Chương 73: Hành Trình Đi Tấn Vân
U Dạ Điểm Tinh
04/07/2017
CHƯƠNG 73: HÀNH TRÌNH ĐI TẤN VÂN
Phụ hoàng rút cục là có ý tứ gì? Thật kỳ quái, người ra ngoài cung là nó, còn phụ hoàng là người ở trong cung, vậy phụ hoàng phải chờ nó mới phải chứ? Sao lại thành nó chờ phụ hoàng? Chẳng lẽ phụ hoàng định xuất cung? Nhưng phụ hoàng là Hoàng đế, sao có thể tùy tiện xuất cung?
Càng nghĩ càng cảm thấy có điểm không thích hợp, có điều nó nghĩ mãi không ra nguyên cớ, chỉ có thể đoán lung tung mà thôi.
Hôm nay, nó vẫn vướng mắc nghi vấn ấy trong lòng, vốn nó định đem nghi vấn hỏi Vu Tắc, song Vu Tắc lại không nói điều gì, Vân Vũ Trạch đành đem nghi vấn để ở trong lòng, kỳ thực trong lòng nó chính là hy vọng phụ hoàng có thể xuất cung tìm nó, đương nhiên nó có thể hồi cung gặp phụ hoàng, nhưng càng nghĩ càng thấy bất đồng, khó hiểu.
“Tiểu Vũ , ngươi lại đang nghĩ ngợi cái gì nữa, đừng nghĩ nữa, làm sao có thể đoán ra được ý tứ của phụ hoàng chứ, hiện tại chúng ta đang ra ngoài du ngoạn nha, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa”. Vân Tại Vũ thật sự cảm thấy khó hiểu, chẳng phải trong thư phụ hoàng đã nói là rất nhớ Tiểu Vũ sao? Vậy Tiểu Vũ còn lo nghĩ cái gì? Nếu nói là Tiểu Vũ hiện tại quá mức cao hứng mà có cái bộ dạng này, thì quả thật là quá khoa trương đi, hắn lại càng không hiểu, một người độc lập và kiên cường như Tiểu Vũ , tại sao lại ỷ lại vào phụ hoàng đến thế, cả phụ hoàng nữa, rõ ràng là một người vô cùng lãnh đạm, vô cùng lạnh nhạt, thế nhưng tại sao đối với Tiểu Vũ , thái độ lại khác hẳn? Bộ dáng hoàn toàn thay đổi, hắn thật sự là không lý giải nổi.
“Không.” Sớm lấy lại tinh thần, Vân Vũ Trạch thanh âm bình thản cất lên, tuy rằng bị Vân Tại Vũ nói trúng, nhưng nó cũng không cảm thấy ngượng ngùng, có lẽ là bởi vì đối phương là Vân Tại Vũ, cũng có thể bởi vì nó không quá quan tâm tới việc người khác nghĩ như thế nào. Có điều, Vân Tại Vũ nói đúng, hiện tại bọn họ là đang đi du ngoạn, không nên nghĩ nhiều nữa, trước sau gì thì nó cũng được gặp lại phụ hoàng, hơn nữa, nếu phụ hoàng đã nói như vậy, nhất định là có chủ ý riêng của người, nó hiện tại có nghĩ nhiều nữa thì cũng vô dụng, đợi đến lúc gặp phụ hoàng tất sẽ rõ, chi bằng hiện tại vẫn nên hảo hảo tìm hiểu, nhìn ngắm thế giới bên ngoài, về sau khi hồi cung sẽ không thể nhìn thấy nữa, tuy rằng nó vẫn có thể xuất cung, nhưng nó đã hạ quyết tâm trừ phi phụ hoàng cùng xuất cung với nó, nếu không nó sẽ mãi mãi không bao giờ rời xa phụ hoàng nữa.
Nghĩ tới đây, Vân Vũ Trạch liền vui vẻ thưởng thức phong cảnh xung quanh.
Ngày hôm nay, Vân Vũ Trạch, Vân Tại Vũ, Vu Tắc đi ra ngoài, theo sau bọn họ là Chu Liên Ngọc nãy giờ lặng thinh không nói một lời, cả bốn người chầm chậm bước trên đường. Sau khi không mải mê suy tư nữa, Vân Vũ Trạch mới phát hiện ra hôm nay thời tiết thật quang đãng sau đêm mưa ngày hôm qua, xen qua những áng mây nhẹ trôi là ánh mặt trời vàng óng, ấm áp, nhờ cơn mưa, bên sườn núi có một khe thác nhỏ, đổ từ trên đỉnh núi xuống, hòa trộn vào dòng suối chảy dưới chân đồi, nổi bật trên khung cảnh thiên nhiên thanh lệ này chính là cầu vồng bảy sắc rực rỡ tới mê người, từng dãy núi trùng trùng điệp điệp, màu xanh trải dài tới tận chân trời, hòa quyện với thác nước tung bọt trắng xóa, hùng vĩ tráng lệ.
Màu xanh của cây cỏ hòa lẫn màu đỏ của núi, không khí thoảng thoảng mùi bùn đất thơm mát sau cơn mưa, thác nước trải rộng, muôn hoa đua nở, muông thú hát ca, thác nước xanh màu phỉ thúy từ trên cao đổ xuống, tràn vào các khe suối, khiến nơi nơi dòng chảy rộn ràng, réo rắt như bản nhạc, từng chút, từng chút những cảnh tuyệt mĩ của thiên nhiên đan quyện vào nhau, tôn nhau lên, ca ngợi nhau, rồi cùng hòa ca bài ca thiên nhiên hùng vĩ.
