Chương 105: Phản bội
Nguyệt Dạ Thiên Lý
22/10/2019
Hai học sinh từ trường ngoài chuyển vào chưa được một ngày đã khiến cả trường điên đảo. Vẻ đẹp thiếu nữ chim sa cá lặn,
mặt mày như hoạ. Vẻ đẹp của thiếu nam thì tuấn dật yêu nghiệt. Người
khác nhìn một cái là động lòng.
Tính cách Lan Nhi ôn hoà dịu dàng, rất nhanh chiếm được thiện cảm mọi người. Còn Đông Tuấn tuy lạnh lùng nhưng vẫn dành cho kẻ khác một sự tôn trọng nhất định.
Vậy nên, cả hai người chính là vì tinh tú luôn toả sáng nhất bất luận là ở đâu.
Dù có hai người họ tiếp thêm sinh khí, nhưng vẫn không thể xoá đi thứ mùi kinh dị và bầu không khí tà ám ở ngôi trường này.
Giờ ra chơi. Lan Nhi dọn tập vở trên bàn. Cuộc đàm chuyện của hai vị bạn học nọ vô tình lọt vào tai cô.
“Lại thêm một người nữa sao ?”
“Đây là lần thứ 6 rồi, lời nguyền đến khi nào mới kết thúc chứ ?”
Người kia lấy tay che miệng người nọ lại, như thể nói ra điều này chính là cấm kị. Nhưng tám chín phần là không muốn cô nghe thấy.
Lan Nhi cố tỏ vẻ ngu ngơ mặc dù trong lòng vô vàn câu hỏi. Nếu để lộ sự hiếu kì của mình, họ sẽ càng đề phòng cô hơn.
Ngày đầu tiên tương đối gió êm sóng lặng. Nhân cơ hội kẻ kia chưa có động tĩnh gì. Cô và anh liền đi điều tra.
Lượng oxi trong này đặc biệt mỏng. Trái lại nồng độ khí Cacbonic lại tương đối cao. Dẫn đến hệ luỵ là thân thể các học sinh ngày một hao mòn. Tuy không biết hắn ta có âm mưu gì, nhưng hành vi này tuyệt đối không thể tha thứ.
Nhưng vấn đề ở đây là, tại sao khí cacbonic chỉ được gom vào trong phạm vi ngôi trường chứ ? Nói trùng hợp thì cũng khó tin quá rồi. Chỉ có một khả năng : ngôi trường này bị khoá trong kết giới.
“Hôm nay chúng ta cùng đi bộ về, tiện thể thăm dò khu vực xung quanh.” Đông Tuấn quan sát tình hình một chút rồi ra chỉ thị.
Lan Nhi cũng tán thành đi theo. Bây giờ mà sử dụng phương tiện di chuyển thì cực kì bất tiện. Địa hình xung quanh hiểm trở, con đường dẫn đến nơi này là một đường đất gập ghềnh. Chỗ này là vùng nông thôn, như tách biệt với thành phố náo nhiệt bên ngoài vậy. Ngay cả khi nghe đến tên trường cô còn kinh ngạc tự hỏi : Ngôi trường này tồn tại từ khi nào ?
Đằng sau trường là một rẫy cà phê, cành lá đan xen nhau dẫn đến việc xuất hiện rất nhiều côn trùng. À không, phải nói là nhiều đến bất thường. Là do tự nhiên, hay là vì một nguyên nhân khác ?
Đông Tuấn đưa mắt nhìn theo đám côn trùng, sau đó đột nhiên bước vào rẫy cà phê. Lan Nhi mặc dù khó hiểu, nhưng biết rõ anh làm gì cũng đều có chủ đích nên đành đi theo.
Các côn trùng tuy bay đến từ nhiều hướng nhưng lại tụ họp vào đúng một chỗ. Chính tại chỗ này, phát ra một thứ mùi rất kinh tởm.
Mùi này rất lạ, hao hao giống mùi thịt thối rữa, nhưng lại có chút giống mùi hoa oải hương. Lẫn vào đó là mùi mật ong.
Thịt thối rữa......
Nghĩ đến cuộc đàm chuyện của hai vị bạn học nọ. Cô lại rùng mình.
