Chương 77: An Thấm Như tuyệt vọng
Nặc Nặc Bảo Bối
04/10/2013
An Kỳ Lạc ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn đám thị vệ đang xông
vào, một tay hăn ấn bả vai, một tay khác cầm chủy thủ ấn thật chặt trên
cổ An Nhâm Kình, rồi cười lạnh nói: “Nếu không muốn Hoàng thượng của các ngươi bỏ mạng thì toàn bộ hãy lui về sau. Bổn vương có chuyện rất trọng yếu muốn thương lượng với Hoàng thượng”.
Những thị vệ kia vẫn còn chút do dự, dù sao Hoàng thượng đang ở trong tay An Kỳ Lạc, nếu tất cả đều lui ra thì không ai biết Kỳ vương sẽ làm chuyện gì? Vạn nhất sau khi rời khỏi cửa hắn giết Hoàng thượng thì làm thế nào?
Đích tay An Kỳ Lạc căng ra, lưỡi chủy thủ sắc bén không khách khí cứa vào da thịt trên cổ An Nhâm Kình, theo đó một tia máu tươi từ từ chảy xuống. Trong mắt An Kỳ Lạc hàn quang lóe lên nhìn những thị về còn đang do dự nói: “Nếu còn tính toán bổn vương sẽ giết Hoàng thượng của các ngươi ngay lập tức!”
Tất cả bọn thị vệ nhất tề lui về sau mấy bước nhưng vẫn không dám thối lui ra ngoài cửa ngự thư phòng, chẳng qua chỉ đứng phía xa cảnh giác ngó chừng An Kỳ Lạc. Lúc này, ngoài cửa ngự thư phòng truyền đến một thanh âm mang chút uy nghiêm: “An Kỳ Lạc, nếu ngươi dám cả gan làm thương tổn phụ hoàng, bổn Thái tử nhất định sẽ cho ngươi thiên đao vạn nhát!”
Khóe miệng An Kỳ Lạc xuất hiện một nụ cười quỷ dị, lẳng lặng chờ An Cẩn Mặc xuyên qua đám thị vệ đi vào sau đó mới cười nói: “Thái tử điện hạ, lời này là có ý gì? Là muốn uy hiếp bổn vương sao?”
An Cẩn Mặc vừa đi vào đã thấy phụ hoàng đang bị An Kỳ Lạc kề dao tận cổ khiến trái tim hắn trở nên băng giá u quang, ánh mắt khẽ híp lên chỉ vào An Kỳ Lạc lớn tiếng quát: “An Kỳ Lạc, ngươi tốt nhất nên buông phụ hoàng ra, nói không chừng bổn Thái tử còn nể chút tình huynh đệ mà nương nhẹ cho ngươi!”
An Kỳ Lạc cười càng to hơn, cúi đầu nhìn An Nhâm Kình đang bị uy hiếp trong tay nói: “Phụ hoàng vẫn chưa nói gì, lúc nào đến phiên Thái tử nhà ngươi tới quyết định, chẳng lẽ trong mắt ngươi phụ hoàng bây giờ coi như đã chết rồi sao?”
Những lời này vừa nói ra, không chỉ có sắc mặt An Cẩn Mặc thay đổi mà ngay cả An Nhâm Kình cũng nhịn không nổi, mặt xanh mét, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Súc sinh, ngươi cho rằng nói như vậy có thể khích bác được quan hệ giữa trẫm và Thái tử sao? Nếu quả thật hy vọng vậy thì chỉ sợ ngươi phải thất vọng rồi!”
“Nga? Phải không vậy? Nhi thần từ trước tới giờ vẫn chưa có nghĩ qua, mới vừa rồi buột ra câu nói kia cũng chỉ là thuận miệng, không nghĩ tới lại có thể khích bác quan hệ của người và Thái từ điện hạ, người làm sao lại liên tưởng đến chuyện đó rồi?” Một giây trước An Kỳ Lạc còn mỉm cười, một giây sau đã nắm chặt tay, gia tăng lực đạo nơi chủy thủ, phía cổ An Nhâm Kình lại hiện ra một vết rách lớn hơn, An Kỳ Lạc lạnh giọng nói: “Ngươi tốt nhất cái gì cũng đừng nói, nếu không đừng trách ta hạ thủ quá nặng!”
“Ngươi, tên súc sinh này!” An Nhâm Kình vô cùng tức giận nhưng ngoại trừ mắng những lời này ra không biết có thể làm gì hơn.
Những lời này của hắn khiến trong mắt Lam Tịch Nguyệt bắn hàn quang ra bốn phía, nàng xoay người lại nhìn An Nhâm Kình, thần sắc bén nhọn nói: “Hoàng thượng nói ra những lời này là không đúng, từ trước đến nay phụ thân là người thì sẽ sinh ra hài tử là người, bây giờ ngươi mắng tướng công ta là súc sinh vậy ý ngươi có phải nói mình cũng chính là súc sinh hay không? Không chỉ có mình ngươi, mắng như vậy thì tất cả hài tử của ngươi, thậm chí cả tổ tông mấy trăm đời toàn bộ cũng là súc sinh. Vậy ngươi dám chửi tổ tông là súc sinh thì chính ngươi cũng không bằng súc sinh đâu!”
An Cẩn Du không nhịn được giật giật khóe miệng, nói vậy có phải chính hắn cũng trở thành súc sinh rồi hay không? Hắn khẽ nghiêng mặt nhìn Lam Tịch Nguyệt, không rõ làm sao nàng nghĩ ra được những lời này nhưng rõ ràng nghe rất có đạo lý. Nếu hài tử là súc sinh thì phụ thân đương nhiên cũng chính là súc sinh, không thể nào người lại sinh ra súc sinh được!”
An Cẩn Du khẽ cười, hắn không thể nào không để ý những lời này của Lam Tịch Nguyệt. Lão tử mắng tiểu tử là súc sinh vốn cũng là chuyện bình thường, nhưng vừa rồi nghe nàng nói vậy hắn chỉ cảm thấy không nhịn được cười.
An Nhâm Kình sau khi nghe những lời này từ miệng Lam Tịch Nguyệt sắc mặt càng thêm âm trầm, hắn không nghĩ rằng tùy tiện mắng một câu lại bị Lam Tịch Nguyệt nói thành ra thế này. Hắn mắng An Kỳ Lạc chính là súc sinh nhưng chưa từng nghĩ qua đó cũng chính là mắng bản thân mình, ngay cả toàn bộ liệt tổ liệt tông nhà An gia cũng bị hắn cho thành súc sinh hết. Âm lãnh, hắn đem tầm mắt chuyển hướng phía Lam Tịch Nguyệt lạnh giọng nói: “Lời này tựa hồ không nên thốt ra từ miệng của Kỳ vương phi!”
Lam Tịch Nguyệt không thèm để ý đến hắn, toàn bộ tầm mắt chuyển dời đến trên người An Lỳ Lạc. An Cẩn Du đứng bên cạnh cười yếu ớt nhìn An Nhâm Kình chế nhạo nói: “Phụ hoàng ngài cũng nên chú ý lời nói của mình một chút! Nếu như để người khác biết được sẽ chê cười Lâm Nguyệt quốc chúng ta xuất hiện một loạt súc sinh!”
An Nhâm Kình càng thêm tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn An Cẩn Du một cái sau đó đem tầm mắt ném đến người Lam Tịch Nguyệt âm tàn nói: “Nếu truyền đến tai người khác chỉ có thể giết ngươi, không kẻ nào có thể nói ra chuyện này!”
Lời này của An Nhâm Kình vừa mới thốt ra khỏi miệng đột nhiên đã cảm giác thấy đau nhói nơi cổ, máu tươi không ngừng chảy ra. An Kỳ Lạc tiến tới bên tai của hắn lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi dám đả thương một sợi lông của Tịch nhi ta nhất định sẽ để ngươi cảm nhận được tư vị tàn khốc nhất thiên hạ”.
An Kỳ Lạc nói xong thì yên lặng, An Cẩn Mặc rốt cục không nhịn được mở miệng, nhàn nhạt quét qua trên người Lam Tịch Nguyệt sau đó nhìn An Kỳ Lạc, ánh mắt hắn tràn đầy âm tàn, thật sự so với An Nhâm Kình có đến bảy phần tương tự: “An Kỳ Lạc, bổn Thái tử khuyên ngươi tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ, cũng không nên gây bất lợi đối với phụ hoàng, nếu không cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc bể bổn Thái tử cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
An Kỳ Lạc ngẩng đầu nhỉn An Cẩn Mặc, cười khinh miệt rồi nói: “Thái tử điện hạ nói vậy là muốn chọc giận bổn vương, sau đó có lẽ bổn vương trong cơn tức giận sẽ một đao giải quyết phụ hoàng, đến lúc đó ngươi có thể thuận lợi ngồi lên ngôi vị hoàng đế mà không cần phải chờ đợi sau khi phụ hoàng trăm tuổi. Như vậy ngươi hẳn không phải tốn công mong mỏi sau thật nhiều năm nữa!”
Nhừng lời này nói ra khiến người ta vô cùng khó tiếp nhận, bất kể là nói với An Cẩn Mặc hay An Nhâm Kình, cũng không cần biết An Cẩn Mặc có tâm tư như vậy thật hay không nhưng An Cẩn Mặc sau khi nghe xong mặt lập tức trở nên xanh mét, lồng ngực phập phồng kịch liệt, chỉ thẳng vào An Kỳ Lạc cả giận nói: “An Kỳ Lạc, không cho ngươi nói hươu nói vượn! Đừng tưởng rằng ngươi làm như vậy là có thể chia lìa tình cảm của ta và phụ hoàng!”
“Các ngươi đúng không hổ là hổ phụ sinh hổ tử, thậm chí cách nói cũng tương tự như nhau!” Mặt An Kỳ Lạc tràn đầy tàn bạo nhìn An Cẩn Mặc, rồi quay đầu một chút nhìn An Nhâm Kình, sau đó lôi hắn đi cùng, hướng cửa ngự thư phòng đi ra ngoài.
Mang An Nhâm Kình ra chặn phía trước chính là chắn khỏi những mũi đao của thị vệ hoàng cung. Bên cạnh An Kỳ Lạc là Lam Tịch Nguyệt, An Cẩn Du và mũi nhọn của Dạ Thánh môn. Cho dù không có An Nhâm Kình làm bia đỡ đạn, muốn thoát ra khỏi hoàng cung này đối với họ không phải là việc khó, nhưng Lam Tịch Nguyệt đã nói nàng không thích giết quá nhiều người, không muốn những người vô tội bị cuốn vào.
Những thi vệ kia từ từ lui dần về phía sau khi thấy An Nhâm Kình đến gần, không một ai dám đưa mũi đao lên với Hoàng thượng trừ khi kẻ đó không muốn sống nữa.
