Chương 78: Tắm uyên ương
Nặc Nặc Bảo Bối
04/10/2013
Trong Như Mộng cung đã có cung nữ chạy như bay tới Phượng
dương cung của Hoàng hậu, báo tin cho Hoàng hậu nương nương tới giải cứu Thấm Như công chúa. Nhưng mà cung nữ đó căn bản chưa biết hiện giờ
Hoàng hậu không có mặt ở tẩm cung của mình mà đang ở ngự thư phòng. Kỳ vương gia cùng Du vương gia đã ra tay khống chế Hoàng thượng, mà bây giờ không biết Kỳ vương đã chạy trốn đi đâu, còn Du vương gia thì cùng
một người nữa không rõ danh tính đang đại chiến cùng Thái tử điện hạ và
mấy cao thủ đại nội, nghe nói tình hình vô cùng kịch liệt.
Đúng là vô cùng kịch liệt, căn bản chỉ có sáu người chính thức giao đấu bao gồm An Cẩn Mặc, ba cao thủ đại nội, An Cẩn Du và mũi nhọn, bọn thị vệ còn lại chỉ đứng dưới quan sát, thuận tiện giúp phòng ngừa An Cẩn Du và mũi nhọn thừa cơ chạy trốn. Vậy chính là ba đấu một, trong ba cao thủ đại nội thì đã có hai cao thủ là số một, số hai của hoàng cung này, nhưng An Cẩn Du và mũi nhọn giao đấu càng thêm cường hãn, dù đấu lại nhiều người nhưng không hề thấy sự thua kém, nhất là mũi nhọn xem ra còn trên hai cao thủ kia một bậc.
Hoàng hậu chạy tới bên người An Nhâm Kình, lo lắng nhìn hắn rồi vội vàng hỏi: “Hoàng thượng, người có bị thương không?” Rất nhanh sau đó bà ta thấy một vết rách lớn trên cổ An Nhâm Kình không khỏi lên tiếng kinh hô: “A! Hoàng thượng, người bị thương có nặng lắm không? Thần thiếp đỡ ngài đi nghỉ ngơi một chút, nơi này giao lại cho Mặc nhi là được rồi!”
Vừa nói Hoàng hậu vừa đỡ Hoàng thượng, cũng không quên hướng sang những người bên cạnh hô: “Nhanh đi truyền thái y, Hoàng thượng bị thương!”
Gã thị vệ bên cạnh sửng sốt một chút nhưng lập tức hướng An Nhâm Kình chắp tay hành lễ, nói một tiếng: “Ty chức lĩnh mệnh!” Đột nhiên sau đó hắn xoay người lập tức đi tìm thái y.
Vừa lúc thị vệ xoay người về phía trước thì đụng phải cung nữ đang chạy vội vào, hắn vô cùng sửng sốt, làm sao mà ngay cả cung nữ cũng xuất hiện ở nơi này? Không đợi hắn kịp phản ứng, cung nữ bò dậy hướng phía Hoàng hậu nhào tới, vừa chạy vừa lớn tiếng hô: “Hoàng hậu nương nương, không xong rồi! Kỳ vương cùng Kỳ vương phi đã đuổi toàn bộ nô tài ở Như Mộng cung ra ngoài, sau đó không biết bọn họ ở bên trong đã làm gì Công chúa, xin Hoàng hậu nương nương nhanh đi xem một chút, nhanh đi cứu Công chúa a!”
Hoàng hậu đang định đỡ An Nhâm Kình đi phía trước, nghe thấy vậy cả người run lên. An Kỳ Lạc kia đi tìm Như nhi không biết hắn muốn làm gì? Lần trước Như nhi bị hắn đả thương còn chưa hồi phục, ngàn vạn lần không thể xảy ra thêm chuyện gì nữa a!
Nghĩ tới An Thấm Như thân thể còn chưa khỏe mặc dù đã nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ba tháng trời nhưng vẫn không khá lên, hơn nữa còn vô cùng suy yếu, căn bản không thể chịu nửa điểm kích thích, nghĩ tới đây Hoàng hậu không kiềm chế được tay chân có chút luống cuống: “Tại sao có thể như vậy? Như nhi sẽ xảy ra chuyện sao? Làm sao bây giờ?”
An Nhâm Kình nhíu mi an ủi Hoàng hậu: “Nàng đừng lo lắng, Như nhi mà xảy ra chuyện, nếu cái tên súc…nghịch tử dám cả gan gây chuyện trẫm nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!” Vốn An Nhâm Kình lại muốn mắng tiếp “súc sinh” nhưng nghĩ tới lời Lam Tịch Nguyệt hắn bị nghẹn họng.
Tên thị vệ vốn được sai đi thỉnh thái y đang sững sờ đứng chôn chân tại chỗ quan sát tình huống, hiện tại hắn không biết nên chạy đi tìm thái y hay là không nên đi. Có vẻ Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng không nhớ tới hắn bởi hắn thấy Hoàng thượng ra lệnh cho bọn thị vệ bên cạnh: “Toàn bộ các ngươi đến Như Mộng cung bảo vệ Công chúa an toàn, đem An Kỳ Lạc giết không tha!”
“Tuân lệnh!”
Thị vệ nhất tề hô to khiến mấy cao thủ cùng An Cẩn Mặc bỗng nhiên ngừng động tác một chút. An Cẩn Mặc hướng ba cao thủ đại nội phất tay nói: “Đừng đánh nữa, đi trước bảo vệ Công chúa an toàn!” Thật ra người hắn để tâm nhất là An Kỳ Lạc, chỉ hận không thể đích thân giết tên nghịch tử đó, An Cẩn Du và mũi nhọn dù là đồng bọn nhưng không quan trọng bằng.
Nhìn đám người kia rời đi, An Cẩn Du và mũi nhọn im lặng liếc nhau một cái. Xem ra bọn họ vẫn còn được An Kỳ Lạc nhớ ra mà cứu. Tuy vậy ý nghĩ này vẫn có chút hơi sớm vì xung quanh bọn hắn hiện vẫn còn một đại lượng cấm vệ quân vây bắt như hổ rình mồi.
Tuy vậy, thiếu mấy mấy cao thủ đạo nội thì những cấm vệ quân đó không là cái gì, chỉ có thể nói lũ tiểu nhân này không thể nào ngăn cản cước bộ của bọn hắn. Nếu bây giờ Hoàng thượng không còn bị uy hiếp nữa bọn cao thủ đại nội chỉ còn nhiệm vụ lập tức đi bảo vệ Công chúa, hiện tại đó chính là việc khẩn cấp.
Trên nóc nhà, An Cẩn Du ngồi chổm hổm, khẽ nghiêng mặt liếc qua mũi nhọn, thở dài một cái rồi nói: “Không nghĩ tới chúng ta không được coi trọng như vậy, bọn họ tùy tiện để chúng ta lại nơi này, cũng không lo lắng xem có xảy ra chuyện gì hay không”.
Mũi nhọn khinh thường liếc An Cẩn Du sau đó lạnh lùng nói: “Ngươi làm sao dám so sánh với chủ tử của ta?”
Những lời này khiến An Cẩn Du tức nghẹn, sắc mặt hồng lên vài phần, đúng là trong lòng mũi nhọn kia hẳn đem ai ra so cũng kém chủ tử An Kỳ Lạc của hắn, hơn nữa đối với An Kỳ Lạc hắn cũng chỉ là có chút hữu dụng mà thôi, thật sự không nên theo chân bọn họ tranh giành…
Ở bên kia Hoàng thượng và Hoàng hậu cùng một đám cấm vệ quân nhanh chóng chạy đến Như Mộng cung. Chẳng qua lúc ấy An Kỳ Lạc đã sớm mang Lam Tịch Nguyệt rời đi. Trong Như Mộng cung chỉ còn lại An Thấm Như cùng cung nữ, thái giám hầu hạ.
Trông thấy tình cảnh như vậy Hoàng hậu vội vàng chạy tới trước mặt An Thấm Như, lay lay khuôn mặt nữ nhi có chút dại ra, khẩn trương hỏi: “Như nhi, ngươi có sao không? Có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói ra cho mẫu hậu a!”
Ánh mắt An Thấm Như dần dần có chút nhận thức, lẳng lặng nhìn Hoàng hậu, rất lâu sau nàng ta mới có phản ứng, tay bắt chặt lấy cánh tay Hoàng hậu, thanh âm có chút khàn khàn, có chút bị đè nén nói: “Mẫu hậu, tại sao không nói cho ta? Tại sao không nói với ta Trần Tập Dũng đã chết? Hắn chết rồi sao, có thật hắn đã chết phải không?”
Bị An Thấm Như hỏi dồn dập sắc mặt Hoàng hậu có chút mất tự nhiên, lời nói có chút vòng vo: “Đúng vậy a, Trần thống lĩnh đã bị An Kỳ Lạc và Lam Tịch Nguyệt sát hại. Mẫu hậu không nói cho ngươi là vì không muốn khiến ngươi thương tâm. Như nhi, ngươi ngàn vạn lần phải bình tâm, việc cần làm nhất là tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi thật tốt, những chuyện khác không cần quản!”
An Thấm Như nhìn thẳng vào Hoàng hậu, trong mắt bắt đầu xuất hiện vẻ đau thương, thậm chí là oán hận. Hoàng hậu muốn đưa tay đỡ nàng đến bên giường nghỉ ngơi đột nhiên An Thấm Như dùng sức đẩy bà ta ra, khóc lóc hô to: “Tại sao? Rốt cuộc tại sao mẫu hậu muốn hại hắn? Là người đã hại chết hắn, ta đã biết toàn bộ, căn bản mẫu hậu đã hại chết hắn rồi!”
Không chỉ sắc mặt Hoàng hậu mà ngay cả Hoàng thượng cũng thay đổi đột ngột, bà ta vội càng tiến lên ôm An Thấm Như vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng nàng, ôn nhu nói: “Như nhi à, làm sao con có thể nói như vậy? Mẫu hậu sao có thể hại Trần thống lĩnh? Không nên suy nghĩ lung tung nữa, toàn bộ chuyện đều do một tay An Kỳ Lạc thêu dệt để lừa gạt mà thôi, làm sao con có thể tin lời hắn?”