Thứ gì đang chờ đón cô phía trước ?
Người thường đến đây căn bản không ngửi thấy gì. Nhưng cả Lan Nhi và Đông Tuấn đều có khứu giác rất nhạy bén.
Tuy là mùi nồng, nhưng phải đi vào sâu trong rẫy khoảng 5 phút mới đến hiện trường. Vì đến đây không còn dấu hiệu của đám côn trùng, cho nên di chuyển rất khó khăn. Sau rẫy cà phê là một khóm chuối chằng chịt. Đâu đâu cũng là cây lá.
Hai người nhắm mắt, tập trung phát huy tối đa khứu giác của mình.
Bên trong khóm chuối xuất hiện một khoảng trống, ngay tại đó lấp ló một tấm màn trắng. Ong bướm đều tụ lại chỗ này, có lẽ là bị mật ong thu hút.
“Chúng ta bị lừa rồi.” Đông Tuấn đột nhiên lên tiếng.
“Hả ?”
“Nếu kia thật sự là xác chết phân huỷ thì có lẽ người nọ đã chết được 2 tuần. Khi cơ thể con người phân huỷ sẽ tiết ra các chất giúp đất đai thêm màu mỡ. Nhưng nhìn đi, tại sao chỉ duy nhất vùng đó là không có bóng cây. Có thể thấy đất quanh đó rất cằn cõi. Tại sao hắn cố ý để lại mật ong rồi thu hút đám côn trùng, từ đó dẫn đường cho chúng ta ? Không phải tự nhiên mà có. Đây rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn.”
“Ý anh là....chỗ này là bẫy sao ? Nhưng để làm gì?” Lan Nhi sờ cằm, nghĩ mãi không thông.
“Giả sử như hắn không ngờ đến sự xuất hiện của chúng ta ?”
Nghe Đông Tuấn nói một câu mập mờ, cô hơi nhíu mi tâm. Sau đó “À” một tiếng. Có thể là trước đó tên kia đã thực hiện hành vi phạm pháp mà không ngờ đến trường hợp cô và anh sẽ đến đây. Vì muốn che dấu nên đã dùng côn trùng để đánh lạc hướng hai người họ.
Trong khoảng thời gian hai người lạc trong cái mớ bòng bong này mà mò mẫm tìm đường thì có lẽ ván đã đóng thuyền, nhiều khả năng hắn đã thủ tiêu toàn bộ chứng cứ mất rồi.
Chậc, lại phí công vô ích.
***
Chiếc xe băng qua con phố xa hoa náo nhiệt. Ngồi trên xe, Lan Nhi tận hưởng khoảng thời gian ít ỏi để nghỉ ngơi. Ban nãy Đông Tuấn có một số việc cần xử lí nên đã về trước. Nhưng nhất quyết không cho cô về một mình, liền ném cô cho Phúc Lâm lo liệu. Cho nên bây giờ cô mới thư thái như này đây.
Vì công tác ngăn chặn Thuần thú sư cực kì quan trọng nên sự kiện đi săn bị hoãn đến 4 tuần nữa. Ngoại trừ khi có người bị thương, để đảm bảo an toàn cho tính mạng các Linh nhân, sự kiện đó liền bị huỷ. Sẽ có một nhóm khác nhận nhiệm vụ.
Bảo Chi....
Cái tên này bỗng dưng hiện ra trong đầu cô.
Dạo này có quá nhiều chuyện xảy ra khiến Lan Nhi dường như không có phút giây nào tu tâm dưỡng tính.
Ngẫm lại, mới thấy trước kia người “bạn” này đã có quá nhiều biểu hiện rồi. Chỉ là vì lòng tin của cô quá lớn, đâm ra....đôi mắt hoàn toàn bị che mờ.
Cô vẫn còn nhớ, ngày cả ba đối đầu với quái vật hồ Lockness. Tại sao Bảo Chi lại trùng hợp bị thương ngay thời điểm mấu chốt ? Là vô tình hay hữu ý, giờ đã có câu trả lời.
Tại sao một Linh nhân Tứ bậc nhỏ bé như cô ta có thể đả thương cô ? Là vì chiếc vòng.
