Chương 2: mang đêm kí ức
Nguyệt Dạ Thiên Lý
31/08/2019
Hoàng Nguyệt liên tục thở gấp, việc cô vẫn còn
sức lực chạy cho đến bây giờ thật ra là một kì tích, người bình thường
chắc chắn sẽ chết ngạt trong này, tuy vậy Hoàng Nguyệt lại không có dấu
hiệu như bị rút cạn hoàn toàn oxi, cứ như mỗi ngày đang được tiếp thêm
vậy.
Càng đến gần căn phòng cuối dãy hành lang, miệng vết thương của cô dần khép lại. Ngay lập tức, Hoàng Nguyệt nhạy bén nhận ra căn phòng đó chính là thư phòng của mẹ.
Bất chấp tất cả, cô sống chết lao vào đó, miệng hô thật lớn “Mẹ Ơi ! Mẹ có ở trong đó không ?!”
Hoàng Nguyệt thở gấp, cứ như vậy, một hơi thật dài.......
Cô lớn mật mở cửa, mặc dù thư phòng luôn là cấm địa trần gian, nhưng giờ là lúc nguy cấp, cô không còn tâm tình để nhớ đến việc này.
Hoàng Nguyệt trợn mắt há hốc mồm : “nơi này...tại sao không bị ảnh hưởng ?”
Quả thật, căn phòng này không hề có một dấu hiệu của đám cháy. Dù bên ngoài đang là một biển lửa, bốn bức tường, chúng vẫn y nguyên, không hề bị cháy xém, dù là một chút tro bụi . Đảo mắt một hồi, bỗng cô dừng mắt tại chiếc ghế sô pha, tim đập lên từng hồi thình thịch. Hoàng Nguyệt thận trọng quay lại đóng cửa một tiếng "rầm", nhanh tay khóa trái cánh cửa. Chẳng ai biết tại sao cô lại làm vậy, chính cô còn không hiểu nữa. Nhưng linh tính mách bảo cô bắt buộc phải làm như vậy.
Trên chiếc ghế sô pha nằm đối diện với cánh cửa, một người phụ nữ thiên kiều bách mị đang nằm gục bên trên, thần thái mơ hồ cam chịu, gương mặt đen kịt như mưa dầm tháng ba. Đầu tóc bù xù, máu dính từng đốm nhỏ li ti trên chiếc váy màu trắng đầy tro bụi. Bà ôm bụng một cách bất lực, có vẻ như rất đau đớn. Bên hông có một vết thương nhìn thôi cũng thấy ghê tởm, tưởng chừng như chỉ cần cử động nhẹ một cái là miệng thương tích lập tức vỡ ra.
Máu rỉ ra thật nhiều, thấm đẫm thân váy và đôi bàn tay lem luốc tro tàn. Trong phút chốc, bà quay lại nhìn Hoàng Nguyệt, ánh mắt bi ai vô cùng. Cô gái nhỏ như muốn thốt lên điều gì đó, nhưng lại cứng ở ngay họng. Trong lòng cô ngũ vị tạp trần, cảm xúc đan xen hỗn loạn.
Mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng. Hoàng Nguyệt chạy đến bên mẹ mình, đôi mắt tràn đầy lo lắng và sợ hãi, sợ rằng sắp có một thứ gì đó tuột khỏi tay mình. Như đọc được suy nghĩ của con gái, bà mỉm cười chua xót. Đưa tay xoa đầu cô " mẹ không sao, có gì mà sợ thế hả, vết thương nhỏ thôi. Không cần lo ! "
Dù đã gượng gạo cười, nhưng Hoàng Thiên vẫn không dấu nổi sự đau khổ hiện rõ trên khuôn mặt. Có lúc thoạt nhìn dánh vẻ bà vân đạm phong khinh, nhưng kì thực lại đang nổi lên sóng ngầm mãnh liệt. Cô gái nhỏ kéo tay mẹ mình: " MẸ! MAU RA KHỎI ĐÂY CÙNG CON !!! ". Đôi tay nhỏ nhắn của cô run lên bần bật.
