Chương 1: Điềm Báo
Xuân Phúc
13/01/2022
Ấn độ, thành phố Mumbai, ngày 7 tháng 6 năm 2021.
Một chiếc ô tô chạy trên con đường âm u, những con quạ bay lượn lờ nơi bầu trời tối đen. Hôm nay là đêm trăng tròn, nhưng vần trăng bàng bạc dường như bị mây đen che khuất, chỉ có vài tia sáng yếu ớt lẫn cùng tiếng đập cánh vang vọng trong không trung. Vài cơn gió nhẹ khiến đám lá khô xào xạc, càng khiến khung cảnh thêm phần rợn người. Ngồi trong xe là Meera, một nàng dâu trẻ trạc hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, đang sắp trễ giờ đính hôn.
- Bác tài à, mau nhanh lên đi, tôi sẽ trễ mất! - Cô gắt.
- Tôi đã chạy nhanh hết mức rồi, thưa cô!
Lão bác tài độ chừng gần năm mươi quay mặt đi, đôi mắt màu lục bảo ánh lên vẻ nham hiểm, những chiếc vảy đỏ tươi như máu ẩn hiện sau làn da nhăn nheo, chiếc lưỡi dài chẻ đôi thè ra giữa hai chiếc nanh nhọn hoắt, chọc thủng lớp vỏ bánh xe.
- Lại có chuyện gì nữa à? Chiếc xe này cứ như bị nguyền rủa vậy!
- Hình như bánh xe bị xì rồi, để tôi sửa lại xem. - Lão ta đưa mắt nhìn Meera, khẽ cong môi cười tà. Hãy tận hưởng đi, tận hưởng những giây phút cuối cùng của cuộc đời cô.
Meera lôi chiếc iphone trong túi ra, bấm số gọi cho ai đó. Im lặng. Không có tiếng trả lời. Cô lại bực dọc nhét chiếc điện thoại trở lại vào túi.
- Mất sóng rồi! Thật xui xẻo quá đi! Mà lão bác tài đâu rồi?
Meera không biết rằng, sau lưng cô, một con rắn đang chú mục chính cô qua đôi mắt màu lục bảo. Con vật chậm rãi tiến lại gần, nhe cặp nanh nhọn như hai mũi kim của nó và cắn vào cổ Meera.
- Ah! Rắn! Có rắn! Cứu tôi với!
Con rắn nhẹ nhàng trườn ra ngoài, để lại cô dâu trẻ trong xe, cơ thể đang co dựt dữ dội, hai mắt trợn ngược. Lát sau, bóng dáng liêu xiêu của lão bác tài thoát ẩn thoát hiện sau màn sương mù mờ nhạt, khuôn mặt hằn rõ dấu vết thời gian hiện đầy vảy đỏ tươi, sắc đỏ quỷ dị như tiễn linh hồn Meera vào cõi u minh.
- Nhà Modi các người hãy chờ mà xem, lần lượt những người con gái ngu ngốc muốn làm vợ con trai các người đều sẽ nhận kết cục bi thảm và chính bàn tay này của tôi sẽ kết liễu cuộc đời họ!
Lão ta hất cầm, chiếc ô tô trắng ma mị lập tức nổ tung, xé tan xác cô gái đáng thương thành trăm mảnh, lũ quạ trên bầu trời kêu lên inh ỏi muốn đưa Meera xuống âm gian.
3 Năm sau
- Các anh làm ơn làm nhanh lên đi!
Bà Yamini đi đi lại lại trong gian phòng khách rộng lớn trang hoàng lộng lẫy với bao người làm tất bật làm việc của mình. Bỗng, một bàn tay đặt lên vai khiến bà giật mình.
- Chị à, đâu cần gấp như vậy, nhà gái còn lâu mới tới mà!
- Không đâu, Sumitra, lỡ như họ tới sớm hơn thì sao, chúng ta phải chuẩn bị thật tươm tất đã em ạ!
Bà Sumitra khẽ dừng lại, trong đôi mắt đen sâu thẳm chất chứa một nỗi lo sợ khó tả, ngộ nhỡ cô con dâu tương lai này của nhà Modi cũng có kết cục như Meera thì sao đây? Phải mất ba năm trời thì nụ cười mới quay trở lại trên khuôn mặt của những thành viên trong gia đình bà, lẽ nào giờ đây lại vội vụt tắt?
- Chị Yamini, em thật sự rất lo, lỡ Paridhi mất tích hay bị giết như con bé Meera năm đó thì nhà mình biết ăn nói sao với nhà gái đây?
