Chương 2: Chạy Trốn (1)
Xuân Phúc
13/01/2022
Chiếc bóng cô gái váy đỏ bí ẩn đứng bên ngoài căn biệt thư lộng lẫy, tưới đẫm những rèm cửa và thảm bằng xăng, ánh mắt tà ác xoáy sâu vào dòng người hoảng loạn bên trong, nở một nụ cười nham hiểm.
- Các người hãy chuẩn bị cho cái chết của chính bản thân mình đi lũ tàn độc!
Cô quẹt que diêm, thả nó xuống đất, ngọn lửa hung hãn liền ran rộng ra, nhấn chìm mọi vật trong tầm với của nó. Tiếng lửa cháy lép bép hòa cùng giọng cười man rợ tạo thành một bản giao hưởng kinh hoàng ám ảnh cho người nghe nó.
- Bà ơi, cậu ơi, cháy rồi! Cháy rồi!
Bà Sumitra và Alex giật mình nhìn về phía cánh cửa đang bốc cháy nghi ngút khói đen. Tất thảy mọi người cũng nhìn theo, ai nấy đều hốt hoảng đi tìm nước dập lửa, số khác cố gọi cho xe cấp cứu, khung cảnh càng thêm nhốn nháo, rối ren gấp trăm lần khi một con rắn khác trườn vào từ cửa sổ, đôi mắt màu vàng kim phẫn nộ nhìn những con người vô tội như muốn ăn tươi nuốt sống họ lớp vảy bàng bạc lấp lánh theo từng chuyển động mềm mại.
- Alex! Alex!
- Dì Sumitra!
- Cứu với! Có ai không? Cứu chúng tôi với!
- Chúng ta sẽ chết ở đây mất thôi, nếu biết thế này thì tôi đã không đến cái nới này rồi!
- Thật là xui xẻo, căn nhà này bị nguyền rủa hay sao vậy?
- Làm ơn cho một chiếc xe cấp cứu đến nhà Modi, chúng tôi đang rất cần gấp!
Vài người đàn ông to con cố đổ những xô nước lạnh vào ngọn lửa dữ tợn nhưng vô ích, khói thì vẫn cứ thoải mái tràn vào trong, khiến mọi người gần như ngạt thở, sắc mặt họ tái nhợt hẳn đi, không ngừng há to miệng để hít được nhiều không khí hơn.
- Các người rồi sẽ chết thôi, đừng cố quá, không chừng quá cố đó, mà tôi nhầm, cho dù các người ngồi yên thì cũng đều vong mạng cả!
Đột nhiên tiếng còi xe vang lên, dòng nước mát lạnh dập tắt ngọn lửa dữ tợn. Gần chục thanh niên lực lưỡng phá cửa xông vào, đưa tất cả mọi người ra bên ngoài của dinh thự nhà Modi.
Lát sau, xác của một người phụ nữ cháy xém được khiêng ra. Bà Sumitra ngất xỉu ngay tại chỗ, phải chừng hai ba cậu con trai to khỏe mới đỡ được bà. Tay chân Alex mềm nhũn, tai anh ù đi, Alex ước mình chưa từng nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng trước mắt, cả vũ trụ trong lòng anh hầu như sụp đổ, tim Alex thắt lại, cái cảm giác khó thở ập đến, lồng ngực anh như bị tắt nghẽn bởi thứ cảm xúc mãnh liệt này.
- Mẹ ơi! - Alex gào lên, nước mắt trào ra từ hai mí mắt đỏ hoe, mặn chát, lượn qua đôi gò má anh. - Mẹ tỉnh lại đi mà! Sao mẹ nỡ bỏ con mà đi chứ? Mẹ đừng bỏ con mà!
Anh ôm Yamini, khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi giữa dòng đời nghiệt ngã, vài người đứng đó, cố ngăn những giọt lệ từ đôi mắt phản chủ đáng ghét. Số phận thật trớ trêu thay, những thứ ta đang có hôm nay sau sẽ còn bên ta. Trong khi một người ở tận cùng của sự đau khổ thì kẻ kia lại trên đỉnh của hạnh phúc.