Trong mắt Lưu Hoàng Thiên bỗng tuôn lệ quang, phiếm hồng. Làm cho nhan sắc bà kém đi vài phần. Khoé miệng nở nụ cười trào phúng.
“Nguyệt! xin lỗi con, là mẹ không tốt. Năm nay....mẹ không thể cùng con đón sinh nhật lần thứ 11 rồi...mẹ phải đi đến một nơi rất xa.” Giọng nói bà mang theo chút cừu hận, ai oán, lại có chút bi thương.
“Mẹ, dù mẹ có đi đâu con cũng sẽ đi theo.....” Cô gái nhỏ kiên cường đáp lại, có lẽ là vì tình cảnh này mà đầu óc của một cô bé thường ngày sắc sảo cũng theo đó mà trở nên mụ mị.
“Mẹ sẽ ở nơi đó..... thiên đường.....con còn một cuộc đời rất dài phía sau...con còn rất nhiều điều cần phải làm” Bà ngẩng đầu nhìn trời cao, thần sắc phức tạp cúi xuống nhìn cô.
“Rồi mẹ .........sẽ đi không trở lại ư?”Cô nắm chặt đôi tay nhem nhuốc kia, toàn thân run lên kịch liệt.
“Mẹ sẽ ở trên thiên đàng dõi theo con từng ngày.” Hoàng Thiên trầm giọng nói.
“Nhưng con...............”
" Xẹt "
Chưa để cô có cơ hội nói hết. Hoàng Thiên đẩy cuốn nhật kí màu đỏ về phía người con gái, hoa văn trên cuốn nhật kí rất tinh xảo, lại có chút kì quái. Nhìn qua cũng đủ biết loại giấy này rất quý hiếm.
“Nguyệt, nhớ lấy. Hiện thực chính là ổ khóa, còn thứ này chính là chìa khóa. Nếu muốn biết mọi việc, nó sẽ giải đáp cho con. Nhưng giờ chưa phải là lúc...................”
Chẳng biết lúc đó cô có nghe thấy hay không, chỉ biết rằng nước mắt cô lúc ấy không ngừng rơi, cứ chảy mãi như thế. Muốn ngưng lại cũng không được. Vì sao ư? có lẽ vì Hoàng Nguyệt khi ấy biết rằng sắp có một thứ sẽ phải rời bỏ cô để đi về một nơi rất xa.
" Bùng "
Ngọn lửa xanh hiện ra, bay lơ lửng trên bàn tay Hoàng Thiên. Một mảnh pha lê thoạt nhìn rất giống cánh sen hiện lên, phía trên mang theo những dòng chữ cổ quái. Phải nói là được điêu khắc cực kì tỉ mỉ mới tạo ra loại cực phẩm thế này.
“Đây là một phần của Bích Liên Hoa, nó chứa lực lượng rất lớn. Không biết có bao nhiêu kẻ muốn tước đoạt thứ này. Nhưng đây là sứ mệnh của con..........Khụ............con cần....phải thu thập hết những cánh còn lại....”
Lưu Hoàng Thiên cay đắng bật lên từng lời “Không thể tin tưởng bất cứ một ai, chỉ có thể tin vào chính mình.........Hãy.....đi tìm anh con.........Nó là......người duy nhất mà con có thể dựa dẫm.........Hãy nhớ....mẹ.. mãi....yêu con....”
Mất máu quá nhiều, bà dùng nguyên khí cầm cự để nói hết tất thảy.
Hoàng Nguyệt vô thức nhận lấy Bích Liên Hoa, cô vẫn tiếp thu những lời vừa rồi, tuy vậy cô lại không ý thức được những hành động của mình.
Có lẽ là vì tác động của Bích Liên Hoa.
