Huyết Liên Hoa

Chương 1: màn đêm kí ức

Nguyệt Dạ Thiên Lý

31/08/2019

Giữa lòng Đế đô phồn vinh không hiểu vì sao huyên náo hơn hẳn. Một ngọn lửa bùng lên và nhanh chóng lan ra những căn nhà gần đó, thoạt nhìn như vụ nổ, khói đen bao trùm không gian. Nếu có ai bén mãng đến gần, chỉ sợ sẽ táng thân vào trong biển lửa.

Hàng trăm người đổ dồn ánh mắt vào một phía, bất luận là ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng nhịn không được mà hít một ngụm khí lạnh.

Đằng trước, những nhà báo, phóng viên không ngừng làm việc, tựa như sẽ bỏ sót một khoảnh khắc nào đó.

Tiếng xe cứu hoả vang lên hỗn loạn. Chỉ e rằng chưa kịp đến thì nơi này đã trở thành một đống hoang tàn.

Chưa đến một giờ, trên các trang mạng lớn đã lan truyền một thông tin kinh thiên động địa với tốc độ choáng ngộp. Đứng đầu danh sách tìm kiếm thịnh hành chính là những tựa đề khác nhau với cùng một nội dung :

“Trận hoả hoạn tại đại trạch Lưu gia”

“Hàng chục người thiệt mạng trong trận hoả hoạn”

“Lưu Hoàng Thiên phu nhân mắc kẹt bên trong ?”

“......”

Trừ ngọn lửa hung tàn phía trước, nhiều người không quên dời tầm mắt về phía một cô bé trạc tuổi 11, 12 đứng lẫn trong đám đông.

Dù nét mặt cực kì rối loạn xen lẫn bàng hoàng, nhưng vẫn không thể nào che đậy vẻ ngoài băng thanh ngọc khiết của cô. Mái tóc xoã dài đặc trưng của người Việt, khuôn mặt tinh xảo thuần phác với đôi mắt như chứa cả dải thiên hà, tướng mạo lại càng không giống người phàm, tuyệt đối là một yêu nữ hiếm có trên thế gian. Càng huống hồ cô bé còn nhỏ thế này, lớn lên nhất định là một đại mỹ nhân.

Lưu Hoàng Nguyệt đứng chôn chân một chỗ, nhịp tim đập nhanh hơn bình thường. Trong gió đêm có ánh lửa chiếu sáng, thấy rõ từng giọt mồ hôi lạnh trên trán cô gái nhỏ.

“Hoàng Thiên phu nhân cùng vài tuỳ tùng vẫn còn ở trong đó, lửa cháy lớn thế này có lẽ họ sẽ đồng quy vu tận mất thôi.”

Người bên cạnh xì xầm to nhỏ, vô tình để lọt vào tai Hoàng Nguyệt. Cô bé ngẩn ra, trong mắt bất giác tuôn ra một dòng lệ quang.

Quản gia đứng đằng sau không khỏi kinh hãi, thông tin này ông đến giờ mới tiếp thu được, nhưng loại chuyện hoang đường này sao có thể xảy ra chứ ? nhìn bóng dáng cô bé trước mặt mà ông không dám khinh suất một phút giây nào, sợ rằng cô sẽ làm ra điều gì đó bồng bột. Nghĩ vậy, quản gia đành phải nắm chặt tay Hoàng Nguyệt, không cho cô có cơ hội chạy đi.

Đúng như dự đoán, cô gái nhỏ không chút lưu tình dựt tay lại, người ta thường nói vào lúc an nguy con người ta mới mạnh mẽ nhất, quả thật là vậy. Cô bé 11 tuổi này thoát khỏi sự kiểm soát của người đàn ông một cách dễ dàng.

Đó chính là nhà của cô, mẹ cô còn ở trong đó ! Sao có thể làm ngơ ??



Bóng dáng nhỏ nhắn bất thình lình quay phắt đi, một mạch chạy về phía căn biệt thư đang cháy rừng rực.

Con ngươi trong suốt của cô giờ phút này chỉ có một màu đỏ nóng bỏng của ngọn lửa.

“Hoàng Nguyệt tiểu thư !! Đừng qua đó !!” Quản gia giật mình hô lớn.

Đám đông bắt đầu trợn ngược trợn xuôi nhìn cô bé. Khuôn mặt từng người biến sắc đến mấy lần.

Nhưng cô căn bản không thèm để ý, thoáng cái đã biến mất trong căn biệt thự.

