Chương 106: Thanh toán
Nguyệt Dạ Thiên Lý
05/11/2019
“Em muốn nghe anh giải thích ! Sự thật không phải như vậy, đúng không anh ? Em đã nhầm phải không ?” Khánh Hằng vừa nức nở, vừa run rẩy hỏi trong
vô vọng. Cô yêu hắn nhiều như thế, hi sinh nhiều như thế, thậm chí đang
mang trong mình đứa con của hắn. Nỗi đau này biết bao giờ nguôi?
Đáp lại sự chân thành của một người con gái còn đang tuổi xuân chỉ là ánh nhìn đay nghiến của tên đàn ông, sự việc vỡ lẽ, hắn hà tất gì phải diễn tiếp : “Mày đừng có mà khóc lóc trước mặt tao ! Tao còn chưa hưởng thụ hết khoái lạc của thế gian đã bị khoá trong cái cuộc hôn nhân máu chó này ! Ai mà chịu nổi chứ ? Trước kia nếu không phải vì ông già, tao còn lâu mới lấy mày về. Loại như mày ấy, có chó nó thèm !”
Hắn càng nói, đứa con gái kia càng nở nụ cười châm chọc giễu bì. Tốt, tốt lắm, nụ cười này lại chọc đúng chỗ ngứa của Hoàng Nguyệt. So với nụ cười của Đinh Gia Bảo Chi thì chẳng chênh nhau là bao.
Đôi cẩu nam nữ, kẻ xướng người hoạ chấp nhặt với một thai phụ. Lại còn tự hào khoe mẽ mình là kẻ ngoại tình trước bàn dân thiên hạ. Ê ? Não hai kẻ này dắt nhau đi chơi rồi à ?
“Mày tốt nhất nên về tận hiếu với hai ông bà già đi, ở đây chỉ thêm phiền phức cho tao thôi.”
Khánh Hằng dùng tay níu áo hắn, ngã quỵ xuống nền đất lạnh mà lắc đầu liên hồi. Tức tưởi khóc thê thảm. Như không thể chấp nhận những gì vừa xảy ra. Người người vây quanh, lòng bỗng thắt lại.
“Con khốn này ! Ở đây không có trại tâm thần à ?!” Đứa con gái kia rống lớn, hung hăng dơ chân lên, dự định đá vào bụng một thai phụ yếu mềm.
“Có, cho cô đấy.” Một giọng nói lạnh như hàn băng thấu tận xương tuỷ vang lên. Áp lực khủng bố khiến lòng người thất kinh táng đởm. Ngay lập tức, tia sáng dứt khoát vụt qua một bên. Chân cô ta suýt nữa bị biến dạng.
Đứa con gái kia chưa kịp phản ứng thì gã đàn ông đã kinh hồn bạt vía. Cú đá kia mạnh tới nỗi hắn có thể nghe thấy tiếng xương gãy cái rộp đến từ chân ả.
Nối tiếp đó là tiếng la hét thảm thiết chói tai, hướng tầm nhìn của mọi người về một mối.
Cái quỷ gì thế ?
Một nữ sinh khoác trên mình bộ y phục đen từ đầu xuống chân đang chèn ép một “tiểu tam” phải vặn vẹo đến mức khó coi. Người người dáo dác dõi theo, ngay cả Khánh Hằng cũng khiếp đảm. Một phen này quả thật khiến người ta hả lòng hả dạ mà ! Đáng lắm !
Cái “sắc” đi cùng cái “thần” của Lưu Hoàng Nguyệt hoạ chăng cả chục năm sau này mới có một người sánh bằng.
Ả tiểu tam sợ hãi, môi mấp máy nói không nên lời vì quá đau đớn. Thương tích ngày hôm nay sẽ khiến cô ta phải ghi nhớ cả đời. Biết sức mình chống không nổi, bèn víu gấu quần của tên chồng khốn nạn, ra ý cầu cứu. Đến lúc này vẫn còn hung hăng ! Thật là không có mắt.
