Chương 8: Tương phùng
Nguyệt Dạ Thiên Lý
31/08/2019
Màn sương dày đặc bỗng tan dần. Khung cảnh trước
mắt hiện rõ mồn một. Hoàng Nguyệt choáng ngộp ngắm nhìn mọi thứ, tám
chín phần lại rất khó tin.
Xung quanh cô sắc đỏ ngập trời, hương thơm từ cánh hoa hồng dịu nhẹ phảng phất trong gió. Cả một vùng đỏ rực vô cùng diễm lệ.
Ban nãy còn đang ở con đường đất, đi lòng vòng một cái liền đến nơi này ? Đây là có một bàn tay kì diệu đang thúc đẩy cô sao ?
Xa xa là những dãy nhà nối đuôi nhau được trang trí mang đậm phong cách châu Âu cổ điển. Lối kiến trúc này có lẽ thuộc vào thời Victoria. Từng đường nét đều rất tinh tế. Với tông màu chủ đạo là màu trắng. Cây xanh ở khắp muôn nơi, không khí dễ chịu khác hẳn với đường phố bụi bặm bên ngoài. Nơi này rất rộng, ước tính vài chục héc ta. Đối với những người lần đầu tiếp xúc với vẻ đẹp này có lẽ đều bị hút hồn. Nhưng hiện giờ cô không còn tâm tình thưởng thức cảnh đẹp thơ mộng.
Hoàng Nguyệt vận dụng cả bộ não của mình, cố gắng suy đoán xem đây là nơi nào.
Một tiếng " rộp " vang lên, lá khô trên nền đất vỡ vụn. Thanh âm tương tự cứ vang lên dồn dập, thiếu chút nữa khiến tim cô bay khỏi lồng ngực. Điều chỉnh cảm xúc, thiếu nữ thận trọng xoay người lại.
Người con trai với bộ âu phục trắng đứng cạnh bụi hoa, khuôn mặt anh ta tuấn dật lịch lãm, làn da rắn chắc, cánh môi mỏng quyến rũ, khóe mắt hẹp dài, thân thể đĩnh bạt. Đây đúng là dung nhan độc nhất vô nhị !
Hoàng Nguyệt nhất thời hồn bay phách lạc. Đoạn, cô thanh tỉnh ngẩng đầu đánh giá người kia. Trong lòng tự nhiên dâng lên một loại cảm giác cổ quái.
Tim cô đập rất nhanh, có lẽ là vì sợ hãi trước khí thế lạnh lẽo của người kia. Nhưng dựa vào cảm giác quen thuộc này thì giả thiết kia có phần không hợp lí.
Nhìn vào đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm, tim cô như bị một bàn tay băng giá bóp nghẹt, hô hấp không thông.
Sống trên đời 15 năm, cô tuyệt đối không có loại cảm giác này !
Rất quen thuộc, nhưng rất lạ lẫm. Có chút thương tâm, nhưng lại vô cùng bài xích.
Lời này hơi mâu thuẫn. Câu sau vả câu trước. Đến cô là nguyên chủ còn thấy khó hiểu đến buồn cười.
Người này Hoàng Nguyệt rõ ràng chưa gặp qua. Sao có thể thấy quen thuộc chứ ?
Ánh mắt băng lãnh nhìn cô. Rồi vẻ bất ngờ bỗng xuất hiện trên gương mặt tuấn mỹ. Khóe miệng anh nhếch lên, đôi lông mày nhíu lại, dù lạnh lùng nhưng vẫn yêu mỵ khiến kẻ khác tan cõi nát lòng :
“Tôi cầu không được. Cô đã tự động đến đây nộp mạng. Hơn nữa còn đi vào cấm địa của bản thiếu gia. Đúng là gan lớn bằng trời.”
Anh từ trước tới nay chưa từng gặp ai như Hoàng Nguyệt. Nữ nhân một khi gặp anh thì không ai không có ánh mắt hoa si mê muội. Nhưng còn cô ? Chỉ nhìn anh mà đến nụ cười thiện cảm càng không có.
- Anh là ai ? - Cô cảnh giác nhìn nam nhân trước mặt. Cố gắng lục tung kí ức xem đã gặp người này ở đâu.
Cộng thêm lời nói vô cùng hung ác của anh ta, đặc biệt dấy lên sự nghi ngờ trong lòng cô. Mới gặp lần đầu sao đã ở thế giương cung bạt kiếm như này ?
Anh ta nói Linh học viện? Đó là chỗ quái nào chứ ? Nơi cô đang tìm là trường Võ Thị Sáu cơ mà !