An Thấm Như căn bản không để lời nào lọt vào tai, liều mạng lắc đầu. Đột nhiên như nghĩ ra điều gì nàng đưa tay tóm thật chặt tay An Nhâm Kình, luôn miệng nói: “Ta không có suy nghĩ lung tung, phụ hoàng, thật sự mẫu hậu đã hại chết hắn. Phụ hoàng có biết hay không, thật ra lúc ta bị thương tỉnh lại những lời nói ra toàn bộ đều là giả, toàn bộ lời đó là mẫu hậu muốn ta nói như vậy. Lúc ở trong Kỳ vương phủ ta chẳng thấy ngọc tỷ. Chỉ là vì ta phải ở trước sảnh chờ thật lâu mà bọn họ không có tới gặp ta cho nên trong cơn tức giận ta đã chạy tới hậu viện, đả thương Lam Tịch Nguyệt lúc đó vừa mới tới mở cửa. Sau đó Thất hoàng huynh mới động thủ đánh ta. Căn bản ta không hề thấy ngọc tỷ ở Kỳ vương phủ, toàn bộ chuyện này là do mẫu hậu nói hoàng huynh đang bị phụ hoàng nhốt ở thiên lao, nếu ta nói chuyện này ra hoàng huynh sẽ không việc gì, hơn nữa còn có thể thuận tiện vu cho Thất hoàng huynh tội vô cớ đánh ta!”
Đại lượng cấm vệ quân cùng cơ số những người khác đang có mặt ở Như Mộng cung đã nghe được toàn bộ lời của An Thấm Như. Cơ hồ tất cả mọi ánh mắt kinh ngạc đều ném hết lên người Hoàng hậu. Bọn họ không ngờ tới gần đây tình hình nước sôi lửa bỏng trong triều đều do một tay Hoàng hậu gây ra, ngay cả những lời Thấm Như công chúa nói lúc mới tình lại cũng là do Hoàng hậu nương nương xúi giục.
Nếu đúng như lời Thấm Như công chúa vừa nói thì không phải toàn bộ những chuyện lúc trước bọn họ đã làm đều là trợ giúp Hoàng hậu nương nương hãm hại hoàng thất sao? Bất kể là Kỳ vương gia hay Du vương gia vừa mới gây chuyện nhưng nhìn lại tựa hồ chuyện bọn họ uy hiếp Hoàng thượng cũng chỉ vì bị dồn đến bước đường cùng, cũng không gây ngạc nhiên nhiều lắm. Có thể, căn bản hai người đó chỉ muốn nói với Hoàng thượng một số chuyện, có thể bọn họ chỉ vô tình thương tổn Hoàng thượng nếu không tại sao trên cổ Hoàng thượng chỉ lưu lại một vết thương nhỏ thôi?
Sắc mặt Hoàng hậu hiện tại trắng bệch như xác chết, thần sắc bối rối chạy tới trước mặt An Thấm Như, kéo nàng từ trong ngực An Nhâm Kình ra nói: “Như nhi à, ngươi biết mình đang nói cái gì sao? Mẫu hậu lúc nào nói với ngươi những chuyện này? Ngươi cũng không nên vì mấy câu loạn ngôn hồ đồ của An Kỳ Lạc mà trút hết mọi tội lỗi lên đầu mẫu hậu nha. Ngươi có biết rốt cuộc mình vừa nói cái gì hay không?”
“Ta biết, ta dĩ nhiên biết, những chuyện đó chẳng lẽ không phải là sự thật sao? Chẳng lẽ không phải mẫu hậu đã nói ta làm chuyện như vậy sao? Nếu sớm biết làm như vậy có thể hại chết Trấn Tập Dũng ta nhất định sẽ không nghe lời, nhất định sẽ không nói những lời oan uổng cho Thất hoàng huynh!” An Thấm Như khóc to, đẩy Hoàng hậu ra rồi điên cuồng nói.
Hoàng hậu còn muốn nói thêm nữa nhưng đã bị An Nhâm Kình kéo đến trước mặt, khuôn mặt như có bão táp sắp sửa kéo đến, âm lãnh hỏi: “Những lời Như nhi nói có phải thật vậy không? Nàng đã xúi giục Như nhi hãm hại An Kỳ Lạc, thậm chí lừa gạt cả trẫm?”
“Không, thần thiếp không có, thật không có, Hoàng thượng nhất định phải tin tưởng thần thiếp a!”
“Không có? Vậy sao Như nhi lại nói vậy?Chẳng nhẽ Như nhi muốn vu khống nàng?”
“Không phải Hoàng thượng, Như nhi hiện tại đang bị kích động không còn biết đang làm gì, không chừng Kỳ vương đã nói cái gì đó không tốt mới khiến nó đột nhiên thốt ra những lời không phân biệt phải trái như vậy. Chẳng nhẽ trải qua nhiều năm chung sống Hoàng thượng vẫn không tin thần thiếp sao?”
An Nhâm Kình có sự chần chừ trong nháy mắt, nhưng ngoài việc có thể tin tưởng nàng ra hắn còn là một vị hoàng đế, bây giờ gặp chuyện như vậy làm sao nói tin tưởng là tin tưởng được? Hắn quay đầu nhìn vẻ mặt đau thương của An Thấm Như hỏi: “Như nhi à, những lời nguwoi vừa nói có phải là thật không? Ngươi suy nghĩ kỹ rồi trả lời phụ hoàng, thân là Công chúa hiểu rõ tội khi quân phạm thượng sẽ phải chịu bị xử phạt thế nào!”
Khuôn mặt An Thấm Như âu sầu nhìn mẫu hậu, có vẻ như nàng không nghe thấy câu hỏi của phụ hoàng nhưng lại gật đầu nói: “Lời ta nói là thật, ngày đó… khi tỉnh lại mẫu hậu nói với ta hoàng huynh bị phụ hoàng nhốt vào thiên lao, mà hết thảy toàn bộ chuyện này đều là do Thất hoàng huynh gây ra. Cho nên mẫu hậu nói cho ta biết, chỉ cần ta nói với phụ hoàng như vậy không những có thể cứu hoàng hynh ra khỏi thiên lao mà còn có thể giáng một đòn lên Thất hoàng huynh”. Sắc mặt An Nhầm Kình càng lúc càng khó coi, càng nghĩ đến Hoàng hậu sắc mặt hắn lại càng trắng bệch. Hoàng hậu muốn phản bác nhưng mỗi lần bị ánh mắt sắc bén của An Nhâm Kình nhìn tới bà ta lại run sợ không dám thốt ra lời.
An Nhâm Kình đau lòng nhìn khuôn mặt sầu bi, tuyệt vọng của An Thấm Như, thanh âm hắn ôn nhu hơn một chút hỏi: “Sau đó ngươi làm theo lời mẫu hậu nói sao? Cho dù phải lừa gạt phụ hoàng ngươi cũng làm như vậy phải hay không?”
“Không phải, Hoàng thượng hãy nghe thần thiếp …” Hoàng hậu vội vàng giải thích. Nếu như chuyện này bị điều tra ra bà ta không thể thoát tội khi quân phạm thượng. Hãm hại Vương gia thì ngay cả ngôi vị Hoàng hậu cũng sẽ không thể giữ nổi.
Nhưng bà ta còn chưa nói xong thì An Nhâm Kình đã lên tiếng ngắt lời: “Nàng câm miệng ngay cho trẫm! Trẫm còn chưa hỏi tới, chờ đến lúc trẫm hỏi rồi nàng hãy nói cũng không muộn!” Quay đầu lại, hắn nhìn An Thấm Như nói: “Như nhi, thật uổng công phụ hoàng thương yêu, cưng chiều ngươi, ngươi làm ra chuyện như vậy thật sự khiến phụ hoàng quá thương tâm!”
Vẻ mặt An Thấm Như ngây ngốc, từ từ lùi lại mấy bước, hai tay ôm trước ngực nức nở lẩm bẩm nói: “Ta không biết chuyện sẽ thành ra thế này, ta không nghĩ làm thế sẽ hại chết hắn, ta thật đáng chết, thật đáng chết…”
Lam Tịch Nguyệt ngoái đầu lại phía sau, hiện tại bọn họ đã rời hoàng cung nhưng cũng chỉ có hai người mà thôi. Nàng ngẩng đầu nhìn An Kỳ Lạc, mặc dù nghĩ hai người kia chắc sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Chúng ta không quản đến hai người đó sao?”
An Kỳ Lạc dừng lại ven đường, nhẹ nhàng để nàng xuống nhưng tay thì vẫn ôm chặt cái eo nhỏ của nàng, quay đầu nhìn hoàng cung phía sau lưng nói: “Nàng yên tâm, hai người bọn họ sẽ không có chuyện gì!” Nói tới đây hắn đột nhiên dừng lại một chút, tinh thần căng thẳng, sau đó cúi đầu xuống bất mãn nhìn nàng nói: “Không được lo lắng cho người khác!”
Trong mắt Lam Tịch Nguyệt hiện ra ý cười, đưa tay gỡ tấm sa trước mặt ra, khuôn mặt có chút đùa cợt, có chút vui vẻ nhìn hắn nói: “Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? An Cẩn Du có nguyện ý giúp chúng ta gây đảo chính ở Lâm Nguyệt quốc không? Đối với An Cẩn Du, Lâm Nguyệt quốc hẳn vô cùng qua trọng a”.
An Kỳ Lạc cúi đầu ngưng mắt nhìn kiều nhan trước mặt, một tay ôm ngang hông nàng, một tay khác sờ khuôn mặt nàng, sau đó cúi đầu hung hăng hôn “chụt” một cái, cười gian xảo rồi lại dán chặt mặt hắn trên mặt nàng chà xát nói: “Nương tử nói cái gì vi phu hết thảy đều nghe theo ý nương tử!”
Sắc mặt Lam Tịch Nguyệt hồng hồng, đưa tay có ý đẩy khuôn mặt đang dán chặt trên mặt nàng ra. Nhưng tay mới giơ được một nửa đã bị An Kỳ Lạc bắt lấy, hắn nắm tay nàng để lên bờ vai mình, sau đó nhẹ nhàng hôn nàng.
Hai tay An Kỳ Lạc ôm lấy nàng thật chặt, đôi môi không ngừng di chuyển trong miệng nàng. Lam Tịch Nguyệt nhẹ giọng ưm một tiếng, cánh tay còn lại cũng rất tự nhiên để lên vai hắn, rồi ôm cổ hắn thật chặt, đôi chân như muốn nhũn ra tựa hồ ngay cả đứng cũng không vững. Mà chính một tiếng ưm vô lực của nàng vừa đúng lúc để cho An Kỳ Lạc nhân cơ hội cạy mở hàm răng của nàng. Đầu lưỡi tinh xảo của hắn thăm dò bên trong đôi môi anh đào, khuấy đảo chơi đùa, không ngừng mút vào thưởng thức hương vị ngọt ngào trong miệng.
Tay Lam Tịch Nguyệt nhẹ ngàng nắm lại, tuột khỏi cổ hắn, chống hai tay lên bả vai hắn có ý như muốn đẩy ra, thừa dịp này nàng tranh thủ hô hấp, hàm hồ phun ra mấy chữ: “An Kỳ Lạc, ngô… đừng…. Ngô ngô…”
Cảm giác Tịch nhi không ngoan An Kỳ Lạc tìm cách trừng phạt, giơ tay đánh nàng một cái vào mông, chẳng qua chỉ là một cú đánh nhẹ nhàng, phấn thần nói: “Nương tử không ngoan nga, hẳn phải gọi ta là tướng công!”