Hai chiếc bóng đen in lên nền đất lạnh ẩm ướt, dáng vẻ đầy hả hê, nỗi căm phẫn trong đôi mắt chất chứa thù hận phần nào được xoa dịu.
- Phải, năm xưa họ đã giết chết cha mẹ của chúng ta tàn nhẫn ra sao thì hôm nay chúng ta sẽ giết họ y như vậy!
Đám người hiếu kì đã tản đi dần, không ai chú ý đến tân nương của nhà Modi đứng nép mình sau thân cây xù xì, cong môi cười tà, bộ váy đỏ tựa hồ được nhuộm bằng máu tươi tanh tưởi che dấu lớp vảy ánh lục bảo lấp ánh.
- Tôi sẽ lập lại lịch sử một lần nữa và kêt thúc nó! Tân nương váy đỏ năm xưa đã chính thức trở lại!
Ông Mridul kéo Paridhi vào xe, ánh mắt lộ rõ biểu tình nôn nóng, theo sau là bà Vrushaly, vợ ông. Khuôn mặt nàng dâu trẻ vẫn lạnh lùng vô cảm, bình thản bước đi theo.
- Cuối cùng thì khi nào cô mới chịu thả con gái của chúng tôi ra đây hả?
- Bình tĩnh đi, chỉ cần ông bà làm theo lời tôi nói là được!
- Nhưng chúng tối còn phải đóng kịch đến bao giờ đây chứ?
- Im miêng và nhớ rằng tôi chính là Paridhi Sigh, con gái yêu quý của hai người, vợ sắp cưới của Alex Modi. Còn nếu không thì con gái ruột của hai người sẽ không bao giờ có thể gặp lại cha mẹ của cô ta đâu.
- Nhưng...
Không để ông Mridul nói tiếp, Paridhi đã quay lưng bỏ đi, để lại phía sau các loạn tóc xoăn bay phấp phới trong cơn gió thoảng qua. Bà Vrushaly nhìn theo bóng dáng liêu xiêu của cô, cơn tức giận bị dồn nén mà không biết trút vào đâu như thiêu đốt ruột gan, khiến bà đứng ngồi không yên. Tôi nhất định sẽ trả thù cô, tới lúc đó, cô sẽ phải van xin tôi tha thứ, đồ giả mạo! Sao cô dám sai bảo chúng tôi như người hầu kẻ hạ thế chứ hả?
Paridhi đi về phía nhà Modi, trong đôi mắt lục bảo ánh lên tia quỷ quyệt, để lại cặp vợ chồng già bên chiếc ô tô màu đen bóng loáng dưới ánh mặt trời gay gắt của mùa hạ nóng bức.
Alex đứng đó, như hóa đá, đưa mắt nhìn theo xác mẹ mình bị đưa đi. Cuộc sống, cái chết, nước mắt, nụ cười, hạnh phúc hay đau khổ đều không còn nghĩa lý gì đối với anh nữa, tất cả chỉ còn lại con số không tròn trĩnh. Bỗng, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trên vai Alex làm anh giật mình.
- Em biết, anh rất buồn lòng, nhưng anh phải thật mạnh mẽ để vượt qua tấn bi kịch này, anh vẫn còn có em và dì cùng những người thân luôn yêu thương anh mà!
- Anh không biết nữa, Paridhi, anh thật sự sụp đổ rồi! Lúc này em bảo anh phải làm sao đây chứ?
- Cố lên, em tin là anh làm được! Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi! - Hoặc ngược lại, anh đã yêu tôi say đắm, nhưng chính tình yêu này sẽ giết chết anh, đồ ngốc à!
Alex ôm chầm lấy Paridhi, hai bàn tay ấm nóng siết chặt bờ vai cô - Anh chắc chắn sẽ làm được, Paridhi của anh!