Ngón tay thon dài của người con trai chậm rãi ngắt xuống bông hồng bên đường. Anh ta tiến đến nơi cô đang đứng, Hoàng Nguyệt theo phản xạ lùi về sau. Nhưng không ngờ anh lại chìa bông hồng ra trước mặt cô, cùng với ánh nhìn đầy ý vị.
- Cùng là một người nhưng tính tình lại không giống nhau. Vai diễn thỏ trắng ngây thơ không hợp với cô đâu. Trở về với con thỏ hoang dã của tối đó đi.
Long nhãn của anh có thể nhìn thấu vạn vật. Dám khẳng định 100% cô chắc chắn là thiếu nữ đêm đó.
Mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng, Hoàng Nguyệt đưa tay đỡ trán. Cô lạc vào chỗ khỉ ho cò gáy nào đó, rồi gặp phải một thiếu niên lãng tử, hơn nữa anh ta còn nhận lầm cô với ai đó. Tình cảnh này cũng quá éo le đi. ?
A ! Ai có thể nói cho cô biết thực hư rốt cục thế nào ?!
Thiếu niên quét mắt nhìn, cô hoá ra là một tuyệt sắc, khó trách đám tay chân của anh lại không kiềm được thú tính. Dung mạo của cô không đơn thuần là đẹp nhờ mỹ phẩm, mà chính là đẹp tự nhiên! Hơn nữa còn toát lên vẻ thanh tao hiếm có.
Hoàng Nguyệt khẽ buông một hơi thở dài. Cúi người khách khí nói :
-Vị này, có lẽ anh đã nhận lầm. - Lời đã nói ra, cô toan bỏ đi. Tốt xấu gì cũng là người lạ, cô không nên hành xử lỗ mãng.
- Này, học sinh mới, cô không cần tôi dẫn đường thì thôi vậy.
Học sinh mới là đang nói cô sao? Xung quanh đây vô cùng heo hút hồn hậu. Khả năng đây là ngôi trường cô cần tìm cũng rất cao. Hoàng Nguyệt theo bản năng kinh ngạc quay lại :
- Đây là Võ Thị Sáu ?
- Chỉ những ai sở hữu Linh lực hoặc sức mạnh đặc biệt mới có thể bước qua kết giới. Không ai nói cho cô biết sao ? - Anh trái lại còn hỏi ngược với cô. Xem như đã trả lời câu hỏi.
Trong đầu Hoàng Nguyệt chất đầy những câu hỏi hóc búa. Có lẽ nên để người này dẫn đường, đây là cơ hội để lấy thông tin từ anh ta. Nói là làm, cô đáp lại với không một chút do dự :
- Vậy phiền anh rồi.
Anh nở nụ cười tà mị đầy mê hoặc :
- Rất sẵn lòng.
Cả hai bước trên dải hành lang trải dài đến phía cánh cửa phòng giáo vụ. Hoàng Nguyệt bỗng dừng lại bên phía cửa sổ, cô bật tiếng :
- LINH là gì ?
- Cô thực sự không biết cái gì ? - Ngay từ đầu anh đã bán tín bán nghi, vẻ mặt ngơ ngác đó của cô là minh chứng rõ ràng nhất. Có khi....cô còn không biết bản thân có Linh lực cũng nên.
- Linh là một thứ vũ khí sinh ra từ trong linh hồn của mỗi người. Linh hồn của họ thế nào, thì vũ khí sẽ có hình dạng như thế. Có người là kiếm, có người là thương, có người lại là nhẫn. Khi ta chết, thì linh hồn sẽ đi tìm một vật chủ thay thế khác, vật chủ có nghĩa là thân thể, một vòng tuần hoàn như vậy sẽ lặp đi lặp lại.
- Có những trường hợp ngoại lệ, linh hồn trong khi lưu lạc sẽ gặp phải những biến cố và trở thành linh hồn tà ác, phục vụ cho ác quỷ. Mấy biến cố đó thì không nói rõ ra được, vì có vô số trường hợp không thể kể hết. Ngôi trường này là nơi đào tạo những người sở hữu LINH. Ban ngày vẫn học những môn bình thường như bao trường khác. Đến chiều, sẽ trở thành một học viện LINH. Và cái bảng Võ Thị Sáu ngoài kia chỉ là vỏ bọc bề ngoài. Xung quanh trường có lập kết giới, người bình thường không thể đi qua. Trừ khi pcó được sự cho phép mở kết giới từ hiệu trưởng.