Rất nhanh chóng, bọn họ đã rời khỏi ngự thư phòng, dõi mắt nhìn ra thì phía ngoài so với bên trong còn không biết gấp bao nhiêu lần, thị vệ đã vây chi chít đầy sân, ngay cả cấm vệ quân cũng đã xuất động. Ước chừng có thể lên tới vạn người.
Lam Tịch Nguyệt đưa tay kéo nhẹ dưới chéo áo An Kỳ Lạc, nhẹ nói bên tai hắn: “Xem ra nếu muốn sống phải giết chết rất nhiều người”.
An Kỳ Lạc khẽ cười, quay đầu ôn nhu nhìn nàng nói: “Là một hoàng đế tốt dĩ nhiên sẽ không thể nhẫn tâm nhìn con dân của mình đi tìm cái chết, nếu không thì có khác gì hôn quân”.
Tầm mắt An Kỳ Lạc nhìn xuyên thấu về phía An Nhâm Kình, nhẹ gật đầu nói: “Cũng thật đúng, nếu biết rõ những thị vệ kia xông lên chẳng khác nào chịu chết mà vẫn cố chấp để bọn họ động thủ thì thật chẳng khác nào hôn quân! Nhưng cũng không biết vị hoàng đế này có phải hôn quân hay không?”
An Kỳ Lạc quay mặt lại nhìn sắc mặt An Nhâm Kình đã trở nên xanh mét lạnh lùng nói: “Không biết ý tứ phụ hoàng thế nào? Ngài cho mình là minh quân hay hôn quân đây?”
An Nhâm Kình hừ lạnh một tiếng quay mặt đi nơi khác, tuy vậy động tác vẫn vô cùng cẩn thận vì trên cổ của hắn còn có một thanh chủy thủ, dĩ nhiên hắn không thể chuyển động cổ được, nếu không vạn nhất không cẩn thận bị quẹt qua khiến cổ bị thương thì không có gì tốt đẹp. Hắn dù gì cũng ở ngôi cửu ngũ, trên cổ làm sao có thể xuất hiện vết thương. Mặc dù hiện tại trên cổ hắn đã có vết thương chảy bao nhiêu là máu tươi rồi.
Đi thẳng đến cửa ngự thư phòng, chuyện Hoàng thượng bị uy hiếp sớm đã truyền ra khắp hoàng cung, bây giờ càng có thêm nhiều người kéo đến, cũng không thiếu các nữ nhân hậu cung. Cả hoàng cung tựa hồ sẽ vì chuyện này mà náo nhiệt hẳn lên. Ai cũng một lòng nghĩ Vương gia An Kỳ Lạc có đôi mắt huyết sắc tà ác vô năng nhưng lại làm ra loại chuyện động trời như vậy tuyệt đối chính là đại nghịch bất đạo!
Cơ hồ tất cả mọi người đều ở trước cửa ngự thư phòng, cấm vệ quân cùng thị vệ hoàng cung vẫn là những người đứng ở hàng đầu, tùy thời sẽ xuất thủ cứu Hoàng thượng đang ở trong tay Kỳ vương.
An Cẩn Mặc cũng theo cước bộ của An Kỳ Lạc mà từ từ lui về phía sau, ánh mắt vẫn tràn đầy cảnh giác, thấy bên cạnh có nhiều thị vệ và cấm vệ quân trong lòng hắn cũng không khỏi có chút kiên định, hướng An Kỳ Lạc nói: “An Kỳ Lạc, ngươi lập tức thả phụ hoàng ra, nơi này có nhiều thị vệ như vậy ngươi cho rằng ngươi còn có thể chạy thoát sao?”
An Kỳ Lạc cười lạnh nhìn hắn nói: “Có thể thoát ra khỏi nơi này hay không đương nhiên còn phải xem ý tứ phụ hoàng!” Xoay đầu lại nhìn An Nhâm Kình, An Kỳ Lạc cười hỏi: “Không biết phụ hoàng có ý gì đây? Là muốn bắt toàn bộ chúng ta lại hay để cho chúng ta cứ thế rời đi?”
Đối với những lời này của An Kỳ Lạc, An Nhâm Kình chỉ có thể trừng mắt nhìn, bây giờ cả người hắn đang bị uy hiếp, hắn đám mở miệng nói bắt toàn bộ bọn họ sao? Có phải là hắn không muốn sống nữa hay không? Hoàng đế dù gì cũng là người, cũng biết sợ chết, hơn nữa so với người bình thường càng sợ chết hơn.”
Cái mạng già của hắn đang bị An Kỳ Lạc nắm giữ trong tay, An Nhâm Kình dù thế nào cũng không muốn thốt ra những lời giúp hắn tìm đến cái chết, hướng phía thị vệ nói: “Các người toàn bộ lui ra cho trẫm!”
Những thị vệ kia sau khi nhận được thánh chỉ của An Nhâm Kình chỉ lui ra sau một chút, An Cẩm Mặc cũng lui ra, khuôn mặt đầy vẻ đề phòng nhìn An Kỳ Lạc nói: “An Kỳ Lạc, ngươi tốt nhất không nên giở trò, khôn hồn thì mau buông phụ hoàng ra, nếu không nghe lời bổn Thái tử nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
An Kỳ Lạc căn bản không để vào tai những lời của An Cẩn Mặc, chỉ quay đầu lại nhìn Lam Tịch Nguyệt đang đứng bên cạnh hắn cười ôn nhu nói: “Tịch nhi, tại sao có con muỗi cứ bay tới bay lui ở chỗ này?”
Lam Tịch Nguyệt cười yếu ớt, ngẩng cao đầu có chút bông đùa, chế nhạo nhìn An Cẩn Mặc nói: “Có thể hắn muốn thông qua phương pháp như vậy để khiến người khác chú ý. Thông thường người trong lòng tự ti sẽ có phản ứng như thế, tướng công không cần quá để ý!”
Hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì, Lam Tịch Nguyệt đã kêu hắn là tướng công vài lần, nghe được những thanh âm ngọt ngào như thế An Kỳ Lạc thấy cả người ấm áp dễ chịu, không nhịn được chỉ muốn cười thành tiếng. Chẳng lẽ Tịch nhi bây giờ đã thực sự trở thành người của hắn rồi nên cũng phá lệ ôn nhu với hắn sao? Hắn không nhịn được đứng sát vào người nàng một chút, ý cười đầy mặt nhìn Lam Tịch Nguyệt nói: “Tịch nhi, vậy nàng nói ta phải làm gì đây?”
Lam Tịch Nguyệt nhàn nhạt liếc khuôn mặt tươi như hoa của An Kỳ Lạc một cái, thầm nghĩ không biết người này hôm nay uống nhầm thuốc gì mà tâm tư tốt đẹp lạ thường, xét hoàn cảnh hiện tại thì không phải là lúc điên cùng hắn a. Nàng nhích ra một chút, thần sắc trong trẻo lạnh lùng nói: “Ngươi muốn làm gì thì cứ theo ý ngươi mà làm, người ta là huynh đệ của ngươi”.
An Kỳ Lạc có chút ủy khuất hạ miệng, hắn cũng biết bây giờ không phải là thời điểm có thể cùng Tịch nhi ý mật tình nùng, hơn nữa không biết nàng có muốn cùng hắn ý mật tình nùng hay không, cần phải xây dựng bầu không khí thật tốt trước đã! Tuy vậy đối với tình huống xung quanh An Kỳ Lạc một chút cũng không hề lơi lỏng.
Cho dù tất cả thị vệ đều nhất tề lùi về sau một bước nhưng vẫn nhất quyết không rời khỏi ngự thư phòng. Nhìn thấy cảnh như vậy An Kỳ Lạc lại gia tăng thêm lực đạo trên cổ An Nhâm Kình khiến hắn đau đến không nhịn được cau mày. Những thị vệ kia bị dọa phải lùi về sau thêm mấy bước nữa. Khóe miệng An Cẩn Mặc lộ ra một nụ cười tà ác, lạnh lùng nói: “Còn lo lắng cái gì? Lập tức lui về phía sau năm mươi trượng!”
Thấy vết thương trên cổ An Nhâm Kình càng ngày càng sâu An Cẩn Mặc vội vàng hô quát thị vệ lui về sau, nhưng cũng không muốn để bọn chúng lui về quá xa. Cứ như vậy mà lui đi, An Kỳ Lạc muốn giở trò đối với phụ hoàng thì không kẻ nào có thể cứu được phụ hoàng nữa!
An Kỳ Lạc lạnh lùng nhìn An Cẩn Mặc, sau đó đột nhiên giơ thanh chủy thủ trong tay dí sát hơn vào cổ An Nhâm Kình. Trong lúc tất cả còn đang thất kinh An Kỳ Lạc đột nhiên đưa tay đẩy An Nhâm Kình về phía An Cẩn Mặc sau đó nhanh chóng xoay người ôm lấy Lam Tịch Nguyệt, tung người bay hướng ra ngoài hoàng cung. Chỉ trong nháy mắt đã không thấy thân ảnh hai người đâu nữa.
Giải cứu Hoàng thượng thành công, tất cả thị vệ liền tiến lên tấn công hai người bọn họ. An Cẩn Du không khỏi thấp giọng nguyền rủa một tiếng, xử lý mấy thị vệ trước mặt rồi tung người nhảy lên nóc ngự thư phòng, ý chừng muốn từ nơi đó thoát ra.
Nhưng khi hắn và mũi nhọn vừa mới đặt chân tới nóc nhà hai cao thủ đại nội đã xuất hiện bên cạnh không chút khách khí mở màn chào hỏi. Bây giờ trong tay bọn họ đã không còn An Nhâm Kình, nói cách khác đã không còn phương tiện gì để đưa ra uy hiếp. Còn An Cẩn Mặc trong lòng đang thầm mắng An Kỳ Lạc dám ôn Lam Tịch Nguyệt đào tẩu!
An Cẩn Mặc cũng tự mình vọt lên cùng cao thủ đại nội đối phó với An Cẩn Du. Công phu của hắn không hề kém, hơn nữa lại có cao thủ đại nội cùng đối phó nên An Cẩn Du rất nhanh không thể kịp thời chống đỡ. Ở bên kia mũi nhọn đang triền đấu với hai cao thủ đại nội, tình thế của hắn cũng giống như An Cẩn Du nhưng công phu có trên một bậc nên hiển nhiên có thể vững vàng chế trụ công kích.
Về phần An Kỳ Lạc, không phải hắn mang theo Lam Tịch Nguyệt rời khỏi hoàng cung. Mặc dù biến mất trước một đại lượng cao thủ nhưng nếu phải đối phó thì lực lượng đông đảo kia cũng không phải là vấn đề. Hai người đang muốn tới Phượng dương cung của Hoàng hậu lại trông thấy bà ta đang rời tẩm cung của mình chạy tới ngự thư phòng xem xét tình hình của Hoàng thượng.