Tuy chỉ bị đánh một cái nhẹ nhưng Lam Tịch Nguyệt không nghĩ hắn lại đụng tới mông của nàng, không khỏi kinh hô lên một tiếng. Đột nhiên tiếng hét của nàng nghe vào trong tai An Kỳ Lạc biến thành tiếng ưm mập mờ. An Kỳ Lạc nhịn không được bắt đầu động tình, thân thể nổi lên phản ứng, không khỏi ôm nàng chặt hơn, bàn tay không an phận chu du khắp nơi trên người nàng, thân thể cũng nhẹ nhàng dính sát vào thân thể nàng.
Cảm giác được hơi nóng trong người An Kỳ Lạc Lam Tịch Nguyệt hơi run rẩy, đôi tay đang chống lên bả vai hắn để đẩy ra một lần nữa lại vòng lên cổ hắn. Thấy thời cơ thuận lợi, thấy nàng dễ dàng động tình trong đầu hắn lại càng không ngừng nghĩ đến chuyện phóng đãng phát sinh buổi sáng kia, còn không ngừng hồi tưởng cảm giác lâng lâng vui sướng khi tới cao trào.
Hô hấp của Lam Tịch Nguyệt cũng không yên, hơi thở ra nóng bỏng vô cùng, càng không ngừng dùng sức ôm lấy An Kỳ Lạc để cho giữa thân thể hai người không còn một kẽ hở. Môi nàng hôn môi hắn, ánh mắt khẽ mở ra, trong ánh mắt ngập tràn mê đắm, thanh âm thốt ra cũng muôn phần phong tình, lẩm bẩm khẽ gọi: “Tướng công…”
Nghe những lời ấy An Kỳ Lạc càng thêm bốc hỏa, hai tay ôm thật chặt nàng, đôi môi lướt từ gương mặt nàng rồi khẽ tới bên tai nàng, cắn nhẹ vành tai nhạy cảm, thanh âm khàn khàn nói: “Tịch nhi, ta nghĩ ta muốn nàng!” Nhưng hắn lo lắng Tịch nhi có thoải mái hay không, nàng vừa mới phá thân, có thể tiếp nhận nữa hay không?
Bị hắn cắn vành tai, nàng run nhẹ một cái, há miệng cắn vào cổ hắn, hàm hồ đáp: “Ừ!”
Lời nàng vừa nói ra cảm giác cả người đã bay bổng, hai chân vừa chạm đất giờ lại lơ lửng trên không, sau đó cả người bị ôm ngang nhanh chóng lướt đi, cảnh sắc xung quanh mơ hồ vụt qua. An Kỳ Lạc khom lưng ôm nàng hướng về phía Dạ Thánh môn, hắn cúi đầu khẽ cắn tai nàng, thanh âm khàn khàn, trong lòng ngập tràn hạnh phúc nói: “Vậy chúng ta mau trở về thôi!” Hắn rất muốn sớm làm dịu đi phần hạ thân đang bốc hỏa.
Lam Tịch Nguyệt sửng sốt một chút, hai tay ôm chặt hắn nhưng tầm mắt không nhịn được liếc về phía hoàng cung hỏi: “Ngươi thật sự bỏ lại hai người bọn họ sao?” Nói ra những lời này không phải vì nàng để ý đến hai người kia mà bởi vì một trong số đó chính là đồng bọn, là thuộc hạ thân tín, trung thành nhất của An Kỳ Lạc, tại sao có thể phó mặc sự sống chết của hắn?
Sắc mặt An Kỳ Lạc thoáng hiện hồng, vẫn hướng phía Dạ Thánh môn mà bay, chỉ vô tình buông một câu: “Bọn họ không dễ dàng chết vậy đâu, nàng không cần phải để ý!” Hắn bây giờ chỉ muốn ở cùng một chỗ với Tịch nhi, thân mật triền miên, ngọn lửa trong người đang thiêu đốt hắn, dĩ nhiên phải nhanh nhanh trở về để nàng giúp hắn dập tắt.
Lam Tịch Nguyệt cảm thấy thái độ của hắn thật khác thường, nhưng không muốn tìm hiểu thêm nguyên nhân. Nàng cũng đang nóng lòng, khuôn mặt vùi trong ngực hắn có sự mong đợi, tựa hồ như hiện tại chỉ được ôm hắn cũng cảm thất tay chân bất mãn, chỉ muốn nhanh cùng hắn ở chung một chỗ.
Cuối cùng mũi nhọn và An Cẩn Du cũng thoát khỏi hoàng cung. Lúc bắt đầu An Cẩn Du biết sẽ có chuyện trọng đại xảy ra nơi nội cung nhưng những gì xảy ra cũng khiến hắn không khỏi kinh ngạc. Chuyện An Kỳ Lạc tìm An Thấm Như không khiến hắn ngạc nhiên, nhưng chuyện An Thấm Như đột nhiên nói ra chuyện nghiêm trọng kia khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Chẳng lẽ ngay cả mẫu thân mình nàng cũng không màng sao? Hoàng hậu là mẹ ruột của nàng cơ mà! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, An Kỳ Lạc đã nói gì mà An Thấm Như ngay cả mẹ ruột cũng phản bội lại.
Quay đầu nhìn lại phía hoàng cung, đó chính là chỗ hắn đã lớn lên, nói không có tình cảm thì tuyệt đối là gạt người. Hắn không giống như An Kỳ Lạc, đối với hoàng cung này tràn đầy chuyện hoàn toàn không muốn nhớ lại. Ở đây hắn đã từng rất vui vẻ, nhưng bây giờ nơi đó càng ngày càng rối loạn, thậm chí có thể nói cả kinh thành Lâm Nguyệt quốc đang càng ngày càng trở nên bất ổn. Nếu cứ tiếp tục như vậy không biết sẽ xảy ra chuyện gì!
Nhẹ nhíu mày, hắn nghĩ tới An Kỳ Lạc và Lam Tịch Nguyệt, chuyện bọn họ làm khiến hắn không giải thích được, luôn để cho hắn cảm giác là lạ nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không nói ra được lạ ở chỗ nào. Khóe mắt hắn lại chuyển đến thân ảnh của mũi nhọn, đến gần hắn một chút, cười đến mạn bất kinh tâm nói: “Thật khiến ta khó hiểu, chủ tử của ngươi sao phải cố ý chạy tới hoàng cung cứu bổn vương?”
Mũi nhọn kinh thường liếc hắn một cái, mặt cười nhưng giọng nói lạnh lùng: “Du vương gia đang tự giát vàng lên mặt mình sao? Chủ tử ta muốn cứu ngươi đương nhiên là có đạo lý của chủ tử!”
“Nga? Phải không? Ta không biết đó là đạo lý gì nhưng đường đường lạ Dạ Thánh môn môn chủ mà phải tự mình chạy tới cứu bổn vương khiến bổn vương cảm thấy vô cùng vinh hạnh a!”
Mũi nhọn mang trên mặt nụ cười mê người, đưa tay vỗ nhẹ bả vai An Cẩn Du nói: “Hẳn Du vương gia thực sự cảm thấy vô cùng vinh hạnh, người nên biết rằng chủ ta từ trước tới nay chỉ đích thân đi trước giết người, cho tới hôm nay chưa từng gặp qua chủ tử đi cứu người. Nên hẳn ngươi phải cảm thấy vạn phần vinh hạnh, tốt nhất nên đến miếu thờ thắp hương, cúi lạy cảm tạ Phật tổ phù hộ!”
An Cẩn Du không giận, khuôn mặt vẫn nở nụ cười, nhìn mũi nhọn cười hỏi: “Không biết hộ pháp đại nhân của Dạ Thánh môn có chỉ giáo đặc biệt gì không? Có lẽ ngươi biết chủ tử nhà ngươi vì sao phải đích thân đi cứu bổn vương?”
Mũi nhọn cười híp mắt nhìn hắn, sau đó trên mặt đột nhiên lộ ra thần sắc ngạo mạn nói: “Du vương gia muốn hỏi thăm chút tin tức hẳn không nên bày ra cái bộ dạng này a! Ngươi thật sự quá đần, cần về nhà chăm chỉ tu luyện thêm mấy năm nữa!” Hai người có bộ dạng xuất chúng, võ công tuyệt đỉnh bây giờ cùng nhau hưởng thụ công phu đấu võ mồm.
Cho dù những lời thốt ra từ mũi nhọn khó nghe, nụ cười trên mặt An Cẩn Du không có nửa điểm ảo não, khua muôi múa mép nói: “Đã như vậy hộ pháp đại nhân có thể chỉ giáo cho bổn vương một vài điều? Thật sự có quá nhiều chuyện cho tới bây giờ bổ vương nghĩ mãi không ra, nếu như có thể chỉ giáo một chút, bổn vương vô cùng cảm kích!”
Mũi nhọn khinh bạc liếc An Cẩn Du một cái, sau đó quay đầu bốn phía xung quanh như đang tìm kiếm cái gì, ngoài miệng mạn bất khinh tâm nói: “Thật không nghĩ đường đường là Du vương gia của Lâm Nguyệt Quốc lại nhỏ mọn đến vậy, muốn người khác làm cho chút chuyện mà chỉ nhờ suông, ngay cả một chén rượu nhạt cũng không bỏ ra!”
An Cẩn Du ngửa mặt lên trời cười một tràng dài, sau đó hướng mũi nhọn cúi người làm tư thế xin mời rồi nói: “Bổn vương cũng thật là sơ sót, đáng tiếc hiện tại không thể mời đến phủ, vậy xìn mời theo bổn vương đi tửu lâu hảo hảo nói chuyện một phen, nhờ đại hộ pháp chỉ giáo một phen”.
Sau đó, hai người cùng đến tửu lâu gần đó, An Cẩn Du không cho là mũi nhọn sẽ dễ dàng nói chuyện trọng yếu, nhưng mà hắn có phương pháp để có thể moi ra một ít chuyện từ cái tên kiệm lời này, hơn nữa vất vả lắm mới gặp được một người không thể phân cao thấp, hắn không nỡ cứ thể để người đó rời đi!
Khuôn mặt âm hiểm của mũi nhọn nở nụ cười, theo An Cẩn Du đi về phía trước. Nếu không phải chủ tử bảo có thể tùy thời đem một chút chuyện nói với An Cẩn Du hắn sẽ không đời nào đi tửu lâu chỉ điểm đâu! Bất quá cảm giác An Cẩn Du cũng không tệ lắm, ít nhất không chán ngắt, buồn tẻ như cái tên An Cẩn Mặc.
Đi trên đường An Cẩn Du không nhịn được ngó quanh như đang tìm kiếm cái gì, làm như lơ đãng hỏi: “Không biết An Kỳ Lạc và Lam Tịch Nguyệt thế nào? Sao ta không thấy thân ảnh bọn họ?”
