Chương 72
U Dạ Điểm Tinh
04/07/2017
CHƯƠNG 72
Tại khách ***, thật hiếm có một hôm nào như hôm nay Vân Vũ Trạch không ngồi luyện công, mà lúc này, nó đang ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, ngẩng đầu ngắm sao trời, đôi mắt to đen dường như không chú ý vào vật gì, chỉ nhìn xa xăm, tựa hồ như nó đang suy nghĩ điều gì đó.
Không biết hiện tại phụ hoàng đang làm gì? Có lẽ người đang phê duyệt tấu chương, phụ hoàng luôn luôn bận rộn.
Nhớ phụ hoàng quá, thật sự rất nhớ, nhớ sự yêu thương mà phụ hoàng dành cho nó, nhớ sự sủng ái, sự ôn nhu của phụ hoàng, cái cảm giác ấm áp ấy, chỉ mình phụ hoàng mới khiến nó cảm nhận được, tuy rằng nó không thể lý giải được tại sao, thế nhưng ngoài phụ hoàng ra, không ai có thể mang lại cho nó cảm giác an tâm, ấm áp tới vậy, xuất cung đã được một tháng, xa phụ hoàng, nó lại càng cảm nhận được rằng tình cảm mà nó dành cho phụ hoàng hoàn toàn khác với tình cảm nó dành cho những người khác.
Đối với nó, phụ hoàng là đặc biệt, vô cùng đặc biệt!
Tự cảm thán trong lòng, giờ phút này nó nhận ra rằng, nó thật sự rất muốn, rất rất muốn ở bên phụ hoàng, trước kia chỉ cần thấy phụ hoàng, nó cảm thấy vô cùng vui vẻ, có điều hiện tại, đã lâu lắm rùi nó chưa được gặp phụ hoàng, không được nghe âm thanh phụ hoàng nói, không nhìn thấy nụ cười của phụ hoàng, không cảm nhận được hơi ấm của phụ hoàng, những ngày này, thật hảo khổ sở a, nó thật muốn quay trở lại cung, và sau này, trừ phi phụ hoàng xuất cung, còn nếu không, nó sẽ không bao giờ xuất cung nữa, sẽ mãi mãi ở bên phụ hoàng, cảm giác này, trước kia nó không nhận thấy, bởi trước kia, tuy rằng ban đêm phải theo Quốc sư học tập, nhưng ban ngày vẫn có thể gặp phụ hoàng, vẫn có thể nhìn thấy phụ hoàng, thật không hiểu tại sao khi đó nó lại đồng ý cùng Vân Tại Vũ ra ngoài cung chơi.
Ân, hẳn phụ hoàng đã biết nó đi đâu rồi, chắc hẳn Vu Tắc đã liên lạc với phụ hoàng, không biết phụ hoàng hiện tại thế nào, nhiều ngày như vậy không gặp nhau, liệu phụ hoàng có nhớ nó không?
Nghĩ tới Vân Ngự sẽ nhớ tới nó, trong lòng Vân Vũ Trạch nổi lên một cảm giác ngọt ngào, vô cùng dễ chịu, vô cùng thoải mái, thoải mái tới mức nó mong ước rằng suốt từ đây về sau, nó được mãi mãi ở bên phụ hoàng, không bao giờ chia lìa,thật là mâu thuẫn quá đi! (mâu thuẫn ở chỗ em vừa muốn phụ hoàng nhớ em, vừa muốn mãi mãi bên phụ hoàng, J)
Phụ hoàng, Vũ nhi nhớ người, người có biết không? Phụ hoàng có nhớ Vũ nhi không?
Mãi nhớ tới Vân Ngự, thời gian trôi qua thật nhanh mà Vân Vũ Trạch không hề nhận ra, chẳng mới chốc trời chiều đang nhiều sao là thế, hiện giờ đã đầy mây đen, không khí vô cùng mát mẻ, tựa hồ như trời sắp đổ mưa, có điều thời tiết biến chuyển như vậy mà nó cũng không mảy may hay biết, hiện tại nó đang chìm trong dòng suy tưởng của chính mình.
Phụ hoàng, Vũ nhi phát hiện, những người đó không phải đặc biệt căm hận Huyết Oa đâu, cảm giác như mọi phiền não trong lòng Vũ nhi đã tiêu tán, vốn Vũ nhi không biết phải giải thích với mọi người như thế nào, vốn Vũ nhi đang rất phiền não, lo lắng rằng một ngày nào đó, bọn họ phát hiện ra thân phận trước kia của Vũ nhi chính là Huyết Oa, họ sẽ căm ghét Vũ nhi, sẽ rời bỏ Vũ nhi, sợ hãi Vũ nhi, nhưng hiện tại, có lẽ việc đó sẽ không xảy ra nữa, Vũ nhi thật là vui, thật là hạnh phúc, Vũ nhi thật muốn cùng phụ hoàng chia sẻ niềm vui này, nhưng lại không thể, nếu công lực của Vũ nhi thâm hậu hơn một chút, đạo hạnh cao hơn một ít, vậy khi nào nhớ phụ hoàng là có thể lập tức gặp được, khoảng cách không còn quan trọng nữa.
Phụ hoàng, hiện tại Vũ nhi thật là vui vẻ, người có biết không? Vũ nhi rất vui nhưng không làm cách nào để biểu đạt ra, hiện tại không thể nói cho mọi người biết những suy nghĩ trong lòng của Vũ nhi, hơn nữa phụ hoàng lại không ở bên, vậy Vũ nhi có thể kể với ai đây?
Hiện tại trong lòng Vân Vũ Trạch dao động rất nhiều, lý do chính là sự việc xảy ra trong mật thất, vốn nó tưởng sẽ bị Bạch Lăng cừu hận cả đời, vốn tưởng cuối cùng sẽ cùng bọn họ đối đầu, vậy mà chỉ vì sự việc xảy ra trong mật thất mà thay đổi hoàn toàn, thật đúng là chuyện tốt, nó sao có thể không vui đây?