Hắn thân là nam nhân, bị một cái nhục bắt quả tang ngoại tình ngay tại chốn đông người đã đành, giờ lại thêm một nữ nhân diêm dúa bám riết không buông. Thử hỏi sĩ diện để đâu cho đáng ?
Nhưng nếu hắn giở thói bạo lực thì lại nhục nhã hơn nữa. Chậc, chỉ vì một con oắt mà lỡ hết việc !
Tính khí bốc đồng nổi lên, hắn gằn giọng đe doạ.
“Mày đừng có mà láo, có tin tao cho người ra đánh mày không?”
Khánh Hằng nghe xong tái mặt, tuy “Lan Nhi” võ nghệ bất phàm, nhưng dù sao vẫn là phái yếu. Một mình chống chọi hai kẻ đô con đã là khó, càng huống hồ một băng đảng xã hội đen ?
Không muốn đem đến phiền phức cho người khác, Khánh Hằng liền giương đôi mắt đẫm lệ, cương quyết nói :“Lan Nhi, chị rất cảm kích tấm lòng của em. Nhưng em hãy mau về nhà đi, ba mẹ còn đang đợi em đấy. Chồng chị có thế lực xã hội đen chống lưng, em không chọi nổi đâu. Vả lại, ở đây nhiều người như vậy, anh ta sẽ không dám động tay. Em không cần lo cho chị.”
Hoàng Nguyệt dơ tay chắn trước mặt Khánh Hằng, mỉm cười nói : “Hãy nhớ rằng em không làm điều này vì chị, đơn giản là thấy ngứa mắt mà thôi.” Nói rồi cô ra hiệu cho Phúc Lâm. Không cần phải mở mồm, thủ đoạn của người con gái này anh nắm rõ như trở bàn tay.
Lại sắp có kẻ phải đổ máu đây......
Lưu Hoàng Nguyệt vuốt tóc mái, con ngươi sắc bén như chim ưng nhìn thẳng vào mặt tên chồng. Như một lời cảnh cáo hết sức quyết liệt. Đến nước này mà còn không biết rút, để xem gan hắn lớn thế nào. Nhà Lê nắm trong tay hệ thống xã hội đen trên phạm vi toàn nước, đừng nói là một băng đảng vô danh trong thành phố, gộp cả chục cái bang lại vẫn chưa chắc thắng nổi hệ thống nhà Lê.
Lần này, coi như là cô mượn tay anh phá phách một chút.
Biết ý, tên chồng cũng đáp lại lời đe doạ của cô với khẩu hiệu giương cao :điếc không sợ súng. Hắn rút điện thoại ra, nói với bên kia điều gì đó rồi leo lên xe ngồi. Một mạch lái đi, hướng về phía ngoại ô thành phố.
Hoàng Nguyệt cong khoé môi cười nhạt, giao Khánh Hằng cho một tuỳ tùng. Rồi cùng Phúc Lâm bám theo xe của hắn. Xã hội đen giải quyết nhau luôn luôn có cùng tác phong, không dính líu tới kẻ ngoài. Vậy nên, ngoại ô thành phố chẳng khác gì nấm mồ lộ thiên.
Tới một con đường vắng tanh cùng những hàng cây rải bóng khuất tầm nhìn, ánh đèn chói mắt đến từ ba bốn chiếc xe gần đó khiến cô nhíu mi tâm.
Từ phía xa, truyền lại giọng nói của người đàn ông :”Oắt con ngông cuồng, mày có giỏi thì xuống đây !”
Mắt phượng đảo quanh, chậm rãi phân tích địa hình nơi này.
Ở đây cây cối đan xen, duy chỉ có một ánh đèn mập mờ. Ở đây ít người lui đến, quá thích hợp cho việc chặt chém. Và nó đủ xa để cảnh sát không kịp tới hiện trường. Trọng điểm là, đây là nơi đánh dấu cột mốc những điểm xảy ra các vụ án hiếp dâm liên hoàn.
Chà....định lặp lại lịch sử cơ à.
Nghĩ đến những cô gái bị hại, máu cô càng sôi sục.