Mũi nhọn liếc hắn một cái, đi bên cạnh chế nhạo nói: “Hẳn người Du vương gia muốn hỏi thăm không phải chủ tử nhà ta, chắc là muốn biết phu nhân nhà ta thế nào?”
An Cẩn Du vô tình phất phất quạt, vừa bước đi vừa rung đùi đắc ý nói: “Từ xưa tới nay anh hùng chỉ thích người đẹp, Lam Tịch Nguyệt phong hoa tuyệt đại như vậy, bổn vương có chút mơ màng với nàng cũng là chuyện khó tránh khỏi!”
Trong đáy mắt mũi nhọn trong nháy mắt có hiện lên thần sắc phức tạp, trên mặt cũng phảng phất tia mất mát nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng bình thường, nhìn An Cẩn Du chê cười nói: “Hình như ta chỉ mới nghe nói qua ‘mỹ nhân yêu anh hùng’, làm sao đổi vào miệng ngươi thì thành ra ý tứ ngược lại? Hơn nữa ngươi cho mình là anh hùng sao?”
An Cẩn Du không nhịn được, quay đầu đi chỗ khác, khuôn mặt khó chịu nhìn mũi nhọn, chỉ tay vào hắn nói: “Ngươi thật to gan, nói chuyện kiểu đó với bổn vương có phải là chán sống rồi không?”
Đối với lời uy hiếp của An Cẩn Du, mũi nhọn không để bụng, vẫn nói: “Ngươi tốt nhất không nên có bất kỳ chút mơ màng nào đối với phu nhân, nếu không coi chừng chủ tử nhà ta bổ ngươi ra làm đôi! Ngươi cũng biết trong mắt chủ tử ta, hoàng huynh không thể so sánh với phu nhân, nói cách khác chỉ cần biết người nào có một tia không an phận đối với phu nhân, chủ tử sẽ không khách khí lấy mạng hắn!”
Tất cả nhưng lời này đều là thật lòng, hắn biết chủ tử đối với phu nhân thâm tình, từ trước tới giờ hắn chưa từng nhìn qua vẻ mặt phong phú đến vậy của chủ tử, tất cả tư thái, ngôn ngữ không giống trong dĩ vãng của chủ tử, toàn bộ cử chỉ đó chỉ khi ở trước mặt phu nhân mới xuất hiện.
An Cẩn Du khẽ nghiêng mặt nhìn mũi nhọn, ánh mắt nhẹ chớp mấy cái, trong mắt có biểu hiện như đã lĩnh hội, cười khẽ một tiếng, sau đó bước nhanh về phía trước đến cạnh mũi nhọn nói: “Đa tạ lời nhắc nhở của ngươi! Bất quá người cần cẩn thận hẳn không chỉ có một mình bổn vương!”
Mũi nhọn sửng sốt trong giây lát nhưng tia cười khổ rất nhanh chóng bị nụ cười khinh bạc áp chế. Hắn cùng An Cẩn Du tiến vào tửu lâu, trước hết phải nói xong xuôi những lời chủ tử cho phép sau đó có thể đi chỗ khác phát tiết một chút buồn khổ trong lòng, tỷ như Thính Hương lâu là một nơi thích hợp.
Bên trong Dạ Thánh môn, cả người Lam Tịch Nguyệt vô lực gục trên ngực An Kỳ Lạc. Nàng hơi hé mắt nhìn, cảm giác xương cốt toàn thân đau nhức khiến nàng ngay cả một chút cử động cũng không muốn. An Kỳ Lạc xoa tấm lưng trần của nàng, nhẹ nhàng vỗ về, khuôn mặt tràn đầy thỏa mãn, khóe môi có nụ cười hạnh phúc.
Lam Tịch Nguyệt không khỏi nhẹ chau mày, cả người nàng mệt mỏi, quả thực so với bị đánh trọng thương còn khó chịu hơn. Nàng quay đầu lại vùi vào ngực An Kỳ Lạc, kêu rên nói: “Thật khó chịu a!” Chết tiệt, không nghĩ tới An Kỳ Lạc tinh lực tràn đầy, nàng bị hắn hành hạ thật thê thảm, có bao nhiêu khí lực đều bị hắn hút đến cạn khô.
An Kỳ Lạc trở mình, đặt nàng nhẹ nhàng ở trên giường, nhìn nàng mày chau không nhịn được cảm thấy đau lòng. Nhưng trong mắt hắn lại đè nén sự mừng rỡ, lại đưa tay nhẹ nhẹ xoa hông nàng. Nhìn bộ dạng nàng bây giờ xem ra sẽ không thể xuống giường được trong một thời gian ngắn. Hắn cúi đầu khẽ cắn tai nàng rủ rỉ nói: “Tịch nhi, thật xin lôi nàng! Ta nhất thời không nhịn được muốn nàng, muốn một hai trở về…”
Không đợi hắn nói xong, Lam Tịch Nguyệt nhẹ hạ mi, âm lãnh dõi theo hắn, trầm giọng hỏi: “Một hai trở về?”
An Kỳ Lạc rụt cổ, bộ dạng có vẻ rất sợ nhưng đáy mắt nhộn nhạo che dấu không nổi nụ cười, khóe miệng khẽ cong lên một chút nhìn nàng nói: “Không phải một hai trở về, phải là ba bốn trở về mới đúng”.
“An Kỳ Lạc, ngươi- -” Thật tình Lam Tịch Nguyệt chỉ muốn phất tay một cái đánh hắn bay đi nhưng phát hiện ra hiện tại cả người mình vô lực, ngay cả giơ tay lên cũng không đủ sức, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn.
An Kỳ Lạc vùi vào cổ nàng, vẫn mang theo thanh âm nụ cười nói: “Được rồi, được rồi, hẳn là năm sáu trở về. Tịch nhi không nên tức giận có được hay không? Cùng lắm nàng nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày, nếu như đói bụng hay muốn tắm… cứ giao cho ta là được rồi”.
Nói đến tắm, buổi sáng cũng là hắn đã giúp nàng, có thể quang minh chính đại sờ khắp toàn thân nương tử, để cho hắn không nhịn được lại nghĩ nên vì nương tử mà để nàng một ngày tắm mấy lần, mỗi lần tắm nên kéo dài một chút. Nhưng có một vấn đề nghiêm trọng là nếu làm như vậy hắn sẽ rất dễ dàng bốc hỏa, buổi sáng hắn đã phải vất vả chịu đựng, vốn phải dùng nội lực áp chế rất nhiều, thiếu chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Tịch Nguyệt có chút điểm hồng, nàng cũng đang nhớ lại cảnh tượng buổi sáng lúc An Kỳ Lạc giúp nàng tắm rửa. Vốn nàng không muốn nhưng còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn ôm vào bên trong thùng, bàn tay hắn chu du khắp toàn thân nàng làm cho nàng có cảm giác không biết phải dùng ngôn ngữ thế nào để diễn tả.
Không biết diễn tả làm sao, vậy thì nên quay mặt vào trong, nhắm mắt an tĩnh nghỉ ngơi, thật mệt mỏi quá, tựa hồ như chỉ vừa nhắm mắt lại nàng đã chìm ngay vào giấc ngủ.
Ngắm dung nhan trong khi ngủ của nàng, trong mắt An Kỳ Lạc có chút đau lòng, cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng, sau đó kéo chăn đắp cho nàng cẩn thận rồi rời giường. Hắn đưa tay nhẹ vỗ về khuôn mặt nàng, khóe miệng chứa đựng nụ cười thâm tình, rồi đứng lên mặc lại y phục đang phân tán tứ tung khắp nơi. Tiếp đó hắn mở cửa phòng hướng người Dạ Thánh môn đứng đằng xa nói: “Lập tức đi chuẩn bị nước nóng để phu nhân tắm!”
Người của Dạ Thánh môn nghe lệnh, lập tức hướng An Kỳ Lạc cung kính hành lễ nói: “Dạ!” Sau đó lập tức lui xuống đi chuẩn bị. Về phần tìm nha hoàn hầu hạ phu nhân tắn rửa, hẳn không cần. Sáng sớm chủ tử đã không cần nha hoàn tới giúp, vốn chuyện đó khiến chủ tử chướng mắt!
Hắn quả thật chướng măt, nếu những nha hoàn kia…cứ sờ tới sờ lui trên người Tịch nhi, dĩ nhiên không đời nào hắn chịu nổi. Cho nên loại chuyện thân mật như thế này, dĩ nhiên hắn phải nên tự mình động thủ, như vậy có phải sờ tới sờ lui thì cũng chỉ có mình hắn được sờ người nương tử!
Đợi tất cả đã được chuẩn bị xong xuôi trong phòng, An Kỳ Lạc phất tay cho bọn hạ nhân lui, sau đó lại cởi bỏ toàn bộ y phục, xoay người vào trong trướng bế Lam Tịch Nguyệt lên, cả hai cùng nhau chìm trong làn nước ấm nóng. Hắn cũng muốn tắm, cho nên cũng nhau tắm thật là tốt mặc dù biết sẽ mạo hiểm có thể phát hỏa phần thân hay tẩu hỏa nhập ma nhưng hắn vẫn rất thích cùng Tịch nhi tắm, phải làm sao bây giờ?
Ngâm người trong làn nước nóng, xương cốt cũng được thư giãn, Lam Tịch Nguyệt cảm thấy thật thoải mái ưm lên một tiếng, nhưng nàng vẫn nhắm mắt lại ở trong ngực An Kỳ Lạc chà chà rồi tiếp tục ngủ. Cảm giác ngủ trong ngực An Kỳ Lạc khiến nàng rất an tâm. Nhưng khổ nỗi An Kỳ Lạc lại bị nàng cọ vào người, nhất là nàng cọ đến người huynh đệ của hắn khiến cho hắn nhất thời toàn thân bị thiêu đốt, hắn vội vàng hít sâu đè nén dục hỏa trong người, càng không ngừng tự nói trong lòng: Tịch nhi bây giờ đã mệt chết đi. Không nên ép nàng nữa, lần sau tính, lần sau tính.
Lam Tịch Nguyệt khẽ hé mắt ra một chút, khuôn mặt nàng phủ một làn sương mờ nhìn An Kỳ Lạc, bộ dạng mê người này khiến đầu An Kỳ Lạc nổ tung, thân nhiệt lại tăng thêm một chút, hai tay hắn ôm chặt nàng, nhắm mắt lại, hít sâu vài hơi, vùi vào cổ nàng thanh âm khàn khàn nói: “Tịch nhi, tại sao cuối cùng ta vẫn muốn nàng mãi không đủ?”