Sau khi thoát khỏi ảo cảnh, cô gái nhỏ bất giác nhận ra người mẹ đang nằm gục đầu trên vai của cô.
Bờ môi Hoàng Nguyệt run rẩy, trong mắt cô lúc này duy chỉ có sự tuyệt vọng.
“Mẹ....?”
Càng đến gần căn phòng cuối dãy hành lang, miệng vết thương của cô dần khép lại. Ngay lập tức, Hoàng Nguyệt nhạy bén nhận ra căn phòng đó chính là thư phòng của mẹ.
Bất chấp tất cả, cô sống chết lao vào đó, miệng hô thật lớn “Mẹ Ơi ! Mẹ có ở trong đó không ?!”
Hoàng Nguyệt thở gấp, cứ như vậy, một hơi thật dài.......
Cô lớn mật mở cửa, mặc dù thư phòng luôn là cấm địa trần gian, nhưng giờ là lúc nguy cấp, cô không còn tâm tình để nhớ đến việc này.
Hoàng Nguyệt trợn mắt há hốc mồm : “nơi này...tại sao không bị ảnh hưởng ?”
Quả thật, căn phòng này không hề có một dấu hiệu của đám cháy. Dù bên ngoài đang là một biển lửa, bốn bức tường, chúng vẫn y nguyên, không hề bị cháy xém, dù là một chút tro bụi . Đảo mắt một hồi, bỗng cô dừng mắt tại chiếc ghế sô pha, tim đập lên từng hồi thình thịch. Hoàng Nguyệt thận trọng quay lại đóng cửa một tiếng "rầm", nhanh tay khóa trái cánh cửa. Chẳng ai biết tại sao cô lại làm vậy, chính cô còn không hiểu nữa. Nhưng linh tính mách bảo cô bắt buộc phải làm như vậy.
Trên chiếc ghế sô pha nằm đối diện với cánh cửa, một người phụ nữ thiên kiều bách mị đang nằm gục bên trên, thần thái mơ hồ cam chịu, gương mặt đen kịt như mưa dầm tháng ba. Đầu tóc bù xù, máu dính từng đốm nhỏ li ti trên chiếc váy màu trắng đầy tro bụi. Bà ôm bụng một cách bất lực, có vẻ như rất đau đớn. Bên hông có một vết thương nhìn thôi cũng thấy ghê tởm, tưởng chừng như chỉ cần cử động nhẹ một cái là miệng thương tích lập tức vỡ ra.
Máu rỉ ra thật nhiều, thấm đẫm thân váy và đôi bàn tay lem luốc tro tàn. Trong phút chốc, bà quay lại nhìn Hoàng Nguyệt, ánh mắt bi ai vô cùng. Cô gái nhỏ như muốn thốt lên điều gì đó, nhưng lại cứng ở ngay họng. Trong lòng cô ngũ vị tạp trần, cảm xúc đan xen hỗn loạn.
Mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng. Hoàng Nguyệt chạy đến bên mẹ mình, đôi mắt tràn đầy lo lắng và sợ hãi, sợ rằng sắp có một thứ gì đó tuột khỏi tay mình. Như đọc được suy nghĩ của con gái, bà mỉm cười chua xót. Đưa tay xoa đầu cô " mẹ không sao, có gì mà sợ thế hả, vết thương nhỏ thôi. Không cần lo ! "
Dù đã gượng gạo cười, nhưng Hoàng Thiên vẫn không dấu nổi sự đau khổ hiện rõ trên khuôn mặt. Có lúc thoạt nhìn dánh vẻ bà vân đạm phong khinh, nhưng kì thực lại đang nổi lên sóng ngầm mãnh liệt. Cô gái nhỏ kéo tay mẹ mình: " MẸ! MAU RA KHỎI ĐÂY CÙNG CON !!! ". Đôi tay nhỏ nhắn của cô run lên bần bật.
Trong mắt Lưu Hoàng Thiên bỗng tuôn lệ quang, phiếm hồng. Làm cho nhan sắc bà kém đi vài phần. Khoé miệng nở nụ cười trào phúng.