Mở cửa, xuống xe, phẫn nộ đá văng chiếc xe máy của một tên trong đám. Hành động dứt khoát khiến bọn chúng hồn vía lên mây.
Nữ nhân này là quái nhân à ?
Đáp lại sự chân thành của một người con gái còn đang tuổi xuân chỉ là ánh nhìn đay nghiến của tên đàn ông, sự việc vỡ lẽ, hắn hà tất gì phải diễn tiếp : “Mày đừng có mà khóc lóc trước mặt tao ! Tao còn chưa hưởng thụ hết khoái lạc của thế gian đã bị khoá trong cái cuộc hôn nhân máu chó này ! Ai mà chịu nổi chứ ? Trước kia nếu không phải vì ông già, tao còn lâu mới lấy mày về. Loại như mày ấy, có chó nó thèm !”
Hắn càng nói, đứa con gái kia càng nở nụ cười châm chọc giễu bì. Tốt, tốt lắm, nụ cười này lại chọc đúng chỗ ngứa của Hoàng Nguyệt. So với nụ cười của Đinh Gia Bảo Chi thì chẳng chênh nhau là bao.
Đôi cẩu nam nữ, kẻ xướng người hoạ chấp nhặt với một thai phụ. Lại còn tự hào khoe mẽ mình là kẻ ngoại tình trước bàn dân thiên hạ. Ê ? Não hai kẻ này dắt nhau đi chơi rồi à ?
“Mày tốt nhất nên về tận hiếu với hai ông bà già đi, ở đây chỉ thêm phiền phức cho tao thôi.”
Khánh Hằng dùng tay níu áo hắn, ngã quỵ xuống nền đất lạnh mà lắc đầu liên hồi. Tức tưởi khóc thê thảm. Như không thể chấp nhận những gì vừa xảy ra. Người người vây quanh, lòng bỗng thắt lại.
“Con khốn này ! Ở đây không có trại tâm thần à ?!” Đứa con gái kia rống lớn, hung hăng dơ chân lên, dự định đá vào bụng một thai phụ yếu mềm.
“Có, cho cô đấy.” Một giọng nói lạnh như hàn băng thấu tận xương tuỷ vang lên. Áp lực khủng bố khiến lòng người thất kinh táng đởm. Ngay lập tức, tia sáng dứt khoát vụt qua một bên. Chân cô ta suýt nữa bị biến dạng.
Đứa con gái kia chưa kịp phản ứng thì gã đàn ông đã kinh hồn bạt vía. Cú đá kia mạnh tới nỗi hắn có thể nghe thấy tiếng xương gãy cái rộp đến từ chân ả.
Nối tiếp đó là tiếng la hét thảm thiết chói tai, hướng tầm nhìn của mọi người về một mối.
Cái quỷ gì thế ?
Một nữ sinh khoác trên mình bộ y phục đen từ đầu xuống chân đang chèn ép một “tiểu tam” phải vặn vẹo đến mức khó coi. Người người dáo dác dõi theo, ngay cả Khánh Hằng cũng khiếp đảm. Một phen này quả thật khiến người ta hả lòng hả dạ mà ! Đáng lắm !
Cái “sắc” đi cùng cái “thần” của Lưu Hoàng Nguyệt hoạ chăng cả chục năm sau này mới có một người sánh bằng.
Ả tiểu tam sợ hãi, môi mấp máy nói không nên lời vì quá đau đớn. Thương tích ngày hôm nay sẽ khiến cô ta phải ghi nhớ cả đời. Biết sức mình chống không nổi, bèn víu gấu quần của tên chồng khốn nạn, ra ý cầu cứu. Đến lúc này vẫn còn hung hăng ! Thật là không có mắt.
Hắn thân là nam nhân, bị một cái nhục bắt quả tang ngoại tình ngay tại chốn đông người đã đành, giờ lại thêm một nữ nhân diêm dúa bám riết không buông. Thử hỏi sĩ diện để đâu cho đáng ?