Lam Tịch Nguyệt khẽ sửng sốt một chút, ánh mắt đã hoàn toàn mở ra, cảm nhận được nhiệt độ kinh người của hắn khóe môi nàng có một nụ cười giảo hoạt, cảm giác có chút xấu xa, chỉ tiếc An Kỳ Lạc căn bản không có thấy.
Ai bảo hắn muốn cùng nàng tắm? Bây giờ thì hay rồi, nhìn dáng vẻ tám phần muốn bốc hỏa của hắn nàng có nên đấu lại cho hắn tăng thêm chút hỏa nữa hay không?
Đúng là vô cùng kịch liệt, căn bản chỉ có sáu người chính thức giao đấu bao gồm An Cẩn Mặc, ba cao thủ đại nội, An Cẩn Du và mũi nhọn, bọn thị vệ còn lại chỉ đứng dưới quan sát, thuận tiện giúp phòng ngừa An Cẩn Du và mũi nhọn thừa cơ chạy trốn. Vậy chính là ba đấu một, trong ba cao thủ đại nội thì đã có hai cao thủ là số một, số hai của hoàng cung này, nhưng An Cẩn Du và mũi nhọn giao đấu càng thêm cường hãn, dù đấu lại nhiều người nhưng không hề thấy sự thua kém, nhất là mũi nhọn xem ra còn trên hai cao thủ kia một bậc.
Hoàng hậu chạy tới bên người An Nhâm Kình, lo lắng nhìn hắn rồi vội vàng hỏi: “Hoàng thượng, người có bị thương không?” Rất nhanh sau đó bà ta thấy một vết rách lớn trên cổ An Nhâm Kình không khỏi lên tiếng kinh hô: “A! Hoàng thượng, người bị thương có nặng lắm không? Thần thiếp đỡ ngài đi nghỉ ngơi một chút, nơi này giao lại cho Mặc nhi là được rồi!”
Vừa nói Hoàng hậu vừa đỡ Hoàng thượng, cũng không quên hướng sang những người bên cạnh hô: “Nhanh đi truyền thái y, Hoàng thượng bị thương!”
Gã thị vệ bên cạnh sửng sốt một chút nhưng lập tức hướng An Nhâm Kình chắp tay hành lễ, nói một tiếng: “Ty chức lĩnh mệnh!” Đột nhiên sau đó hắn xoay người lập tức đi tìm thái y.
Vừa lúc thị vệ xoay người về phía trước thì đụng phải cung nữ đang chạy vội vào, hắn vô cùng sửng sốt, làm sao mà ngay cả cung nữ cũng xuất hiện ở nơi này? Không đợi hắn kịp phản ứng, cung nữ bò dậy hướng phía Hoàng hậu nhào tới, vừa chạy vừa lớn tiếng hô: “Hoàng hậu nương nương, không xong rồi! Kỳ vương cùng Kỳ vương phi đã đuổi toàn bộ nô tài ở Như Mộng cung ra ngoài, sau đó không biết bọn họ ở bên trong đã làm gì Công chúa, xin Hoàng hậu nương nương nhanh đi xem một chút, nhanh đi cứu Công chúa a!”
Hoàng hậu đang định đỡ An Nhâm Kình đi phía trước, nghe thấy vậy cả người run lên. An Kỳ Lạc kia đi tìm Như nhi không biết hắn muốn làm gì? Lần trước Như nhi bị hắn đả thương còn chưa hồi phục, ngàn vạn lần không thể xảy ra thêm chuyện gì nữa a!
Nghĩ tới An Thấm Như thân thể còn chưa khỏe mặc dù đã nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ba tháng trời nhưng vẫn không khá lên, hơn nữa còn vô cùng suy yếu, căn bản không thể chịu nửa điểm kích thích, nghĩ tới đây Hoàng hậu không kiềm chế được tay chân có chút luống cuống: “Tại sao có thể như vậy? Như nhi sẽ xảy ra chuyện sao? Làm sao bây giờ?”
An Nhâm Kình nhíu mi an ủi Hoàng hậu: “Nàng đừng lo lắng, Như nhi mà xảy ra chuyện, nếu cái tên súc…nghịch tử dám cả gan gây chuyện trẫm nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!” Vốn An Nhâm Kình lại muốn mắng tiếp “súc sinh” nhưng nghĩ tới lời Lam Tịch Nguyệt hắn bị nghẹn họng.
Tên thị vệ vốn được sai đi thỉnh thái y đang sững sờ đứng chôn chân tại chỗ quan sát tình huống, hiện tại hắn không biết nên chạy đi tìm thái y hay là không nên đi. Có vẻ Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng không nhớ tới hắn bởi hắn thấy Hoàng thượng ra lệnh cho bọn thị vệ bên cạnh: “Toàn bộ các ngươi đến Như Mộng cung bảo vệ Công chúa an toàn, đem An Kỳ Lạc giết không tha!”
“Tuân lệnh!”
Thị vệ nhất tề hô to khiến mấy cao thủ cùng An Cẩn Mặc bỗng nhiên ngừng động tác một chút. An Cẩn Mặc hướng ba cao thủ đại nội phất tay nói: “Đừng đánh nữa, đi trước bảo vệ Công chúa an toàn!” Thật ra người hắn để tâm nhất là An Kỳ Lạc, chỉ hận không thể đích thân giết tên nghịch tử đó, An Cẩn Du và mũi nhọn dù là đồng bọn nhưng không quan trọng bằng.
Nhìn đám người kia rời đi, An Cẩn Du và mũi nhọn im lặng liếc nhau một cái. Xem ra bọn họ vẫn còn được An Kỳ Lạc nhớ ra mà cứu. Tuy vậy ý nghĩ này vẫn có chút hơi sớm vì xung quanh bọn hắn hiện vẫn còn một đại lượng cấm vệ quân vây bắt như hổ rình mồi.
Tuy vậy, thiếu mấy mấy cao thủ đạo nội thì những cấm vệ quân đó không là cái gì, chỉ có thể nói lũ tiểu nhân này không thể nào ngăn cản cước bộ của bọn hắn. Nếu bây giờ Hoàng thượng không còn bị uy hiếp nữa bọn cao thủ đại nội chỉ còn nhiệm vụ lập tức đi bảo vệ Công chúa, hiện tại đó chính là việc khẩn cấp.
Trên nóc nhà, An Cẩn Du ngồi chổm hổm, khẽ nghiêng mặt liếc qua mũi nhọn, thở dài một cái rồi nói: “Không nghĩ tới chúng ta không được coi trọng như vậy, bọn họ tùy tiện để chúng ta lại nơi này, cũng không lo lắng xem có xảy ra chuyện gì hay không”.
Mũi nhọn khinh thường liếc An Cẩn Du sau đó lạnh lùng nói: “Ngươi làm sao dám so sánh với chủ tử của ta?”
Những lời này khiến An Cẩn Du tức nghẹn, sắc mặt hồng lên vài phần, đúng là trong lòng mũi nhọn kia hẳn đem ai ra so cũng kém chủ tử An Kỳ Lạc của hắn, hơn nữa đối với An Kỳ Lạc hắn cũng chỉ là có chút hữu dụng mà thôi, thật sự không nên theo chân bọn họ tranh giành…
Ở bên kia Hoàng thượng và Hoàng hậu cùng một đám cấm vệ quân nhanh chóng chạy đến Như Mộng cung. Chẳng qua lúc ấy An Kỳ Lạc đã sớm mang Lam Tịch Nguyệt rời đi. Trong Như Mộng cung chỉ còn lại An Thấm Như cùng cung nữ, thái giám hầu hạ.
Trông thấy tình cảnh như vậy Hoàng hậu vội vàng chạy tới trước mặt An Thấm Như, lay lay khuôn mặt nữ nhi có chút dại ra, khẩn trương hỏi: “Như nhi, ngươi có sao không? Có chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói ra cho mẫu hậu a!”
Ánh mắt An Thấm Như dần dần có chút nhận thức, lẳng lặng nhìn Hoàng hậu, rất lâu sau nàng ta mới có phản ứng, tay bắt chặt lấy cánh tay Hoàng hậu, thanh âm có chút khàn khàn, có chút bị đè nén nói: “Mẫu hậu, tại sao không nói cho ta? Tại sao không nói với ta Trần Tập Dũng đã chết? Hắn chết rồi sao, có thật hắn đã chết phải không?”
Bị An Thấm Như hỏi dồn dập sắc mặt Hoàng hậu có chút mất tự nhiên, lời nói có chút vòng vo: “Đúng vậy a, Trần thống lĩnh đã bị An Kỳ Lạc và Lam Tịch Nguyệt sát hại. Mẫu hậu không nói cho ngươi là vì không muốn khiến ngươi thương tâm. Như nhi, ngươi ngàn vạn lần phải bình tâm, việc cần làm nhất là tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi thật tốt, những chuyện khác không cần quản!”
An Thấm Như nhìn thẳng vào Hoàng hậu, trong mắt bắt đầu xuất hiện vẻ đau thương, thậm chí là oán hận. Hoàng hậu muốn đưa tay đỡ nàng đến bên giường nghỉ ngơi đột nhiên An Thấm Như dùng sức đẩy bà ta ra, khóc lóc hô to: “Tại sao? Rốt cuộc tại sao mẫu hậu muốn hại hắn? Là người đã hại chết hắn, ta đã biết toàn bộ, căn bản mẫu hậu đã hại chết hắn rồi!”
Không chỉ sắc mặt Hoàng hậu mà ngay cả Hoàng thượng cũng thay đổi đột ngột, bà ta vội càng tiến lên ôm An Thấm Như vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng nàng, ôn nhu nói: “Như nhi à, làm sao con có thể nói như vậy? Mẫu hậu sao có thể hại Trần thống lĩnh? Không nên suy nghĩ lung tung nữa, toàn bộ chuyện đều do một tay An Kỳ Lạc thêu dệt để lừa gạt mà thôi, làm sao con có thể tin lời hắn?”
An Thấm Như căn bản không để lời nào lọt vào tai, liều mạng lắc đầu. Đột nhiên như nghĩ ra điều gì nàng đưa tay tóm thật chặt tay An Nhâm Kình, luôn miệng nói: “Ta không có suy nghĩ lung tung, phụ hoàng, thật sự mẫu hậu đã hại chết hắn. Phụ hoàng có biết hay không, thật ra lúc ta bị thương tỉnh lại những lời nói ra toàn bộ đều là giả, toàn bộ lời đó là mẫu hậu muốn ta nói như vậy. Lúc ở trong Kỳ vương phủ ta chẳng thấy ngọc tỷ. Chỉ là vì ta phải ở trước sảnh chờ thật lâu mà bọn họ không có tới gặp ta cho nên trong cơn tức giận ta đã chạy tới hậu viện, đả thương Lam Tịch Nguyệt lúc đó vừa mới tới mở cửa. Sau đó Thất hoàng huynh mới động thủ đánh ta. Căn bản ta không hề thấy ngọc tỷ ở Kỳ vương phủ, toàn bộ chuyện này là do mẫu hậu nói hoàng huynh đang bị phụ hoàng nhốt ở thiên lao, nếu ta nói chuyện này ra hoàng huynh sẽ không việc gì, hơn nữa còn có thể thuận tiện vu cho Thất hoàng huynh tội vô cớ đánh ta!”