Phải, là chiếc vòng cổ với viên đá màu lam bắt mắt. Ngay từ khi mới gặp nhau lần đầu, cô đã cực kì ấn tượng chiếc vòng đó. Luôn cảm nhận được một nguồn lực khổng lồ phát ra từ viên đá.
Nhưng mà khoan, Hoàng Nguyệt hình như đã dự đoán được chuyện này từ rất lâu. Trước thời điểm diễn ra trận đấu, cậu ấy đã cho cô uống một lọ thuốc. Đó là thuốc giải sao ?
Hoàng Nguyệt làm cách nào mà....
“À, nói đến chuyện này vẫn phải cảm ơn Hồ Thanh Huyền.” Một giọng nói đến từ thế giới tâm linh nối tiếp câu hỏi của Lan Nhi: “Ngày đó tớ dùng Linh lực áp đảo cô ta, bắt cô ta nói ra hậu đài đằng sau. Ờ...cậu biết ai rồi đấy.”
“Đinh Gia Bảo Chi ?!” Nghe xong, trong lòng Lan Nhi bỗng dưng gợn sóng.
“Thuốc mà Bảo Chi sử dụng chính là thành phẩm được kết hợp từ một số loại thược dược và phương pháp luyện đan bí truyền, từ đó chế ra độc dược. Loại độc này làm tê liệt Linh hồn con người, không thể xét trên phương diện khoa học mà nói được. Một khi triệu hồi Linh lực, ngay lập tức bị phản phệ. Biết trước vụ này nên tớ có chuẩn bị thuốc giải. Nhưng vì thời gian cấp bách nên thuốc vẫn chưa được chế hoàn hảo. Phải mất một khoảng thời gian mới có tác dụng. Nghĩ lại vẫn thấy cay cô ta nha.”
“Từ lúc nào mà cậu đã thăm dò ra hết vậy. Mấy thông tin này chỉ người trong ngành mới biết....”Nghĩ tới người đưa thuốc giải cho Hoàng Nguyệt, cô mới vỗ trán: “Mộc Thành Vinh ?”
“Là anh ta chứ còn ai vào đây ?”
Lan Nhi thầm cảm thán. Trong người cô tồn tại một con người có cái nhìn thấu tận chân trời. Mọi đường đi lối về đều được tính toán cẩn thận. Từ trước đến nay, cuộc sống của cô đều diễn ra theo đúng kế hoạch của cậu ấy.
Chậc chậc....Hoàng Nguyệt có lẽ đã đủ điều kiện để được forbes ghi vào danh sách những sinh vật nguy hiểm nhất rồi.
Tín hiệu đèn đỏ hiện lên, ô tô chậm rãi phanh lại. Cô chống cằm nhìn ra dòng người tấp nập. Không hiểu sao ánh nhìn của mọi người tự nhiên dồn vào một chỗ duy nhất.
Ai kia ?
Qua lớp cửa kính cùng với ánh đèn đường lấp ló, một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt cô.
Một thai phụ cùng bộ đầm trắng giản dị. Một nét mặt chất phác hiền hậu của người con gái miền Trung.
Khánh Hằng ? Đúng ! Chính là cô ấy !
Đảo mắt quan sát xung quanh, cô thấy một người đàn ông xăm trổ đầy mình đứng đối diện Khánh Hằng. Bên cạnh là đứa con gái người như chó không xương dựa vào người hắn.
Tiếp đó là vẻ mặt.
Khánh Hằng đang ôm mặt khóc đau đớn. Còn tên kia thì nhởn nhơ châm điếu thuốc lá nhả hơi vào mặt cô ấy.
Cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc. Những năm trở lại đây truyền thông liên tục đưa tin hàng loạt vụ tương tự. Liếc mắt một cái liền nhận ra tình hình.
Quân khốn nạn !
“Phúc Lâm! Dừng xe.”
Một phần mười mấy giây, bản chất bên trong cô đã bị linh hồn Lưu Hoàng Nguyệt chiếm hữu. Cơn giận dữ này không phải ai cũng có thể cảm nhận được. Họ chỉ biết rằng, hôm nay sẽ có một kẻ phải chết !