Hoàng Nguyệt đáp lại với vẻ mặt khó tin :
- Nghe...phản khoa học quá a...
Dì Chi vì sao lại gửi cô vào nơi này. Không lẽ cô cũng có siêu năng lực đặc biệt nào đó ?
- Ha, trên thế giới này không gì là không thể.
Anh đưa tay ép vào lồng ngực, hút hết thần khí tập trung vào một chỗ. Ánh sáng kì diệu màu hổ phách bao trùm lấy khoảng không gần đó, xoáy rồi đan xen vào nhau, tụ lại thành hình dạng một chiếc súc lục trắng thật chói mắt. Dựa theo cấu tạo thì cũng có thể suy ra nguyên lý hoạt động, là một chiếc súng ngắn phản lực. Báng súng còn có một hoạ tiết ánh kim, đặc biệt tản ra ngọn lửa, vô tri vô giác mê hoặc người nhìn.
- Thật đẹp - Hoàng Nguyệt nhịn không được mà mở miệng cảm thán.
- Tin chưa ?
Cô nửa tin nửa ngờ ậm ừ, sau màn vừa rồi thì ít nhiều gì cô ba phần bị thuyết phục :
- Nếu lời của anh là thật, thì người thường không có tư cách vào đây. Không lẽ tôi cũng có Linh lực ? Có thể cho tôi biết nó là loại gì không ?
- Đến chiều sẽ biết.
- Hả ? - Lời này có ý gì đây? Không lẽ chiều nay....
Nghĩ miên man tự lúc nào cô đã đứng trước phòng giáo vụ. Nhìn vào cánh cửa cũng đủ biết bên trong ra sao, từng đường nét trên cửa gỗ được điêu khắc tỉ mỉ. Nói thế nào chứ phòng giáo vụ cũng quá trang hoàng ! Khác xa ngôi trường quý tộc trước đây cô học, so với Võ Thị Sáu thì lại bần hàn hơn.
Giọng nói của một người phụ nữ vang lên, thu hút sự chú ý của cô. Người phụ nữ mặc bộ áo dài truyền thống, thân hình đầy đặn với khuôn mặt ma mị chết người. Cô ấy là giáo viên thật sao ?!
- A ! Không ngờ thiếu gia nhà ta lại có thể dắt một tiểu mỹ nữ đi cùng nha. Lại còn là một học sinh mới nữa, đúng là chuyện động trời !
- Cô Hòa, đừng đùa nữa. Mau giúp con bé làm thủ tục nhập học. - Thiếu niên miễn cưỡng mở miệng, vẻ mặt không thể nào đen hơn nữa.
- Được rồi được rồi, cô bé mau qua đây nào - Diệu Hòa nhìn Hoàng Nguyệt mỉm cười dịu dàng.
- Dạ....vâng....
XẸT ---
Diệu Hòa nhẹ nhàng kéo chiếc ghế ra, bộ dáng vô cùng từ tốn.
- Ừm...xem nào...tên em là Nguyễn Lan Nhi ? Và đây là ngày đầu tiên em nhập học ?
Lan Nhi là cái tên mà tộc trưởng Lưu gia đã sắp xếp cho cô từ lâu, cái tên này nghe cũng rất bắt tai. Cô vốn cũng đã quen. Vì cái tên này đã được cô sử dụng từ khi rời khỏi cổng Lưu gia. Tính ra đã được hai năm rồi.
- Vâng.
- Vậy em biết hệ thống hoạt động của ngôi trường này rồi chứ ?
Nét mặt cô thoáng chốc khó xử :
- Điều này.....thực ra là......
Mươi phút trôi qua, Diệu Hòa đại khái đã nắm rõ tình hình của Lan Nhi.
- Cái này khá rắc rối đó nha. Em đã bao giờ cảm thấy bản thân mình có chút gì đó thay đổi không, hoặc là làm những hành động mà người thường không thể nào làm được ấy ?
Trải qua nhiều chuyện như vậy. Nếu là thay đổi thì bên trong bản thân cô đương nhiên phải có. Chẳng qua những điều này đều là tự nhiên, không đáng kể.
- Em không hề cảm thấy có gì bất thường...
- Vậy thì kì lạ rồi, dì của em có lẽ là đã phát hiện ra điều gì đó nên mới đăng kí ngôi trường này cho em. Nhưng đến bản thân em cũng không nhận ra, đây là nhầm lẫn chăng ?
-..........
Dì Chi, rốt cục dì đang có mưu tính gì vậy ? Tốt xấu gì cũng phải cho cháu biệt thực hư chứ ?