Đại lượng cấm vệ quân cùng cơ số những người khác đang có mặt ở Như Mộng cung đã nghe được toàn bộ lời của An Thấm Như. Cơ hồ tất cả mọi ánh mắt kinh ngạc đều ném hết lên người Hoàng hậu. Bọn họ không ngờ tới gần đây tình hình nước sôi lửa bỏng trong triều đều do một tay Hoàng hậu gây ra, ngay cả những lời Thấm Như công chúa nói lúc mới tình lại cũng là do Hoàng hậu nương nương xúi giục.
Nếu đúng như lời Thấm Như công chúa vừa nói thì không phải toàn bộ những chuyện lúc trước bọn họ đã làm đều là trợ giúp Hoàng hậu nương nương hãm hại hoàng thất sao? Bất kể là Kỳ vương gia hay Du vương gia vừa mới gây chuyện nhưng nhìn lại tựa hồ chuyện bọn họ uy hiếp Hoàng thượng cũng chỉ vì bị dồn đến bước đường cùng, cũng không gây ngạc nhiên nhiều lắm. Có thể, căn bản hai người đó chỉ muốn nói với Hoàng thượng một số chuyện, có thể bọn họ chỉ vô tình thương tổn Hoàng thượng nếu không tại sao trên cổ Hoàng thượng chỉ lưu lại một vết thương nhỏ thôi?
Sắc mặt Hoàng hậu hiện tại trắng bệch như xác chết, thần sắc bối rối chạy tới trước mặt An Thấm Như, kéo nàng từ trong ngực An Nhâm Kình ra nói: “Như nhi à, ngươi biết mình đang nói cái gì sao? Mẫu hậu lúc nào nói với ngươi những chuyện này? Ngươi cũng không nên vì mấy câu loạn ngôn hồ đồ của An Kỳ Lạc mà trút hết mọi tội lỗi lên đầu mẫu hậu nha. Ngươi có biết rốt cuộc mình vừa nói cái gì hay không?”
“Ta biết, ta dĩ nhiên biết, những chuyện đó chẳng lẽ không phải là sự thật sao? Chẳng lẽ không phải mẫu hậu đã nói ta làm chuyện như vậy sao? Nếu sớm biết làm như vậy có thể hại chết Trấn Tập Dũng ta nhất định sẽ không nghe lời, nhất định sẽ không nói những lời oan uổng cho Thất hoàng huynh!” An Thấm Như khóc to, đẩy Hoàng hậu ra rồi điên cuồng nói.
Hoàng hậu còn muốn nói thêm nữa nhưng đã bị An Nhâm Kình kéo đến trước mặt, khuôn mặt như có bão táp sắp sửa kéo đến, âm lãnh hỏi: “Những lời Như nhi nói có phải thật vậy không? Nàng đã xúi giục Như nhi hãm hại An Kỳ Lạc, thậm chí lừa gạt cả trẫm?”
“Không, thần thiếp không có, thật không có, Hoàng thượng nhất định phải tin tưởng thần thiếp a!”
“Không có? Vậy sao Như nhi lại nói vậy?Chẳng nhẽ Như nhi muốn vu khống nàng?”
“Không phải Hoàng thượng, Như nhi hiện tại đang bị kích động không còn biết đang làm gì, không chừng Kỳ vương đã nói cái gì đó không tốt mới khiến nó đột nhiên thốt ra những lời không phân biệt phải trái như vậy. Chẳng nhẽ trải qua nhiều năm chung sống Hoàng thượng vẫn không tin thần thiếp sao?”
An Nhâm Kình có sự chần chừ trong nháy mắt, nhưng ngoài việc có thể tin tưởng nàng ra hắn còn là một vị hoàng đế, bây giờ gặp chuyện như vậy làm sao nói tin tưởng là tin tưởng được? Hắn quay đầu nhìn vẻ mặt đau thương của An Thấm Như hỏi: “Như nhi à, những lời nguwoi vừa nói có phải là thật không? Ngươi suy nghĩ kỹ rồi trả lời phụ hoàng, thân là Công chúa hiểu rõ tội khi quân phạm thượng sẽ phải chịu bị xử phạt thế nào!”
Khuôn mặt An Thấm Như âu sầu nhìn mẫu hậu, có vẻ như nàng không nghe thấy câu hỏi của phụ hoàng nhưng lại gật đầu nói: “Lời ta nói là thật, ngày đó… khi tỉnh lại mẫu hậu nói với ta hoàng huynh bị phụ hoàng nhốt vào thiên lao, mà hết thảy toàn bộ chuyện này đều là do Thất hoàng huynh gây ra. Cho nên mẫu hậu nói cho ta biết, chỉ cần ta nói với phụ hoàng như vậy không những có thể cứu hoàng hynh ra khỏi thiên lao mà còn có thể giáng một đòn lên Thất hoàng huynh”. Sắc mặt An Nhầm Kình càng lúc càng khó coi, càng nghĩ đến Hoàng hậu sắc mặt hắn lại càng trắng bệch. Hoàng hậu muốn phản bác nhưng mỗi lần bị ánh mắt sắc bén của An Nhâm Kình nhìn tới bà ta lại run sợ không dám thốt ra lời.
An Nhâm Kình đau lòng nhìn khuôn mặt sầu bi, tuyệt vọng của An Thấm Như, thanh âm hắn ôn nhu hơn một chút hỏi: “Sau đó ngươi làm theo lời mẫu hậu nói sao? Cho dù phải lừa gạt phụ hoàng ngươi cũng làm như vậy phải hay không?”
“Không phải, Hoàng thượng hãy nghe thần thiếp …” Hoàng hậu vội vàng giải thích. Nếu như chuyện này bị điều tra ra bà ta không thể thoát tội khi quân phạm thượng. Hãm hại Vương gia thì ngay cả ngôi vị Hoàng hậu cũng sẽ không thể giữ nổi.
Nhưng bà ta còn chưa nói xong thì An Nhâm Kình đã lên tiếng ngắt lời: “Nàng câm miệng ngay cho trẫm! Trẫm còn chưa hỏi tới, chờ đến lúc trẫm hỏi rồi nàng hãy nói cũng không muộn!” Quay đầu lại, hắn nhìn An Thấm Như nói: “Như nhi, thật uổng công phụ hoàng thương yêu, cưng chiều ngươi, ngươi làm ra chuyện như vậy thật sự khiến phụ hoàng quá thương tâm!”
Vẻ mặt An Thấm Như ngây ngốc, từ từ lùi lại mấy bước, hai tay ôm trước ngực nức nở lẩm bẩm nói: “Ta không biết chuyện sẽ thành ra thế này, ta không nghĩ làm thế sẽ hại chết hắn, ta thật đáng chết, thật đáng chết…”
Lam Tịch Nguyệt ngoái đầu lại phía sau, hiện tại bọn họ đã rời hoàng cung nhưng cũng chỉ có hai người mà thôi. Nàng ngẩng đầu nhìn An Kỳ Lạc, mặc dù nghĩ hai người kia chắc sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Chúng ta không quản đến hai người đó sao?”
An Kỳ Lạc dừng lại ven đường, nhẹ nhàng để nàng xuống nhưng tay thì vẫn ôm chặt cái eo nhỏ của nàng, quay đầu nhìn hoàng cung phía sau lưng nói: “Nàng yên tâm, hai người bọn họ sẽ không có chuyện gì!” Nói tới đây hắn đột nhiên dừng lại một chút, tinh thần căng thẳng, sau đó cúi đầu xuống bất mãn nhìn nàng nói: “Không được lo lắng cho người khác!”
Trong mắt Lam Tịch Nguyệt hiện ra ý cười, đưa tay gỡ tấm sa trước mặt ra, khuôn mặt có chút đùa cợt, có chút vui vẻ nhìn hắn nói: “Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? An Cẩn Du có nguyện ý giúp chúng ta gây đảo chính ở Lâm Nguyệt quốc không? Đối với An Cẩn Du, Lâm Nguyệt quốc hẳn vô cùng qua trọng a”.
An Kỳ Lạc cúi đầu ngưng mắt nhìn kiều nhan trước mặt, một tay ôm ngang hông nàng, một tay khác sờ khuôn mặt nàng, sau đó cúi đầu hung hăng hôn “chụt” một cái, cười gian xảo rồi lại dán chặt mặt hắn trên mặt nàng chà xát nói: “Nương tử nói cái gì vi phu hết thảy đều nghe theo ý nương tử!”
Sắc mặt Lam Tịch Nguyệt hồng hồng, đưa tay có ý đẩy khuôn mặt đang dán chặt trên mặt nàng ra. Nhưng tay mới giơ được một nửa đã bị An Kỳ Lạc bắt lấy, hắn nắm tay nàng để lên bờ vai mình, sau đó nhẹ nhàng hôn nàng.
Hai tay An Kỳ Lạc ôm lấy nàng thật chặt, đôi môi không ngừng di chuyển trong miệng nàng. Lam Tịch Nguyệt nhẹ giọng ưm một tiếng, cánh tay còn lại cũng rất tự nhiên để lên vai hắn, rồi ôm cổ hắn thật chặt, đôi chân như muốn nhũn ra tựa hồ ngay cả đứng cũng không vững. Mà chính một tiếng ưm vô lực của nàng vừa đúng lúc để cho An Kỳ Lạc nhân cơ hội cạy mở hàm răng của nàng. Đầu lưỡi tinh xảo của hắn thăm dò bên trong đôi môi anh đào, khuấy đảo chơi đùa, không ngừng mút vào thưởng thức hương vị ngọt ngào trong miệng.
Tay Lam Tịch Nguyệt nhẹ ngàng nắm lại, tuột khỏi cổ hắn, chống hai tay lên bả vai hắn có ý như muốn đẩy ra, thừa dịp này nàng tranh thủ hô hấp, hàm hồ phun ra mấy chữ: “An Kỳ Lạc, ngô… đừng…. Ngô ngô…”
Cảm giác Tịch nhi không ngoan An Kỳ Lạc tìm cách trừng phạt, giơ tay đánh nàng một cái vào mông, chẳng qua chỉ là một cú đánh nhẹ nhàng, phấn thần nói: “Nương tử không ngoan nga, hẳn phải gọi ta là tướng công!”