Núi cao là thế, nước mềm mại là thế, còn dưới mặt đất, trải dài khắp nơi chính là những cây ngô đồng với những chiếc là mềm mại, thanh lệ, trộn với sự mềm mại của từng dải ngô đồng chính là những rừng phong là xanh biếc, trầm tĩnh đứng đó, tuy rằng hiện tại không phải là vẻ đẹp chói lọi, đỏ rực đặc trưng nhưng cũng không kém phần diễm lệ. Từng cơn gió nhè nhẹ thổi, mang theo sự trong lành mát lạnh của hơi nước bên suối, rồi như để hòa vào cung bè trầm, thi thoảng lại nghe thấy tiếng xào xạc của tán lá, bên suối, từng con cá bay nô giỡn, thi thoảng lại vọt lên khỏi mặt nước, tung tăng nhảy múa, ngoạn nháo một lúc rồi lại vui vẻ lao xuống dòng nước mát lạnh. Cảnh thiên nhiên tuyệt diệu thế này, Vân Vũ Trạch chưa từng được thưởng lãm, tuy hoàng cung cũng rất huy hoàng mĩ lệ, cảnh sắc cũng không kém phần tuyệt diệu, nhưng ấy là nhờ bàn tay con người kỳ công chăm sóc tạo dựng, sao có thể sánh với cảnh vật do thiên nhiên tạo hóa?
“Ở đây đẹp quá đúng không?” tận mắt được nhìn thấy vẻ đẹp do thiên nhiên tạo nên, những người luôn ở trong hoàng cung như bọn họ thật sự bị mê hoặc.
Vân Tại Vũ thấy Vân Vũ Trạch rốt cục cũng chú ý tới cảnh vật xung quanh mình, thậm chí lại còn mang vẻ trầm mê, thật khiến lòng người rung động, cái người này a, hắn cũng không biết nên nói gì, nãy giờ đi đường chỉ mải mê chìm đắm trong suy tư của chính bản thân, không thèm để ý gì tới xung quanh, hắn thậm chí còn chắc chắn rằng, nếu như không phải lúc nãy hắn cất tiếng gọi, đem Vân Vũ Trạch quay trở về hiện tại thì Vân Vũ Trạch đã làm theo suy nghĩ trong lòng, lập tức chạy về chỗ phụ hoàng.
“Ân, rất đẹp”. Vân Vũ Trạch đơn giản trả lời, đối với cảnh đẹp trước mắt, nó cũng không mở miệng đánh giá, tuy rằng nó cũng theo Liễu Thanh học thi thơ, văn hoa mĩ ngữ nó đều nắm được, có điều trước giờ vẫn vậy, vốn bản tính ít nói,bởi vậy cảnh đẹp nó nhìn ngắm, cảm nhận trong lòng chứ không thốt ra thành lời.
“Tiểu Vũ , ngươi vẫn là như thế a”Vân Tại Vũ lắc lắc cái đầu, hơn nữa còn gật gù đắc ý bộ dáng vô cùng đáng yêu, khiến Vu Tắc nhìn thấy, băng lãnh trên khuôn mặt lập tức dịu xuống, đôi mắt sắc lạnh chợt hiện lên nhu tình, có điều, Vân Tại Vũ không mảy may biết, thế nhưng tất thảy biến đổi trên mặt Vu Tắc, đều được Chu Liên Ngọc thu vào trong mắt, đôi mắt hắn kinh ngạc tràn đầy ý niệm không thể tin, rồi nét đượm buồn chua xót hiện lên, trong cổ họng hắn như có gì nghẹn ứ.
Đường chủ sao lại có thể có loại biểu tình này? Biểu tình này Chu Liên Ngọc luôn kỳ vọng được chứng kiến, được nhìn thấy Đường chủ thể hiện ra, thế nhưng hôm nay, khi đã được tận mắt chứng kiến, hắn lại mong rằng mình chưa từng nhìn thấy, đó là bởi nhu tình kia không phải vì hắn, nhu tình này lại dành cho vị thiếu chủ lúc nào cũng mơ mơ màng màng, hồn nhiên vô tư kia. Vì sao? Tại vì sao? Chẳng lẽ hắn tương tư suốt mười năm ròng chính là để nhận lấy cái kết cục này sao? Thật khiến hắn không cam lòng, thế nhưng cho dù hắn không cam lòng thì có thể làm được gì?
“Cái gì như thế?” Vân Vũ Trạch không hiểu Vân Tại Vũ muốn nói gì, nó như thế nào? Nó đã làm cái gì sao? Vân Tại Vũ luôn luôn nói chuyện không đầu không đuôi như vậy, vẫn là phụ hoàng tốt hơn, phụ hoàng luôn tỉ mỉ giải thích cho tới khi nó thông suốt mới thôi, hơn nữa phụ hoàng nói chuyện rất dễ hiểu, rõ ràng.