- Thôi được rồi, chiều nay em đến phía sân sau của trường gặp cô nhé, đó là nơi sẽ diễn ra bài kiểm tra của em. Giờ Đông Tuấn sẽ đưa em đến lớp, được chứ ?
Đông Tuấn, thì ra đó là tên của anh ta. Nhưng cái tên này không hiểu sao lại nghe quen tai.
- Vâng ạ. Tạm biệt cô giáo. - Lan Nhi khách khí cúi chào tạm biệt.
Bước ra khỏi cửa.
Đông Tuấn nhìn cô mỉm cười gian tà, lại nói một câu không kém khó hiểu :
- Lan Nhi, cái tên này không hề giống với bản chất của cô nhỉ.
- Ừm, anh nói đúng.....- Cô như hiểu ý vị trong câu nói cũng tuỳ ý đáp lại.
Cả hai đứng trước cửa lớp học. Lớp D, đây là nơi tập trung của những thành phần cá biệt. Không ngờ mới ngày đầu tiên lại phải dính vào lớp này, nhưng nếu là học sinh chuyển trường. Thì đây là chuyện bình thường.
Lan Nhi cúi người cảm tạ :
- Cảm ơn anh vì sự chỉ dẫn, hôm nay quả thực đã phiền đến anh rồi.
- Này - Anh rút ra một chiếc thẻ rồi đưa cho cô - Đây là danh thiếp của tôi, có việc thì cứ tìm đến.
Cô nhận lấy rồi lặng lẽ bước vào lớp học, thực ra là nhận cho có. Cô không nghĩ mình sẽ tiếp tục dan díu gì với người này.
Đông Tuấn vẫn dõi theo cô từ phía sau, lại không ngừng cao hứng. Cô bỗng trở nên điềm tĩnh như vậy, khác hẳn với vẻ nổi loạn của tối hôm đó. Người con gái này có bao nhiêu bộ mặt thì chẳng ai thấu. Ngày ấy anh điều hơn 10 trợ lí đi tìm kiếm thông tin về cô. Nhưng không một ai tra ra, dù chỉ là dấu vết nhỏ. Cô cứ như một cơn gió chợt đến chợt đi, tựa như ma nữ vậy.
Haha, nếu quả thật là thế thì rất đáng mong chờ!
***
Bầu không khí trong lớp như ngưng trọng trong vài phút. Cả lớp ngây người như đón chào một vị thiên sứ hạ trần.
Người con gái này...thực sự quá đẹp.....đẹp đến mức hoàn mỹ ! Phía dưới không ngừng rộn lên tiếng tung hô.
- Nghe nói hôm nay lớp ta có học sinh mới, không ngờ lại là một đại mỹ nhân !
- Phải đấy phải đấy.
- Không biết Linh lực của cô ấy ra sao nhỉ ?
- Ôi, tôi muốn làm quen với cô ấy !
Cô Hiền chủ nhiệm đứng trên bục giảng, gằn giọng nói :
- Từ nay lớp ta có thêm một thành viên mới, giới thiệu bản thân đi em.
Cô nở nụ cười thân thiện :
- Mình là Nguyễn Lan Nhi, sở thích vẽ tranh. Về Linh lực thì hiểu biết của mình khá hạn hẹp. Từ nay về sau xin được các cao nhân giảng dạy nhiều hơn. - Lời giới thiệu không thể nào ngắn gọn hơn, chính xác thì cô chẳng muốn tốn thời gian cho màn này.
Cô đảo mắt nhìn quanh lớp. Tiếng xì xào bàn tán không ngừng dấy lên. Bất quá cô chỉ biết cười khổ ! Nếu cả lớp biết cô là đứa con hoang của Lưu gia mà thiên hạ đồn đại về thì có trời mới thấu họ còn mở miệng tấm tắc vậy không ?
Ánh mắt cô dừng lại trên một khuôn mặt quen thuộc. Hốc mắt của cô tức khắc đỏ lên !
- Sao có thể....cậu là........ - Lan Nhi uất nghẹn. Cô nói không thành lời.
- Hoàng Nguyệt ?! Có thật là cậu không ?? - Cô bạn ngồi dưới theo bản năng đập bàn đứng dậy, không thể kìm lòng mà thốt lên tự vấn.
- A ! Minh Thư ! Suỵt ------
Chợt nhớ ra điều gì đó quan trọng, Minh Thư mặt tái mét tự khoá miệng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cô Hiền chủ nhiệm thấy đôi mắt của hai học trò mình lóe sáng, lập tức hiểu ý liền lên tiếng :
- Ồ, hai tiểu cô nương này có quen nhau ? Được, tôi thanh toàn cho hai vị. Lan Nhi xuống chỗ Minh Thư ngồi.