Hai người liếc nhau một cái, nhìn thấy trong mắt người kia thần sắc giống nhau bèn nhìn nhau khẽ cười. Sau đó An Kỳ Lạc ôm lấy Lam Tịch Nguyệt tung người rời khỏi Phượng dương cung. Hắn bây giờ chỉ thích ôm nàng trên không trung mà bay vọt đi, cho dù sẽ có thêm chút vất vả nhưng được ôm nàng thật chặt trong ngực khiến hắn vô cùng vui vẻ.
An tĩnh nép người trong ngực An Kỳ Lạc, ánh mắt Lam Tịch Nguyệt nhìn phương hướng bọn họ đang đi tới, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Có thật ngươi sẽ không hối hận, hắn dù sao cũng là phụ thân ngươi, bọn họ là huynh đệ của ngươi, đất nước này vẫn là quốc gia của ngươi!”
Cánh tay An Kỳ Lạc thêm siết chặt hơn một chút, khóe môi nhếch lên một nụ cười, ôn nhu nói: “Ở trong lòng ta bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì so ra đều kém nàng, bọn họ đối với ta mà nói chỉ là có một chút xíu chung huyết thống, những thứ khác căn bản không là gì cả! Chỉ cần là chuyện nàng muốn làm ta sẽ giúp nàng hoàn thành cho nên sau này nàng không cần lo lắng loại vấn đề nhàm chán này nữa, được không?”
Trong mắt Lam Tịch Nguyệt có thần sắc ngọt ngào ẩn hiện, an tĩnh ôm ngang hông hắn thật chặt, gật đầu cười nói: “Được, sau này sẽ không lo lắng!”
An Kỳ Lạc cũng ôm chặt nàng, thì thầm bên tai nàng ôn nhu hỏi: “Thân thể nàng còn có chỗ không thoải mái sao?”
Khuông mặt nhỏ nhắn của Lam Tịch Nguyệt ửng đỏ, muốn né ra khỏi lồng ngực hắn nhưng hắn đã ôm nàng rất chặt, muốn né ra là chuyện không thể nào. Cuối cùng cũng chỉ đành ngượng ngùng hạ miệng rồi vùi vào trong ngực hắn, lạnh lùng hừ mấy tiếng sau đó không còn thanh âm nào khác.
An Kỳ Lạc khẽ cười, trong mắt tràn đầy hạnh phúc, hướng phía ngoài nhanh chóng lướt đi. Chỉ trong chốc lát hai người đã đứng trước Như Mộng cung. An Kỳ Lạc buông Lam Tịch Nguyệt ra một chút, khẽ đặt nàng trên mặt đất sau đó nắm lấy tay nàng đi vào trong Như Mộng cung. Nếu Hoàng hậu đã may mắn bị bỏ qua thì hãy tìm tới con gái của bà ta mà khai đao. An Thấm Như hẳn bị đả thượng không nhẹ, không biết hiện tại có thể nhận thêm một chút xíu đả kích nữa hay không?
Vẫn chưa tới gần nhưng đã nghe thấy được những âm thanh huyên náo trong Như Mộng cung: “Công chúa, ngài không thể ra ngoài, van cầu ngài không thì bọn nô tài sẽ phải chịu tội. Hoàng hậu nương nương đã có lệnh trước khi vết thương của ngài hồi phục, ngài không thể ra ngoài!”
“Cút! Lũ cẩu nô tài các ngươi dám ngăn cản bổn Công chúa, có tin ta sẽ lập tức đem các ngươi ra chém đầu thị chúng!”
Ngay sau đó là thanh âm đoàn người cùng nhaaf quỳ xuống, liều mạng dập đầu, trong miệng không quên cẩu xin tha thứ: “Công chúa tha mạng, nô tài không dám đối phó với Công chúa, chẳng qua Hoàng hậu nương nương đã có lệnh…”
“Lớn mật! Chủ tử các ngươi rốt cuộc là bổn Công chúa hay là mẫu hậu? Lời của bổn Công chúa chẳng lẽ các ngươi dám không nghe sao?”
Lam Tịch Nguyệt quay đầu liếc An Kỳ Lạc một cái, khó trách bọn họ tiến vào mà không có bất kỳ một cung nhân nào xuất hiện ngăn trở hay chạy đi bẩm báo, nguyên lai toàn bộ bọn nô tài đã chạy tới đây ngăn cản Công chúa đi ra ngoài! An Kỳ Lạc thấp giọng cười nói: “Có vẻ thương thế của nàng ta hồi phục rất nhanh, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì, ít nhất cũng không bị kinh sợ quá mà hù dọa tới cái mạng nhỏ”.
Khóe miệng An Kỳ lạc ẩn một nụ cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn chính sảnh Như Mộng cung, nơi truyền tới thanh âm của An Thấm Như. Hắn nắm chặt tay Lam Tịch Nguyệt kéo nàng cùng tới chính sảnh, vừa lúc thấy An Thấm Như đang bị vây chính giữa một đám nô tài.
Khi An Kỳ Lạc đi vào, An Thấm Như rốt cuộc cũng đã phát hiện ra, nhất thời không gian trở nên yên tĩnh. Nàng ta bối rối nhìn An Kỳ Lạc lạnh giọng nói: “Tại sao ngươi lại tới nơi này?” Quay mặt sang thấy Lam Tịch Nguyệt đứng cạnh hắn, thời điểm tiếp xúc, ánh mắt An Thấm Như hiện lên vẻ băn khoăn không hiểu tại sao nàng ấy vẫn xinh đẹp như vậy?
An Kỳ Lạc tìm cái ghế bên cạnh ngồi xuống lạnh lùng nhìn An Thấm Như, trên mặt mang theo nụ cười lãnh đạm nói: “Đương nhiên là tới thương lượng với ngươi chuyện này!”
“Hừ, ta không có hứng thú, ngươi lập tức rời đi ngay, bổn Công chúa không muốn gặp lại ngươi!” Mặc dù nói vậy nhưng nàng ta không có can đảm tiến lên thu hẹp khoảng cách với An Kỳ Lạc mà chỉ có thể đứng từ xa hai mắt nhìn trừng trừng nhìn hận không thể làm gì. An Kỳ Lạc không thèm để tâm đến hành động vô lễ này, chỉ xoay đầu ôn nhu nhìn Lam Tịch Nguyệt, đưa tay vén mấy sợi tóc của nàng đang xòa xuống, sau đó tầm mắt mới dịch trở lại chỗ An Thấm Như, sắc mặt biến đổi đến độ xuất quỷ nhập thần. Vốn lúc trước còn có nụ cười lãnh đạm nhưng hiện giờ tuyệt nhiên đã biến mất, ánh mắt ấy chỉ có thời điểm đối diện với Lam Tịch Nguyệt mới ôn nhu, dễ chịu, thoắt cái chuyển sang An Thấm Như thì tầm mắt đã trở nên bén nhọn khiến An Thấm Như không nhịn được co rúm người lại.
Phản ứng của hắn đối với An Thấm Như vô cùng lạnh lùng, toàn thân tản mát ra sát khí, lãnh khốc nói: “Không cần biết ngươi có hứng thú hay không, bổn vương tự quyết định việc mình làm, từ trước tới giờ không có bất cứ người nào có thể làm cho bổn vương thay đổi chủ ý!”
An Thấm Như khinh thường hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn An Kỳ Lạc có tia khủng hoảng nhưng không khỏi có chút khinh miệt nói: “Là thế sao? Vậy trước kia lúc ngươi bị bổn Công chúa cùng các hoàng huynh khi dễ tại sao lại không nói ra những lời như vậy? Cũng không biết ngươi đã gặp được người nào nhưng ngươi cho rằng mang cái bộ mặt quái vật giận giữ như thế này là có thể đối nghịch với bổn Công chúa và các hoàng huynh sao? Ngươi … A!”
Nàng còn chưa nói hết lời đột nhiên đã kêu lên một tiếng đau đớn, trên mặt hiện ra vẻ thống khổ, cả người cũng co rúm thành một cục, trán bắt đầu rỉ mồ hôi lạnh, sau đó mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau rơi xuống mặt.
An Kỳ Lạc cũng sửng sốt quay đầu lại nhìn khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Lam Tịch Nguyệt bên cạnh. Nhưng ngay sau đó trong mắt hắn xuất hiện một chút mừng rỡ, tay theo bản năng nắm chặt tay nàng hỏi: “Tịch nhi, là nàng sao?”
Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng quay mặt đi nơi khác, hừ lạnh nói: “Ngoại trừ ta ra, không một kẻ nào khác được mắng tướng công của ta!”
.
Khuôn mặt An Kỳ Lạc rạng rỡ tiến tới trước mặt nàng, hắn thích những lời nàng vừa nói ra, ngoại trừ nàng không kẻ nào khác được mắng mỏ hắn. Cơ hồ mặt hắn muốn dán chặt lên mặt nàng, nụ cười tươi như hoa, vẻ mặt càng ngây ngô hơn nhưng không biết tại sao nhìn vậy trong lòng Lam Tịch Nguyệt lại cảm thấy ngọt ngào.
Có chút nhịn không được, nàng đưa tay đẩy mặt của hắn ra, quay lại nhìn khuôn mặt đau đớn của An Thấm Như, vẻ mặt biến sắc y hệt tốc độ trở mặt của An Kỳ Lạc, hai người này không biết phân cao thấp thế nào đây. Nàng bén nhọn nhìn An Thấm Như, lạnh lùng nói: “Không nên tùy tiện mắng chửi người, cho dù ngươi chán ghét đối phương đến thế nào cũng không nên buông lời tùy tiện, nếu không cái mạng nhỏ sẽ nhanh chóng bị đe dọa đó”.
An Thấm Như không dám tin ngẩng đầu nhìn Lam Tịch Nguyệt, nàng biết vừa rồi có vật thể gì rất nhỏ và lành lạnh đang áp sát dần dần vào cơ thể mình, mặc dù không biết rốt cục đó là vật gì nhưng nàng ta cũng biết không sớm lấy nó ra thì ắt sẽ gặp họa. Rốt cuộc Lam Tịch Nguyệt đã làm thế nào? Không phải nàng ta vốn không biết võ công sao? Nhưng nếu không biết võ công thì làm sao có thể làm ra được chuyện như vậy?
“Ngươi rốt cuộc là ai? Không phải ngươi rõ ràng không biết võ công sao?”
Không cần Lam Tịch Nguyệt trả lời, An Kỳ Lạc đã cười lạnh rồi nói: “Thấm Như công chúa, ngươi quả là quá ấu trĩ, lần trước nếu không phải là Tịch nhi cố ý để ngươi đả thương thì ngươi có thể ra tay được sao?” Nói rồi An Kỳ Lạc quay đầu quét mắt một vòng qua những cung nữ, thái giám bên cạnh, lạnh giọng nói: “Toàn bộ lui ra cho bổn vương!”