Xã hội thối nát. Tình cảm bị khinh rẻ. Nhớ đến cuộc nói chuyện của Bạch Nhân mà cô vô tình nghe được, nỗi căm phẫn càng lớn hơn.
Tính cách Lan Nhi ôn hoà dịu dàng, rất nhanh chiếm được thiện cảm mọi người. Còn Đông Tuấn tuy lạnh lùng nhưng vẫn dành cho kẻ khác một sự tôn trọng nhất định.
Vậy nên, cả hai người chính là vì tinh tú luôn toả sáng nhất bất luận là ở đâu.
Dù có hai người họ tiếp thêm sinh khí, nhưng vẫn không thể xoá đi thứ mùi kinh dị và bầu không khí tà ám ở ngôi trường này.
Giờ ra chơi. Lan Nhi dọn tập vở trên bàn. Cuộc đàm chuyện của hai vị bạn học nọ vô tình lọt vào tai cô.
“Lại thêm một người nữa sao ?”
“Đây là lần thứ 6 rồi, lời nguyền đến khi nào mới kết thúc chứ ?”
Người kia lấy tay che miệng người nọ lại, như thể nói ra điều này chính là cấm kị. Nhưng tám chín phần là không muốn cô nghe thấy.
Lan Nhi cố tỏ vẻ ngu ngơ mặc dù trong lòng vô vàn câu hỏi. Nếu để lộ sự hiếu kì của mình, họ sẽ càng đề phòng cô hơn.
Ngày đầu tiên tương đối gió êm sóng lặng. Nhân cơ hội kẻ kia chưa có động tĩnh gì. Cô và anh liền đi điều tra.
Lượng oxi trong này đặc biệt mỏng. Trái lại nồng độ khí Cacbonic lại tương đối cao. Dẫn đến hệ luỵ là thân thể các học sinh ngày một hao mòn. Tuy không biết hắn ta có âm mưu gì, nhưng hành vi này tuyệt đối không thể tha thứ.
Nhưng vấn đề ở đây là, tại sao khí cacbonic chỉ được gom vào trong phạm vi ngôi trường chứ ? Nói trùng hợp thì cũng khó tin quá rồi. Chỉ có một khả năng : ngôi trường này bị khoá trong kết giới.
“Hôm nay chúng ta cùng đi bộ về, tiện thể thăm dò khu vực xung quanh.” Đông Tuấn quan sát tình hình một chút rồi ra chỉ thị.
Lan Nhi cũng tán thành đi theo. Bây giờ mà sử dụng phương tiện di chuyển thì cực kì bất tiện. Địa hình xung quanh hiểm trở, con đường dẫn đến nơi này là một đường đất gập ghềnh. Chỗ này là vùng nông thôn, như tách biệt với thành phố náo nhiệt bên ngoài vậy. Ngay cả khi nghe đến tên trường cô còn kinh ngạc tự hỏi : Ngôi trường này tồn tại từ khi nào ?
Đằng sau trường là một rẫy cà phê, cành lá đan xen nhau dẫn đến việc xuất hiện rất nhiều côn trùng. À không, phải nói là nhiều đến bất thường. Là do tự nhiên, hay là vì một nguyên nhân khác ?
Đông Tuấn đưa mắt nhìn theo đám côn trùng, sau đó đột nhiên bước vào rẫy cà phê. Lan Nhi mặc dù khó hiểu, nhưng biết rõ anh làm gì cũng đều có chủ đích nên đành đi theo.
Các côn trùng tuy bay đến từ nhiều hướng nhưng lại tụ họp vào đúng một chỗ. Chính tại chỗ này, phát ra một thứ mùi rất kinh tởm.
Mùi này rất lạ, hao hao giống mùi thịt thối rữa, nhưng lại có chút giống mùi hoa oải hương. Lẫn vào đó là mùi mật ong.
Thịt thối rữa......
Nghĩ đến cuộc đàm chuyện của hai vị bạn học nọ. Cô lại rùng mình.
Thứ gì đang chờ đón cô phía trước ?
Người thường đến đây căn bản không ngửi thấy gì. Nhưng cả Lan Nhi và Đông Tuấn đều có khứu giác rất nhạy bén.