3 tháng sau
Paridhi dẫn bà Vrushaly đi trên con đường tối đen, chỉ có ánh nến yếu ớt chiếu sáng hai bên lề đầy sỏi đá.
- Mau lên, hoặc là bà sẽ không gặp lại con gái của mình đâu, thời gian tôi có không vô hạn đâu!
- Tôi xin cô, Paridhi, tôi phải gặp con gái tôi!
- Vậy thì nhanh chân lên!
Từ trong tối, một cánh cửa hoen gỉ lờ mờ hiện ra với tay nắm bẩn thỉu đầy mạng nhện. Paridhi đút chìa khóa vào chiếc ổ khóa đã cũ kĩ, vặn nó và mở cánh cửa ra, các bản lề kêu cót két từng động tác của cô.
- Mẹ ơi!
Một cô gái trẻ có mái tóc đen rối bù cùng khuôn mặt hốc hác lấm lem bụi bẩn kêu lên, cố đứng dậy nhưng bị các sợi xích to tướng kéo ngược trở lại. Thấy thế, bà Vrushaly liền đến xoa xoa vết xưng tấy đỏ trên chân của cô gái.
- Ôi con gái Muna của mẹ, con có sao không?
- Dạ không, con chỉ bị trầy xước nhẹ thôi!
Chợt trông thấy Paridhi, Muna liền co rúm người lại, ánh mắt lộ rõ biểu tình sợ hãi.
- Cô mau đi ra đi, hãy cho mẹ con tôi một chút riêng tư được không?
- Được thôi, nhưng chỉ một chút thôi đó! - Paridhi ậm ừ.
Bà Vrushaly ngó thấy cô đã đi ra bên ngoài liền nói khẽ với Muna:
- Nghe này, con không cần phải lo, chỉ cần cô ta thả con ra, mẹ nhất định sẽ khiến cuộc sống của cô ta bị xáo trộn tới mức chính bản thân cô ta phải cầu xin mẹ tha thứ!
- Nhưng cô ta không phải là con người, cô ta là người rắn đó mẹ ạ!
- Vậy thì con hãy nhìn đây!
Bà Vrushaly huýt sáo ra lệnh, một luồn khói xám bay vào trong phòng, tụ lại thành hình của một cô gái trẻ có đôi mắt đen tà ác lơ lửng trên không trung.
- Đây chính là Meera, nạn nhân của cô ta bốn năm trước.
Meera cười lanh lảnh, chầm chậm đáp xuống mặt đất, đôi mắt đen chất chứa thù hận vẫn lấp ló sau mớ tóc đen bồng bềnh.
- Nhưng cô ta chỉ là một hồn ma thôi mẹ à!
- Nghe cho rõ đây! - Meera chỉ ngón trỏ vào mặt Muna. - Tôi không chỉ là một hồn ma, mà là một linh hồn ác quỷ và tôi sẽ đặt dấu chấm hết cho Paridhi!
Cô ta búng tay, xiềng xích trên tay Muna liền tan thành cho bụi, mặt đất bắt đầu rung chuyển, những tản đá rơi từ trần hang khiến lũ dơi bay tán loạn. Meera hất cầm ra lệnh cho bà Vrushaly và Muna.
- Đi thôi!
- Bây giờ luôn sao?
- Vậy bà muốn vùi xác ở đây à?
- Nhưng còn Paridhi thì sao?
- Cứ để tôi lo!
Bên ngoài, Paridhi nghe thấy tiếng động liền đi vào bên trong, một chiếc lưới lập tức chùm lấy cô. Meera cầm một nắm lá bầu nâu trên tay, ung dung thả rơi từng chiếc lá xuống dưới người của Paridhi ở phía dưới, tận hưởng tiếng kêu la đau đớn của cô tựa hồ thưởng thức cà phê hảo hạn nhất. Cứ kêu la đi, cô càng đau đớn thì tôi càng thích thú! kêu đi, to hơn nữa đi! Đây chỉ mới là khởi đầu cho chuỗi bi kịch của cô mà thôi! Giết người thì phải đền mạng!
- Các người hãy chuẩn bị cho cái chết của chính bản thân mình đi lũ tàn độc!
Cô quẹt que diêm, thả nó xuống đất, ngọn lửa hung hãn liền ran rộng ra, nhấn chìm mọi vật trong tầm với của nó. Tiếng lửa cháy lép bép hòa cùng giọng cười man rợ tạo thành một bản giao hưởng kinh hoàng ám ảnh cho người nghe nó.
- Bà ơi, cậu ơi, cháy rồi! Cháy rồi!
Bà Sumitra và Alex giật mình nhìn về phía cánh cửa đang bốc cháy nghi ngút khói đen. Tất thảy mọi người cũng nhìn theo, ai nấy đều hốt hoảng đi tìm nước dập lửa, số khác cố gọi cho xe cấp cứu, khung cảnh càng thêm nhốn nháo, rối ren gấp trăm lần khi một con rắn khác trườn vào từ cửa sổ, đôi mắt màu vàng kim phẫn nộ nhìn những con người vô tội như muốn ăn tươi nuốt sống họ lớp vảy bàng bạc lấp lánh theo từng chuyển động mềm mại.
- Alex! Alex!
- Dì Sumitra!
- Cứu với! Có ai không? Cứu chúng tôi với!
- Chúng ta sẽ chết ở đây mất thôi, nếu biết thế này thì tôi đã không đến cái nới này rồi!
- Thật là xui xẻo, căn nhà này bị nguyền rủa hay sao vậy?
- Làm ơn cho một chiếc xe cấp cứu đến nhà Modi, chúng tôi đang rất cần gấp!
Vài người đàn ông to con cố đổ những xô nước lạnh vào ngọn lửa dữ tợn nhưng vô ích, khói thì vẫn cứ thoải mái tràn vào trong, khiến mọi người gần như ngạt thở, sắc mặt họ tái nhợt hẳn đi, không ngừng há to miệng để hít được nhiều không khí hơn.
- Các người rồi sẽ chết thôi, đừng cố quá, không chừng quá cố đó, mà tôi nhầm, cho dù các người ngồi yên thì cũng đều vong mạng cả!
Đột nhiên tiếng còi xe vang lên, dòng nước mát lạnh dập tắt ngọn lửa dữ tợn. Gần chục thanh niên lực lưỡng phá cửa xông vào, đưa tất cả mọi người ra bên ngoài của dinh thự nhà Modi.
Lát sau, xác của một người phụ nữ cháy xém được khiêng ra. Bà Sumitra ngất xỉu ngay tại chỗ, phải chừng hai ba cậu con trai to khỏe mới đỡ được bà. Tay chân Alex mềm nhũn, tai anh ù đi, Alex ước mình chưa từng nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng trước mắt, cả vũ trụ trong lòng anh hầu như sụp đổ, tim Alex thắt lại, cái cảm giác khó thở ập đến, lồng ngực anh như bị tắt nghẽn bởi thứ cảm xúc mãnh liệt này.
- Mẹ ơi! - Alex gào lên, nước mắt trào ra từ hai mí mắt đỏ hoe, mặn chát, lượn qua đôi gò má anh. - Mẹ tỉnh lại đi mà! Sao mẹ nỡ bỏ con mà đi chứ? Mẹ đừng bỏ con mà!
Anh ôm Yamini, khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi giữa dòng đời nghiệt ngã, vài người đứng đó, cố ngăn những giọt lệ từ đôi mắt phản chủ đáng ghét. Số phận thật trớ trêu thay, những thứ ta đang có hôm nay sau sẽ còn bên ta. Trong khi một người ở tận cùng của sự đau khổ thì kẻ kia lại trên đỉnh của hạnh phúc.