Tất cả cung nữ và thái giám liếc lẫn nhau rồi sau đó liếc An Thấm Như một cái, bản thân bọn họ rất muốn rời khỏi nơi này bởi vì Kỳ Vương thật đáng sợ! Chẳng qua bây giờ nhìn Công chúa bộ dạng thật sự rất thống khổ, nếu bọn họ đi khỏi thì Công chúa phải làm sao bây giờ? Hơn nữa quả thật bọn họ không dám tùy tiện bỏ Công chúa lại một mình!
Lam Tịch Nguyệt đi tới trước mặt An Thấm Như, đẩy tất cả những cung nữ đang vịn tay nàng ta ra, đưa tay ra vận công từ từ di chuyển tới sau đó một cái ngân châm từ trong cơ thể An Thấm Như liền bị Lam Tịch Nguyệt dùng nội lực hút ra ngoài. An Thấm Như nhất thời cảm thấy cả người dễ chịu, không còn cảm giác như bị kiến cắn, không khỏi ra sức hít lấy không khí, thân thể cảm thấy thật thoải mái.
Trông thấy những ánh mắt sợ hãi của các cung nữ, thái giám dành cho An Kỳ Lạc, An Thấm Như không nhịn được nhíu chặt lông mày, sau đó ngẩng đầu chống lại ánh mắt lạnh như băng của An Kỳ Lạc, hừ lạnh nói: “Vì sao muốn bọn họ lui ra? Ngươi cho rằng bổn Công chúa đần vậy sao? Để bọn họ đi hết cho bổn Công chúa bị các ngươi ăn hiếp à?”
Lam Tịch Nguyệt nhàn nhạt liếc mắt nhìn mấy cung nữ thái giám bên cạnh, lãnh đạm nói: “Vậy bọn họ ở nơi này, có cái gì thuận tiện sao?”
An Thấm Như mặt tràn đầy âm lãnh nhìn về phía Lam Tịch Nguyệt, ngoan tuyệt nói: “Lần trước hẳn Bổn công chúa nên dùng lực mạnh hơn một chút, như vậy bây giờ ngươi sẽ không còn khả năng sống sót mà đứng ở chỗ này!”
Lam Tịch Nguyệt lạnh giọng nói: “Ngươi bị An Kỳ Lạc đánh một chưởng mà không chết thì tại sao ngươi đánh ta một chưởng ta có thể dễ dàng chết được?” Công lực của nàng so với An Thấm Như vốn tốt hơn nhiều lần.
Sắc mặt An Kỳ Lạc càng thêm âm trầm, hắn không thích nghe An Thấm Như nói những lời này, lần trước Tịch nhi đã bị đả thương rồi, hắn không hy vọng chuyện như vậy phát sinh thêm lần nào nữa. Mặt lạnh hướng những cung nữ thái giám cơ hồ không còn đứng vừng, quát lên: “Cút!”
Bọn cung nữ, thái giám nghe thấy câu này không khỏi run lên, có nhiều người thậm chí ngã ngồi cả ra nền nhà, cũng không quản chuyện của Công chúa nữa, tất cả hướng ra cửa chạy như ong vỡ tổ, chỉ sợ chạy trốn chậm một chút sẽ bị mất mạng.
An Thấm Như xanh mặt nhưng cũng chỉ có thể giương mắt nhìn đám người đang chạy giậm chân mắng to: “Toàn bộ lũ cẩu nô tài các ngươi đứng lại cho bổn Công chúa!” Nhưng cơ hồ không có ai nghe được tiếng quát của nàng.
Lúc này, An Kỳ Lạc từ trên ghế đứng lên, đi tới chỗ An Thấm Như, cúi đầu tàn nhẫn nhìn nàng nói: “Có một chuyện rất trọng yếu chẳng lẽ ngươi cho tới bây giờ vẫn chưa nghe nói qua sao? Ba ngày trước, thống lĩnh cấm vệ quân Trần Tập Dũng bị uy hiếp, cuối cùng thì mất đầu”.
Nghe vậy An Thấm Như đột nhiên mở to hai mắt, nhẹ lắc đầu, khuôn mặt không dám tin nhìn An Kỳ Lạc rồi quay đầu nhìn Lam Tịch Nguyệt. Những ngày qua nàng bị mẫu hậu cưỡng chế không cho phép ra khỏi cửa, thậm chí ngay cả đại môn của Như Mộng cung cũng không thể ra. Toàn bộ bọn nô tài cũng không hề nói với nàng bất kỳ chuyện gì, cũng có thể chúng đã bị mẫu hậu bịt miệng. Cho nên đối với chuyện đã xảy ra nàng không hề hay biết. Nhưng tại sao Trần Tập Dũng lại chết?
Từ phản ứng của An Thấm Như có thể biết nàng có tình cảm với Trần Tập Dũng, trong mắt An Kỳ Lạc xuất hiện tia hồng quang tàn nhẫn, tiếp tục nói bên tai nàng: “Không nghĩ ngươi thậm chí cả chuyện này cũng không biết, thật khiến người ta ngạc nhiên! Không phải ngươi thích Trần Tập Dũng sao? Vậy có muốn biết rốt cuộc hắn chết như thế nào không?”
“Không, không, không muốn, ta không muốn biết, một chút cũng không muốn!” An Thấm Như liều mạng lui về phía sau, kịch liệt muốn cách xa An Kỳ Lạc. Nàng không thể chịu đựng được loại chuyện kinh khủng này, hắn làm sao có thể chết? Làm sao có thể?
Trong mắt An Kỳ Lạc lại lần nữa xuất hiện huyết quang, không ngừng tiến về phía An Thấm Như, lạnh lùng nói: “Vậy ngươi có muốn biết rốt cuộc người nào hại chết Trần Tập Dũng không? Thật ra thì đáng lẽ hắn không phải chết nhưng có người thất lễ gây cản trở, trước lúc chết một khắc hắn còn nghĩ đến ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù cho hắn sao?”
Mắt An Thấm Như sáng rực lên nhìn An Kỳ Lạc như một loại độc dược, đưa tay bắt lấy cánh tay hắn. Nếu trước đây mà nói, đánh chết nàng cũng không làm ra động tác này. Bây giờ mặt nàng tràn đầy tuyệt vọng nhìn An Kỳ Lạc gật đầu nói: “Nói cho ta biết là ai hại chết hắn? Ta muốn báo thù, ta không thể để cho người hại chết hắn sống trên thế giới này, ta muốn giết kẻ đó!”
Giờ phút này An Thấm Như như biến thành người khác, chỉ còn lại ánh mắt tuyệt vọng, trong lòng chỉ còn lại ý định báo thù cho Trần Tập Dũng. Nàng chỉ biết nàng không thể để Trần Tập Dũng chết như vậy, không thể để cho kẻ hại hắn được sống yên ổn trên thế gian này, mà về phần mình nàng cũng không còn muốn tiếp tục sống nữa.
Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng đứng ở bên cạnh nhìn An Thấm Như, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng. Nàng ta đối với Trần Tập Dũng là một mảnh tình cuồng si, nhưng người ta căn bản không thích nàng chỉ bởi vì nàng là Công chúa mà hắn chỉ là một thống lĩnh cấm vệ quân nho nhỏ. Nhưng cũng chỉ là chút động lòng thoáng qua, bởi vì Lam Tịch Nguyệt biết nàng sẽ không thể nào bị An Thấm Như làm mủi lòng thật sự. Đối với nàng sự tồn tại của An Thấm Như có cũng được mà không có cũng được, như vậy sự tồn tại đó chỉ có giá trị lợi dụng thời điểm mà thôi.
An Kỳ Lạc tiến tới trước mặt An Thấm Như nhẹ nói: “Là mẫu hậu ngươi đã hại chết hắn, ngươi nên biết Trần Tập Dũng từ nhỏ đã có một muội muội sống nương tựa vào nhau, hắn đối với muội muội vô cùng yêu thương, chăm sóc. Nhưng mẫu hậu ngươi đã tìm một người giống muội muội của hắn như đúc, để cô gái đó đến ở trong phủ nhà họ Trần khiến cho hắn mất đi cơ hội cứu muội muội thật sự, cũng vì vậy hại chết muội muội của hắn. Hắn đã tỏ ra rất thương tâm vì đã tin tưởng mẫu hậu ngươi như vậy. Ngươi nói có phải tính ra mẫu hậu ngươi đã hại chết Trần Tập Dũng mà ngươi yêu mến không?”
An Thấm Như trừng mắt làm như không muốn tin lời An Kỳ Lạc nói, lắc đầu lẩm bẩm: “Không thể nào, mẫu hậu còn nói muốn gả ta cho hắn, làm sao có thể hại chết hắn đây?”
Nghe vậy trong mắt An Kỳ Lạc hiện lên tia tàn nhẫn, mặt cũng đầy vẻ tiếc hận nói: “Trần thống lĩnh đúng thật là đáng thương, ngươi biết không, hắn một khắc trước khi chết cũng nghĩ đến ngươi, không muốn tin là mẫu hậu ngươi đã hại chết hắn, thậm chí cũng không hề muốn báo thù. Có phải vì đó là mẫu hậu của ngươi cho nên dù bà ta hại chết người ngươi yêu mến nhất ngươi cũng không thể báo thù, thậm chí còn có thể tha thứ?”
Nghe được câu nói của An Kỳ Lạc, ánh mắt An Thấm Như không nhịn được sáng lên, khuôn mặt hi vọng nhìn An Kỳ Lạc, lôi kéo tay của hắn nói: “Lời ngươi nói có phải thật vậy không? Hắn một khắc trước khi chết vẫn còn nghĩ đến ta sao?”
Khóe miệng An Kỳ Lạc ẩn giấu nụ cười nhu hòa nhẹ nói: “Đương nhiên là thật!” Chỉ có điều trong ánh mắt ấy là một mảnh lạnh như băng, mơ hồ lóe quang mang tàn nhẫn.
Trên mặt An Thấm Như xuất hiện nụ cười thản nhiên, ánh mắt có chút ngây dại. Nàng thật cao hứng, thật là cao hứng, hắn một khắc trong lòng cũng nghĩ tới nàng. Trước kia nàng còn luôn oán giận hắn hờ hững, không nghĩ tới trong lòng hắn nàng cũng có vị trí trọng yếu. Nụ cười trên mặt nàng có chút không bình thường, nàng nhẹ buông lỏng cánh tay đang túm lấy tay An Kỳ Lạc, xoay người sang chỗ khác nhìn bầu trời bao la ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Tập Dũng, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để ngươi cô đơn”
Huyết quang trong mắt An Kỳ Lạc lóe lên, xoay người nhìn Lam Tịch Nguyệt đứng ở phía sau khẽ cười một chút, sau đó nắm bàn tay nhỏ bé của nàng hướng đi ra ngoài, ôm lấy eo nhỏ của nàng tung người biến mất khỏi Như Mộng cung. Chỉ còn lại An Thấm Như đứng ở cửa sổ ngẩn người nghĩ tới Trần Tập Dũng của nàng.