Xung quanh cô sắc đỏ ngập trời, hương thơm từ cánh hoa hồng dịu nhẹ phảng phất trong gió. Cả một vùng đỏ rực vô cùng diễm lệ.
Ban nãy còn đang ở con đường đất, đi lòng vòng một cái liền đến nơi này ? Đây là có một bàn tay kì diệu đang thúc đẩy cô sao ?
Xa xa là những dãy nhà nối đuôi nhau được trang trí mang đậm phong cách châu Âu cổ điển. Lối kiến trúc này có lẽ thuộc vào thời Victoria. Từng đường nét đều rất tinh tế. Với tông màu chủ đạo là màu trắng. Cây xanh ở khắp muôn nơi, không khí dễ chịu khác hẳn với đường phố bụi bặm bên ngoài. Nơi này rất rộng, ước tính vài chục héc ta. Đối với những người lần đầu tiếp xúc với vẻ đẹp này có lẽ đều bị hút hồn. Nhưng hiện giờ cô không còn tâm tình thưởng thức cảnh đẹp thơ mộng.
Hoàng Nguyệt vận dụng cả bộ não của mình, cố gắng suy đoán xem đây là nơi nào.
Một tiếng " rộp " vang lên, lá khô trên nền đất vỡ vụn. Thanh âm tương tự cứ vang lên dồn dập, thiếu chút nữa khiến tim cô bay khỏi lồng ngực. Điều chỉnh cảm xúc, thiếu nữ thận trọng xoay người lại.
Người con trai với bộ âu phục trắng đứng cạnh bụi hoa, khuôn mặt anh ta tuấn dật lịch lãm, làn da rắn chắc, cánh môi mỏng quyến rũ, khóe mắt hẹp dài, thân thể đĩnh bạt. Đây đúng là dung nhan độc nhất vô nhị !
Hoàng Nguyệt nhất thời hồn bay phách lạc. Đoạn, cô thanh tỉnh ngẩng đầu đánh giá người kia. Trong lòng tự nhiên dâng lên một loại cảm giác cổ quái.
Tim cô đập rất nhanh, có lẽ là vì sợ hãi trước khí thế lạnh lẽo của người kia. Nhưng dựa vào cảm giác quen thuộc này thì giả thiết kia có phần không hợp lí.
Nhìn vào đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm, tim cô như bị một bàn tay băng giá bóp nghẹt, hô hấp không thông.
Sống trên đời 15 năm, cô tuyệt đối không có loại cảm giác này !
Rất quen thuộc, nhưng rất lạ lẫm. Có chút thương tâm, nhưng lại vô cùng bài xích.
Lời này hơi mâu thuẫn. Câu sau vả câu trước. Đến cô là nguyên chủ còn thấy khó hiểu đến buồn cười.
Người này Hoàng Nguyệt rõ ràng chưa gặp qua. Sao có thể thấy quen thuộc chứ ?
Ánh mắt băng lãnh nhìn cô. Rồi vẻ bất ngờ bỗng xuất hiện trên gương mặt tuấn mỹ. Khóe miệng anh nhếch lên, đôi lông mày nhíu lại, dù lạnh lùng nhưng vẫn yêu mỵ khiến kẻ khác tan cõi nát lòng :
“Tôi cầu không được. Cô đã tự động đến đây nộp mạng. Hơn nữa còn đi vào cấm địa của bản thiếu gia. Đúng là gan lớn bằng trời.”
Anh từ trước tới nay chưa từng gặp ai như Hoàng Nguyệt. Nữ nhân một khi gặp anh thì không ai không có ánh mắt hoa si mê muội. Nhưng còn cô ? Chỉ nhìn anh mà đến nụ cười thiện cảm càng không có.
- Anh là ai ? - Cô cảnh giác nhìn nam nhân trước mặt. Cố gắng lục tung kí ức xem đã gặp người này ở đâu.
Cộng thêm lời nói vô cùng hung ác của anh ta, đặc biệt dấy lên sự nghi ngờ trong lòng cô. Mới gặp lần đầu sao đã ở thế giương cung bạt kiếm như này ?
Anh ta nói Linh học viện? Đó là chỗ quái nào chứ ? Nơi cô đang tìm là trường Võ Thị Sáu cơ mà !