Tuy chỉ bị đánh một cái nhẹ nhưng Lam Tịch Nguyệt không nghĩ hắn lại đụng tới mông của nàng, không khỏi kinh hô lên một tiếng. Đột nhiên tiếng hét của nàng nghe vào trong tai An Kỳ Lạc biến thành tiếng ưm mập mờ. An Kỳ Lạc nhịn không được bắt đầu động tình, thân thể nổi lên phản ứng, không khỏi ôm nàng chặt hơn, bàn tay không an phận chu du khắp nơi trên người nàng, thân thể cũng nhẹ nhàng dính sát vào thân thể nàng.
Cảm giác được hơi nóng trong người An Kỳ Lạc Lam Tịch Nguyệt hơi run rẩy, đôi tay đang chống lên bả vai hắn để đẩy ra một lần nữa lại vòng lên cổ hắn. Thấy thời cơ thuận lợi, thấy nàng dễ dàng động tình trong đầu hắn lại càng không ngừng nghĩ đến chuyện phóng đãng phát sinh buổi sáng kia, còn không ngừng hồi tưởng cảm giác lâng lâng vui sướng khi tới cao trào.
Hô hấp của Lam Tịch Nguyệt cũng không yên, hơi thở ra nóng bỏng vô cùng, càng không ngừng dùng sức ôm lấy An Kỳ Lạc để cho giữa thân thể hai người không còn một kẽ hở. Môi nàng hôn môi hắn, ánh mắt khẽ mở ra, trong ánh mắt ngập tràn mê đắm, thanh âm thốt ra cũng muôn phần phong tình, lẩm bẩm khẽ gọi: “Tướng công…”
Nghe những lời ấy An Kỳ Lạc càng thêm bốc hỏa, hai tay ôm thật chặt nàng, đôi môi lướt từ gương mặt nàng rồi khẽ tới bên tai nàng, cắn nhẹ vành tai nhạy cảm, thanh âm khàn khàn nói: “Tịch nhi, ta nghĩ ta muốn nàng!” Nhưng hắn lo lắng Tịch nhi có thoải mái hay không, nàng vừa mới phá thân, có thể tiếp nhận nữa hay không?
Bị hắn cắn vành tai, nàng run nhẹ một cái, há miệng cắn vào cổ hắn, hàm hồ đáp: “Ừ!”
Lời nàng vừa nói ra cảm giác cả người đã bay bổng, hai chân vừa chạm đất giờ lại lơ lửng trên không, sau đó cả người bị ôm ngang nhanh chóng lướt đi, cảnh sắc xung quanh mơ hồ vụt qua. An Kỳ Lạc khom lưng ôm nàng hướng về phía Dạ Thánh môn, hắn cúi đầu khẽ cắn tai nàng, thanh âm khàn khàn, trong lòng ngập tràn hạnh phúc nói: “Vậy chúng ta mau trở về thôi!” Hắn rất muốn sớm làm dịu đi phần hạ thân đang bốc hỏa.
Lam Tịch Nguyệt sửng sốt một chút, hai tay ôm chặt hắn nhưng tầm mắt không nhịn được liếc về phía hoàng cung hỏi: “Ngươi thật sự bỏ lại hai người bọn họ sao?” Nói ra những lời này không phải vì nàng để ý đến hai người kia mà bởi vì một trong số đó chính là đồng bọn, là thuộc hạ thân tín, trung thành nhất của An Kỳ Lạc, tại sao có thể phó mặc sự sống chết của hắn?
Sắc mặt An Kỳ Lạc thoáng hiện hồng, vẫn hướng phía Dạ Thánh môn mà bay, chỉ vô tình buông một câu: “Bọn họ không dễ dàng chết vậy đâu, nàng không cần phải để ý!” Hắn bây giờ chỉ muốn ở cùng một chỗ với Tịch nhi, thân mật triền miên, ngọn lửa trong người đang thiêu đốt hắn, dĩ nhiên phải nhanh nhanh trở về để nàng giúp hắn dập tắt.
Lam Tịch Nguyệt cảm thấy thái độ của hắn thật khác thường, nhưng không muốn tìm hiểu thêm nguyên nhân. Nàng cũng đang nóng lòng, khuôn mặt vùi trong ngực hắn có sự mong đợi, tựa hồ như hiện tại chỉ được ôm hắn cũng cảm thất tay chân bất mãn, chỉ muốn nhanh cùng hắn ở chung một chỗ.
Cuối cùng mũi nhọn và An Cẩn Du cũng thoát khỏi hoàng cung. Lúc bắt đầu An Cẩn Du biết sẽ có chuyện trọng đại xảy ra nơi nội cung nhưng những gì xảy ra cũng khiến hắn không khỏi kinh ngạc. Chuyện An Kỳ Lạc tìm An Thấm Như không khiến hắn ngạc nhiên, nhưng chuyện An Thấm Như đột nhiên nói ra chuyện nghiêm trọng kia khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Chẳng lẽ ngay cả mẫu thân mình nàng cũng không màng sao? Hoàng hậu là mẹ ruột của nàng cơ mà! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, An Kỳ Lạc đã nói gì mà An Thấm Như ngay cả mẹ ruột cũng phản bội lại.
Quay đầu nhìn lại phía hoàng cung, đó chính là chỗ hắn đã lớn lên, nói không có tình cảm thì tuyệt đối là gạt người. Hắn không giống như An Kỳ Lạc, đối với hoàng cung này tràn đầy chuyện hoàn toàn không muốn nhớ lại. Ở đây hắn đã từng rất vui vẻ, nhưng bây giờ nơi đó càng ngày càng rối loạn, thậm chí có thể nói cả kinh thành Lâm Nguyệt quốc đang càng ngày càng trở nên bất ổn. Nếu cứ tiếp tục như vậy không biết sẽ xảy ra chuyện gì!
Nhẹ nhíu mày, hắn nghĩ tới An Kỳ Lạc và Lam Tịch Nguyệt, chuyện bọn họ làm khiến hắn không giải thích được, luôn để cho hắn cảm giác là lạ nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không nói ra được lạ ở chỗ nào. Khóe mắt hắn lại chuyển đến thân ảnh của mũi nhọn, đến gần hắn một chút, cười đến mạn bất kinh tâm nói: “Thật khiến ta khó hiểu, chủ tử của ngươi sao phải cố ý chạy tới hoàng cung cứu bổn vương?”
Mũi nhọn kinh thường liếc hắn một cái, mặt cười nhưng giọng nói lạnh lùng: “Du vương gia đang tự giát vàng lên mặt mình sao? Chủ tử ta muốn cứu ngươi đương nhiên là có đạo lý của chủ tử!”
“Nga? Phải không? Ta không biết đó là đạo lý gì nhưng đường đường lạ Dạ Thánh môn môn chủ mà phải tự mình chạy tới cứu bổn vương khiến bổn vương cảm thấy vô cùng vinh hạnh a!”
Mũi nhọn mang trên mặt nụ cười mê người, đưa tay vỗ nhẹ bả vai An Cẩn Du nói: “Hẳn Du vương gia thực sự cảm thấy vô cùng vinh hạnh, người nên biết rằng chủ ta từ trước tới nay chỉ đích thân đi trước giết người, cho tới hôm nay chưa từng gặp qua chủ tử đi cứu người. Nên hẳn ngươi phải cảm thấy vạn phần vinh hạnh, tốt nhất nên đến miếu thờ thắp hương, cúi lạy cảm tạ Phật tổ phù hộ!”
An Cẩn Du không giận, khuôn mặt vẫn nở nụ cười, nhìn mũi nhọn cười hỏi: “Không biết hộ pháp đại nhân của Dạ Thánh môn có chỉ giáo đặc biệt gì không? Có lẽ ngươi biết chủ tử nhà ngươi vì sao phải đích thân đi cứu bổn vương?”
Mũi nhọn cười híp mắt nhìn hắn, sau đó trên mặt đột nhiên lộ ra thần sắc ngạo mạn nói: “Du vương gia muốn hỏi thăm chút tin tức hẳn không nên bày ra cái bộ dạng này a! Ngươi thật sự quá đần, cần về nhà chăm chỉ tu luyện thêm mấy năm nữa!” Hai người có bộ dạng xuất chúng, võ công tuyệt đỉnh bây giờ cùng nhau hưởng thụ công phu đấu võ mồm.
Cho dù những lời thốt ra từ mũi nhọn khó nghe, nụ cười trên mặt An Cẩn Du không có nửa điểm ảo não, khua muôi múa mép nói: “Đã như vậy hộ pháp đại nhân có thể chỉ giáo cho bổn vương một vài điều? Thật sự có quá nhiều chuyện cho tới bây giờ bổ vương nghĩ mãi không ra, nếu như có thể chỉ giáo một chút, bổn vương vô cùng cảm kích!”
Mũi nhọn khinh bạc liếc An Cẩn Du một cái, sau đó quay đầu bốn phía xung quanh như đang tìm kiếm cái gì, ngoài miệng mạn bất khinh tâm nói: “Thật không nghĩ đường đường là Du vương gia của Lâm Nguyệt Quốc lại nhỏ mọn đến vậy, muốn người khác làm cho chút chuyện mà chỉ nhờ suông, ngay cả một chén rượu nhạt cũng không bỏ ra!”
An Cẩn Du ngửa mặt lên trời cười một tràng dài, sau đó hướng mũi nhọn cúi người làm tư thế xin mời rồi nói: “Bổn vương cũng thật là sơ sót, đáng tiếc hiện tại không thể mời đến phủ, vậy xìn mời theo bổn vương đi tửu lâu hảo hảo nói chuyện một phen, nhờ đại hộ pháp chỉ giáo một phen”.
Sau đó, hai người cùng đến tửu lâu gần đó, An Cẩn Du không cho là mũi nhọn sẽ dễ dàng nói chuyện trọng yếu, nhưng mà hắn có phương pháp để có thể moi ra một ít chuyện từ cái tên kiệm lời này, hơn nữa vất vả lắm mới gặp được một người không thể phân cao thấp, hắn không nỡ cứ thể để người đó rời đi!
Khuôn mặt âm hiểm của mũi nhọn nở nụ cười, theo An Cẩn Du đi về phía trước. Nếu không phải chủ tử bảo có thể tùy thời đem một chút chuyện nói với An Cẩn Du hắn sẽ không đời nào đi tửu lâu chỉ điểm đâu! Bất quá cảm giác An Cẩn Du cũng không tệ lắm, ít nhất không chán ngắt, buồn tẻ như cái tên An Cẩn Mặc.
Đi trên đường An Cẩn Du không nhịn được ngó quanh như đang tìm kiếm cái gì, làm như lơ đãng hỏi: “Không biết An Kỳ Lạc và Lam Tịch Nguyệt thế nào? Sao ta không thấy thân ảnh bọn họ?”
Mũi nhọn liếc hắn một cái, đi bên cạnh chế nhạo nói: “Hẳn người Du vương gia muốn hỏi thăm không phải chủ tử nhà ta, chắc là muốn biết phu nhân nhà ta thế nào?”