Sắc mặt bà Yamini thoáng thay đổi, nhưng lại cố nặng ra một nụ cười gượng gạo để che dấu đi sự sợ hãi nơi tâm hồn của bà.
- Chị tin là ông trời nhất định sẽ không phụ lòng chúng ta đâu, em đừng quá lo lắng!
Mãi nói chuyện, bà Yamini không chú ý thấy chiếc đèn chùm trên đầu lắc lư, chao đảo dữ dội, chực rơi xuống đầu bà, Trên hành lang, bóng người mặc váy đỏ một tay cầm hộp vẹt diêm, tay còn lại giữ lấy can xăng ẩn hiện tựa hồ điềm báo cho loạt rắc rối sắp diễn ra.
- Đêm nay sẽ là đêm kinh hoàng nhất mà các người từng chứng kiến vì tôi, người rắn đang ở ngay trong căn nhà của các người, từng người một, tôi nhất định không tha cho bất kì ai hết!
Cô ta đưa mắt nhìn lên chiếc đèn chùm, đôi mắt đỏ tựa như biển máu chứa đầy thù hận nhìn sang hai người phụ nữ bên dưới.
“Bụp”
Và rồi chuyện gì đến cũng đến, chiếc đèn đính vô số hạt pha lê rơi tự do xuống đầu bà Yamini, đè bà ta trong đống bùi nhùi của thủy tinh, kim loại và cả dây điện rối tung rối mù.
- Chị Yamini! Có ai đó không cứu chị tôi với!
Giữa lúc đó, khi ai ai cũng đều hốt hoảng không biết phải làm sao cho đúng thì bóng dáng cô gái kia đột nhiên biến mất, như thể bốc hơi vào đám người hoảng loạn.
- Á! Có rắn kìa!
Mọi sự chú ý đều dồn về phía người con gái vừa kêu lên kia, tất cả đều không thể hiểu được rốt cuộc thì cái chuyện quái gì đang diễn ra đây nữa. Từ góc phòng, một con rắn nhe nanh cắn chết cô gái đáng thương kia, chỉ để lại cái xác tím tái của cô ta nằm sõng xoài trên sàn nhà, hai mắt trợn ngược, máu đỏ không ngừng tuôn ra nơi chiếc miệng há hốc kinh hãi của cô gái xấu số.
Một chiếc ô tô chạy trên con đường âm u, những con quạ bay lượn lờ nơi bầu trời tối đen. Hôm nay là đêm trăng tròn, nhưng vần trăng bàng bạc dường như bị mây đen che khuất, chỉ có vài tia sáng yếu ớt lẫn cùng tiếng đập cánh vang vọng trong không trung. Vài cơn gió nhẹ khiến đám lá khô xào xạc, càng khiến khung cảnh thêm phần rợn người. Ngồi trong xe là Meera, một nàng dâu trẻ trạc hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, đang sắp trễ giờ đính hôn.
- Bác tài à, mau nhanh lên đi, tôi sẽ trễ mất! - Cô gắt.
- Tôi đã chạy nhanh hết mức rồi, thưa cô!
Lão bác tài độ chừng gần năm mươi quay mặt đi, đôi mắt màu lục bảo ánh lên vẻ nham hiểm, những chiếc vảy đỏ tươi như máu ẩn hiện sau làn da nhăn nheo, chiếc lưỡi dài chẻ đôi thè ra giữa hai chiếc nanh nhọn hoắt, chọc thủng lớp vỏ bánh xe.
- Lại có chuyện gì nữa à? Chiếc xe này cứ như bị nguyền rủa vậy!
- Hình như bánh xe bị xì rồi, để tôi sửa lại xem. - Lão ta đưa mắt nhìn Meera, khẽ cong môi cười tà. Hãy tận hưởng đi, tận hưởng những giây phút cuối cùng của cuộc đời cô.
Meera lôi chiếc iphone trong túi ra, bấm số gọi cho ai đó. Im lặng. Không có tiếng trả lời. Cô lại bực dọc nhét chiếc điện thoại trở lại vào túi.
- Mất sóng rồi! Thật xui xẻo quá đi! Mà lão bác tài đâu rồi?
Meera không biết rằng, sau lưng cô, một con rắn đang chú mục chính cô qua đôi mắt màu lục bảo. Con vật chậm rãi tiến lại gần, nhe cặp nanh nhọn như hai mũi kim của nó và cắn vào cổ Meera.
- Ah! Rắn! Có rắn! Cứu tôi với!