Tuy là mùi nồng, nhưng phải đi vào sâu trong rẫy khoảng 5 phút mới đến hiện trường. Vì đến đây không còn dấu hiệu của đám côn trùng, cho nên di chuyển rất khó khăn. Sau rẫy cà phê là một khóm chuối chằng chịt. Đâu đâu cũng là cây lá.
Hai người nhắm mắt, tập trung phát huy tối đa khứu giác của mình.
Bên trong khóm chuối xuất hiện một khoảng trống, ngay tại đó lấp ló một tấm màn trắng. Ong bướm đều tụ lại chỗ này, có lẽ là bị mật ong thu hút.
“Chúng ta bị lừa rồi.” Đông Tuấn đột nhiên lên tiếng.
“Hả ?”
“Nếu kia thật sự là xác chết phân huỷ thì có lẽ người nọ đã chết được 2 tuần. Khi cơ thể con người phân huỷ sẽ tiết ra các chất giúp đất đai thêm màu mỡ. Nhưng nhìn đi, tại sao chỉ duy nhất vùng đó là không có bóng cây. Có thể thấy đất quanh đó rất cằn cõi. Tại sao hắn cố ý để lại mật ong rồi thu hút đám côn trùng, từ đó dẫn đường cho chúng ta ? Không phải tự nhiên mà có. Đây rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn.”
“Ý anh là....chỗ này là bẫy sao ? Nhưng để làm gì?” Lan Nhi sờ cằm, nghĩ mãi không thông.
“Giả sử như hắn không ngờ đến sự xuất hiện của chúng ta ?”
Nghe Đông Tuấn nói một câu mập mờ, cô hơi nhíu mi tâm. Sau đó “À” một tiếng. Có thể là trước đó tên kia đã thực hiện hành vi phạm pháp mà không ngờ đến trường hợp cô và anh sẽ đến đây. Vì muốn che dấu nên đã dùng côn trùng để đánh lạc hướng hai người họ.
Trong khoảng thời gian hai người lạc trong cái mớ bòng bong này mà mò mẫm tìm đường thì có lẽ ván đã đóng thuyền, nhiều khả năng hắn đã thủ tiêu toàn bộ chứng cứ mất rồi.
Chậc, lại phí công vô ích.
***
Chiếc xe băng qua con phố xa hoa náo nhiệt. Ngồi trên xe, Lan Nhi tận hưởng khoảng thời gian ít ỏi để nghỉ ngơi. Ban nãy Đông Tuấn có một số việc cần xử lí nên đã về trước. Nhưng nhất quyết không cho cô về một mình, liền ném cô cho Phúc Lâm lo liệu. Cho nên bây giờ cô mới thư thái như này đây.
Vì công tác ngăn chặn Thuần thú sư cực kì quan trọng nên sự kiện đi săn bị hoãn đến 4 tuần nữa. Ngoại trừ khi có người bị thương, để đảm bảo an toàn cho tính mạng các Linh nhân, sự kiện đó liền bị huỷ. Sẽ có một nhóm khác nhận nhiệm vụ.
Bảo Chi....
Cái tên này bỗng dưng hiện ra trong đầu cô.
Dạo này có quá nhiều chuyện xảy ra khiến Lan Nhi dường như không có phút giây nào tu tâm dưỡng tính.
Ngẫm lại, mới thấy trước kia người “bạn” này đã có quá nhiều biểu hiện rồi. Chỉ là vì lòng tin của cô quá lớn, đâm ra....đôi mắt hoàn toàn bị che mờ.
Cô vẫn còn nhớ, ngày cả ba đối đầu với quái vật hồ Lockness. Tại sao Bảo Chi lại trùng hợp bị thương ngay thời điểm mấu chốt ? Là vô tình hay hữu ý, giờ đã có câu trả lời.
Tại sao một Linh nhân Tứ bậc nhỏ bé như cô ta có thể đả thương cô ? Là vì chiếc vòng.
Phải, là chiếc vòng cổ với viên đá màu lam bắt mắt. Ngay từ khi mới gặp nhau lần đầu, cô đã cực kì ấn tượng chiếc vòng đó. Luôn cảm nhận được một nguồn lực khổng lồ phát ra từ viên đá.