Có lẽ, tới một ngày nào đó, khi bọn họ biết sự thật, bọn họ sẽ không vung kiếm lên với nó, có thể bọn họ sẽ rất kinh ngạc, cũng có thể là sợ hãi nữa, nhưng không hận nó nữa, tuy rằng nó cũng không thích bọn họ sợ hãi nó, thế nhưng so với việc bọn họ căm hận nó thì có lẽ điều đó tốt hơn rất nhiều.
Từng bụi mưa nhỏ nhẹ nhàng bay bay, đình viện của khách *** lặng yên không một tiếng động, Vân Vũ Trạch ngồi trong khách phòng, từ cửa sổ nhìn ra hậu viện, khách *** lúc này không còn sự huyên náo như ban ngày nữa, tuy rằng thi thoảng vẫn có một vài người qua lại dưới sân, nhưng không làm ảnh hưởng tới mạch suy nghĩ của Vân Vũ Trạch. Có điều…
“Ai?” Vân Vũ Trạch vẫn duy trì tư thế ngồi, lên tiếng hỏi, thanh âm lãnh đạm, không chứa sắc thái nào bên trong, tựa như là lời đối thoại bình thường, thế nhưng trong hoàn cảnh này, kẻ lặng lẽ tiến vào phòng của Vân Vũ Trạch, vốn tưởng mình không bị phát hiện đã bị dọa tới kinh hách.
“Thuộc hạ Vu Hiển, tham kiến Vũ thiếu chủ!” Người vừa nói tự trấn an khiến tim mình trở lại nhịp đập bình thường, cung kính chào hỏi, đầu cúi xuống mà không dám ngẩng lên, chỉ sợ chọc giận tiểu chủ nhân nãy giờ đang trầm tư.
“Đứng lên đi”. Nghe thấy người này là thủ hạ của phụ hoàng, Vân Vũ Trạch trong lòng một trận cao hứng, nó thầm nghĩ, liệu đây có phải người do phụ hoàng phái tới không? Nó xoay người nhìn người vừa mới tới, thấy y mặc trên người một bộ hắc y, gương mặt trắng tuấn tú toát lên vẻ cẩn thận, chỉ cần nhìn thoáng cũng biết ngay đó là thuộc hạ của Vu Tắc, điều này khiến nó có chút thất vọng, vốn tưởng là người trong hoàng cung, thì ra là không phải.
“Dạ, Thiếu chủ”. Vu Hiển đứng dậy, vẫn duy trì tư thế cúi đầu, có điều hiện tại Vân Vũ Trạch đã quay người lại, bởi vậy y vẫn nhìn thấy được khuôn mặt đẹp như tiên nhân của Vân Vũ Trạch, tâm trí vốn vừa trở lại bình thường hiện tại lại một trận dậy sóng, thậm chí khiến y quên mất rằng đứng trước mặt mình là tiểu chủ nhân, Vu Hiển ngây ngẩn nhìn thẳng vào mặt Vân Vũ Trạch, quả nhiên còn hơn cả lời đồn đại, vị thiếu chủ được chủ thượng rất mực yêu thương có khuôn mặt đẹp như đồng tiên đồng tử, ngay đến tiên tử có lẽ còn kém vài phần.
“Ai phái ngươi tới? Là Vu Tắc sao?” Tuy miệng hỏi vậy, nhưng trong lòng nó không khỏi kỳ vọng kẻ này là do phụ hoàng phái tới, như vậy có thể chứng mình rằng phụ hoàng cũng nhớ nó, ít nhất là không gặp mặt đã một tháng rồi, chẳng lẽ phụ hoàng quên mất sự tồn tại của nó sao?
“Ách…Đúng vậy”. Nghe tiếng hỏi của Vân Vũ Trạch, Vu Hiển bừng tỉnh, vội vã bình ổn tâm tình để khỏi tránh mạo phạm tới thiếu chủ. Tuy rằng y nghe mọi người nói vị thiếu chủ này thường ngày rất lạnh lùng bình thản, nhưng vẫn là chủ tử nha, nhưng dù sao cũng chỉ là nghe đồn, y sao có thể mạo hiểm? Hơn nữa thiếu chủ lại là người có thực lực, tuy rằng lúc trước y có chút hoài nghi bởi thiếu chủ chỉ mới mười bảy tuổi, thế nhưng kể từ khi nãy, sự hoài nghi của y đã bay biến hết sạch, vừa nãy ngay khi chỉ vừa mới lẻn vào phòng, y ngay lập tức đã bị phát hiện, không, y có cảm giác rằng ngay khi y chưa bước vào phòng thì đã bị phát hiện rồi, có điều thiếu chủ chính là không để ý tới y mà thôi.
“Có chuyện gì vậy?” Vân Vũ Trạch bộ dáng vẫn như cũ không chút biểu tình, cũng không vì lời nói của Vu Hiển mà bực mình, có lẽ bởi nó đã quen rồi, suốt mười năm qua sống trong hoàng cung, nó gặp và tiếp xúc với một số ít người, nhưng nếu ai đó có cơ hội gặp nó lần đầu tiên, đều biểu lộ ra thái độ như vậy, bởi vậy, đối với bọn họ, nếu là người đáng ghét nó sẽ xem như không thấy, không quan tâm,còn đối với những người không đáng ghét nó sẽ lên tiếng hỏi, xem như giúp bọn họ ổn định lại tâm tình.
Có điều, tuy ngoài mặt nó không có biểu tình gì đặc biệt, nhưng vừa nghe nói người này là do Vu Tắc phái tới chứ không phải do phụ hoàng phái tới, nó liền rất thất vọng, hơn nữa còn có chút giận dỗi phụ hoàng tại sao tới giờ không để ý tới nó, dù sao nó và phụ hoàng cũng đã hơn một tháng trời không gặp mặt. Cái cảm giác khó chịu này hơn nhiều lần so với cảm giác khó chịu lúc trước, khi nó lo sợ việc thân phận của mình bị Bạch Lăng phát hiện, bị bọn họ căm ghét, xa lánh, hơn nữa còn có thể bị bọn họ coi là địch nhân.