Những thị vệ kia vẫn còn chút do dự, dù sao Hoàng thượng đang ở trong tay An Kỳ Lạc, nếu tất cả đều lui ra thì không ai biết Kỳ vương sẽ làm chuyện gì? Vạn nhất sau khi rời khỏi cửa hắn giết Hoàng thượng thì làm thế nào?
Đích tay An Kỳ Lạc căng ra, lưỡi chủy thủ sắc bén không khách khí cứa vào da thịt trên cổ An Nhâm Kình, theo đó một tia máu tươi từ từ chảy xuống. Trong mắt An Kỳ Lạc hàn quang lóe lên nhìn những thị về còn đang do dự nói: “Nếu còn tính toán bổn vương sẽ giết Hoàng thượng của các ngươi ngay lập tức!”
Tất cả bọn thị vệ nhất tề lui về sau mấy bước nhưng vẫn không dám thối lui ra ngoài cửa ngự thư phòng, chẳng qua chỉ đứng phía xa cảnh giác ngó chừng An Kỳ Lạc. Lúc này, ngoài cửa ngự thư phòng truyền đến một thanh âm mang chút uy nghiêm: “An Kỳ Lạc, nếu ngươi dám cả gan làm thương tổn phụ hoàng, bổn Thái tử nhất định sẽ cho ngươi thiên đao vạn nhát!”
Khóe miệng An Kỳ Lạc xuất hiện một nụ cười quỷ dị, lẳng lặng chờ An Cẩn Mặc xuyên qua đám thị vệ đi vào sau đó mới cười nói: “Thái tử điện hạ, lời này là có ý gì? Là muốn uy hiếp bổn vương sao?”
An Cẩn Mặc vừa đi vào đã thấy phụ hoàng đang bị An Kỳ Lạc kề dao tận cổ khiến trái tim hắn trở nên băng giá u quang, ánh mắt khẽ híp lên chỉ vào An Kỳ Lạc lớn tiếng quát: “An Kỳ Lạc, ngươi tốt nhất nên buông phụ hoàng ra, nói không chừng bổn Thái tử còn nể chút tình huynh đệ mà nương nhẹ cho ngươi!”
An Kỳ Lạc cười càng to hơn, cúi đầu nhìn An Nhâm Kình đang bị uy hiếp trong tay nói: “Phụ hoàng vẫn chưa nói gì, lúc nào đến phiên Thái tử nhà ngươi tới quyết định, chẳng lẽ trong mắt ngươi phụ hoàng bây giờ coi như đã chết rồi sao?”
Những lời này vừa nói ra, không chỉ có sắc mặt An Cẩn Mặc thay đổi mà ngay cả An Nhâm Kình cũng nhịn không nổi, mặt xanh mét, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Súc sinh, ngươi cho rằng nói như vậy có thể khích bác được quan hệ giữa trẫm và Thái tử sao? Nếu quả thật hy vọng vậy thì chỉ sợ ngươi phải thất vọng rồi!”
“Nga? Phải không vậy? Nhi thần từ trước tới giờ vẫn chưa có nghĩ qua, mới vừa rồi buột ra câu nói kia cũng chỉ là thuận miệng, không nghĩ tới lại có thể khích bác quan hệ của người và Thái từ điện hạ, người làm sao lại liên tưởng đến chuyện đó rồi?” Một giây trước An Kỳ Lạc còn mỉm cười, một giây sau đã nắm chặt tay, gia tăng lực đạo nơi chủy thủ, phía cổ An Nhâm Kình lại hiện ra một vết rách lớn hơn, An Kỳ Lạc lạnh giọng nói: “Ngươi tốt nhất cái gì cũng đừng nói, nếu không đừng trách ta hạ thủ quá nặng!”
“Ngươi, tên súc sinh này!” An Nhâm Kình vô cùng tức giận nhưng ngoại trừ mắng những lời này ra không biết có thể làm gì hơn.
Những lời này của hắn khiến trong mắt Lam Tịch Nguyệt bắn hàn quang ra bốn phía, nàng xoay người lại nhìn An Nhâm Kình, thần sắc bén nhọn nói: “Hoàng thượng nói ra những lời này là không đúng, từ trước đến nay phụ thân là người thì sẽ sinh ra hài tử là người, bây giờ ngươi mắng tướng công ta là súc sinh vậy ý ngươi có phải nói mình cũng chính là súc sinh hay không? Không chỉ có mình ngươi, mắng như vậy thì tất cả hài tử của ngươi, thậm chí cả tổ tông mấy trăm đời toàn bộ cũng là súc sinh. Vậy ngươi dám chửi tổ tông là súc sinh thì chính ngươi cũng không bằng súc sinh đâu!”
An Cẩn Du không nhịn được giật giật khóe miệng, nói vậy có phải chính hắn cũng trở thành súc sinh rồi hay không? Hắn khẽ nghiêng mặt nhìn Lam Tịch Nguyệt, không rõ làm sao nàng nghĩ ra được những lời này nhưng rõ ràng nghe rất có đạo lý. Nếu hài tử là súc sinh thì phụ thân đương nhiên cũng chính là súc sinh, không thể nào người lại sinh ra súc sinh được!”
An Cẩn Du khẽ cười, hắn không thể nào không để ý những lời này của Lam Tịch Nguyệt. Lão tử mắng tiểu tử là súc sinh vốn cũng là chuyện bình thường, nhưng vừa rồi nghe nàng nói vậy hắn chỉ cảm thấy không nhịn được cười.
An Nhâm Kình sau khi nghe những lời này từ miệng Lam Tịch Nguyệt sắc mặt càng thêm âm trầm, hắn không nghĩ rằng tùy tiện mắng một câu lại bị Lam Tịch Nguyệt nói thành ra thế này. Hắn mắng An Kỳ Lạc chính là súc sinh nhưng chưa từng nghĩ qua đó cũng chính là mắng bản thân mình, ngay cả toàn bộ liệt tổ liệt tông nhà An gia cũng bị hắn cho thành súc sinh hết. Âm lãnh, hắn đem tầm mắt chuyển hướng phía Lam Tịch Nguyệt lạnh giọng nói: “Lời này tựa hồ không nên thốt ra từ miệng của Kỳ vương phi!”
Lam Tịch Nguyệt không thèm để ý đến hắn, toàn bộ tầm mắt chuyển dời đến trên người An Lỳ Lạc. An Cẩn Du đứng bên cạnh cười yếu ớt nhìn An Nhâm Kình chế nhạo nói: “Phụ hoàng ngài cũng nên chú ý lời nói của mình một chút! Nếu như để người khác biết được sẽ chê cười Lâm Nguyệt quốc chúng ta xuất hiện một loạt súc sinh!”
An Nhâm Kình càng thêm tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn An Cẩn Du một cái sau đó đem tầm mắt ném đến người Lam Tịch Nguyệt âm tàn nói: “Nếu truyền đến tai người khác chỉ có thể giết ngươi, không kẻ nào có thể nói ra chuyện này!”
Lời này của An Nhâm Kình vừa mới thốt ra khỏi miệng đột nhiên đã cảm giác thấy đau nhói nơi cổ, máu tươi không ngừng chảy ra. An Kỳ Lạc tiến tới bên tai của hắn lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi dám đả thương một sợi lông của Tịch nhi ta nhất định sẽ để ngươi cảm nhận được tư vị tàn khốc nhất thiên hạ”.
An Kỳ Lạc nói xong thì yên lặng, An Cẩn Mặc rốt cục không nhịn được mở miệng, nhàn nhạt quét qua trên người Lam Tịch Nguyệt sau đó nhìn An Kỳ Lạc, ánh mắt hắn tràn đầy âm tàn, thật sự so với An Nhâm Kình có đến bảy phần tương tự: “An Kỳ Lạc, bổn Thái tử khuyên ngươi tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ, cũng không nên gây bất lợi đối với phụ hoàng, nếu không cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc bể bổn Thái tử cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
An Kỳ Lạc ngẩng đầu nhỉn An Cẩn Mặc, cười khinh miệt rồi nói: “Thái tử điện hạ nói vậy là muốn chọc giận bổn vương, sau đó có lẽ bổn vương trong cơn tức giận sẽ một đao giải quyết phụ hoàng, đến lúc đó ngươi có thể thuận lợi ngồi lên ngôi vị hoàng đế mà không cần phải chờ đợi sau khi phụ hoàng trăm tuổi. Như vậy ngươi hẳn không phải tốn công mong mỏi sau thật nhiều năm nữa!”
Nhừng lời này nói ra khiến người ta vô cùng khó tiếp nhận, bất kể là nói với An Cẩn Mặc hay An Nhâm Kình, cũng không cần biết An Cẩn Mặc có tâm tư như vậy thật hay không nhưng An Cẩn Mặc sau khi nghe xong mặt lập tức trở nên xanh mét, lồng ngực phập phồng kịch liệt, chỉ thẳng vào An Kỳ Lạc cả giận nói: “An Kỳ Lạc, không cho ngươi nói hươu nói vượn! Đừng tưởng rằng ngươi làm như vậy là có thể chia lìa tình cảm của ta và phụ hoàng!”
“Các ngươi đúng không hổ là hổ phụ sinh hổ tử, thậm chí cách nói cũng tương tự như nhau!” Mặt An Kỳ Lạc tràn đầy tàn bạo nhìn An Cẩn Mặc, rồi quay đầu một chút nhìn An Nhâm Kình, sau đó lôi hắn đi cùng, hướng cửa ngự thư phòng đi ra ngoài.
Mang An Nhâm Kình ra chặn phía trước chính là chắn khỏi những mũi đao của thị vệ hoàng cung. Bên cạnh An Kỳ Lạc là Lam Tịch Nguyệt, An Cẩn Du và mũi nhọn của Dạ Thánh môn. Cho dù không có An Nhâm Kình làm bia đỡ đạn, muốn thoát ra khỏi hoàng cung này đối với họ không phải là việc khó, nhưng Lam Tịch Nguyệt đã nói nàng không thích giết quá nhiều người, không muốn những người vô tội bị cuốn vào.
Những thi vệ kia từ từ lui dần về phía sau khi thấy An Nhâm Kình đến gần, không một ai dám đưa mũi đao lên với Hoàng thượng trừ khi kẻ đó không muốn sống nữa.
Rất nhanh chóng, bọn họ đã rời khỏi ngự thư phòng, dõi mắt nhìn ra thì phía ngoài so với bên trong còn không biết gấp bao nhiêu lần, thị vệ đã vây chi chít đầy sân, ngay cả cấm vệ quân cũng đã xuất động. Ước chừng có thể lên tới vạn người.