Con rắn nhẹ nhàng trườn ra ngoài, để lại cô dâu trẻ trong xe, cơ thể đang co dựt dữ dội, hai mắt trợn ngược. Lát sau, bóng dáng liêu xiêu của lão bác tài thoát ẩn thoát hiện sau màn sương mù mờ nhạt, khuôn mặt hằn rõ dấu vết thời gian hiện đầy vảy đỏ tươi, sắc đỏ quỷ dị như tiễn linh hồn Meera vào cõi u minh.
- Nhà Modi các người hãy chờ mà xem, lần lượt những người con gái ngu ngốc muốn làm vợ con trai các người đều sẽ nhận kết cục bi thảm và chính bàn tay này của tôi sẽ kết liễu cuộc đời họ!
Lão ta hất cầm, chiếc ô tô trắng ma mị lập tức nổ tung, xé tan xác cô gái đáng thương thành trăm mảnh, lũ quạ trên bầu trời kêu lên inh ỏi muốn đưa Meera xuống âm gian.
3 Năm sau
- Các anh làm ơn làm nhanh lên đi!
Bà Yamini đi đi lại lại trong gian phòng khách rộng lớn trang hoàng lộng lẫy với bao người làm tất bật làm việc của mình. Bỗng, một bàn tay đặt lên vai khiến bà giật mình.
- Chị à, đâu cần gấp như vậy, nhà gái còn lâu mới tới mà!
- Không đâu, Sumitra, lỡ như họ tới sớm hơn thì sao, chúng ta phải chuẩn bị thật tươm tất đã em ạ!
Bà Sumitra khẽ dừng lại, trong đôi mắt đen sâu thẳm chất chứa một nỗi lo sợ khó tả, ngộ nhỡ cô con dâu tương lai này của nhà Modi cũng có kết cục như Meera thì sao đây? Phải mất ba năm trời thì nụ cười mới quay trở lại trên khuôn mặt của những thành viên trong gia đình bà, lẽ nào giờ đây lại vội vụt tắt?
- Chị Yamini, em thật sự rất lo, lỡ Paridhi mất tích hay bị giết như con bé Meera năm đó thì nhà mình biết ăn nói sao với nhà gái đây?
Sắc mặt bà Yamini thoáng thay đổi, nhưng lại cố nặng ra một nụ cười gượng gạo để che dấu đi sự sợ hãi nơi tâm hồn của bà.
- Chị tin là ông trời nhất định sẽ không phụ lòng chúng ta đâu, em đừng quá lo lắng!
Mãi nói chuyện, bà Yamini không chú ý thấy chiếc đèn chùm trên đầu lắc lư, chao đảo dữ dội, chực rơi xuống đầu bà, Trên hành lang, bóng người mặc váy đỏ một tay cầm hộp vẹt diêm, tay còn lại giữ lấy can xăng ẩn hiện tựa hồ điềm báo cho loạt rắc rối sắp diễn ra.
- Đêm nay sẽ là đêm kinh hoàng nhất mà các người từng chứng kiến vì tôi, người rắn đang ở ngay trong căn nhà của các người, từng người một, tôi nhất định không tha cho bất kì ai hết!
Cô ta đưa mắt nhìn lên chiếc đèn chùm, đôi mắt đỏ tựa như biển máu chứa đầy thù hận nhìn sang hai người phụ nữ bên dưới.
“Bụp”
Và rồi chuyện gì đến cũng đến, chiếc đèn đính vô số hạt pha lê rơi tự do xuống đầu bà Yamini, đè bà ta trong đống bùi nhùi của thủy tinh, kim loại và cả dây điện rối tung rối mù.
- Chị Yamini! Có ai đó không cứu chị tôi với!
Giữa lúc đó, khi ai ai cũng đều hốt hoảng không biết phải làm sao cho đúng thì bóng dáng cô gái kia đột nhiên biến mất, như thể bốc hơi vào đám người hoảng loạn.
- Á! Có rắn kìa!
Mọi sự chú ý đều dồn về phía người con gái vừa kêu lên kia, tất cả đều không thể hiểu được rốt cuộc thì cái chuyện quái gì đang diễn ra đây nữa. Từ góc phòng, một con rắn nhe nanh cắn chết cô gái đáng thương kia, chỉ để lại cái xác tím tái của cô ta nằm sõng xoài trên sàn nhà, hai mắt trợn ngược, máu đỏ không ngừng tuôn ra nơi chiếc miệng há hốc kinh hãi của cô gái xấu số.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.