Hai chiếc bóng đen in lên nền đất lạnh ẩm ướt, dáng vẻ đầy hả hê, nỗi căm phẫn trong đôi mắt chất chứa thù hận phần nào được xoa dịu.
- Phải, năm xưa họ đã giết chết cha mẹ của chúng ta tàn nhẫn ra sao thì hôm nay chúng ta sẽ giết họ y như vậy!
Đám người hiếu kì đã tản đi dần, không ai chú ý đến tân nương của nhà Modi đứng nép mình sau thân cây xù xì, cong môi cười tà, bộ váy đỏ tựa hồ được nhuộm bằng máu tươi tanh tưởi che dấu lớp vảy ánh lục bảo lấp ánh.
- Tôi sẽ lập lại lịch sử một lần nữa và kêt thúc nó! Tân nương váy đỏ năm xưa đã chính thức trở lại!
Ông Mridul kéo Paridhi vào xe, ánh mắt lộ rõ biểu tình nôn nóng, theo sau là bà Vrushaly, vợ ông. Khuôn mặt nàng dâu trẻ vẫn lạnh lùng vô cảm, bình thản bước đi theo.
- Cuối cùng thì khi nào cô mới chịu thả con gái của chúng tôi ra đây hả?
- Bình tĩnh đi, chỉ cần ông bà làm theo lời tôi nói là được!
- Nhưng chúng tối còn phải đóng kịch đến bao giờ đây chứ?
- Im miêng và nhớ rằng tôi chính là Paridhi Sigh, con gái yêu quý của hai người, vợ sắp cưới của Alex Modi. Còn nếu không thì con gái ruột của hai người sẽ không bao giờ có thể gặp lại cha mẹ của cô ta đâu.
- Nhưng...
Không để ông Mridul nói tiếp, Paridhi đã quay lưng bỏ đi, để lại phía sau các loạn tóc xoăn bay phấp phới trong cơn gió thoảng qua. Bà Vrushaly nhìn theo bóng dáng liêu xiêu của cô, cơn tức giận bị dồn nén mà không biết trút vào đâu như thiêu đốt ruột gan, khiến bà đứng ngồi không yên. Tôi nhất định sẽ trả thù cô, tới lúc đó, cô sẽ phải van xin tôi tha thứ, đồ giả mạo! Sao cô dám sai bảo chúng tôi như người hầu kẻ hạ thế chứ hả?
Paridhi đi về phía nhà Modi, trong đôi mắt lục bảo ánh lên tia quỷ quyệt, để lại cặp vợ chồng già bên chiếc ô tô màu đen bóng loáng dưới ánh mặt trời gay gắt của mùa hạ nóng bức.
Alex đứng đó, như hóa đá, đưa mắt nhìn theo xác mẹ mình bị đưa đi. Cuộc sống, cái chết, nước mắt, nụ cười, hạnh phúc hay đau khổ đều không còn nghĩa lý gì đối với anh nữa, tất cả chỉ còn lại con số không tròn trĩnh. Bỗng, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trên vai Alex làm anh giật mình.
- Em biết, anh rất buồn lòng, nhưng anh phải thật mạnh mẽ để vượt qua tấn bi kịch này, anh vẫn còn có em và dì cùng những người thân luôn yêu thương anh mà!
- Anh không biết nữa, Paridhi, anh thật sự sụp đổ rồi! Lúc này em bảo anh phải làm sao đây chứ?
- Cố lên, em tin là anh làm được! Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi! - Hoặc ngược lại, anh đã yêu tôi say đắm, nhưng chính tình yêu này sẽ giết chết anh, đồ ngốc à!
Alex ôm chầm lấy Paridhi, hai bàn tay ấm nóng siết chặt bờ vai cô - Anh chắc chắn sẽ làm được, Paridhi của anh!
3 tháng sau
Paridhi dẫn bà Vrushaly đi trên con đường tối đen, chỉ có ánh nến yếu ớt chiếu sáng hai bên lề đầy sỏi đá.