“Chính là này a, mỗi lần các lão sư kiểm tra, thành tích của ngươi đều vượt xa ta, hơn nữa ngươi cũng đã mười bảy tuổi rồi, nhưng cách nói chuyện vẫn như tiểu hài tử”. Hắn hiểu Vân Vũ Trạch, bởi vậy hắn phi thường rõ ràng, Vân Vũ Trạch bề ngoài tưởng như là lãnh đạm ít nói, thế nhưng kỳ thật, Vân Vũ Trạch ít nói như vậy vì cảm thấy nói chuyện rất phiền phức, hơn nữa Vân Vũ Trạch cũng không thích gần gũi với người lạ, trừ phụ hoàng ra, thế còn những người khác, đều phải ở bên Vân Vũ Trạch một thời gian lâu thật lâu thì mới có thể được xem là thân thiết, ngay đến Vân Tại Vũ hắn đây, là huynh đệ tốt nhất của Tiểu Vũ , thế nhưng tình cảm thân thiết hiện giờ chính là được xây đắp nhờ mười năm chung sống mà có, nếu hắn không phát hiện ra, chỉ trừ phụ hoàng là ngoại lệ, thì hắn đã tưởng mình ứng xử kém cỏi nên Tiểu Vũ không thèm quan tâm.
Vu Tắc nghe thấy những lời oán giận nhỏ nhỏ của Vân Tại Vũ, không khỏi bật cười, bởi y biết những lời Vân Tại Vũ nói hoàn toàn là sự thật, Vân Vũ Trạch đối với bất luận người nào đều đưa ra thái độ thản nhiên, nếu người nào Vân Vũ Trạch thích, thì liền nói là thích, còn kẻ nào Vân Vũ Trạch ghét, thì dù đối phương thân phận thế nào thì Vân Vũ Trạch cũng thẳng thắn một câu rằng chán ghét, thay vì nói rằng Tiểu Vũ lãnh đạm, lãnh tình không bằng nói rằng Tiểu Vũ có tâm tính của tiểu hài tử, ở chung với Tiểu Vũ đã mười năm, bọn y phi thường hiểu rõ, nói rằng tâm tính của Tiểu Vũ là tiểu hài tử thì cũng phải nhớ rằng một tiểu hài tử mười tuổi xem ra còn nói nhiều hơn Tiểu Vũ . Tiểu Vũ thiên tư thông minh, năng lực còn khiến người ta kinh hãi, tiếp thu cũng thập phần nhanh nhẹn, nhưng thái độ đối nhân xử thế thì từ khi bảy tuổi tới giờ vẫn không thay đổi, chỉ làm những gì mình thích mà thôi, y thầm nghĩ, có lẽ chủ thượng yêu thương Tiểu Vũ cũng chính bởi nguyên do này.
Vân Vũ Trạch tuy rằng tính cách không mấy thay đổi, nhưng cũng không giống so với hồi bảy tuổi nữa, cách đây mười năm, Tiểu Vũ bất quá chỉ là một đứa trẻ sơ sinh mà thôi.
“Tiểu hài tử?” Nghe Vân Tại Vũ nói, Vân Vũ Trạch không khỏi có chút kinh ngạc, nó đã mười bảy tuổi rồi, phải nói là đã trưởng thành rồi, sao lại có thể là tiểu hài tử được? Sao lại nói vậy? Phụ hoàng trước giờ chưa từng nói nó là tiểu hài tử a?
“Đúng, giống như, non xanh, nước biếc, bạch vân, thiên thanh, đây là những từ để miêu ta, còn ngươi chỉ đơn giản nói là đẹp, là mĩ, chưa từng dùng từ khác để so sánh ”. Tuy rằng hắn không có học thức sâu rộng như Vân Vũ Trạch, nhưng nếu bàn luận về phong hoa tuyết nguyệt hắn đảm bảo rành hơn Vân Vũ Trạch rất nhiều, không đúng, phải nói là một người dân bình thường, chưa từng đọc qua thi thơ, thì vẫn có thể miêu tả phong phú hơn, hắn biết Vân Vũ Trạch từ nhỏ vẫn thích phong cảnh, hơn nữa nhiều lúc còn lộ ra bộ dạng thích thú, thế nhưng Tiểu Vũ chưa từng dùng những lời hoa mĩ để miêu tả cảm nhận bao giờ.
“Ngươi hỏi ta nơi này đẹp không, ta thích nơi này, tự nhiên sẽ trả lời là đẹp a, như vậy thì có gì không đúng?” Vân Vũ Trạch không ngốc, có điều đối với cảm nhận của nó, nó luôn rất rõ ràng, đẹp là đẹp, thích là thích, mà ghét là ghét, nó hoàn toàn không thấy có điều gì không ổn.
“Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có thấy phụ hoàng đẹp không?” Tuy hỏi nhưng Vân Tại Vũ đã biết rõ câu trả lời của Vân Vũ Trạch.
“Đẹp”. Phụ hoàng là người đẹp nhất nó từng gặp, nếu đứng cạnh phụ hoàng, thì cho dù có là đệ nhất mĩ nhân thì cũng chỉ làm nền mà thôi, không, ngay cả làm nền cũng không xứng, phụ hoàng một thân khí chất, không những vậy, khí chất ẩn chứa trong người phụ hoàng cũng giống như khí chất của vị Quốc sư được nhân dân Hưởng hằng quốc coi là thần tiên, thế gian không người nào có, hơn nữa, khí chất của phụ hoàng so với Quốc sư thậm chí còn vượt hơn.
“Ồ, vậy đẹp như thế nào?” Vân Tại Vũ không phải muốn hỏi vấn đề này, hắn tự biết phụ hoàng có mị lực ra sao, có điều hắn đang muốn dạy Vân Vũ Trạch cách miêu tả.