“Cái này là do Đường chủ sai thuộc hạ giao cho ngài”. Hiện tại Vu Hiển đã hoàn toàn bình tâm, bèn mang rõ đầu đuôi nhiệm vụ được giao kể ra, nhưng từ đầu đến cuối không dám nhìn Vân Vũ Trạch, y sợ mình lại thất thần lần nữa mà vô lễ.
“Là thư sao?” Vân Vũ Trạch khó hiểu nhướn đôi mày, nhìn Vu Hiển lấy từ trong ngực ra một phong thư dâng lên.
Vu Tắc có điều gì khó nói, không tiện nói chuyện trực tiếp với nó sao? Bởi vậy nên mới viết thư? Kỳ quái, có lẽ không đúng, vậy nếu không phải Vu Tắc thì ai viết thư cho nó? Chẳng lẽ là phụ hoàng?
Nghĩ tới đây Vân Vũ Trạch vội vã mở phong thư.
Mở bức thư ra, Vân Vũ Trạch không đọc ngay nội dung mà nhìn về phía cuối, xem tên người viết thư.
Ngự? Là phụ hoàng? Phụ hoàng viết thư cho nó?
Đột nhiên nó cảm thấy một niềm hạnh phúc chợt nhen lên, dù chưa xem qua nội dung trong thư thế nhưng cái miệng nhỏ xinh gợn lên một nụ cười vô cùng ngọt ngào, đôi mắt to, ngăm đen như ngời sáng, khuôn mặt thuần khiết ngây thơ, nụ cười trong sáng ngọt ngào, lúc này đây hết thảy đã lọt vào mắt Vu Hiển, khiến cho y nhủ thầm, nếu lúc này đây đứng trước mặt y không phải là thiếu chủ, con của chủ thượng, y hẳn đã cho rằng người này chính là tiên cốt ngọc phàm giáng trần.
Tựa hồ cảm thấy Vu Hiển lại một lần nữa thất thố, Vân Vũ Trạch tuy rằng không tức giận, nhưng nó cũng không thích có người lạ đứng quan sát nó chăm chăm, bởi vậy nó không vội xem nội dung bức thư mà đôi lông mày khẽ nhíu lại, ôn nhu hỏi: “Vu Tắc còn điều gì cần nhắn với ta sao?”
“Không… không có!” Vu Hiển có chút xấu hổ thu hồi ánh mắt đang ngây ngẩn ngắm khuôn mặt tuyệt trần của Vân Vũ Trạch, thành thật trả lời. Y xấu hổ không phải chỉ bởi vì ban nãy y lại thất thố mà còn vì một nguyên nhân nữa.
Y nhớ rõ lúc chủ thượng giao phong thư này cho y, có nhắn rằng y giao phong thư này cho Đường chủ, nói Đường chủ giao cho Vân Vũ Trạch thiếu chủ, thế nhưng vì mong muốn nhìn thấy bộ dáng của thiếu chủ, bởi vậy y mới tự mình mang phong thư này tới đây, đây là lần đầu tiên y dám trái lệnh chủ thượng, cũng là lần đầu tiên y giấu giếm Đường chủ.
“Vậy ngươi có thể lui xuống rồi”. Vân Vũ Trạch không để ý tới vẻ mặt có chút khác lạ của Vu Hiển, lãnh đạm nói. Phải nói là, nó sẽ không mấy quan tâm tới những người mà nó không để trong lòng, nói tới người để trong lòng thì trừ bỏ Vân Ngự, cũng chỉ có Vân Tại Vũ, Điệp phi, cùng những người bình thường chăm lo tới cuộc sống hằng ngày của nó như Tiểu Tĩnh, Lục Nhu, Tiểu Tuyền Tử,…cùng bốn vị lão sư, không phải bởi nó không rảnh nên không để ý, cũng không phải là nó cố tình như thế, phải nói là, đó vốn là thiên tính của nó, có muốn sửa cũng không được.
“Dạ, thuộc hạ xin cáo lui”. Tuy rằng có chút thất vọng, lại có điểm thương tâm bởi không được Vân Vũ Trạch để ý, nhưng Vu Hiển là người được Ảnh Đường bồi dưỡng, bởi vậy đương nhiên y sẽ không chống lại mệnh lệnh của chủ nhân, chậm rãi lui xuống.
Tuy rằng thất vọng, nhưng y nào dám có hy vọng xa vời, dù sao một người tuyệt trần bất phàm như thế, người bình thường như y sao có thể với tới? Tuy rằng hắn cũng là một nhân vật quan trọng trong Ảnh Đường, gặp không ít cao nhân, nhưng bọn họ so với thiếu chủ nhà y thật sự không bằng một đầu ngón tay, mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành cũng chỉ là để diễn tả người phàm trần mà thôi, còn thiếu chủ nhà y phải nói là thanh trong như nước khí thế bất phàm, chỉ có chủ thượng của bọn y mới xứng đáng sánh đôi cùng thiếu chủ, tuy rằng nghĩ như vậy có chút kỳ quái, chủ thượng và thiếu chủ là phụ tử a, hơn nữa y cũng chưa từng được chứng kiến, cũng không thể tưởng tượng ra chủ thượng cùng thiếu chủ khi đứng cạnh nhau sẽ thế nào, thế nhưng y biết rõ, xứng đôi với chủ thượng chỉ có thể là Vân Vũ Trạch thiếu chủ mà thôi, còn nhưng phi tần thê thiếp khuynh nước khuynh thành của chủ thượng đương nhiên không xứng.
Vân Vũ Trạch không biết được Vu Hiển suy nghĩ gì, mà cho dù có biết, nó cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, dù sao, nó cũng đã đặt Vân Ngự trong tim mình từ lâu, rất lâu rồi, đối với nó, chỉ có yêu thích, không thích, muốn hay không muốn mà thôi.
Vừa thấy Vu Hiển rời phòng, tâm tư nó liền tập trung toàn bộ vào bức thư, tâm tình lãnh đạm thường ngày hoàn toàn biến mất, đây chính là bức thư đầu tiên mà phụ hoàng gửi cho nó, bởi vậy nó trân trọng cầm trên tay như cầm một bảo vật, cẩn thận đọc từng chữ.