Ngón tay thon dài của người con trai chậm rãi ngắt xuống bông hồng bên đường. Anh ta tiến đến nơi cô đang đứng, Hoàng Nguyệt theo phản xạ lùi về sau. Nhưng không ngờ anh lại chìa bông hồng ra trước mặt cô, cùng với ánh nhìn đầy ý vị.
- Cùng là một người nhưng tính tình lại không giống nhau. Vai diễn thỏ trắng ngây thơ không hợp với cô đâu. Trở về với con thỏ hoang dã của tối đó đi.
Long nhãn của anh có thể nhìn thấu vạn vật. Dám khẳng định 100% cô chắc chắn là thiếu nữ đêm đó.
Mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng, Hoàng Nguyệt đưa tay đỡ trán. Cô lạc vào chỗ khỉ ho cò gáy nào đó, rồi gặp phải một thiếu niên lãng tử, hơn nữa anh ta còn nhận lầm cô với ai đó. Tình cảnh này cũng quá éo le đi. ?
A ! Ai có thể nói cho cô biết thực hư rốt cục thế nào ?!
Thiếu niên quét mắt nhìn, cô hoá ra là một tuyệt sắc, khó trách đám tay chân của anh lại không kiềm được thú tính. Dung mạo của cô không đơn thuần là đẹp nhờ mỹ phẩm, mà chính là đẹp tự nhiên! Hơn nữa còn toát lên vẻ thanh tao hiếm có.
Hoàng Nguyệt khẽ buông một hơi thở dài. Cúi người khách khí nói :
-Vị này, có lẽ anh đã nhận lầm. - Lời đã nói ra, cô toan bỏ đi. Tốt xấu gì cũng là người lạ, cô không nên hành xử lỗ mãng.
- Này, học sinh mới, cô không cần tôi dẫn đường thì thôi vậy.
Học sinh mới là đang nói cô sao? Xung quanh đây vô cùng heo hút hồn hậu. Khả năng đây là ngôi trường cô cần tìm cũng rất cao. Hoàng Nguyệt theo bản năng kinh ngạc quay lại :
- Đây là Võ Thị Sáu ?
- Chỉ những ai sở hữu Linh lực hoặc sức mạnh đặc biệt mới có thể bước qua kết giới. Không ai nói cho cô biết sao ? - Anh trái lại còn hỏi ngược với cô. Xem như đã trả lời câu hỏi.
Trong đầu Hoàng Nguyệt chất đầy những câu hỏi hóc búa. Có lẽ nên để người này dẫn đường, đây là cơ hội để lấy thông tin từ anh ta. Nói là làm, cô đáp lại với không một chút do dự :
- Vậy phiền anh rồi.
Anh nở nụ cười tà mị đầy mê hoặc :
- Rất sẵn lòng.
Cả hai bước trên dải hành lang trải dài đến phía cánh cửa phòng giáo vụ. Hoàng Nguyệt bỗng dừng lại bên phía cửa sổ, cô bật tiếng :
- LINH là gì ?
- Cô thực sự không biết cái gì ? - Ngay từ đầu anh đã bán tín bán nghi, vẻ mặt ngơ ngác đó của cô là minh chứng rõ ràng nhất. Có khi....cô còn không biết bản thân có Linh lực cũng nên.
- Linh là một thứ vũ khí sinh ra từ trong linh hồn của mỗi người. Linh hồn của họ thế nào, thì vũ khí sẽ có hình dạng như thế. Có người là kiếm, có người là thương, có người lại là nhẫn. Khi ta chết, thì linh hồn sẽ đi tìm một vật chủ thay thế khác, vật chủ có nghĩa là thân thể, một vòng tuần hoàn như vậy sẽ lặp đi lặp lại.
- Có những trường hợp ngoại lệ, linh hồn trong khi lưu lạc sẽ gặp phải những biến cố và trở thành linh hồn tà ác, phục vụ cho ác quỷ. Mấy biến cố đó thì không nói rõ ra được, vì có vô số trường hợp không thể kể hết. Ngôi trường này là nơi đào tạo những người sở hữu LINH. Ban ngày vẫn học những môn bình thường như bao trường khác. Đến chiều, sẽ trở thành một học viện LINH. Và cái bảng Võ Thị Sáu ngoài kia chỉ là vỏ bọc bề ngoài. Xung quanh trường có lập kết giới, người bình thường không thể đi qua. Trừ khi pcó được sự cho phép mở kết giới từ hiệu trưởng.
Hoàng Nguyệt đáp lại với vẻ mặt khó tin :
- Nghe...phản khoa học quá a...
Dì Chi vì sao lại gửi cô vào nơi này. Không lẽ cô cũng có siêu năng lực đặc biệt nào đó ?