Lam Tịch Nguyệt đưa tay kéo nhẹ dưới chéo áo An Kỳ Lạc, nhẹ nói bên tai hắn: “Xem ra nếu muốn sống phải giết chết rất nhiều người”.
An Kỳ Lạc khẽ cười, quay đầu ôn nhu nhìn nàng nói: “Là một hoàng đế tốt dĩ nhiên sẽ không thể nhẫn tâm nhìn con dân của mình đi tìm cái chết, nếu không thì có khác gì hôn quân”.
Tầm mắt An Kỳ Lạc nhìn xuyên thấu về phía An Nhâm Kình, nhẹ gật đầu nói: “Cũng thật đúng, nếu biết rõ những thị vệ kia xông lên chẳng khác nào chịu chết mà vẫn cố chấp để bọn họ động thủ thì thật chẳng khác nào hôn quân! Nhưng cũng không biết vị hoàng đế này có phải hôn quân hay không?”
An Kỳ Lạc quay mặt lại nhìn sắc mặt An Nhâm Kình đã trở nên xanh mét lạnh lùng nói: “Không biết ý tứ phụ hoàng thế nào? Ngài cho mình là minh quân hay hôn quân đây?”
An Nhâm Kình hừ lạnh một tiếng quay mặt đi nơi khác, tuy vậy động tác vẫn vô cùng cẩn thận vì trên cổ của hắn còn có một thanh chủy thủ, dĩ nhiên hắn không thể chuyển động cổ được, nếu không vạn nhất không cẩn thận bị quẹt qua khiến cổ bị thương thì không có gì tốt đẹp. Hắn dù gì cũng ở ngôi cửu ngũ, trên cổ làm sao có thể xuất hiện vết thương. Mặc dù hiện tại trên cổ hắn đã có vết thương chảy bao nhiêu là máu tươi rồi.
Đi thẳng đến cửa ngự thư phòng, chuyện Hoàng thượng bị uy hiếp sớm đã truyền ra khắp hoàng cung, bây giờ càng có thêm nhiều người kéo đến, cũng không thiếu các nữ nhân hậu cung. Cả hoàng cung tựa hồ sẽ vì chuyện này mà náo nhiệt hẳn lên. Ai cũng một lòng nghĩ Vương gia An Kỳ Lạc có đôi mắt huyết sắc tà ác vô năng nhưng lại làm ra loại chuyện động trời như vậy tuyệt đối chính là đại nghịch bất đạo!
Cơ hồ tất cả mọi người đều ở trước cửa ngự thư phòng, cấm vệ quân cùng thị vệ hoàng cung vẫn là những người đứng ở hàng đầu, tùy thời sẽ xuất thủ cứu Hoàng thượng đang ở trong tay Kỳ vương.
An Cẩn Mặc cũng theo cước bộ của An Kỳ Lạc mà từ từ lui về phía sau, ánh mắt vẫn tràn đầy cảnh giác, thấy bên cạnh có nhiều thị vệ và cấm vệ quân trong lòng hắn cũng không khỏi có chút kiên định, hướng An Kỳ Lạc nói: “An Kỳ Lạc, ngươi lập tức thả phụ hoàng ra, nơi này có nhiều thị vệ như vậy ngươi cho rằng ngươi còn có thể chạy thoát sao?”
An Kỳ Lạc cười lạnh nhìn hắn nói: “Có thể thoát ra khỏi nơi này hay không đương nhiên còn phải xem ý tứ phụ hoàng!” Xoay đầu lại nhìn An Nhâm Kình, An Kỳ Lạc cười hỏi: “Không biết phụ hoàng có ý gì đây? Là muốn bắt toàn bộ chúng ta lại hay để cho chúng ta cứ thế rời đi?”
Đối với những lời này của An Kỳ Lạc, An Nhâm Kình chỉ có thể trừng mắt nhìn, bây giờ cả người hắn đang bị uy hiếp, hắn đám mở miệng nói bắt toàn bộ bọn họ sao? Có phải là hắn không muốn sống nữa hay không? Hoàng đế dù gì cũng là người, cũng biết sợ chết, hơn nữa so với người bình thường càng sợ chết hơn.”
Cái mạng già của hắn đang bị An Kỳ Lạc nắm giữ trong tay, An Nhâm Kình dù thế nào cũng không muốn thốt ra những lời giúp hắn tìm đến cái chết, hướng phía thị vệ nói: “Các người toàn bộ lui ra cho trẫm!”
Những thị vệ kia sau khi nhận được thánh chỉ của An Nhâm Kình chỉ lui ra sau một chút, An Cẩm Mặc cũng lui ra, khuôn mặt đầy vẻ đề phòng nhìn An Kỳ Lạc nói: “An Kỳ Lạc, ngươi tốt nhất không nên giở trò, khôn hồn thì mau buông phụ hoàng ra, nếu không nghe lời bổn Thái tử nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
An Kỳ Lạc căn bản không để vào tai những lời của An Cẩn Mặc, chỉ quay đầu lại nhìn Lam Tịch Nguyệt đang đứng bên cạnh hắn cười ôn nhu nói: “Tịch nhi, tại sao có con muỗi cứ bay tới bay lui ở chỗ này?”
Lam Tịch Nguyệt cười yếu ớt, ngẩng cao đầu có chút bông đùa, chế nhạo nhìn An Cẩn Mặc nói: “Có thể hắn muốn thông qua phương pháp như vậy để khiến người khác chú ý. Thông thường người trong lòng tự ti sẽ có phản ứng như thế, tướng công không cần quá để ý!”
Hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì, Lam Tịch Nguyệt đã kêu hắn là tướng công vài lần, nghe được những thanh âm ngọt ngào như thế An Kỳ Lạc thấy cả người ấm áp dễ chịu, không nhịn được chỉ muốn cười thành tiếng. Chẳng lẽ Tịch nhi bây giờ đã thực sự trở thành người của hắn rồi nên cũng phá lệ ôn nhu với hắn sao? Hắn không nhịn được đứng sát vào người nàng một chút, ý cười đầy mặt nhìn Lam Tịch Nguyệt nói: “Tịch nhi, vậy nàng nói ta phải làm gì đây?”
Lam Tịch Nguyệt nhàn nhạt liếc khuôn mặt tươi như hoa của An Kỳ Lạc một cái, thầm nghĩ không biết người này hôm nay uống nhầm thuốc gì mà tâm tư tốt đẹp lạ thường, xét hoàn cảnh hiện tại thì không phải là lúc điên cùng hắn a. Nàng nhích ra một chút, thần sắc trong trẻo lạnh lùng nói: “Ngươi muốn làm gì thì cứ theo ý ngươi mà làm, người ta là huynh đệ của ngươi”.
An Kỳ Lạc có chút ủy khuất hạ miệng, hắn cũng biết bây giờ không phải là thời điểm có thể cùng Tịch nhi ý mật tình nùng, hơn nữa không biết nàng có muốn cùng hắn ý mật tình nùng hay không, cần phải xây dựng bầu không khí thật tốt trước đã! Tuy vậy đối với tình huống xung quanh An Kỳ Lạc một chút cũng không hề lơi lỏng.
Cho dù tất cả thị vệ đều nhất tề lùi về sau một bước nhưng vẫn nhất quyết không rời khỏi ngự thư phòng. Nhìn thấy cảnh như vậy An Kỳ Lạc lại gia tăng thêm lực đạo trên cổ An Nhâm Kình khiến hắn đau đến không nhịn được cau mày. Những thị vệ kia bị dọa phải lùi về sau thêm mấy bước nữa. Khóe miệng An Cẩn Mặc lộ ra một nụ cười tà ác, lạnh lùng nói: “Còn lo lắng cái gì? Lập tức lui về phía sau năm mươi trượng!”
Thấy vết thương trên cổ An Nhâm Kình càng ngày càng sâu An Cẩn Mặc vội vàng hô quát thị vệ lui về sau, nhưng cũng không muốn để bọn chúng lui về quá xa. Cứ như vậy mà lui đi, An Kỳ Lạc muốn giở trò đối với phụ hoàng thì không kẻ nào có thể cứu được phụ hoàng nữa!
An Kỳ Lạc lạnh lùng nhìn An Cẩn Mặc, sau đó đột nhiên giơ thanh chủy thủ trong tay dí sát hơn vào cổ An Nhâm Kình. Trong lúc tất cả còn đang thất kinh An Kỳ Lạc đột nhiên đưa tay đẩy An Nhâm Kình về phía An Cẩn Mặc sau đó nhanh chóng xoay người ôm lấy Lam Tịch Nguyệt, tung người bay hướng ra ngoài hoàng cung. Chỉ trong nháy mắt đã không thấy thân ảnh hai người đâu nữa.
Giải cứu Hoàng thượng thành công, tất cả thị vệ liền tiến lên tấn công hai người bọn họ. An Cẩn Du không khỏi thấp giọng nguyền rủa một tiếng, xử lý mấy thị vệ trước mặt rồi tung người nhảy lên nóc ngự thư phòng, ý chừng muốn từ nơi đó thoát ra.
Nhưng khi hắn và mũi nhọn vừa mới đặt chân tới nóc nhà hai cao thủ đại nội đã xuất hiện bên cạnh không chút khách khí mở màn chào hỏi. Bây giờ trong tay bọn họ đã không còn An Nhâm Kình, nói cách khác đã không còn phương tiện gì để đưa ra uy hiếp. Còn An Cẩn Mặc trong lòng đang thầm mắng An Kỳ Lạc dám ôn Lam Tịch Nguyệt đào tẩu!
An Cẩn Mặc cũng tự mình vọt lên cùng cao thủ đại nội đối phó với An Cẩn Du. Công phu của hắn không hề kém, hơn nữa lại có cao thủ đại nội cùng đối phó nên An Cẩn Du rất nhanh không thể kịp thời chống đỡ. Ở bên kia mũi nhọn đang triền đấu với hai cao thủ đại nội, tình thế của hắn cũng giống như An Cẩn Du nhưng công phu có trên một bậc nên hiển nhiên có thể vững vàng chế trụ công kích.
Về phần An Kỳ Lạc, không phải hắn mang theo Lam Tịch Nguyệt rời khỏi hoàng cung. Mặc dù biến mất trước một đại lượng cao thủ nhưng nếu phải đối phó thì lực lượng đông đảo kia cũng không phải là vấn đề. Hai người đang muốn tới Phượng dương cung của Hoàng hậu lại trông thấy bà ta đang rời tẩm cung của mình chạy tới ngự thư phòng xem xét tình hình của Hoàng thượng.