Nội dung trong thư rất ít, cũng rất đơn giản, dường như không có gì đặc biệt, thế nhưng vẻ mặt Vân Vũ Trạch biến đổi từ cảm động tới kích động, hơn nữa còn một mạt trầm tư.
Nội dung bức thư như sau:
Vũ nhi:
Vũ nhi, có nhớ phụ hoàng không? Phụ hoàng rất nhớ Vũ nhi, phụ hoàng có chút hối hận vì đã để cho Vũ nhi xuất cung.
Vũ nhi, có phải ngươi đang nghi hoặc, hay đang phân vân vì dụng ý của phụ hoàng? Kỳ thật, phụ hoàng cũng không muốn Vũ nhi ở cách phụ hoàng quá xa, phụ hoàng cũng rất muốn mãi ở bên Vũ nhi, có điều, có một số việc, Vũ nhi phải tự mình đối mặt, mười năm qua, tuy rằng ngươi đã không còn quá để chuyện đó ở trong lòng, tựa hồ đã sớm quên đi, có điều phụ hoàng cảm nhận được, Vũ nhi hoàn toàn không buông bỏ cảm giác bản thân mình mang tội, mặc dù ngươi biết rõ đó hoàn toàn không phải lỗi của ngươi.
Vũ nhi, điều phụ hoàng muốn nói, đó là chuyện Huyết Oa đã trôi qua mười năm rồi, Huyết Oa cũng không còn tồn tại trên đời, nhưng những oán hận, căm thù Huyết Oa thì vẫn còn đó, thế nhưng đó là oán hận Huyết Oa, còn hiện tại, chỉ có Vũ nhi, sau này cũng chỉ có Vũ nhi mà thôi, Vân Vũ Trạch mãi mãi là Vân Vũ Trạch!
Vũ nhi hãy hảo hảo suy ngẫm, còn có, chờ phụ hoàng!
Vân Ngự.
….
Ân, tựa hồ là nó đã suy nghĩ quá nhiều.
Vân Vũ Trạch luyến tiếc không muốn buông bỏ bức thư, mặc dù nó đã xem xong, hơn nữa còn xem tới vài lần, dù sao đây cũng chính là bức thư đầu tiền Vân Ngự viết cho nó, tục ngữ nói thật đúng, lần đầu tiên bao giờ cũng sâu đậm khó phai, bởi vậy việc nó lưu luyến bức thư quả thật rất bình thường.
Vân Vũ Trạch nghĩ tới những điều phụ hoàng đã nói trong thư, tuy rằng nó không mấy hiểu dụng ý của phụ hoàng, thế nhưng trong lòng nó hiện tại vừa cảm thấy ngọt ngào lại vô cùng thoải mái, tại sao ư? Bởi trong thư phụ hoàng nói nhớ nó, quả nhiên phụ hoàng cũng giống nó, rất nhớ, vô cùng nhớ đối phương.
Vũ nhi chính là Vũ nhi, Vân Vũ Trạch vĩnh viễn là Vân Vũ Trạch! Những lời này tuy rằng không phải lần đầu tiên phụ hoàng nói, thế nhưng lần nào nghe xong, cũng khiến cho nó vô cùng an tâm, bởi vì dù cho người khác nghĩ thế nào về nó, chỉ cần trong lòng phụ hoàng, nó mãi mãi là Vũ nhi, Vũ nhi của phụ hoàng, như vậy là đủ rồi.
Đúng vậy, nó chỉ mong đợi có vậy, không đòi hỏi gì nhiều, có lẽ sau này thân phận sẽ bị vạch trần, có lẽ sau này có người sẽ xa rời nó, có điều chỉ cần phụ hoàng vẫn bên nó, vẫn coi nó là Vũ nhi, như vậy đã là quá đủ, chỉ cần có thể mãi mãi ở bên phụ hoàng là nó đã hạnh phúc lắm rồi.
Rất muốn….rất muốn…rất muốn gặp phụ hoàng! Thật không biết hiện giờ phụ hoàng đã đi ngủ chưa, đã trễ thế này…nhưng có lẽ là chưa đâu, tuy rằng từ khi nó theo Quốc sư tập luyện, rất ít khi quay về tẩm cung của phụ hoàng, có điều nó biết, chỉ cần nó không ở trong tẩm cung, phụ hoàng khuya rất khuya mới đi nghỉ, cuối cùng nó đã biết, phụ hoàng rất bận rộn, trước kia phụ hoàng luôn sớm quay về tẩm cung là ở bên nó, khiến nó an tâm vui vẻ.
Phụ hoàng, phụ hoàng, Vũ nhi rất thích người, phụ hoàng cũng rất thích Vũ nhi phải không? Nhất định là thế đi!
Ân, nghỉ ngơi cũng đã đủ rồi, nó cần tiếp tục tu luyện, nếu không tu luyện pháp quyết của Quốc sư, vậy nó thử tu luyện pháp quyết của Huyết Oa đi, tuy rằng hiện tại nó không còn là Huyết Oa, nhưng pháp quyết trước đây trong đầy Huyết Oa nó hiện tại vẫn nhớ rất rõ, trước kia nó không dám luyện bởi nó sợ sẽ quay trở lại làm Huyết Oa, thế nhưng hiện tại đã khác, nó không còn sợ nữa, bởi nó biết cho dù nó có biến trở lại bộ dáng trước kia, nó vẫn sẽ là Vũ nhi của phụ hoàng,hơn nữa, kẻ không chế nó đã chết, nó sẽ không bị ai không chế như trước kia nữa.
Nó chính là Vân Vũ Trạch, vĩnh viễn là Vũ nhi của phụ hoàng! Huống chi hiện tại Bạch Lăng cũng không căm hận Huyết Oa nữa, như vậy những người khác có lẽ cũng thế đi, mà cho dù bọn họ vẫn căm hận nó, nó cũng không mấy để ý nữa.