- Ha, trên thế giới này không gì là không thể.
Anh đưa tay ép vào lồng ngực, hút hết thần khí tập trung vào một chỗ. Ánh sáng kì diệu màu hổ phách bao trùm lấy khoảng không gần đó, xoáy rồi đan xen vào nhau, tụ lại thành hình dạng một chiếc súc lục trắng thật chói mắt. Dựa theo cấu tạo thì cũng có thể suy ra nguyên lý hoạt động, là một chiếc súng ngắn phản lực. Báng súng còn có một hoạ tiết ánh kim, đặc biệt tản ra ngọn lửa, vô tri vô giác mê hoặc người nhìn.
- Thật đẹp - Hoàng Nguyệt nhịn không được mà mở miệng cảm thán.
- Tin chưa ?
Cô nửa tin nửa ngờ ậm ừ, sau màn vừa rồi thì ít nhiều gì cô ba phần bị thuyết phục :
- Nếu lời của anh là thật, thì người thường không có tư cách vào đây. Không lẽ tôi cũng có Linh lực ? Có thể cho tôi biết nó là loại gì không ?
- Đến chiều sẽ biết.
- Hả ? - Lời này có ý gì đây? Không lẽ chiều nay....
Nghĩ miên man tự lúc nào cô đã đứng trước phòng giáo vụ. Nhìn vào cánh cửa cũng đủ biết bên trong ra sao, từng đường nét trên cửa gỗ được điêu khắc tỉ mỉ. Nói thế nào chứ phòng giáo vụ cũng quá trang hoàng ! Khác xa ngôi trường quý tộc trước đây cô học, so với Võ Thị Sáu thì lại bần hàn hơn.
Giọng nói của một người phụ nữ vang lên, thu hút sự chú ý của cô. Người phụ nữ mặc bộ áo dài truyền thống, thân hình đầy đặn với khuôn mặt ma mị chết người. Cô ấy là giáo viên thật sao ?!
- A ! Không ngờ thiếu gia nhà ta lại có thể dắt một tiểu mỹ nữ đi cùng nha. Lại còn là một học sinh mới nữa, đúng là chuyện động trời !
- Cô Hòa, đừng đùa nữa. Mau giúp con bé làm thủ tục nhập học. - Thiếu niên miễn cưỡng mở miệng, vẻ mặt không thể nào đen hơn nữa.
- Được rồi được rồi, cô bé mau qua đây nào - Diệu Hòa nhìn Hoàng Nguyệt mỉm cười dịu dàng.
- Dạ....vâng....
XẸT ---
Diệu Hòa nhẹ nhàng kéo chiếc ghế ra, bộ dáng vô cùng từ tốn.
- Ừm...xem nào...tên em là Nguyễn Lan Nhi ? Và đây là ngày đầu tiên em nhập học ?
Lan Nhi là cái tên mà tộc trưởng Lưu gia đã sắp xếp cho cô từ lâu, cái tên này nghe cũng rất bắt tai. Cô vốn cũng đã quen. Vì cái tên này đã được cô sử dụng từ khi rời khỏi cổng Lưu gia. Tính ra đã được hai năm rồi.
- Vâng.
- Vậy em biết hệ thống hoạt động của ngôi trường này rồi chứ ?
Nét mặt cô thoáng chốc khó xử :
- Điều này.....thực ra là......
Mươi phút trôi qua, Diệu Hòa đại khái đã nắm rõ tình hình của Lan Nhi.
- Cái này khá rắc rối đó nha. Em đã bao giờ cảm thấy bản thân mình có chút gì đó thay đổi không, hoặc là làm những hành động mà người thường không thể nào làm được ấy ?
Trải qua nhiều chuyện như vậy. Nếu là thay đổi thì bên trong bản thân cô đương nhiên phải có. Chẳng qua những điều này đều là tự nhiên, không đáng kể.
- Em không hề cảm thấy có gì bất thường...
- Vậy thì kì lạ rồi, dì của em có lẽ là đã phát hiện ra điều gì đó nên mới đăng kí ngôi trường này cho em. Nhưng đến bản thân em cũng không nhận ra, đây là nhầm lẫn chăng ?
-..........
Dì Chi, rốt cục dì đang có mưu tính gì vậy ? Tốt xấu gì cũng phải cho cháu biệt thực hư chứ ?
- Thôi được rồi, chiều nay em đến phía sân sau của trường gặp cô nhé, đó là nơi sẽ diễn ra bài kiểm tra của em. Giờ Đông Tuấn sẽ đưa em đến lớp, được chứ ?