“Ân?” Đẹp như thế nào? Đối với câu hỏi này, nó thật sự không biết trả lời ra sao, đẹp chính là đẹp, tuy rằng không hiểu ý tứ của Vân Tại Vũ, nhưng nó vẫn trả lời: “Phụ hoàng bộ dáng rất đẹp, phụ hoàng khi cười cũng rất đẹp”.
“Đúng vậy, hơn nữa mắt cũng rất đẹp, mũi và miệng cũng rất đẹp”. Khẩu khí Vân Tại Vũ tràn đầy ngao ngán cũng bất đắc dĩ, thật là cho dù lấy chủ đề là phụ hoàng, là người mà Tiểu Vũ quan tâm nhất, thì Tiểu Vũ cũng chỉ miêu tả như vậy, có thể dùng những từ khác để hình dung cơ mà, tỉ dụ mặt như quan ngọc, mặt đen như màn đêm, khí chất tựa tiên thần…
“Ân, đúng vậy”. Không nghe ra ý trào phúng trong câu nói của Vân Tại Vũ, nó bình thản trả lời, hơn nữa còn gật gật cái đầu phụ họa, nó cảm thấy Vân Tại Vũ nói thật là đúng. Nghe xong đoạn đối thoại này, một người tâm tư đang buồn khổ như Chu Liên Ngọc cũng phải cố nhịn để khỏi phì cười, hắn chưa từng gặp Đương kim Hoàng thượng, cũng không biết người có hình dáng ra sao, có điều nghe những người trong Ảnh Đường kể lại, thì Hoàng thượng chính là người ai gặp cũng chấn động tâm tư, Hoàng thượng hẳn là một nhân vật đặc biệt, nếu không sao có thể khiến Đường chủ tình nguyện phục tùng?
Vũ thiếu chủ thoạt nhìn thật là lãnh đạm, thật không ngờ ẩn giấu sau khuôn mặt tuyệt luân lại là tâm tính của một tiểu hài tử, thật khiến cho người ta không dám tin, nếu chỉ được nghe mà không được tận mắt chứng kiến, e rằng hắn cũng không tin.
Có điều, bộ dáng của Vũ thiếu chủ lại khiến hắn luôn liên tưởng tới kẻ y bào màu máu kia..
Nghe nói hắn đã chết, bị chủ nhân của hắn giết, thật không còn cách nào khác, Chu Liên Ngọc luôn thầm mong một ngày nào đó, hắn cùng hắn sẽ quyết chiến sinh tử, thật không ngờ hắn đã rời khỏi cõi đời này cách đầy mười năm rồi, lại càng không ngờ, một nhân vật cường đại như vậy lại chỉ là công cụ do kẻ khác tạo ra nhắm mục đích báo thù, nếu không phải vì hắn tuyệt đối tin tưởng Đường chủ, thì những lời này hắn tuyệt đối không tin.
Nguyên lai, sau ngày ở mật thất trở về, Vu Tắc liền công khai bí mật thu được cho toàn thể Ảnh Đường, hiện tại Chu Liên Ngọc đã hiểu được tại sao khi ấy, trong mắt Huyết Oa không phải là ánh mắt tràn đầy hận thù, mà lại là ánh mắt đơn thuần ngây thơ của một tiểu hài tử, khi hắn lên tiếng chửi mắng Huyết Oa, ánh mắt đó lại lộ ra ý hỏi, dường như không hiểu, căn bản là Huyết Oa không biết giết người là chuyện sai trái, nếu hắn không tận mắt chứng kiến cảnh người nhà của hắn bị sát hại, hắn thậm chí còn đồng cảm với Huyết Oa, thế nhưng hiện tại, tuy Huyết Oa đã chết, hắn đã biết sự thật, tuy rằng không còn căm hận Huyết Oa, căm hận kia đã dồn vào kẻ thủ ác, kẻ giật dây, thế nhưng nỗi sợ hãi đó vẫn mãi mãi ở trong hắn, sợ tới mức hắn không muốn nhìn thấy Vũ thiếu chủ, người có bộ dáng phi thường giống Huyết Oa, chuyện đã qua mười năm, thế nhưng ký ức của cái ngày hôm đó vẫn luôn ám ảnh hắn, là cơn ác mộng mỗi khi đêm về, nỗi lo sợ này sẽ còn mãi, tuy rằng Huyết Oa đã chết, nhưng nỗi sợ hãi này sẽ mãi mãi không phai.
Lần này hắn cương quyết đòi ra ngoài theo Đường chủ cùng hai vị thiếu chủ, bởi hắn biết lần này hai vị thiếu chủ không phải du ngoạn phong thủy mà là lần tìm dấu vết của huyết án mười năm về trước.
Theo tin tình báo cho biết, nơi đây hoang vắng nhưng thi thoảng lại có người lui tới, tuy không nhiều nhưng rất đáng chú ý, nói đây có thể là địa điểm tập họp của kẻ địch. Thế nhưng nãy giờ đi, hắn cũng không gặp cái gì bất thường
“ Đường chủ, nơi đây tựa hồ không có người lui tới”. Chu Liên Ngọc khẽ nhíu đôi mày thanh tú.