An Cẩn Du vô tình phất phất quạt, vừa bước đi vừa rung đùi đắc ý nói: “Từ xưa tới nay anh hùng chỉ thích người đẹp, Lam Tịch Nguyệt phong hoa tuyệt đại như vậy, bổn vương có chút mơ màng với nàng cũng là chuyện khó tránh khỏi!”
Trong đáy mắt mũi nhọn trong nháy mắt có hiện lên thần sắc phức tạp, trên mặt cũng phảng phất tia mất mát nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng bình thường, nhìn An Cẩn Du chê cười nói: “Hình như ta chỉ mới nghe nói qua ‘mỹ nhân yêu anh hùng’, làm sao đổi vào miệng ngươi thì thành ra ý tứ ngược lại? Hơn nữa ngươi cho mình là anh hùng sao?”
An Cẩn Du không nhịn được, quay đầu đi chỗ khác, khuôn mặt khó chịu nhìn mũi nhọn, chỉ tay vào hắn nói: “Ngươi thật to gan, nói chuyện kiểu đó với bổn vương có phải là chán sống rồi không?”
Đối với lời uy hiếp của An Cẩn Du, mũi nhọn không để bụng, vẫn nói: “Ngươi tốt nhất không nên có bất kỳ chút mơ màng nào đối với phu nhân, nếu không coi chừng chủ tử nhà ta bổ ngươi ra làm đôi! Ngươi cũng biết trong mắt chủ tử ta, hoàng huynh không thể so sánh với phu nhân, nói cách khác chỉ cần biết người nào có một tia không an phận đối với phu nhân, chủ tử sẽ không khách khí lấy mạng hắn!”
Tất cả nhưng lời này đều là thật lòng, hắn biết chủ tử đối với phu nhân thâm tình, từ trước tới giờ hắn chưa từng nhìn qua vẻ mặt phong phú đến vậy của chủ tử, tất cả tư thái, ngôn ngữ không giống trong dĩ vãng của chủ tử, toàn bộ cử chỉ đó chỉ khi ở trước mặt phu nhân mới xuất hiện.
An Cẩn Du khẽ nghiêng mặt nhìn mũi nhọn, ánh mắt nhẹ chớp mấy cái, trong mắt có biểu hiện như đã lĩnh hội, cười khẽ một tiếng, sau đó bước nhanh về phía trước đến cạnh mũi nhọn nói: “Đa tạ lời nhắc nhở của ngươi! Bất quá người cần cẩn thận hẳn không chỉ có một mình bổn vương!”
Mũi nhọn sửng sốt trong giây lát nhưng tia cười khổ rất nhanh chóng bị nụ cười khinh bạc áp chế. Hắn cùng An Cẩn Du tiến vào tửu lâu, trước hết phải nói xong xuôi những lời chủ tử cho phép sau đó có thể đi chỗ khác phát tiết một chút buồn khổ trong lòng, tỷ như Thính Hương lâu là một nơi thích hợp.
Bên trong Dạ Thánh môn, cả người Lam Tịch Nguyệt vô lực gục trên ngực An Kỳ Lạc. Nàng hơi hé mắt nhìn, cảm giác xương cốt toàn thân đau nhức khiến nàng ngay cả một chút cử động cũng không muốn. An Kỳ Lạc xoa tấm lưng trần của nàng, nhẹ nhàng vỗ về, khuôn mặt tràn đầy thỏa mãn, khóe môi có nụ cười hạnh phúc.
Lam Tịch Nguyệt không khỏi nhẹ chau mày, cả người nàng mệt mỏi, quả thực so với bị đánh trọng thương còn khó chịu hơn. Nàng quay đầu lại vùi vào ngực An Kỳ Lạc, kêu rên nói: “Thật khó chịu a!” Chết tiệt, không nghĩ tới An Kỳ Lạc tinh lực tràn đầy, nàng bị hắn hành hạ thật thê thảm, có bao nhiêu khí lực đều bị hắn hút đến cạn khô.
An Kỳ Lạc trở mình, đặt nàng nhẹ nhàng ở trên giường, nhìn nàng mày chau không nhịn được cảm thấy đau lòng. Nhưng trong mắt hắn lại đè nén sự mừng rỡ, lại đưa tay nhẹ nhẹ xoa hông nàng. Nhìn bộ dạng nàng bây giờ xem ra sẽ không thể xuống giường được trong một thời gian ngắn. Hắn cúi đầu khẽ cắn tai nàng rủ rỉ nói: “Tịch nhi, thật xin lôi nàng! Ta nhất thời không nhịn được muốn nàng, muốn một hai trở về…”
Không đợi hắn nói xong, Lam Tịch Nguyệt nhẹ hạ mi, âm lãnh dõi theo hắn, trầm giọng hỏi: “Một hai trở về?”
An Kỳ Lạc rụt cổ, bộ dạng có vẻ rất sợ nhưng đáy mắt nhộn nhạo che dấu không nổi nụ cười, khóe miệng khẽ cong lên một chút nhìn nàng nói: “Không phải một hai trở về, phải là ba bốn trở về mới đúng”.
“An Kỳ Lạc, ngươi- -” Thật tình Lam Tịch Nguyệt chỉ muốn phất tay một cái đánh hắn bay đi nhưng phát hiện ra hiện tại cả người mình vô lực, ngay cả giơ tay lên cũng không đủ sức, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn.
An Kỳ Lạc vùi vào cổ nàng, vẫn mang theo thanh âm nụ cười nói: “Được rồi, được rồi, hẳn là năm sáu trở về. Tịch nhi không nên tức giận có được hay không? Cùng lắm nàng nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày, nếu như đói bụng hay muốn tắm… cứ giao cho ta là được rồi”.
Nói đến tắm, buổi sáng cũng là hắn đã giúp nàng, có thể quang minh chính đại sờ khắp toàn thân nương tử, để cho hắn không nhịn được lại nghĩ nên vì nương tử mà để nàng một ngày tắm mấy lần, mỗi lần tắm nên kéo dài một chút. Nhưng có một vấn đề nghiêm trọng là nếu làm như vậy hắn sẽ rất dễ dàng bốc hỏa, buổi sáng hắn đã phải vất vả chịu đựng, vốn phải dùng nội lực áp chế rất nhiều, thiếu chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Tịch Nguyệt có chút điểm hồng, nàng cũng đang nhớ lại cảnh tượng buổi sáng lúc An Kỳ Lạc giúp nàng tắm rửa. Vốn nàng không muốn nhưng còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn ôm vào bên trong thùng, bàn tay hắn chu du khắp toàn thân nàng làm cho nàng có cảm giác không biết phải dùng ngôn ngữ thế nào để diễn tả.
Không biết diễn tả làm sao, vậy thì nên quay mặt vào trong, nhắm mắt an tĩnh nghỉ ngơi, thật mệt mỏi quá, tựa hồ như chỉ vừa nhắm mắt lại nàng đã chìm ngay vào giấc ngủ.
Ngắm dung nhan trong khi ngủ của nàng, trong mắt An Kỳ Lạc có chút đau lòng, cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng, sau đó kéo chăn đắp cho nàng cẩn thận rồi rời giường. Hắn đưa tay nhẹ vỗ về khuôn mặt nàng, khóe miệng chứa đựng nụ cười thâm tình, rồi đứng lên mặc lại y phục đang phân tán tứ tung khắp nơi. Tiếp đó hắn mở cửa phòng hướng người Dạ Thánh môn đứng đằng xa nói: “Lập tức đi chuẩn bị nước nóng để phu nhân tắm!”
Người của Dạ Thánh môn nghe lệnh, lập tức hướng An Kỳ Lạc cung kính hành lễ nói: “Dạ!” Sau đó lập tức lui xuống đi chuẩn bị. Về phần tìm nha hoàn hầu hạ phu nhân tắn rửa, hẳn không cần. Sáng sớm chủ tử đã không cần nha hoàn tới giúp, vốn chuyện đó khiến chủ tử chướng mắt!
Hắn quả thật chướng măt, nếu những nha hoàn kia…cứ sờ tới sờ lui trên người Tịch nhi, dĩ nhiên không đời nào hắn chịu nổi. Cho nên loại chuyện thân mật như thế này, dĩ nhiên hắn phải nên tự mình động thủ, như vậy có phải sờ tới sờ lui thì cũng chỉ có mình hắn được sờ người nương tử!
Đợi tất cả đã được chuẩn bị xong xuôi trong phòng, An Kỳ Lạc phất tay cho bọn hạ nhân lui, sau đó lại cởi bỏ toàn bộ y phục, xoay người vào trong trướng bế Lam Tịch Nguyệt lên, cả hai cùng nhau chìm trong làn nước ấm nóng. Hắn cũng muốn tắm, cho nên cũng nhau tắm thật là tốt mặc dù biết sẽ mạo hiểm có thể phát hỏa phần thân hay tẩu hỏa nhập ma nhưng hắn vẫn rất thích cùng Tịch nhi tắm, phải làm sao bây giờ?
Ngâm người trong làn nước nóng, xương cốt cũng được thư giãn, Lam Tịch Nguyệt cảm thấy thật thoải mái ưm lên một tiếng, nhưng nàng vẫn nhắm mắt lại ở trong ngực An Kỳ Lạc chà chà rồi tiếp tục ngủ. Cảm giác ngủ trong ngực An Kỳ Lạc khiến nàng rất an tâm. Nhưng khổ nỗi An Kỳ Lạc lại bị nàng cọ vào người, nhất là nàng cọ đến người huynh đệ của hắn khiến cho hắn nhất thời toàn thân bị thiêu đốt, hắn vội vàng hít sâu đè nén dục hỏa trong người, càng không ngừng tự nói trong lòng: Tịch nhi bây giờ đã mệt chết đi. Không nên ép nàng nữa, lần sau tính, lần sau tính.
Lam Tịch Nguyệt khẽ hé mắt ra một chút, khuôn mặt nàng phủ một làn sương mờ nhìn An Kỳ Lạc, bộ dạng mê người này khiến đầu An Kỳ Lạc nổ tung, thân nhiệt lại tăng thêm một chút, hai tay hắn ôm chặt nàng, nhắm mắt lại, hít sâu vài hơi, vùi vào cổ nàng thanh âm khàn khàn nói: “Tịch nhi, tại sao cuối cùng ta vẫn muốn nàng mãi không đủ?”
Lam Tịch Nguyệt khẽ sửng sốt một chút, ánh mắt đã hoàn toàn mở ra, cảm nhận được nhiệt độ kinh người của hắn khóe môi nàng có một nụ cười giảo hoạt, cảm giác có chút xấu xa, chỉ tiếc An Kỳ Lạc căn bản không có thấy.
Ai bảo hắn muốn cùng nàng tắm? Bây giờ thì hay rồi, nhìn dáng vẻ tám phần muốn bốc hỏa của hắn nàng có nên đấu lại cho hắn tăng thêm chút hỏa nữa hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.