- Mau lên, hoặc là bà sẽ không gặp lại con gái của mình đâu, thời gian tôi có không vô hạn đâu!
- Tôi xin cô, Paridhi, tôi phải gặp con gái tôi!
- Vậy thì nhanh chân lên!
Từ trong tối, một cánh cửa hoen gỉ lờ mờ hiện ra với tay nắm bẩn thỉu đầy mạng nhện. Paridhi đút chìa khóa vào chiếc ổ khóa đã cũ kĩ, vặn nó và mở cánh cửa ra, các bản lề kêu cót két từng động tác của cô.
- Mẹ ơi!
Một cô gái trẻ có mái tóc đen rối bù cùng khuôn mặt hốc hác lấm lem bụi bẩn kêu lên, cố đứng dậy nhưng bị các sợi xích to tướng kéo ngược trở lại. Thấy thế, bà Vrushaly liền đến xoa xoa vết xưng tấy đỏ trên chân của cô gái.
- Ôi con gái Muna của mẹ, con có sao không?
- Dạ không, con chỉ bị trầy xước nhẹ thôi!
Chợt trông thấy Paridhi, Muna liền co rúm người lại, ánh mắt lộ rõ biểu tình sợ hãi.
- Cô mau đi ra đi, hãy cho mẹ con tôi một chút riêng tư được không?
- Được thôi, nhưng chỉ một chút thôi đó! - Paridhi ậm ừ.
Bà Vrushaly ngó thấy cô đã đi ra bên ngoài liền nói khẽ với Muna:
- Nghe này, con không cần phải lo, chỉ cần cô ta thả con ra, mẹ nhất định sẽ khiến cuộc sống của cô ta bị xáo trộn tới mức chính bản thân cô ta phải cầu xin mẹ tha thứ!
- Nhưng cô ta không phải là con người, cô ta là người rắn đó mẹ ạ!
- Vậy thì con hãy nhìn đây!
Bà Vrushaly huýt sáo ra lệnh, một luồn khói xám bay vào trong phòng, tụ lại thành hình của một cô gái trẻ có đôi mắt đen tà ác lơ lửng trên không trung.
- Đây chính là Meera, nạn nhân của cô ta bốn năm trước.
Meera cười lanh lảnh, chầm chậm đáp xuống mặt đất, đôi mắt đen chất chứa thù hận vẫn lấp ló sau mớ tóc đen bồng bềnh.
- Nhưng cô ta chỉ là một hồn ma thôi mẹ à!
- Nghe cho rõ đây! - Meera chỉ ngón trỏ vào mặt Muna. - Tôi không chỉ là một hồn ma, mà là một linh hồn ác quỷ và tôi sẽ đặt dấu chấm hết cho Paridhi!
Cô ta búng tay, xiềng xích trên tay Muna liền tan thành cho bụi, mặt đất bắt đầu rung chuyển, những tản đá rơi từ trần hang khiến lũ dơi bay tán loạn. Meera hất cầm ra lệnh cho bà Vrushaly và Muna.
- Đi thôi!
- Bây giờ luôn sao?
- Vậy bà muốn vùi xác ở đây à?
- Nhưng còn Paridhi thì sao?
- Cứ để tôi lo!
Bên ngoài, Paridhi nghe thấy tiếng động liền đi vào bên trong, một chiếc lưới lập tức chùm lấy cô. Meera cầm một nắm lá bầu nâu trên tay, ung dung thả rơi từng chiếc lá xuống dưới người của Paridhi ở phía dưới, tận hưởng tiếng kêu la đau đớn của cô tựa hồ thưởng thức cà phê hảo hạn nhất. Cứ kêu la đi, cô càng đau đớn thì tôi càng thích thú! kêu đi, to hơn nữa đi! Đây chỉ mới là khởi đầu cho chuỗi bi kịch của cô mà thôi! Giết người thì phải đền mạng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.