Nhưng mà khoan, Hoàng Nguyệt hình như đã dự đoán được chuyện này từ rất lâu. Trước thời điểm diễn ra trận đấu, cậu ấy đã cho cô uống một lọ thuốc. Đó là thuốc giải sao ?
Hoàng Nguyệt làm cách nào mà....
“À, nói đến chuyện này vẫn phải cảm ơn Hồ Thanh Huyền.” Một giọng nói đến từ thế giới tâm linh nối tiếp câu hỏi của Lan Nhi: “Ngày đó tớ dùng Linh lực áp đảo cô ta, bắt cô ta nói ra hậu đài đằng sau. Ờ...cậu biết ai rồi đấy.”
“Đinh Gia Bảo Chi ?!” Nghe xong, trong lòng Lan Nhi bỗng dưng gợn sóng.
“Thuốc mà Bảo Chi sử dụng chính là thành phẩm được kết hợp từ một số loại thược dược và phương pháp luyện đan bí truyền, từ đó chế ra độc dược. Loại độc này làm tê liệt Linh hồn con người, không thể xét trên phương diện khoa học mà nói được. Một khi triệu hồi Linh lực, ngay lập tức bị phản phệ. Biết trước vụ này nên tớ có chuẩn bị thuốc giải. Nhưng vì thời gian cấp bách nên thuốc vẫn chưa được chế hoàn hảo. Phải mất một khoảng thời gian mới có tác dụng. Nghĩ lại vẫn thấy cay cô ta nha.”
“Từ lúc nào mà cậu đã thăm dò ra hết vậy. Mấy thông tin này chỉ người trong ngành mới biết....”Nghĩ tới người đưa thuốc giải cho Hoàng Nguyệt, cô mới vỗ trán: “Mộc Thành Vinh ?”
“Là anh ta chứ còn ai vào đây ?”
Lan Nhi thầm cảm thán. Trong người cô tồn tại một con người có cái nhìn thấu tận chân trời. Mọi đường đi lối về đều được tính toán cẩn thận. Từ trước đến nay, cuộc sống của cô đều diễn ra theo đúng kế hoạch của cậu ấy.
Chậc chậc....Hoàng Nguyệt có lẽ đã đủ điều kiện để được forbes ghi vào danh sách những sinh vật nguy hiểm nhất rồi.
Tín hiệu đèn đỏ hiện lên, ô tô chậm rãi phanh lại. Cô chống cằm nhìn ra dòng người tấp nập. Không hiểu sao ánh nhìn của mọi người tự nhiên dồn vào một chỗ duy nhất.
Ai kia ?
Qua lớp cửa kính cùng với ánh đèn đường lấp ló, một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt cô.
Một thai phụ cùng bộ đầm trắng giản dị. Một nét mặt chất phác hiền hậu của người con gái miền Trung.
Khánh Hằng ? Đúng ! Chính là cô ấy !
Đảo mắt quan sát xung quanh, cô thấy một người đàn ông xăm trổ đầy mình đứng đối diện Khánh Hằng. Bên cạnh là đứa con gái người như chó không xương dựa vào người hắn.
Tiếp đó là vẻ mặt.
Khánh Hằng đang ôm mặt khóc đau đớn. Còn tên kia thì nhởn nhơ châm điếu thuốc lá nhả hơi vào mặt cô ấy.
Cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc. Những năm trở lại đây truyền thông liên tục đưa tin hàng loạt vụ tương tự. Liếc mắt một cái liền nhận ra tình hình.
Quân khốn nạn !
“Phúc Lâm! Dừng xe.”
Một phần mười mấy giây, bản chất bên trong cô đã bị linh hồn Lưu Hoàng Nguyệt chiếm hữu. Cơn giận dữ này không phải ai cũng có thể cảm nhận được. Họ chỉ biết rằng, hôm nay sẽ có một kẻ phải chết !
Xã hội thối nát. Tình cảm bị khinh rẻ. Nhớ đến cuộc nói chuyện của Bạch Nhân mà cô vô tình nghe được, nỗi căm phẫn càng lớn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.