Nhưng nếu hắn giở thói bạo lực thì lại nhục nhã hơn nữa. Chậc, chỉ vì một con oắt mà lỡ hết việc !
Tính khí bốc đồng nổi lên, hắn gằn giọng đe doạ.
“Mày đừng có mà láo, có tin tao cho người ra đánh mày không?”
Khánh Hằng nghe xong tái mặt, tuy “Lan Nhi” võ nghệ bất phàm, nhưng dù sao vẫn là phái yếu. Một mình chống chọi hai kẻ đô con đã là khó, càng huống hồ một băng đảng xã hội đen ?
Không muốn đem đến phiền phức cho người khác, Khánh Hằng liền giương đôi mắt đẫm lệ, cương quyết nói :“Lan Nhi, chị rất cảm kích tấm lòng của em. Nhưng em hãy mau về nhà đi, ba mẹ còn đang đợi em đấy. Chồng chị có thế lực xã hội đen chống lưng, em không chọi nổi đâu. Vả lại, ở đây nhiều người như vậy, anh ta sẽ không dám động tay. Em không cần lo cho chị.”
Hoàng Nguyệt dơ tay chắn trước mặt Khánh Hằng, mỉm cười nói : “Hãy nhớ rằng em không làm điều này vì chị, đơn giản là thấy ngứa mắt mà thôi.” Nói rồi cô ra hiệu cho Phúc Lâm. Không cần phải mở mồm, thủ đoạn của người con gái này anh nắm rõ như trở bàn tay.
Lại sắp có kẻ phải đổ máu đây......
Lưu Hoàng Nguyệt vuốt tóc mái, con ngươi sắc bén như chim ưng nhìn thẳng vào mặt tên chồng. Như một lời cảnh cáo hết sức quyết liệt. Đến nước này mà còn không biết rút, để xem gan hắn lớn thế nào. Nhà Lê nắm trong tay hệ thống xã hội đen trên phạm vi toàn nước, đừng nói là một băng đảng vô danh trong thành phố, gộp cả chục cái bang lại vẫn chưa chắc thắng nổi hệ thống nhà Lê.
Lần này, coi như là cô mượn tay anh phá phách một chút.
Biết ý, tên chồng cũng đáp lại lời đe doạ của cô với khẩu hiệu giương cao :điếc không sợ súng. Hắn rút điện thoại ra, nói với bên kia điều gì đó rồi leo lên xe ngồi. Một mạch lái đi, hướng về phía ngoại ô thành phố.
Hoàng Nguyệt cong khoé môi cười nhạt, giao Khánh Hằng cho một tuỳ tùng. Rồi cùng Phúc Lâm bám theo xe của hắn. Xã hội đen giải quyết nhau luôn luôn có cùng tác phong, không dính líu tới kẻ ngoài. Vậy nên, ngoại ô thành phố chẳng khác gì nấm mồ lộ thiên.
Tới một con đường vắng tanh cùng những hàng cây rải bóng khuất tầm nhìn, ánh đèn chói mắt đến từ ba bốn chiếc xe gần đó khiến cô nhíu mi tâm.
Từ phía xa, truyền lại giọng nói của người đàn ông :”Oắt con ngông cuồng, mày có giỏi thì xuống đây !”
Mắt phượng đảo quanh, chậm rãi phân tích địa hình nơi này.
Ở đây cây cối đan xen, duy chỉ có một ánh đèn mập mờ. Ở đây ít người lui đến, quá thích hợp cho việc chặt chém. Và nó đủ xa để cảnh sát không kịp tới hiện trường. Trọng điểm là, đây là nơi đánh dấu cột mốc những điểm xảy ra các vụ án hiếp dâm liên hoàn.
Chà....định lặp lại lịch sử cơ à.
Nghĩ đến những cô gái bị hại, máu cô càng sôi sục.
Mở cửa, xuống xe, phẫn nộ đá văng chiếc xe máy của một tên trong đám. Hành động dứt khoát khiến bọn chúng hồn vía lên mây.
Nữ nhân này là quái nhân à ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.