Nơi đây vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không tìm thấy có gì bất thường, suy nghĩ này khiến hắn không khỏi ưu sầu, không biết đến bao giờ hắn có thể báo thù cho người thân? Đăng bởi: admin
Phụ hoàng rút cục là có ý tứ gì? Thật kỳ quái, người ra ngoài cung là nó, còn phụ hoàng là người ở trong cung, vậy phụ hoàng phải chờ nó mới phải chứ? Sao lại thành nó chờ phụ hoàng? Chẳng lẽ phụ hoàng định xuất cung? Nhưng phụ hoàng là Hoàng đế, sao có thể tùy tiện xuất cung?
Càng nghĩ càng cảm thấy có điểm không thích hợp, có điều nó nghĩ mãi không ra nguyên cớ, chỉ có thể đoán lung tung mà thôi.
Hôm nay, nó vẫn vướng mắc nghi vấn ấy trong lòng, vốn nó định đem nghi vấn hỏi Vu Tắc, song Vu Tắc lại không nói điều gì, Vân Vũ Trạch đành đem nghi vấn để ở trong lòng, kỳ thực trong lòng nó chính là hy vọng phụ hoàng có thể xuất cung tìm nó, đương nhiên nó có thể hồi cung gặp phụ hoàng, nhưng càng nghĩ càng thấy bất đồng, khó hiểu.
“Tiểu Vũ , ngươi lại đang nghĩ ngợi cái gì nữa, đừng nghĩ nữa, làm sao có thể đoán ra được ý tứ của phụ hoàng chứ, hiện tại chúng ta đang ra ngoài du ngoạn nha, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa”. Vân Tại Vũ thật sự cảm thấy khó hiểu, chẳng phải trong thư phụ hoàng đã nói là rất nhớ Tiểu Vũ sao? Vậy Tiểu Vũ còn lo nghĩ cái gì? Nếu nói là Tiểu Vũ hiện tại quá mức cao hứng mà có cái bộ dạng này, thì quả thật là quá khoa trương đi, hắn lại càng không hiểu, một người độc lập và kiên cường như Tiểu Vũ , tại sao lại ỷ lại vào phụ hoàng đến thế, cả phụ hoàng nữa, rõ ràng là một người vô cùng lãnh đạm, vô cùng lạnh nhạt, thế nhưng tại sao đối với Tiểu Vũ , thái độ lại khác hẳn? Bộ dáng hoàn toàn thay đổi, hắn thật sự là không lý giải nổi.
“Không.” Sớm lấy lại tinh thần, Vân Vũ Trạch thanh âm bình thản cất lên, tuy rằng bị Vân Tại Vũ nói trúng, nhưng nó cũng không cảm thấy ngượng ngùng, có lẽ là bởi vì đối phương là Vân Tại Vũ, cũng có thể bởi vì nó không quá quan tâm tới việc người khác nghĩ như thế nào. Có điều, Vân Tại Vũ nói đúng, hiện tại bọn họ là đang đi du ngoạn, không nên nghĩ nhiều nữa, trước sau gì thì nó cũng được gặp lại phụ hoàng, hơn nữa, nếu phụ hoàng đã nói như vậy, nhất định là có chủ ý riêng của người, nó hiện tại có nghĩ nhiều nữa thì cũng vô dụng, đợi đến lúc gặp phụ hoàng tất sẽ rõ, chi bằng hiện tại vẫn nên hảo hảo tìm hiểu, nhìn ngắm thế giới bên ngoài, về sau khi hồi cung sẽ không thể nhìn thấy nữa, tuy rằng nó vẫn có thể xuất cung, nhưng nó đã hạ quyết tâm trừ phi phụ hoàng cùng xuất cung với nó, nếu không nó sẽ mãi mãi không bao giờ rời xa phụ hoàng nữa.
Nghĩ tới đây, Vân Vũ Trạch liền vui vẻ thưởng thức phong cảnh xung quanh.
Ngày hôm nay, Vân Vũ Trạch, Vân Tại Vũ, Vu Tắc đi ra ngoài, theo sau bọn họ là Chu Liên Ngọc nãy giờ lặng thinh không nói một lời, cả bốn người chầm chậm bước trên đường. Sau khi không mải mê suy tư nữa, Vân Vũ Trạch mới phát hiện ra hôm nay thời tiết thật quang đãng sau đêm mưa ngày hôm qua, xen qua những áng mây nhẹ trôi là ánh mặt trời vàng óng, ấm áp, nhờ cơn mưa, bên sườn núi có một khe thác nhỏ, đổ từ trên đỉnh núi xuống, hòa trộn vào dòng suối chảy dưới chân đồi, nổi bật trên khung cảnh thiên nhiên thanh lệ này chính là cầu vồng bảy sắc rực rỡ tới mê người, từng dãy núi trùng trùng điệp điệp, màu xanh trải dài tới tận chân trời, hòa quyện với thác nước tung bọt trắng xóa, hùng vĩ tráng lệ.
Màu xanh của cây cỏ hòa lẫn màu đỏ của núi, không khí thoảng thoảng mùi bùn đất thơm mát sau cơn mưa, thác nước trải rộng, muôn hoa đua nở, muông thú hát ca, thác nước xanh màu phỉ thúy từ trên cao đổ xuống, tràn vào các khe suối, khiến nơi nơi dòng chảy rộn ràng, réo rắt như bản nhạc, từng chút, từng chút những cảnh tuyệt mĩ của thiên nhiên đan quyện vào nhau, tôn nhau lên, ca ngợi nhau, rồi cùng hòa ca bài ca thiên nhiên hùng vĩ.