Nghĩ tới đây, Vân Vũ Trạch đứng dậy bước tới giường, nằm xuống, dùng quyết pháp của Huyết Oa để tu luyện, có điều…
Khi bước vào cõi tâm linh, nó chợt phát hiện có điểm kỳ quái, như thế nào phụ hoàng lại nói nó chờ phụ hoàng? Đăng bởi: admin
Tại khách ***, thật hiếm có một hôm nào như hôm nay Vân Vũ Trạch không ngồi luyện công, mà lúc này, nó đang ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, ngẩng đầu ngắm sao trời, đôi mắt to đen dường như không chú ý vào vật gì, chỉ nhìn xa xăm, tựa hồ như nó đang suy nghĩ điều gì đó.
Không biết hiện tại phụ hoàng đang làm gì? Có lẽ người đang phê duyệt tấu chương, phụ hoàng luôn luôn bận rộn.
Nhớ phụ hoàng quá, thật sự rất nhớ, nhớ sự yêu thương mà phụ hoàng dành cho nó, nhớ sự sủng ái, sự ôn nhu của phụ hoàng, cái cảm giác ấm áp ấy, chỉ mình phụ hoàng mới khiến nó cảm nhận được, tuy rằng nó không thể lý giải được tại sao, thế nhưng ngoài phụ hoàng ra, không ai có thể mang lại cho nó cảm giác an tâm, ấm áp tới vậy, xuất cung đã được một tháng, xa phụ hoàng, nó lại càng cảm nhận được rằng tình cảm mà nó dành cho phụ hoàng hoàn toàn khác với tình cảm nó dành cho những người khác.
Đối với nó, phụ hoàng là đặc biệt, vô cùng đặc biệt!
Tự cảm thán trong lòng, giờ phút này nó nhận ra rằng, nó thật sự rất muốn, rất rất muốn ở bên phụ hoàng, trước kia chỉ cần thấy phụ hoàng, nó cảm thấy vô cùng vui vẻ, có điều hiện tại, đã lâu lắm rùi nó chưa được gặp phụ hoàng, không được nghe âm thanh phụ hoàng nói, không nhìn thấy nụ cười của phụ hoàng, không cảm nhận được hơi ấm của phụ hoàng, những ngày này, thật hảo khổ sở a, nó thật muốn quay trở lại cung, và sau này, trừ phi phụ hoàng xuất cung, còn nếu không, nó sẽ không bao giờ xuất cung nữa, sẽ mãi mãi ở bên phụ hoàng, cảm giác này, trước kia nó không nhận thấy, bởi trước kia, tuy rằng ban đêm phải theo Quốc sư học tập, nhưng ban ngày vẫn có thể gặp phụ hoàng, vẫn có thể nhìn thấy phụ hoàng, thật không hiểu tại sao khi đó nó lại đồng ý cùng Vân Tại Vũ ra ngoài cung chơi.
Ân, hẳn phụ hoàng đã biết nó đi đâu rồi, chắc hẳn Vu Tắc đã liên lạc với phụ hoàng, không biết phụ hoàng hiện tại thế nào, nhiều ngày như vậy không gặp nhau, liệu phụ hoàng có nhớ nó không?
Nghĩ tới Vân Ngự sẽ nhớ tới nó, trong lòng Vân Vũ Trạch nổi lên một cảm giác ngọt ngào, vô cùng dễ chịu, vô cùng thoải mái, thoải mái tới mức nó mong ước rằng suốt từ đây về sau, nó được mãi mãi ở bên phụ hoàng, không bao giờ chia lìa,thật là mâu thuẫn quá đi! (mâu thuẫn ở chỗ em vừa muốn phụ hoàng nhớ em, vừa muốn mãi mãi bên phụ hoàng, J)
Phụ hoàng, Vũ nhi nhớ người, người có biết không? Phụ hoàng có nhớ Vũ nhi không?
Mãi nhớ tới Vân Ngự, thời gian trôi qua thật nhanh mà Vân Vũ Trạch không hề nhận ra, chẳng mới chốc trời chiều đang nhiều sao là thế, hiện giờ đã đầy mây đen, không khí vô cùng mát mẻ, tựa hồ như trời sắp đổ mưa, có điều thời tiết biến chuyển như vậy mà nó cũng không mảy may hay biết, hiện tại nó đang chìm trong dòng suy tưởng của chính mình.
Phụ hoàng, Vũ nhi phát hiện, những người đó không phải đặc biệt căm hận Huyết Oa đâu, cảm giác như mọi phiền não trong lòng Vũ nhi đã tiêu tán, vốn Vũ nhi không biết phải giải thích với mọi người như thế nào, vốn Vũ nhi đang rất phiền não, lo lắng rằng một ngày nào đó, bọn họ phát hiện ra thân phận trước kia của Vũ nhi chính là Huyết Oa, họ sẽ căm ghét Vũ nhi, sẽ rời bỏ Vũ nhi, sợ hãi Vũ nhi, nhưng hiện tại, có lẽ việc đó sẽ không xảy ra nữa, Vũ nhi thật là vui, thật là hạnh phúc, Vũ nhi thật muốn cùng phụ hoàng chia sẻ niềm vui này, nhưng lại không thể, nếu công lực của Vũ nhi thâm hậu hơn một chút, đạo hạnh cao hơn một ít, vậy khi nào nhớ phụ hoàng là có thể lập tức gặp được, khoảng cách không còn quan trọng nữa.
Phụ hoàng, hiện tại Vũ nhi thật là vui vẻ, người có biết không? Vũ nhi rất vui nhưng không làm cách nào để biểu đạt ra, hiện tại không thể nói cho mọi người biết những suy nghĩ trong lòng của Vũ nhi, hơn nữa phụ hoàng lại không ở bên, vậy Vũ nhi có thể kể với ai đây?
Hiện tại trong lòng Vân Vũ Trạch dao động rất nhiều, lý do chính là sự việc xảy ra trong mật thất, vốn nó tưởng sẽ bị Bạch Lăng cừu hận cả đời, vốn tưởng cuối cùng sẽ cùng bọn họ đối đầu, vậy mà chỉ vì sự việc xảy ra trong mật thất mà thay đổi hoàn toàn, thật đúng là chuyện tốt, nó sao có thể không vui đây?