“Nguyệt! xin lỗi con, là mẹ không tốt. Năm nay....mẹ không thể cùng con đón sinh nhật lần thứ 11 rồi...mẹ phải đi đến một nơi rất xa.” Giọng nói bà mang theo chút cừu hận, ai oán, lại có chút bi thương.
“Mẹ, dù mẹ có đi đâu con cũng sẽ đi theo.....” Cô gái nhỏ kiên cường đáp lại, có lẽ là vì tình cảnh này mà đầu óc của một cô bé thường ngày sắc sảo cũng theo đó mà trở nên mụ mị.
“Mẹ sẽ ở nơi đó..... thiên đường.....con còn một cuộc đời rất dài phía sau...con còn rất nhiều điều cần phải làm” Bà ngẩng đầu nhìn trời cao, thần sắc phức tạp cúi xuống nhìn cô.
“Rồi mẹ .........sẽ đi không trở lại ư?”Cô nắm chặt đôi tay nhem nhuốc kia, toàn thân run lên kịch liệt.
“Mẹ sẽ ở trên thiên đàng dõi theo con từng ngày.” Hoàng Thiên trầm giọng nói.
“Nhưng con...............”
" Xẹt "
Chưa để cô có cơ hội nói hết. Hoàng Thiên đẩy cuốn nhật kí màu đỏ về phía người con gái, hoa văn trên cuốn nhật kí rất tinh xảo, lại có chút kì quái. Nhìn qua cũng đủ biết loại giấy này rất quý hiếm.
“Nguyệt, nhớ lấy. Hiện thực chính là ổ khóa, còn thứ này chính là chìa khóa. Nếu muốn biết mọi việc, nó sẽ giải đáp cho con. Nhưng giờ chưa phải là lúc...................”
Chẳng biết lúc đó cô có nghe thấy hay không, chỉ biết rằng nước mắt cô lúc ấy không ngừng rơi, cứ chảy mãi như thế. Muốn ngưng lại cũng không được. Vì sao ư? có lẽ vì Hoàng Nguyệt khi ấy biết rằng sắp có một thứ sẽ phải rời bỏ cô để đi về một nơi rất xa.
" Bùng "
Ngọn lửa xanh hiện ra, bay lơ lửng trên bàn tay Hoàng Thiên. Một mảnh pha lê thoạt nhìn rất giống cánh sen hiện lên, phía trên mang theo những dòng chữ cổ quái. Phải nói là được điêu khắc cực kì tỉ mỉ mới tạo ra loại cực phẩm thế này.
“Đây là một phần của Bích Liên Hoa, nó chứa lực lượng rất lớn. Không biết có bao nhiêu kẻ muốn tước đoạt thứ này. Nhưng đây là sứ mệnh của con..........Khụ............con cần....phải thu thập hết những cánh còn lại....”
Lưu Hoàng Thiên cay đắng bật lên từng lời “Không thể tin tưởng bất cứ một ai, chỉ có thể tin vào chính mình.........Hãy.....đi tìm anh con.........Nó là......người duy nhất mà con có thể dựa dẫm.........Hãy nhớ....mẹ.. mãi....yêu con....”
Mất máu quá nhiều, bà dùng nguyên khí cầm cự để nói hết tất thảy.
Hoàng Nguyệt vô thức nhận lấy Bích Liên Hoa, cô vẫn tiếp thu những lời vừa rồi, tuy vậy cô lại không ý thức được những hành động của mình.
Có lẽ là vì tác động của Bích Liên Hoa.
Sau khi thoát khỏi ảo cảnh, cô gái nhỏ bất giác nhận ra người mẹ đang nằm gục đầu trên vai của cô.
Bờ môi Hoàng Nguyệt run rẩy, trong mắt cô lúc này duy chỉ có sự tuyệt vọng.
“Mẹ....?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.