Núi cao là thế, nước mềm mại là thế, còn dưới mặt đất, trải dài khắp nơi chính là những cây ngô đồng với những chiếc là mềm mại, thanh lệ, trộn với sự mềm mại của từng dải ngô đồng chính là những rừng phong là xanh biếc, trầm tĩnh đứng đó, tuy rằng hiện tại không phải là vẻ đẹp chói lọi, đỏ rực đặc trưng nhưng cũng không kém phần diễm lệ. Từng cơn gió nhè nhẹ thổi, mang theo sự trong lành mát lạnh của hơi nước bên suối, rồi như để hòa vào cung bè trầm, thi thoảng lại nghe thấy tiếng xào xạc của tán lá, bên suối, từng con cá bay nô giỡn, thi thoảng lại vọt lên khỏi mặt nước, tung tăng nhảy múa, ngoạn nháo một lúc rồi lại vui vẻ lao xuống dòng nước mát lạnh. Cảnh thiên nhiên tuyệt diệu thế này, Vân Vũ Trạch chưa từng được thưởng lãm, tuy hoàng cung cũng rất huy hoàng mĩ lệ, cảnh sắc cũng không kém phần tuyệt diệu, nhưng ấy là nhờ bàn tay con người kỳ công chăm sóc tạo dựng, sao có thể sánh với cảnh vật do thiên nhiên tạo hóa?
“Ở đây đẹp quá đúng không?” tận mắt được nhìn thấy vẻ đẹp do thiên nhiên tạo nên, những người luôn ở trong hoàng cung như bọn họ thật sự bị mê hoặc.
Vân Tại Vũ thấy Vân Vũ Trạch rốt cục cũng chú ý tới cảnh vật xung quanh mình, thậm chí lại còn mang vẻ trầm mê, thật khiến lòng người rung động, cái người này a, hắn cũng không biết nên nói gì, nãy giờ đi đường chỉ mải mê chìm đắm trong suy tư của chính bản thân, không thèm để ý gì tới xung quanh, hắn thậm chí còn chắc chắn rằng, nếu như không phải lúc nãy hắn cất tiếng gọi, đem Vân Vũ Trạch quay trở về hiện tại thì Vân Vũ Trạch đã làm theo suy nghĩ trong lòng, lập tức chạy về chỗ phụ hoàng.
“Ân, rất đẹp”. Vân Vũ Trạch đơn giản trả lời, đối với cảnh đẹp trước mắt, nó cũng không mở miệng đánh giá, tuy rằng nó cũng theo Liễu Thanh học thi thơ, văn hoa mĩ ngữ nó đều nắm được, có điều trước giờ vẫn vậy, vốn bản tính ít nói,bởi vậy cảnh đẹp nó nhìn ngắm, cảm nhận trong lòng chứ không thốt ra thành lời.
“Tiểu Vũ , ngươi vẫn là như thế a”Vân Tại Vũ lắc lắc cái đầu, hơn nữa còn gật gù đắc ý bộ dáng vô cùng đáng yêu, khiến Vu Tắc nhìn thấy, băng lãnh trên khuôn mặt lập tức dịu xuống, đôi mắt sắc lạnh chợt hiện lên nhu tình, có điều, Vân Tại Vũ không mảy may biết, thế nhưng tất thảy biến đổi trên mặt Vu Tắc, đều được Chu Liên Ngọc thu vào trong mắt, đôi mắt hắn kinh ngạc tràn đầy ý niệm không thể tin, rồi nét đượm buồn chua xót hiện lên, trong cổ họng hắn như có gì nghẹn ứ.
Đường chủ sao lại có thể có loại biểu tình này? Biểu tình này Chu Liên Ngọc luôn kỳ vọng được chứng kiến, được nhìn thấy Đường chủ thể hiện ra, thế nhưng hôm nay, khi đã được tận mắt chứng kiến, hắn lại mong rằng mình chưa từng nhìn thấy, đó là bởi nhu tình kia không phải vì hắn, nhu tình này lại dành cho vị thiếu chủ lúc nào cũng mơ mơ màng màng, hồn nhiên vô tư kia. Vì sao? Tại vì sao? Chẳng lẽ hắn tương tư suốt mười năm ròng chính là để nhận lấy cái kết cục này sao? Thật khiến hắn không cam lòng, thế nhưng cho dù hắn không cam lòng thì có thể làm được gì?
“Cái gì như thế?” Vân Vũ Trạch không hiểu Vân Tại Vũ muốn nói gì, nó như thế nào? Nó đã làm cái gì sao? Vân Tại Vũ luôn luôn nói chuyện không đầu không đuôi như vậy, vẫn là phụ hoàng tốt hơn, phụ hoàng luôn tỉ mỉ giải thích cho tới khi nó thông suốt mới thôi, hơn nữa phụ hoàng nói chuyện rất dễ hiểu, rõ ràng.
“Chính là này a, mỗi lần các lão sư kiểm tra, thành tích của ngươi đều vượt xa ta, hơn nữa ngươi cũng đã mười bảy tuổi rồi, nhưng cách nói chuyện vẫn như tiểu hài tử”. Hắn hiểu Vân Vũ Trạch, bởi vậy hắn phi thường rõ ràng, Vân Vũ Trạch bề ngoài tưởng như là lãnh đạm ít nói, thế nhưng kỳ thật, Vân Vũ Trạch ít nói như vậy vì cảm thấy nói chuyện rất phiền phức, hơn nữa Vân Vũ Trạch cũng không thích gần gũi với người lạ, trừ phụ hoàng ra, thế còn những người khác, đều phải ở bên Vân Vũ Trạch một thời gian lâu thật lâu thì mới có thể được xem là thân thiết, ngay đến Vân Tại Vũ hắn đây, là huynh đệ tốt nhất của Tiểu Vũ , thế nhưng tình cảm thân thiết hiện giờ chính là được xây đắp nhờ mười năm chung sống mà có, nếu hắn không phát hiện ra, chỉ trừ phụ hoàng là ngoại lệ, thì hắn đã tưởng mình ứng xử kém cỏi nên Tiểu Vũ không thèm quan tâm.
Vu Tắc nghe thấy những lời oán giận nhỏ nhỏ của Vân Tại Vũ, không khỏi bật cười, bởi y biết những lời Vân Tại Vũ nói hoàn toàn là sự thật, Vân Vũ Trạch đối với bất luận người nào đều đưa ra thái độ thản nhiên, nếu người nào Vân Vũ Trạch thích, thì liền nói là thích, còn kẻ nào Vân Vũ Trạch ghét, thì dù đối phương thân phận thế nào thì Vân Vũ Trạch cũng thẳng thắn một câu rằng chán ghét, thay vì nói rằng Tiểu Vũ lãnh đạm, lãnh tình không bằng nói rằng Tiểu Vũ có tâm tính của tiểu hài tử, ở chung với Tiểu Vũ đã mười năm, bọn y phi thường hiểu rõ, nói rằng tâm tính của Tiểu Vũ là tiểu hài tử thì cũng phải nhớ rằng một tiểu hài tử mười tuổi xem ra còn nói nhiều hơn Tiểu Vũ . Tiểu Vũ thiên tư thông minh, năng lực còn khiến người ta kinh hãi, tiếp thu cũng thập phần nhanh nhẹn, nhưng thái độ đối nhân xử thế thì từ khi bảy tuổi tới giờ vẫn không thay đổi, chỉ làm những gì mình thích mà thôi, y thầm nghĩ, có lẽ chủ thượng yêu thương Tiểu Vũ cũng chính bởi nguyên do này.
Vân Vũ Trạch tuy rằng tính cách không mấy thay đổi, nhưng cũng không giống so với hồi bảy tuổi nữa, cách đây mười năm, Tiểu Vũ bất quá chỉ là một đứa trẻ sơ sinh mà thôi.
“Tiểu hài tử?” Nghe Vân Tại Vũ nói, Vân Vũ Trạch không khỏi có chút kinh ngạc, nó đã mười bảy tuổi rồi, phải nói là đã trưởng thành rồi, sao lại có thể là tiểu hài tử được? Sao lại nói vậy? Phụ hoàng trước giờ chưa từng nói nó là tiểu hài tử a?
“Đúng, giống như, non xanh, nước biếc, bạch vân, thiên thanh, đây là những từ để miêu ta, còn ngươi chỉ đơn giản nói là đẹp, là mĩ, chưa từng dùng từ khác để so sánh ”. Tuy rằng hắn không có học thức sâu rộng như Vân Vũ Trạch, nhưng nếu bàn luận về phong hoa tuyết nguyệt hắn đảm bảo rành hơn Vân Vũ Trạch rất nhiều, không đúng, phải nói là một người dân bình thường, chưa từng đọc qua thi thơ, thì vẫn có thể miêu tả phong phú hơn, hắn biết Vân Vũ Trạch từ nhỏ vẫn thích phong cảnh, hơn nữa nhiều lúc còn lộ ra bộ dạng thích thú, thế nhưng Tiểu Vũ chưa từng dùng những lời hoa mĩ để miêu tả cảm nhận bao giờ.
“Ngươi hỏi ta nơi này đẹp không, ta thích nơi này, tự nhiên sẽ trả lời là đẹp a, như vậy thì có gì không đúng?” Vân Vũ Trạch không ngốc, có điều đối với cảm nhận của nó, nó luôn rất rõ ràng, đẹp là đẹp, thích là thích, mà ghét là ghét, nó hoàn toàn không thấy có điều gì không ổn.
“Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có thấy phụ hoàng đẹp không?” Tuy hỏi nhưng Vân Tại Vũ đã biết rõ câu trả lời của Vân Vũ Trạch.
“Đẹp”. Phụ hoàng là người đẹp nhất nó từng gặp, nếu đứng cạnh phụ hoàng, thì cho dù có là đệ nhất mĩ nhân thì cũng chỉ làm nền mà thôi, không, ngay cả làm nền cũng không xứng, phụ hoàng một thân khí chất, không những vậy, khí chất ẩn chứa trong người phụ hoàng cũng giống như khí chất của vị Quốc sư được nhân dân Hưởng hằng quốc coi là thần tiên, thế gian không người nào có, hơn nữa, khí chất của phụ hoàng so với Quốc sư thậm chí còn vượt hơn.
“Ồ, vậy đẹp như thế nào?” Vân Tại Vũ không phải muốn hỏi vấn đề này, hắn tự biết phụ hoàng có mị lực ra sao, có điều hắn đang muốn dạy Vân Vũ Trạch cách miêu tả.