Hai người liếc nhau một cái, nhìn thấy trong mắt người kia thần sắc giống nhau bèn nhìn nhau khẽ cười. Sau đó An Kỳ Lạc ôm lấy Lam Tịch Nguyệt tung người rời khỏi Phượng dương cung. Hắn bây giờ chỉ thích ôm nàng trên không trung mà bay vọt đi, cho dù sẽ có thêm chút vất vả nhưng được ôm nàng thật chặt trong ngực khiến hắn vô cùng vui vẻ.
An tĩnh nép người trong ngực An Kỳ Lạc, ánh mắt Lam Tịch Nguyệt nhìn phương hướng bọn họ đang đi tới, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Có thật ngươi sẽ không hối hận, hắn dù sao cũng là phụ thân ngươi, bọn họ là huynh đệ của ngươi, đất nước này vẫn là quốc gia của ngươi!”
Cánh tay An Kỳ Lạc thêm siết chặt hơn một chút, khóe môi nhếch lên một nụ cười, ôn nhu nói: “Ở trong lòng ta bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì so ra đều kém nàng, bọn họ đối với ta mà nói chỉ là có một chút xíu chung huyết thống, những thứ khác căn bản không là gì cả! Chỉ cần là chuyện nàng muốn làm ta sẽ giúp nàng hoàn thành cho nên sau này nàng không cần lo lắng loại vấn đề nhàm chán này nữa, được không?”
Trong mắt Lam Tịch Nguyệt có thần sắc ngọt ngào ẩn hiện, an tĩnh ôm ngang hông hắn thật chặt, gật đầu cười nói: “Được, sau này sẽ không lo lắng!”
An Kỳ Lạc cũng ôm chặt nàng, thì thầm bên tai nàng ôn nhu hỏi: “Thân thể nàng còn có chỗ không thoải mái sao?”
Khuông mặt nhỏ nhắn của Lam Tịch Nguyệt ửng đỏ, muốn né ra khỏi lồng ngực hắn nhưng hắn đã ôm nàng rất chặt, muốn né ra là chuyện không thể nào. Cuối cùng cũng chỉ đành ngượng ngùng hạ miệng rồi vùi vào trong ngực hắn, lạnh lùng hừ mấy tiếng sau đó không còn thanh âm nào khác.
An Kỳ Lạc khẽ cười, trong mắt tràn đầy hạnh phúc, hướng phía ngoài nhanh chóng lướt đi. Chỉ trong chốc lát hai người đã đứng trước Như Mộng cung. An Kỳ Lạc buông Lam Tịch Nguyệt ra một chút, khẽ đặt nàng trên mặt đất sau đó nắm lấy tay nàng đi vào trong Như Mộng cung. Nếu Hoàng hậu đã may mắn bị bỏ qua thì hãy tìm tới con gái của bà ta mà khai đao. An Thấm Như hẳn bị đả thượng không nhẹ, không biết hiện tại có thể nhận thêm một chút xíu đả kích nữa hay không?
Vẫn chưa tới gần nhưng đã nghe thấy được những âm thanh huyên náo trong Như Mộng cung: “Công chúa, ngài không thể ra ngoài, van cầu ngài không thì bọn nô tài sẽ phải chịu tội. Hoàng hậu nương nương đã có lệnh trước khi vết thương của ngài hồi phục, ngài không thể ra ngoài!”
“Cút! Lũ cẩu nô tài các ngươi dám ngăn cản bổn Công chúa, có tin ta sẽ lập tức đem các ngươi ra chém đầu thị chúng!”
Ngay sau đó là thanh âm đoàn người cùng nhaaf quỳ xuống, liều mạng dập đầu, trong miệng không quên cẩu xin tha thứ: “Công chúa tha mạng, nô tài không dám đối phó với Công chúa, chẳng qua Hoàng hậu nương nương đã có lệnh…”
“Lớn mật! Chủ tử các ngươi rốt cuộc là bổn Công chúa hay là mẫu hậu? Lời của bổn Công chúa chẳng lẽ các ngươi dám không nghe sao?”
Lam Tịch Nguyệt quay đầu liếc An Kỳ Lạc một cái, khó trách bọn họ tiến vào mà không có bất kỳ một cung nhân nào xuất hiện ngăn trở hay chạy đi bẩm báo, nguyên lai toàn bộ bọn nô tài đã chạy tới đây ngăn cản Công chúa đi ra ngoài! An Kỳ Lạc thấp giọng cười nói: “Có vẻ thương thế của nàng ta hồi phục rất nhanh, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì, ít nhất cũng không bị kinh sợ quá mà hù dọa tới cái mạng nhỏ”.
Khóe miệng An Kỳ lạc ẩn một nụ cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn chính sảnh Như Mộng cung, nơi truyền tới thanh âm của An Thấm Như. Hắn nắm chặt tay Lam Tịch Nguyệt kéo nàng cùng tới chính sảnh, vừa lúc thấy An Thấm Như đang bị vây chính giữa một đám nô tài.
Khi An Kỳ Lạc đi vào, An Thấm Như rốt cuộc cũng đã phát hiện ra, nhất thời không gian trở nên yên tĩnh. Nàng ta bối rối nhìn An Kỳ Lạc lạnh giọng nói: “Tại sao ngươi lại tới nơi này?” Quay mặt sang thấy Lam Tịch Nguyệt đứng cạnh hắn, thời điểm tiếp xúc, ánh mắt An Thấm Như hiện lên vẻ băn khoăn không hiểu tại sao nàng ấy vẫn xinh đẹp như vậy?
An Kỳ Lạc tìm cái ghế bên cạnh ngồi xuống lạnh lùng nhìn An Thấm Như, trên mặt mang theo nụ cười lãnh đạm nói: “Đương nhiên là tới thương lượng với ngươi chuyện này!”
“Hừ, ta không có hứng thú, ngươi lập tức rời đi ngay, bổn Công chúa không muốn gặp lại ngươi!” Mặc dù nói vậy nhưng nàng ta không có can đảm tiến lên thu hẹp khoảng cách với An Kỳ Lạc mà chỉ có thể đứng từ xa hai mắt nhìn trừng trừng nhìn hận không thể làm gì. An Kỳ Lạc không thèm để tâm đến hành động vô lễ này, chỉ xoay đầu ôn nhu nhìn Lam Tịch Nguyệt, đưa tay vén mấy sợi tóc của nàng đang xòa xuống, sau đó tầm mắt mới dịch trở lại chỗ An Thấm Như, sắc mặt biến đổi đến độ xuất quỷ nhập thần. Vốn lúc trước còn có nụ cười lãnh đạm nhưng hiện giờ tuyệt nhiên đã biến mất, ánh mắt ấy chỉ có thời điểm đối diện với Lam Tịch Nguyệt mới ôn nhu, dễ chịu, thoắt cái chuyển sang An Thấm Như thì tầm mắt đã trở nên bén nhọn khiến An Thấm Như không nhịn được co rúm người lại.
Phản ứng của hắn đối với An Thấm Như vô cùng lạnh lùng, toàn thân tản mát ra sát khí, lãnh khốc nói: “Không cần biết ngươi có hứng thú hay không, bổn vương tự quyết định việc mình làm, từ trước tới giờ không có bất cứ người nào có thể làm cho bổn vương thay đổi chủ ý!”
An Thấm Như khinh thường hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn An Kỳ Lạc có tia khủng hoảng nhưng không khỏi có chút khinh miệt nói: “Là thế sao? Vậy trước kia lúc ngươi bị bổn Công chúa cùng các hoàng huynh khi dễ tại sao lại không nói ra những lời như vậy? Cũng không biết ngươi đã gặp được người nào nhưng ngươi cho rằng mang cái bộ mặt quái vật giận giữ như thế này là có thể đối nghịch với bổn Công chúa và các hoàng huynh sao? Ngươi … A!”
Nàng còn chưa nói hết lời đột nhiên đã kêu lên một tiếng đau đớn, trên mặt hiện ra vẻ thống khổ, cả người cũng co rúm thành một cục, trán bắt đầu rỉ mồ hôi lạnh, sau đó mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau rơi xuống mặt.
An Kỳ Lạc cũng sửng sốt quay đầu lại nhìn khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Lam Tịch Nguyệt bên cạnh. Nhưng ngay sau đó trong mắt hắn xuất hiện một chút mừng rỡ, tay theo bản năng nắm chặt tay nàng hỏi: “Tịch nhi, là nàng sao?”
Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng quay mặt đi nơi khác, hừ lạnh nói: “Ngoại trừ ta ra, không một kẻ nào khác được mắng tướng công của ta!”
.
Khuôn mặt An Kỳ Lạc rạng rỡ tiến tới trước mặt nàng, hắn thích những lời nàng vừa nói ra, ngoại trừ nàng không kẻ nào khác được mắng mỏ hắn. Cơ hồ mặt hắn muốn dán chặt lên mặt nàng, nụ cười tươi như hoa, vẻ mặt càng ngây ngô hơn nhưng không biết tại sao nhìn vậy trong lòng Lam Tịch Nguyệt lại cảm thấy ngọt ngào.
Có chút nhịn không được, nàng đưa tay đẩy mặt của hắn ra, quay lại nhìn khuôn mặt đau đớn của An Thấm Như, vẻ mặt biến sắc y hệt tốc độ trở mặt của An Kỳ Lạc, hai người này không biết phân cao thấp thế nào đây. Nàng bén nhọn nhìn An Thấm Như, lạnh lùng nói: “Không nên tùy tiện mắng chửi người, cho dù ngươi chán ghét đối phương đến thế nào cũng không nên buông lời tùy tiện, nếu không cái mạng nhỏ sẽ nhanh chóng bị đe dọa đó”.
An Thấm Như không dám tin ngẩng đầu nhìn Lam Tịch Nguyệt, nàng biết vừa rồi có vật thể gì rất nhỏ và lành lạnh đang áp sát dần dần vào cơ thể mình, mặc dù không biết rốt cục đó là vật gì nhưng nàng ta cũng biết không sớm lấy nó ra thì ắt sẽ gặp họa. Rốt cuộc Lam Tịch Nguyệt đã làm thế nào? Không phải nàng ta vốn không biết võ công sao? Nhưng nếu không biết võ công thì làm sao có thể làm ra được chuyện như vậy?
“Ngươi rốt cuộc là ai? Không phải ngươi rõ ràng không biết võ công sao?”
Không cần Lam Tịch Nguyệt trả lời, An Kỳ Lạc đã cười lạnh rồi nói: “Thấm Như công chúa, ngươi quả là quá ấu trĩ, lần trước nếu không phải là Tịch nhi cố ý để ngươi đả thương thì ngươi có thể ra tay được sao?” Nói rồi An Kỳ Lạc quay đầu quét mắt một vòng qua những cung nữ, thái giám bên cạnh, lạnh giọng nói: “Toàn bộ lui ra cho bổn vương!”