Có lẽ, tới một ngày nào đó, khi bọn họ biết sự thật, bọn họ sẽ không vung kiếm lên với nó, có thể bọn họ sẽ rất kinh ngạc, cũng có thể là sợ hãi nữa, nhưng không hận nó nữa, tuy rằng nó cũng không thích bọn họ sợ hãi nó, thế nhưng so với việc bọn họ căm hận nó thì có lẽ điều đó tốt hơn rất nhiều.
Từng bụi mưa nhỏ nhẹ nhàng bay bay, đình viện của khách *** lặng yên không một tiếng động, Vân Vũ Trạch ngồi trong khách phòng, từ cửa sổ nhìn ra hậu viện, khách *** lúc này không còn sự huyên náo như ban ngày nữa, tuy rằng thi thoảng vẫn có một vài người qua lại dưới sân, nhưng không làm ảnh hưởng tới mạch suy nghĩ của Vân Vũ Trạch. Có điều…
“Ai?” Vân Vũ Trạch vẫn duy trì tư thế ngồi, lên tiếng hỏi, thanh âm lãnh đạm, không chứa sắc thái nào bên trong, tựa như là lời đối thoại bình thường, thế nhưng trong hoàn cảnh này, kẻ lặng lẽ tiến vào phòng của Vân Vũ Trạch, vốn tưởng mình không bị phát hiện đã bị dọa tới kinh hách.
“Thuộc hạ Vu Hiển, tham kiến Vũ thiếu chủ!” Người vừa nói tự trấn an khiến tim mình trở lại nhịp đập bình thường, cung kính chào hỏi, đầu cúi xuống mà không dám ngẩng lên, chỉ sợ chọc giận tiểu chủ nhân nãy giờ đang trầm tư.
“Đứng lên đi”. Nghe thấy người này là thủ hạ của phụ hoàng, Vân Vũ Trạch trong lòng một trận cao hứng, nó thầm nghĩ, liệu đây có phải người do phụ hoàng phái tới không? Nó xoay người nhìn người vừa mới tới, thấy y mặc trên người một bộ hắc y, gương mặt trắng tuấn tú toát lên vẻ cẩn thận, chỉ cần nhìn thoáng cũng biết ngay đó là thuộc hạ của Vu Tắc, điều này khiến nó có chút thất vọng, vốn tưởng là người trong hoàng cung, thì ra là không phải.
“Dạ, Thiếu chủ”. Vu Hiển đứng dậy, vẫn duy trì tư thế cúi đầu, có điều hiện tại Vân Vũ Trạch đã quay người lại, bởi vậy y vẫn nhìn thấy được khuôn mặt đẹp như tiên nhân của Vân Vũ Trạch, tâm trí vốn vừa trở lại bình thường hiện tại lại một trận dậy sóng, thậm chí khiến y quên mất rằng đứng trước mặt mình là tiểu chủ nhân, Vu Hiển ngây ngẩn nhìn thẳng vào mặt Vân Vũ Trạch, quả nhiên còn hơn cả lời đồn đại, vị thiếu chủ được chủ thượng rất mực yêu thương có khuôn mặt đẹp như đồng tiên đồng tử, ngay đến tiên tử có lẽ còn kém vài phần.
“Ai phái ngươi tới? Là Vu Tắc sao?” Tuy miệng hỏi vậy, nhưng trong lòng nó không khỏi kỳ vọng kẻ này là do phụ hoàng phái tới, như vậy có thể chứng mình rằng phụ hoàng cũng nhớ nó, ít nhất là không gặp mặt đã một tháng rồi, chẳng lẽ phụ hoàng quên mất sự tồn tại của nó sao?
“Ách…Đúng vậy”. Nghe tiếng hỏi của Vân Vũ Trạch, Vu Hiển bừng tỉnh, vội vã bình ổn tâm tình để khỏi tránh mạo phạm tới thiếu chủ. Tuy rằng y nghe mọi người nói vị thiếu chủ này thường ngày rất lạnh lùng bình thản, nhưng vẫn là chủ tử nha, nhưng dù sao cũng chỉ là nghe đồn, y sao có thể mạo hiểm? Hơn nữa thiếu chủ lại là người có thực lực, tuy rằng lúc trước y có chút hoài nghi bởi thiếu chủ chỉ mới mười bảy tuổi, thế nhưng kể từ khi nãy, sự hoài nghi của y đã bay biến hết sạch, vừa nãy ngay khi chỉ vừa mới lẻn vào phòng, y ngay lập tức đã bị phát hiện, không, y có cảm giác rằng ngay khi y chưa bước vào phòng thì đã bị phát hiện rồi, có điều thiếu chủ chính là không để ý tới y mà thôi.
“Có chuyện gì vậy?” Vân Vũ Trạch bộ dáng vẫn như cũ không chút biểu tình, cũng không vì lời nói của Vu Hiển mà bực mình, có lẽ bởi nó đã quen rồi, suốt mười năm qua sống trong hoàng cung, nó gặp và tiếp xúc với một số ít người, nhưng nếu ai đó có cơ hội gặp nó lần đầu tiên, đều biểu lộ ra thái độ như vậy, bởi vậy, đối với bọn họ, nếu là người đáng ghét nó sẽ xem như không thấy, không quan tâm,còn đối với những người không đáng ghét nó sẽ lên tiếng hỏi, xem như giúp bọn họ ổn định lại tâm tình.
Có điều, tuy ngoài mặt nó không có biểu tình gì đặc biệt, nhưng vừa nghe nói người này là do Vu Tắc phái tới chứ không phải do phụ hoàng phái tới, nó liền rất thất vọng, hơn nữa còn có chút giận dỗi phụ hoàng tại sao tới giờ không để ý tới nó, dù sao nó và phụ hoàng cũng đã hơn một tháng trời không gặp mặt. Cái cảm giác khó chịu này hơn nhiều lần so với cảm giác khó chịu lúc trước, khi nó lo sợ việc thân phận của mình bị Bạch Lăng phát hiện, bị bọn họ căm ghét, xa lánh, hơn nữa còn có thể bị bọn họ coi là địch nhân.