“Ân?” Đẹp như thế nào? Đối với câu hỏi này, nó thật sự không biết trả lời ra sao, đẹp chính là đẹp, tuy rằng không hiểu ý tứ của Vân Tại Vũ, nhưng nó vẫn trả lời: “Phụ hoàng bộ dáng rất đẹp, phụ hoàng khi cười cũng rất đẹp”.
“Đúng vậy, hơn nữa mắt cũng rất đẹp, mũi và miệng cũng rất đẹp”. Khẩu khí Vân Tại Vũ tràn đầy ngao ngán cũng bất đắc dĩ, thật là cho dù lấy chủ đề là phụ hoàng, là người mà Tiểu Vũ quan tâm nhất, thì Tiểu Vũ cũng chỉ miêu tả như vậy, có thể dùng những từ khác để hình dung cơ mà, tỉ dụ mặt như quan ngọc, mặt đen như màn đêm, khí chất tựa tiên thần…
“Ân, đúng vậy”. Không nghe ra ý trào phúng trong câu nói của Vân Tại Vũ, nó bình thản trả lời, hơn nữa còn gật gật cái đầu phụ họa, nó cảm thấy Vân Tại Vũ nói thật là đúng. Nghe xong đoạn đối thoại này, một người tâm tư đang buồn khổ như Chu Liên Ngọc cũng phải cố nhịn để khỏi phì cười, hắn chưa từng gặp Đương kim Hoàng thượng, cũng không biết người có hình dáng ra sao, có điều nghe những người trong Ảnh Đường kể lại, thì Hoàng thượng chính là người ai gặp cũng chấn động tâm tư, Hoàng thượng hẳn là một nhân vật đặc biệt, nếu không sao có thể khiến Đường chủ tình nguyện phục tùng?
Vũ thiếu chủ thoạt nhìn thật là lãnh đạm, thật không ngờ ẩn giấu sau khuôn mặt tuyệt luân lại là tâm tính của một tiểu hài tử, thật khiến cho người ta không dám tin, nếu chỉ được nghe mà không được tận mắt chứng kiến, e rằng hắn cũng không tin.
Có điều, bộ dáng của Vũ thiếu chủ lại khiến hắn luôn liên tưởng tới kẻ y bào màu máu kia..
Nghe nói hắn đã chết, bị chủ nhân của hắn giết, thật không còn cách nào khác, Chu Liên Ngọc luôn thầm mong một ngày nào đó, hắn cùng hắn sẽ quyết chiến sinh tử, thật không ngờ hắn đã rời khỏi cõi đời này cách đầy mười năm rồi, lại càng không ngờ, một nhân vật cường đại như vậy lại chỉ là công cụ do kẻ khác tạo ra nhắm mục đích báo thù, nếu không phải vì hắn tuyệt đối tin tưởng Đường chủ, thì những lời này hắn tuyệt đối không tin.
Nguyên lai, sau ngày ở mật thất trở về, Vu Tắc liền công khai bí mật thu được cho toàn thể Ảnh Đường, hiện tại Chu Liên Ngọc đã hiểu được tại sao khi ấy, trong mắt Huyết Oa không phải là ánh mắt tràn đầy hận thù, mà lại là ánh mắt đơn thuần ngây thơ của một tiểu hài tử, khi hắn lên tiếng chửi mắng Huyết Oa, ánh mắt đó lại lộ ra ý hỏi, dường như không hiểu, căn bản là Huyết Oa không biết giết người là chuyện sai trái, nếu hắn không tận mắt chứng kiến cảnh người nhà của hắn bị sát hại, hắn thậm chí còn đồng cảm với Huyết Oa, thế nhưng hiện tại, tuy Huyết Oa đã chết, hắn đã biết sự thật, tuy rằng không còn căm hận Huyết Oa, căm hận kia đã dồn vào kẻ thủ ác, kẻ giật dây, thế nhưng nỗi sợ hãi đó vẫn mãi mãi ở trong hắn, sợ tới mức hắn không muốn nhìn thấy Vũ thiếu chủ, người có bộ dáng phi thường giống Huyết Oa, chuyện đã qua mười năm, thế nhưng ký ức của cái ngày hôm đó vẫn luôn ám ảnh hắn, là cơn ác mộng mỗi khi đêm về, nỗi lo sợ này sẽ còn mãi, tuy rằng Huyết Oa đã chết, nhưng nỗi sợ hãi này sẽ mãi mãi không phai.
Lần này hắn cương quyết đòi ra ngoài theo Đường chủ cùng hai vị thiếu chủ, bởi hắn biết lần này hai vị thiếu chủ không phải du ngoạn phong thủy mà là lần tìm dấu vết của huyết án mười năm về trước.
Theo tin tình báo cho biết, nơi đây hoang vắng nhưng thi thoảng lại có người lui tới, tuy không nhiều nhưng rất đáng chú ý, nói đây có thể là địa điểm tập họp của kẻ địch. Thế nhưng nãy giờ đi, hắn cũng không gặp cái gì bất thường
“ Đường chủ, nơi đây tựa hồ không có người lui tới”. Chu Liên Ngọc khẽ nhíu đôi mày thanh tú.
Nơi đây vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không tìm thấy có gì bất thường, suy nghĩ này khiến hắn không khỏi ưu sầu, không biết đến bao giờ hắn có thể báo thù cho người thân? Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.