Tất cả cung nữ và thái giám liếc lẫn nhau rồi sau đó liếc An Thấm Như một cái, bản thân bọn họ rất muốn rời khỏi nơi này bởi vì Kỳ Vương thật đáng sợ! Chẳng qua bây giờ nhìn Công chúa bộ dạng thật sự rất thống khổ, nếu bọn họ đi khỏi thì Công chúa phải làm sao bây giờ? Hơn nữa quả thật bọn họ không dám tùy tiện bỏ Công chúa lại một mình!
Lam Tịch Nguyệt đi tới trước mặt An Thấm Như, đẩy tất cả những cung nữ đang vịn tay nàng ta ra, đưa tay ra vận công từ từ di chuyển tới sau đó một cái ngân châm từ trong cơ thể An Thấm Như liền bị Lam Tịch Nguyệt dùng nội lực hút ra ngoài. An Thấm Như nhất thời cảm thấy cả người dễ chịu, không còn cảm giác như bị kiến cắn, không khỏi ra sức hít lấy không khí, thân thể cảm thấy thật thoải mái.
Trông thấy những ánh mắt sợ hãi của các cung nữ, thái giám dành cho An Kỳ Lạc, An Thấm Như không nhịn được nhíu chặt lông mày, sau đó ngẩng đầu chống lại ánh mắt lạnh như băng của An Kỳ Lạc, hừ lạnh nói: “Vì sao muốn bọn họ lui ra? Ngươi cho rằng bổn Công chúa đần vậy sao? Để bọn họ đi hết cho bổn Công chúa bị các ngươi ăn hiếp à?”
Lam Tịch Nguyệt nhàn nhạt liếc mắt nhìn mấy cung nữ thái giám bên cạnh, lãnh đạm nói: “Vậy bọn họ ở nơi này, có cái gì thuận tiện sao?”
An Thấm Như mặt tràn đầy âm lãnh nhìn về phía Lam Tịch Nguyệt, ngoan tuyệt nói: “Lần trước hẳn Bổn công chúa nên dùng lực mạnh hơn một chút, như vậy bây giờ ngươi sẽ không còn khả năng sống sót mà đứng ở chỗ này!”
Lam Tịch Nguyệt lạnh giọng nói: “Ngươi bị An Kỳ Lạc đánh một chưởng mà không chết thì tại sao ngươi đánh ta một chưởng ta có thể dễ dàng chết được?” Công lực của nàng so với An Thấm Như vốn tốt hơn nhiều lần.
Sắc mặt An Kỳ Lạc càng thêm âm trầm, hắn không thích nghe An Thấm Như nói những lời này, lần trước Tịch nhi đã bị đả thương rồi, hắn không hy vọng chuyện như vậy phát sinh thêm lần nào nữa. Mặt lạnh hướng những cung nữ thái giám cơ hồ không còn đứng vừng, quát lên: “Cút!”
Bọn cung nữ, thái giám nghe thấy câu này không khỏi run lên, có nhiều người thậm chí ngã ngồi cả ra nền nhà, cũng không quản chuyện của Công chúa nữa, tất cả hướng ra cửa chạy như ong vỡ tổ, chỉ sợ chạy trốn chậm một chút sẽ bị mất mạng.
An Thấm Như xanh mặt nhưng cũng chỉ có thể giương mắt nhìn đám người đang chạy giậm chân mắng to: “Toàn bộ lũ cẩu nô tài các ngươi đứng lại cho bổn Công chúa!” Nhưng cơ hồ không có ai nghe được tiếng quát của nàng.
Lúc này, An Kỳ Lạc từ trên ghế đứng lên, đi tới chỗ An Thấm Như, cúi đầu tàn nhẫn nhìn nàng nói: “Có một chuyện rất trọng yếu chẳng lẽ ngươi cho tới bây giờ vẫn chưa nghe nói qua sao? Ba ngày trước, thống lĩnh cấm vệ quân Trần Tập Dũng bị uy hiếp, cuối cùng thì mất đầu”.
Nghe vậy An Thấm Như đột nhiên mở to hai mắt, nhẹ lắc đầu, khuôn mặt không dám tin nhìn An Kỳ Lạc rồi quay đầu nhìn Lam Tịch Nguyệt. Những ngày qua nàng bị mẫu hậu cưỡng chế không cho phép ra khỏi cửa, thậm chí ngay cả đại môn của Như Mộng cung cũng không thể ra. Toàn bộ bọn nô tài cũng không hề nói với nàng bất kỳ chuyện gì, cũng có thể chúng đã bị mẫu hậu bịt miệng. Cho nên đối với chuyện đã xảy ra nàng không hề hay biết. Nhưng tại sao Trần Tập Dũng lại chết?
Từ phản ứng của An Thấm Như có thể biết nàng có tình cảm với Trần Tập Dũng, trong mắt An Kỳ Lạc xuất hiện tia hồng quang tàn nhẫn, tiếp tục nói bên tai nàng: “Không nghĩ ngươi thậm chí cả chuyện này cũng không biết, thật khiến người ta ngạc nhiên! Không phải ngươi thích Trần Tập Dũng sao? Vậy có muốn biết rốt cuộc hắn chết như thế nào không?”
“Không, không, không muốn, ta không muốn biết, một chút cũng không muốn!” An Thấm Như liều mạng lui về phía sau, kịch liệt muốn cách xa An Kỳ Lạc. Nàng không thể chịu đựng được loại chuyện kinh khủng này, hắn làm sao có thể chết? Làm sao có thể?
Trong mắt An Kỳ Lạc lại lần nữa xuất hiện huyết quang, không ngừng tiến về phía An Thấm Như, lạnh lùng nói: “Vậy ngươi có muốn biết rốt cuộc người nào hại chết Trần Tập Dũng không? Thật ra thì đáng lẽ hắn không phải chết nhưng có người thất lễ gây cản trở, trước lúc chết một khắc hắn còn nghĩ đến ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù cho hắn sao?”
Mắt An Thấm Như sáng rực lên nhìn An Kỳ Lạc như một loại độc dược, đưa tay bắt lấy cánh tay hắn. Nếu trước đây mà nói, đánh chết nàng cũng không làm ra động tác này. Bây giờ mặt nàng tràn đầy tuyệt vọng nhìn An Kỳ Lạc gật đầu nói: “Nói cho ta biết là ai hại chết hắn? Ta muốn báo thù, ta không thể để cho người hại chết hắn sống trên thế giới này, ta muốn giết kẻ đó!”
Giờ phút này An Thấm Như như biến thành người khác, chỉ còn lại ánh mắt tuyệt vọng, trong lòng chỉ còn lại ý định báo thù cho Trần Tập Dũng. Nàng chỉ biết nàng không thể để Trần Tập Dũng chết như vậy, không thể để cho kẻ hại hắn được sống yên ổn trên thế gian này, mà về phần mình nàng cũng không còn muốn tiếp tục sống nữa.
Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng đứng ở bên cạnh nhìn An Thấm Như, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng. Nàng ta đối với Trần Tập Dũng là một mảnh tình cuồng si, nhưng người ta căn bản không thích nàng chỉ bởi vì nàng là Công chúa mà hắn chỉ là một thống lĩnh cấm vệ quân nho nhỏ. Nhưng cũng chỉ là chút động lòng thoáng qua, bởi vì Lam Tịch Nguyệt biết nàng sẽ không thể nào bị An Thấm Như làm mủi lòng thật sự. Đối với nàng sự tồn tại của An Thấm Như có cũng được mà không có cũng được, như vậy sự tồn tại đó chỉ có giá trị lợi dụng thời điểm mà thôi.
An Kỳ Lạc tiến tới trước mặt An Thấm Như nhẹ nói: “Là mẫu hậu ngươi đã hại chết hắn, ngươi nên biết Trần Tập Dũng từ nhỏ đã có một muội muội sống nương tựa vào nhau, hắn đối với muội muội vô cùng yêu thương, chăm sóc. Nhưng mẫu hậu ngươi đã tìm một người giống muội muội của hắn như đúc, để cô gái đó đến ở trong phủ nhà họ Trần khiến cho hắn mất đi cơ hội cứu muội muội thật sự, cũng vì vậy hại chết muội muội của hắn. Hắn đã tỏ ra rất thương tâm vì đã tin tưởng mẫu hậu ngươi như vậy. Ngươi nói có phải tính ra mẫu hậu ngươi đã hại chết Trần Tập Dũng mà ngươi yêu mến không?”
An Thấm Như trừng mắt làm như không muốn tin lời An Kỳ Lạc nói, lắc đầu lẩm bẩm: “Không thể nào, mẫu hậu còn nói muốn gả ta cho hắn, làm sao có thể hại chết hắn đây?”
Nghe vậy trong mắt An Kỳ Lạc hiện lên tia tàn nhẫn, mặt cũng đầy vẻ tiếc hận nói: “Trần thống lĩnh đúng thật là đáng thương, ngươi biết không, hắn một khắc trước khi chết cũng nghĩ đến ngươi, không muốn tin là mẫu hậu ngươi đã hại chết hắn, thậm chí cũng không hề muốn báo thù. Có phải vì đó là mẫu hậu của ngươi cho nên dù bà ta hại chết người ngươi yêu mến nhất ngươi cũng không thể báo thù, thậm chí còn có thể tha thứ?”
Nghe được câu nói của An Kỳ Lạc, ánh mắt An Thấm Như không nhịn được sáng lên, khuôn mặt hi vọng nhìn An Kỳ Lạc, lôi kéo tay của hắn nói: “Lời ngươi nói có phải thật vậy không? Hắn một khắc trước khi chết vẫn còn nghĩ đến ta sao?”
Khóe miệng An Kỳ Lạc ẩn giấu nụ cười nhu hòa nhẹ nói: “Đương nhiên là thật!” Chỉ có điều trong ánh mắt ấy là một mảnh lạnh như băng, mơ hồ lóe quang mang tàn nhẫn.
Trên mặt An Thấm Như xuất hiện nụ cười thản nhiên, ánh mắt có chút ngây dại. Nàng thật cao hứng, thật là cao hứng, hắn một khắc trong lòng cũng nghĩ tới nàng. Trước kia nàng còn luôn oán giận hắn hờ hững, không nghĩ tới trong lòng hắn nàng cũng có vị trí trọng yếu. Nụ cười trên mặt nàng có chút không bình thường, nàng nhẹ buông lỏng cánh tay đang túm lấy tay An Kỳ Lạc, xoay người sang chỗ khác nhìn bầu trời bao la ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Tập Dũng, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để ngươi cô đơn”
Huyết quang trong mắt An Kỳ Lạc lóe lên, xoay người nhìn Lam Tịch Nguyệt đứng ở phía sau khẽ cười một chút, sau đó nắm bàn tay nhỏ bé của nàng hướng đi ra ngoài, ôm lấy eo nhỏ của nàng tung người biến mất khỏi Như Mộng cung. Chỉ còn lại An Thấm Như đứng ở cửa sổ ngẩn người nghĩ tới Trần Tập Dũng của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.