“Cái này là do Đường chủ sai thuộc hạ giao cho ngài”. Hiện tại Vu Hiển đã hoàn toàn bình tâm, bèn mang rõ đầu đuôi nhiệm vụ được giao kể ra, nhưng từ đầu đến cuối không dám nhìn Vân Vũ Trạch, y sợ mình lại thất thần lần nữa mà vô lễ.
“Là thư sao?” Vân Vũ Trạch khó hiểu nhướn đôi mày, nhìn Vu Hiển lấy từ trong ngực ra một phong thư dâng lên.
Vu Tắc có điều gì khó nói, không tiện nói chuyện trực tiếp với nó sao? Bởi vậy nên mới viết thư? Kỳ quái, có lẽ không đúng, vậy nếu không phải Vu Tắc thì ai viết thư cho nó? Chẳng lẽ là phụ hoàng?
Nghĩ tới đây Vân Vũ Trạch vội vã mở phong thư.
Mở bức thư ra, Vân Vũ Trạch không đọc ngay nội dung mà nhìn về phía cuối, xem tên người viết thư.
Ngự? Là phụ hoàng? Phụ hoàng viết thư cho nó?
Đột nhiên nó cảm thấy một niềm hạnh phúc chợt nhen lên, dù chưa xem qua nội dung trong thư thế nhưng cái miệng nhỏ xinh gợn lên một nụ cười vô cùng ngọt ngào, đôi mắt to, ngăm đen như ngời sáng, khuôn mặt thuần khiết ngây thơ, nụ cười trong sáng ngọt ngào, lúc này đây hết thảy đã lọt vào mắt Vu Hiển, khiến cho y nhủ thầm, nếu lúc này đây đứng trước mặt y không phải là thiếu chủ, con của chủ thượng, y hẳn đã cho rằng người này chính là tiên cốt ngọc phàm giáng trần.
Tựa hồ cảm thấy Vu Hiển lại một lần nữa thất thố, Vân Vũ Trạch tuy rằng không tức giận, nhưng nó cũng không thích có người lạ đứng quan sát nó chăm chăm, bởi vậy nó không vội xem nội dung bức thư mà đôi lông mày khẽ nhíu lại, ôn nhu hỏi: “Vu Tắc còn điều gì cần nhắn với ta sao?”
“Không… không có!” Vu Hiển có chút xấu hổ thu hồi ánh mắt đang ngây ngẩn ngắm khuôn mặt tuyệt trần của Vân Vũ Trạch, thành thật trả lời. Y xấu hổ không phải chỉ bởi vì ban nãy y lại thất thố mà còn vì một nguyên nhân nữa.
Y nhớ rõ lúc chủ thượng giao phong thư này cho y, có nhắn rằng y giao phong thư này cho Đường chủ, nói Đường chủ giao cho Vân Vũ Trạch thiếu chủ, thế nhưng vì mong muốn nhìn thấy bộ dáng của thiếu chủ, bởi vậy y mới tự mình mang phong thư này tới đây, đây là lần đầu tiên y dám trái lệnh chủ thượng, cũng là lần đầu tiên y giấu giếm Đường chủ.
“Vậy ngươi có thể lui xuống rồi”. Vân Vũ Trạch không để ý tới vẻ mặt có chút khác lạ của Vu Hiển, lãnh đạm nói. Phải nói là, nó sẽ không mấy quan tâm tới những người mà nó không để trong lòng, nói tới người để trong lòng thì trừ bỏ Vân Ngự, cũng chỉ có Vân Tại Vũ, Điệp phi, cùng những người bình thường chăm lo tới cuộc sống hằng ngày của nó như Tiểu Tĩnh, Lục Nhu, Tiểu Tuyền Tử,…cùng bốn vị lão sư, không phải bởi nó không rảnh nên không để ý, cũng không phải là nó cố tình như thế, phải nói là, đó vốn là thiên tính của nó, có muốn sửa cũng không được.
“Dạ, thuộc hạ xin cáo lui”. Tuy rằng có chút thất vọng, lại có điểm thương tâm bởi không được Vân Vũ Trạch để ý, nhưng Vu Hiển là người được Ảnh Đường bồi dưỡng, bởi vậy đương nhiên y sẽ không chống lại mệnh lệnh của chủ nhân, chậm rãi lui xuống.
Tuy rằng thất vọng, nhưng y nào dám có hy vọng xa vời, dù sao một người tuyệt trần bất phàm như thế, người bình thường như y sao có thể với tới? Tuy rằng hắn cũng là một nhân vật quan trọng trong Ảnh Đường, gặp không ít cao nhân, nhưng bọn họ so với thiếu chủ nhà y thật sự không bằng một đầu ngón tay, mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành cũng chỉ là để diễn tả người phàm trần mà thôi, còn thiếu chủ nhà y phải nói là thanh trong như nước khí thế bất phàm, chỉ có chủ thượng của bọn y mới xứng đáng sánh đôi cùng thiếu chủ, tuy rằng nghĩ như vậy có chút kỳ quái, chủ thượng và thiếu chủ là phụ tử a, hơn nữa y cũng chưa từng được chứng kiến, cũng không thể tưởng tượng ra chủ thượng cùng thiếu chủ khi đứng cạnh nhau sẽ thế nào, thế nhưng y biết rõ, xứng đôi với chủ thượng chỉ có thể là Vân Vũ Trạch thiếu chủ mà thôi, còn nhưng phi tần thê thiếp khuynh nước khuynh thành của chủ thượng đương nhiên không xứng.
Vân Vũ Trạch không biết được Vu Hiển suy nghĩ gì, mà cho dù có biết, nó cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, dù sao, nó cũng đã đặt Vân Ngự trong tim mình từ lâu, rất lâu rồi, đối với nó, chỉ có yêu thích, không thích, muốn hay không muốn mà thôi.
Vừa thấy Vu Hiển rời phòng, tâm tư nó liền tập trung toàn bộ vào bức thư, tâm tình lãnh đạm thường ngày hoàn toàn biến mất, đây chính là bức thư đầu tiên mà phụ hoàng gửi cho nó, bởi vậy nó trân trọng cầm trên tay như cầm một bảo vật, cẩn thận đọc từng chữ.
Nội dung trong thư rất ít, cũng rất đơn giản, dường như không có gì đặc biệt, thế nhưng vẻ mặt Vân Vũ Trạch biến đổi từ cảm động tới kích động, hơn nữa còn một mạt trầm tư.
Nội dung bức thư như sau:
Vũ nhi:
Vũ nhi, có nhớ phụ hoàng không? Phụ hoàng rất nhớ Vũ nhi, phụ hoàng có chút hối hận vì đã để cho Vũ nhi xuất cung.
Vũ nhi, có phải ngươi đang nghi hoặc, hay đang phân vân vì dụng ý của phụ hoàng? Kỳ thật, phụ hoàng cũng không muốn Vũ nhi ở cách phụ hoàng quá xa, phụ hoàng cũng rất muốn mãi ở bên Vũ nhi, có điều, có một số việc, Vũ nhi phải tự mình đối mặt, mười năm qua, tuy rằng ngươi đã không còn quá để chuyện đó ở trong lòng, tựa hồ đã sớm quên đi, có điều phụ hoàng cảm nhận được, Vũ nhi hoàn toàn không buông bỏ cảm giác bản thân mình mang tội, mặc dù ngươi biết rõ đó hoàn toàn không phải lỗi của ngươi.
Vũ nhi, điều phụ hoàng muốn nói, đó là chuyện Huyết Oa đã trôi qua mười năm rồi, Huyết Oa cũng không còn tồn tại trên đời, nhưng những oán hận, căm thù Huyết Oa thì vẫn còn đó, thế nhưng đó là oán hận Huyết Oa, còn hiện tại, chỉ có Vũ nhi, sau này cũng chỉ có Vũ nhi mà thôi, Vân Vũ Trạch mãi mãi là Vân Vũ Trạch!
Vũ nhi hãy hảo hảo suy ngẫm, còn có, chờ phụ hoàng!
Vân Ngự.
….
Ân, tựa hồ là nó đã suy nghĩ quá nhiều.
Vân Vũ Trạch luyến tiếc không muốn buông bỏ bức thư, mặc dù nó đã xem xong, hơn nữa còn xem tới vài lần, dù sao đây cũng chính là bức thư đầu tiền Vân Ngự viết cho nó, tục ngữ nói thật đúng, lần đầu tiên bao giờ cũng sâu đậm khó phai, bởi vậy việc nó lưu luyến bức thư quả thật rất bình thường.
Vân Vũ Trạch nghĩ tới những điều phụ hoàng đã nói trong thư, tuy rằng nó không mấy hiểu dụng ý của phụ hoàng, thế nhưng trong lòng nó hiện tại vừa cảm thấy ngọt ngào lại vô cùng thoải mái, tại sao ư? Bởi trong thư phụ hoàng nói nhớ nó, quả nhiên phụ hoàng cũng giống nó, rất nhớ, vô cùng nhớ đối phương.
Vũ nhi chính là Vũ nhi, Vân Vũ Trạch vĩnh viễn là Vân Vũ Trạch! Những lời này tuy rằng không phải lần đầu tiên phụ hoàng nói, thế nhưng lần nào nghe xong, cũng khiến cho nó vô cùng an tâm, bởi vì dù cho người khác nghĩ thế nào về nó, chỉ cần trong lòng phụ hoàng, nó mãi mãi là Vũ nhi, Vũ nhi của phụ hoàng, như vậy là đủ rồi.
Đúng vậy, nó chỉ mong đợi có vậy, không đòi hỏi gì nhiều, có lẽ sau này thân phận sẽ bị vạch trần, có lẽ sau này có người sẽ xa rời nó, có điều chỉ cần phụ hoàng vẫn bên nó, vẫn coi nó là Vũ nhi, như vậy đã là quá đủ, chỉ cần có thể mãi mãi ở bên phụ hoàng là nó đã hạnh phúc lắm rồi.
Rất muốn….rất muốn…rất muốn gặp phụ hoàng! Thật không biết hiện giờ phụ hoàng đã đi ngủ chưa, đã trễ thế này…nhưng có lẽ là chưa đâu, tuy rằng từ khi nó theo Quốc sư tập luyện, rất ít khi quay về tẩm cung của phụ hoàng, có điều nó biết, chỉ cần nó không ở trong tẩm cung, phụ hoàng khuya rất khuya mới đi nghỉ, cuối cùng nó đã biết, phụ hoàng rất bận rộn, trước kia phụ hoàng luôn sớm quay về tẩm cung là ở bên nó, khiến nó an tâm vui vẻ.
Phụ hoàng, phụ hoàng, Vũ nhi rất thích người, phụ hoàng cũng rất thích Vũ nhi phải không? Nhất định là thế đi!
Ân, nghỉ ngơi cũng đã đủ rồi, nó cần tiếp tục tu luyện, nếu không tu luyện pháp quyết của Quốc sư, vậy nó thử tu luyện pháp quyết của Huyết Oa đi, tuy rằng hiện tại nó không còn là Huyết Oa, nhưng pháp quyết trước đây trong đầy Huyết Oa nó hiện tại vẫn nhớ rất rõ, trước kia nó không dám luyện bởi nó sợ sẽ quay trở lại làm Huyết Oa, thế nhưng hiện tại đã khác, nó không còn sợ nữa, bởi nó biết cho dù nó có biến trở lại bộ dáng trước kia, nó vẫn sẽ là Vũ nhi của phụ hoàng,hơn nữa, kẻ không chế nó đã chết, nó sẽ không bị ai không chế như trước kia nữa.
Nó chính là Vân Vũ Trạch, vĩnh viễn là Vũ nhi của phụ hoàng! Huống chi hiện tại Bạch Lăng cũng không căm hận Huyết Oa nữa, như vậy những người khác có lẽ cũng thế đi, mà cho dù bọn họ vẫn căm hận nó, nó cũng không mấy để ý nữa.
Nghĩ tới đây, Vân Vũ Trạch đứng dậy bước tới giường, nằm xuống, dùng quyết pháp của Huyết Oa để tu luyện, có điều…
Khi bước vào cõi tâm linh, nó chợt phát hiện có điểm kỳ quái, như thế nào phụ hoàng lại nói nó chờ phụ hoàng? Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.