Đám người dõi theo không ai dám bước ra can ngăn, chỉ sợ mình bị liên luỵ. Bầu không khí bây giờ lại càng sôi sục.

“Chà, không hổ danh là Lưu gia đại tiểu thư trong truyền thuyết, quả thật kinh tài tuyệt diễm.”

“Nói hươu nói vượn. Tài sắc vẹn toàn thì đã sao, con bé đó chỉ là thường dân, lấy đâu ra tư cách để bước vào cửa Lưu gia ?”

“Nhưng không thể phủ nhận tài năng của cô bé này vượt xa người thường, chỉ vì không mang huyết mạch Lưu gia mà bị coi thường đến vậy, quả thật vô phúc.”

“Đúng đúng, tôi còn nghe nói trên trường vì tính cách quá nhu nhược nên bị bạn bè bắt nạt ! Tiếc cho một đời hồng nhan.”

***

Bên trong biển lửa, từng ngọn lửa nóng rực khiến cho không khí như sôi trào. Âm thanh va chạm các đồ vật kịch liệt truyền đến, khói mù như che hết đường đi. Căn bản không thể thấy gì.

“A!”

Mảnh gỗ nhọn hoắt cứa vào da thịt trong suốt như ngọc, trong khi máu cứ dần dần chảy xuống thì lửa mỗi ngày một lớn khiến toàn thân Hoàng Nguyệt như bị thiêu đốt.

Cô không phải da bọc thép, thương tổn thế này làm sao có thể chịu được ?

Bị thiếu dưỡng khí trầm trọng cộng thêm việc vết bỏng ngày càng lan rộng, Hoàng Nguyệt vô lực gục xuống, oán hận cắn răng tạo thành tiếng “ken két”.

Cô bây giờ chẳng khác nào dao gác trên cổ !

Không thể dừng lại, nếu không kịp, mẹ sẽ.....



Nghĩ đến khả năng này, cô càng cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, hô hấp khó khăn.

Mặc kệ ! Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.

Cô có thể buông bỏ bất cứ điều gì, nhưng về phương diện tình nghĩa thì không thể !

Người mẹ nuôi này đã mang đến ánh sáng cho cô, mất bà, cuộc đời cô khác gì một mảng đen tối ?

Kí ức mất đi từ lúc 5 tuổi, cô vốn chẳng biết mặt cha mẹ ruột của mình là ai. Càng khống biết trước kia thân phận mình như thế nào. Chỉ biết rằng khi tỉnh dậy bản thân đã lưu lạc tại một cô nhi viện, hơi ấm gia đình mãi mãi là một ước mơ xa vời đối với Hoàng Nguyệt.

Sau hai tháng sống tại trại mồ côi,

người phụ nữ tự nhận là ‘mẹ’ hứa sẽ cho cô một mái nhà, bà ấy chính là một quý tộc thực thụ, là Lưu Hoàng Thiên - niềm vinh hạnh của cả một đất nước. Một người như thế vậy mà lại nhận cô làm con nuôi. Ngẫm lại, đúng là rất nực cười. Nhận được loại đãi ngộ này, cô còn nghĩ trời cao xót thương nên mới đem đến cho cô một cuộc sống hạnh phúc đến vậy.

Tuy nhiên cuộc sống đâu phải chỉ toàn quả ngọt ?

Lưu gia là một gia tộc hùng cường tượng trưng cho tiền tài, địa vị và quyền lực.

Nhưng Hoàng Nguyệt là ai ?

Là một đứa trẻ mồ côi không thân không thích. Chưa nói đến dung mạo khuynh thành đổ nước hay tài phú trời ban, chỉ cần một điểm này thôi đã đủ xoá đi tất cả những gì tốt đẹp cô có.

Thiên hạ nhìn Lưu Hoàng Nguyệt với cặp mắt nhạo báng, như thể cô là một sai lầm của tạo hoá khi được sinh ra trên cõi đời này.

Thật khôi hài !

Lưu gia đại tiểu thư hằng ngày đều phải sống một cách chật vật khổ sở, chuyện này nói ra chắc không ai dám tin.

Nhưng Hoàng Nguyệt ngay từ nhỏ đã đơn thuần hoạt bát, đứng trước bão bùng, cô như cây thông trước gió. Không nhiễm khói bụi trần gian, không vấn đục, cũng không mờ nhạt.

Bởi vì cô đã có một người mẹ, đã có một bầu trời của riêng mình. Chỉ cần có bà, cô hiển nhiên không ngại đối mặt với bất cứ điều gì.

Tuy nhiên, hơi ấm đó...lại sắp sửa biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Huyết Liên Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook