh kí ức như đảo lộn hết rồi. Lão thiên nếu còn lương tâm xin hãy cho nữ nhi chút thời gian để thở...
- Vâng con không bận gì đâu ạ. - Cô miễn cưỡng trả lời.
- Thế thì ta sẽ gửi giấy mời qua đó.
Chủ Nhật hôm đó là một ngày trọng đại và có ý nghĩa vô cùng to lớn, cô không muốn cũng phải đi.
Nhưng mà.... dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi thôi thì cô cũng mong ông anh trai vô âm bặt tín bí ẩn ấy trở về. Chân tướng Lưu gia đại thiếu gia rốt cục là như thế nào. Ngay cả Lưu Hoàng Chi cũng không bao giờ nhắc tới cái tên này.
Quay qua quay lại cô liền bị khuôn mặt sa sầm của Minh Thư doạ chết khiếp. Mà....có người đồng cảnh ngộ rồi.
- Phía bên Minh gia cũng có động thái rồi sao ?
- Nguyệt, cậu có định đi không ? - Giọng nói Minh Thư yếu ớt không một chút sức sống.
- Lời thừa.
- Lại phải đụng mặt với mấy con mắm bên dòng thứ. Chán chết đi !
Các nhánh gia tộc đấu đá nhau ? Đây là câu chuyện không của riêng ai. Thú thật thì hoàn cảnh của cô cũng không khác gì mấy, những người lớn luôn đưa đứa con của mình ra làm công cụ ganh đua. Mục đích duy nhất là chiếm lấy ngôi vị người thừa kế. Bất quá, đối với cái thứ phù du đó thì cô hoàn toàn không hứng thú, Lan Nhi chỉ muốn sống yên ổn.
Ừm.... nếu là các đại gia tộc thì trong đó cũng có Đinh gia, mà Đinh gia thì chắc chắn phải có Bảo Chi. Có lẽ cậu ấy cũng nhận được lời mời rồi. Nghĩ tới Bảo Chi, cô liền hiếu kì quay sang hỏi Minh Thư:
- Cậu có biết gì về Đinh tiểu thư không ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.