Đông Tuấn, thì ra đó là tên của anh ta. Nhưng cái tên này không hiểu sao lại nghe quen tai.
- Vâng ạ. Tạm biệt cô giáo. - Lan Nhi khách khí cúi chào tạm biệt.
Bước ra khỏi cửa.
Đông Tuấn nhìn cô mỉm cười gian tà, lại nói một câu không kém khó hiểu :
- Lan Nhi, cái tên này không hề giống với bản chất của cô nhỉ.
- Ừm, anh nói đúng.....- Cô như hiểu ý vị trong câu nói cũng tuỳ ý đáp lại.
Cả hai đứng trước cửa lớp học. Lớp D, đây là nơi tập trung của những thành phần cá biệt. Không ngờ mới ngày đầu tiên lại phải dính vào lớp này, nhưng nếu là học sinh chuyển trường. Thì đây là chuyện bình thường.
Lan Nhi cúi người cảm tạ :
- Cảm ơn anh vì sự chỉ dẫn, hôm nay quả thực đã phiền đến anh rồi.
- Này - Anh rút ra một chiếc thẻ rồi đưa cho cô - Đây là danh thiếp của tôi, có việc thì cứ tìm đến.
Cô nhận lấy rồi lặng lẽ bước vào lớp học, thực ra là nhận cho có. Cô không nghĩ mình sẽ tiếp tục dan díu gì với người này.
Đông Tuấn vẫn dõi theo cô từ phía sau, lại không ngừng cao hứng. Cô bỗng trở nên điềm tĩnh như vậy, khác hẳn với vẻ nổi loạn của tối hôm đó. Người con gái này có bao nhiêu bộ mặt thì chẳng ai thấu. Ngày ấy anh điều hơn 10 trợ lí đi tìm kiếm thông tin về cô. Nhưng không một ai tra ra, dù chỉ là dấu vết nhỏ. Cô cứ như một cơn gió chợt đến chợt đi, tựa như ma nữ vậy.
Haha, nếu quả thật là thế thì rất đáng mong chờ!
***
Bầu không khí trong lớp như ngưng trọng trong vài phút. Cả lớp ngây người như đón chào một vị thiên sứ hạ trần.
Người con gái này...thực sự quá đẹp.....đẹp đến mức hoàn mỹ ! Phía dưới không ngừng rộn lên tiếng tung hô.
- Nghe nói hôm nay lớp ta có học sinh mới, không ngờ lại là một đại mỹ nhân !
- Phải đấy phải đấy.
- Không biết Linh lực của cô ấy ra sao nhỉ ?
- Ôi, tôi muốn làm quen với cô ấy !
Cô Hiền chủ nhiệm đứng trên bục giảng, gằn giọng nói :
- Từ nay lớp ta có thêm một thành viên mới, giới thiệu bản thân đi em.
Cô nở nụ cười thân thiện :
- Mình là Nguyễn Lan Nhi, sở thích vẽ tranh. Về Linh lực thì hiểu biết của mình khá hạn hẹp. Từ nay về sau xin được các cao nhân giảng dạy nhiều hơn. - Lời giới thiệu không thể nào ngắn gọn hơn, chính xác thì cô chẳng muốn tốn thời gian cho màn này.
Cô đảo mắt nhìn quanh lớp. Tiếng xì xào bàn tán không ngừng dấy lên. Bất quá cô chỉ biết cười khổ ! Nếu cả lớp biết cô là đứa con hoang của Lưu gia mà thiên hạ đồn đại về thì có trời mới thấu họ còn mở miệng tấm tắc vậy không ?
Ánh mắt cô dừng lại trên một khuôn mặt quen thuộc. Hốc mắt của cô tức khắc đỏ lên !
- Sao có thể....cậu là........ - Lan Nhi uất nghẹn. Cô nói không thành lời.
- Hoàng Nguyệt ?! Có thật là cậu không ?? - Cô bạn ngồi dưới theo bản năng đập bàn đứng dậy, không thể kìm lòng mà thốt lên tự vấn.
- A ! Minh Thư ! Suỵt ------
Chợt nhớ ra điều gì đó quan trọng, Minh Thư mặt tái mét tự khoá miệng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cô Hiền chủ nhiệm thấy đôi mắt của hai học trò mình lóe sáng, lập tức hiểu ý liền lên tiếng :
- Ồ, hai tiểu cô nương này có quen nhau ? Được, tôi thanh toàn cho hai vị. Lan Nhi xuống chỗ Minh Thư ngồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.